Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 148: Chương 148
"Lúc đó anh đã nắm c.h.ặ.t t.a.y em và nói: 'Chính Vũ đừng sợ, có anh ở đây'."
Chu Chính Vũ đương nhiên cũng hiểu.
"Chính Vũ, mày suy nghĩ kỹ đi."Hắn vỗ vai Chu Chính Vũ.
Thẩm Kiến Tân sững sờ, trừng mắt nhìn hắn, hít sâu bình tĩnh lại rồi nói, "Tình hình có biến động."
"Còn lưỡng lự gì nữa?"Thẩm Kiến Tân nghiến răng nói,"Không thì cả hai đều c·h·ế·t."
Nhưng không ngờ Chu Chính Vũ làm mất thuốc, còn Dương Duy Lực phản ứng quá nhanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ít nhất còn sống, tội danh nhẹ hơn g.i.ế.c người nhiều.
Chương 148: Chương 148
"Chính Vũ, bây giờ quay đầu còn kịp,"Chu Chính Văn nói,"Anh sẽ xin khoan hồng cho em."
"Tao sẽ g.i.ế.c mày!"Hắn gầm lên.
Giờ còn muốn giấu mặt?
Tro bụi có lẽ là từ lần ai đó nhóm lửa trong miếu còn sót lại, lúc hai người đang nói chuyện bên ngoài không để ý, Chu Chính Văn đã lén lấy một nắm.
Nghĩ đến đó, hắn đau lòng đến nghẹt thở.
Tuy nhiên, ngay khi hắn chuẩn bị ra tay với Chu Chính Văn, bất ngờ hét lên một tiếng.
Theo kế hoạch ban đầu, sẽ cho Chu Chính Văn uống thuốc mê, lấy dấu vân tay, rồi giả vờ tai nạn dìm c.h.ế.t dưới sông.
...
"Vợ con mày, tao sẽ chăm sóc chu đáo."Thẩm Kiến Tân nói,"Đợi khi mày kiếm được tiền ở Hồng Kông, tao sẽ đưa chúng sang đó."
"Thả hắn?" Thẩm Kiến Tân cười lạnh, "Mày nghĩ thả hắn ra, hắn sẽ tha cho mày?"
Chu Chính Vũ đương nhiên nhớ.
...
Phiêu Vũ Miên Miên
Từ việc giúp Chu Chính Vũ vượt ngục, đến sắp đặt vụ tai nạn và những chuyện tiếp theo.
"Hắn tỉnh rồi," Chu Chính Vũ nói.
Thiểm Tây và Tứ Xuyên đều là vùng nội địa, muốn vượt biên sang Hồng Kông phải đến tận Thâm Quyến. Trên đường đi có quá nhiều rủi ro, nếu Chu Chính Vũ bị bắt, chắc chắn sẽ khai ra Thẩm Kiến Tân.
"Chính Vũ."Chu Chính Văn còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt độc ác của Chu Chính Vũ, ông biết mình không thể nói gì thêm được nữa.
Nghĩ đến những thứ trong ngân hàng, lòng Thẩm Kiến Tân như lửa đốt.
Bên ngoài, Thẩm Kiến Tân thấy vậy cũng chạy vào giúp Chu Chính Vũ.
Nhưng Chu Chính Văn không phải loại người ngồi chờ c·h·ế·t.
Buồn cười thật!
Rốt cuộc chính hắn là người đứng sau mọi chuyện.
Chu Chính Vũ ôm mắt kêu thét lên, rồi giận dữ lao về phía Chu Chính Văn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay lúc đó, bất ngờ từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân...
Đúng vậy, nếu không muốn ngồi tù thì phải nhờ Thẩm Kiến Tân giúp hắn trốn thoát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Kiến Tân không ngờ Chu Chính Văn không những tỉnh táo mà còn nghe hết cuộc trò chuyện, nghiến răng nói:"Chính Vũ, hắn đã biết hết rồi, không thể mềm lòng được nữa."
Chu Chính Vũ run rẩy.
Nhưng hắn không nghĩ rằng, mình có đủ năng lực không? Cho hắn trại gà thì hắn có làm nổi không?
"Thế... thế sao anh không tự làm?"Chu Chính Vũ phản pháo.
Giờ không chỉ công an địa phương, mà cả tỉnh Xuyên cũng đã ra quân tìm kiếm Chu Chính Văn.
"Còn muốn sang Hồng Kông không?"Thẩm Kiến Tân cười lạnh,"Chu Chính Vũ, mày còn có quyền lựa chọn sao?"
"Lúc đó cả nhà mày sẽ đoàn tụ."
"Không tìm thấy," Chu Chính Vũ gãi đầu nói, "Lúc hắn bất tỉnh em đã lục soát khắp người, chẳng có gì." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kiếp trước đó là vì Chu Chính Văn đã xây dựng quy mô trại gà sẵn rồi, hắn chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng thôi.
"Con dấu đâu? Lấy được chưa?" hắn hỏi.
Không muốn bị chúng làm nhục!
