Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 647: Chương 647
Lúc nào sàn nhà cũng đẫm nước, tầng hai cũng y hệt. Niệm Niệm với bé con đã trượt chân mấy lần, cũng may là không bị thương, nhưng Bạch Du vẫn không cho hai đứa chạy nhảy mà chỉ được đi chậm thật cẩn thận thôi.
Chương 647: Chương 647
Vỏ ngoài của đậu phụ thối chiên xốp tròn, sau đó chấm với nước xốt linh hồn… Xốt tương ớt, lớp vỏ xốp giòn rách ra khi vừa cắn, nước tràn ngập trong khoang miệng, thật sự là vô cùng thơm.
Cũng may kiểu thời tiết này chỉ kéo dài có đúng một tuần, nếu không Bạch Du thật sự là không chịu nổi.
Bạch Du dở khóc dở cười khi nghe vậy: “Đây không phải là phân mà là đậu phụ thối, mấy đứa có muốn ăn thử không?”
Cô nhóc và Niệm Niệm chưa từng ăn bánh trứng, ngay lập tức đã bị cảm giác bên ngoài xốp giòn bên trong mềm mại, mùi vị thơm ngọt làm mê mẩn, nếu Bạch Du không ngăn cản thì hai cô bé có thể ăn mãi không ngừng.
Từ Ánh Chi: “Cụ thể thế nào chị cũng không biết. Nhưng theo chị thấy thì chồng của Hướng Tuyết bị mắng rất nhiều, cách ngày lại thấy mặt sưng như cái đầu heo, trông là biết bị đánh.”
Bạch Du không nói cho bà nội nghe chuyện của Ngô Hiếu Nghi, tránh việc bà lo lắng cho Tạ Thừa.
Chẳng qua là hai cô bé đều tránh xa ba thước đối với món đậu phụ thối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này Bạch Du mới có thể thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng mà sao Hướng Tuyết lại nhập viện thế ạ?”
Cô nhóc và Niệm Niệm vẫn còn đang ngủ, sau khi thức dậy thì mới biết Tạ Thừa không còn ở đây nữa.
Lâm Hướng Tuyết bị sảy thai.
Mấy ngày trước bà nội đã cho thợ thủ công xây lò nướng trong vườn hoa, bây giờ dùng để làm bánh trứng là hợp lý.
Bạch Du nghe xong thì như lọt vào trong sương mù, sau khi cô hỏi Niệm Niệm thì mới biết được rằng vừa rồi ba người chơi nhà chòi ở trên lầu, cô nhóc nhỏ tuổi nhất nhưng lại trở thành người đứng đầu trong gia đình, Tạ Thừa trở thành vợ của cô nhóc, còn Niệm Niệm là con của hai người.
Loại đàn bà này ở đâu thì ở đó không yên. Cô thấy lần này Lâm Hướng Tuyết phải nhập viện khả năng cao là liên quan tới con ả này.
Người thích ăn món đậu phụ thối càng ăn càng cảm thấy thơm, người không thích ăn thì ngay cả cái mùi cũng không ngửi được.
Còn lời đồn về Bạch Du thì trường Bạch Du đang theo học có cách xử lý khá là cứng rắn nên không bị truyền bá rộng rãi, mà chỉ có một số ít người biết thôi. Nhưng những người đó nhìn thấy kết cục của Lâm Lam Phương cùng với bốn người khác thì nào dám bàn tán gì tới đề tài này nữa đâu.
Cho nên bây giờ ở nhà, hai chị em đi đứng rất nhẹ nhàng.
Sau đó Bạch Du lại hỏi thăm tới đứa con trong bụng Từ Ánh Chi, Từ Ánh Chi bảo là vẫn khỏe, còn cảm thấy có khi là con trai. Hai vợ chồng họ cũng muốn có đứa con trai, cũng vì vậy mà rất là vui.
Cô bé khẽ nói: “Vừa rồi anh ấy còn nói sẽ làm vợ của con, thế mà bây giờ đã rời đi, anh ấy không tốt!”
Cô nhóc còn bịt mũi, nhìn Bạch Du bằng ánh mắt khiếp sợ: “Mẹ ơi, sao mẹ lại ăn phân vậy?”
Mặc dù không nỡ chia tay nhưng cuối cùng vẫn phải tạm biệt.
Nửa đêm chợt có mưa, suýt chút nữa là Bạch Du đã té xỉu vào ngày hôm sau.
Bà Bạch: “Thằng bé Tạ Thừa rất ngoan, mong cha mẹ ruột của thằng bé có thể cố gắng đền bù cho thằng bé.”
Nhưng cô nhóc lại tức giận: “Anh Tạ Thừa không tốt!”
“Được, ngoéo tay treo ngược, một trăm năm không được thay đổi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô không chỉ nói lời này cho một mình Tạ Thừa nghe mà còn nói cho cả nhà họ Tập và Ngô Hiếu Nghi nghe, Tạ Thừa không phải là đứa bé không ai cần, xin đối xử tử tế với cậu bé.
Chẳng qua không chờ cô hỏi tỉ mỉ cẩn thận, đầu bên kia điện thoại đã đổi thành người khác: “Du Du, em đừng lo, cha bị nhầm đấy. Hướng Tuyết phải nhập viện thật nhưng vẫn giữ được đứa bé.”
Bạch Du gật đầu: “Đi rồi ạ.”
Hai người lắc đầu giống y như cái trống bỏi.
Cô cố gắng nhớ lại chuyện của Lâm Hướng Tuyết ở kiếp trước nhưng mà kiếp trước cô với Lâm Hướng Tuyết không thân, vậy nên có thể nói là không biết gì về tương lai của cô ấy.
