Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Phượng Tù Hoàng

Thiên Y Hữu Phong

Chương 166: Bước ra từ hoang mang

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 166: Bước ra từ hoang mang


Hoa Thác cười lạnh nhìn Việt Tiệp Phi chằm chằm. Hắn đã ngứa mắt với kẻ này từ lâu rồi. Trước đây giao đấu, hắn bị thương nên không thể đánh lâu, nhiều lần bị rơi vào thế yếu. Bây giờ vừa hay thử sức lại một chút xem sao!

Một câu hỏi nhẹ nhàng khiến Hoa Thác ngẩn người.

Đã trải qua lúc c·h·ế·t đi sống lại, lưu lạc, biệt ly rồi gặp gỡ, nàng bước ra từ tận cùng hoang mang khốn đốn.

Hoa Thác đang định gật đầu, Sở Ngọc lại khoát tay chặn lời hắn: “Ngươi đừng vội đồng ý! Đi cùng ta, ngươi nhất định phải thực hiện ba điều: Thứ nhất, không được tiết lộ thân phận của ta. Thứ hai, trừ phi kẻ khác tấn công ta, nếu không ngươi không được tự ý xuất thủ. Thứ ba, trên đường phải hoàn toàn nghe theo sự sai khiến của ta!”

Nàng điềm nhiên nhìn hắn: “Nếu ngươi đồng ý thì đi cùng. Nếu không, chúng ta đường ai nấy đi!”

Nhưng Sở Ngọc so với cách đây một tháng như là hai người hoàn toàn khác nhau. Trở về, vào cung, quay lại phủ, rồi rời đi, mỗi hành động, mỗi phán đoán của nàng không chút chần chừ do dự, không có tình cảm yếu đuối dư thừa. Lúc này, dáng vẻ của nàng khá giống khi nàng ban phát ơn huệ cho các nam sủng để họ rời phủ, nhưng so với thời điểm kia lại rõ ràng, xác thực, thản nhiên, mà cũng uy phong hơn.

Trong phòng, trước mặt mỗi người là một án kỷ hình vuông, bày thức ăn nóng sốt. Nhưng trừ Sở Ngọc, tất cả đều không động đũa.

Hai người trừng trừng nhìn nhau chuẩn bị xuất thủ, bỗng Việt Tiệp Phi thấy có người vỗ vỗ vai mình. Quay lại nhìn, hắn thấy Sở Ngọc mỉm cười: “Các ngươi đang định làm gì thế?”

***

“Ngươi muốn ta phải làm sao?” Hạ mắt, Sở Ngọc nhìn nước trà xanh biếc, khoan thai tiếp lời: “Ta…vai không thể gánh, tay không thể nâng, về văn không thể an bang, về võ không thể định quốc. Ta ở lại đó, giúp được gì cho Dung Chỉ?” Nàng vốn cho rằng mình rất khó đối diện với Hoa Thác, nhưng đến lúc này lại có thể ứng đối thản nhiên trôi chảy.

Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, Sở Ngọc thay một bộ trang phục nam giới.

Bận rộn suốt một ngày, Sở Ngọc rất đói. Ăn xong hai, ba bát cơm, nàng mới dừng lại mỉm cười nhìn Hoa Thác và Việt Tiệp Phi ở phía đối diện. Bọn họ tay trái cầm đũa, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt bắn phá đối phương. Mà tư thế ngồi của cả hai cũng là tư thế nhà võ chứ không phải lúc nhàn nhã ăn cơm, có thể sẵn sàng xông lên giao đấu bất cứ lúc nào.

Hoa Thác mơ hồ cảm thấy, trong nàng có một điều gì đó mà hắn không sao nắm bắt được.

Một lúc sau, Lưu Tang mới rầu rĩ đáp: “Không đâu, em muốn đi cùng công chúa! Công chúa đi đâu thì em đi đó!”

Đi về phía trước.

Sở Ngọc lại chậm rãi ăn, cho đến khi Hoa Thác mất hết kiên nhẫn, mới khẽ gật đầu: “Không phải ngươi muốn biết một tháng nay xảy ra chuyện gì sao? Ta sẽ nói!”

