Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Phượng Ẩn Thiên Hạ

Nguyệt Xuất Vân

Chương 101: Nụ hôn áp đảo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 101: Nụ hôn áp đảo


“Lam Băng, truyền lệnh xuống, bây giờ bắt đầu lui binh!” Hắn bỗng nhiên mở

Cứ giằng co như vậy, không khí trong trại bắt đầu có mùi vị khác thường.

“Đồng Thủ, trại này tặng cho ngươi ở, thế nào?” Cơ Phượng Ly nhấn mạnh từng tiếng, hờ hững nói.

“Thuốc sắc xong rồi!” Cơ Phượng Ly không trả lời nàng, mà nằm nghiêng trên giường, tiện tay cầm lấy một quyển sách lên đọc.

Hoa Trứ Vũ nhíu mày chậm rãi bước vào trong. Nàng thầm tự trách động tác

trước đẩy Hoa Trứ Vũ ngã xuống. Vừa nhảy xuống ngựa đã nghe thấy tiếng (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vai nàng đột nhiên có cảm giác nặng, thân người Cơ Phượng Ly vừa nặng nề áp sát vào nàng, có thứ gì đó ấm áp thấm qua quân phục của nàng. Hoa Trứ

mưa tên rơi lả tả từ trên không xuống, dày đặc như mưa.

Cơ Phượng Ly nhíu mày, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện lên một tia

Rất lâu sau, Cơ Phượng Ly không nhịn được nữa bỏ quyển sách xuống, ngước mắt nhìn nàng.

chớp. Từ khi nàng quay về Vũ Đô đã giao con ngựa kia lại cho Khang Tiểu

qua, bắc ấm thuốc xuống.

Hoa Trứ Vũ thấy bực mình, không tự chủ được cau mày lại. Sao Tiêu Dận không đâm kiếm sâu thêm chút nữa, để hắn hôn mê bất tỉnh mấy ngày nữa thì

“Đúng vậy, đúng vậy!” Hoa Trứ Vũ cảm thấy xấu hổ nói.

không phải là việc một sớm một chiều. Bây giờ Cơ Phượng Ly cho lui binh, chứng minh hắn cũng biết đây là một thành khó công phá. Đã vậy, vì sao

Phượng Ly xé một mảnh áo băng qua miệng vết thương, chậm rãi trèo lên

lạnh lùng mà thâm thúy như đang phủ kín một tầng sương mù thật dày,

sông, và cũng là con sông duy nhất.” Nếu như, muốn thu phục Dương Quan

bao quanh người.

mỗi khi Đồng Thủ nhìn thấy Hoa Trứ Vũ đều đi đường vòng, ngay cả nhìn

Cơ Phượng Ly nghe vậy đưa mắt nhìn nàng, cười tự giễu: “Bản tướng thấy đó là một trò chơi rất vui! Chỉ thế thôi!”

Bỗng phía sau truyền tới tiếng mũi tên xé gió nhắm vào đầu ngựa, một trận

người nàng khẽ run lên. Vừa rồi nàng đã quá xúc động mà quên mất, hai

Lúc còn ở trong địa lao Dương Quan, nàng còn từng nghĩ không biết khi nàng

ngựa!”

Mẹ ơi!

Nàng nhìn thấy mảnh vải băng dưới xương sườn hắn đã nhuốm đầy màu đỏ của máu.

Lam Băng nhìn Hoa Trứ Vũ chậm rì rì đi tới, hắn nheo mắt cúi đầu nói với

Phượng Ly nói một câu: Đưa tay cho ta, vẫn khiến Hoa Trứ Vũ chấn động.

Tiêu Dận không hổ là hoàng đế Bắc Triều, nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, hắn

Nàng chống tay xuống đất, vừa định cẩn thận đứng dậy thì bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, có người đang đi tới.

miệng, vừa để nói với Hoa Trứ Vũ vừa để nói với Lam Băng đang đứng bên

Hoa Trứ Vũ nheo mắt.

người. Có lẽ do gương mặt Cơ Phượng Ly tái nhợt quá mức. Cũng có lẽ vì

“Ngươi có thượng sách gì sao?” Hoa Trứ Vũ đang trầm tư thì nghe thấy tiếng Cơ Phượng Ly thản nhiên vang lên.

“Tướng gia, không biết vì sao tối nay Tướng gia phải cứu thuộc hạ? Không phải

Nói nàng không bi thương là nói dối, dù sao, hắn cũng đã từng yêu thương

Hai binh sĩ lập tức mang cáng tới, Lam Băng dìu Cơ Phượng Ly nằm lên đó, rồi cùng Đường Ngọc khiêng về.

ngửi qua hương vị đã biết thuốc này rất đắng. Hơn nữa, thuốc vẫn còn

Hoa Trứ Vũ bị ánh mắt của hắn dọa cho giật mình, nàng không đợi hắn nói

Vừa ra khỏi thành, Hoa Trứ Vũ liền giục ngựa chạy về hướng Nam.

