Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Phùng Xuân - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 373: Tường Người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 373: Tường Người


Lúc này, trong thành lũy vẫn còn không ít bách tính đứng xem cuộc chiến, khi thấy thành tường bị phá, bọn họ liền nhìn thấy đám quân Tề mắt đỏ như máu lao tới.

Đó là những đôi mắt ngập tràn sợ hãi.

Từ phía trên, những mũi tên của phe mình dồn dập bắn xuống, hạ sát không ít quân Tề xông lên, song vẫn có vài tên xông đến gần.

Có thể nói, một khi quân Tề đột nhập vào trong thành, thì chính là lúc kinh thành rơi vào tay giặc.

Dưới tường thành, thiếu niên khoác giáp đen mỗi lần vung đao đều có một xác người ngã xuống, chỉ chốc lát đã chất thành đống dưới chân hắn, nhưng vẫn còn vô số quân Tề tràn tới.

Nhưng trong lúc cấp bách như thế, lấy đâu ra vật liệu để chặn?

Lục Huyền đem thần sắc mọi người thu hết vào mắt, nhàn nhạt nói: “Ta biết các vị đại nhân lo lắng an nguy gia quyến, nhưng thử nghĩ xem, một khi thành thất thủ, gia đình chúng ta phải đối mặt sẽ không còn là lũ vô lại ăn theo thời cuộc, mà là quân Tề như lang như hổ.”

Lời vừa dứt, sắc mặt không ít người thoáng thay đổi.

Lục Huyền không hề để tâm đến những tiếng gọi, chỉ vung đao chém tới đám quân Tề đang lao đến.

“Rút quân!”

Tiếng tù và ra lệnh thu quân vang lên, tựa như chứa đựng nỗi bất cam mãnh liệt.

Hôm nay nhờ hai mũi tên của Lục đại công tử khiến quân địch hoảng sợ thoái lui, vậy ngày mai thì sao? Ngày kia thì sao?

Quân Tề đã đánh đến dưới chân thành, trong thành một số kẻ lưu manh thừa dịp làm loạn kiếm lợi, nha môn đã nhận không ít báo án. Nếu điều hết hộ vệ trong phủ đi giữ thành, gia quyến trong nhà sẽ không còn an toàn.

Những kẻ đó vốn là lính đang xông vào lỗ hổng.

Trong mắt bọn chúng hiện lên một thân ảnh mặc huyền giáp.

Ngoài cổng thành, chính là chiến trường.

Lục Huyền nhìn xuống hộ thành hà bên dưới đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nghe lời tán dương kia mà trong lòng chẳng gợn chút vui mừng.

Khoảnh khắc tường thành bị phá, hắn còn ngỡ rằng ngày thứ hai tấn công là có thể chiếm được kinh thành Đại Ngụy, nào ngờ lại bị một tiểu tướng của địch chặn đứng muôn vạn binh sĩ.

Thành Quốc Công cùng Trưởng công chúa Vĩnh Bình đều là người có uy vọng trong quân, trong mắt mọi người, Lục Huyền không chỉ có bản lĩnh chiến đấu xuất chúng, mà còn có thể đại diện cho phủ Thành Quốc Công chỉ huy chúng tướng, một khi xảy ra chuyện, sẽ là tổn thất lớn lao cho phe mình.

Tổ phụ đã nói thế, đám tướng sĩ cũng không dám cất tiếng nữa, chỉ im lặng giương cung giương nỏ.

Tướng lĩnh quân Tề nhìn chằm chằm vào thân ảnh mặc giáp đen kia, sắc mặt càng lúc càng u ám. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thành Quốc Công mặt lạnh như sương, mắng to: “Kêu gào cái gì, thà tranh thủ g·i·ế·t thêm vài tên quân Tề thì hơn!”

Lục Huyền đã không nhớ rõ bản thân kéo dây cung bao nhiêu lần, mỗi mũi tên đều nhắm vào tên địch dũng mãnh nhất.