Ánh mắt nàng lướt nhanh sang Hoa Thác, khóe miệng khẽ cong lên: “Vừa ăn vừa nói!”

Cầm chén trà men sứ xanh ngọc, nàng nhấp một ngụm trà nóng, rồi từ tốn kể lại lần lượt tất cả những chuyện xảy ra, bắt đầu từ lúc Dung Chỉ xuất hiện trước xe ngựa.

Lúc này sắc mặt Hoa Thác đã cực kỳ khó coi, dường như chỉ cần Sở Ngọc nói thêm nửa lời, hắn sẽ rút kiếm ra khỏi vỏ.

Thật ra so với Tiêu Biệt, Lưu Tang là đối tượng nàng còn muốn tống đi khẩn trương hơn. Đứa bé này bởi vì Sơn Âm công chúa mà ỷ lại nàng. Nhưng nàng thật sự không tìm ra lý do gì bắt Lưu Tang rời đi. Ngay cả khi nàng tìm được lý do, nó vẫn có thể cố tình ở lại bên nàng.

Sở Ngọc cười cười quay sang nhìn Lưu Tang đang ngồi bên cạnh. Cậu bé cúi đầu nhìn thức ăn, mặt mày ủ ê. Nàng không nhịn được xoa đầu Lưu Tang hỏi: “Sao lại không ăn?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Công chúa muốn ra ngoài? Đi đâu vậy?” Hoa Thác có cảm giác bất thường, không để ý đến ánh mắt kình địch của Việt Tiệp Phi mà vội vàng hỏi Sở Ngọc.

Sở Ngọc gắp một miếng thịt lên miệng: “Đúng thế! Ta quả thật có việc cần ra ngoài. Em sẽ ngoan ngoãn ở trong phủ chờ ta chứ?”

Lưu Tang chạy đi rồi, Sở Ngọc đến trước mặt Hoa Thác. Nàng đứng, hắn ngồi, nàng từ trên cao nhìn xuống, mà hắn ngước mắt lên.

Hoa Thác kinh ngạc nhìn Sở Ngọc. Hắn mơ hồ cảm giác, nữ tử này thật khác lạ! Tiếng nói của nàng vẫn nhỏ nhẹ, thong thả, nhưng ẩn chứa trong đó là sự dẻo dai kiên định vô cùng.

Hoa Thác buột miệng: “Công chúa cứ như vậy mà trở về? Dung Chỉ một thân một mình ở nơi quỷ quái đó chịu khổ sở, công chúa nhẫn tâm như vậy sao?” Hắn rất tức giận, rất không hài lòng! Vì sao người trở về là nàng chứ không phải Dung Chỉ? Vì sao nàng ở đây hưởng thụ người hầu kẻ hạ, cơm bưng nước rót, còn Dung Chỉ phải lưu lạc trong tay bọn cướp chịu khổ, sống c·h·ế·t không biết thế nào?

Càng nghe, sắc mặt Hoa Thác càng xám lại. Sở Ngọc kết luận: “Cuối cùng, ta trở về như vậy đấy!” Nàng chỉ nói đơn giản là được Tôn Lập thả ra, chứ không đề cập đến chuyện phát sinh trên đường.

Hoa Thác nhất thời nghẹn họng, một lúc sau mới ngập ngừng ấp úng: “Chí ít…công chúa cũng không nên bỏ lại một mình hắn…”

Không còn lòng dạ nào mà ăn uống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Để đề phòng Hoa Thác, Việt Tiệp Phi nắm chặt chuôi kiếm, đứng chắn trước mặt Sở Ngọc.

Chắc chắn là như vậy.

Nghe hắn chỉ trích, vẻ mặt Sở Ngọc dửng dưng, thậm chí hàng mi cũng không rung động. Nàng nhìn Hoa Thác, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên. Một hồi lâu sau, nàng lại nhấp một ngụm trà, nói khẽ: “Vậy ngươi muốn ta phải thế nào?”

Sở Ngọc thầm thở dài, nhưng trên mặt vẫn rất vui vẻ thoải mái: “Vậy em đi cùng ta cũng được!” Để cậu ở nhà không yên tâm, chi bằng cứ mang theo là hơn.

Đi về phía trước.

Sở Ngọc khẽ gật đầu, xoay người bước ra ngoài: “Vậy thì cùng đi!”

