Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 324: Chương 324
Tiếc là đều vô dụng.
Ngẩng lên thấy đôi mắt cô long lanh nhìn anh đầy ý nghĩa.
Nhưng hai người không ngờ, vừa vào làng đã gặp Vương Thái Hồng.
"Có em nào biết hôm nay Vương Thái Hồng vắng không?" Cô hỏi về chỗ ngồi trống.
Ánh mắt cô đầy hy vọng.
Chương 324: Chương 324
Cô vật lộn đến mức Hứa Quế Chi không đành lòng, kéo tay Dương Duy Lực: "Không được... thì thôi vậy."
Rồi mọi người mách đủ bài thuốc dân gian. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Duy Lực: "..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng cô thì có thể.
Nghĩ vậy, cô mỉm cười chào Chu Chiêu Chiêu khi thấy Dương Duy Lực đến đón, rồi cõng em trai về nhà.
Ban đầu, hai mẹ con Dương Duy Lực thử đủ mọi cách, hỏi khắp nơi, thậm chí bị người ta chê Chu Chiêu Chiêu kiểu cách.
Một Vương Thái Hồng lem luốc, xơ xác.
Dương Duy Lực mang dưa chuột muối lên giao cho Hứa Quế Chi, đồng thời kể lại lời của Vương Hiểu Quyên.
Trước đây Dương Duy Lực đã không cưỡng lại được kiểu này của cô, giờ cô còn mang thai càng không thể.
Mẹ cô khi mang thai em trai cũng như vậy.
Nếu cả ngày ở nhà, cô sẽ càng buồn nôn.
"Em không nghe, không nghe." Chu Chiêu Chiêu bịt tai, "Anh yêu con hơn yêu em."
Núi Hồng, cô từng lén vào vài lần.
Chu Chiêu Chiêu nhăn mặt giả vờ ghen: "Hóa ra có con là không yêu em nữa."
"Không ạ." Các em lắc đầu.
Từ trường về nhà không xa, hai người thong thả dạo bộ.
Nhưng anh biết, nếu không tìm ra cách, đứa bé này không thể giữ.
Không nôn.
"Đi thôi." Dương Duy Lực bất lực, "Dạo này anh không bận, đón em được."
Đều là phụ nữ, nhìn cô như vậy ai cũng xót xa.
Nhưng sáng hôm sau, khi ăn dưa chuột lại, cô lại nôn.
"Thế mới được." Chu Chiêu Chiêu xoa bụng, "Con nghe thấy không?"
Dương Duy Lực: "..."
Chỉ cần ngửi mùi thức ăn là buồn nôn.
May mắn là dưa chuột muối của Vương Hiểu Quyên có tác dụng, tối đó Chu Chiêu Chiêu ăn được một bát mì.
Chu Chiêu Chiêu cố gắng ăn không nôn, nhưng không phải cứ cố là được.
Nhiều người nói với cô như vậy.
"Thái Hồng, cháu làm gì thế này?" Chu Chiêu Chiêu lo lắng hỏi, "Có bị thương không?"
Nhưng hai ngày sau, Chu Chiêu Chiêu lại nôn như cũ.
Đứa bé này sao không biết thương mẹ chút nào?
"Em ổn mà." Chu Chiêu Chiêu nũng nịu.
Từ khi cô dạy, dù mưa gió thế nào Vương Thái Hồng cũng không nghỉ.
"Thử ăn dưa chuột với mì thanh đạm xem sao?" Hứa Quế Chi đề nghị.
Hứa Quế Chi và Dương Duy Lực lo sốt vó.
Còn gì tệ hơn chuyện này nữa?
"Có bầu mà làm quá, ai chả từng sinh con."
"Cô cảm ơn các em." Chu Chiêu Chiêu xúc động nói.
Dương Duy Lực đành chịu, ngày nào cũng đưa đón vợ đi làm.
"Biết thương mà." Chu Chiêu Chiêu mỉm cười, "Ngoài nghén ra, em thấy rất ổn."
Dương Duy Lực mặt mày ủ rũ, nhưng không dám nhắc lại chuyện bỏ thai.
Hứa Quế Chi từng hy vọng: "Chắc qua đợt nghén rồi."
Sau nửa tiếng vẫn ổn, Dương Duy Lực và Hứa Quế Chi thở phào.
"Nhà cháu xảy ra chuyện gì sao?" Cô nói với Dương Duy Lực, "Anh đưa em đến nhé." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ hôm đó, Dương Duy Lực không nhắc đến chuyện nhạy cảm nữa.
Vương Thái Hồng nhớ, sau này mẹ hết nghén là nhờ một loại quả rừng.
Đến trường, học trò biết cô giáo mệt, lén đưa vài quả nho: "Nhà... nhà cháu."
"Anh đến rồi," Chu Chiêu Chiêu cười nói, "Em đã bảo không cần đón mà, em ổn mà."
Dương Duy Lực cảm giác như cô hiểu ý anh.
Phiêu Vũ Miên Miên
Nhưng sau nửa tháng thấy cô sút cân trông thấy, mọi người không nói nữa.
Đã gần đông, nho sau sương ngọt lịm, ăn vào mát lạnh rất dễ chịu.
"Được." Dương Duy Lực gật đầu rồi xuống lầu đón Chu Chiêu Chiêu.
Nhờ vậy mà cô vẫn duy trì được sức khỏe.
Tiếc là chân bố không tốt, không thể vào rừng hái quả cho cô giáo.
"Em uống sữa được." Chu Chiêu Chiêu vội nói, "Uống sữa em không nôn."
"Được rồi, yêu con nhưng yêu mẹ nó hơn." Anh dịu dàng nói.
Thực ra từ khi ốm nghén, anh đã đề nghị cô nghỉ dạy, nhưng Chu Chiêu Chiêu cho rằng đi làm sẽ đỡ hơn.
Chu Chiêu Chiêu lo lắng, tan học định đến nhà Vương Thái Hồng thăm.
Anh ôm cô vào lòng, lòng đau như cắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Duy Lực mím môi gật đầu, thấy cô mỉm cười giang tay đòi ôm.
Cô nắm tay anh đặt lên bụng: "Đây, con của chúng ta."
Anh đau lòng nói: "Không phải, em vất vả thế này, hay là chúng ta bỏ..."
"Cô ổn." Chu Chiêu Chiêu cười uống ngụm nước s·ú·c miệng, "Đừng lo, qua ba tháng sẽ đỡ."
Không nhắc lại chuyện vừa nãy.
Nhưng Vương Thái Hồng không lạc quan, vì cô nhớ rõ mẹ ốm nghén suốt nửa năm. Lúc đó, bố thường xuyên vào rừng săn thú hoặc hái nấm để đổi tiền mua đồ bồi bổ cho mẹ.
Duy nhất dưa chuột có tác dụng, nhưng chỉ được vài ngày.
"Cô giáo," Vương Thái Hồng lo lắng nhìn Chu Chiêu Chiêu, "Cô khó chịu lắm phải không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
...
Vương Thái Hồng cúi đầu, quyết định trưa về hỏi bố xem đó là quả gì.
Bố hái quả đó về ngâm đường, mỗi lần mẹ buồn nôn chỉ cần ngậm một miếng là đỡ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.