Trán trắng như tuyết của hắn ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt dần đỏ ngầu vì sát khí.

Lục Huyền nhân cơ hội hồi phục thể lực, như một vị chiến thần, lại một lần nữa chắn đứng nơi ấy.

Nhưng những mũi tên mang đi từng sinh mạng quân Tề kia, so với số lượng khổng lồ của chúng, vẫn chỉ như muối bỏ biển.

Lục Huyền thu lại ánh nhìn, giọng nói kiên định: “Gia đinh hộ vệ trong các phủ đệ cũng là chiến lực, có thể tập hợp bọn họ huấn luyện một hai ngày, lúc nguy cấp cũng có thể thủ thành.”

Chương 373: Tường Người

Trong không khí vẫn phảng phất mùi máu tanh, thiếu niên nói lời ấy với vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu cứng rắn, trong tay trường cung hàn quang lấp loáng.

Lục Huyền nghiêng người né tránh, mượn phần thành tường chưa sập để che chắn thân thể. Những mũi tên lao đến không những không đả thương được hắn, ngược lại còn khiến nhiều binh sĩ Tề đang xung phong bị trúng tên mà bỏ mạng.

Lục Huyền tung người nhảy khỏi tường thành.

Dân chúng trong thành đều biết đã có chiến sự, có người trốn trong nhà đóng chặt cửa, nhưng phần nhiều lại ùa ra đường phố, kéo nhau đến trước cổng thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Quân Tề rút rồi, quân Tề rút rồi!”

Còn một câu, trưởng công chúa Vĩnh Bình không nói ra.

Hàng chục cỗ xe ném đá được dựng lên, trong khoảnh khắc, vạn ngàn đá tảng bắn lên tường thành.

“Cứ theo lời Lục Huyền mà làm.” Trưởng công chúa Vĩnh Bình quyết đoán lên tiếng.

“Làm rất tốt.” Trưởng công chúa Vĩnh Bình giơ tay vỗ nhẹ lên vai Lục Huyền.

Khoảng cách và độ chuẩn xác như thế, với thân thể của bà hiện giờ, quả thật khó lòng thực hiện được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuộc chiến đẫm máu kéo dài từ sáng sớm cho đến khi hoàng hôn như máu nhuộm đỏ trời chiều, quân Ngụy thương vong không ít, nhưng quân Tề với thân phận là kẻ công thành thì tổn thất càng thảm trọng hơn.

Đợi quân Tề xông tới, đã có mấy tên binh l*nh ng** lấp vào miệng lỗ hổng, mỗi khi có người tử trận liền có người khác thay vào.

Đám dân chúng đồng loạt hét lên kinh hoàng, tán loạn lùi lại, trong cơn hỗn loạn không ít người còn ngã nhào.

Nhiều người trên mặt vẫn mang niềm vui vì quân địch rút lui, lúc này đều lặng thinh.

“Dùng người chặn.” Hắn lạnh lùng nhả ra ba chữ, vung đao đứng giữa lỗ hổng vừa bị phá vỡ.

“Xông lên——” sĩ khí quân Tề đại chấn, ùn ùn lao về phía lỗ hổng ấy.

“Chặn lại, mau chặn lại!” Một tên tướng sĩ gào khản cả cổ.

Ngày hôm sau, quân Tề quả nhiên phát động công kích càng thêm mãnh liệt.

“Là một tướng quân, g·i·ế·t hắn!”

Lục Huyền vốn không có chức quan quân đội, là trong lúc nguy nan được đặc cách phong dụng, trải qua trận thủ thành hôm qua, tiếng gọi “tướng quân” này của mọi người xem như danh xứng với thực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong tiếng hò reo vang trời, Lục Huyền, người đã gần như kiệt sức, vẫn nhìn chằm chằm vào vết nứt nơi thành tường, ánh mắt lạnh như băng.

