Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 820: Chương 820
Ánh mắt Bạch Du dừng lại ở một nốt ruồi hình trăng khuyết trên cổ tay cô ta, trong lòng chấn động.
Nhưng người đàn ông không thèm để ý, giọng điệu rất mất kiên nhẫn: " Tần Tâm Hủy, cô muốn phát điên thì tôi không quản nhưng đừng đến trước mặt tôi mà làm loạn."
Minh Thư vừa tỉnh dậy, không thấy mẹ bên cạnh thì lập tức hỏi.
Ánh đèn màu cam của thùng xe chiếu vào mặt cô ta làm lộ lớp trang điểm dày cộm trên mặt cô ta, một nửa khuôn mặt trong ánh sáng, một nửa trong bóng tối khiến toàn bộ khuôn mặt cô ta càng trở nên tối tăm khó hiểu.
Tổng giám đốc Bạch rất yêu con gái, với tính cách của cô thì cô quả thực không thể bỏ mặc Minh Thư.
Lại Mỹ Thanh: "..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô bé vừa rửa dạ dày xong nên vào lúc này sắc mặt trông rất tái nhợt.
Ngay lúc này, người phụ nữ lại lên tiếng: "Vậy sao không mở thùng gỗ ra?"
Tấm ván gỗ trên thùng gỗ được mở ra, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên đầu Bạch Du.
Bạch Du: "?"
Hình dạng giống hệt, vị trí giống hệt.
Bạch Du ngẩng đầu nhìn, cau mày chặt lại: "Lisa, là cô, tại sao cô lại làm như vậy?"
Nhưng Minh Thư không cho cô ấy cơ hội: "Dì đang nói dối, mẹ cháu rất yêu cháu, mẹ cháu đã nói, làm ăn không bằng cháu một xu nào, cho nên mẹ cháu không thể bỏ mặc cháu được!"
Lúc này, tất cả sương mù che mắt đều được gạt bỏ, Bạch Du nhìn Lisa trước mặt, nói ra từng chữ một: "Cô là, Tần, Tâm, Hủy!"
"..."
Là giọng nói của người đàn ông đó.
***
Người đàn ông cao lớn, cánh tay rắn chắc, lập tức kéo cô ra khỏi thùng gỗ.
Nguy Hán Nghị sửng sốt, lập tức hoàn hồn, nắm lấy đôi vai nhỏ của cô bé rồi khom người xuống ngang tầm mắt cô bé nói: "Thật sao? Là ai, cháu có biết không?"
Bạch Du định nhân cơ hội này nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông nhưng lại phát hiện ra rằng khuôn mặt của đối phương đeo một chiếc mặt nạ đen, ngoại trừ đôi mắt thì các bộ phận khác trên khuôn mặt đều được che kín.
Mắt Nguy Hán Nghị sáng lên: "Quay phim truyền hình, tức là tháng mười hai năm ngoái, trước khi các cháu rời khỏi thành phố Quảng, cháu có nhìn thấy dáng vẻ của người đó không, nếu để cháu nhìn thấy người đó thì cháu có nhận ra không?"
Nghe vậy, đôi môi đỏ như m.á.u của "Lisa" lại nở nụ cười, cười đến điên cuồng trong khoang xe chật hẹp: "Có phải rất bất ngờ, có phải rất kinh ngạc không?"
Lời còn chưa dứt, cô ấy đã bị Minh Thư cắt ngang: "Dì nói dối! Dì còn không dám nhìn vào mắt cháu, cha cháu nói rằng người hễ nói dối hoặc phạm lỗi thì sẽ chột dạ rồi vô thức né tránh ánh mắt của người khác, dì Mỹ Thanh, lúc nãy dì nói chuyện mà không dám nhìn vào mắt cháu, vậy là dì đang nói dối!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khuôn mặt Tần Tâm Hủy càng trở nên méo mó, mặt lúc đỏ lúc tím: "Sao vậy, tôi đánh Bạch Du nên anh đau lòng sao?"
Hỏi xong câu này, Nguy Hán Nghị có hơi hối hận.
Ngay lúc Lại Mỹ Thanh đang do dự không biết có nên nói cho Minh Thư biết hay không thì Nguy Hán Nghị bước vào.
Lại Mỹ Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô bé, trong lòng vừa đau vừa áy náy: "Tổng giám đốc Bạch... Có việc phải bận, mẹ cháu giao cháu cho dì chăm sóc, mấy ngày nay cháu ở cùng dì Mỹ Thanh nhé?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quan trọng là những gì cô bé nói đều có lý!
Đối diện với đôi mắt trong veo của Minh Thư, Lại Mỹ Thanh cảm thấy mình thật xấu xa: "Tất nhiên dì Mỹ Thanh sẽ không lừa cháu rồi, mẹ cháu đi bàn chuyện ngọc trai với người ta, mang cháu theo không tiện..."
Chương 820: Chương 820
Một cảm giác kinh hoàng bao trùm lấy cô.
"Dì... Dì không..."
TBC
Minh Thư chớp hàng mi dài rồi lại lên tiếng lần nữa, giọng nói nũng nịu đã biến thành tiếng khóc: "Dì Mỹ Thanh, dì nói cho cháu biết, có phải mẹ cháu đã xảy ra chuyện gì không? Có phải tên b**n th** đó đã bắt mẹ cháu đi không?"
Nhưng Tần Tâm Hủy không quan tâm cô có lên tiếng hay không, trong mắt cô ta, Bạch Du vào lúc này giống như rùa trong chum, ngoài việc chờ c.h.ế.t thì chẳng thể làm gì khác: "Bạch Du, bây giờ mày có muốn biết tại sao tao bắt mày không?"
