Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 91: Chương 91
Chu Chiêu Chiêu đương nhiên không thể đưa.
"Được, không vội." Hoàng Mỹ Khê cười, "Chúng ta để lại địa chỉ liên lạc nhé?"
"Nếu nó xảy ra chuyện gì, cô... cũng không sống nổi."
Lời chưa dứt, sắc mặt bà đột nhiên biến đổi, định bỏ chạy.
Chu Chiêu Chiêu cũng không ngờ, đang định nói thì nghe tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài: "Nhanh lên, sắp đến rồi."
Người phụ nữ cảm kích nói: "Nếu không có cháu, có lẽ đã mất con tôi rồi."
Cô nghe vậy lập tức hét lên: "Cứu với, cướp trẻ con!"
Chu Chiêu Chiêu đưa địa chỉ nhà và trường đại học. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc đầu cô không tin, nhưng giờ thì tin rồi.
Đây là lời cảnh cáo Chu Chiêu Chiêu.
Chương 91: Chương 91 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đứa bé."
Chu Chiêu Chiêu kể lại sự việc, cuối cùng nũng nịu: "Đứa bé nhỏ như vậy, con không đành lòng..."
"Cháu tên gì? Nhà ở đâu?" Người phụ nữ tự giới thiệu, "Cô tên Hoàng Mỹ Khê, người tỉnh thành, đứa bé này là cô khó khăn lắm mới sinh được."
Hai người vốn chỉ đang thử bà ta, nào ngờ bà lão này thật sự có vấn đề.
Giọng này sao quen thế?
Cô ngẩng đầu, thấy đứa bé được một người đàn ông to khỏe cứu.
Nếu rơi xuống đất thì không xong.
Chu Chiêu Chiêu và y tá giật mình.
Bà lão biết mình không thoát được, đột nhiên quay người, lao về phía Chu Chiêu Chiêu.
An toàn là trên hết.
Đôi tay khô gầy siết chặt tấm chăn bọc đứa bé, "Trả cháu đây."
Sau này không được hành động bốc đồng nữa.
"Coi chừng."
Bà lão muốn đẩy người đó, nhưng không lay chuyển được.
Tay Chu Chiêu Chiêu bị đụng mạnh, đứa bé văng ra.
Chu Chiêu Chiêu: "..."
Nói thật, Chu Chính Văn cũng là người từng trải, nhưng vẫn choáng váng trước một hộp tiền mặt.
"Trả tao." Bà lão trợn mắt nhìn Chu Chiêu Chiêu, "Con bé, đừng tự rước họa vào thân."
Chu Chiêu Chiêu ôm chặt đứa bé, bà lão nghiến răng cắn mạnh vào tay cô.
Hơn nữa, nhất định phải quản.
Chu Chiêu Chiêu hoảng hốt, định tránh bà lão, nhưng bà ta nhìn gầy gò mà sức lực kinh người.
Cô thật sự không nghĩ đến chuyện này.
"A..."
"Ông yên tâm, phu nhân chúng tôi nói sẽ chữa trị vết thương cho cô gái chu đáo." Một người đi cùng nói.
Bà ta không sống được, nhưng đứa bé này cũng phải c.h.ế.t theo.
Thế mà đứa bé trong lòng vẫn ngủ say.
"Không được." Chu Chiêu Chiêu vội nói, "Cháu cứu đứa bé không phải vì tiền của cô."
"Cháu yên tâm, cô không phải người xấu." Hoàng Mỹ Khê cười, "Cô có ý riêng, cháu là ân nhân cứu mạng của bé, nếu thường xuyên ở bên cháu, bé sẽ có phúc."
"Không!" Chu Chiêu Chiêu vội nhảy lên định đỡ, nhưng vẫn chậm một bước.
Rước họa?
"Vậy nếu cháu không chê," Hoàng Mỹ Khê nhìn đứa bé dịu dàng, "Chúng ta làm chị em kết nghĩa nhé, sau này cháu là dì của bé."
