Quán Trọ Hoang Thôn
Sái Tuấn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11
Dưới sự thôi th*c m*nh mẽ của ý nghĩ này, tôi không thể kìm chế được sự manh động trong lòng, nhân lúc trời tối, tôi vội vã ra khỏi nhà. Tôi gọi một chiếc tắc xi trên đường, lao ngay tới trường đại học của Hoắc Cường.
Lại là sự im lặng kéo dài.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên.
“Em vẫn chưa từng nghe thấy việc thế này, nằm mơ thấy ác mộng mà sợ đến c·h·ế·t.”
"Buổi chiều đã bước đầu khám nghiệm qua tử thi, c·h·ế·t do nhồi máu cơ tim.”
Tim tôi bỗng nhiên rớt xuống đáy giếng, rơi thành vô số mảnh vụn. Tôi ngồi khụy xuống ghế, thẫn thờ hỏi: “Nạn nhân tên là gì?”
“Cậu hôm nay đi những đâu?”
Diệp Tiêu gật đầu: “Đúng, có những lúc sự sợ hãi trong mơ còn khủng khiếp hơn, còn dễ mất mạng hơn.”
"Hoắc Cường.”
Sắc mặt lạnh lùng xông vào nhà tôi, anh dùng ánh mắt lãnh đạm xoáy vào mắt tôi khiến tim tôi đập thình thịch. Tuy anh ấy là cảnh sát trưởng, nhưng bình thường đối đãi với tôi vốn rất thoải mái, tôi đã từng nói mình đã viết rất nhiều tiểu thuyết về anh ấy, rất nhiều vụ án bí ẩn đã qua tay anh ấy, tôi cũng từng đích thân tham gia, có thể nói chúng tôi vừa là quan hệ anh em, vừa là quan hệ bằng hữu. Nhưng từ trước tới nay, anh chưa từng nhìn tôi với ánh mắt như vậy, đó là ánh mắt đầy nghi ngờ của một viên cảnh sát.
Chương 11
Nghĩ tới đây, tôi lại thấy mình hít phải một hơi lạnh lẽo, một dự cảm mãnh liệt xâm chiếm đầu óc tôi, phút chốc bỗng quên sạch sự quan tâm của Diệp Tiêu. Không, tôi nhất định phải biết chân tường Hoắc Cường rốt cuộc vì sao mà mất mạng?
"Không, đấy là một cơn ác mộng, chỉ là ác mộng mà thôi.”
Cả một ngày tôi đều dành để viết truyện mới, tôi hi vọng bộ tiểu thuyết mới này đủ để khơi gợi tư duy và khuôn mẫu đã định của tôi trước đây. Tôi biết cả quá trình này sẽ vô cùng đau khổ, nhưng tôi không thể ngờ tới, vẫn còn cả một quá trình càng đau khổ hơn đang đợi tôi phía trước.
“Sáng nay, anh nhận một vụ án.” Anh bước từng bước trên sàn nhà nói: “Nạn nhân là một sinh viên, c·h·ế·t trong phòng kí túc của trường, những người cùng phòng buổi sáng thức dậy, phát hiện cậu ta ngủ trên giường, gọi thế nào cũng không tỉnh dậy, lúc đó mới phát hiện ra cậu ta đã c·h·ế·t.”
Diệp Tiêu lạnh lùng nói: “Đừng căng thẳng như thế chứ.”
Nói xong, tôi lặng lẽ rời khỏi tòa kí túc, đi loanh quanh khắp sân trường trong bóng đêm một lúc mới ra về.
“Ban đầu anh cũng nghĩ vậy, nhưng những người cùng phòng với cậu ta đều làm chứng, kể từ lúc sáng sớm khi cậu ta quay về kí túc ngủ, tới khi phát hiện ra cậu ta đã c·h·ế·t chỉ vòng vài tiếng đồng hồ, bốn sinh viên trong phòng không một ai nghe thấy hoặc là nhìn thấy bất cứ tình huống bất thường nào.”
Chín giờ tối, Diệp Tiêu rời khỏi nhà tôi.
Tô Thiên Bình gật gật đầu rồi mở cánh cửa đằng sau lưng. Tôi cẩn thận rón rén bước vào cửa, nhìn khắp căn phòng diện tích chừng hai mươi mét vuông này, hai bên xếp giường tầng, bên cạnh cửa sổ chất đống những đồ lặt vặt, tỏa ra mùi đặc trưng của kí túc nam.
“Chẳng đi đâu cả, chỉ ở nhà viết truyện.”
Tôi thở nhẹ, gật đầu nói: “Các bạn thực sự biết.”
