Quân Hôn Bí Mật
Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47
Chỉ có những lúc thế này
cũng muốn gặp thằng bé.”
đầu đi chỗ khác lại bị anh nắm lấy thắt lưng, “Anh ngày mai phải đi rồi.”
đau lòng. Anh ôm lấy cô, ôm lấy thân thể mềm mại của cô, “Anh nói với Kiều phó
Cảm giác này thực kỳ diệu, cũng thực dụ hoặc.
Cố Hoài Việt nói xong
Nghiêm Chân đỡ lấy bà ấy,
Tống Phức Trân có sức mở mắt,
cô mới có thể đánh giá bà ấy một cách tỉ mỉ, khi bà ấy tỉnh thì khí thế lại rất
cô vài câu nhưng còn chưa kịp than thở thì đã bị Nghiêm Chân ôm lấy cổ, một cái
“Em biết mà.” Nghiêm Chân buồn bực kêu lên.
Đêm đó khi cô giáo Nghiêm Chân đến Lâm gia
Nhưng Cố Hoài Việt lại nhẹ giọng nói với cô,
có việc gì nhưng Nghiêm Chân hiểu được, cũng không hỏi lại anh mà nắm tay anh đứng
nhà.”
tá đi ngang qua nghe thấy thì lại nở nụ cười, không ngừng quay đầu nhìn bọn họ.
xuân tiêu một khắc rồi.
Người vừa rồi ôm cô là
Chương 47
Lâm gia, Nghiêm Chân vừa cởi dây an toàn, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một cậu
thân thể có chút run run của cô, thấp giọng hỏi, “Sao lại thế này?”
Nghiêm Chân khoác chiếc
được cho nên đối với Gia Minh yêu cầu cũng rất nghiêm khắc. Thời gian dài như vậy
anh sao? Cô không nhìn lầm chứ?
Cô sao lại quên mất tiểu gia hỏa này chứ, lần
Minh, rước lấy cái nhìn căm tức của con trai.
phát hiện Cố Hoài Việt quả nhiên không có lừa cô, anh mặc quần áo chuẩn bị đi tới
chút ngượng ngùng, nắm lấy vai của tiểu tử kia.
ra, bà dùng chân thúc vào ngăn kéo thứ nhất trên bàn làm việc. Nghiêm Chân mở
một nhà.”
thoại.
cả người mệt mỏi, không còn một chút sực lực chống đỡ nào cả.
Nghiêm Chân trấn an tiểu gia hỏa kia, cắn cắn
Nghiêm Chân cứng đờ người, quay đầu lại, chống
không muốn cho anh biết là cô ở bệnh viện.
có được không em?”
Cô nói xong đi vào phòng tắm, để một mình Cố
Cô nhìn lướt qua, lấy cho
hai cánh tay của cô, làm cô không thể giãy dụa. Cố Hoài Việt không thể không
lên không bình thường.
nhìn cô giáo Nghiêm đang đi về phía mình, vốn định bảo trì nghiêm túc phê bình
Nghiêm Chân không có cảm giác thắng lợi, hơn nữa cô cảm thấy mâu thuẫn, ẩn chứa
Quả nhiên, giáo sư Lý lập
“Anh hiện tại đang ở bệnh
có chút hữu khí vô lực.
nhìn, dùng ánh mắt hỏi anh.
lòng, “Nhưng bọn họ là ông bà ngoại của thằng bé, thời gian dài như vậy bọn họ
lên thằng bé được.” Cô vội vàng nói.
Cô không thể không ngồi
rồi.”
tan tầm, anh đến đón em…”
“Anh đang ở đâu?” Cô trực
quân khu.” Cố Hoài Việt vừa nói vừa đi ra ngoài phòng bệnh, “Ba của Cao chính ủy
“Cô đừng nhúc nhích, đợi (đọc tại Nhiều Truyện.com)
còn ở văn phòng giằng co một hồi, anh nói anh đều đã biết. Là từ Tống Phức Trân
Cố Hoài Việt nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, ủy
Nghiêm Chân nghe xong cảm thấy xấu hổ không
trưởng gọi điện về nói rằng ngày hôm sau sẽ về nhà một chuyến. Tiểu gia hỏa này
Nghiêm Chân đưa tay cản anh lại, “Không cần
“Em không tức giận sao?” Cố Hoài Việt hỏi cô.
Cô vừa đẩy cửa ra thì nghe
ra tiểu quỷ kia đã quên không nói cho em.”
gian còn sớm, em nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.”
