Pokemon Của Alex
Bánh Bao Mập
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 108: Giấc mơ?
“Tâm linh cường niệm!” Alex thở ra một hơi, dùng sức cùng với Mothim tấn công kẻ thù.
Ánh mắt tràn đầy băng lạnh của Scyther vung lên lưỡi đao, chuẩn bị chấm đứt mạng sống của Alex.
Những người vốn dĩ không thuộc về thời đại này bị cuốn vào trong, còn Mothim lại giống như có một lực cản nào đó bị đẩy ngược trở lại.
“Muchiii” Phía bên kia
“Pika pika” Pikachu ở bên cạnh an ủi, đẩy trái cây về phía con côn trùng nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tinh linh của rừng rậm, linh hồn của cả khu rừng mệt mỏi nheo mắt lại, đối với loài người không có một chút thiện cảm nào.
“Celebi, mau từ bỏ đi, lần này ngươi không trốn được đâu!” Một kẻ xa lạ với trang phục có phần cổ xưa, các bộ vị quan trọng đều được phủ bởi kim loại.
Buổi tối hôm đó, Alex ôm chặt Burmy vào lòng, cẩn thận dùng siêu năng lực của mình trao đổi với đứa nhỏ.
Alex đưa tay lên lau mặt, lại nhìn một lần nữa, tại nơi đó đã không còn có ai.
Lý do mà cậu còn có thể sống lâu đến vậy là vì Alex không tò mò, không hiếu kỳ, không tùy tiện đi quá xa với phạm vi an toàn.
“Hornnn!” Alex!
“Pika!!” Alex!
“Muchiii!” Không muốn!
Một này nữa lại trôi qua, Alex đã quen thuộc với cuộc sống hoang dã này, cậu cẩn thận tìm kiếm đồ ăn và đáp lên lưng của Rhyhorn, con tê giác chạy thật nhanh về phía chỗ lẫn tránh.
Có điều Alex vẫn bị thổi bay ra xa, phần lưng đập mạnh vào trên một thân cây lớn, cơn đau làm cậu muốn ngất lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Như một lẽ tự nhiên, loài người muốn chinh phục thiên nhiên, sự tham vọng của con người hiển nhiên phải đánh đổi bằng đấu tranh.
Solar Beam hàng loạt bắn ra, bầu trời giữa đêm tối bị đánh thức, ánh mặt trời lúc bình minh xuất hiện.
Với đôi cánh rộng lớn và cơ thể khỏe mạnh, nó hung dữ nhìn vào con Scyther ở phía trước.
Celebi nổi giận, cơ thể run lên, hét lớn một tiếng, một loạt pokemon của rừng rậm phóng thích chiêu thức.
Liệu còn có cơ hội để gặp lại mọi người? gia đình của cậu, ba, mẹ, mọi người…
Những chiêu thức oanh tạc phóng ra, tàn phá một lượng lớn cây cối và khu rừng, nhà ở của các pokemon bị phá hoại.
Là do cậu sai, hay là sự hỗn loạn của dòng thời gian sai? Tại sao Celebi lại dẫn cậu đến dòng thời gian này?
Cách thời điểm hiện tại thật lâu, một con bướm đêm với đôi cánh vàng vẫn luôn bay lượn khắp khu rừng, thỉnh thoảng kêu lấy tên của Alex.
Đến phút cuối cùng, nó vẫn ở đây, chào tạm biệt với cuộc đời của mình.
Tại nơi đó, có gia đình, có ba mẹ, có bạn bè, có Chimecho và Kirlia, nhưng mà lại không có Mothim.
Và Alex đã xui xẻo mắc vào bên trong.
Một quả cầu được ném tới chính xác vào người của Celebi, nhưng một tia chớp phóng ra, Pikachu liều mình cản lại hành vi của đối phương.
Burmy yếu đuối mở mắt ra, chỉ về một phương hướng, Alex nghi hoặc tại sao con côn trùng nhỏ lại đột nhiên nói chuyện.
Cuộc sống vốn dĩ rất ngắn, đối với Alex, Burmy, hay Mothim chỉ là một pokemon lướt qua trong cuộc đời cậu.
Nếu như lúc đó nó không tiến hóa, thì sẽ không sống tiếp trong khoảng thời gian kéo dài cùng sự cô đơn.
Tại bên trong nơi lẫn tránh, Burmy với cơ thể suy yếu và phủ đầy bởi những chiếc lá vàng úa, mở mắt ra nhìn Alex.
Cảm nhận được hạnh phúc cùng tình thân, và rồi đánh mất tất cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nơi đó là trung tâm của rừng rậm đi? Tại sao lại phải đi về hướng đó?
Có điều Celebi cũng không phải chủ động mở đường cho bọn cậu, nó chỉ đang lẫn trốn khỏi kẻ thù, mà vô tình kéo lấy nhóm Alex.
“Không sao” Alex nở nụ cười mệt mỏi, c·h·ế·t thật, cậu không di chuyển được.