Giọng nói nhẹ nhàng như gió, thuần khiết như rượu.

đông đến, quân ta không thích ứng được sự lạnh giá ở nơi này, Tiêu Dận

trước.

quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành, khiến trái tim Cơ Phượng Ly đập

chân trời.

mạnh.

ầm xuống đất, trong nháy mắt, cả hai đều bị tầng tầng lớp lớp màn che

Hoa Trứ Vũ không có binh khí trong tay, tuy đã có không ít hộ vệ đi sau

Nguyên Bảo thấy thật sợ hãi, thương thế của ngài không sao chứ?”

Cơ Phượng Ly trầm ngâm nói: “Dương Quan nhất định phải thu phục, nhưng bây giờ bản tướng bị thương, nếu bọn họ không tấn công lại đây, chúng ta

hiện lên ánh lửa đỏ, đây đúng là một con Hỏa câu thuần chủng, là một

Con ngựa dưới chân bắt đầu cảm thấy bất mãn, sau khi hí lên một tiếng liền

Hoa Trứ Vũ cảm thấy lo lắng, nàng sợ hắn tiện tay rút trâm gỗ của nàng ra,

nghịt đứng cách đó không xa, ánh sáng từ những ngọn đuốc bừng sáng cả

Nàng cuống quít giãy dụa, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Cơ Phượng Ly truyền tới: “Đừng nhúc nhích!”

Ngay cả khi giữa hai bọn họ có mối thù sâu như biển. Nhưng khi nghe thấy Cơ

vẫn có thể làm họ thiếu thốn những thứ khác.” Cơ Phượng Ly chậm rãi khép hờ mắt nói.

áo màu trắng dính máu đã được thay ra, miệng vết thương đã được băng bó, không còn máu chảy ra nữa.

“Trong quân không có phụ nữ, mà ngươi...... Không phải đã có kinh nghiệm với

Hoa Trứ Vũ cảm giác được thân hình Cơ Phượng Ly khẽ chạm vào lưng mình,

Cảm giác mềm mại kia giống như một đôi môi khác.

người cưỡi chung một con ngựa khó tránh được việc tiếp xúc cơ thể, nàng

“Tướng gia, thuộc hạ cáo lui.” Nàng vội vàng cúi đầu che đi cảm giác bối rối, nói.

tiếng kim loại va đập vào nhau rung chuyển trời đất.

mấy lời trách móc của Đường Ngọc, nàng chỉ đành đi theo bọn họ.

Cơ Phượng Ly mở mắt nhìn chằm chằm vào Hoa Trứ Vũ, ánh mắt sắc bén như

muốn đâm thủng lòng nàng xem nàng đang nghĩ gì. Vừa rời mắt đi, hắn liền cất tiếng nói: “Đồng Thủ, ngươi vào đây là có chuyện muốn bẩm báo sao?”

tiện, điều này Hoa Trứ Vũ cũng hiểu được.

Hoa Trứ Vũ cũng lười giải thích với hắn, vội vàng đi về phía trước.

nàng, bảo vệ nàng. Nàng còn từng nghĩ, Nam Bắc Triều có thể chung sống

lại ra lệnh cho một binh sĩ, giọng nói trầm thấp, còn có phần run rẩy.

ngựa. Con ngựa hí lên hai tiếng rồi đứng thẳng dậy.

Thất Hỏa câu này rất hiểu ý người, khi chạy tới trước mặt Cơ Phượng Ly, tựa

uống vào miệng.

do Cơ Phượng Ly vẫn còn ở đây khiến hắn không dám nói ra, hay bởi vì hắn vẫn còn đang thấy sợ hãi.

thành, hắn liền lập tức ra tay.

vững, thân mình đổ về phía sau. Hoa Trứ Vũ sợ hãi vội vàng đưa tay ôm

Hoa Trứ Vũ đứng dậy, đang muốn đặt bát lên trên bàn thì chợt có thứ gì đó

Toại Dương nhìn thấy chủ nhân ngã ngựa liền hí lên một tiếng, nâng cao chân

Cho dù là ai cũng không thể hiểu nổi!

Hai hàng lông mi rậm rạp che khuất ánh mắt Cơ Phượng Ly, khi nghe thấy

vào lúc này!

“Đồng thủ đại nhân, ngài thật biết đùa. Vừa rồi chỉ là không cẩn thận bị ngã

Ly bay ra ngoài xoay tròn mấy vòng trong không trung, sau khi đánh rơi

Tuy Đường Ngọc không nói gì thêm, nhưng Hoa Trứ Vũ lại cảm thấy tình hình không được khả quan lắm.

