Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 747: Chương 747

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 747: Chương 747


Mặc dù cô nhóc rất hòa đồng, cái miệng nhỏ ngọt ngào như thoa mật, thường dụ người ta đưa cho cô bé mọi thứ nhưng cô bé không thích người khác bế mình, càng ít khi chủ động hôn người ngoài, ngay cả Tôn Tường Vy thường rất thèm muốn bế cô bé cũng phải xem tâm trạng của cô bé.

Chỉ là cô thấy người phụ nữ trước mắt có hơi quen nhưng nhất thời cô lại không nhớ ra.

Tần Yến cũng khựng người lại, ngẩng đầu lên nhìn, chạm mắt với đối phương, dừng lại rồi nói: “Thư ký Trịnh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thu ký Trịnh gật đầu: “Ngồi đi, lời cháu vừa nói chú nghe được cả rồi, cháu nói không thể làm loạn, thế thì cháu phải tự mình thuyết phục chú.”

Bạch Du ngồi xuống ghế.

Tiếp đó trong phòng vang lên tiếng cười khúc khích của cô nhóc bị hôn mà ngứa.

Tần Yến không còn cách nào khác, đành ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện thư ký Trịnh: “Rất đơn giản, tôi không cảm thấy bạn học Bạch làm như vậy là vi phạm quy lệ. Đầu tiên, trường học không quy định là sinh viên không thể phát triển sự nghiệp của mình. Thứ hai, bạn học Bạch thành lập một công xưởng không chỉ tăng thêm nhiều việc làm, nâng cao thu nhập cho các xã viên trong công xã, mà còn đưa nghệ thuật điêu khắc đồ khảm xà cừ ra khỏi biên giới quốc gia để vươn ra thế giới, đồng chí chủ tịch vào năm 1944 đã đưa ra khái niệm tư tưởng “vì dân phục vụ”, cái gọi là vì dân phục vụ, chình là vì lợi ích của dân mà công tác tư tưởng và hành động, mà chuyện bạn học Bạch làm là hoàn toàn phù hợp tư tưởng này.”

Thư ký TRịnh chỉ vào cái ghế trước mặt cô: “Đúng, ngồi xuống rồi nói.”

Chương 747: Chương 747

Cô cầm tờ báo đọc kỹ, sau khi đọc xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Em còn tưởng họ sẽ lấy ảnh công xưởng hoặc ảnh đồ khảm xà cừ làm ảnh chính, không ngờ họ lại đặt ảnh cá nhân của em ở vị trí dễ thấy nhất, cứ như vậy thì mọi người có thể đều thấy hình của em mất.”

Cô càng không biết chuyện vì xin tha cho mình mà chạy Tần Yến đã đi tìm mẹ anh ấy và cha dượng.

Hôm nay Bạch Du cũng không đi mua báo thường ngày Tân Hoa, cho tới khi nhìn thấy tờ báo mà Cảnh Anh mang đến thì cô mới biết tin tức liên quan đến cô và công xưởng đã được phát hành.

Bạch Du thái sợi băm nhỏ lá lốt sau khi đã rửa sạch rồi cô cho lá vào chảo khô xào cho đến khi hết nước rồi để riêng, tiếp đó cô xào thịt chim bồ câu chín tám phần, sau đó trộn gạo đã ngâm với lá lốt rồi lại thêm mỡ lợn vào trộn đều, tiếp theo cô đun trên lửa lớn trong năm phút rồi đổ vào nồi đất cùng với thịt chim bồ câu, lại tiếp tục đun trên lửa nhỏ trong khoảng hai mươi phút, sau khi tắt bếp đừng vội mở nắp, mà phải đun thêm hai ba phút rồi mới mở.

Bạch Du không biết bởi vì cuyện của mình mà cả trường chia thành hai phe, một phe ủng hộ cách làm của cô, còn một phe yêu cầu trường học đưa ra xử lý với cô, người của hai phe ồn ào thành một nồi cháo.

Bạch Du thấy cô ấy ăn ngon như vậy, cũng múc một thìa cho vào miệng.

Cô vừa bước tới đã thấy cô nhóc ở trong lòng Cảnh Anh, động tác của hai người rất thân mật.

Còn chưa bước tới phòng khách đã truyền tới một tràng cười từ bên trong không ngừng.

Một mùi thơm nồng nàn của thịt chim bồ câu và mùi thơm của gạo hòa quyện vào nhau, lan tỏa khắp phòng khách ngay lập tức.

“Dì Anh, có phải cháu rất giỏi không?”

Mọi người đành nhường đường cho cô đi.

Bạch Du rất cảm động về điều này nhưng cô cảm thấy mình có thể giải quyết được.

“Ừ, Tiểu Minh Thư khỏe nhất, cháu tới đây để dì Anh hôn một cái nào.”

***

“Em chưa từng nấu nhưng em có thể thử xem.”

Sau khi nấu xong, cô dùng vải bọc nồi đất lại, sau đó bưng ra phòng khách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

***

Thật sự rất ngon.

Nhưng chưa đợi cô trả lời thì đã có người thông báo cô đến văn phòng thư ký.

Thư ký Trịnh lấy tờ báo thường ngày Tân Hoa ra rồi để xuống trước mặt cô: “Chắc cô đã rõ mục đích tôi gọi cô tới đây rồi, đối với chuyện này của cô, cô có gì muốn giải thích không?”

Thư ký Trịnh nhướng này: “Dường như cháu rất quan tâm chuyện của bạn học Bạch nhỉ?”

Giang Hàm Châu nhớ tới vừa rồi mình đã đồng ý lời của con thì vội gọi một tiếng: “Ông Trịnh…”

Vừa tới trường, cô đã bị các bạn học vây quanh, mọi người xôn xao hỏi cô về chuyện công xưởng.

