Phùng Xuân - Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52: Không muốn tin
Tiền Tam cười:
“Ngươi lui về trước đi, mấy ngày tới có thể sẽ cần dùng đến ngươi.”
“Không phải bảo ngươi ngoan ngoãn đợi đó sao? Bên này có việc tự khắc sẽ tìm ngươi.”
Tiền Tam lập tức đáp lời, rồi nhe răng cười nịnh:
“Tiểu đồng?” Lý ma ma vội vàng ngắt lời, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Dù làm gián điệp hai mang cũng có phần nguy hiểm thật, nhưng người vì tiền mà c·h·ế·t, chim vì mồi mà sa lưới, muốn kiếm bạc há lại không dám liều?
Lý ma ma sắc mặt đen kịt:
Không khí trong phòng như c·h·ế·t lặng, ngay cả gió cũng không dám lay động.
Tiền Tam ngập ngừng, hạ giọng nói:
“Ngươi nhớ kỹ, chuyện này không được hé nửa lời với bất kỳ ai, nếu không—”
Dương thị siết chặt nắm tay, móng tay dài cắm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác đau buốt giúp bà tìm lại tiếng nói:
“Ý công tử là… nếu hắn gây phiền phức cho Phùng đại tiểu thư?”
“Phố Bình Xuân, ngõ Đá.”
Chương 52: Không muốn tin
“V·ú, chuyện ở phố Bình Xuân, ta muốn chính mắt ngươi đến đó nhìn cho rõ.”
“Phu nhân, người không sao chứ?”
Một lúc lâu sau, Dương thị chậm rãi mở mắt, trong mắt như cuộn trào phong vân: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảm nhận được sự trầm trọng trong lời bà, Dương thị theo bản năng ngồi thẳng lưng.
Nhưng nếu liên quan đến Đình Lan viện, bà lại không thể không hỏi.
Nói cho cùng, phu nhân vẫn là không muốn tin rằng lão gia đã nuôi ngoại thất.
“Tiểu nhân vẫn đang ngoan ngoãn đợi, chỉ là tình cờ phát hiện một chuyện, không biết có nên nói hay không—”
“Tiểu nhân hiểu rồi!” Tiểu nhị lập tức bỏ chạy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiền Tam dò xét sắc mặt bà, cẩn thận lên tiếng:
“Tiểu đồng ấy vừa chạy ra thì một phụ nhân trẻ tuổi cũng từ trong chạy theo—” Tiền Tam dừng lại, mặt tỏ vẻ cảm thán,
Sắp có trò hay để xem rồi.
“Không chừng… người phụ nữ xinh đẹp kia với tiểu đồng ấy, chẳng lẽ là—”
“Ngươi chắc không nhìn nhầm?”
Lý ma ma nghe vậy, chỉ biết thở dài trong lòng.
Mà ai mà muốn tin chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Người phụ nữ đó trách tiểu đồng không nên chạy ra ngoài, còn tiểu đồng gọi bà ta là nương.”
Năm xưa khi phu nhân mang thai, lão gia từng thoáng nhắc đến chuyện nạp thông phòng, liền bị lão thái gia mắng cho một trận ra trò, từ đó về sau không dám nhắc lại.
“Chuyện này… không thể chỉ dựa vào lời của một tiểu đồng!”
Nghĩ vậy, Lục Huyền cũng nhẹ lòng hơn một chút, điềm đạm nói:
Giờ tan nha, nhà trong ngõ nhỏ… mấy chữ ấy khiến người ta không thể không nghĩ tới chuyện xấu.
“Tiểu nhân đâu có ngốc, nếu không chắc chắn, sao dám đến gặp ma ma?”
Lão gia lại đi nuôi ngoại thất từ bao giờ, hơn nữa con đã lớn đến thế!
Lục Huyền ngồi lại, lặng lẽ nhấp ngụm trà, gọi tiểu nhị tới dặn dò:
Dương thị khép mắt.
Tiền Tam xoa xoa túi tiền, mãn nguyện rời đi.
Bà thậm chí không biết phải mở lời với Dương thị thế nào.
“Sai người theo dõi tên nam tử trẻ tuổi gặp mặt Phùng đại tiểu thư, nếu hắn gây ra chuyện gì, lập tức báo cho ta.”
Tiền Tam mắt đảo quanh, mặt đầy do dự:
“Tiền Tam, ngươi chắc chắn không nhìn lầm, lão gia thật sự đã vào nhà đó?”
Lý ma ma tim đập mạnh một cái, trầm giọng hỏi:
“Hôm nay Tiền Tam đến báo, nói nhìn thấy lão gia trong lúc còn đang giờ làm lại đi vào ngõ Đá, phố Bình Xuân…”
“Mắt tiểu nhân còn tốt lắm, đứa trẻ lớn như vậy, sao mà nhầm cho được?”
Trái ngược với sự phấn khởi của Tiền Tam, tâm trạng Lý ma ma u ám như trời giông.
Lục Huyền chỉ nhìn hắn, không đáp lời.
Tuy hắn chỉ vì điều tra tung tích đệ đệ mà có chút giao tình với Phùng đại tiểu thư, nhưng lời vừa rồi cũng là ý tốt, vậy mà ánh mắt nàng nhìn hắn… cứ như hắn là kẻ làm hại nàng không bằng.
Nhưng ai bảo Đình Lan viện dám đắc tội với đại tiểu thư trước.
