Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 119: Chương 119
Nghĩ đến đó thôi cô ta đã muốn nôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chắc chắn không ai trong ký túc xá dám lấy trộm, vậy ngoài Bạch Du ra, cô ta không nghĩ ra ai khác! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng đừng nói nhịn vài ngày, đến nửa ngày cô ta cũng nhịn không được: "Cô ơi, cháu có thật là con ruột của cha cháu không?"
Tuy nhiên, cô ta nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Cô ơi, cháu dám chắc lần này cháu bị công ty đuổi việc, nhất định là do Bạch Du tố cáo!"
Cô ta được cô ruột nuôi nấng từ nhỏ, mối quan hệ với cha rất bình thường, thậm chí có thể nói là rất xa lạ, cô ta không thích ánh mắt âm u của cha khi nhìn người khác, càng sợ nhìn thấy cơ thể không còn đôi chân của ông ta.
Cô ta thật sự rất sợ hãi, nghĩ đến ánh mắt cha cô ta nhìn mình, cả người cô ta liền không khống chế được run rẩy.
Hơn nữa không biết có phải cô ta nhạy cảm hay không, cô ta luôn cảm thấy ánh mắt của cha cô ta nhìn mình không giống ánh mắt của một người cha nhìn con gái nên có, mà giống như là... Nhìn phụ nữ.
Chương 119: Chương 119
Lần này, Tần Chính Nhân không lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Tâm Hủy: "Nhưng cha luôn nói với cháu một vài lời rất kỳ quái, còn nói là nếu không có cha, cháu căn bản không có khả năng sống, càng miễn bàn đến thủ đô hưởng phúc, hơn nữa... Hơn nữa ánh mắt cha nhìn cháu làm cho cháu rất sợ hãi, huhuhu... Cô! Cháu thật sự không muốn trở về."
Điều khiến cô ta không thể chịu đựng được hơn là cha cô ta thỉnh thoảng lại nói bóng gió với cô ta, nói rằng cô ta đã thành đạt, khinh thường người cha già tàn tật này, bình thường một năm không về nhà mấy lần, giờ không có việc làm thì vẫn phải ngoan ngoãn trở về.
Hẳn là Tần Tâm Hủy đã không thay quần áo vài ngày rôig, khi cô ta nhào tới, suýt nữa Tần Chính Nhân đã nôn ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kể từ khi bị cơ quan sa thải, cô ta buộc phải trở về quê nhà nhưng từ khi có ký ức, cô ta đã sống trong đại viện quân khu. Cô ta hoàn toàn không quen với nơi thôn quê, khắp nơi đều là bùn, không cẩn thận còn giẫm phải phân bò phân gà, thậm chí còn có phân người…
Chỉ là nhìn thấy đứa nhỏ mình nuôi lớn khóc thảm như vậy, bà ta vẫn không nhịn được mềm lòng: "Cháu yên tâm, cô nhất định sẽ nghĩ biện pháp cho cháu trở về nhà họ Bạch nhưng mà bây giờ còn chưa đến lúc, cháu nhịn thêm vài ngày đi."
Lần này trở về quê, cô ta mới phát hiện chiếc váy mà cô ta định mặc trong buổi biểu diễn văn nghệ đã không cánh mà bay. Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta đã không nhìn thấy chiếc váy đó trong một thời gian rồi.
Nghe nói như thế, mí mắt Tần Chính Nhân giật giật: "Sao cháu lại hỏi vậy, dĩ nhiên cháu là con ruột của cha cháu!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Chính Nhân nhíu mày: "Cháu đừng suy nghĩ lung tung, cha cháu thương cháu nhưng mà sau khi cha cháu bị bệnh tính tình cũng thay đổi, nhất là cha cháu còn mất đi hai chân như vậy. Nhà họ Tần lại gia đạo sa sút, mấy năm nay cha cháu chịu đủ ấm lạnh của người khác, tính tình cũng kỳ quái hơn."
Bởi vì theo quan điểm của bà ta, cho dù người tố cáo là Bạch Du thì đó cũng là do bản thân Tần Tâm Hủy đã để lộ sơ hở cho người khác. Nếu cô ta không đi xem phim với Giang Khải, không ôm ấp trên đường phố, thì dù Bạch Du muốn tố cáo cũng không có cơ hội.
Nghe được lời giải thích này, trong lòng Tần Tâm Hủy hiện lên một chút mất mát nói không rõ, cô ta cũng không biết mình đang chờ mong cái gì.
Cái ý nghĩ này làm cho cô ta ghê tởm đến mấy ngày đều nuốt không trôi, thậm chí buổi tối cũng không dám nhắm mắt lại ngủ, còn tiếp tục như vậy, chắc chắn cô ta sẽ phát điên!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.