Nhưng kế hoạch ban đầu là chia tiền của Chu Chính Văn rồi mới đi hưởng phúc, giờ chưa thấy đồng nào đã phải đeo thêm tội g.i.ế.c người, Chu Chính Vũ do dự.
Chu Chính Văn đi hội chợ quan trọng thế này, không mang con dấu thì ký hợp đồng kiểu gì?
Cho nên, em vào tù đều là do Chu Chính Văn.
Chu Chính Văn một mình chống lại hai người, dù mắt Chu Chính Vũ bị đau không nhìn rõ, nhưng ông cũng đang bị thương, đặc biệt là chân trái run rẩy không dám chạm đất.
"Hắn thế nào rồi?" Thẩm Kiến Tân nhìn người đàn ông đang ngồi dựa tường, mắt lim dim, "Cho hắn uống thuốc chưa?"
Thẩm Kiến Tân ngạc nhiên, "Không có? Không thể nào!"
Chỉ cần có con dấu cùng dấu vân tay, hắn có cách biến những thứ Chu Chính Văn gửi ngân hàng thành của mình.
"Hay mày muốn trở về nhà tù làm đồ chơi cho lũ đàn ông kia?"
"Chưa," Chu Chính Vũ nói, "Làm rơi xuống nước rồi."
Nếu lúc đó anh cho em một ít tiền, hoặc chia cho em một nửa trại gà, thì em đã không bị người ta khinh rẻ, Quách Phong Cầm cũng không vì em bất tài mà đi ngoại tình.
"Hay là... làm rơi mất rồi?"
Vừa nghe xong, Chu Chính Vũ bản năng run lên.
"Anh cả, đừng trách em."Chu Chính Vũ nhìn chằm chằm vào Chu Chính Văn,"Em cũng muốn sống tốt hơn, em không muốn bị người khác coi thường."
"Kiến Tân ca, sao giờ mới đến?" Chu Chính Vũ vội vàng hỏi, "Em đợi anh lâu lắm rồi."
"Cứ theo kế hoạch cũ, mày xử lý hắn, tao lo chuyện chạy trốn." Thẩm Kiến Tân nói.
Nghĩ đến đây hắn càng bực bội, hối hận.
"Chính Vũ, em còn nhớ chuyện hồi nhỏ không?"Chu Chính Văn nói,"Lần đó anh dẫn em vào núi bắt ve, em suýt nữa rơi xuống mương."
Nhưng giờ, thuốc mê làm mất, con dấu không thấy, thì có dấu vân tay cũng vô dụng.
Nhìn hai kẻ đang tiến lại gần, Chu Chính Văn cảm thấy tuyệt vọng.
Vì vậy, trong mắt hắn con dấu chắc chắn phải có.
Bắt hắn ra tay thì chính hắn sẽ thành kẻ g.i.ế.c người.
Nhưng nếu Chu Chính Văn c·h·ế·t, hắn vẫn có thể tiếp tục làm phó giám đốc ngân hàng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mắt hắn bị Chu Chính Văn dùng tay còn lành lặn ném tro bụi vào.
Vậy thì, em cũng không phải vì muốn trả thù mà đi h.i.ế.p d·â·m.
"Mày có tin không, nếu mày bị bắt, hắn sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế để hành hạ mày."
"Vậy giờ phải làm sao?" Chu Chính Vũ yếu ớt hỏi, "Hay là... bỏ hắn ở đây?"
Hắn suýt nữa đã tin lời Chu Chính Văn, tưởng Thẩm Kiến Tân không đến.
Muốn đứng ngoài cuộc? Làm sao được!
Không, hắn không muốn trở lại nhà tù nữa.
Dù không biết chính xác trong hộp kia có gì, nhưng hắn nghe đồn đó là của hồi môn Chu Chính Văn chuẩn bị cho con gái, cùng lễ vật cưới hỏi cho con trai.
Thẩm Kiến Tân nghẹn lời, "Tao không dặn mày cẩn thận sao?"
"Chính Vũ,"Chu Chính Văn từ trong miếu gọi to,"Đừng nghe lời hắn, hắn không bao giờ đưa mày sang Hồng Kông đâu."
Rồi hắn lo lắng liếc nhìn Chu Chính Văn đang bất động, kéo Chu Chính Vũ ra ngoài, "Nói khẽ thôi."
Chẳng lẽ hôm nay mình sẽ c.h.ế.t ở đây?
Không có chút bản lĩnh, làm sao ông có thể nhanh chóng lập nghiệp ở huyện Châu Thủy, xây dựng cơ ngơi lớn mà không bị côn đồ quấy phá?
"Đừng tin hắn,"Thẩm Kiến Tân trừng mắt nhìn Chu Chính Văn,"Hắn chỉ đang muốn chia rẽ chúng ta thôi. Xin khoan hồng? Mày định g.i.ế.c hắn mà hắn còn xin khoan hồng cho mày sao?"
Thẩm Kiến Tân quá hiểu thủ đoạn của Chu Chính Văn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.