Nghiêm Chân, “Dùng di động của cô gọi điện thoại cho Lâm lão gia, gọi xong thì
bé dựa vào cửa nhà Lâm gia. Cô sửng sốt một chút rồi vội vàng xuống xe.
Tiểu gia hỏa kia chuyển ánh mắt sang nhìn cô,
Anh cười cười rồi nói,
Tống Phức Trân lúc này đang ngủ trên giường kia.
trưởng đi về thành phố C.
rút điện thoại ra gọi gấp cho bệnh viện.
Chính anh cũng không biết nói như thế nào, anh
nhưng Nghiêm Chân vẫn lẳng lặng nghe, tựa hồ là cô nghe không hiểu anh đang nói
vật, ngày mai em sẽ vào thăm bác ấy sau.” Cô nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn
khác.”
đâu, em tự làm được rồi. Anh đi ăn chút gì đi…”
bao thoát khỏi bàn tay của Cố Hoài Việt, rồi hỏi cậu bé, “Gia Minh, tối hôm qua
Hoài Việt. Cố Hoài Việt cũng có chút không hiểu, hơi hơi nhíu mày.
Không bao lâu sau, tay của
bước trở vào bên trong, giọng nói khàn khàn truyền đến, “Người một nhà a, người
khuất cùng sự bất an của cô anh đều nhìn ra được, trong lòng cảm thấy co rút và
giác câu nói kia khẳng định không hay ho gì rồi.
trước, “Cô nằm lát rồi lập tức về.”
đi trên hành lang.
“Không cần đi gọi.” Tay
“Uh.” Cô thất bại ở vòng phỏng vấn sơ khảo,
Mắt thấy ba người trước mặt bị mình hù không
ra, “Em đã biết, em đi tắm rửa trước đây.”
em muốn đi ngủ.”
“Dẫn thằng bé đi đi, miễn cho tiểu tử kia cả
chằm như vậy thì không được tự nhiên mà cọ cọ bên người Nghiêm Chân, không có
Cố Hoài Việt dừng động tác trên tay lại, thuận
“Đêm nay thằng bé không về nhà, anh để cho Phùng Trạm đưa thằng bé tới Lâm gia
này thì xong thật rồi.
Kết quả là…
Nhưng thời điểm cô bị ôm
người vợ luôn bao che khuyết điểm cho hai cha con anh. Anh nghe xong, trong
môi nói, “Lâm lão, sao không thấy giáo sư Tống.” Thấy Lâm Trọng Bác nhìn về
túi xách vang lên, cô nhìn cũng chưa nhìn mà ấn nút nhận cuộc gọi.
nhưng vẫn cố gắng ngồi xuống mà trả lời, “Vâng.”
Tiểu quỷ kia nhéo nhéo vai của thủ trưởng, “Thủ
nói, “Em biết.” Không cần anh phải nhắc nhở cô cũng biết mà.
Sự gắn bó như vậy làm cho cô có cảm giác thực
mặc vài giây.
sẽ không biết làm sao để nói lời yêu thương với thằng bé nữa. Anh nói rồi anh sẽ
được.
“Nghiêm Chân, em hãy nghe anh nói.” Anh nắm
thấy Cố Hoài Việt từ trong phòng bệnh đi ra.
cao huyết áp.” Nghiêm Chân đáp nhanh.
muốn cho cô một sự kinh ngạc mà.”
chúng ta cũng nên để cho bà ấy có chút thời gian nói chuyện cùng với Gia Minh,
Ông ấy cũng nằm ở tổng viện quân khu, em có muốn qua gặp chút không?”
Bà ấy cảm thấy anh hàng năm toàn ở bên ngoài, không thể nào quản giáo con cái tốt
nữa, cho cô ấy một sự ngạc nhiên vậy.
Xe nhanh chóng chạy đến phía ngoài sân viện của
Nghiêm Chân cuống quít
cơm chiều.
Bỗng nhiên di động trong
người qua nhìn bà ấy một chút, chuẩn bị đi ra ngoài kêu bác sĩ.
“Em đi không được sao? Vậy
nhoài người nằm bên cạnh cô. Anh vừa nằm xuống, mệt mỏi tích lũy cả một ngày
trưởng đã nói.”
tức tốt này, kết quả đợi đến khi cậu bé buồn ngủ mà cô giáo Nghiêm còn chưa về.
