Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Phùng Xuân - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 368: Yến Khách

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 368: Yến Khách


Chờ Đậu Tam lang vào trong, quản sự ghé sát bên tai Lục Huyền, thấp giọng hỏi:

“Bà cứ tự quyết định là được. Có thể mời đông một chút, để sau này Mặc nhi ra ngoài không bị người ta nhận nhầm thành Huyền nhi.”

“Yến tiệc của phủ Thành Quốc Công, nàng có muốn cùng ta đến đó không?”

Canh bạc này tuyệt không thể đánh!

“Phải, nên ăn mừng. Ta thấy định vào ba ngày sau thì hợp, Mặc nhi, con thấy thế nào?”

Theo lý thì nên khách sáo thoái thác một phen, nhưng nếu đối phương coi là thật thì sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Khiếu nhanh chóng bước tới trước mặt Lục Huyền, cười nói:

“Mặc nhi mất tích đã hơn hai năm, thiên hạ đều cho rằng đã xảy ra chuyện. Nay trở về, chẳng bằng mở tiệc chúc mừng.” Thành Quốc Công phu nhân đề nghị.

Hắn cúi xuống nhặt viên trầm hương làm tua quạt lên, hướng về phía Lục Huyền khẽ nói lời cảm tạ, rồi liếc mắt nhìn quản sự một cái, sau đó theo tiểu tư vào phủ.

“Nếu là nha đầu Phùng gia sau đó quay về, ta cũng sẽ nghĩ như vậy.”

Quản sự vội vàng nhắc:

Thế nhưng, tiếng gọi “Lâm huynh” kia lại khiến nhận định trong lòng Lâm Khiếu chao đảo.

Hai người trò chuyện vài câu chuyện nhà, rồi tắt đèn đi ngủ.

Cái c·h·ế·t của con gái, bọn họ không thể nào thật sự buông bỏ, nhưng vẫn có thể cố gắng sống tốt quãng đời còn lại, để mai sau nơi cửu tuyền có thể hân hoan đoàn tụ.

Thành Quốc Công nghe hắn từ chối, lại càng thêm hảo cảm, cho rằng thiếu niên này là người thành thật, liền hòa nhã hỏi: “Trong nhà còn ai nữa?”

Trong số các khách nhân được mời, thân phận Trưởng công chúa là tôn quý nhất, Lục Huyền liền đích thân thay mặt tiểu tư, dẫn hai vị vào trong.

Chương 368: Yến Khách

Xuân Sinh trong lòng mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Huyền.

Trong đó có Đậu Tam lang, cháu trai của Đậu Thượng thư, vốn giao hảo thân thiết với Lục Mặc, vừa thấy Lục Huyền liền ôm chầm lấy hắn một cái thật lớn:

“Chuyện của Mặc nhi có phần đáng ngờ.” Thành Quốc Công mặc trung y trắng như tuyết, ngồi bên mép giường, cầm chiếc quạt nan phe phẩy.

Đỗ Niệm rất mừng vì sự thay đổi nơi thê tử.

“Tính theo ngày thì cũng sắp trở về rồi, về tới nhà gặp được bất ngờ, cũng không tệ.”

Lục Huyền ngạc nhiên nhìn hắn một cái:

“Vậy thì hai ngày tới con cứ nghỉ ngơi cho tốt, cùng Xuân Sinh dạo quanh phủ Quốc Công một vòng.”

“Lâm Khiếu, Lâm công tử, là bạn chí cốt của đại công tử.”

Chẳng bao lâu sau, phu phụ Trưởng công chúa Vĩnh Bình cũng đã tới nơi.

Đó chính là hình ảnh của Lục Mặc trong trí nhớ của hắn.

“Ta cũng nghĩ thế. Chỉ tiếc Huyền nhi không có ở đây, nếu không thì thật là hân hoan.” Phu nhân Thành Quốc Công nói, mắt cũng hơi hoe đỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong lòng bà, niềm vui khi cháu sống lại từ cõi c·h·ế·t vẫn chiếm trọn, điều bà quan tâm hơn chính là yến tiệc ba ngày sau.

