Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 607: Chương 607
Ôi chao, dáng vẻ đáng thương giống như con mèo con bị người ta vứt bỏ.
Mọi người vừa thấy, nhịn không được mà khen ngợi.
Một dòng điện chạy vọt từ vành tai tới khắp cả người, khuôn mặt Bạch Du đỏ bừng: “Anh làm gì vậy?”
Là lúc nên nói thẳng thắn với ông Giang về chuyện mình buộc ga rô.
Nghe lời Bạch Du nói, nụ cười trên mặt mọi người lại càng thêm rõ ràng.
Lời này như cái công tắc, không khí trong phòng lập tức trở nên ướt át, hơi thở của hai người dần nhanh hơn.
Tất nhiên sự không may của mình sẽ khiến người ta lo lắng nhưng người may mắn như cô lại càng khiến người ta tức giận!
“Thật mà, cha mẹ có một mình bé cưng là đủ rồi.”
Hai cánh môi dán chặt vào nhau, nhiệt độ trong phòng dần nóng lên.
Bởi vậy sau khi nghe Giang Lâm đã buộc ga rô, ông Giang sửng sốt một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận chuyện này.
Sao lại dậy ngay lúc này, khiến anh muốn đánh cái m.ô.n.g nhỏ của cô bé.
Ông Giang không phải người trọng nam khinh nữ, ông ấy chỉ có tư tưởng đời trước, cảm thấy con cháu càng nhiều càng có phúc, nếu Tiểu Thư Thư có em trai hoặc em gái để làm bạn thì sau này sẽ không cô đơn, khi gặp chuyện cũng sẽ có người giúp đỡ được.
“Bé cưng yên tâm, cha mẹ sẽ không sinh em trai em gái cho con.”
Nhưng nghĩ thì nghĩ chứ Giang Lâm không nỡ đánh con gái, anh khó khăn trèo xuống khỏi người Bạch Du, hai người nhanh chóng mặc quần áo vào.
“Từ nhỏ đứa bé Du Du đã ngay thẳng.”
Đúng lúc ông Giang chạy tới, nghe cô bé nói như vậy, trên mặt ông ấy có chút ngại ngùng.
Giang Lâm lấy lại tinh thần, giọng nói nghe có vài phần tức giận: “Ngày thường sét đánh, đốt pháo cũng không chịu dậy, sao lại ngay lúc này…”
Cô nhóc có lòng chiếm hữu, cô nhóc chớp mắt xác nhận liên tục: “Thật không ạ?”
Bạch Du có chút ngại, quả thật là vừa rồi bọn họ đang làm chuyện sinh con nhưng không có em trai em gái.
Cô nhóc chớp đôi mắt to tròn, trên lông mi dài rậm vẫn còn đọng nước mắt óng ánh: “Bé cưng không cần em trai em gái…”
Muốn ăn đồ tươi ngon ở thủ đô vào mùa đông là một chuyện không dễ dàng, không phải rau cải trắng thì sẽ là khoai tây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong tưởng tượng của Giang Hựu Hàm, Bạch Du nê trở nên mập mạp sưng vù, trên mặt đầy vết tàn nhang, bởi vì cô ta thấy qua không ít phụ nữ sau khi sinh con xong, dáng người không biến dạng thì mặt mày cũng đầy vết lốm đốm nhưng cô ta không ngờ Bạch Du không chỉ không biến dạng, trái lại còn xinh đẹp thêm, làm nổi việc cô ta xấu xí như một con vịt con.
“Mẹ, con muốn ngủ với mẹ…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giống như lúc làm chuyện xấu bị bắt gặp, lại càng thêm không được tự nhiên.
Dòng ba cũng tới nhưng không thấy bóng dáng Giang Khải đâu, trái lại là Giang Hựu Hàm ở sau lưng Lâu Tú Anh, cô ta lo sợ rụt rè, quần áo mặc trên người trông khá cũ kỹ, sắc mặt tiều tụy, trông như đã già mấy tuổi, không còn chút dáng vẻ ngang ngược và càn rỡ của lúc trước.
Giang Lâm vừa nói vừa ôm cô kiểu công chúa, đi về phía chiếc giường.
Bạch Du ít khi được thấy biểu cảm như thế trên khuôn mặt Giang Lâm, cô không nhịn được mà bật cười.
Lời này thẳng thắn quá rồi, nhiệt độ cơ thể của anh giống như quả cầu lửa, ngay thẳng tới mức khiến người ta đỏ mặt tới mang tai: “Nhưng đây là lần đầu tiên con ngủ riêng với chúng ta, em lo con bé sẽ không quen.”
Quan trọng nữa là nếu bọn họ không nhanh chóng mở cửa ra ngoài, chắc chắn cô nhóc sẽ khóc lớn, tới khi đó ông Giang và mẹ Ôn sẽ chạy tới, khi ấy sẽ rất khó xử.
Người của dòng cả tới sớm nhất, mấy dòng khác cũng lần lượt tới, Tứ Hợp Viện lập tức trở nên náo nhiệt.
Bạch Du nhìn Giang Hựu Hàm một cái, sau đó không thèm quan tâm tới cô ta nữa mà đi thẳng vào phòng bếp để giúp đỡ.
Giọng nói Giang Lâm khàn khàn: “Con đã ngủ rồi, chúng ta cũng lên giường thôi.”
Sau khi cô nhóc ngủ, Giang Lâm quay trở về phòng, anh trực tiếp kéo Bạch Du đang đứng trước cửa sổ ngắm tuyết vào trong lòng ngực, kh* c*n v*nh t** của cô.
