Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 163: Chương 163

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 163: Chương 163


"Thực ra, anh không định bắt em ngày nào cũng viết thư hồi âm." Anh cúi đầu khẽ cười.

Chương 163: Chương 163

"Chị ơi, em là em ruột mà." Hứa Khánh Phương trợn mắt.

"Anh gọi họ đến?" Bên ngoài, Chu Chiêu Chiêu đưa khăn cho Dương Duy Lực, thì thầm.

Hứa gia có hai cô con gái, Hứa Quế Chi sinh ra khi gia đình còn khá giả, được nuông chiều từ nhỏ.

Cô không ưa kiểu người như Hứa Khánh Phương.

Không thể yên phận một chút sao?

Nếu có mẹ chồng như thế, cô phải suy nghĩ lại việc lấy anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

May mắn Hứa Quế Chi đã kết hôn với Dương Quyền Đình trước khi cha mất.

Đúng lúc đó, Hứa Khánh Phương bước ra nhìn thấy.

Năm đó, người em gái này sẵn sàng đánh đổi nguy cơ ly hôn để giúp họ.

Đừng ở đây làm trò cười.

"Dở thì em dạy nó, hoặc tự em nấu," Hứa Quế Chi đáp, "Dù sao cũng chẳng về mấy lần."

...

Ân tình này không thể quên.

Nhìn em gái như vậy, bà cũng đau đầu.

"Vô liêm sỉ." Bà ta nhếch mép. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Vậy mà mẹ? Về đến nhà chẳng thu dọn gì, ngay cả lò sưởi mẹ cũng tắt vì tiếc tiền." Anh bực tức, "Con nhỏ như vậy, ở nhà sao chịu được?"

Ai ngờ chưa kịp mở lời, Hứa Khánh Phương đã phàn nàn về Chu Chiêu Chiêu.

Trên đời chỉ còn hai chị em Hứa Quế Chi và Hứa Khánh Phương nương tựa nhau.

Con trai bất lực lắc đầu: "Thôi, mình về trước đi."

"Nhưng... nó nấu ăn dở tệ, không đáng bị nói sao?" Hứa Khánh Phương cãi.

"Vừa về đến nơi, mẹ đã chua ngoa đay nghiến, nào là 'có vợ quên mẹ'," anh lạnh giọng, "Ai mà muốn về?"

Nhưng mà, làm sao Dương Duy Lực biết chuyện đó nhỉ?

Chu Chiêu Chiêu nhìn anh, mím cười.

"Chưa cưới về đã xúi Duy Lực làm khó tôi," bà ta nói, "Chị không quản thì sau này nhà này còn chỗ cho em đứng nữa không?"

"Về ngay đi." Thấy mẹ vẫn không hiểu, con trai kéo bà dậy, "Mẹ ơi là mẹ."

Tiếp theo, Hứa Khánh Phương nghe thấy giọng con trai mình: "Mẹ làm gì thế?"

Đây cũng là lý do Dương Quyền Đình và Hứa Quế Chi không muốn trách móc Hứa Khánh Phương.

"Còn em?" Bà lắc đầu, "Mỗi lần về đều ra vẻ mẹ chồng, nó không ngốc, sao phải về để bị mắng?"

"Mẹ không về, thái độ gì thế này." Hứa Khánh Phương tức giận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Em nghĩ lại xem, thời mẹ chồng còn sống em chịu bao nhiêu khổ cực?" Bà chạm vào trán em gái, "Sao lại bắt con dâu chịu khổ như chúng ta ngày xưa?"

Ngày thường không về đã đành, cuối tuần cũng không thèm ghé thăm mẹ, thật quá đáng.

Vì thế, Hứa Quế Chi mới gọi em gái vào phòng riêng, vừa khuyên nhủ vừa hỏi thăm mấy đứa cháu.

Dương Duy Lực vừa rửa tay vừa liếc nhìn căn phòng, "Đừng để ý bà ta, sau này nếu còn nói gì, em cứ thẳng thắn đáp trả."

Dù sao thì.

Vừa dứt lời, ánh mắt băng giá của Dương Duy Lực đã đổ dồn về phía bà...

"Cái miệng em, chị không biết sao?" Hứa Quế Chi nghiêm mặt, "Chị nói trước, nếu không sửa, sau này đừng đến nhà chị nữa."

"Dì, dì phân xử giúp," con trai cũng nổi nóng, "Con khó khăn lắm mới thuyết phục được vợ tuần này về nhà, cũng báo trước với mẹ rồi."

Những năm tháng ấy, nhờ có Hứa Khánh Phương ngầm giúp đỡ, gia đình họ Dương mới vượt qua.

"Em có đâu?" Hứa Khánh Phương cảm thấy oan ức.

"Tuần sau bọn em bắt đầu thi rồi." Cô nói, "Thư tình để sau kỳ thi nhé?"

"Em bao nhiêu tuổi rồi, càng sống càng thụt lùi." Hứa Quế Chi thở dài, "Chị không dọa đâu, cứ thế này sớm muộn cũng bị mọi người xa lánh."

"May mà cô ấy không phải mẹ anh." Cô khẽ nói.

Chu Chiêu Chiêu trừng mắt.

"Sao? Mẹ không được đến à?" Hứa Khánh Phương giận dữ, "Con dẫn vợ về nhà ngoại rồi, cần mẹ làm gì?"

"Sao?" Cô hỏi.

"Em nói gì vậy, đây đương nhiên không phải nhà em," Hứa Quế Chi cười, "Em đừng có xúi bẩy nữa."

Dương Duy Lực chỉ cho hạn 20 phút, trời biết anh ta chạy đến mệt thở không ra hơi.

Cha Hứa mất việc, sống nơi đất khách quê người rồi lâm bệnh qua đời, mẹ Hứa cũng theo ông không lâu sau.

"Tiếp theo sẽ là chị làm mẹ chồng đấy."

Dương Duy Lực nhìn cô cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Về nhà nói tiếp." Hồ Chí Vĩ nghĩ đến cuộc điện thoại, nhẫn nhịn nói, "Có gì về nhà giải quyết."

"Thôi, cháu đến đón rồi thì về đi." Hứa Quế Chi nói.

"Chị xem nó kìa." Hứa Khánh Phương oán giận khóc lóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng không lâu sau, phong trào cách mạng nổ ra, Dương Quyền Đình bị liên lụy phải về quê lao động.

Vừa đến đã trách móc bà, "Nhà con về mẹ chê phiền, con đi rồi mẹ lại sang nhà dì làm gì?"

Phiêu Vũ Miên Miên

"Chí Vĩ, nói chuyện tử tế với mẹ." Hứa Quế Chi nhắc nhở, "Mẹ có sai thế nào con cũng không được cái giọng đó."

...

Nhưng đến khi Hứa Khánh Phương ra đời, Hứa gia bị hãm hại phải dời đến tỉnh thành, cuộc sống sa sút hẳn.

"Chuyện mẹ chồng nàng dâu, em phải thay đổi tư tưởng đi." Hứa Quế Chi nói, "Chúng ta đều là phụ nữ, đều từng làm dâu."

Hứa Khánh Phương sau này cũng lấy chồng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 163: Chương 163