Lão thái gia từng có một thiếp thất, sau khi sinh ra Tam lão gia thì mất sớm. Từ đó về sau ông không những không nạp thiếp, mà ngay cả khi con trai có ý định nạp thiếp cũng đều bị chửi đến không ngóc đầu lên được.
“Người phụ nữ đó là gì của đứa trẻ kia?”
“Dạ.” Tiểu nhị do dự một chút, rụt rè hỏi:
Lý ma ma hít sâu một hơi, nhỏ giọng:
Theo kinh nghiệm, hễ ai mở miệng “không biết có nên nói hay không” thì chín phần là chuyện không hay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ đến Phùng Tranh, Tiền Tam vừa sợ vừa phục.
“Hôm qua tiểu nhân tình cờ thấy nhị lão gia bước vào một căn nhà trong ngõ, đợi nhị lão gia rời đi, vì tò mò nên tiểu nhân tiếp tục quan sát, rồi phát hiện—”
Lý ma ma không tiếp lời, chỉ im lặng nhìn bà đầy lo lắng.
“Phu nhân, lão nô có chuyện muốn bẩm.”
Phát hiện này khiến thiếu niên thấy hơi bức bối.
Lý ma ma tỏ ra bất mãn:
Lý ma ma im lặng.
Lý ma ma nghiến răng, cố giữ bình tĩnh dặn dò:
Lại còn là một đứa con trai!
Lý ma ma trầm mặc, ánh mắt lộ rõ vẻ đau lòng.
Phùng Tranh khẽ gật đầu, nhanh chóng rời khỏi trà quán.
“Không thể nào!”
“V·ú có chuyện gì sao?” Nhìn ra vẻ mặt không ổn của Lý ma ma, Dương thị cho lui mọi người, hỏi khẽ.
“Tiểu nhân thấy một quả bóng từ trong viện bay qua tường, ngay sau đó cánh cổng mở ra, có một tiểu đồng chừng mười tuổi chạy ra—”
“Phụ nhân ấy thật sự rất đẹp, khiến người ta không thể rời mắt.”
“Chuyện gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiểu nhân dạo này có chút túng thiếu, không biết ma ma có thể—”
Chuyện rõ ràng như vậy mà còn dám hỏi, giờ thì hay rồi, công tử bị người ta nói trúng tim đen, xấu hổ rồi đấy!
Lục Huyền thấy khó hiểu.
Đợi đến khi Lục Huyền rời đi, tiểu nhị khẽ vỗ ngực, thầm mắng bản thân hồ đồ.
Tiền Tam vội đưa tay bịt miệng:
Tiền Tam thu bạc vào tay, nhìn bóng lưng hấp tấp bỏ đi của bà mà tặc lưỡi lắc đầu.
“Câm miệng!” Lý ma ma đột ngột quát, cắt ngang lời hắn.
Bấy nhiêu năm qua, vợ chồng hai người trong phủ nổi tiếng hòa thuận, đến một người thông phòng cũng không hề có.
“Ma ma yên tâm, tiểu nhân tuyệt đối không nói bừa!”
Lý ma ma căn bản chẳng còn nghe nổi hắn nói gì, cả người như rơi vào cơn chấn động dữ dội.
“Cái tiểu đồng kia… nhìn không nhầm chứ?”
“Vậy Phùng đại tiểu thư đi thong thả, nếu có việc thì cứ liên hệ.”
Lý ma ma trấn tĩnh lại, tiếp tục hỏi:
Tính tuổi đứa bé ở ngõ Đá kia, chẳng phải đúng lúc phu nhân đang mang thai Tam công tử hay sao?
Trước mắt Dương thị chợt tối sầm, một trận choáng váng ập đến, khiến bà ta vô thức chống tay lên bàn.
Tiền Tam nhăn nhó:
Lý ma ma nhíu mày:
“Sau đó thì sao, ngươi còn thấy gì?”
Tiền Tam nhanh chóng liên hệ được với Lý ma ma.
Những năm tháng sống trong phủ Hầu gia, trải qua bao phen sóng gió, chính v·ú nuôi là người đã giúp bà ta vượt qua không ít lần hiểm nghèo. Đối với Lý ma ma, bà ta không chỉ tín nhiệm, mà còn thực sự nương tựa.
Nghe đến đoạn có phụ nhân xinh đẹp và tiểu đồng, sắc mặt Dương thị đanh lại:
Đại tiểu thư nói chẳng sai chút nào, Nhị phu nhân quả nhiên lại đưa tiền cho hắn.
Nhưng hắn sống mười sáu năm, chưa từng thật sự tiếp xúc với tiểu thư nhà lành bao giờ, có lẽ nữ tử vốn dĩ chính là loài sinh vật kỳ quặc?
“Phát hiện gì?”
Sắc mặt Lý ma ma lập tức vặn vẹo, suýt nữa giơ tay tát tên hám lợi này một cái. Nhưng nghĩ đến phát hiện vừa rồi, bà cố nén lại, ném cho hắn một mẩu bạc vụn rồi nhanh chóng rời đi.
Mà nghĩ kỹ lại, năm đó lão thái gia biết được chuyện cũng là vì phu nhân ngấm ngầm để lộ ra ngoài.
“Căn nhà đó ở đâu?”
Về “bệnh thích làm bà mai” của Lục Huyền, Phùng Tranh vẫn còn ám ảnh, ánh mắt nhìn hắn chẳng tránh được vài phần cảnh giác.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.