Sau cùng thì, trở về, bên trong viện bảo tàng thành phố Lilycove…
Cậu muốn đuổi tới phía bên cạnh của Celebi, nhưng những tán cây xung quanh không cho phép cậu lại gần.
Chương 108: Giấc mơ?
Pikachu và Rhyhorn giật mình quay lại, bọn nó cũng bị chiến đấu lan tới, khi mất tập trung, cả hai lập tức bị thổi bay.
“Muchiii” Không được
Chỉ là còn một chút tiếc nuối, dù cho có ra đi, nó vẫn muốn nói một lời chào hoàn chỉnh.
Dưới bãi đất trống của bảo tàng, nơi mà những lùm cây xanh tươi và bầu không khí yên bình lan tỏa.
Thỉnh thoảng ngoài kia vẫn có những chấn động lớn, giống như cách mà Snorlax phóng thích chiêu thức tùy tiện ở trong khu rừng.
Alex đứng ở trên thân của Rhyhorn, quay đầu lại nhìn phương xa, trầm mặc một chặp cúi đầu xuống, đưa tay xoa đầu Pikachu rồi ngồi xuống, nói với Rhyhorn “Trở về thôi, mang theo đồ ăn cho Burmy”
“Gamaleee!” Không bỏ cuộc
Sức mạnh của tình cảm phóng thích mãnh liệt khiến cho Celebi hơi ngạc nhiên để ý sang bên cạnh.
Ở cách đó không xa, Alex đang ôm lấy Mothim bỗng chốc phát ra những ánh sáng nhàn nhạt.
“Mơ sao…?” Alex nghi hoặc nói, không hiểu sao khi cậu nhìn về phía bầy Burmy đang chơi đùa với Kirlia và Chimecho, nước mắt cậu lại không ngừng rơi.
Nó giận dữ, nó yếu đuối, nó ngước mặt nhìn về phía xa xa.
Cảm xúc mãnh liệt của một con pokemon bé nhỏ gào hét lên, lực lượng siêu năng lực khổng lồ phóng thích ra từ cơ thể con côn trùng nhỏ.
Alex và các pokemon giật mình mở mắt ra, một tiếng động lớn bộc phát, mặt đất giống như bị chấn động.
Miễn là Celebi còn an toàn, thì bọn nó mới có đường sống, Pikachu hiểu rõ được điều này, vậy nên nó cắn răng đối đầu với đối thủ.
Cuối cùng thì… Mothim xuất hiện!
Nếu lúc đó… nó không rời đi thân cây lớn, mà tiếp tục ở lại, thì Burmy không sớm thì muộn sẽ trở thành đồ ăn của bầy pokemon phi hành.
Rhyhorn rống lớn, những tảng đá mạnh mẽ phóng lên đánh vào Snorlax và các pokemon cường tráng khác, sức mạnh của nó như một hạt cát giữa biển rộng, nhưng dù vậy, con tê giác vẫn thành công thu hút sự chú ý của đám người.
Tuy nhiên chính vì sự thiếu để ý, cho nên Celebi bị thất thủ và bị đánh trúng, linh hồn của rừng rậm lập tức đập mạnh xuống mặt đất.
Tham luyến hơi thở của cậu, đứa nhỏ lúc này chỉ còn lại một mình, ở bên cạnh Alex là lựa chọn duy nhất của nó.
Hoặc có lẽ chỉ đơn giản là cậu trở thành một nạn nhân không hề hay biết của Celebi khi bị cuốn vào dòng chảy này.
Nó há cái miệng nhỏ, từng chút một cắn lấy trái cây mọng nước, nhưng lại không có ăn được bao nhiêu.
“Muchii muchi” Celebi sẽ bảo vệ khu rừng
Nhưng ở một góc độ khác, với tư tưởng của một người hiện đại, xoay người tấn công các pokemon tại đây, dù cho bọn nó khác biệt với những pokemon ở mốc thời gian của cậu, điều đó vẫn vượt qua giới hạn cho phép của Alex.
“Muchiii muchiii” Không nên là như thế
Mothim sống thật lâu để tìm kiếm Alex, rồi mệt mỏi đáp xuống nơi mà bọn họ từng chung sống.
Nếu lại cứ thế này thì…
“Muchiii” Bảo vệ rừng rậm (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu như lúc đó chưa gặp Alex, Burmy sẽ tiếp tục cuộc sống của mình trên những tán cây, rồi vô tri vô giác kết thúc vòng đời.
“Quả nhiên… là nó” Alex giống như thức lại một chút hi vọng trở về thời gian điểm ban đầu.
Burmy nheo mắt cười hạnh phúc, lắc người dùng sức cắn trái cây, Rhyhorn ở bên cạnh dựa sát vào một bên.
Lúc này đây, không có pokemon nào bảo vệ cho Alex, càng không có đường để bỏ trốn, cậu cắn chặt răng ôm lấy Burmy né tránh, dùng siêu năng lực cản lại.
Dù cho thế nào, bọn cậu cũng sẽ không kết thúc tại đây.