Mặc dù bà Bạch không ghét đậu phụ thối như mấy cô nhóc nhưng bà không chịu được cái mùi của nó, thế nên toàn bộ đậu phụ thối mà bà mua về đều vô bụng Bạch Du.
Bạch Du biết đối phương có khúc mắc. Cô ấy muốn con trai không phải vì trọng nam khinh nữ mà vì bản thân cô ấy đã gặp quá nhiều chuyện không hay, cho nên thấy phụ nữ yếu thế, gặp chuyện dễ dàng bị thiệt, nên nghĩ con trai có khi sẽ tốt hơn.
May là Niệm Niệm có chút lớn tuổi, sau khi nói cho cô bé nghe, mặc dù cô bé không nỡ chia tay với Tạ Thừa nhưng vẫn ngoan ngoãn chấp nhận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô bé chơi được một lúc thì cảm thấy buồn ngủ, ba người bàn bạc sau khi cô bé thức dậy sẽ chơi tiếp, nào ngờ khi vừa thức dậy vợ đã không còn ở đây.
Bạch Du dắt tay Tạ Thừa đi tới cửa, cô dặn dò liên tục: “Ở đây là ngôi nhà thứ hai của cháu, cháu có thể quay về bất cứ lúc nào.”
Vậy cô bé bằng lòng đưa tiền lì xì cho cô dùng, làm vậy cô sẽ không ăn phân nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đau đầu nhất là trong nhà có rất nhiều chỗ bị mốc. Gạo với mì chỉ cần không cẩn thận chút thôi là mốc đến mức chỉ có thể vứt đi, vô cùng lãng phí.
Sau khi Bạch Du biết từ đầu tới cuối, cô cảm thấy vô cùng buồn cười.
Lâm Hướng Tuyết đang êm đẹp lại nhập viện, chồng của cô ấy thì bị đánh mặt sưng như đầu heo làm cô ngay lập tức nghĩ đến con ả trà xanh: Đồng Dương Vi.
Vẻ mặt Niệm Niệm lo lắng, chẳng lẽ là cô đã không còn tiền ư?
Cô và bà nội không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người mở cửa sổ ra, nào ngờ lại khiến trong phòng càng thêm ẩm ướt.
Bạch Du: “Tạ Thừa đã về nhà với cha và mẹ của anh ấy rồi, sau này khi rảnh mẹ sẽ dẫn con đi chơi với anh ấy.”
Chỉ là lúc này Lâm Hướng Tuyết đang nằm trong bệnh viện, cô có muốn liên hệ với đối phương thì cũng không tiện, đành phải về nhà viết hết ba bức thư mà gửi đi.
Nhưng điều làm cho người ta điên tiết hơn là quần áo giặt thế nào cũng không sạch. Hong khô cũng vẫn còn mùi ghê ghê. Mấy người ở ký túc xá còn kêu là không có q**n l*t mà mặc, cũng may Bạch Du có nhiều đồ lót nên có thể thay đổi được. Nhưng nếu thời tiết vẫn cứ ẩm ướt như thế này thì cô cũng không có đồ mà mặc mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cúp điện thoại, nụ cười trên môi Bạch Du cũng biến mất.
Nghe cô nói vậy, bây giờ đôi mắt của Tạ Thừa mới bừng sáng, cậu duỗi cái tay nhỏ ra và nói: “Chúng ta ngoéo tay.”
Cho tới khi một nhà năm người nhà họ Tập đi xa không còn nhìn thấy bóng dáng nữa thì Bạch Du mới xoay người đóng cửa lại.
Lần này Bạch Du gọi điện về nhà vì muốn chúc cha sinh nhật vui vẻ. Quà mừng sinh nhật đã được cô gửi qua bưu điện từ sáng sớm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lâu rồi không nghe thấy giọng cha nên muốn gọi điện về, ai ngờ lại nghe được tin này.
Mẹ không chỉ ăn phân mà còn ăn rất ngon lành nữa.
Hồi trước ở thủ đô, Bạch Du cùng với bà Bạch chưa từng trải qua cái thời tiết ma quỷ kiểu phía nam này bao giờ. Đợt trước đi đảo Quỳnh Châu cũng vừa hay bỏ lỡ mất cho nên lần này họ được nếm trải, phải nói là khổ không nên lời.
Cô lên lầu hai, bà Bạch vừa mới lau nước mắt nên đôi mắt vẫn còn đỏ ngầu: “Đi rồi à?”
Bạch Du làm bánh trứng để an ủi trái tim bị thương do không còn “Vợ” của cô nhóc.
Tạ Thừa ôm cổ của Bạch Du không buông: “Cô Bạch, cháu sẽ nhớ cô lắm.”
Chỉ thấy trên vách tường trong phòng và trên mặt đất phủ một lớp nước, lau thế nào thì cũng không khô được.
Bạch Du: “Cô cũng sẽ nhớ cháu lắm, cháu yên tâm, sau này khi có thời gian thì cô sẽ dẫn Niệm Niệm và Minh Thư tới thăm cháu.”
Cô gọi điện thoại về nhà sau khi mua đồ ăn xong, lại nghe được một tin tức…
Nghe nói thời tiết này kéo dài ít nhất một tuần, Bạch Du nghe vậy thì trong lòng cảm thấy ẩm ướt.
Ngày đó, ngay trước mặt Lâm Hướng Tuyết, cô ta cứ một hai anh ơi anh à. Sau đến nhà họ Tăng thì giật luôn chồng sắp cưới của người ta, cứ thế hủy đi mối hôn sự cả đời của người khác. Nói đơn giản thì cô ta là cái sào chọc cứt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.