Nhận thấy đầu kia trầm mặc
gia Lâm Trọng Bác.
thoại đứng cách đó không xa.
anh rồi hỏi, “Hôm nay không đi, ngày mai đi được không? Đêm nay anh có thể về
Cố Hoài Việt mỉm cười, lái xe đưa Nghiêm Chân
Đây là cô đang tức giận sao?
quả. Anh cười cười, vỗ vỗ vai của Cố Hoài Việt mà nói, “Tôi biết rồi, xuân tiêu
nên Nghiêm Chân cũng an tâm.
Nghiêm Chân ngẩng đầu
phía mình, vội than thở, “Cô giáo, cô rất không có suy nghĩ nha. Em căn bản còn
Với thân phận của Lâm lão
bé lên, tiểu gia hỏa kia cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn theo đôi tay của thủ
của anh bên kia có chút ồn ào, Nghiêm Chân cố gắng lắm mới có thể nghe rõ lời
“Ba của Cao chính ủy bị bệnh nặng, thân thể
tại không muốn nhìn thấy cô cho nên cô không đi vào thì tốt hơn. Cố Hoài Việt
xóa bỏ đi. Chỉ đêm nay thôi, ngày mai… ngày mai mình sẽ đến đón thằng bé về
Cho đến khi thân ảnh màu
Cô nói thành khẩn như vậy, không nghĩ tới Lâm
trong lòng của anh.
Nghiêm Chân nhìn thoáng qua rồi nói, “Em hơi mệt,
ít, Lâm Trọng Bác thoải mái cười, “Được rồi, cũng không dọa mấy đứa nữa, bà ấy
hôm qua gọi điện thoại cho em định nói cho em biết là hôm nay anh sẽ trở về
bà ấy giật giật, mí mắt buông lỏng, hình như sắp tỉnh lại. Nghiêm Chân nghiêng
thôi. Cố Hoài Việt cũng phát hiện ra, liền ôm lấy bả vai cô, an ủi cô.
nhận lấy túi xách của tiểu quỷ kia.
nhà chúng ta ngày hôm qua bị cháu chọc giận quá mức rồi.”
làm chuyện gì xấu nhưng tâm cũng không vững rồi nha.
Anh hỏi nghiêm trang như vậy nhưng những cô y
Ở bên ngoài phòng bệnh,
vang lên, cô lấy ra xem thì thấy giáo sư Lý gọi tới. Phỏng chừng là muốn hỏi cô
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh bị thủ trưởng nhìn chằm
nhìn Cố Hoài Việt, “Đi nhanh đi, nghe nói thời gian của con cũng rất gấp gáp,
thôi.
ngày nhắc tới món trứng gà của nó.”
Anh cam đoan, giống như dỗ một đứa trẻ.
cũng đã nhìn thấy, trong lòng than thở một tiếng. Kha Kha cũng từng có một cơ hội
Tiểu tư lệnh nhìn thủ trưởng chậm rãi đi về
Kiều phó sư trưởng là một người thông tình đạt
vào trong lòng anh, một lát sau mới rầu rĩ nói, “Em đang suy nghĩ, có lẽ em cũng
hai tiếng đồng hồ, trong lúc người nào đó gõ cửa hai lần hỏi cô có sao không
trạng kiệt sức mệt mỏi thì vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh, cảm giác giống
Nghiêm Chân cúi đầu, “Em nghĩ là em ngày hôm
kích động , cũng có lẽ cô quá khẩn trương, khi bình tĩnh lại thì cảm giác được (đọc tại Nhiều Truyện.com)
trong phòng, cô nhìn thấy Tống Phức Trân đang thống khổ ôm lấy đầu, sắc mặt đỏ
truyền đến từ phía trước anh. Anh lập tức ngẩng đầu, thấy Nghiêm Chân cầm điện
Cố Hoài Việt là người phản ứng đầu tiên, đứng
“Nghiêm Chân.” Đầu kia
quyết xong cơm chiều, còn phải soạn một chút thức ăn cho người nào đó, ai bảo anh
Nghiêm Chân vừa nghe mà cảm thấy áy náy không
Tống Phức Trân không thể
Nói xong còn chưa đợi cô phản ứng lại thì môi
ôm ấm áp làm cho tiểu tư lệnh ngây ngẩn cả, cũng quên “phản công”.
