Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 299: Chương 299
Đời trước cho tới tận khi cô qua đời, mẹ của cô vẫn sống rất tốt, sao lại qua đời đột ngột như vậy?
Bạch Du giật mình, mãi vẫn chưa hoàn hồn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng, cả người cô nằm trên bàn, buộc phải chịu đựng cơn cuồng phong dữ dội phi thường này.
Giang Lâm cầm bát đũa xuống rửa, chờ trở về, trong tay có thêm một chiếc vòng tay.
Giang Hựu Hàm: "..."
Bạch Du nào có thể để anh đút cho mình ăn, cô nắm lấy tay anh và đứng dậy.
Lời còn chưa dứt, môi cô đã bị Giang Lâm tóm lấy.
Cô vừa mới dừng lại, Giang Lâm liền lấy mì cô ăn thừa, gắp hai ba đũa đã hết số mì còn lại.
Bạch Du cũng không khách sáo, nhận lấy và sửa lời: "Nói gì mà mẹ anh ,là mẹ của chúng mình chứ."
Giang Hựu Hàm: "Ừ, tôi không muốn nhiều lắm, chỉ cần năm phiếu thôi."
Cô suy nghĩ, liệu kiếp trước Giang Lâm có từng có một chút rung động nào với cô hay không?
Thực ra, cô muốn thông qua câu hỏi giả định này để hỏi lý do anh hành động như vậy trong kiếp trước.
Bạch Du lập tức bị gợi lên sự thèm ăn, một hơi ăn một nửa mới dừng lại.
Chương 299: Chương 299
Bạch Du không ngờ Giang Hựu Hàm lại hèn đến vậy, cô chỉ cần nói một cách tùy tiện cũng có thể khiến cô ta sợ hãi như thế này. Ai ngờ, ngay sau đó, một bóng đen bao trùm lấy tầm nhìn của cô.
"A… Anh Giang Lâm."
Giang Hựu Hàm tức giận mặt lúc đỏ lúc trắng, đang muốn nhào tới, chợt nghe Bạch Du lạnh lùng nói: "Anh Giang Lâm, anh đến rồi à?"
Người phụ nữ này!
Cô nhìn chằm chằm và đối diện với một đôi mắt sâu thẳm như mực.
Bạch Du: "Đúng vậy, cô muốn à?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Lâm bước tới, ngồi xuống ghế đối diện Bạch Du: "Chiếc vòng tay này là do mẹ anh đeo trước đây, sau này sẽ là của em."
Nhưng ngay sau đó, anh lại nghe Bạch Du hỏi: "Anh Giang Lâm, nếu em không kết hôn với anh mà kết hôn với Giang Khải, anh có còn tặng em chiếc vòng tay này không?"
Giang Hựu Hàm sợ tới mức mặt trắng bệch, xoay người bỏ chạy.
Ai ngờ, ngay khi dứt lời, cô đã thấy Giang Lâm nhìn chằm chằm vào mình.
Bạch Du không ngờ anh lại đến thật, cũng không biết anh đến từ lúc nào và đã nghe được bao nhiêu cuộc trò chuyện giữa cô và Giang Hựu Hàm lúc nãy.
Là cái đời trước Giang Lâm cho cô.
"..."
Bạch Du mệt mỏi đến mức không muốn cử động: "Anh Giang Lâm, em không muốn ăn gì đâu."
Anh đè ép người xuống, eo cô cong lại, áp sát vào mặt bàn.
Khóe miệng Bạch Du nhếch lên: "Tôi có nhưng không muốn cho cô."
Hoàn toàn không còn sự dịu dàng như trước.
Nghe vậy, khóe môi Giang Lâm cong lên.
Bạch Du nuốt nước bọt: "Giang Lâm..."
Mặt Bạch Du đỏ bừng, đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài truyền vào.
Giang Hựu Hàm hít sâu một hơi: "Vậy... Có phải anh ba tôi đưa hết phiếu ngoại tệ cho cô rồi không?"
Mẹ của cô qua đời rồi ư?
Giang Lâm nhìn cô: "Em chưa ăn gì cả ngày, anh đã bảo dì Phúc làm cho em tô mì vẩy dầu."
Giang Lâm cụp mắt xuống: "Vậy anh đút cho em?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Du nhìn thấy vòng tay kia, lập tức nhận ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh hung hăng tiến đến như muốn trút hết cơn giận dữ, mang theo sự cuồng bạo và áp đảo.
Vừa mở miệng đã muốn lấy năm phiếu, mặt không phải lớn bình thường.
Bạch Du sợ hãi trước hành động của anh, đưa tay ra đẩy anh nhưng bị anh tóm lấy và ấn l*n đ*nh đầu.
Aaaa tức c.h.ế.t cô ta!
Sau một hồi lâu.
Tay nghề của dì Phúc rất tốt, sợi mì vằn thắn được làm ra vừa to, vừa mỏng lại dai ngon, ớt đỏ tươi rực rỡ, tỏa ra hương thơm nức mũi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay sau đó, giọng nói của dì Phúc vang lên: "Du Du, cảnh sát gọi điện thoại đến, nói mẹ cháu mất rồi!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.