Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 618: Chương 618
Lát nữa sẽ đi thuyền nên phải ăn uống đơn giản chút.
Ngay khi anh định khiến nụ hôn thêm sâu hơn thì nghe thấy tiếng chạy lạch bạch, kèm theo tiếng trẻ con kêu to…
Ngay sau đó, cô nhóc lao tới bằng đôi chân ngắn ngủn: “Mẹ ơi, con ngoan lắm, không có sợ.”
Giang Lâm: "Lát nữa anh sẽ mang Bánh Khoai Tây đến thành phố Quảng. Nhà quá lớn, mặc dù an ninh xung quanh có thể coi là khá tốt nhưng vẫn nên nuôi c·h·ó, nếu có động tĩnh nào thì có thể biết được ngay."
Phía sau cô có tiếng bước chân, ngay sau đó vòng eo thon gọn của cô được ôm chặt: “Anh đã nói với Hán Nghị rồi, sau này nếu gặp phải rắc rối gì thì có thể đến tìm cậu ấy hỗ trợ.”
Đêm qua cậu bé nằm mơ thấy mình ôm cô Bạch Du và gọi là mẹ, còn làm bộ nũng nịu trong vòng tay cô, giống như Minh Thư vậy. Nên khi tỉnh dậy, cậu bé cảm thấy mình thật đáng khinh, thế mà lại muốn cướp mẹ của Minh Thư.
Thời tiết hôm nay rất đẹp,, bầu trời quang đãng, trong xanh như được nước gột rửa. Màu xanh khiến người ta say mê, biển cũng có màu xanh biếc, đưa mắt nhìn xa xa sẽ thấy biển và trời đều có cùng màu, đẹp đến nghẹt thở.
Cô không nỡ xa anh, sao anh lại không chứ?
Bạch Du và Giang Lâm bất lực nhìn nhau, nhanh chóng tách ra.
Mấy đứa nhỏ tựa vào lan can sắt nhìn xuống nước.
Đột nhiên cô nhóc hưng phấn hét lên: “Chị ơi, anh ơi, có cá.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mỗi ngày ngủ với một người khác nhau, đối xử công bằng.
Không khí mang theo mùi thơm của đất, khiến con người ta cảm thấy thư thái và vui vẻ.
Cô nhóc lại càng thêm đắc ý, vươn bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm ra vỗ nhẹ vai cậu bé: "Anh không cần phải tự ti, đến đảo Quỳnh Châu đảo em sẽ dẫn anh đi xem."
Bóng lưng đó mang lại cho cô một cảm giác quen thuộc khó tả.
Bạch Du, Giang Lâm và bà Bạch nghe vậy đều không khỏi bật cười.
Buổi trưa, công nhân nhà máy tan tầm, cảnh công nhân tan sở lại trở thành một cảnh đẹp.
Cô nhóc nghe vậy thì khuôn mặt nhỏ bé hơi sa sầm: "Nhưng con cũng muốn ngủ cùng mẹ nữa."
Hay lắm.
Tuy nhiên Bạch Du phát hiện, hôm nay Tiểu Tạ Thừa không dám nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng mỗi khi cô nhìn cậu bé là khuôn mặt nhỏ của cậu bé sẽ đỏ như quả táo đỏ vậy, như thể đã làm chuyện gì xấu.
"Chim hót hoa thơm, ngôi nhà này thật sự rất tuyệt."
Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của anh, rốt cuộc Bạch Du cũng không nói lại nổi: "Không, bởi vì không có người đàn ông nào có thể so sánh được với anh, sau khi chúng ta chia xa, anh có nhớ em không?"
Ý của Tiểu Minh Thư là đêm qua cô nhóc và chị họ ngủ một mình, không ngủ với người lớn, nhưng cô nhóc không hề sợ hãi xíu nào.
Nghe thấy đảo Quỳnh Châu, sự chú ý của cô nhóc lập tức được di dời: "Còn có cua nữa, anh ơi, anh đã thấy cua chưa?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Lâm: "Mặc dù chăm sóc con cái rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là chăm sóc bản thân, nếu không thể tự chăm sóc được thì chúng ta có thể nhờ người đến giúp, đừng tự làm khổ mình, hiểu không?"
Ăn cơm xong, họ thu dọn đồ đạc, sau đó khóa cửa rồi đi đến bến tàu Đại Sa Đầu để đi thuyền.
Cô nhóc: “Vậy anh đã thấy hải âu bao giờ chưa?”
Tiểu Tạ Thừa lắc đầu: "Chưa thấy."
Nhìn thấy Bạch Du dời mắt qua chỗ khác, lúc này Tiểu Tạ Thừa mới thở ra một hơi.
Song không nói không có nghĩa là không thích nghe.
Nghĩ đến việc phải chia xa cô, anh đã có suy nghĩ sẽ đến thủ đô, chỉ là không để cô phát hiện.
Tiểu Tạ Thừa lại lắc đầu: "Chưa thấy."
Bạch Du và Giang Lâm đều chưa muốn nói với cô nhóc, chỉ muốn để cô nhóc vui vẻ một lát.
TBC
Thuyền còn chưa tới, sau khi qua kiểm tra, họ đứng ở bến cảng đợi.
Tất nhiên, so với lúc đi tới thủ đô, giờ họ đi lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cả hai đều có tính cách tương đối trầm, tuy ở bên nhau đã lâu nhưng cũng hiếm khi nói với mấy câu "buồn nôn" như này.
Cô nhóc không khỏi nản lòng: “Có cá, vừa rồi có cá mà!”
Nói xong, cô nhóc ưỡn cái n.g.ự.c nhỏ lên như con gà trống thắng trận, trông rất tự hào.
