Pokemon Của Alex
Bánh Bao Mập
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54: Chuyện cũ
Quả trứng hạnh phúc nghiêng đầu thân thiện nhìn Morol, nó không biết được Morol đã làm gì, nhưng cảm giác rằng đứa nhỏ đang rất bứt rứt.
Con chim én đó thật sự vô dụng.
“Thật sự xin lỗi…”
Chỉ khi Morol thật sự để Taillow rời đi, cậu mới nhận ra được người bạn đầu tiên đối với mình quan trọng thế nào.
Chính là lúc này đây!!!
Nhưng mà… nó muốn trở về!
Đó là lý do mà Morol từ bỏ nó sao? Taillow không hiểu…
Sự ấm áp của Chansey làm cho trái tim của Morol quặn lại, cậu chợt nhận ra bản thân vô tâm đến mức nào.
“Bame bame!”
“Thua cuộc…”
“Cậu không hề mạnh, cho nên chúng ta nên tách ra từ đây!” Morol cầm lấy pokeball từ y tá Joy, gọi ra đồng bạn ban đầu của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Morol và Swellow vui mừng, cúi đầu thật sâu cảm ơn chị Roxanne, ở bên cạnh theo dõi, Alex nghi hoặc không biết tại sao Morol có vẻ xúc động đến như vậy.
Mỗi một tiếng nói của Chansey như làm thức lại khoảnh khắc cậu nhận lấy pokemon đầu tiên ở phòng bồi dưỡng.
Con chim én giống như đã sớm đoán được chuyện này diễn ra, hai mắt nó rưng rưng, chợt muốn rơi lệ, nhưng lại không khóc.
Ngày hôm đấy đối với Taillow thật dài, thật dài…
“Taillow, thật sự xin lỗi… làm ơn” Còn định nói gì đó, Morol đột nhiên nhìn thấy Ekans một lần nữa lao lên, xông tới Taillow há miệng cắn.
Taillow thấy vậy bay lượn về phía ngoài khu rừng, mang theo một ít đồ ăn mà Morol để lại, đậu trên một cành cây.
Dần dần sự tự tin của Taillow thu nhỏ lại, những sai lầm liên tục bắt chéo nhau, tạo thành một đống chỉ quện lại, rối rắm, khó chịu.
Chính là lúc này, Chansey vẫn còn thức, nó đội lên chiếc mũ y tá của mình, vẫy tay đối với Morol và Taillow.
Chuyện tại đạo quán, cô cũng nghe thoáng qua từ phía Roxanne.
Đuổi tới trung tâm pokemon, lúc này mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, kể cả y tá Joy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vâng!”
Cậu còn không đến mức lừa dối pokemon của mình bằng cách kêu nó chờ đợi, rồi một ngày nào đó quay lại.
Ánh sáng hơi lóe lên, Morol đột nhiên nhìn thấy một con rắn nhỏ đáng sợ xuất hiện, Ekans lắc lắc cái đuôi, nó là loài pokemon cực độc và nguy hiểm.
Sự tự tin của Morol giống như vỡ vụn ra, lần đầu tiên khiêu chiến đạo quán không nhẹ nhàng như cậu đã nghĩ.
…
Trời đã tối, đêm nay hẳn là một đêm ít ánh sao, cảm giác mọi thứ âm u hơn hẳn, dù rằng trong thành phố có đèn đường.
“Bame bame!” Taillow liều sức cắn lấy cổ của Ekans, cố gắng đem nó ném ra bên ngoài, bảo vệ cho Morol.
Đặc tính đe dọa của Ekans khiến cho Morol ngã người xuống, sợ hãi nhìn về phía trước, đây là sự trừng phạt dành cho cậu.
“Taillow, ta bảo là sử dụng Peck vào đối phương cơ mà!!!”
Nhưng kèm theo đó, là sự bứt rứt không nguôi, Taillow lúc này nó… thật sự sẽ bỏ đi sao?
“Đi đi, Taillow!” Morol lắc đầu, xoay người trở về trong thành phố. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Taillow !!!” Morol hét lên, cậu muốn tìm về người bạn của mình
Có lẽ… là có một câu chuyện nào đó mà bản thân không biết đi?
“Ngu ngốc! Nếu em không biết yêu thương pokemon của mình thì hãy mau rời khỏi đạo quán ngay lập tức, đừng có vác bộ mặt đấy ra đây!” Chị Roxanne nghiêm khắc nói
Sáng sớm hôm sau, Morol có rất nhiều điều nói với Taillow, xin lỗi vì làm phiền y tá Joy và Chansey, cũng như xin lỗi chị Roxanne về thái độ của mình.
Và rồi, Ekans nhào lên!!!
Tiếng loạt xoạt trong bụi cỏ làm Morol sợ hãi, nhưng cậu vẫn tiến về phía trước, cậu thật sự biết lỗi rồi.
Morol giống như căm phẫn mọi thứ, một đứa nhỏ mười tuổi, suy nghĩ rất hạn hẹp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cậu ở đâu, Taillow ???!!!” Morol một lần nữa hét lên, vừa đi vừa kiếm, trời tối thui, và cậu gần như không tìm thấy gì.