Viện binh phải mất ít nhất năm ngày mới tới kịp, có thể tưởng tượng được, trận chiến thủ thành này sẽ ngày càng khốc liệt hơn, liệu bọn họ có thể chống đỡ nổi năm ngày hay không?

Chống lại ngoại xâm, chưa bao giờ là việc của một cá nhân, mà là dựa vào từng binh sĩ bình thường không sợ c·h·ế·t vì bảo vệ quê hương.

Kẻ địch và ta, không chỉ đơn giản là chênh lệch về số lượng, mà chiến lực của quân Tề còn vượt xa quân Ngụy. Thiêu sát, cướp bóc đã in sâu vào xương tủy người Tề, tạo nên phong cách hung hãn hiếu chiến của họ.

Một số người định cất lời từ chối thì lại âm thầm nuốt xuống, những người khác thì cảm thấy lời này rất có lý.

Dù trưởng công chúa không nói, những người có mặt tại đây đều rõ ràng điều ấy.

Một trận công phá như vậy, tuy quân công thành tổn thất lớn hơn quân phòng thủ, nhưng một khi phá được thành, cục diện sẽ lập tức đảo ngược.

Bỗng nghe rầm một tiếng, một mảng lớn tường thành vỡ nát, xuất hiện một lỗ hổng to đủ cho người đi qua.

Sau loạt đá tảng là mưa tên dày đặc.

Vệ quân kinh sư tất nhiên không chỉ có từng ấy người, chỉ tiếc Khánh Xuân đế đã dẫn theo hơn nửa số vệ quân đến Thái Hoa Sơn cầu mưa, khiến tình thế trong thành trở nên nguy kịch như hiện nay.

Thành tường bảo vệ kinh thành phát ra những tiếng đông đông khiến lòng người bấn loạn, binh sĩ thủ thành ngã xuống từng mảng, máu thịt be bét.

Quân Tề hung tàn tàn bạo còn đáng sợ hơn nhiều so với đám vô lại. Một khi chúng tràn vào thành, cả nhà e rằng khó toàn mạng.

“Điện hạ, chúng ta không chỉ có ba vạn người.” Lục Huyền hồi thần, từ trên cao nhìn xuống trong thành.

Thấy trên người Lục Huyền mặc chiến giáp màu đen, quân Tề càng thêm phấn khích.

“Lần này quân Tề đến xâm phạm, cộng thêm phản quân, tổng số lên đến mười vạn người. Trong khi đó, chiến lực trong thành sau khi thống nhất chỉ còn ba vạn. Chúng ta nhất định phải cầm cự đến khi viện quân từ Nam Lĩnh đến nơi mới có cơ hội phản công. Quân Tề rõ ràng hiểu rõ điều này, mấy ngày tới chắc chắn sẽ phát động công kích điên cuồng và mãnh liệt.” Trưởng công chúa Vĩnh Bình khẽ nói, ánh mắt nhìn về tầng mây đỏ rực nơi chân trời.

Tướng lĩnh quân Tề tức đến nghiến răng, gào lên: “Tiếp tục xông lên!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bắn tên, diệt tên tướng kia trước!” Một tên tướng lĩnh quân Tề hét lớn.

Vùng đất cằn cỗi phương Bắc của nước Tề dưỡng ra một đám lang sói coi việc tranh đoạt g·i·ế·t chóc như lẽ thường tình, binh lính nước Tề bất kể về thể chất bẩm sinh hay võ lực hậu thiên đều mạnh hơn binh lính nước Ngụy rất nhiều.

Họ có thể nghe thấy tiếng tù và, tiếng chém g·i·ế·t, thậm chí là âm thanh của binh khí xuyên qua huyết nhục.

“Lục tiểu tướng quân, mau quay lại!” Không ít người sốt ruột hô lớn.

Vô số mũi tên lao vút đến.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 373: Tường Người