Hôm sau là đêm giao thừa.
Chương 607: Chương 607
Bầu không khí mập mờ trong phòng bỗng biến mất, thậm chí còn đóng băng ngay lúc này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Lâm giật cái áo khoác trên người, anh quay người lại đối diện với đôi mắt sạch sẽ và trong sáng của cô nhóc.
Cô nhóc đã không còn kiên nhẫn từ lâu, bên trong đôi mắt to ngập nước, vừa thấy Bạch Du là cô bé đã nhào tới ôm đùi: “Mẹ ơi, có phải mẹ không cần bé con nữa không?”
Bạch Du thuận miệng nói: “Bác gái ba, bác gái cũng lấy một ít mang về ăn đi.”
Bạch Du: “...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọng nói cô nhóc nghe rất ấm ức, còn kèm theo tiếng khóc, cô vừa nghe là đã trái tim đã thấy đau lòng.
Biểu cảm u ám của ông Giang chuyển sang có nhiều mây, ông ấy vung tay lên rồi nói: “Chút nữa ông sẽ bảo mẹ Ôn đặt tất cả đồ chơi vào phòng của ông.”
Bạch Du nghĩ tới thói quen một khi cô nhóc ngủ thì sẽ rất say rồi lại nghĩ tới chuyện hai người đã không làm chuyện thân mật rất lâu rồi, trong lòng cũng động lòng, cô đưa tay vòng lấy cổ Giang Lâm.
Con cháu tự có phúc của con cháu.
Bạch Du nghe vậy thì tiện nói: “Đồ ăn nhiều như vậy cũng không ăn hết, chốc nữa mọi người lấy một ít về xào ăn đi ạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Du mặc một cái quần dài, đôi chân thon dài thẳng tắp, trên người mặc một cái áo len dệt kim hở cổ màu đỏ, sắc mặt hồng hào nổi bật. Cả người như viên ngọc trai óng ánh, tỏa ra ánh sáng trơn bóng khiến người ta không thể dời mắt được.
“Yên tâm, ngủ đã.”
“Không phải nói chứ, ngày thường chúng ta muốn ăn cũng khó, chúng ta thì không sao nhưng mấy đứa nhỏ cứ đòi ăn.”
TBC
Dòng cả, dòng hai, dòng bốn và dòng năm đều lấy không ít rau, định chút nữa sẽ mang về nhà, chỉ có Lâu Tú Anh là không nhúc nhích.
Ngay lúc Giang Lâm đánh chiếm thành trì, chuẩn bị thêm một bước nữa thì cửa chợt bị người khác gõ, ngay sau đó bên ngoài truyền tới một giọng sữa…
Vì để cô nhóc đồng ý ngủ riêng với cha và mẹ, có thể nói là ông Giang đã sử dụng tất cả vốn liếng, thậm chí còn nằm rạp trên mặt đất cho cô nhóc cưỡi ngựa, dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của ông Giang, cuối cùng cô nhóc cũng đồng ý ngủ với ông cố vào tối nay.
Đương nhiên Bạch Du biết các bà ấy khen mình, phần lớn vì nể mặt của ông nội nhưng ai mà chẳng thích nghe lời nghe chứ. Huống chí đã sắp bước sang năm mới, mọi người có không khí vui mừng một chút, dù sao cũng tốt hơn việc châm chọc và khiêu khích lẫn nhau.
Đương nhiên là Bạch Du không cho rằng tính cách của cô ta sẽ thay đổi, cô không thấy Giang Hựu Hàm thiếu tiền, chắc chắn Lâu Tú Anh sẽ cho cô ta tiền phụ cấp, dáng vẻ này của cô ta cứ như giả vờ cho ông Giang thấy.
“...”
Hơn nữa vừa nghĩ tới việc Bạch Du thi đậu Đại Học thì sự chênh lệch giữa hai người càng lớn, sự ghen ghét trong lòng cô ta giống như một con rắn độc, gặm nhấm trái tim của cô ta.
Cô nhóc vừa vào trong phòng là đã thấy cha đứng ở cửa quay lưng lại với cô bé, không khỏi kêu lên: “Cha ơi, tại sao cha không nhìn con?”
Bạch Du vội ôm cô bé, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé: “Mẹ không có không cần con, không phải là tự con nói muốn ngủ chung với ông cố ư?”
***
“Vẫn là Giang Lâm có bản lĩnh, vừa về đã có đồ tươi mới như vậy rồi.”
Sau khi an ủi cô nhóc xong, Bạch Du ôm cô bé vào trong phòng.
Bạch Du thấy biểu cảm kiềm chế của Giang Lâm, cảm thấy có chút buồn cười, cô đưa tay đẩy anh ra: “Mau để em đi.”
Giang Lâm ra ngoài một chuyến, kéo hai sọt rau xanh trở về.
Cô lấy rau cần dùng bữa nay ra, sau đó chọn một vài loại khác giữ lại cho ngày, những phần còn lại thì chia cho mấy dòng khác.
Giang Hựu Hàm vừa thấy Bạch Du, đáy mắt đã lóe lên vẻ ghen ghét không thể kiềm chế được.
“Nói cho cùng vẫn là ông nội có mắt nhìn.”
Giang Hựu Hàm nhìn Bạch Du, càng nghĩ càng ghen ghét, càng nghĩ càng tức giận, tức tới mức trở thành con ếch xanh có đôi mắt lồi.
Mặc dù cô nhóc không biết mẹ đang cười vì điều gì nhưng cô vẫn cười theo, đôi mẹ con tựa đầu bên nhau cười vui vẻ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.