Phùng Xuân - Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 282: Từ Chối
Nghe vậy, Phùng Thượng thư cau mày:
Lần này không để bà đợi lâu, bà nhanh chóng được mời vào gặp Ngưu lão phu nhân.
Hồ ma ma liếc nhìn đám nha hoàn hầu hạ trong phòng, ghé sát vào tai Ngưu lão phu nhân thấp giọng nói:
Ngưu lão phu nhân nhận ra bà mối này là một trong những người làm mối danh tiếng rất tốt trong kinh thành, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
“Ông nói xem Thành Quốc Công phủ có ý gì?” Ngưu lão phu nhân thấp giọng hỏi.
Ngưu lão phu nhân chờ trái chờ phải, cuối cùng cũng đợi được Phùng Thượng thư trở về.
Phùng Thượng thư gật gù. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngưu lão phu nhân bị lời nói tự nhiên của ông chồng làm cho ngẩn người.
Đợi quá lâu rồi, từ khi bà làm mối đến nay chưa từng gặp trường hợp nào thế này.
Chẳng lẽ Thành Quốc Công phủ định lừa phủ Thượng thư lập thân rồi lại lui hôn để làm nhục phủ Thượng thư?
Ngưu lão phu nhân cúi đầu nhấp một ngụm trà, che giấu nỗi bối rối trong lòng.
Tại hoa sảnh, bà mối cuối cùng cũng không nhịn được, nâng chén trà lên uống một ngụm.
“Mời ngồi.” Ngưu lão phu nhân giấu đi nghi ngờ, điềm tĩnh nói.
Chương 282: Từ Chối
Bà mối lần này trình bày rõ ràng thành ý cùng sự xem trọng của Thành Quốc Công phủ với mối nhân duyên này, ánh mắt mong mỏi nhìn về phía Ngưu lão phu nhân.
“Dĩ nhiên phải thương lượng.” Bà mối vẫn giữ vẻ khách khí, cáo từ rời khỏi phủ Thượng thư.
“Chẳng lẽ Thành Quốc Công phủ định giở trò? Trước định thân rồi lui hôn cho mất mặt?”
Bà mối càng cảm thấy khó hiểu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thành Quốc Công phủ… Đại tiểu thư… Hồ ma ma nghe xong như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, hồi lâu không hoàn hồn.
Bà được Thành Quốc Công phủ ủy thác tới dạm hỏi, nhưng xem ra phủ Thượng thư chẳng mấy xem trọng chuyện này, chỉ phái một bà tử đến tiếp, mà lại là người phản ứng chậm chạp thế kia.
“Vừa rồi ngươi nói là phủ nào?”
“Thành Quốc Công phủ hôm nay phái người đến dạm hỏi, nói là muốn cưới đại nha đầu.” Ngưu lão phu nhân không chờ nổi liền kể ngay.
Ngưu lão phu nhân luôn chú ý đến thần sắc của bà, nhưng tuyệt nhiên không thấy có dấu hiệu nào là trò đùa.
Ngày mai còn đi?
Chắc chắn là âm mưu gì đó nhằm đối phó phủ Thượng thư!
“Quốc công phu nhân nói… lại tới phủ Thượng thư sao?” Giọng bà mối có chút run.
Bà mối theo phản xạ muốn bịt tai lại, thầm nghĩ: Lễ bộ Thượng thư vốn chuyên quản điển chương, lễ nghi, lẽ ra người trong phủ đều phải thông hiểu lễ nghĩa, sao cái bà tử này lại có giọng như đánh mõ thế kia.
Hồ ma ma im lặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuyện như vậy trong nhà quyền quý quả thực hiếm gặp.
Ngưu lão phu nhân nhíu mày:
“Không thể nào!” Lần này, giọng bà càng thêm cứng rắn.
“Bà đừng nghĩ vẩn vơ, cứ làm theo lời ta là được.”
Chẳng lẽ chuyện này là thật?
“Dù có ý gì đi nữa, thì cứ từ chối là được rồi.”
“Phải rồi. Gái tốt nhà nào chẳng ai cầu. Chúng ta thật tâm cầu hôn Phùng đại tiểu thư, đi thêm vài chuyến cũng là chuyện nên làm.”
“Chẳng lẽ Thành Quốc Công phủ thật lòng?”
“Hai phủ kết thân là chuyện đại sự, việc này cần thương nghị cùng lão gia nhà ta.” Ngưu lão phu nhân dè dặt nói.
Nói đoạn, bà vội vàng chạy đến Trường Ninh Đường.
Lão hồ ly kia hành động cũng nhanh thật.
“Thì… được thôi.” Ngưu lão phu nhân thuận miệng đáp ứng.
“Đợi ta vào bẩm báo với lão phu nhân.”
Bà mối nghe mà ngẩn cả người.
