Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 308: Chương 308
Sáng nay bà ấy đã nghe về chuyện của nhà họ Bạch, bà ấy cảm thấy thổn thức vô cùng.
Nhưng đôi mắt của Giang Hựu Hàm đã đỏ như con thỏ, nước mắt chuyển động trong khóe mắt nhưng lại không dám để nước mắt rơi xuống.
Người này bị sao vậy?
Bạch Du thầm đoán.
Còn t.h.i t.h.ể của Tần Ngạn Thành, cho dù công an có biết t.h.i t.h.ể của ông ta bị vứt ở đâu thì cũng vô dụng.
Nghĩ vậy, ý cười ở khóe miệng của cô ta càng đậm.
Hôm nay Bạch Du ngủ rất say, khi cô thức dậy thì đã là giữa trưa.
Hồ nước đó vừa sâu vừa đục, không thể nào vớt t.h.i t.h.ể lên được.
Gì mà đúng lúc tới giờ ăn cơm, giờ ăn cơm đã qua lâu rồi được chưa?
Thế nên cô ta đành phải ra tay trước.
Thật là quá đáng!
Trái lại không thấy bóng dáng của chị Phúc đâu cả, chắc là đã rời khỏi tứ hợp viện rồi.
Chu Thái Vân vội an ủi: “Không phải không phải, mọi người biết hôm qua cháu mệt mỏi, vả lại ăn muộn một chút cũng không sao.”
Bạch Du còn nghĩ rằng cảnh trước khi ngủ là ảo giác của cô, không ngờ Giang Lâm lại thực sự cắn cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
***
Chương 308: Chương 308
Giang Hựu Hàm nghe vậy thì cái dẫu miệng.
Rõ ràng là bà ta đã cảnh cáo cô ta rồi, không cho cô ta trêu chọc con ôn thần Bạch Du kia, tại sao cô ta lại không chịu nghe lời? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Thái Vân nhìn thấy cô, bà ấy vội vẫy tay nói với cô: “Du Du tỉnh rồi đấy à, cháu có đói bụng không, đúng lúc tới giờ ăn cơm, mau qua đây ăn đi.”
Mẹ của cô ta qua đời rồi, sau này sẽ không có ai biết là chuyện cô ta đã g.i.ế.c Tần Ngạn Thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Miệng Giang Hựu Hàm mở to: “...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quả nhiên, một giây sau ông Giang đã quát mắng: “Nếu cháu không muốn đợi thì có thể về ngay bây giờ!”
Cô ta biết rõ mẹ của mình, dù bà ta luôn miệng nói yêu cô ta thương cô ta nhưng chắc chắn bà ta sẽ không gánh tội thay cho mình, vả lại còn vì để giảm tội trạng mà khai cô ta ra.
Chuyện đời đúng là vô thường.
Bạch Du ngồi xuống, đúng ngay lúc thấy cô ta đang liếc mình, khuôn mặt nhỏ cau lại, cô giả vờ đáng thương nói: “Có phải là cháu đã thức quá trễ không, cháu thật lòng xin lỗi mọi người.”
Bước vào phòng khách, cô nhận ra cả nhà dòng ba vẫn chưa trở về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có thể khiến Giang Khải Bang ở đây mãi mà không chịu về, đương nhiên không phải vì cô và Giang Lâm, mà chắc là vì cầu xin cho Giang Khải.
Nhưng không biết ông nội bị sao nữa, cứ cưng chiều Bạch Du suốt, không cho mọi người lên gọi cô, để cả nhà chờ một mình cô xuống.
Bạch Du: “Vừa nãy lúc cháu ngồi xuống thì thấy Hựu Hàm trừng mắt với cháu, trong lòng cháu cảm thấy có chút áy náy, cháu thật lòng xin lỗi mọi người.”
Bà ấy không quen biết với Tần Chính Nhân, chỉ nghe nói bà ta vừa ly dị không lâu, có thể khiến nhà họ Bạch vội ly dị ngay lúc đám cưới của Bạch Du, vậy chỉ có khả năng là bà ta đã phạm vào một sai lầm rất nghiêm trọng.
Chẳng qua là xưa nay bà ấy chỉ để ý tới một phần ba mẫu ruộng của mình, thế nên không có lòng nghe ngóng, nhưng bà ấy không ngờ rằng Tần Chính Nhân lại qua đời đột ngột như vậy.
Cuối cùng không còn cách nào khác, cô đành thay đồ rồi xuống lầu, tránh phải để mọi người chờ cô dùng bữa.
Bạch Du sờ cánh môi, vết cắn không giống dấu dâu tây, không phải cứ muốn giấu là giấu.
Nghĩ vậy, cô ta trừng mắt nhìn Bạch Du một cách dữ tợn.
Không phải c·h·ó con, sao lại cắn người?
Lời ông Giang nói đã rất nhẹ rồi, nếu là cháu trai, e rằng ông Giang đã yêu cầu đối phương cút ra ngoài ngay bây giờ.
Trên đời này, chỉ có người c.h.ế.t mới không tiết lộ bí mật.
Lâu Tú Anh tức giận tới mức không chịu được.
Cô vừa nói dứt câu, trong phòng đã im ắng vài giây.
Cô ngồi dậy, chợt cảm thấy miệng có chút đau, cô bước tới trước gương để xem thì thấy cánh môi của mình đã bị cắn rách.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.