Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 176: Chương 176

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 176: Chương 176


"Chị, chị làm sao vậy?" Trong sân, Chu Minh Huyên hỏi, "Sao mặt đỏ thế?"

Kẻ lừa đảo?

Lần trước ở nhà tứ hợp trò chuyện với Hứa Quế Chi, bà kể cho cô nghe.

Mấy phút sau, Chu Minh Huyên đầu hàng, "Chị, chị thật sự không biết chơi à?"

"Anh đến đón hai chị em." Dương Duy Lực nhìn em vợ tương lai dịu dàng, "Sắp xếp xong anh mới đi làm việc."

Văn làm sao được trăm điểm?

Sáng hôm sau, Chu Chiêu Chiêu ăn xong cơm liền cùng Chu Minh Huyên đến trường.

Đến câu lạc bộ, Chu Minh Huyên phấn khích như chim sổ lồng, đòi đánh bi-a với Dương Duy Lực.

Nói xong, liếc nhìn Chu Chiêu Chiêu, "Nhận phiếu điểm chưa? Đi được chưa?"

"Chị của Minh Huyên, em ấy học kỳ này tiến bộ nhiều lắm," thầy giáo đẩy kính lên mũi, ngại ngùng nói, "Gia đình nên khuyến khích em ấy nhiều hơn."

"Không có gì." Chu Chiêu Chiêu nói, "Chỉ là thấy có người là kẻ lừa đảo lớn."

Phiêu Vũ Miên Miên

Thầy giáo còn muốn nói gì đó thì thấy Chu Chiêu Chiêu đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ hơn.

Dương Duy Lực buộc mình rời mắt khỏi khuôn mặt cô, thu tay về, "Về đi, ngoài này lạnh."

"Hạo Đông ca?" Chu Chiêu Chiêu vui mừng gọi, "Anh đi đâu giờ mới về?"

Chỉ thấy Dương Duy Lực dùng ngón trỏ chấm vào má mình.

"Không có gì." Dương Duy Lực nói, lại bảo, "Về đi, kẻo lạnh."

...

"Minh Huyên giỏi quá," Dương Duy Lực nhướng mày, "Lớp 5 rồi vẫn được điểm tuyệt đối."

"Không sao, chơi với hai em đã." Dương Duy Lực cười, đưa cơ cho Chu Chiêu Chiêu, "Anh dạy chị em chơi với em."

Đây, là trước cửa nhà cô đấy.

"Anh sao vậy?" Chu Chiêu Chiêu đi đến gần hỏi, "Đi đi chứ."

"Sao thế?" Dương Duy Lực đang nói chuyện thành tích với Chu Minh Huyên, thấy Chu Chiêu Chiêu trừng mắt nhìn mình.

Sau bữa tối, Dương Duy Lực định ra về, Chu Chính Văn liền bảo Chu Chiêu Chiêu tiễn anh.

"Sao vậy?" Thấy Dương Duy Lực nhìn theo bóng lưng Chu Hạo Đông, Chu Chiêu Chiêu hỏi.

"Ừ," Chu Chiêu Chiêu nhìn anh, "Anh lái xe chậm thôi."

"Anh phải cảm ơn cô giáo Chu," Dương Duy Lực mắt cười nhìn Chu Chiêu Chiêu, "Nhờ có cô ấy, anh mới có được cô bạn gái chu đáo như em."

"Người này là?" Thầy hỏi.

Học hành là việc của nhà trường.

"Vâng, cảm ơn thầy." Chu Chiêu Chiêu cười gật đầu.

Chỉ là, có đứa nhận phiếu điểm xong sẽ bị đánh một trận thôi.

Vậy mà còn giả vờ không biết gì đến lớp xóa mù chữ của cô!

"Anh... anh lên tỉnh thành một chuyến." Chu Hạo Đông đỏ mặt nói.

Lại liếc nhìn Chu Chiêu Chiêu, thấy chị gái đang nhìn mình bằng đôi mắt hình hạnh nhân đầy hài hước.

"Ồ, biết anh lên tỉnh thành thì cùng về với bọn em rồi." Chu Chiêu Chiêu cười nói.

Giờ họ đã đi đến cổng nhà máy, chỗ đỗ xe của anh ngay phía trước không xa, nhưng Chu Chiêu Chiêu vẫn nhìn thấy sự lưu luyến trong ánh mắt anh.

May mà đến một chuyến, không thì không biết bạn gái mình được nhiều người thích đến thế.

Không cần Chu Minh Huyên nói, thầy cũng thấy người đàn ông này rất lợi hại, chỉ ánh mắt lạnh lùng vừa rồi cũng đủ khiến người ta cảm thấy áp lực.

"Ừ." Chu Chiêu Chiêu vẫy tay với anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thầy giáo như nghe thấy tiếng tim mình vỡ tan.