đôi môi của cô.
thấy tiếng r*n r* thống khổ, Nghiêm Chân bước nhanh về phía trước rồi đi vào
Buổi sáng ngày hôm khi tỉnh lại, Nghiêm Chân
thế này.”
nhìn về phía Nghiêm Chân đang ngồi ngay ngắn bên giường rồi thấp giọng hỏi, “Em
lớn.
phố C thăm bệnh một chút, người cuối được chọn chính là Cố Hoài Việt. Nếu là
“Em ăn một chút đi.” Cố Hoài Việt để cô ngồi
trưởng.
Cố Hoài Việt không tức giận, đem cô ôm càng
cũng cứ thế mà được giải tỏa.
Anh nghĩ một lúc rồi giật giật, ôm lấy thắt
có thể về nhà nhiều một chút thì nên về.”
về nhà.
trong lòng cảm thấy rất lo lắng, cũng may xe cứu thương đến rất nhanh, không
Nghe vậy Cố Hoài Việt cười cười, “Được.”
lát nữa em đưa cô đi bệnh viện.”
của cậu bé, sau đó mới nhìn đến Cố Hoài Việt và Nghiêm Chân vừa mới tới.
Cố Hoài Việt uh một tiếng
đáng yêu, chớp chớp mắt một cái rồi cười lên, khiến cho khuôn mặt luôn luôn
không nói gì, anh không khỏi kêu tên cô, “Nghiêm Chân.”
áo khoác đi nhanh ra khỏi trường đại học C, di động trong túi xách không ngừng
Cố Hoài Việt cười cười, đi về phía nhà ăn. Giải
Hoài Việt hôn lên hai má của con trai rồi nói, “Về nhà.”
“Không có việc gì.”
dày kia, bao quanh thân mình cô là sự lãnh lẽo.
thả lỏng người xuống, cúi người xuống nhìn vào đôi mắt của tiểu gia hỏa kia.
làm cho cô tức giận làm gì chứ.
cái gì.
em đi nghỉ ngơi trước đi.”
xanh kia biến mất ở trước mắt của cô, cô có chút phản ứng không kịp.
“Em không lạnh sao, sao lại ra đứng chờ ở chỗ
Lâm Trọng Bạc nâng tay ý bảo hai người bọn họ
“Ngày hôm qua, cháu cũng không đúng, cháu muốn gặp bà ấy nói lời xin lỗi.”
Cố Hoài Việt vừa gật gật đầu. Tiểu quỷ kia liền
không bắt buộc tiểu tử kia làm những chuyện thằng bé không thích, nhưng lúc này
“Bà nội của em cũng bị
nói mà biết, chẳng qua bà ấy không phải cáo trạng mà là nói với anh, anh có một
quần áo đi ra phòng khách thì anh đã thay bộ quần áo ở nhà, cũng đã làm xong
thành phố C một chuyến nhưng Gia Minh nhận điện thoại, nói em ở bên ngoài. Xem
hoảng, không nghe rõ ràng.
truyền đến một giọng nam trầm, cô nghe xong có chút phản ứng không kịp, giật
“Ngày mai.”
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh thông minh lại rất
em có thể đi rồi.”
Mặc dù anh nói là không
bao lâu đã đem Tống Phức Trân đưa vào bệnh viện.
Trong điện thoại hình như anh có nói qua, nhưng lúc đó tinh thần của cô đang hốt
trưởng làm gì thế?”
Trân đẩy tay cô ra, muốn đứng lên nhưng chân không đủ sức lại ngã xuống, cảm
thoải mái, cũng rất an tâm. Không bao lâu sao cô nghe thấy tiếng cười của Cố
Tắm rửa xong, Cố Hoài Việt trở lại phòng ngủ.
“Nhưng bọn họ không có thương thằng bé.”
giác một màu đen trong nháy mắt đánh úp lại.
lý, vừa nhìn thấy tình cảnh này thì biết rằng mình phản đối cũng không có hiệu
dậy.
Cô đợi khoảng 15 phút thì
chỉ là nhớ họ. Nhớ tới dáng vẻ nghịch ngợm của tiểu quỷ kia, lại rất muốn gặp
chạy tới bên chân của Nghiêm Chân, nắm chặt lấy vạt áo của cô. Nghiêm Chân có
mình sửng sốt rồi mới nhớ ra là anh.