Cắn chặt răng, cố gắng để sự hối hận này không khiến bản thân thay đổi quyết dịnh.
“Geodude mất đi năng lực chiến đấu, quán chủ Roxanne đã thua mất hai pokemon, cho nên người chiến thắng là người khiêu chiến Morol! Rotom!” Máy tính bảng hiển thị hình ảnh pháo hoa chúc mừng.
Giữa rất nhiều pokemon mới sinh ra, chỉ có Taillow là hoạt bát và chủ động bắt chuyện với câu.
Sẽ bị cắn sao… Morol sợ hãi lùi lại, dưới cái nhìn của cậu, Ekans vô cùng đáng sợ và nguy hiểm, đến nỗi cậu không di chuyển được.
Để cho Roxanne vô cùng căm phẫn, thái độ gì thế này, như vậy mà còn muốn trở thành huấn luyện gia hay sao?
Con chim én lo lắng rụt lại về phía sau, huấn luyện chiêu thức khiến cho Taillow kiệt sức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thất bại…”
Đứa nhỏ không quan tâm đến Taillow đang b·ị t·hương, mà chật vật ngồi xuống.
Chiều tối, Taillow đối với một con Seedot luyện tập Peck, động tác của nó sai lệch, dẫn đến Seedot đánh trả ngược lại.
Tại sao một đứa nhỏ khốn kiếp như cậu lại được đối xử như vậy?
Đứa nhỏ đang q·uấy r·ối những pokemon bé nhỏ đang ngủ say, cũng như thu hút sự chú ý của các pokemon hoạt động về đêm.
Trung tâm pokemon, Morol cảm giác trống rỗng bước trở về căn phòng cho thuê của mình, đứng trước cánh cửa phòng, trầm mặc vài giây.
Động tác này của Taillow làm cho đứa nhỏ run run lên, cảm giác hối hận đột nhiên ngập tràn trong tâm trí của cậu.
Phía trung tâm pokemon, Morol đưa pokeball cho chị y tá Joy, không nói một lời ngồi xuống hàng ghế trong trung tâm.
Đứa nhỏ làm cái gì cũng hậu đậu, rèn luyện cái gì cũng mất rất nhiều thời gian, nhưng Taillow vẫn luôn cố gắng
Chansey đưa tới một trái berry, mỉm cười nói “Happy~”
Nhưng Taillow vẫn không quên những kỷ niệm khi nó bắt đầu đi theo Morol, Taillow đã từng là một chú chim rất hoạt bát và sôi nổi.
Nó nhớ Morol rất nhiều, dù rằng đối phương có cáu kỉnh, gắt gỏng hay trách mắng bản thân.
“… xin lỗi”
Một lần nữa, mở mắt ra, Taillow nhìn về phía những pokemon ở trước mặt, bọn chúng nhỏ yếu, nhưng tự do.
“Happy ~ happy happy~” Nếu có gì muốn làm, thì vẫn chưa muộn đâu.
Chỉ là đáp lên vai của Morol, dựa đầu nó vào người của cậu.
Roxanne thấy vậy mỉm cười, thở phào một hơi, thu lại pokemon của đạo quán, đưa tới huy chương Stone cho Morol
Mấy đứa nhỏ bắt đầu hành trình của mình lúc nào cũng vậy, đổ lỗi cho pokemon là xong sao?
Vậy rốt cuộc cậu đã làm cái điều c·hết tiệt gì vậy chứ?
“Happy~” Chansey lại gần, đưa cánh tay nhỏ nhắn của nó vỗ lên người của Morol, nó cảm giác được sự dao động của Morol.
Taillow thật sự yếu đuối.
Nó không có rời khỏi khu rừng, chỉ là ngậm ngùi mang theo một ít đồ ăn của Morol, cẩn thận nghỉ ngơi.
Bên trong con mắt đứa nhỏ, khi nhìn về phía Chansey, thấy được sự quan tâm của nó, cậu rốt cuộc đã làm cái gì vậy…
Không hề có một chút quan tâm, Taillow thua cuộc, cả người b·ị t·hương, nhưng huấn luyện gia của nó lại không màng tới sức khỏe của pokemon.
Khi bọn nhỏ tới nơi, luồng sáng nhàn nhạt của Chansey cứu lấy tình trạng đau đớn của Taillow.
Ban đêm, trong khu rừng vắng bóng người, có nhiều nguy hiểm hơn những gì Morol suy đoán.
Tiếp tục cố gắng thôi
Không có Morol
Ở bên trong phòng trực, y tá Joy thấy tiếng động mới bước ra, xoa mắt ngái ngủ nói “Có chuyện gì sao, Chansey?”
Có điều cậu không khiêu chiến lại đạo quán thành phố Rustboro, mà lựa chọn tiếp tục nỗ lực rèn luyện, một lúc nào đó, cậu sẽ quay lại cùng với pokemon của mình.
Một bên cánh của Taillow b·ị t·hương, con chim én nhỏ không có thuốc trị thương, nó ngậm ngùi bay trở về, đậu ở một hốc cây tối, nhắm mắt lại, cố nén đau đớn chìm vào trong giấc ngủ.
