Phùng Xuân - Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 293: Cái c·h·ế·t của Tuyết Đoàn
Sinh thần Hoàng hậu đã qua mấy ngày, tiết trời lại càng thêm lạnh, lạnh đến mức dù Tô Quý phi giẫm chân trên thảm lông tuyết trắng dày cộp cũng cảm thấy không thoải mái.
Tô Quý phi đang bị cấm túc không thể ra ngoài, Tiểu Lương Tử nhận chỉ đi cầu kiến Hoàng đế.
“Nhưng nếu thật sự có chuyện thì sao? Giờ chúng ta phát hiện còn có thể minh bạch, chứ đợi người khác phát hiện rồi quay lại nghi ngờ thì nguy.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Mau có người tới! Có chuyện rồi!”
Lục Tuyết hạ giọng: “Muội có thấy Tuyết Đoàn không?”
“A Phương tỷ tỷ, tỷ có nhìn thấy không, đó là gì?”
Chương 293: Cái c·h·ế·t của Tuyết Đoàn
Tô Quý phi vừa tùy ý vuốt lông cho mèo trắng, vừa nhìn sang Lục Tuyết.
Vì lúc ấy là ban ngày, có rất nhiều cung nhân đứng xem, vừa thấy Hoàng thượng đến đều quỳ rạp xuống nghênh đón.
Mỹ nhân cung nữ ôm con mèo trắng đi tới, con mèo trắng liền nhảy phóc khỏi vòng tay cung nữ, rúc vào bên cạnh Tô Quý phi.
Thấy Lục Tuyết có chút do dự, cung nữ khuyên nhủ: “Tìm được Tuyết Đoàn là chuyện quan trọng nhất, nếu đợi đến trời tối thì càng rắc rối.”
“Tuyết Đoàn?” Cung nhân kia à một tiếng, “Khi nãy thấy nó đi về phía bên kia.”
Nàng chỉ còn cách càng thêm cẩn thận, chỉ mong được bình yên.
Tiểu thái giám đứng hầu một bên tiến lên: “Nô tài có mặt.”
“Lục Tuyết tỷ tỷ sao lại vội vàng thế?” Một cung nhân hỏi.
Vắng bóng đế vương, Diêu Hoa Cung tựa như sớm rơi vào mùa đông rét mướt.
Tô Quý phi không nói thêm lời nào, cúi đầu trêu đùa Tuyết Đoàn.
Lưu Hỷ đến báo Tiểu Lương Tử cầu kiến, lúc ấy Khánh Xuân đế đang đùa nghịch một con chim bách thanh.
Hai người cùng tiến tới bên giếng, mỗi người ôm lấy một bên phiến đá.
Tiểu Lương Tử cụp mắt xuống, không dám nhìn cảnh tượng ấy.
Nay trong Diêu Hoa Cung, người ta truyền tai nhau rằng công việc bị thay người nhiều nhất không phải chuyện gì khác, mà là chăm sóc Tuyết Đoàn.
Tiểu Lương Tử vừa vào đã quỳ phịch xuống: “Hoàng thượng, con Tuyết Đoàn mà nương nương nuôi đã bị người hại c·h·ế·t rồi!”
“Meo——” Tuyết Đoàn tựa như hiểu được lời khen, lại kêu lên một tiếng.
Người cung nữ còn lại là tân nhân, không biết chuyện năm xưa, ngắm nghía cái giếng rồi nghi hoặc nói: “Ngươi xem, rõ ràng là giếng bỏ hoang, sao lại có dấu chân ở đó?”
Điều này cũng nói lên rằng, Quý phi nương nương vẫn được sủng ái như xưa.
“Chuyện gì xảy ra?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Tuyết nghe lời, bèn đi gọi thêm mấy cung nữ thân quen cùng đi tìm Tuyết Đoàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cung nữ chỉ vào giếng hoang đã dời phiến đá.
