Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quân Hôn Bí Mật

Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Chương 26

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26


Nghiêm Chân không khỏi kinh ngạc, "Thuốc?"

sổ, chỉ cảm thấy mỏi mệt.

có câu nói rất đúng, đem khí thế nhiệt huyết cao nhất ra, cần phải tất cả mọi

đi lên đón, rõ ràng lưu loát làm một động tác quân lễ.

thì Cố Hoài Việt dời ánh mắt đi, thay cô khoác chặt lại cái áo khoác quân nhân

"Thuốc.”

quân ngũ."

trên đỉnh đầu, chính lúc này anh vẫn đang cúi đầu, lập tức bốn mắt nhìn nhau. Cô (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Này… này ….thật là ngoài ý muốn .

"Ở Tây Tạng tham gia quân ngũ rất khổ cực

của mình là quân nhân, bởi vì loại tình cảm này, không phải tất cả mọi người đều

Vẻ mặt kia tuy rằng là cười, lại vẫn dấu không

Lấy lại tinh thần, anh cười cười tiếp tục nhắm

thành, sẽ bễ nghễ nhìn người khác bằng nửa con mắt như nhà tư bản .

luôn có mưa lớn, cả ngày không thấy được mặt trời. Anh ta một mực chạy tới Tây

khi ý kiến được đưa ra rồi.

ớt được.

xuôi rồi mới nói, "Tôi tới tìm Thường chủ nhiệm."

Có lẽ, đại khái đây chính là thứ mà ngày thường

một loại cảm giác không khoẻ lan rộng trong người, hai bên thái dương có chút

Đáp án này còn phải nói hay sao? Lý Uyển thở

giác như tín đồ Phật giáo bị lưu đày từ nhân gian đi tới địa ngục, khẳng định

mặt của cô rất sạch sẽ và thanh tú.

Tiểu đội trưởng sinh ra ở phía nam mưa dài đằng

đi vào giấc ngủ đệm chăn ẩm ướt, gió lạnh đến tận xương xuyên qua cửa sổ vào

Nghiêm Chân rất tò mò nhìn vị thượng tá trước mắt này.

Lời vừa nói ra, Bàng Khải liền ho khan vài tiếng,

Nghiêm Chân lắc lắc đầu, cười nói, "Sẽ

được sự tiếc nuối sâu đậm. Chính ngay lúc cô còn nhỏ, không hiểu được nhưng chờ

bỏ trốn !

toàn bị tiểu tử cậu làm hỏng, lập tức thành ma ốm."

Bàng đội trưởng nhìn lướt qua, nở nụ cười,

lựa chọn trực tiếp đi bằng máy bay.

Có biện pháp nào khác ngoài việc : luyện tập .

Bàng Khải sinh ra ở một trấn nhỏ của Trùng

"Bạn chiến đấu của anh còn ở Tây Tạng?"

thể ở lại Tây Tạng, là nguyện vọng lớn nhất của anh. Lấy tất cả những cái khác

Cố Hoài Việt nhíu mày, "Tiểu đội trưởng, (đọc tại Nhiều Truyện.com)

của Nghiêm Chân đi!"

một chút, Nghiêm Chân cười nói, " Cháu không phải đi một mình."

nụ cười, từ trong hành lý lấy ra một túi bọc kín gì đó, đưa qua.

khoăn nhiều như vậy, ngay cả thể lực của mình cũng đều lo lắng. Có chút ngoài ý

cần kéo ra là có thể nhìn thấy." Anh thản nhiên dặn cô rồi sau đó đứng dậy

rồi ôn nhu nói "Em ngủ một lúc đi, không thoải mái liền gọi anh."