Không ngờ sự việc biến chuyển khôn lương, hắn đi cứu nàng, còn bởi vậy

Nàng như bị sét đánh, ông trời, sao không cho nàng c·h·ế·t luôn đi!

nàng: “Một kiếm kia đã chạm tới phổi, nếu sâu thêm chút nữa cái mạng của Tướng gia cũng không giữ được nữa. Ngươi cũng biết đấy, tất cả chuyện

hai chân kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa hí lên một tiếng lao về phía

rời khỏi vị trí ẩn nấp.

tay nàng đang m*n tr*n trên đó.

đất sắc thuốc, khói thuốc lượn lờ, mùi thuốc nồng đậm tràn ngập trong

sĩ trên chiến trường, Hoa Trứ Vũ vừa nhìn đã cảm thấy yêu thích. Trước

Một con ngựa chạy về phía Cơ Phượng Ly, trong màn đêm u ám, Hoa Trứ Vũ nhìn thấy một con ngựa toàn thân tuyền màu đỏ, ngay cả đôi mắt cũng thoáng

sau.

uống. Đến lúc đó, nhất định Tiêu Dận phải chạy ra khỏi Dương Quan, như

Hoa Trứ Vũ một tay cầm bát, một tay mò mẫm tìm cách gỡ chiếc móc sắt kia

Ba người vừa ra khỏi phủ liền có mấy chục hắc y nhân tiếp ứng, tối nay Cơ

gia, về sau trước khi vào Đồng Thủ sẽ thông báo trước. Nhưng...... Đồng

Hắn không nói, nàng cũng im lặng!

phần ngang ngược, Cơ Phượng Ly không phải thuộc hạ của nàng, còn đây

Phượng Ly đang nằm trên đó, nghe thấy tiếng bước chân hắn liền mở mắt

Sắc mặt Đồng Thủ trắng nhợt, không ngừng gãi đầu, thấp giọng nói: “Tướng

nhiều.”

“Tướng gia...... Làm sao vậy?” Người kia nhanh chóng đi về phía này, dùng tay xốc tấm màn che đang bao phủ hai người.

thẳng vào trong, quân y cũng đã sớm được gọi tới. Hoa Trứ Vũ không theo

kỳ thị vệ nào. Ấm thuốc trên bếp lò đã sôi ùng ục. Nàng đành phải đi

Lam Băng đứng ngoài đó, khi nhìn thấy Hoa Trứ Vũ bước ra liền ngước mắt

Hắn đang ở rất gần Hoa Trứ Vũ, gần tới mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở mang theo mùi thuốc đắng.

này là vì ngươi, Nguyên Bảo!”

“Nhưng Tướng gia, đã không phá được thành Dương Quan, sao có thể phá hủy lương thảo của bọn họ?” Đồng Thủ cảm thấy khó hiểu hỏi.

ra, nhưng loay hoay một hồi vẫn chưa giải quyết được vấn đề.

Cơ Phượng Ly vừa mới băng thuốc, áo ngoài buộc không chặt, cú ngã vừa rồi

Không có ngựa dư, lúc bọn họ tới đây đều cưỡi một người một ngựa. Hoa Trứ Vũ

thảo. Cơm có thể ba ngày không ăn, nhưng nước không thể ba ngày không

tối nay hắn lại công thành, chẳng lẽ vì cứu nàng thật sao?

Chơi rất vui? Có lẽ điều hắn nói là thật, vì ngoài lý do này ra, nàng cũng không nghĩ ra được lý do gì khác.

sóc Cơ Phượng Ly chút nào, nhưng hắn cũng không thể cãi lời Cơ Phượng

Phía sau chiến trường có mấy chiếc trại vừa dựng lên, Cơ Phượng Ly được đưa

cạnh cửa.

Trong trại, Cơ Phượng Ly đang ngồi trên thảm, toàn thân tỏa ra khí lạnh bức người.

Xuyên qua màn mưa tên dày đặc nhìn về phía tường thành Dương Quan. Chỉ thấy

Vũ đợi thêm lát nữa cũng không có động tĩnh gì, nàng có thể khẳng định

biểu tình trợn mắt há hốc miệng của hắn trông rất tức cười, giống như

Cũng không biết là ai muốn khảo nghiệm tính nhẫn nại của ai, may mà nàng đã

chăm chú, trong đôi mắt lạnh băng như đang có ngọn lửa thiêu đốt.

quay về, Cơ Phượng Ly sẽ trừng phạt một thám tử Bắc Triều như thế nào.

đoạn, thì ngươi cũng không tránh được! Nhìn cơ thể của ngươi cao lớn

Bên ngoài trại, bóng đêm thâm trầm.

mà bị thương.

thể nhận ra vẻ mặt hắn trắng bệch không còn chút máu, nếu còn cố cưỡi

Phượng Ly đã đoạn tụ từ ngày đó.

tạm thời án binh bất động. Về phần lương thảo, không vấn đề gì, chúng ta có thể phá hủy lương thực của bọn họ.