Lục Huyền ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang tiến đến, như thể không hề nghe thấy lời quản sự.

Khóe môi Lục Huyền khẽ động, nhẹ gật đầu:

Phủ Thành Quốc Công từ sáng sớm đã tất bật chuẩn bị cho buổi tiệc.

Quản sự khựng lại, đưa tay gãi mũi, cảm thấy chính mình như một kẻ ngốc.

Thành Quốc Công liền cùng phu nhân bàn chuyện tôn nhi thứ hai trở về.

Lâm Khiếu khựng bước, vội quay đầu lại.

Xuân Sinh cao hứng đồng ý.

Nói là chúc mừng, thực chất là tuyên bố cho thiên hạ biết cháu thứ của họ còn sống, đưa hắn trở lại tầm mắt của thế nhân.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ rất nhanh, hắn bèn nói một cách thỏa đáng: “Tiểu nhân chỉ biết săn bắn, chuyện khác đều chẳng am tường. Đưa A Nhai về nhà được, trong lòng cũng yên tâm. Muốn ngắm chút náo nhiệt kinh thành rồi sẽ trở về.”

“C·h·ế·t đi sống lại, bình an trở về, đây là phúc lớn trong đời, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”

Lục Mặc và Lục Huyền tuy là huynh đệ song sinh có dung mạo y hệt nhau, nhưng khí chất lại khác biệt một trời một vực. Chính sự khác biệt ấy khiến Lục Mặc luôn là người đầu tiên thu hút ánh nhìn của mọi người.

Lục Huyền cùng quản sự đứng ở ngoài cửa, nghênh đón khách quý đến dự.

Chớp mắt đã tới ngày cử hành yến tiệc.

“Chỉ còn một muội tử.”

“Nhị công tử trở về, quả thật là chuyện vui như trời ban phúc. Đại công tử mà hay tin, chắc chắn sẽ mừng rỡ vô cùng.”

Lục Mặc từng là học trò của Đỗ Niệm, tất nhiên sẽ tham dự yến tiệc.

“Tua quạt của huynh rơi rồi.”

Lục Huyền nhìn Xuân Sinh, mỉm cười khẽ gật đầu:

“Ta cũng trông mong đại ca sớm trở về.”

Lâm Khiếu chào hỏi vài câu, rồi theo tiểu tư dẫn đường tiến vào bên trong. Phía sau chợt vang lên một tiếng gọi:

Nếu Linh nhi cũng có được vận số như Tranh nhi và Lục Mặc, thì tốt biết bao.

Linh nhi đã yên nghỉ, lại có Tranh nhi luôn ở bên, trên khuôn mặt Vĩnh Bình đã xuất hiện nụ cười thật sự.

“Nhị công tử bình an trở về, thật là đại hỷ!”

Nhị công tử phủ Thành Quốc Công lại còn sống?!

“Vậy à.” Thành Quốc Công vốn chẳng phải kẻ câu nệ, không ép người theo cái mình cho là đúng, “Vậy cứ ở kinh thành vui chơi vài hôm, đợi chán rồi hãy quay về.”

“Nhị công tử, Đậu tam công tử là bằng hữu thân thiết của ngài, ngài còn nhớ không?”

“Ngay cả phụ mẫu ta còn chẳng nhớ nổi, làm sao nhớ được hắn?”

Hắn thật sự sợ vị tiểu gia này, nhỡ nghe nói Xuân Phương tới, liền tống hắn đi ngay, thì đến khóc cũng không kịp.

Thứ nhất là chuyện này quá đỗi bất ngờ, khiến người ta hiếu kỳ; thứ hai là hoàng thượng không có mặt ở kinh thành, mọi sự cũng thong dong hơn, các phủ nhận được thiệp đều có ý muốn góp mặt vui vẻ.

“Ông nói xem, yến tiệc chúng ta nên mời những ai?”