đùi một cái rồi đi thẳng vào trong phòng, thời điểm bước chân ra tới cửa còn

Kỳ thật Nghiêm Chân ngủ thực bất an, phản ứng khi

nói giọng chuẩn của Tứ Xuyên, "Cậu …cái tên dưa chuột này, mười năm không

Nghiêm Chân nghe hiểu được, mặc kệ như thế

trứng gà đưa tới trước mặt nhóc. Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh yêu nhất là món ăn

Chương 26

đội trưởng huấn luyện, tất cả đều được cấp trên hưng trí đồng loạt giảng dạy, cảm

Chú lính nhỏ nhất thời cúi đầu, không cam lòng

Vẫn là câu nói kia, chờ mình chân chính luyện

tồn, quân nhân cũng không ngoại lệ.

So sánh với bà nội, bạn nhỏ Cố Gia Minh có vẻ

tân binh, không hợp tình hợp người.

tiếp nhận hành lý của cô rồi thấp giọng hỏi.

thì anh lại càng khẳng định, cô không phải là người hay nói giỡn, là thật tâm

lại nói lời vô nghĩa, qua bên nhà bà ngoại ở thêm hai tuần!"

không cần anh tự mình ra tay, trận lớn như vậy." Cố Hoài Việt theo bản năng

Tiểu Lưu một bóng dáng cao gầy.

anh, đương nhiệm bộ đội biên phòng ở cao nguyên này, Bàng Khải."

"Vâng." Người nọ cúi đầu lên tiếng,

phải kêu oa oa. Sau lưng đều gọi hắn "mặt đen", nói hắn là tai họa của

Nghiêm Chân nhìn bóng đêm dày đặc bên ngoài cửa

người lợi hại.

Nhìn một màn này, Nghiêm Chân nở nụ cười,

"Tìm chủ nhiệm làm gì?" Tiểu Lưu tò

mắt bắt tay, Nghiêm Chân có thể cảm giác được tay của anh ta đầy vết chai, là một

phải không?"

Nhưng luôn có vài trường hợp ngoại lệ, Cố Hoài

Gì chứ? Đừng hỏi nhóc bỏ trốn có ý tứ gì, nhóc

càng thích chỗ này hơn."

nhiên nhớ tới một vấn đề.

có thể vứt bỏ tư lệnh không để ý tới, mà còn tìm kẻ địch để em nương tựa sao!"

Chuyện này ngay cả bản thân Cố Hoài Việt cũng

ra cũng rất tốt."

"Bàng đội trưởng bị bệnh gì?"

muốn nhưng suy nghĩ một chút, liền vui vẻ đáp ứng.

chiến sĩ như vậy hay sao? Thế thì còn ra thể thống gì nữa?"

tới thật là đúng lúc, ngày kia đồn chuẩn bị đi tiếp viện, cậu muốn đi nhìn hắn

trong. Quân nhân đều coi nơi này như là một cơn ác mộng.

hành vi này quả thực không thể tha thứ!

thức trình độ văn hóa không đủ, làm lính trong 13 năm nhưng vẫn chỉ là một đội

chút nào tốn sức dùng ưu thế thân hình cao lớn áp đảo chú lính nhỏ này, "Nếu

giả.

ba sao, anh ta chờ ở bên ngoài sân bay, vừa nhìn thấy bọn họ đi ra liền lập tức

này, nhưng là hiện tại nhóc liếc mắt một cái cũng không nhìn, biểu tình vô cùng

vào trong túi hành lý càng ngày càng lớn kia.

Quân nhân cho tới bây giờ đều chỉ bội phục cường

hai người đang nói chuyện.

phần, đang ngủ nhưng vẫn thương tâm gọi ba.

sau đó nhét vào trong một cái bao lớn. Thì ra là thuốc giảm sốt cần ở nơi cao

thấy trong lòng ấm áp.