Cố Hoài Việt bắt lấy đôi tay đang quơ loạn của
kia điện thoại truyền đến giọng nói có chút run run của cô, giọng nói này được
Nghiêm Chân bị ông ấy nói như vậy thì nhanh
“Bà ấy sẽ không trách em đâu.” Cố Hoài Việt vừa
nghĩ tới một vấn đề, vỗ vỗ trán mình rồi nói, “Chúng ta còn chưa đón Gia Minh về
lấy thì cảm giác ấm áp cùng sức nặng trên người là chân thật, cho đến giờ vẫn
chúng ta bị dọa. Hơn ba giờ sáng mới an ổn mà ngủ…”
“Anh chỉ muốn làm theo một câu mà Kiều phó sư
Đi cả một ngày, vừa mở cửa ra, Nghiêm Chân đã
gật gật đầu nên quay đầu đi, nhắm hai mắt lại. Một lát sau mới thấy bà ấy nói với
tức hỏi cô kết quả như thế nào. Khi cô nói mình ngay cả vòng sơ khảo cũng không qua, giáo sư Lý liền trầm
Nghiêm Chân càng không biết nói gì, muốn quay
sửng sốt một chút, mà cách đó không xa cô đang chạy tới, nhào vào vòng ôm ấm áp
Có lẽ hôm nay cô đã quá
như là nằm mơ vậy, cho dù nhéo đùi có cảm giác đau nhưng cô vẫn không thể tin
cười.
đưa thằng bé về nhà, em phải đi đem thằng bé về nhà.”
Cô dừng bước, quay người
“Vâng.” Cô cúi đầu lên tiếng,
sắc mặt của bà ấy, bà ấy đã bị làm cho tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng. Nhưng
Cô biết Tống Phức Trân hiện
có ai mắng em không?”
Nghiêm Chân chậm rãi bình tĩnh lại, buông anh
mở to mắt nhìn cô, tưởng phát hỏa nữa nhưng vừa phát hỏa thì đầu đau như muốn nứt
này?” Nghiêm Chân đưa tay chỉnh lại cái mũ cho tiểu quỷ kia.
tiếp đánh gãy lời của anh.
chăn ngồi dậy nói, “Em đi cùng với anh nhé?”
Thấy cô tỉnh lại, Cố Hoài Việt nói với cô, “Thời
lát này làm cho Nghiêm Chân cảm thấy xấu hổ không thôi, cũng không đợi cô lên
của anh.
Ông phất phất tay, chậm rãi đi thong thả từng
lòng cảm thấy rất ấm áp.
chóng biến sắc, mặt cả kinh, ngây ngẩn cả người, phản ứng lại là nhìn về phía Cố
Ngay khi cô lâm vào tình
Trọng Bác hừ một tiếng, bất mãn nói, “Cháu thật ra là đang nhắc nhở bác, bà già
Nghiêm Chân có chút lo lắng
dùng sức chặn ngang, đem cô ôm trở về.
xuống ghế dài ở hành lang, nhìn những tầng ánh sáng bên ngoài lớp cửa sổ thật
nhà.”
của Gia Minh nói bọn họ cần thời gian nói chuyện cùng Gia Minh, đem mọi hiểu lầm
“Không có việc gì, anh
“Em không thể để cho bọn họ giận c·h·ó đánh mèo
viện làm một số việc, thấy một người có dáng người rất giống với em, hẳn là anh
kết hợp cho tiểu tử này một sự ngạc nhiên lớn, đưa thằng bé đến nhà bà ngoại.
Hoài Việt, cô không khỏi quay đầu lại hỏi, “Anh cười cái gì?”
gia thì Tống Phức Trân trực tiếp được đưa vào phòng cấp cứu, trải qua một phen
rối ren, huyết áp của bà cũng đã có dấu hiệu ổn định. Nghiêm Chân nhẹ nhàng thở
chút, một lúc sau mới biết được là cậu bé được đưa đến nhà bà ngoại. Động tác cởi
thằng bé trở về chứ?”
ra liền thấy bên trong quả thực có một lọ thuốc cho người bị bệnh cao huyết áp.
Kết quả không nghĩ tới, là hai người lớn bọn họ
Cô ôm túi xách đứng ở
của mình, trong lòng Lâm lão cũng cảm thấy rất buồn.
đáng giá ngàn vàng, mà chúng ta đang lãng phí ngàn vàng để thảo luận một vấn đề
buông túi xách, “Thuốc ở đâu?”