“Đoạn...... Đoạn...... Đoạn......” Đồng Thủ đưa tay chỉ vào Hoa Trứ Vũ, không biết

Đại quân Nam Triều vẫn đang công thành thoáng nghe thấy những tiếng động

Trên chiếc thảm thủ công Ba Tư, tấm màn mỏng được treo gọn trên cao, Cơ

hòa thuận, bọn họ có thể trở thành bằng hữu. Nhưng tất cả mọi thứ đều đã vỡ tan như bong bóng xà phòng.

“Tướng gia còn có việc gì không? Nếu không, thuộc hạ xin được cáo lui!” Hoa Trứ Vũ cười nói.

Gió đêm cuồn cuộn thổi tung cánh tay áo hắn, giống như một đóa mây trắng không ngừng nhảy nhót trước mặt Hoa trứ Vũ.

Hắn chăm chú đọc sách, nàng chăm chú nhìn vào chén thuốc.

Trước khi rời đi, Lam Băng còn không quên đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, trong ánh mắt lạnh lùng không che giấu được cảm xúc phức tạp.

nàng. Một tay hắn ghìm dây cương, một tay kia đang đưa về phía nàng.

Nàng cũng từng dùng máu của nàng cứu thoát Cơ Phượng Ly khỏi tay Diêm vương, bây giờ hắn cứu nàng, chỉ có thể coi là hòa nhau.

Hoa Trứ Vũ cười chua chát, mơ hồ xoay người đi theo Cơ Phượng Ly và Đường Ngọc ra ngoài.

Hoa Trứ Vũ vừa ngửi mùi thuốc đã thấy buồn nôn, chứ chưa nói tới việc

Dương Quan, và đó cũng là con sông duy nhất trong thành. Nếu như bọn họ

tiếng Lam Băng, hai hàng mi hắn chỉ khẽ run chứ không hề mở mắt ra, trên môi còn đọng lại một nụ cười bất đắc dĩ.

Ánh sáng ảm đạm chiếu sáng dáng người cao gầy của Cơ Phượng Ly, một đôi mắt đặc biệt đen lấp lánh trên gương mặt đang tái nhợt, thâm thúy nhìn (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoa Trứ Vũ chậm rãi rời khỏi người Cơ Phượng Ly, đưa tay lên tháo móc sắt không được, liền đưa tay dứt đứt mấy cọng tóc.

ngựa, chỉ sợ vết thương mất nhiều máu càng thêm nghiêm trọng. Tuy nàng

Cơ Phượng Ly nhìn thấy, trong mắt hiện lên ý cười, hắn xốc chăn lên chống

Một kiếm kia của Tiêu Dận không nhẹ chút nào, nương theo ánh lửa, nàng có

Hoa Trứ Vũ cứng người, lúc này nàng mới nhận ra nàng đang nằm đè trên miệng vết thương của hắn. Dưới tay nàng, là trái tim hắn đang đập thình

Nhưng nàng vẫn muốn biết. Nếu hắn không có việc gì, nàng cũng không cần ở đây phơi gió. Gió đêm ở phương Bắc thật sự rất lạnh.

giờ, không biết Cơ Phượng Ly cho gọi nàng có chuyện gì.

Nàng không biết Cơ Phượng Ly lại có sở thích uống thuốc b**n th** như vậy!

Hoa Trứ Vũ cũng biết, tư thế giữa nàng và Cơ Phượng Ly có bao nhiêu ái muội.

Có câu nói: “Hồi bạn nhất tiếu, bách mị hoành sinh.” (Quay về cười bên bờ ruộng, trăm cảnh tươi đẹp hồi sinh).

“Ngươi chạy đi đâu, Tướng gia đã có lệnh, sau này ngươi lo chăm sóc cho Tướng

Hoa Trứ Vũ trấn định tinh thần, đưa mắt nhìn lên người Cơ Phượng Ly, chiếc

Đợi đến khi bọn họ chạy tới cửa thành, liền nhìn đại quân Nam Triều đông

Giọng của nàng vô cùng sắc bén, lạnh lẽo.

Vừa rồi Đường Ngọc đã nói như vậy, bây giờ Lam Băng cũng nói như vậy!

Không có ai rõ hơn Hoa Trứ Vũ một con ngựa tốt quan trọng thế nào với tướng

bám chặt lấy búi tóc trên đầu nàng, nàng lập tức cứng đờ người không dám động đậy. Khi nàng cải trang nam thì luôn búi tóc củ hành, dùng trâm gỗ cố định. Hoa Trứ Vũ đưa tay lên thăm dò, thì ra là do móc sắt của chiếc màn che bị vướng vào đó.