Lời vừa nói xong, Bàng Khải lại cười to hai tiếng,

cho cô nghĩ tới. Trước khi xuất phát, anh đã chuẩn bị nhiều thứ như vậy, rồi

"Xe lửa không được, thời gian quá dài sẽ mệt lắm. Lần đầu tiên đi Tây Tạng,

Khánh, tốt nghiệp trung học liền nhập ngũ làm lính. Bởi vì tính tình nóng nảy (đọc tại Nhiều Truyện.com)

phương phía nam này, huấn luyện ra những người lính thuần chất. Tiểu đội trưởng

nào đó ôm đầu ngẩng lên nhìn, chống lại một đôi mắt sáng ngời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Trước hết chờ anh một chút đã." Cố

mươi năm chỉ trở về nhà chưa quá năm lần như vậy chứ? Kết hôn, anh sớm đã không

cho kỳ kiểm tra tổng hợp cuối kỳ, lúc này công việc trong thư viện tương đối rảnh

người của Cố Hoài Việt. Bàng Khải yêu cầu nghiêm khắc, huấn luyện các tân binh

không?"

đi lấy nước.

nghe anh nói thì một chiếc áo khoác dày đã choàng lên người cô.

đáp một câu, sau đó có một bàn tay ấm áp đặt trên cái trán của cô, sau khi dừng

Vừa nghe cũng biết là loại bệnh đặc thù ở cao

tránh xảy ra chuyện không may."

không biết, nhóc chỉ biết là hai người này muốn bỏ lại mình đi tiêu dao! Loại

Ngay cả chính bọn họ cũng không biết rõ có bao

"Tiểu đội trưởng nói, ở quê nhà bọn họ

xem thường, phàm là người có một chút tôn nghiêm đều không muốn bị xem thường .

nhưng bất động thanh sắc tăng thêm lượng lớn thời gian huấn luyện.

"Thứ kia là gì, kín như vậy?"

Kỳ thật Nghiêm Chân cảm thấy không sao cả, muốn

rỗi. Thường chủ nhiệm vừa nghe nói cô muốn đi Tây Tạng, rất nhanh liền phê chuẩn.

"Ở trong hành lý, ở ngăn kéo bên hông chỉ

vấn đề này rất nhanh liền mở mắt, tầm mắt nghiêng qua, có thể thấy một bên sườn

cô trưởng thành đã hiểu thì cũng đã muộn rồi. Bởi vì, ba đã qua đời.

Người tới sân bay đón là một vị thượng tá hai gạch

chút kinh ngạc.

nghĩ tới.

trưởng.

Cố Hoài Việt làm bộ không phát hiện, vẫn nói,

Có lẽ cô cũng đã bắt đầu chịu đầu hàng ngay từ

Cứ nghĩ như vậy cô liền cảm thấy đau lòng vạn (đọc tại Nhiều Truyện.com)

lập tức cô liền cảm giác được có người dùng vòng tay vừa phải ôm lấy cô, một

ta đi thôi."

"Yên tâm, mọi người từng nói rằng tai họa lưu ngàn năm, không dễ dàng hy

còn muốn ở trước mặt em dâu bảo trì một chút hình tượng quân nhân mà. Nhưng

xem ra là nằm mơ rồi."

Qua một lát Lý Uyển mới phản ứng lại được, vỗ

lại vài lần thì lại có giọng nói vang lên, "Không sốt, chỉ có chút nóng,

trưởng đầu tiên của anh.

Cố Hoài Việt nhún vai, khi bắt gặp tầm mắt Nghiêm

Cố Hoài Việt trầm mặc vài giây, bỗng nhiên nở

Nghiêm Chân quay đầu đi, cười cười nhận lấy.

Minh thì cũng phải rút ra chút ít thời gian ở cùng Tiểu Chân chứ?"

cũng đã ăn xong quả trứng gà rồi.

Bàng Khải thật ra cũng không có oán giận, có

nào, anh cũng muốn đi.

bà nội hay nói, một nhà ba người.

Khải là trung đội trưởng quản lý huấn luyện tân binh, vừa vặn huấn luyện nhóm

đang lái xe cười một tiếng, "Đến nơi thì để bọn y sĩ ở đó khám thử,

Nhưng chỉ có vị tiểu đội trưởng mang giọng địa

Cố Hoài Việt từ trên cao nhìn xuống, không

Thời điểm Bàng Khải biết, cũng không phát hỏa

Thứ hai là vì hai người này ném nhóc ở lại mà

Cố Hoài Việt tiếp nhận túi hành lý, cũng không

đã bị anh nói trước, "Nghiêm Chân cũng đi."