Nhìn quanh bốn phía một
Bạn nhỏ Cố Gia Minh hé ra khuôn mặt bánh bao
Cố
không nói hai lời liền đồng ý. Ngay sáng sớm ngày hôm sau liền cùng Kiều phó sư
Cố Hoài Việt trầm ngâm một lát rồi nói, “Vậy
Bệnh viện trong quân khu
……….
Nghiêm Chân mặt đỏ lên, ngẩn người ở đó, “Không cần, anh sao lại trở lại đây thế?”
“Kiều Phó sư trưởng nói, xuân tiêu một khắc
“Anh ngẩng đầu đi.” Đầu
cũng hiểu được, an ủi cô, “Vậy em ở chỗ này chờ anh, anh vào một lát rồi ra liền.”
một khắc đáng giá ngàn vàng, đi đi.”
cô.
rồi cười cười, “Vậy … không phải là em.”
“Được.” Cô đáp ứng, lại lần nữa nằm trở về
ra, ngồi xuống ở trước giường của bà ấy. Cô đem túi xách đặt trên đùi, đánh giá
lưng của Nghiêm Chân, đem cô kéo lại gần mình, thuận thế hôn lên hai má cùng (đọc tại Nhiều Truyện.com)
của anh đã đè ép tới. Đợi cho người nào đó phản ứng lại được thì cũng đã là
anh ôm em nhé.”
Nghiêm Chân sửng sốt một
“Anh đều đã biết rồi sao?”
“Nghiêm Chân.” Cố Hoài Việt vội vàng kêu cô.
Không e dè mà thân mật như vậy, Lâm Trọng Bác
Hoài Việt đứng tại chỗ, biểu tình có chút bất đắc dĩ lại có chút dở khóc dở cười.
giày nhanh chóng trở thành mang giày, cô ngay cả túi xách cũng chưa cầm lên liền
Có cơ hội nữa hay không
đi trở lại trường.
trải ra giường.
một sự bất an.
cho lão Lưu xong thì liền quyết định để Kiều phó sư trưởng đại diện đến thành
Kỳ thật Nghiêm Chân còn có một tâm tư khác, dù
Cô Vâng dạ rồi ngắt điện
Trân tức giận. Bỏ lại cho bà ấy mấy câu nói đó rồi bỏ đi, trước khi đi nhìn thấy
Chưa tới một tháng mà khuôn mặt của tiểu gia hỏa
bà ấy vài viên thuốc cùng một cốc nước ấm, cho Tống Phức Trân uống thuốc rồi lại
bà ấy nắm lấy tay cô, giọng nói tuy có chút khàn khàn nhưng vẫn uy nghiêm như
Nghiêm Chân đem tiểu gia hỏa có khuôn mặt bánh
“Anh đang ở tổng viện của
“Sẽ không đâu.” Anh hôn lên trán cô, “Bà ngoại
đang ngủ ở trên lầu. Tối hôm qua về thì sắc mặt của bà ấy không tốt, một mình vào
còn lưu lại trên thân thể của cô, nói cho cô biết rằng đây không phải là mơ.
về kết quả thi vòng hai rồi, Nghiêm Chân thở dài, ấn nút trò chuyện.
ôm cô vừa nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
về phía Lâm Trọng Bác đang mặc chiếc áo khoác quân trang, từ trong tay của ông ấy
sư trưởng một tiếng, đêm nay không đi nữa.”
sao có Cố Hoài Việt ở đó, trường hợp nào cũng sẽ không ồn ào hay bế tắc gì cả,
nhìn nhầm rồi…”
cô quả thật là không có chút sợ hãi nào cả.
cô, “Nghiêm Chân, ngày mai anh phải đi.”
“Anh biết.” Cố Hoài Việt đem cô ôm vào trong
Đầu xuân trời se lạnh.
Nghiêm Chân đứng lại.
Anh theo bản năng ôm lấy
đi ra ngoài.
“Làm sao vậy?”
Cố Hoài Việt đến gần, lấy tay nâng mũ của cậu
tiện vuốt mái tóc dài của cô, “Em làm sao vậy?”
Một đêm triền miên của hai người.
nghiêm nghị cũng lộ ra nụ cười đầy nhu hòa. Ông ấy hôn lên trán rồi xoa xoa đầu
Nhìn cánh cửa khép dần trước mắt, Cố Hoài Việt
Sự yên tĩnh trong chốc
chút nhưng vẫn làm theo.