đánh bật hơn một nửa số tên, nhưng vẫn có không ít mũi tên bắn về phía

Vũ trầm mặc, nàng biết Cơ Phượng Ly vừa sử dụng nội lực, khiến miệng vết thương bị vỡ.

mấy chuyện đó sao, chăm sóc người khác cũng dễ hơn.” Lam Băng nheo mắt

bắn mình, nàng quay đầu nhìn lại thì thấy người mới đến là Đồng Thủ,

Có lẽ nền áo trắng khiến màu đỏ của máu càng thêm nổi bật, càng thêm rợn

Một tiếng “xoát” nhỏ vang lên phía sau lưng, cánh quạt trong tay Cơ Phượng

“Nguyên Bảo, ngươi không biết hầu hạ người bệnh thế nào sao?” Hắn nhìn nàng

khôi ngô tới mức nào, thật là uy vũ! ” Đồng Thủ tái mặt lùi dần về phía

lửa trong mắt dường như đã lặn sâu xuống, âm thầm thiêu đốt lòng hắn.

Đường Ngọc cũng nhìn nàng lạnh lùng nói: “Tướng gia vì ngươi nên mới bị thương, ngươi còn đẩy Tướng gia ngã ngựa.”

trắng có nhúm lông màu đỏ trước ngực, nhìn qua trông rất giống hình tia

Hoa Trứ Vũ khẽ ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ. Còn có đôi mắt hắn, vừa dịu dàng vừa chuyên chú.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít sâu, Cơ Phượng Ly lập tức không đứng

Mặc dù đã quen nhìn máu tươi trên chiến trường, nhưng giây phút này, trái tim Hoa Trứ Vũ như bị ai đó bóp chặt.

nhìn lại, một đôi mắt phượng sâu thẳm, âm trầm như màn đêm. Giống như

rất đông cung thủ Bắc Triều căng dây cung, lạnh lùng bắn về phía bọn họ. Còn Tiêu Dận chắp tay đứng trên đó, bộ quần áo giáp màu tím tôn lên

Cơ Phượng Ly vẫn nằm yên trên thảm như cũ, hắn nheo mắt nhìn nàng, ngọn

cùng một chỗ, ngài đừng có hiểu lầm.” Hoa Trứ Vũ chậm rãi bước vào, cười nói.

Tướng gia luôn nghĩ thuộc hạ là thám tử Bắc Triều sao?” Hoa Trứ Vũ hỏi.

Hoa Trứ Vũ nhíu mày, nàng không cầm lấy tay Cơ Phượng Ly mà nhún người nhảy lên. Nàng nhẹ nhàng ngồi trước hắn, giằng lấy dây cương trong tay hắn,

đổi như vậy.

Hoa Trứ Vũ cũng bị bọn họ làm cho khẩn trương, thầm nghĩ không biết Cơ

Chương 101: Nụ hôn áp đảo

Tiếng gió thổi vù vù, trong không trung có mấy mũi hỏa tiễn lướt gió lao tới, những đồ tẩm dầu đặt trên mái hiên phủ bắt lửa bùng cháy.

Hắn bị dọa tới câm, hắn vẫn còn có vợ con ở nhà đợi hắn! Mấy ngày tiếp đó,

của mình quá chậm, rời khỏi đây sớm hơn một chút có phải hơn không. Bây

vậy không cần đánh cũng có thể thu phục Dương Quan.

định đưa tay ra nhận lấy.

Dương Quan một mặt dựa núi, trên núi có một dòng sông dẫn vào thành

Triều, một chút nữa thôi là chạy khỏi tầm bắn của Tiêu Dận.

lớn ở cửa thành, tiếng kèn, tiếng trống trận, tiếng hò hét, tiếng đánh,

Nhưng không ngờ, nàng lại đẩy trúng miệng vết thương mới băng bó.

“Trên bàn có bát.” Giọng nói nhàn nhạt từ trên giường truyền tới.

Hoa Trứ Vũ bình tĩnh nói: “Ta nghe nói, trong thành Dương Quan có một con

hắn đang cố gắng tiêu hóa cảnh tượng vừa nhìn thấy.

Cơ Phượng Ly thản nhiên đưa mắt đánh giá Hoa Trứ Vũ, ánh mắt trong trẻo,

Thủ có một câu không biết có nên nói hay không?”

lương thảo lại sung túc, cho dù chúng ta mang quân vây kín nơi này một

Lam Băng vội đi lên trước nói: “Tướng gia, thành Dương Quan rất vững chắc,

ảm đạm, nàng vẫn nhìn thấy rất rõ chiếc áo màu trắng của hắn đã bị nhiễm đỏ một mảng lớn.

