Phùng Xuân - Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 289: Biến Cố
Người mở miệng đầu tiên là người của Đông cung, lập tức những người khác cũng gật đầu phụ họa.
Lục hoàng hậu trợn mắt: “Đã biết bên ngoài lạnh mà còn không mau đưa Thái tử phi rời đi!”
Tà váy đỏ rực trải dài như đóa hoa lộng lẫy trên mặt đất, dưới ánh đèn, dung nhan mỹ nhân càng thêm lộng lẫy mê người.
Chương 289: Biến Cố
Cung nhân th* d*c: “Nương nương, Thái tử phi xảy ra chuyện rồi!”
Thái tử phi cũng mỉm cười: “Phải rồi——”
Một hồi hỗn loạn qua đi, mọi người cuối cùng cũng nhìn rõ bóng trắng kia là gì.
Khánh Xuân đế nghe càng nhiều, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Lục hoàng hậu lập tức đứng bật dậy, sắc mặt tức thì trắng bệch: “Thái tử phi làm sao? Nói rõ ràng!”
Nội thị trong cung ngạc nhiên khi thấy đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu đến.
Dù trời đã tối, nhưng khắp nơi trong vườn đều treo lồng đèn màu, đi lại vẫn rất dễ dàng.
Trước mặt Khánh Xuân đế, Thái tử cố giữ bình tĩnh: “Chúng con vừa rời khỏi mẫu hậu, đi gần tới Vọng Tiên Các thì đột nhiên có một bóng trắng lao ra hướng về phía Thái tử phi, khiến cảnh tượng trở nên hỗn loạn, Thái tử phi bị kinh hãi nên đau bụng mà chuyển dạ……”
Chúng cung nhân nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
“Đau… Điện hạ, thiếp đau quá…”
Lục hoàng hậu chẳng kịp hỏi thêm, lập tức vội vàng tới Vọng Tiên Các.
“Xảy ra chuyện gì?” Lục hoàng hậu hỏi cung nhân vừa chạy vào.
Cung nhân bên cạnh đáp: “Tạm thời được an trí tại Vọng Tiên Các.”
“Mau truyền thái y, truyền thái y mau lên!” Thái tử ôm lấy Thái tử phi, gào khàn cả giọng, ho đến long trời lở đất.
Tô quý phi ngẩng mắt nhìn Khánh Xuân đế, khóe mi dài cong cong mang theo chút ủy khuất: “Hoàng thượng chẳng lẽ đã quên, Tuyết Đoàn từ trước tới nay vốn quen đi chơi lúc trời tối, khi nào chơi đủ sẽ tự quay về.”
Mọi người nhất thời lặng im, chỉ còn nghe tiếng r*n r* thảm thiết ngày càng dữ dội của Thái tử phi.
“Bảo hộ Thái tử, Thái tử phi!”
Nội thị run lên một chút, đổi giọng: “Tỷ tỷ chờ một chút.”
Tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng truyền ra, Lục hoàng hậu nghiến răng hỏi Thái tử: “Đã bẩm báo phụ hoàng con chưa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bóng trắng lao đến khiến Thái tử phi thất thanh kêu sợ.
“Ừ, sinh thần mẫu hậu năm nào cũng là vào đêm trăng tròn.” Thái tử vừa nói, vừa dịu dàng xoa nhẹ lên bụng nàng, ánh mắt tràn ngập tiếu ý, “Năm sau, giờ này, chúng ta có thể mang con cùng tới chúc thọ mẫu hậu rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khi rời khỏi Diêu Hoa cung, thần thiếp đã sai cung nhân đi tìm.”
Vọng Tiên Các cao ba tầng, chủ yếu dùng để hóng mát ngắm cảnh vào mùa hè, tiết trời này vốn ít ai lui tới.
Sắc mặt Khánh Xuân đế trở nên căng cứng: “Quý phi nói xem, giờ này Tuyết Đoàn xuất hiện ở hoa viên là vì cớ gì?”
Bà đỡ từ Đông cung chạy tới nơi, khó tránh khỏi chút chậm trễ.
Vậy mà lúc này Thái tử phi lại đang trong toà lầu đó trải qua nỗi đau sinh nở.
“Hoàng thượng giá lâm——”
Từ Khôn Ninh cung đến Đông cung cách một đoạn, phải đi qua hoa viên rậm rạp cây cối.
Lục hoàng hậu đến nơi thì thấy Thái tử đang lo lắng đến mức xoay vòng không yên.
Ánh mắt Khánh Xuân đế khẽ dừng lại thêm một chút, hỏi: “Nàng đã biết chuyện của Thái tử phi chưa?”
“Trời đã tối, trên đường nhớ chăm sóc tốt cho Thái tử phi.” Lục hoàng hậu đích thân tiễn Thái tử phu phụ ra đến ngoài điện, ân cần dặn dò Thái tử.
Khánh Xuân đế đảo mắt nhìn quanh chúng cung nhân: “Các ngươi đều nhìn thấy sao?”
Từ khi Thái tử phi mang thai đủ ba tháng, Đông cung đã bố trí sẵn bốn bà đỡ, nào ngờ vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
“Tuyết Đoàn đâu?”
Khánh Xuân đế nghiêng đầu nói với Lưu Hỉ: “Truyền Quý phi đến đây.”
Thái tử phi ôm bụng khom người, dưới ánh đèn sáng, hiện rõ gương mặt trắng bệch méo mó vì đau đớn.
“Thái tử, con nói đi.”