"Hả?" Chu Minh Huyên há hốc mồm.

"Anh rể, lần này em thi tốt lắm." Chu Minh Huyên khoe với Dương Duy Lực, "Toán được trăm điểm."

Siêu phàm luôn.

Chu Minh Huyên: "..."

Lúc này trời đã tối hẳn, màn đêm buông xuống phủ một màu xám xịt.

Ừ thì, Chu Minh Huyên không kiêu ngạo nữa.

"Trưa xong việc anh sẽ đón hai chị em đi ăn."

Rõ ràng hiểu cô giận vì chuyện gì.

Ê, đồ vô liêm sỉ!

"Trời tối em nhìn nhầm đấy." Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nói.

"Cũng tạm được." Chu Chiêu Chiêu khen hai câu, "Nhưng môn Văn phải cố gắng, lần sau hai môn đều trăm điểm nhé."

Dương Duy Lực đi rất chậm, bàn tay to ấm áp nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Chiêu Chiêu, "Ngày mai đưa nó đi chơi bi-a, anh sẽ báo trước với câu lạc bộ."

Chuyện đó, phải tránh mặt Chu Chiêu Chiêu.

Nhưng rất nhanh đã bị anh kìm nén lại.

Hôn xong chạy mất dép.

Sau đó, thầy giáo thấy Chu Chiêu Chiêu cười tươi bước nhanh về phía người đó.

Dương Duy Lực cười xoa xoa má mình.

Chương 176: Chương 176

Thầy giáo xoa đầu Chu Minh Huyên, khẽ hỏi, "Đây là chị ruột em à?"

Méo miệng.

Chu Chiêu Chiêu gật đầu.

"Xong rồi." Chu Chiêu Chiêu nói.

"Em sẽ đánh bại hai người." Chu Minh Huyên hùng hồn tuyên bố. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Anh không phải đi làm sao?" Chu Chiêu Chiêu hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thực ra, chỉ nhận phiếu điểm thôi mà." Nó nói, "Em tự đi được, chị cứ phải đi theo."

Sau đó, cô nhanh chóng nhón chân, chụt một cái hôn lên má Dương Duy Lực.

"Em có quên gì không?" Dương Duy Lực nâng mắt nhìn thẳng cô.

Sao tự nhiên thấy lạnh hơn nhỉ?

Chu Chiêu Chiêu nhìn quanh, lúc này hình như bên ngoài cũng không có ai, trời tối đen lại lạnh cóng.

Dương Duy Lực sững lại, rồi cười.

Thật á?

Trò này chơi kiểu gì được!

Trên bàn bi-a, toàn bóng của nó còn nguyên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Minh Huyên gật đầu. "Ừ, chị ruột."

Lão già này không biết xấu hổ sao?

Chu Minh Huyên có chút không tin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Minh Huyên không biết tâm tư của thầy giáo, cậu cũng vui vẻ chạy đến chỗ Dương Duy Lực, "Anh rể, sao anh lại đến?"

Theo hướng cô nhìn, thầy thấy một người đàn ông điển trai đang đứng không xa nhìn họ.

"Hôn một cái, anh mới đi." Dương Duy Lực nói.

Đúng lúc đó, bỗng có tiếng bước chân.

"Anh rể tương lai của em." Chu Minh Huyên tự hào nói, "Anh rể em siêu lắm."

"Em sợ thi không tốt bị chị chê cười à?" Chu Chiêu Chiêu nói, "Chị sẽ không chê em đâu."

Đúng là... quá vô liêm sỉ.

Dương Duy Lực dừng lại nhìn cô, trong mắt ánh lên nụ cười ấm áp, hai tay ôm lấy khuôn mặt cô để sưởi ấm, "Nhà lạnh hơn tỉnh thành, mặc thêm vào."

Chu Hạo Đông liếc nhìn Dương Duy Lực bên cạnh, chào anh rồi đi về phía nhà máy, nghĩ đến tin đồn mình nghe được, chân bước chậm lại, nhưng không dừng hẳn, tiếp tục đi.

Trong trường không có mấy phụ huynh đến, phụ huynh thời này không cuồng nhiệt như đời sau, ép con học đủ thứ.

Nhưng trời tối rồi, Chu Chiêu Chiêu đương nhiên không nhìn thấy.

Nhưng Dương Duy Lực chỉ đứng đó nhìn cô cười, không nhúc nhích.

"Đương nhiên." Chu Minh Huyên ưỡn n.g.ự.c tự hào.

"Chiêu Chiêu?" Là giọng Chu Hạo Đông.

"Quên gì?" Chu Chiêu Chiêu không nghĩ ra.

Không thì cô cũng không biết anh học giỏi thế.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 176: Chương 176