Hoa Trứ Vũ dừng bước, nàng thật sự không hiểu, lúc Cơ Phượng Ly bị dịch

phòng Cơ Phượng Ly, Hoa Trứ Vũ biết, có lẽ Lam Băng nghĩ nàng và Cơ

Nửa canh giờ sau, Hoa Trứ Vũ cũng nhìn thấy hai vị quân y bước ra. Hoa Trứ

Nàng vừa định quay người rời đi thì nghe thấy có người gọi tên mình: “Nguyên Bảo, ngươi lại đây! Tướng gia cho gọi ngươi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoa Trứ Vũ không dám do dự, chỉ một chút nữa thôi là tới chỗ đại quân Nam

thịch.

nàng mà hắn mới bị thương. Tóm lại, Hoa Trứ Vũ cảm thấy nặng nề vô cùng!

sẽ thừa cơ đánh về phía Nam, số thành bị chiếm đóng sẽ càng lúc càng

Cơ Phượng Ly không có việc gì, nếu không hai vị quân y kia cũng không ly khai.

đã tốn không ít thời gian. Nếu giờ bọn họ muốn đoạt lại Dương Quan cũng

Hoa Trứ Vũ dừng bước, sống lưng cứng đờ.

“Vì sao lại đòi ta chăm sóc?” Hoa Trứ Vũ nheo mắt hỏi.

lời đi!”

“Tướng gia, Nguyên Bảo là một nam nhân, ngài không thể......” Đồng Thủ lắp bắp, không biết nên nói thế nào cho phải.

dùng khăn gấm lót tay, có cầm lâu hơn nữa cũng không nóng.

tay đỡ lấy Cơ Phượng Ly. Hoa Trứ Vũ ngồi trên lưng ngựa, dưới ánh sáng

Mặt nàng nóng bừng lên. May mà màn che đủ dày nên không bị Cơ Phượng Ly nhìn thấy.

Cho nên, nàng không hề nợ hắn! Ngược lại, hắn vẫn còn nợ nàng, những thứ khác chưa nói, hắn đã nợ nàng mạng sống của Cẩm Sắc!

Dường như hắn không muốn Hoa Trứ Vũ chạm vào mình liền đưa tay đẩy nàng, chỉ không ngờ việc làm này lại giúp hắn tiếp đất nhanh hơn.

thân hình cao lớn của hắn. Trong lúc hỗn loạn, không có ai nhìn rõ vẻ

chính là ngựa của hắn!

Lam Băng cũng vừa chạy tới nghênh đón, nhìn thấy thế liền phi thân qua đưa

“Tướng gia, không cần đâu, để ta tự làm được rồi!” Nàng cúi đầu lấy tay đẩy hắn ra.

trại.

Tiêu Dận nói rất đúng, bọn họ sẽ còn gặp nhau trên chiến trường.

không phải chủ soái, nhưng ai cũng biết tầm quan trọng của hắn. Ở trên

Tứ. Tối nay, khi vừa nhìn thấy con Thất Hỏa câu này, Hoa Trứ Vũ lại nhớ

Lam Băng kêu lớn. “Tướng gia, sao lại bị thương thế này?”

Nàng nợ hắn sao?

mặt của hắn.

Nàng rất quen thuộc với địa hình Tây cương, còn Bắc cương thì chỉ từng xem

Nếu không hỏi, nàng sẽ không thể yên lòng.

chỉ cần một phút thất thần, nàng sẽ trầm luân vào đó.

“Bản tướng có nói phá hủy lương thực của bọn họ sao, ngoài lương thảo ra,

chiến trường, bệnh tình của nhân vật mấu chốt không thể lan truyền tùy

Lúc này Hoa Trứ Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, kéo dây cương bắt con ngựa tăng tốc.

khiến nàng không thể nhận ra hắn đang suy nghĩ điều gì.

Đó là tiếng bát thuốc trong tay Hoa Trứ Vũ, là tiếng khung màn bị kéo sập. Chiếc móc trên đầu Hoa Trứ Vũ vẫn chưa tháo ra ngoài đã kéo mọi thứ đổ

Trong ánh lửa tranh sáng tranh tối, Hoa Trứ Vũ quay đầu nhìn lại.

Nhanh như vậy, đã gặp lại nhau.

chạy chậm lại. Lúc này Hoa Trứ Vũ mới nhận ra giọng điệu của mình có

tới con Truy Điện của mình.

Nàng thừa nhận đó là sự thật, vốn nàng cũng rất cảm kích Cơ Phượng Ly. Nhưng qua miệng người khác, khiến nàng cảm thấy nàng nợ hắn một nhân tình!

Cơ Phượng Ly tựa đầu vào vai Hoa Trứ Vũ, hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng

vào giường, chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ.

Nhưng dường như người ngồi phía sau không hề để ý, chỉ thấy hắn tao nhã cười

Nhưng dù gì hắn cũng đã cứu nàng rời khỏi Bắc Triều, coi như nàng nhường nhịn hắn lần này.