Cũng chẳng trách lần trước ánh mắt cô vừa nhìn thấy cổ tay đối phương thì cô ta đã lập tức dùng tay áo che lại, hóa ra là sợ cô nhìn ra.
Bạch Du có hơi hối hận, cô nên tin vào trực giác của mình.
Ai ngờ ngay sau đó lại nghe Minh Thư giọng trong trẻo nói: "Có!"
Mặc dù đoán được là đối phương nhưng Bạch Du vẫn không biết tại sao anh ta lại b·ắ·t· ·c·ó·c mình.
Đôi mắt Minh Thư đen láy nhìn cô ấy: "Dì Mỹ Thanh, dì không lừa cháu đúng không?"
Mặc dù không phải của ngài Kim nhưng lại có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, như thể đã từng nghe ở đâu đó.
Ngay lúc này có một bàn tay không biết từ đâu xuất hiện, nắm lấy tay Tần Tâm Hủy… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng lần này Bạch Du rất chắc chắn, giọng nói này không phải của ngài Kim.
Có một người cũng có nốt ruồi như vậy trên cổ tay.
Lisa nghe vậy, đôi môi tô son đỏ cong lên: "Bạch Du, đến lúc này mà mày vẫn chưa nhận ra tao là ai sao? Em gái tốt của chị." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thảo nào ngay từ đầu cô đã cảm thấy Lisa cho cô một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, rõ ràng chưa từng gặp đối phương nhưng cô lại thấy rất quen thuộc.
Tần Tâm Hủy: "Chẳng phải mày là sinh viên đứng đầu kỳ thi đại học của tỉnh Phúc Kiến sao? Chẳng phải mày là người nuôi được vua ngọc trai sao? Thông minh như vậy, sao lại không nhận ra tao? Lần trước mày còn cúi đầu xin lỗi tao, nghĩ đến dáng vẻ thảm hại của mày, tao lại muốn cười!"
Bạch Du nhìn cô ta nhưng vẫn không lên tiếng.
Người đàn ông không để ý đến Tần Tâm Hủy, trực tiếp bước tới, duỗi tay kéo Bạch Du ra khỏi thùng gỗ như một con cá c·h·ế·t.
Lần này Bạch Du cười: "Chị chỉ là một con ch.ó săn, người muốn bắt tôi hẳn là ngài Kim đúng không?"
Lisa lại cười: "Có vẻ như mày thực sự không nhận ra tao, cũng chẳng trách, để mày không nhận ra khuôn mặt này, tao đã phẫu thuật rất nhiều, cũng để mày không nghe ra giọng nói của tao mà tao đã cố tình làm cho giọng mình khàn đi, tất cả những điều này đều nhờ công mày đấy, Bạch Du!"
"Minh Thư, cháu có thể nói cho chú biết, cháu có biết bên cạnh mẹ cháu có người nào muốn hãm hại mẹ cháu không, hãm hại có nghĩa là người đó có thể là kẻ xấu.”
Anh ấy thấy mình như con ruồi không đầu, không tìm ra được manh mối hữu ích, vậy mà lại muốn có được manh mối từ miệng một đứa trẻ chưa đầy sáu tuổi mà, anh ấy thấy mình đúng là điên rồi.
Giọng nói mềm mại, đôi mắt to của cô bé xinh xắn như búp bê ngấn lệ, trông đáng thương vô cùng khiến người nhìn thấy lòng đều mềm nhũn.
Tần Tâm Hủy vừa ghen tị vừa hận thù vừa khó chịu, dậm chân nói: "Chỉ là một con đ**m thôi, ánh mắt của anh cũng chỉ đến thế! Nhưng tôi cảnh cáo anh, Bạch Du là người mà ngại Kim muốn, nếu anh không muốn c.h.ế.t thì tốt nhất đừng có ý đồ gì!"
Lại Mỹ Thanh vẫn luôn tự nhận mình ăn nói lưu loát nhưng cô ấy không ngờ có ngày mình lại bị một đứa trẻ phản bác đến mức cạn lời.
Bạch Du ngẩng đầu nhìn cô ta không nói gì.
Nếu lần đầu gặp mặt, đối phương khiến bạn cảm thấy không thoải mái hoặc cảm thấy không ổn thì có thể đối phương thực sự có vấn đề.
Nhưng lời nói này của cô ta đã khiến Tần Tâm Hủy tức giận, khuôn mặt cô ta lập tức trở nên dữ tợn, giơ cao tay định tát vào mặt Bạch Du: "Con tiện nhân, đến lúc c.h.ế.t rồi mà vẫn cứng miệng!"
"Đủ rồi."
Lại Mỹ Thanh vẫn luôn biết Minh Thư rất thông minh nhưng cô ấy không ngờ cô bé lại thông minh đến mức này, tuổi còn nhỏ mà đã có thể nhận ra cô đang nói dối từ chi tiết nhỏ như vậy, cô ấy còn muốn giải thích cho mình.
Người đàn ông có ánh mắt lạnh lùng như rắn đó.
Minh Thư: "Cháu và chị gái đi tham gia quay phim truyền hình, có một người cầm máy ảnh lén chụp mẹ cháu, chú trong đoàn phim nói người đó là thợ săn ảnh đến chụp ảnh người nổi tiếng nhưng cháu thấy rõ ràng là người đó chụp mẹ cháu, không phải người nổi tiếng!"
“Dì Mỹ Thanh, mẹ cháu đâu rồi?”
Lần này, Bạch Du nghe rõ giọng nói của đối phương.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.