Sau một lúc yên lặng, một cung nhân lấy can đảm nói: “Nô tỳ nhìn thấy.”
Lục hoàng hậu đang để cung nhân tháo trâm vòng, chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Làm phiền công công thông báo một tiếng, hôm nay là thọ nhật của Hoàng hậu, Thái tử phi trên đường hồi cung bị kinh động mà chuyển dạ.”
“Mẫu hậu yên tâm, nhi thần nhất định chăm sóc chu đáo cho Thái tử phi.”
Thái tử lắc đầu: “Vẫn chưa kịp.”
Thái tử ho dữ dội, Thái tử phi đau đến không chịu nổi, tình hình nhất thời càng thêm hỗn loạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa thấy Lục hoàng hậu, Thái tử liền đỏ hoe mắt, “Mẫu hậu, Thái tử phi sinh non rồi—”
Thái tử nắm chặt tay Thái tử phi, phía trước có hai cung nhân giơ đèn dẫn đường, phía sau là một nhóm cung nhân đi theo.
Thái tử đành nắm tay Thái tử phi bước trước.
Tiếng bước chân dồn dập truyền tới, khiến lòng bà bỗng dưng chấn động.
Cung nữ sắc mặt lạnh đi: “Trong bụng Thái tử phi là hoàng tôn duy nhất của thiên gia, công công thật sự không muốn bẩm báo sao?”
Trong Khôn Ninh cung, khi chén bát được dọn xuống, bầu không khí ấm áp dần tan đi, khôi phục lại sự yên tĩnh thường ngày.
Cung nhân lĩnh mệnh vội vã chạy đến Càn Thanh cung.
“Từ đường tới đây thần thiếp đã hỏi qua Lưu công công rồi.” Tô quý phi đáp, sắc mặt bình tĩnh.
Khánh Xuân đế đi đến trước mặt Lục hoàng hậu, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nội thị thoáng lộ vẻ khó xử: “Giờ này Hoàng thượng đã nghỉ rồi.”
Trong màn đêm, Lục hoàng hậu dõi theo bóng lưng hai người khuất dần, rồi mới quay người, được cung nhân dìu trở lại điện.
“Đêm nay trăng thật tròn.” Thái tử phi ngẩng nhìn vầng trăng cao treo trên trời, khẽ cảm thán.
Cung nhân cúi đầu, không dám nhìn thẳng sắc mặt hoàng hậu: “Trên đường hồi cung, một con mèo trắng xông ra, Thái tử phi bị kinh hãi mà động thai, sinh non rồi…”
Lục hoàng hậu đi tới cửa phòng, bị lão cung nữ ngăn lại: “Nương nương xin dừng bước, người vào sẽ không giúp được Thái tử phi, ngược lại còn khiến bà đỡ phân tâm……”
Dù những người này gan lớn thế nào, cũng không dám đồng loạt khi quân, việc Thái tử phi sinh non do con mèo trắng của Quý phi gây ra là không thể chối cãi.
Đối diện với hoàng đế, sắc mặt Lục hoàng hậu càng lạnh hơn: “Hoàng thượng chi bằng hỏi những người có mặt lúc ấy, miễn cho lời thần thiếp nói lại bị cho là thiên vị.”
“Mẫu hậu mau vào trong nghỉ ngơi, bên ngoài lạnh lắm.” Thái tử khuyên.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu.” Trước mặt đế hậu, Tô quý phi khom gối hành lễ.
Một bóng trắng rạch tan màn đêm cắt ngang tiếng nói dịu dàng của phu phụ Thái tử.
Tiếng la hét vang dội, bước chân hỗn loạn, bóng đèn lung lay chiếu rọi bóng hoa…
Lục hoàng hậu hít sâu một hơi, lập tức phân phó cung nhân bên cạnh: “Lập tức đến bẩm báo với Hoàng thượng việc của Thái tử phi!”
Đại thái giám Lưu Hỉ sau khi nghe truyền lời, vội vàng vào trong bẩm báo với Khánh Xuân đế.
“Đi thôi.” Lục hoàng hậu mỉm cười gật đầu.
Thái tử cụp mắt, trầm mặc một chút rồi nói: “Là một con mèo trắng, mắt hai màu.”
“Thái tử phi giờ đang ở đâu?” Lục hoàng hậu vừa hỏi vừa bước nhanh ra ngoài.
“Khi đó ngoài con mèo trắng ra, còn có ai khác không?”
“Là con mèo trắng của Quý phi nương nương!” Có người kinh hô.
“Tuyết Đoàn!” Khánh Xuân đế thất thanh gọi ra tên con mèo.
“Bóng trắng đó là gì?” Khánh Xuân đế hỏi.
Sắc mặt Lục hoàng hậu tái nhợt, nhưng giọng vẫn giữ được bình tĩnh: “Bà đỡ đến chưa?”
Ước chừng hai khắc sau, Tô quý phi chậm rãi bước đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lông trắng muốt, mắt hai màu, loại mèo này trong Đại Ngụy cực kỳ hiếm thấy.
Theo tiếng xướng truyền, mọi người lập tức quỳ xuống nghênh giá.
“Vừa tới.” Thái tử vừa nói, vừa nghiến răng đầy hối hận.
Sắc mặt Khánh Xuân đế trầm xuống, lập tức bước ra, hướng về phía Vọng Tiên Các.
Nhưng Thái tử lúc này đã chẳng còn tâm trí để bận tâm điều đó, hắn vội hỏi: “Thái tử phi, nàng sao rồi!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.