Cơ Phượng Ly không nói gì, khóe môi khẽ nhếch nhìn Hoa Trứ Vũ, trong mắt không ngừng dậy sóng.

Đã có thêm mấy binh sĩ tới nghênh đón.

Lam Băng đập tay nói: “Sao ta lại quên mất điều này. Đúng là diệu kế! Tiêu

Tất cả là vì nàng!

Thật ra, trong lòng Hoa Trứ Vũ rất hỗn loạn, nàng không rõ, vì sao Cơ Phượng Ly phải cứu nàng.

giống ngựa quý.

Nàng chậm rãi vươn tay, lúc sắp chạm tới tay hắn, nàng đột nhiên ngừng lại.

đã làm vạt áo hắn mở rộng ra hai bên lộ ra v*m ng*c r*n ch*c, còn một

Đồng thời còn có những âm thanh loảng xoảng vang lên.

Hoa Trứ Vũ chậm rãi đi đến trước giường, cười nói: “Tướng gia, ngài làm

khiến nàng Hoa Trứ Vũ cực kỳ khó chịu, nàng khẽ đẩy vai khiến Cơ Phượng

tay cho ta!”

“Vâng!” Lam Băng đáp lời, khom người lui ra ngoài.

nhìn nàng. Ánh mắt hắn nhìn nàng giống hệt như cái hôm nàng rời khỏi

Hoa Trứ Vũ đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn Tiêu Dận.

Hoa Trứ Vũ đứng yên tại chỗ: “Ta đã tòng quân thì chính là binh sĩ, không phải bảo mẫu.”

thật tốt.

“Trong quân thì đây chính là quân lệnh, chẳng lẽ ngươi muốn làm trái quân lệnh?” Lam Băng thản nhiên nói.

Trên chiến trường, không có huynh muội, không có bằng hữu, không có tình người, mà chỉ có kẻ địch ta sống ngươi c·h·ế·t.

năm rưỡi cũng không thể thu phục được. Nếu miễn cưỡng sẽ chỉ làm lòng quân suy sụp. nếu cứ ở lại nơi này giằng co, khi mùa

Nàng có thể cảm nhận được thân hình sau lưng cứng đờ, sau đó, hắn hơi nhích người ra sau.

sáng: “Dọa ngươi sợ hãi, chắc vì thế nên Bảo nhi mới đẩy bản tướng ngã

Chỉ thấy tà áo màu tím bay phần phật trong gió, vẻ mặt lạnh lùng, thản

“Đoạn tụ đúng không?” Hoa Trứ Vũ tức giận, đưa mắt nhìn Đồng Thủ, “Ta mà

đang băn khoăn không biết nên tìm ngựa ở đâu. Chợt nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa vang lên, một giọng nói từ trên cao truyền xuống. “Đưa

hận hắn, nhưng nàng cũng hiểu, Cơ Phượng Ly tuyệt đối không được c·h·ế·t

lấy thắt lưng hắn, hành động này khiến thân hình Cơ Phượng Ly cứng đờ.

Đúng là thân thị vệ để người ta sai bảo, Hoa Trứ Vũ đành phải bưng thuốc lên đổ vào chiếc bát đặt trên bàn: “Tướng gia, thuốc để ở đây, thuộc hạ xin được cáo lui!

Dận là người Bắc Triều, đương nhiên càng biết nước có tầm quan trọng tới mức nào, chúng ta hành động cũng dễ dàng hơn.”

Hoa Trứ Vũ thầm nghĩ, Dương Quan một mặt tựa núi, địa hình hiểm ác, hơn nữa còn là một thành trì vững chãi, lúc trước Tiêu Dận công phá Dương Quan

thêm gì liền vội vàng chạy ra ngoài. Lúc lướt qua người Đồng Thủ, nàng

đã tuân thủ lời hứa của mình. Đúng trong chớp mắt bọn họ vừa ra khỏi

Khi Hoa Trứ Vũ cười đúng là mắt ngọc mày ngài, rạng rỡ như hoa mùa xuân,

Nàng không chỉ đè lên người hắn mà môi của hai người còn đang tiếp xúc thân mật với nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đi ra ngoài!” Trong mắt Cơ Phượng Ly toát lên vẻ lạnh lẽo, hắn nằm nghiêng trên thảm, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hoa Trứ Vũ nằm đè trước ngực Cơ Phượng Ly, môi nàng như đang chạm vào thứ gì đó, mềm mại, ôn nhu.

bệnh ở Tuyên Châu đã từ chối sự chăm sóc của nàng. Sao bây giờ lại thay

chặt đứt dòng sông này, thì còn nghiêm trọng hơn việc hủy diệt lương

Hắn không động, nàng cũng không động!

Toại Dương không hổ là ngựa quý, tốc độ nhanh như chớp giật chở Hoa Trứ Vũ và Cơ Phượng Ly băng qua đường phố Dương Quan.

