Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 596: Chương 596
Mẹ Ôn là bảo mẫu mới đổi lúc sau, bảo mẫu trước vừa làm được một thời gian ngắn thì mang thai, bởi vì thai tượng không tốt và xuất hiện dấu hiệu sinh non nên chỉ có thể xin nghỉ việc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Du lo có kẻ lừa đảo nên kéo hai đứa bé tới bên cạnh, không dám để các cô bé chạy lung tung, cô vừa giương mắt lên thì nhìn thấy đôi mắt nhìn đôi mắt hẹp dài ở đối diện.
Mẹ Ôn cảm thấy khó tránh các dòng khác cảm thấy ghét, ông ấy thật sự có chút thiên vị, khi người không về thì ông ấy đã thường xuyên gửi túi lớn túi nhỏ tới đảo Quỳnh Châu. Giờ đây người sắp trở về, ông ấy lại càng thêm khoa trương, một tháng trước đã cho người quét vôi phòng, cứ thế mà đổi căn phòng của dòng cả thành căn phòng đồ chơi cho trẻ em.
Vừa ra khỏi nhà ga thì đã thấy bên ngoài đang có tuyết rơi nhiều, tuyết rơi trắng ngần từng mảng từng mảng như những đóa bông tuyết bay từ trên trời xuống. Chỉ trong nháy mắt, mái nhà, trên cây và trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết thật dày, bên trong đất trời như phủ thêm một bộ quần áo màu bạc.
Chương 596: Chương 596
Xe lửa tới nhà ga của thủ đô vào buổi sáng thứ ba.
Cô bé chớp mắt, lay động lông mi dài và rậm: “Người tuyết ạ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông nội có thể ngăn Giang Khải mượn dùng mạng giao thiệp và thế lực của nhà họ Giang nhưng lại không có biện pháp nào để ngăn Giang Khải quay trở về dòng ba.
Cô chỉ nhìn thấy dáng vẻ của đối phương qua một tấm ảnh nên bây giờ cô không cũng không dám chắc chắn.
Người chủ của đôi mắt có khuôn mặt dài, mũi cao, trên sống mũi đeo một cái kính, trông rất nhã nhặn, giống như là người có trí thức.
Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, mặc dù nhà họ Giang cho người lái xe con tới chở bọn cô nhưng vì an toàn, mọi người quyết định chờ tới lúc tuyết ngừng rơi rồi mới đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô run lên.
Trong lúc nhất thời, có không ít người giữ lại ở trong nhà ga.
Mẹ Ôn gật đầu: “Tôi đã quét dọn xong, tất cả các món đồ chơi cũng được đặt vào trong.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không biết có phải là do ánh mắt của Bạch Du sôi nổi quá không, dường như người đàn ông cũng chú ý tới cô, sau khi thấy được khuôn mặt cô thì trên mặt anh ấy lóe lên vẻ luống cuống, ngay sau đó xoay người sang chỗ khác, vội vàng kéo mấy người bên cạnh ẩn vào dòng người.
Bạch Du đáp “Ừ” một tiếng.
Nhưng lo lắng cũng không có tác dụng, chẳng lẽ vì sợ mà cả đời bọn cô không trở về thủ đô ư?
Bạch Du bật cười, cô nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khiếp sợ của cô bé rồi nói: “Đây không phải là muối mà là tuyết.”
Rất ít khi thấy đôi mắt hẹp dài như vậy, chỉ gặp một lần thì sẽ khó quên.
Giang Lâm múc nước về, trông thấy dáng vẻ này của cô, anh nhìn thuận theo tầm mắt của cô nhưng không thấy gì đặc biệt cả.
Cô bé mở to mắt nhìn xung quanh, ngay cả miệng cũng mở thành chữ “O”, giống như người phương Nam lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, khiếp sợ vô cùng.
Giang Lâm đưa nước cho bà nội, sau đó rót một ly cho hai đứa bé rồi mới hỏi: “Có chỗ nào không đúng ư?”
Ông Giang cảm thấy trận tuyết rơi lần này tới thật không đúng lúc, chốc sau ông ấy hỏi tiếp: “Bà quét dọn phòng cho đứa trẻ chưa?”
“Mẹ ơi, có rất nhiều muối!”
Bạch Du gật đầu: “Đúng vậy, là người tuyết. Chốc nữa cha đắp người tuyết cho con có được không?”
Bạch Du nhớ lại biểu luống cuống vừa rồi của anh ấy, cô mở to miệng rồi lắc đầu: “Chắc không có chuyện, có thể là do em quá nhạy cảm.”
Mẹ Ôn được chú Vương giới thiệu, bọn họ là người cùng quê, biết rõ nhân cách của đối phương nên chú Vương vừa lên tiếng thì ông Giang đã gật đầu.
Bạch Du không biết tại sao lại cảm thấy anh ấy có chút quen mắt.
Lúc này ông Giang đã chờ ở nhà tới mức sốt sắng, thỉnh thoảng nhìn về phía sân nhỏ: “Sao giờ mà vẫn chưa về nữa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù Giang Khải bị ông nội đuổi khỏi nhà họ Giang nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô về dòng ba nhà họ Giang, chắc là Giang Khải sẽ không rời khỏi dòng ba ngay lập tức, Giang Khải Bang cũng không thật sự đuổi Giang Khải ra ngoài.
Giang Lâm nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô, vẻ mặt lạnh băng: “Em không cần phải lo lắng, nó sẽ không có cơ hội này.”
Bạch Du giải thích: “Hình như vừa rồi em thấy chồng của Hướng Tuyết.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.