“Em đang ở đâu thế?” Chỗ
lại đôi mắt sáng ngời của anh trong đêm tối.
nghĩ đi nghĩ lại vẫn là em không tốt cho nên vẫn nên đến thỉnh tội thì hơn.”
Tiểu gia hỏa suy nghĩ một lúc rồi quyết định không nói cho cô giáo Nghiêm biết
“Anh ấy nói gì?” Hỏi xong cô lại hối hận, cảm
thẳng người, hướng người vừa xuất hiện ở cửa làm quân lễ. Người đến là Lâm lão
có vẻ như không phải lần đầu tiên gặp loại tình huống này.”
Tống Phức Trân kinh ngạc
kín người hết chỗ, xen lẫn những cảnh tượng vội vàng, Nghiêm Chân lại chậm rãi
“Nghiêm Chân, kỳ thật đây là cái sai của anh.
Nói xong đi vào phòng ngủ trước, còn thay cô
giao bản kế hoạch thì tiểu gia hỏa này ở nhà một mình chơi trò chơi, kết quả thủ
vào một chiếc ghế dựa.
Cố Hoài Việt đầu tiên là
……………………….
Cố Hoài Việt cùng Nghiêm Chân liếc nhau, cười
Ngày hôm qua sau khi Cao chính ủy gọi điện thoại
Lâm gia đón tiểu gia hỏa kia về nhà.
phía mình, Nghiêm Chân cố gắng làm cho tinh thần của mình hăng hái thêm mà nói,
trước kia thì Cố tham mưu trưởng dù là mệnh lệnh cũng sẽ cự tuyệt nhưng lúc này
“Vâng.”
phải khó quên một chút.”
Phòng ngủ tối đen không có bật đèn, Cố Hoài Việt
hạnh phúc như vậy, đáng tiếc thật là đáng tiếc, nhớ tới đứa con gái đã mất sớm (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lâm gia?” Động tác đổi giày của cô dừng lại một
lão Lưu cũng không tốt nên anh và Kiều phó sư trưởng cùng nhau đến đây thăm bệnh.
còn chưa kịp nói gì thì phía sau liền truyền đến một giọng nam trầm thấp khàn
Anh cúi người xuống, ôm lấy tiểu quỷ kia.
“Cô không đi…” Tống Phức
tiếng thì giáo sư Lý đã nở nụ cười, trấn an cô, “Không sao đâu, còn có cơ hội
Nghiêm Chân giam mình trong phòng tắm tới gần
chút rồi cô mới nói, “Em ở trường học. Có chuyện gì vậy anh?” Theo bản năng, cô
thì Nghiêm Chân không biết, nhưng cô biết là hiện tại cô đã làm cho Tống Phức
khàn, “Hừ, bướng bỉnh giống nhau, ai có thể mắng tiểu tử nhà mấy người chứ?”
bị bệnh nặng, anh cùng Kiều phó sư trưởng đại diện đến thăm bệnh. Em mấy giờ
phòng của Lâm Kha, chờ Gia Minh tới thì ôm tiểu tử kia khóc lớn, khiến cho
hành lang bệnh viện, gọi điện thoại cho Lâm lão gia nhưng người nhận điện là bảo
“Không được.” Cô lắc đầu, “Hôm nay em rất chật
Cô sửng sốt một chút, rút tay về rồi thấp giọng
Cô im lặng chớp mắt rồi hỏi, “Ngày mai sẽ đưa
này đã mập lên như vậy, nhịn không được anh đưa tay nhéo nhéo hai má của Gia
thì cô làm bộ như không có nghe thấy mà cũng không có mở cửa. Chờ đến khi cô mặc
lúc càng gần hơn, cụng trán lên trán của Nghiêm Chân rồi nói, “Cho nên đêm nay
có cái sai. Em không nên nói với bà ấy như vậy.”
quay đầu nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh.
Nghiêm Chân cũng không quay đầu lại, “Em đi
anh nói.
Nghiêm Chân cũng có chút xấu hổ đứng dậy, nhìn
Nghiêm Chân dừng ánh mắt trên người anh, tung
nhà được không?”
tự nhiên vui mừng không thôi, chờ cô giáo Nghiêm trở về thì nói cho cô biết tin
vệ viên, Lâm lão gia đang họp, nói rằng họp xong sẽ đưa ông ấy đến bệnh viện
qua nói chuyện có chút xúc động, bà ấy là bị em chọc tức mới phải vào viện,
Nghiêm Chân trầm mặc trong chốc lát, vùi đầu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.