Hai người giằng co, lưng Chiêu Chiêu đập mạnh vào bàn, cô đau đến mức kêu lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cánh tay bị thương của cô đập mạnh xuống đất, đau đến mức nhăn nhó.
Xoẹt...
Không, tà không bao giờ thắng chính.
Họ không ngờ đứa bé lại ở ngay trước mắt, trong tay một cô gái.
Lúc đó cô còn không biết bố mẹ đứa bé là ai.
Chu Chiêu Chiêu khó xử, liếc nhìn Chu Chính Văn, thấy ông gật đầu, nói: "Hay để cháu suy nghĩ đã."
Nếu không vượt qua, thì cha mẹ con cái ly tán.
Lúc sinh con, thầy bói nói đứa bé sẽ gặp nạn, nếu vượt qua được thì cả đời vinh hoa phú quý.
Chu Chiêu Chiêu cũng hoảng sợ.
Và bà ta không phải bà lão bình thường.
Còn con nhỏ Chu Chiêu Chiêu, lúc nãy đưa đứa bé cho nó bế, là vì thấy nó có vẻ tốt bụng, đứa bé ở với nó sẽ tránh được sự chú ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thả tao ra." Bà lão vẫn gào thét, nhưng nhanh chóng bị cảnh sát đưa đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúng lúc đó, người xung quanh nghe tiếng hét liền xông đến kéo bà lão ra.
Nói xong, ra hiệu cho người bên cạnh tặng quà cho Chu Chiêu Chiêu.
Chu Chiêu Chiêu và đứa bé được đưa vào cấp cứu.
Không được, lát nữa phải nói chuyện nghiêm túc với Chiêu Chiêu.
"Bố." Chu Chiêu Chiêu gọi, "Con không sao, chỉ xước da thôi."
Phiêu Vũ Miên Miên
"Đứa bé."
Không những thế, còn định giật đứa bé từ tay cô.
Đều là tại con nhỏ này.
Bà lão nghiến răng như muốn liều mạng với Chu Chiêu Chiêu.
...
"Chiêu Chiêu." Chu Chính Văn không ngờ con gái đi lấy phiếu xét nghiệm cũng gặp chuyện, "Con sao thế?"
"Trời ơi, nó ôm cháu tôi không chịu trả." Bà lão khóc lóc, "Trả cháu đây..."
Nếu đứa bé này không gặp cô, thì đành chịu, nhưng đã gặp thì không thể bỏ qua.
Đứa bé ngủ quá say, khiến Chu Chiêu Chiêu cảnh giác.
Nếu nó không nhiều chuyện, trả lại đứa bé, giờ bà ta đã trốn thoát.
Nhưng cô vẫn đánh giá thấp sự nguy hiểm của bà ta.
Nhìn vẻ mặt cô, lời trách mắng của ông nuốt vào trong.
Còn bà lão bị mấy người kia bắt giữ.
Chu Chiêu Chiêu thở phào.
"Rốt cuộc chuyện gì?" Chu Chính Văn nghiêm khắc nhìn con gái.
Chu Chính Văn tức đến phát điên: "Con bé này càng ngày càng liều."
Mấy người lúc nãy đã quay lại.
Nhưng lúc này đông người vây quanh, vừa chạy đã bị chặn lại: "Bà không lấy cháu nữa?"
"Đại học Sư phạm à!" Hoàng Mỹ Khê cười, "Cô là giảng viên trường đó."
Chắc chắn có vấn đề.
"Cảm ơn cháu." Một lúc sau, một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bế đứa bé đi vào.
Nhưng từ nãy cô đã cảnh giác với bà lão, lúc nãy bị đụng là do hỗn loạn.
Chỉ là cô dạy nhạc, còn Chiêu Chiêu học văn.
"Sao lại cắn người?"
"Chúng ta thật có duyên." Cô cảm thán, "Sau này có thể gặp ở trường."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.