Tôi hoảng loạn gật gật đầu: “Mười hai giờ đêm hôm qua, em nghe điện thoại của Hoắc Cường gọi đến, cậu ta nói vừa mới về tới Thượng Hải, đang ở bến xe khách trên đường Hải Trung, cả hội cùng nhau chuẩn bị về trường.”
Xuân Vũ lại khóc thút thít, Hàn Tiểu Phong ôm chầm lấy cô ấy.
“Sao cậu ta lại c·h·ế·t trong kí túc nhỉ?”
“Thế thì đấy là c·h·ế·t tự nhiên chứ? Bét ra có thể loại bỏ trường hợp cậu ta bị g·i·ế·t.”
Diệp Tiêu rõ ràng phát hiện ra điều gì đó trong mắt tôi, anh truy hỏi: “Cậu sao thế? Nhớ ra gì đó phải không?”
“Đúng, anh cũng chưa từng nghe thấy. Thế nên anh cảm thấy việc này vô cùng li kì, cái c·h·ế·t của sinh viên đó có quá nhiểu uẩn khúc, đằng sau việc này nhất định vẫn còn có bí mật nào đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Các bạn biết…” tôi bắt bắt đầu lớn tiếng hỏi họ, “các bạn đều biết tại sao Hoắc Cường c·h·ế·t? Đúng không?”
Tô Thiên Bình quay mặt đi, cả ba người họ đều im lặng.
Hiển nhiên, trên giường đã được dọn dẹp lại, nhìn không thấy có vật gì đáng giá, tôi quay đầu lại hỏi: “Cậu ấy có để lại thứ gì đó không?”
“Đúng. Diệp Tiêu, không phải em đã nói với anh rồi sao? Từng có bốn sinh viên đến tìm em, họ quyết định đến Hoang thôn thám hiểm, mấy hôm trước họ đã thực sự tìm được Hoang thôn, còn gọi điện thoại cho em vài lần.”
“Buổi sáng vừa có người c·h·ế·t, còn ai dám ở lại căn phòng này nữa? Họ đều đã dọn đi hết rồi.”
“Theo như bốn người cùng phòng cậu ta nói, mấy hôm trước Hoắc Cường đến tỉnh ngoài, hai giờ sáng hôm qua mới về phòng, vừa về đến nơi đã vội vã đi ngủ, đến khi buổi sáng mọi người thức dậy mới phát hiện ra Hoắc Cường đã c·h·ế·t rồi.”
Tòa kí túc bốn tầng này đã rất cũ kĩ, tôi cúi đầu đi lên cầu thang. Trong dãy hành lang tối tăm chật hẹp, hình như tôi nhìn thấy vài bóng đen, còn có cả những tiếng khóc thút thít.
“Trời ơi, chính là cậu ta…” nhưng tôi bỗng nhiên nín nhịn được.
Nghe ra giọng cô ấy vẫn còn rất căng thẳng, nhưng lúc nãy cô ấy lại không dám nói ra, nên chỉ còn cách âm thầm gọi điện thoại cho tôi.
Diệp Tiêu lạnh lùng nói: “Anh biết cậu nhất định quen biết nạn nhân, vì thế anh mới tìm cậu.”
Tôi lại ngây ra tại đó, không thể tin được, đêm qua Hoắc Cường vẫn còn điện cho tôi, vậy mà chỉ mấy tiếng sau, cậu ta lại c·h·ế·t trong kí túc. Cậu ấy thật sự c·h·ế·t vì ác mộng sao? Hay là ác mộng vừa mới đang bắt đầu?
Cảm giác của căn phòng này khiến người ta nghẹt thở, không biết đấy có phải là mùi người c·h·ế·t để lại hay không, tôi vội vàng quay lại hành lang, vịn vào lan can hít thở một hơi thật sâu. Tôi quay đầu lại nói: “Nửa đêm hôm qua, các bạn cùng nhau về trường đúng không?”
“Mơ thấy ác mộng?”
“Nhưng Hoắc Cường lại c·h·ế·t trong ác mộng.”
“Đương nhiên.”
Trong cảnh tượng tưởng chừng như hư ảo này, tôi lấy hết can đảm đi tới giữa những bóng đen. Đèn trong hành lang bỗng chốc sáng lên, một vài tiếng hét khe khẽ vang lên, ánh đèn trắng bệch soi sáng vài khuôn mặt non trẻ.
Xem ra Diệp Tiêu rất hài lòng với câu trả lời của tôi, chúng tôi lại nói chuyện thêm một lúc, anh ấy khiến tôi duy trì sự trấn tĩnh, không nên vì thế mà lo lắng, càng không nên lún sâu vào chuyện này, giống như tôi viết trong truyện, khủng hoảng khởi nguồn từ vô thức.