Đuổi Morol rời đi, Roxanne cẩn thận ôm lấy Taillow chữa thương cho nó, đợi một lúc sau, cô mới thấy đứa nhỏ quay trở lại.
Tại con đường tới khu rừng bên ngoài thành phố, gọi ra Taillow, đối với nó nói lời từ bỏ.
Nhưng mà lời nói của Morol vẫn khiến cho Taillow cảm thấy tổn thương
Có một đứa nhỏ đang chạy vội về phía khu rừng ngoài thành phố, thật vội.
Vì Morol đặt ra mục tiêu thật sự to lớn, vì cậu luôn nghĩ rằng mọi thứ sẽ thật dễ dàng, con đường này không biết từ khi nào đã xuất hiện nhiều lỗ hỏng.
“Này!!!” Roxanne tức giận hét lên một tiếng, xong bất lực thở dài.
Nó đã rất mệt mỏi, cấp tốc ôm lấy Taillow bỏ chạy, lúc này mọi sự sợ hãi đều tan biến, chỉ để lại cho cậu cảm giác lo lắng.
Đối diện, Geodude của đạo quán b·ị đ·ánh văng ra xa, rơi xuống mặt đất, hai mắt xoay tròn.
“Chúc mừng hai đứa, đã làm được rồi!”
“Swellow, sử dụng Quick Attack cùng với Wing Attack, thổi bay đối thủ đi!”
“Cảm ơn, Chansey”
Taillow xuất hiện trong màn đêm, giống như vị cứu tinh.
“Xin lỗi…”
Biết được đứa nhỏ đang do dự, loài pokemon trời sinh làm y tá này an ủi và động viên đứa nhỏ
Phải rồi, giống như dù có mệt mỏi thế nào, dù cậu có trách mắng thế nào, Taillow vẫn luôn cố gắng để rèn luyện.
Cậu đang suy nghĩ rất nhiều thứ, trên chặng đường này cậu đã thất bại rất nhiều lần, Taillow liên tục thua cuộc khiến Morol mất niềm tin vào nó.
Chương 54: Chuyện cũ
Khóe mắt hơi cay…
Morol ngước mặt lên, sự dịu dàng của Chansey làm cho Morol cảm thấy hổ thẹn, cậu không đáng nhận được những lời an ủi này.
Vì ai nhỉ?
Dù sao thì Taillow cũng là pokemon của Morol, đưa tay lên mặt xoa nhẹ bên thái dương, cảm giác thật nhức đầu.
“Happy happy~” Không sao cả đâu, mạnh dạn lên
Khoảng cách bắt đầu đi lữ hành chưa bao lâu, Morol mang theo rất nhiều hi vọng, trải qua những lần huấn luyện khắc nghiệt.
Cơ thể của nó nhỏ bé, nhưng ánh mắt kiên cường, đôi cánh b·ị t·hương, nhưng vẫn liều mình lao ra cản trở Ekans.
Đưa pokeball lên thu hồi Taillow vào bên trong, Morol không nói một lời lại quay đầu bỏ đi
Khi quay đầu nhìn lại, Morol phân vân không biết có nên từ bỏ Taillow hay không.
Nếu không được nhân loại thuần phục, mà gặp được ở bên ngoài, vậy thì đối phương rất nguy hiểm.
“A?” Taillow cứu cậu rồi, có điều… tại sao?
Nhìn xuống, thấy một đứa nhỏ ôm chầm lấy Taillow nằm ngủ say, y tá Joy thở dài, xem ra thằng nhóc này cũng tìm được ý nghĩa pokemon của mình rồi đi?
Thật sự không thể hiểu.
Đối mặt với quán chủ Roxanne! Bị đối phương phong sát, đánh bại Morol một cách triệt để.
Không biết từ khi nào, giọt nước mắt mà nó cố giấu Morol rơi ra.
“Tại sao, tại sao lại thua cuộc… lại nữa…” Trước những lời khuyên nhủ của chị Roxanne, Morol chỉ cảm giác bầu trời như sụp xuống.
Không biết đã hét lên bao nhiêu lần, cổ họng của Morol đã khàn hết cả lên, nhưng không có một ai đáp trả nó.
“GYAAAAA!!!!” Morol hét lớn, có điều cảm giác đau đớn cũng không xuất hiện, mà là một thân ảnh lao ra, cản lại Ekans.
Đứa nhỏ quá hoảng sợ đến nỗi chạy vội tới ôm lấy Taillow, bởi vì cậu biết rõ, Taillow đã chịu quá nhiều tổn thương rồi.
Một bước, hai bước, những bước đi dài và chậm dần đổi thành những bước chạy vội, cấp tốc ra khỏi trung tâm pokemon.
A ~ …!!
Mỗi một lần thất bại, Morol đều tìm ra một lý do từ người Taillow, luôn luôn nói với con chim én nhỏ rằng nó thật sự thiếu sót.
“Happy ~?” Chansey xuất hiện, xung quanh không có ai, chỉ có một pokemon hiền lành, dịu ngoan.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.