Có người tới báo xe ngựa đã chuẩn bị xong, Sở Ngọc đặt khăn lụa xuống đứng lên, vỗ vỗ lên tay Lưu Tang: “Được, em về chuẩn bị một chút đi, mang theo vài thứ cần thiết nhưng đừng quá nhiều. Chuẩn bị xong thì ra cửa chờ ta!”

Trước đây, Dung Chỉ làm những gì, hắn biết nhưng nàng thì không. Có những lúc, hắn cười thầm vì nàng rơi vào trận đồ bát quái của Dung Chỉ mà không hề hay biết.

Ánh nến chiếu rọi khuôn mặt diễm lệ của nàng, nhưng Hoa Thác nhận thấy, trong đôi mắt sáng ngời trong trẻo kia, có một vài ý vị mà hắn không nắm bắt được.

Nỗi đau đớn khôn xiết bóp nghẹt trái tim Hoa Thác, khiến hắn không kịp nghĩ ngợi gì, chỉ lập tức trút giận lên Sở Ngọc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoa Thác sững sờ nhìn theo bóng dáng Sở Ngọc. Nàng mặc y phục màu lam nhạt, gió đêm thổi tà áo tung bay, nhưng bước chân nàng ổn định vững vàng, không nhanh không chậm.

Chương 166: Bước ra từ hoang mang

Sắc trời đã tối, ánh nến lung lay chiếu rọi căn phòng.

Sở Ngọc bật cười, nhìn Hoa Thác với vẻ rất thú vị: “Trước giờ ta không biết, ngươi lại là kẻ khờ dại như vậy! Ta ở lại đó đồng cam cộng khổ với Dung Chỉ thì giúp được gì cho hắn? Chẳng lẽ ta biết dùng độc dược? Hay là võ nghệ của ta có thể g·i·ế·t người?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế là ăn cơm.

Sở Ngọc điềm đạm nói: “Ta ra ngoài lần này để tìm một người có khả năng giúp đỡ Dung Chỉ. Ta không biết đó là người thế nào, không biết việc này nguy hiểm hay không, hữu ích hay không. Nhưng có một số việc, ta nhất định muốn làm! Vì an toàn, ta muốn mang ngươi theo, vậy ngươi có đồng ý không?”

Trong ánh mắt nàng, hàm chứa những điều mà trước đây hắn chưa bao giờ thấy, như ngọc quý trải qua mưa gió phong sương mài giũa, lại trở nên lấp lánh sáng ngời.

Từng bước từng bước, không chút chần chừ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng đặt chén trà xuống, cầm khăn lụa bạch thấm nhẹ khóe môi: “Hoa Thác, đừng tưởng có mỗi mình ngươi lo lắng cho sự an nguy của Dung Chỉ! Ta lo lắng không kém gì ngươi! Nhưng nếu ở lại đó, ngoài việc làm vật cản rườm rà, ta không giúp được gì cho hắn. Chỉ có trở về, ta mới có thể nghĩ cách giải cứu Dung Chỉ!”

Nàng rõ ràng đang nhờ vả hắn, nhưng với thái độ bình tĩnh sòng phẳng, đảo khách thành chủ, và chắc chắn rằng hắn sẽ vì muốn cứu Dung Chỉ mà đồng ý. Hoa Thác nghiến răng: “Ba điều thì ba điều, nhưng công chúa cũng phải giữ lời, tìm cách cứu Dung Chỉ!”

Lưu Tang cất tiếng rầu rĩ: “Em không nuốt được. Công chúa lại phải đi đúng không?” Vừa rồi trong lúc chờ thức ăn đưa lên, cậu nghe thấy Sở Ngọc sai Ấu Lam đi chuẩn bị hành trang xe ngựa, xem ra muốn nhanh chóng lên đường.

Không có nhiều thời gian nên Sở Ngọc nói tóm tắt đơn giản, lược bớt những đoạn phức tạp hoặc kinh sợ, nhưng giúp Hoa Thác hiểu được, hiện giờ Dung Chỉ còn sống trong tay bọn cướp.

Làm nũng là đặc quyền của trẻ con.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 166: Bước ra từ hoang mang