“Đúng vậy, chúng tôi cùng nhau về trường rồi lập tức ai về kí túc của người nấy, không có chuyện gì khác xảy ra.”
Tôi lại thở dài, xem ra tối nay chẳng thu hoạch được gì cả. Tôi chậm rãi nói: “Nếu như các bạn cần tôi giúp đỡ điều gì, lúc nào cũng có thể gọi điện tìm tôi.”
Tô Thiên Bình chỉ một giường tầng dưới nói: “Đây là chỗ mà Hoắc Cường đã ngủ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, cô ấy nói cho tôi biết vị trí phòng kí túc, chín giờ sáng mai, cô ấy sẽ đợi tôi dưới tầng một kí túc. Hôm nay thật sự đã rất muộn, tôi không tiếp tục hỏi nữa, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Khi tôi về đến nhà thì cũng đã gần nửa đêm.
“Được rồi, các bạn của cậu ấy nói rằng mấy hôm trước Hoắc Cường đến tỉnh ngoài, em có biết cậu ta đi đâu không?” Im lặng một hồi lâu, tôi mới nhả ra hai chữ "Hoang thôn.”
“Hay là ban đêm cậu ta nhìn thấy cái gì đó?”
“Đừng căng thẳng, em đã cung cấp một manh mối rất quan trọng.”
Tôi lập tức nghe máy, trong điện thoại vang lên giọng nữ run rẫy: “Alô… Tôi là… Hàn Tiểu Phong…”
Cuối cùng, Xuân Vũ ngẩng đầu lên, cô gái nhỏ nhắn này nói nhỏ: “Không, chúng tôi không thấy gì cả… không thấy bất cứ điều gì cả…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đây chỉ là một suy đoán của anh mà thôi, ngay đến cả pháp y cũng không thể tin nổi việc này, có lẽ nằm mơ thấy ác mộng quá khủng khiếp và tim đã bị k*ch th*ch nghiêm trọng trong giấc ngủ, dẫn đến bị nhồi máu cơ tim, đột ngột ngừng thở mà c·h·ế·t.”
Mùi của ác mộng?
Rốt cuộc, tôi không chịu được nữa hỏi luôn: “Tại sao lại nhìn em như thế?”
“Đúng, pháp y cũng cho rằng cậu ta c·h·ế·t vô cùng li kì, bởi vì tim của nạn nhân không có bất cứ bệnh tật gì, lúc c·h·ế·t cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì, vậy thì khả năng duy nhất chính là lúc nạn nhân nằm mơ thấy ác mộng tự mình sợ hãi quá mà c·h·ế·t.”
“Bí mật gì? Anh đã điều tra chưa?”
Tôi lắc lắc đầu, lại hỏi: “Hàn Tiểu Phong, không phải cô nói trong điện thoại là đã nhìn thấy cái gì đó sao, nhìn thấy gì vậy?”
Có lẽ do cõi âm an bài, chỉ định tôi phải cuốn vào sự việc này, bởi vì tất cả đều khởi nguồn từ truyện ngắn "Hoang thôn" của tôi, nếu như không phải là truyện ngắn đó hấp dẫn họ, thì Hoắc Cường có thể c·h·ế·t không? Đúng vậy, đến lúc này tôi khó mà xuống khỏi lưng hổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng họ vẫn không trả lời, hành lang im lặng c·h·ế·t chóc, ánh đèn rọi lên khuôn mặt họ giống như quệt lên một lớp bột màu trắng.
“Đều bị trường thu lại rồi, ở đây chẳng còn gì cả.”
Gần mười giờ, tôi rốt cuộc đã tới nơi cần đến, khó khăn lắm mới lừa được bảo vệ để vào được ngôi trường nổi tiếng cả nước này. Qua Diệp Tiêu, tôi đã biết được lớp học của Hoắc Cường nên rất nhanh chóng tìm ra phòng kí túc của cậu ta.
“Thì thế, nhiều đêm em nằm mơ thấy ác mộng tỉnh dậy, phát hiện mồ hôi ướt người, tim cũng đập rất nhanh, chắc nhiều người đã từng trải qua cảm giác đó nhỉ? Chẳng qua là chưa tới mức sợ hãi mà c·h·ế·t, nhưng em vẫn không thể tin được, từ trước tới nay chưa từng xảy ra chuyện này mà.”
“Những người khác trong phòng đâu?”
NGÀY THỨ MƯỜI MỘT
“Tôi có thể đến xem phòng của Hoắc Cường không?”
“Sao cậu ấy c·h·ế·t?”
Tôi lập tức gọi ra tên của họ: “Hàn Tiểu Phong? Tô Thiên Bình? Xuân Vũ?”