"Sao lại thế này? Có phải phát sốt hay

bốn sao rồi.”

lên cao nguyên liên tục làm cho cô đau đầu mãnh liệt, giống như là bị kìm nén

Bay vào một ngày thời tiết ở thành phố C khá tốt,

những thứ cần thiết chưa có mang theo." Nói xong, đem mấy gói kia từng cái

"Xin phép." Ôn nhu cười, lưu lại cho

"May mắn cho cậu, mấy ngày nay tuyết lại

Cố Hoài Việt cười cười.

thì có thể đi theo đoàn xe. Tôi đưa cậu đi."

Bàng Khải ngẩn người, sau đó nở nụ cười,

Nghiêm Chân xoa xoa khuôn mặt của nhóc, lấy lòng

Trong giấc mơ, ba mỉm cười với cô, xoa khuôn mặt

đèn nhàn nhạt, ánh mắt kia thản nhiên trong suốt, ánh mắt bình tĩnh nhu hòa khiến cho anh không

Bàn tay nhận lấy giấy xin nghỉ phép ngừng lại

Lý Uyển nhìn Nghiêm Chân liếc mắt một cái, ý đồ

hơn lúc bình thường, hô hấp cũng có chút không thông.

cảm thấy có điểm xa lạ.

Một đường dài chạy theo hướng nam, đi lâu như

ngày nay trời rất rét, cháu đi một mình sao?"

Đây là cái gọi là quy luật khách quan của sinh

Thì ra đây là tiểu đội trưởng trong miệng anh,

giảo hoạt dùng để gọi lính mới, hoặc nhiều hoặc ít luôn hàm chứa một chút ý tứ

Hoài Việt nói, "Em trước ở chỗ này chờ anh một chút, anh đi lấy chút nước ấm.

chìm vào giấc ngủ nữa.

"Em không thoải mái à?" Cố Hoài Việt

Lo lắng Nghiêm Chân là lần đầu tiên đi, bọn họ

"Cho nên nói những thứ này nọ vẫn còn thiếu,

chuẩn bị cùng đi với anh.

từ sau kính nháy mắt với Cố Hoài Việt.

cự tuyệt.

đem thứ gì lấy ra.

Bàng Khải thở dài, "Cậu xem, cậu xem, tôi

Chân, bất đắc dĩ cười cười.

Bàng Khải bắt tay với Nghiêm Chân. Trong nháy

xoa xoa huyệt thái dương, "Bất quá không sao đâu, vẫn còn tốt lắm. Chúng

nguyên này.

cho nên lại luyến tiếc tỉnh lại.

nhìn nhìn Nghiêm Chân, chiếm được câu trả lời khẳng định.

Vừa vào thì Tiểu Lưu đang trực ca thấy cô cũng

Lý Uyển sửng sốt, sau một lúc lâu mới lắp bắp, "Tiểu…Tiểu Chân cũng đi?" Nói xong

Gần đây là vì có một lần không ở bên ngoại đủ

Chỉ chốc lát sau, cô liền mơ hồ nghe thấy có

nên lời.

cũng quên tránh né, cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt anh.

Ở nhà có mẹ mình quan tâm như thế thì đâu có

Lần thứ nhất đi Tây Tạng, trong lòng cảm thấy sợ

hãi.

"Bệnh chỉ có ở cao nguyên."

phải anh vui đùa mà là muốn ngừng câu chuyện, "Nói là nói như vậy, thuốc vẫn

Nghiêm Chân nắm thuốc trong tay, bỗng nhiên cảm

trừ khử đi.

dài một hơi, tiếp tục sắp xếp hành lý cho anh.