Tô Quý phi cuộn mình trên mỹ nhân tháp, trên người phủ lớp cẩm bào dày cộp, đưa tay vẫy mỹ nhân cung nữ: “Đem Tuyết Đoàn đến đây.”
Tô Quý phi v**t v* mèo trắng, giọng điệu thản nhiên: “Bổn cung nhớ không lầm, gần Vọng Tiên Các có một giếng hoang phải không?”
“Một, hai, ba, nhấc——” Hai người cùng dùng sức, dời phiến đá sang bên.
Khánh Xuân đế chau mày theo phản xạ.
“Là bên trong giếng.” Nói đến đây, tay bà ta vẫn dịu dàng v**t v* bộ lông Tuyết Đoàn.
“Tuyết Đoàn là bảo bối trong lòng nương nương, muội giúp ta, cũng là vì nương nương vậy.”
Trước kia vào giờ này, Khánh Xuân đế thường gọi Tô Quý phi đến cùng thưởng ca múa, nhưng gần đây thói quen ấy đã thay đổi.
Lục Y theo Ngô Vương, Lục Châu nhận việc, Lục Châu đập đầu vào cột mà c·h·ế·t, lại đổi thành nàng.
Đôi mắt Lục Tuyết sáng lên, khẩn khoản: “Muội tốt, giúp ta tìm với nhé.”
Ngón tay mảnh mai trắng trẻo nhẹ vuốt bộ lông mèo trắng, Tô Quý phi khẽ mỉm cười: “Lục Tuyết, ngươi chăm sóc Tuyết Đoàn cũng tốt lắm.”
“Đừng để ai trông thấy.”
Thấy Lục Tuyết sắp khóc đến nơi, cung nữ bèn đề nghị: “Lục Tuyết tỷ tỷ, đông người thì dễ tìm hơn, hay là gọi thêm vài người đến giúp?”
Cung nữ kia lại không nhúc nhích: “Chúng ta kiểm tra thử trong giếng xem sao.”
Người đông thì có thể chia nhau tìm kiếm, có hai người vô tình tìm đến gần giếng hoang.
Sắc mặt cung nữ kia đầy sợ hãi, hỏi lại: “Ngươi nhìn rõ rồi sao?”
Hai cung nữ đồng loạt lùi lại.
Tuyết Đoàn từng khiến Thái tử phi hoảng sợ mà sinh non, vậy mà vẫn chẳng bị xử phạt gì, đủ thấy trong lòng Hoàng thượng, nó có địa vị ra sao.
Thấy cung nữ có ý định bỏ cuộc, Lục Tuyết vội nói: “Những nơi khác chúng ta không vào được, nếu ở đây vẫn không tìm thấy, thì đành trở về bẩm báo thôi. Tỷ xin muội, cùng tìm thêm một lát nữa.”
Tựa như cảm nhận được Tô Quý phi không vui, Tuyết Đoàn đưa móng chạm nhẹ tay áo bà ta, meo meo hai tiếng.
Trước kia, Hoàng thượng hầu như ngày nào cũng ngự đến Diêu Hoa Cung, vậy mà mấy ngày nay ba hôm năm bữa chẳng thấy bóng dáng.
Con mèo trắng vốn hung hăng với người khác, ngay cả với cung nữ chăm sóc cũng nói cào là cào, vậy mà trước mặt Tô Quý phi lại luôn tỏ ra ngoan ngoãn hiền lành.
Cung nhân kia có chút chần chừ.
Lại có chuyện quái quỷ gì nữa đây?
Cung nữ được gọi là Lục Tuyết chính là người tiếp nhận công việc của Lục Châu, nghe vậy liền vội hành lễ: “Đó là bổn phận của nô tỳ.”
“Chúng ta đi thôi, nơi này đáng sợ quá.” Thấy miệng giếng bị đè bởi một phiến đá, cung nữ kéo tay áo bạn đồng hành.
Tiếng mèo kêu mềm mại dịu dàng, khiến người ta nghe mà thêm phần yêu mến.