Nhưng tối hôm đó, Cảnh Anh cầm tờ báo đến nhà: “Giỏi thật, thật không ngờ em lại làm được!”

Cảnh Anh gật đầu: “Không chỉ có mọi người thấy, mà lãnh đạo trường của các em hẳn đã thấy, em đã chuẩn bị xong làm sao để giải thích với trường chưa?”

Câu nói vừa dứt, phòng khách im lặng vài giây.

Cô nhóc nhăn mũi, giọng nói ngọng nghịu: “Mẹ ơi, thơm quá!”

Sau khi Bạch Du ăn sáng xong thì lập tức đến trường từ rất sớm.

Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, nói với thư ký Trịnh: “Chào thư ký Trịnh, tôi là Bạch Du, nghe nói ngài gọi tôi tới.”

Cảnh Anh rất hài lòng câu trả lời của cô, chỉ sợ người ngoài đều không biết dáng vẻ háu ăn của cô ấy như vậy, bởi vì hiện tại trông cô ấy thật sự khác một trời một vực với vẻ nghiêm túc thường ngày.

Cảnh Anh không kìm được mà cầm thìa lên, múc một thìa cho vào miệng rồi nhắm mắt hài lòng: “Nhớ hồi nhỏ từng ăn một lần cơm nấu bằng lá lốt này, lúc nào cũng thấy ngon nhưng sau này không bao giờ được ăn nữa, cuối cùng hôm nay cũng được ăn rồi, thật là thỏa mãn!”

Bạch Du gật đầu: “Em đã nghĩ xong rồi, em có cách thuyết phục họ.”

Không ngờ cô bé lại hợp với Cảnh Anh như vậy.

Tthấy cô tự tin như vậy, Cảnh Anh nuốt lại lời dề nghị muốn giúp đỡ vào, đưa đồ ăn và thịt đã mang đến: “Thịt chim bồ câu là người khác đưa cho chị, còn loại lá đó được cho là một loại cây gia vị, gọi là lá lốt, nghe bảo nấu chung với cơm niêu sẽ ăn rất ngon, em biết nấu không?”

Rất nhanh đã tới ngày hôm sau.

Thịt chim bồ câu đã được làm sạch nhưng cô vẫn cho vào nước rửa sạch thêm vài lần, sau đó lấy loại cây gọi là lá lốt ra rồi đưa lên mũi ngửi.

Tần Yến bĩu môi, rõ ràng là không thích nghe: “Vậy ngài giải quyết thế nào với bạn học Bạch…?”

Bạch Du dẫn Cảnh Anh tới phòng khách rồi bảo bà nội tiếp đãi cô áy, còn mình thì quay người bước vào phòng bếp.

Cảnh Anh thấy Bạch Du tới thì ánh mắt lập tức giống như bị dính nhựa cao su, dán chặt vào nồi đất.

Mặt Tần Yến ửng đỏ, giọng nói lại lần nữa trở nên mất kiên nhẫn: “Đây là chuyện của tôi.”

Giang Hàm Châu vừa thấy hai người nói chuyện rất vui vẻ, không ngờ ngay sau đó lại căng thẳng, bà ấy vội đuổi theo con trai ra ngoài: “Yến Nhi, không phải, Tần Yến, con chờ mẹ một chút…”

Có một mùi hương rất đặc biệt, không nói nên lời nhưng nấu chung với cơm chim bồ câu thì mùi vị hẳn không khó ăn.

Bạch Du thấy vậy không khỏi bật cười, cô mở nắp nồi đất.

Mặc dù trong lòng cô có chút ghen tị nhưng cô vẫn vui khi thấy nhiều người yêu thương Tiểu Minh Thư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Công việc của Cảnh Anh rất bận, ăn xong thì lập tức rời đi, trước khi cô ấy đi vẫn nói mục đích tới với Bạch Du: “Nếu như không giải quyết được thì tìm chị.”

Bạch Du múc cho mỗi người một chén.

Hạt cơm tơi, thịt chim bồ câu mềm, ăn một miếng thì trong miệng đầy vị béo ngậy, thơm ngon không tả xiết.

Nếu nói Tân Tuệ Mị là đóa hoa trắng nhỏ nhắn kiều diễm thì người đẹp trước mắt chính là đóa mẫu đơn sang trọng, quý phái, khí chất bức người.

Ngay sau đó, thư ký Trịnh vỗ tay nói: “Cháu nói rất hay, trước đây mẹ cháu vẫn lo cháu lớn lên sẽ hư hỏng nhưng chú thấy cháu như bây giờ rất tốt, có suy nghĩ của mình, cũng vô cùng có tinh thần can đảm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thư ký Trịnh cười nói: “Thế thì chú giải quyết với bạn học Bạch như thế nào cũng là chuyện của chú.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cảnh Anh một tay nắm tay cô bé, tay kia nắm tay Niệm Niệm: “Không phải mẹ cháu thơm, mà là cơm thịt chim bồ câu lá lốt thơm.”

Đến văn phòng thư ký, điều đầu tiên cô chú ý không phải là thư ký Trịnh mà là một người đẹp ngồi sau thư ký Trịnh.

Giang Hàm Châu giật mình, là ông Trịnh nhà bà ấy trở về.

Tần Yến nhìn thẳng vào mắt ông ấy, đôi mắt thông minh lại sắc bén của ông ấy dường như nhìn thấy được suy nghĩ của anh ấy, anh ấy hừ lạnh một tiếng rồi đứng lên đi ra ngoài.

Thư ký Trịnh quay đầu lại cong môi cười nói với bà ấy: “Không sao.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 747: Chương 747