Anh có chút giật mình sửng sốt, khi cô đáp ứng

"Vâng.”

xuyên qua cửa sổ máy bay nhìn đám mây bay lơ lửng ngoài đó, Nghiêm Chân bỗng

phải dùng."

mò.

Nghiêm Chân cởi áo khoác ngoài đem cất xong

Cố Hoài Việt đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy

bên, không tiếng động nhìn chăm chú vào mẹ mình đang nhét những thứ đồ gì đó

kéo cô làm thuyết khách, nhưng lần này Lý Uyển đã tính sai.

Vừa ra khỏi máy bay, Nghiêm Chân liền cảm thấy

sinh như vậy." Lúc nói chuyện này thì vẫn còn là một tân binh. Khi đó Bàng

Thứ Sáu, Nghiêm Chân đi tới thư viện rất sớm.

vậy mà vẫn còn chưa tới.

ngày, bà ngoại bên kia có ý kiến cho nên Cố tham mưu trưởng thống nhất lại sách

anh lại muốn hại c·h·ế·t tôi." Nói xong, đáp lễ bằng động tác quân lễ.

tử kia trăm lần không muốn, nhưng quân lệnh khó có thể trái.

háo thắng, các kỹ năng hạng mục quân sự đều luyện không chê vào đâu được, càng ngày

Đã gần đến cuối học kỳ, trường học chuẩn bị

Bàng Khải vừa lái xe vừa nói, "Hai người

sao? Chị sao còn tới đây vậy?”

Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì cha

"Đi ra ngoài một chút cũng tốt, nhưng mấy

Dựa theo chỉ thị, Nghiêm Chân từ trong túi

xưa, sau mười năm gặp lại, chỉ cần một khắc có thể đem mười năm không thấy này

Vẫn nên uống thuốc cho an tâm."

Lý Uyển há miệng th* d*c, còn chưa nói gì thì

Nghiêm Chấn thật không nghĩ tới anh lại băn

"Tùy tiện an bài một chiếc xe là được,

Nghiêm Chân ở một bên nghe, không khỏi tò mò,

con lúc khác đi không tốt hơn sao, không nên đi bây giờ, là động đội quan trọng hay là bản thân mình quan trọng hơn hả?"

Bàng Khải đến nay chưa kết hôn. Cũng như Bàng

"Có chút." Nghiêm Chân lấy ngón tay

"Ừ." Cố Hoài Việt nhẹ giọng đáp, mở

Tạng tham gia quân ngũ, đồng thời quyết định không bao giờ trở về nữa."

"Nghiêm Chân, đây là tiểu đội trưởng của

đau đớn nhìn Nghiêm Chân, "Cô giáo, quả thật khiến cho em thất vọng. Cô lại

càng có nhiều thông báo khen ngợi toàn quân rồi khen ngợi anh ta. Nhưng vì tri

trong lòng phảng phất giống như có dòng nước ấm chảy qua, thoải mái nói không

Các tân binh đều bị tiểu đội trưởng chọc cười

có chút kinh ngạc, "Chị Nghiêm, hôm nay không phải đến phiên chị được nghỉ

Nghiêm Chân cố gắng mở mắt, nhìn về phía người

Cố Hoài Việt sau khi nghe xong, cự tuyệt,

thể lập tức tránh đi, không biết qua bao lâu, khi xe xóc nảy một chút

Trở lại Cố viên, Lý Uyển đang ở trong phòng giúp

như bình thường, cô càng muốn ngồi xe lửa hơn.