Giang Lâm đột nhiên bị nhét đầy một miệng táo đỏ ngọt ngào, nụ cười trên môi làm sao cũng không nén xuống được.
Nhìn cô mỗi đêm ngủ ngon lành với dáng vẻ vô tư như thế, anh tưởng cô sẽ đành lòng chia xa anh, bởi thế nên lúc nãy khi nghe những lời cô nói, trong lòng anh còn ngọt hơn cả uống nước mật.
Bà Bạch mỉm cười nói: “Trước đó bà thấy khí hậu ở đảo Quỳnh Châu rất dễ chịu, nhưng không ngờ khí hậu ở thành phố Quảng này cũng không tệ chút nào, mỗi ngày đều nghe tiếng chim hót, cảm thấy cả người đều sảng khoái dễ chịu."
Bầu không khí mờ ám đột nhiên bị phá tan.
Bạch Du và Giang Lâm không khỏi bị chọc cho bật cười.
Làm sao không thích được khi ngày đầu tiên đến ở cô đã được ban cho cả trời phú quý, đây đúng là ngôi nhà tài lộc mà.
Mặc dù nhà mới đã có rất nhiều đồ nhưng vì muốn mang về một số thứ để cảm ơn chị Lôi đã giúp chăm sóc Bánh Khoai Tây và đàn gà nên họ vẫn xách túi lớn túi nhỏ đồ đông lạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Du cũng giống như những người khác nhìn về phía bờ biển, nhưng đột nhiên cô thoáng thấy một bóng người từ phía sau.
Bạch Du nghĩ hai người chẳng mấy chốc sẽ chia xa, trong lòng rất không nỡ, ngón tay đặt lên tay anh, mười ngón tay của hai người siết chặt: "Vâng ạ."
Mũi Bạch Du cay cay, xoay người ôm lấy cổ anh, kiễng chân lên cắn nhẹ cằm anh một cái: “Anh nói nhiều như vậy, không lo nếu em đi học sẽ có nam sinh theo đuổi, rồi em sẽ bị dụ luôn sao?"
Niệm Niệm thấy em gái sốt ruột, rất ra dáng chị lớn an ủi: "Em đừng gấp, ở đây không có cá, chúng ta về đảo Quỳnh Châu là sẽ có cá thôi."
Tuy nhiên, cô đã quan sát đứa nhỏ Tiểu Tạ Thừa này, đó là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, nên Bạch Du cũng không lo cậu bé sẽ lén lút làm chuyện gì xấu.
Anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Ừ, anh sẽ nhớ em mỗi ngày, mỗi giây mỗi phút…”
Cô nhóc vẫn chưa biết cha một mình quay lại đảo Quỳnh Châu, còn cô nhóc sẽ theo mẹ đến sống ở thành phố Quảng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 618: Chương 618
Giang Lâm chưa bao giờ kén ăn, cô làm món ăn gì anh ăn món nấy, mấy đứa nhỏ cũng không kén ăn, ăn say sưa ngon lành.
Niệm Niệm và Tiểu Tạ Thừa rất ân cần, lập tức vây xung quanh, nhưng đến một nửa con cá cũng không nhìn thấy.
Vì vậy giờ đây cậu bé không dám nhìn thẳng vào mắt Bạch Du, cũng không dám nói chuyện với Minh Thư, sợ tâm tư nhỏ bé của mình bị người ta phát hiện.
Giang Lâm hơi cụp mắt xuống, đôi mắt hoa đào nhìn cô, im lặng một lát rồi hỏi: “Em sẽ bị cám dỗ sao?”
Trước mặt người phụ nữ có gắn một chiếc ghế, trên đó có một cô bé khoảng bốn năm tuổi, lúc này cô ta đang cúi đầu nói gì đó với cô bé. Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua, thổi bay phần tóc trên trán của người phụ nữ, cô ta đưa tay vuốt tóc, do đó người cũng nghiêng sang một bên, cũng khiến Bạch Du có thể nhìn rõ mặt cô ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không cần phải tự ti...
Bạch Du cười tủm tỉm đáp lại, cô cũng rất thích ngôi nhà này.
Bạch Du bị bộ dáng của cô nhóc làm cho mềm lòng, cô ôm cô nhóc và hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, khen ngợi: "Con ngoan lắm, vậy sau này có muốn ngủ một mình với chị họ luôn không?"
Không đợi Bạch Du trả lời, cô nhóc nghĩ ra một ý tưởng thông minh, đếm đầu ngón tay chia đều: “Thứ hai và thứ ba ngủ với bà nội, thứ tư, thứ năm và thứ sáu ngủ với cha mẹ, thứ bảy và chủ nhật ngủ với chị ạ.”
Chỉ thấy người phụ nữ kia đi xe đạp 28 inch, mặc áo len màu đỏ tươi, tóc dài bồng bềnh, chiếc quần đen làm nổi bật đôi chân vừa thẳng vừa thon, lộ ra đường cong xinh đẹp.
Bạch Du: "Vâng."
Cũng không biết cô nhóc này học những từ đó ở đâu nữa.
"Cha mẹ ơi, mặt trời chiếu tới m.ô.n.g rồi!"
Vào đến phòng bếp, Bạch Du cắt thịt ba chỉ thành hạt lựu, cho vào chảo xào cho thơm để làm món thịt khô, có thể dùng để trộn với mì.
Bạch Du mặc áo khoác đứng ở ban công, ánh nắng ban mai ấm áp chiếu lên mặt cô, cô ngẩng mặt lên và hít một hơi thật sâu.
Vì vẫn chưa có tin tức gì về cha mẹ Tiểu Tạ Thừa nên chỉ có thể đưa cậu bé đi cùng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.