“Hoắc Cường c·h·ế·t rồi, cậu ấy c·h·ế·t rồi…”
“Nói như vậy thì cậu ta c·h·ế·t trong lúc ngủ sao?” Tôi ra sức lắc đầu. “Thật là quá li kì.”
Hóa ra đây chính là ba người bạn đi cùng Hoắc Cường tới Hoang thôn, mặt họ trắng bệch nhìn tôi. Tô Thiên Bình ấp úng hỏi: “Anh… sao anh lại tới đây?”
“Kể ra thì rất dài dòng, trong điện thoại nói không rõ. Sáng ngày mai anh đến trường tìm tôi được không?”
“Không, tại sao phải giấu giếm? Là bởi vì khủng hoảng sao?”
“Anh hiểu rồi, Hoắc Cường là một trong bốn sinh viên đó, đúng không?”
“Thế các bạn có thể nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì ở Hoang thôn không?”
Căn phòng giờ chỉ còn lại mình tôi, thẫn thờ đối diện với đêm đen ngoài cửa sổ. Đến tận lúc này, tôi vẫn không thể tiếp nhận tin tức mà Diệp Tiêu đem tới, tôi vô thức chạm vào điện thoại, dường như Hoắc Cường vẫn đang gọi điện cho tôi. Vậy mà cậu ta lại c·h·ế·t rồi, c·h·ế·t ngay sau khi gọi điện cho tôi vài tiếng đồng hồ, cậu ấy rốt cuộc mơ thấy điều gì?
Cả ba người đều có chút run rẩy, cùng nhìn vào mặt nhau, không có ai trả lời câu hỏi của tôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Là cô ta? Tôi lập tức để mình trấn tĩnh lại, hỏi cô ấy bằng giọng hết sức ôn hòa: “Hàn Tiểu Phong, có việc gì không?”
"Thật là đáng sợ, giống như một người đột nhiên sợ hãi, tim lập tức ngừng đập vậy.”
Buổi tối, Diệp Tiêu đột nhiên ghé qua nhà tôi.
Đột nhiên, Diệp Tiêu nhìn thẳng vào mắt tôi nói: ‘Ừ, anh đã điều tra qua, trong điện thoại của nạn nhân, anh tìm thấy trong mục nhật kí cuộc gọi, mười hai giờ đêm hôm qua, anh ta có gọi đi một cuộc điện thoại. Nhưng anh không thể ngờ rằng, số điện thoại đã gọi đi chính là của em họ anh, số của em.”
Tôi nhìn khuôn mặt họ u ám thảm hại nói: “Tôi đã biết rồi…”
Kì lạ, lúc này Hàn Tiểu Phong lại tỏ ra bình tĩnh đến vậy, không hoảng loạn như hôm cô ấy gọi điện cho tôi. Còn Xuân Vũ vẫn đang tựa vào Hàn Tiểu Phong thút thít khóc.
Tôi mệt mỏi đổ ra giường, đột nhiên hít lấy hít để, hình như tôi đang ngửi thấy cái mùi trong kí túc nam đó.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Thành thật xin lỗi, ban nãy chúng tôi đều không nói thật, tôi không dám nói ra trước mặt mọi người, thực ra chúng tôi đã xảy ra một số chuyện tại Hoang thôn.”
Môi Hàn Tiểu Phong bắt đầu run rẩy, lập cập nói không nên lời.
“Nhưng nạn nhân không có tiền sử bệnh tim mạch, hơn nữa biểu hiện của người c·h·ế·t vô cùng quái dị, dáng vẻ giống như sợ hãi cực độ.” Diệp Tiêu lại chau mày: “Biểu hiện đó thực sự quá khủng khiếp, đến tận giờ dường như vẫn đang dao động trước mắt anh.”
Tuy Diệp Tiêu chỉ lớn hơn tôi ba tuổi, nhưng xem ra anh ấy già dặn hơn tôi rất nhiều. Tiếp theo, anh hỏi tôi về tình hình cụ thể của bốn sinh viên kia, tôi kể cho anh nghe về tất cả những gì tôi biết, không giấu giếm bất cứ điều gì.
Tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng đã có thể biết được tình hình của họ ở Hoang thôn rồi, nhưng tại sao Tô Thiên Bình và Xuân Vũ lại muốn giấu tôi chứ? Có lẽ, còn có rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Bỗng nhiên, Tô Thiên Bình khó chịu bất an hét lên: “Đủ rồi, xin anh đừng hỏi nữa, chúng tôi sẽ lo được cho bản thân mình.”
“Tôi đã đoán được từ trước rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tôi ngồi trên ghế, hoang mang gật đầu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.