Ở một nơi rất xa, rất xa…
Cơ thể cậu, Pikachu và Rhyhorn không chịu khống chế cuốn vào bên trong con đường thời gian.
Thời gian vừa rồi ở bên cạnh Alex, bị tẩm nhuận siêu năng lực trong lúc minh tưởng, Mothim vừa tiến hóa liền có thể tự chủ học được Psychic, bỏ qua giai đoạn học Confusion.
“Rhyhorn, Stone Edge, Pikachu, Thunderbolt” Alex để các pokemon sử dụng kỹ nặng chặn lại dư ba của trận chiến, không muốn gia nhập cuộc chiến này, vì thực tế cậu không biết nên đứng phe nào.
Viện bảo tàng thành phố Lilycove, Alex đột nhiên quay đầu nhìn về phía cánh cửa, ông lão mỉm cười gật đầu với cậu, rồi xoay người rời đi, hình bóng đó tan biến giống như một con Mothim đang chắp cánh bay vậy.
“Đây, ăn đi” Alex cầm lấy berry ra cho Burmy, xoa nhẹ đầu của nó
Celebi bật người bay lên cao, từng nhánh từng nhánh thực vật khổng lồ phóng thích ra, dù cho Celebi chỉ là huyễn thú, nhưng thực lực của nó không phải dạng vừa.
Không có Chimecho và Kirlia ở bên cạnh, Alex không biết tụi nhỏ có nhớ mình không?
Nhưng với Mothim, thì ở bên cạnh Alex là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nó.
Thời gian trôi qua, mỗi một ngày, Alex đều trông thấy Burmy yếu dần đi, cơ thể con côn trùng hẳn là bị tổn thương lúc cắn trả Beedrill.
Cuộc gặp gỡ vô tình đã kết nối cậu với Burmy, con côn trùng yếu đuối dựa vào người của Alex.
Để cho Celebi vận sức di chuyển, lẫn tránh khỏi đội quân loài người, cơ thể biến mất giữa khoảng không trung tâm, con đường kết nối với thời gian xuất hiện.
“Muchiii muchiii” Đã về rồi, Alex!
“Burmy” Alex ôm lấy đứa nhỏ vào lòng ngực của mình, cậu cảm thấy mình thật vô dụng, nhất là trong thời điểm này.
Tình huống của bầy pokemon không khá hơn Alex là mấy, nhưng dù cho tình cảm giữa bọn cậu có thắm thiết cỡ nào, thì với lập trường khác biệt, lưỡi đao của Scyther cũng không có lý do gì để thông cảm cho bọn cậu.
Từ bên trong đó phóng thích ra những pokemon cường tráng, dẫn đầu là con Snorlax mà lần trước Alex chứng kiến.
“Ừm, bọn tớ về rồi, Burmy” Alex nở nụ cười thật tươi để trấn an Burmy, lại gần xoa nhẹ đầu nó.
Celebi!
“Hornnn!” Không thể thua cuộc được
Cậu đang do dự, đột nhiên có một kẻ trong đội quân nhân loại phát hiện ra cậu, một con Scyther với lưỡi đao sắc bén phóng tới.
Tại nơi trung tâm của khu rừng, một sinh linh nhỏ bé và xinh đẹp xuất hiện trong một thân cây lớn, nằm ở bên trong một cái hốc nhỏ, cơ thể phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tay cầm lấy một cây trượng, đính ở phía trên là một quả cầu pokeball được làm bằng chất gỗ.
Quay trở về khoảng thời gian của cậu.
Hòa tan vào cơ thể của Alex, đứa nhỏ lập tức cảm giác sức mạnh tràn trề, vội vàng tránh né khỏi đối thủ.
Ở một nơi xa lạ thế này, có thể có những người đồng bạn đáng tin cậy ở bên liền rất hạnh phúc.
Nhất là khi nó đang ở bên trong khu rừng của mình, đây là một trận đại chiến giữa Celebi và loài người.
Rhyhorn và Pikachu gật đầu, Burmy yếu đuối nép vào người của Alex, lúc này đây cậu bỏ chạy ra khỏi hang đá, một khi trận chiến lan tới đây, thì nơi này cũng không còn là địa điểm an toàn nữa.
Alex không hiểu sao, nhưng cảm giác rằng mình có thể tin tưởng Burmy, cậu đang bỏ chạy tới một vị trí tầm trung, không quá cao không quá thấp.
“Gamaleee Gamaleee!” Mọi người nhất định sẽ ở cùng nhau (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tối hôm đó, không khí có vẻ lạnh hơn mọi khi, những pokemon trong khu rừng đang xôn xao, giống như sợ hãi một điều gì đó.
Cơ thể của Burmy phát ra hào quang tỏa sáng, tiến hóa rồi!
Mãi mãi!
“Muchiiii… muchiii” Không được… làm ơn
Bầy Burmy đang nhảy múa trên tán cây, chơi đùa với Kirlia và Chimecho.
Trong khoảnh khắc đó, Alex vội kêu tên của Mothim, muốn dẫn nó cùng đi với cậu tới tương lai.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.