đôi tay mềm nhẹ ấn lên huyệt thái dương của cô, thay cô giảm bớt đau đớn.

mắt, "Tân binh ở nơi đâu đều cảm thấy khổ, bị đội trưởng huấn luyện, trung

"Hôm kia ba con vừa xem dự báo thời tiết,

biện pháp nào đâu?

không quên nói, "Mấy cái gói đó trước đừng nhét vào, để vào trong túi xách

Bàng Khải ha ha cười, vỗ bả vai Cố Hoài Việt,

Cố Hoài Việt hơi nhếch khóe miệng, nhưng không

.

vẫn nên từ từ thích ứng sẽ tốt hơn."

hiểu được. Mà cô cũng thuộc loại vừa mới hiểu được kia.

thứ của mình vào cuộc huấn luyện này, mang binh đi ra cũng tuyệt đối không thể yếu

giống như tìm được ngọn nguồn của sự ấm áp, lúc này đây cô không còn nặng nề mà

Tân binh. Đây chính là cách gọi của những tên

ra so sánh thì vẫn không tính là cái gì .

Đồn biên phòng thật sự rất xa.

chạm đất, đi vào vùng đất thần bí này.

Khải nói về chính mình, ai lại nguyện ý gả cho một người đàn ông già mà hơn hai

Cô muốn tỉnh lại, nhưng cô lại mơ thấy ba mình

nóng làm cho bọn họ đau đầu muốn cho nổ tung cái cao nguyên này ra, ban đêm lúc

Còn có một người, hai người sẽ cùng đi.

nghe nói địa khu Tây Tạng ở phía nam hiện tại nhiệt độ là khoảng -20 độ. Mẹ nói

xách lấy ra đến một cái bọc nhỏ, rất giống hình cái trống, trong nháy mắt làm

từng cái một nhét vào trong ba lô.

đau, cũng may không phải rất đau, còn có thể chịu được.

không đâu, anh uống thuốc đi, chỉ như vậy mới làm cho chị dâu yên tâm."

doanh trại cũ nát này, thích ứng với hoàn cảnh. Ngày thì vẫn như trước, cái

Việt cảm thấy may mắn vì mình gặp được một trong số đó, người nọ là tiểu đội

nguyên.

phải chịu khổ. Bất quá sau một thời gian ngồi nghĩ lại, một ngày như vậy thật

Nói xong, trên đầu liền bị gõ một cái. Bạn học

mắt. Anh trầm mặc trong chốc lát rồi mỉm cười, "So với mọi người anh ta

gian nhàn rỗi thì ở nhà thừa dịp chăm vợ cùng con trai. Con không nghĩ đến Gia

rơi, đường tới đồn cũng không hề dễ đi, tôi là một đội trưởng có thể mặc kệ các

Cô đáp, quay đầu đi rồi ngủ ngay.

phẫn nộ.

đi cùng anh, trong lòng anh còn có chút ngoài ý muốn, nhưng thời gian càng dài

nhỏ nhắn của cô rồi nói, "Bé à, ba từ hôm nay trở đi sẽ không tham gia

Cô thật sự là rất mệt mỏi, nói một câu "Đến

Đây là chiến hữu, đây là tiểu đội trưởng ngày

đẳng, chỉ cần một trận mưa phía nam đã khiến cho bọn họ - những người lính

"Em mệt mỏi thì ngủ một chút đi." Đang

thấy không chỉ có vợ có con mà ngay cả quân hàm cũng cao hơn so với tôi, hai gạch

lược, sau khi hai người bọn họ đi thì để cho Gia Minh đi qua đó ở vài ngày. Tiểu

phương bắc thực sự không thể thích ứng.

nhiêu tân binh đi vào Tây Tạng này. Hàng năm vẫn luôn miệt mài như cũ bảo hộ

hai người kiểm tra lại hành lý. Cố Hoài Việt hai tay vòng trước ngực, đứng ở một

nơi thì gọi em" xong thì đã ngủ, tốc độ cực nhanh làm cho Cố Hoài Việt có

"Sắp tới năm mới, nếu lúc này có chút thời

"Chị dâu? Chị dâu cô còn chưa biết được đang ở nơi nào đâu?”

"Tôi đi xem xem." Có người hạ giọng

Thật

Cố Hoài Việt cúi đầu nhìn cô, trong xe có ánh

Nghiêm Chân cũng cười cười, máy bay chậm rãi

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26