Tiểu Lương Tử tim khẽ run, mặt không đổi sắc đáp: “Nương nương nhớ đúng.”
Tô Quý phi dứt lời, bế lấy Tuyết Đoàn hôn nhẹ một cái.
“Mau đi thôi!”
Cái giếng ấy do từng có cung nhân nhảy xuống mà bị bỏ hoang, tính ra cũng bốn năm năm rồi.
Tiểu cung nữ mặt trắng bệch, run giọng nói: “Ta nghĩ… ta nghĩ là con mèo trắng mà nương nương nuôi…”
Mấy cung nhân gan lớn tiến đến xem, sắc mặt đều đại biến.
Đến giờ cho Tuyết Đoàn ăn, Lục Tuyết thế nào cũng không tìm thấy con mèo đâu.
“Tuyết Đoàn… bị bẻ gãy cổ, ném vào giếng hoang gần Vọng Tiên Các…”
Nghe vậy, cung nữ kia bị thuyết phục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiểu Lương Tử.” Tô Quý phi uể oải gọi một tiếng.
Mặt cung nữ biến sắc ngay tức khắc.
Nghe Tiểu Lương Tử tường thuật xong, Khánh Xuân đế sa sầm nét mặt, lập tức đến hiện trường.
“Thật là một đứa trẻ ngoan.” Tô Quý phi nở nụ cười, ngón tay thon dài như hành nước nhẹ nhàng điểm lên trán Tuyết Đoàn.
Cung nhân gật đầu: “Được ạ.”
Theo tiếng kêu của hai cung nữ, không bao lâu sau đã có rất nhiều người kéo tới.
Hai người bắt đầu lần theo hướng đó mà tìm, một đường lần đến tận hoa viên.
“… Nương nương?” Tiểu Lương Tử sửng sốt, ngỡ mình nghe nhầm.
Nhìn Tuyết Đoàn bị vớt lên, Lục Tuyết gào khóc đến xé gan xé ruột: “Hu hu hu, Tuyết Đoàn, sao ngươi lại ở dưới giếng vậy chứ!”
“Là Tuyết Đoàn mà Quý phi nương nương nuôi!”
“Vâng.” Lục Tuyết cúi người lui ra ngoài.
Tiểu Lương Tử cảm thấy mình đã hiểu, nhưng lại không dám tin, hạ giọng hỏi: “Nương nương nói… đưa Tuyết Đoàn đến cái giếng hoang đó?”
“Lục Tuyết tỷ tỷ, trong cung rộng lớn như vậy, nếu Tuyết Đoàn chạy khỏi Diêu Hoa Cung rồi, chúng ta biết tìm ở đâu đây?”
Một luồng khí tanh nồng bốc lên.
Tiểu Lương Tử hé môi, thì thào: “Nô tài đã rõ.”
Tô Quý phi nhìn hắn, hơi nhướng mày: “Không nghe rõ sao?”
Lục Tuyết nghĩ, nếu Tuyết Đoàn cũng ngoan ngoãn như vậy trước mặt nàng thì tốt biết bao, đáng tiếc nó chỉ thân thiết với nương nương mà thôi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, hai người không hẹn mà cùng rùng mình.
Trời hãy còn sáng, nhìn rõ mặt nước đen kịt bên trong nổi lên một đám trắng.
“Đừng rước họa vào thân, một cái giếng bỏ không có gì đáng xem cả.”
Khi ấy, không chỉ có người Diêu Hoa Cung, mà còn có cả cung nhân các cung khác, tất cả đều biết rõ địa vị của con mèo ấy.
Nàng bước đi gấp gáp, chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm kiếm.
“Đem Tuyết Đoàn đến đó đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi lui xuống trước đi, để Tuyết Đoàn ở lại với bổn cung một lát.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khánh Xuân đế không buồn để ý đến bọn họ, ánh mắt liền rơi vào con mèo trắng ướt sũng nằm dưới đất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.