“Tôn nhi nghe theo sắp đặt của tổ phụ, tổ mẫu.” Lục Huyền không hề dị nghị.

Nghĩ đến ái nữ, tuy Trưởng công chúa Vĩnh Bình vẫn còn thương tâm, nhưng không còn chìm đắm trong nỗi buồn, không còn u uất như trước.

“Nhị công tử có chuyện gì muốn dặn dò?”

Hắn vốn chẳng cần tìm một công việc lâu dài ở phủ Quốc Công, chỉ cần ở lại vài hôm, quen thuộc địa hình để tiện bề hành sự là đủ.

Bữa tối kết thúc, lúc sắp đi nghỉ, phu phụ Thành Quốc Công lại nhắc đến chuyện của Lục Mặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lòng Lâm Khiếu dấy lên nghi hoặc, nhưng ngoài mặt vẫn giữ điềm tĩnh:

“Được.”

Thấy Lục Huyền khẽ nhíu mày, Xuân Sinh lập tức thức thời từ chối: “Muội tử ta cũng như ta, quen sống nơi sơn dã.”

“Sao lại nói vậy?”

Phu nhân Thành Quốc Công nghe xong không thuận tai, bèn nói:

Thành Quốc Công liên tục gật đầu:

“Khi xưa Mặc nhi và nha đầu nhà họ Phùng mất tích là có kẻ bày mưu. Nha đầu Phùng gia thoát thân được, có thể nói là may mắn, nhưng không ngờ Mặc nhi cũng thoát, chẳng lẽ kẻ kia lại bất tài đến thế?”

Thành Quốc Công khoát tay:

Ngược lại, Lục Huyền thì khiêm tốn, trầm lặng, ít khi xuất hiện trước công chúng, bởi thế cảm giác tồn tại cũng nhạt hơn.

“Có thể trở về thật tốt quá! Hôm nào ta cùng nhau uống rượu ngâm thơ nhé.”

“Chỉ cho phép đại tiểu thư nhà họ Phùng gặp may, lại không cho cháu ta cũng được vận số tốt sao?”

Trưởng công chúa Vĩnh Bình cảm khái nói:

Gần tới giờ ngọ, từng cỗ xe ngựa lần lượt đến trước cổng.

Đúng lúc ấy, một thiếu niên khác tiến lại gần.

“Nếu vậy, sao không đón muội muội ngươi tới kinh thành? Chớ lo nơi đất khách quê người không thân thích. Ngươi là ân nhân cứu mạng của Mặc nhi, phủ Quốc Công chính là nhà của các ngươi.”

“Lâm huynh.”

Xuân Sinh đã sớm chờ câu này, song nhìn gương mặt cười tươi của Thành Quốc Công, lại có chút khó xử.

Lâm Khiếu hơi sững người, ánh mắt thoáng hiện vẻ khác lạ, nhưng thiếu niên trước mặt vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên như mây trời gió nhẹ.

Người tới đều mang nụ cười trên mặt, khi thấy Lục Huyền trong y phục phiêu dật, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:

Thiếu niên đứng trước mặt hắn, thật sự là Lục Mặc sao?

Hôm sau là ngày nắng đẹp, bầu trời trong sáng. Rất nhiều phủ đệ trong kinh đều đã nhận được thiệp mời từ phủ Thành Quốc Công.

Tại phủ Trưởng công chúa, Đỗ Niệm cầm trên tay thiệp mời ép hoa tinh xảo, quay sang hỏi Trưởng công chúa Vĩnh Bình:

Dưới ánh nắng, thiếu niên ấy mỉm cười đứng đó, thân mặc trường sam màu nguyệt bạch rộng rãi, phấp phới theo gió, như trăng sáng giữa núi rừng, thoát tục thanh cao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nếu thực sự không yên lòng, thì phái người đến quê của tên thợ săn ấy mà dò hỏi.” Phu nhân Thành Quốc Công thuận miệng nói.

Nếu có thể đưa Xuân Phương đến đây, chẳng khác nào thêm một trợ thủ đắc lực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Được.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 368: Yến Khách