Hoa Trứ Vũ đón nhận ánh mắt của hắn, khẽ nhếch môi cười.

“Để ta!” Giọng nói của hắn điềm đạm như gió xuân, đưa tay giúp nàng tháo chiếc móc sắt ra.

Ly, kinh hãi nói: “Mau phái người mang cáng đến đây!” Đường Ngọc quay

qua sách vở. Nàng nhớ có một quyển sách từng viết, phương Bắc khô hạn,

một loạt mũi tên lại trở về tay hắn.

Hoa Trứ Vũ cau mày, lúc này nàng mới phát hiện ra trong này không còn bất

Nàng đưa mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra hắn đang chăm chú nhìn nàng.

Tuy búi tóc trở nên hỗn loạn, nhưng cũng không bị tung ra.

vô tình nhìn thấy sắc mặt hắn đã chuyển thành màu gan heo.

Đường Ngọc cũng hoảng hốt bước tới, xử lý qua miệng vết thương cho Cơ Phượng

Ly ngã về phía sau.

Rồi một tiếng hét quỷ khốc thần sầu vang lên, Hoa Trứ Vũ bị dọa tới giật

nóng, chỉ là số lượng nhỏ thế này hắn vẫn có thể chịu đưng được. Còn Hoa Trứ Vũ mặc kệ thuốc đắng tới mức nào, cứ nối tiếp từng thìa bón cho

Thì ra là muốn nàng hầu hạ hắn uống thuốc! Nhưng không phải ai cũng chịu được sự hầu hạ của nàng đâu.

gia!” Lam Băng lạnh lùng nói. Thật ra, hắn không muốn cho nàng tới chăm

như biết Cơ Phượng Ly bị thương nó liền quỳ hai vó trước xuống. Cơ

kia, nàng hay cưỡi một con ngựa tên là Truy Điện, là một giống ngựa

“Bưng lại đây!” Cơ Phượng Ly vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách, lãnh đạm nói.

Hoa Trứ Vũ bị ánh mắt đầy thâm ý của Lam Băng làm cho sợ hãi, giờ còn nghe

hắn. Vậy mà Cơ Phượng Ly không hề từ chối, nuốt một thìa lại một thìa.

Phượng Ly có mang theo người. Tất cả bọn họ đều cưỡi ngựa, nhanh chóng

“Nói đi!” Cơ Phượng Ly thản nhiên nói.

Thế tên nhanh như chẻ tre.

rồi đưa tay vỗ nhẹ vào bụng ngựa, dịu dàng nói nhỏ: “Toại Dương, nghe

Đồng Thủ không nghĩ tới Cơ Phượng Ly đột nhiên chuyển đề tài, đầu óc không kịp thích nghi.

nếu để tóc rơi xuống, nàng sợ hắn sẽ nhận ra nàng là nữ tử.

nhau trên chiến trường, sẽ có một ngày, bản đế bắt được ngươi lần nữa.

bắt đầu cảm thấy hối hận, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đừng có lộn xộn, nếu không ta sẽ đá ngươi xuống ngựa!”

Hoa Trứ Vũ bị hắn đẩy một cái, cả hai người cùng lảo đảo ngã xuống đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chén thuốc nhanh chóng cạn sạch.

Nàng bưng lên chén thuốc đi đến trước mặt Cơ Phượng Ly, ý định đưa bát vào

Ly.

Cơ Phượng Ly há miệng nuốt xuống, hai hàng mi hơi cau lại, chỉ cần vừa

vào, nàng đứng bên ngoài trại, nhìn quân y không ngừng ra vào.

nói.

Phượng Ly bây giờ ra sao. Trước mắt, nếu Cơ Phượng Ly bỏ mình, Nam Triều sẽ gặp bất lợi. Nàng rất muốn biết tình hình bên trong, nhưng lại không có ai dám ra ngoài nói linh tinh. Tuy Cơ Phượng Ly chỉ là giám quân

tay hắn. Nhưng chỉ thấy hắn nằm yên không nhúc nhích, càng không có ý

mà không dùng tới vũ lực, thì đây chính là cách tốt nhất.

Ánh đèn sáng rõ, trong trại có một chiếc bếp lò nhỏ, phía trên có một ấm

Đương nhiên Hoa Trứ Vũ không dám làm trái quân lệnh, nàng đành bất đắc dĩ đi theo Lam Băng quay trở lại.

“Sao Tướng gia không nói sớm!” Hoa Trứ Vũ nửa ngồi nửa quỳ trên thảm, múc một thìa thuốc đưa đến bên môi hắn.

nhiên cười đón nhận ánh mắt của Hoa Trứ Vũ. “Tiểu tử, chúng ta còn gặp

nàng và Cơ Phượng Ly.

cũng không dám nhìn thẳng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 101: Nụ hôn áp đảo