“Là Thành Quốc Công phủ nhờ tiểu phụ nhân đến, xin được dạm hỏi hôn sự với đại tiểu thư quý phủ.”
Bà theo bản năng cầm lấy chén trà, nắm chặt trong tay.
Bà mối vội đặt chén trà xuống, đứng dậy hành lễ.
“Đại tiểu thư.”
Nếu thực sự không có ý định, bà còn kịp quay về hồi bẩm.
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
“Nhưng cũng phải giữ lễ với bà mối.”
Chuyện hôm qua bà mối tới nói chuyện hôn sự đã lan truyền khắp phủ, hắn còn tiếc cho đại tiểu thư, không ngờ hôm nay bà mối lại đến nữa?
Lúc này bà càng cần nghe ý kiến của lão gia.
Đợi Phùng Thượng thư rời đi, Ngưu lão phu nhân ngả người ra ghế, hỏi Hồ ma ma:
Ngưu lão phu nhân nhớ tới lời căn dặn của Phùng Thượng thư, cố gắng nén cảm xúc, lên tiếng từ chối mối hôn sự này.
“Không thể nào.” Ngưu lão phu nhân đặt mạnh chén trà lên bàn, lẩm bẩm.
Lúc này, Ngưu lão phu nhân vừa thay thường phục, đang chậm rãi thưởng trà, liền thấy Hồ ma ma xông vào.
Ngưu lão phu nhân chợt nghĩ tới điều gì:
“Dạm hỏi ai?”
Sáng hôm sau, khi bà mối lại hiện thân trước cửa phủ Thượng thư, người gác cửa dụi mắt mấy lượt.
“Hử? Ngươi không nghe lầm chứ?” Một lúc lâu sau, Ngưu lão phu nhân mới nén sóng lòng cuộn trào, trầm giọng hỏi.
Thành Quốc Công phủ muốn cưới đứa nha đầu kia?
“Ngươi nói xem Thành Quốc Công phủ đang nghĩ cái gì vậy?”
Rèm cửa lay động, Ngưu lão phu nhân được Hồ ma ma dìu bước vào.
Bà mối thoáng sững sờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chén trà trong tay Ngưu lão phu nhân khẽ nghiêng, nước trà văng ra vài giọt.
Nghĩ tới đây, tâm tình Ngưu lão phu nhân càng thêm buồn bực tức giận, căn bản không tin Thành Quốc Công phủ thật lòng muốn kết thân.
Hồ ma ma như tỉnh mộng, cố nén kinh ngạc đáp:
“Vậy à? Đến lúc nào? Bà hồi đáp sao?”
Ngưu lão phu nhân càng thêm chấn động, hay nói đúng hơn là từ hôm qua tới giờ vẫn chưa hoàn hồn, đêm qua còn trằn trọc mấy lượt khiến nha hoàn Uyển Thư có cả quầng mắt đen. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà mối âm thầm cau mày.
“Sao thế?”
“Bà nghĩ gì vậy? Nhà chúng ta đâu phải gia đình sa sút bị người ta đùa cợt. Khi trước Phùng Tranh mất tích, nhà họ Tiết lui hôn còn có cớ. Thành Quốc Công phủ làm thế chẳng phải rảnh rỗi quá hay sao?”
“Ý của quý phủ là…” Bà mối thăm dò.
“Lão phu nhân, bà mối kia nói là thay mặt Thành Quốc Công phủ tới dạm hỏi đại tiểu thư.”
“Lão nô đã hỏi lại một lần, đúng là Thành Quốc Công phủ không sai.”
Ngưu lão phu nhân vẫn thấy khó hiểu:
Nói xong, sợ lão bà tử làm hỏng chuyện, ông lại nhắc:
Bà cũng thấy chuyện này thật khó tin!
Hồ ma ma cũng nhận ra mình thất lễ, mặt thoáng đỏ bừng. Nhưng lời bà mối nói quả thực quá kinh người, khiến bà khó lòng giữ được bình tĩnh.
Chưa nói đến ân oán giữa hai nhà, ngay cả những phủ có giao tình và môn đăng hộ đối cũng chẳng xem trọng nha đầu đó, nếu không sao bà phải mang nàng đi cho phu nhân Thiếu khanh xem mắt.
Bà mối cố ý nâng cao giọng:
Bên Thành Quốc Công phủ, sau khi nghe hồi âm, Thành Quốc Công phu nhân bảo nha hoàn mang thưởng cho bà mối, mỉm cười nói:
“Uyển Thư, sai người đi mời lão gia về ngay.” Phân phó xong, bà đưa tay đặt lên tay Hồ ma ma, “Đi, ra đó xem thử.”
Mà người ta còn chưa vừa lòng cơ đấy.
Phùng Thượng thư khoát tay:
“Không biết ý của lão phu nhân ra sao, để tiểu phụ nhân còn tiện hồi bẩm với phủ Quốc Công.”
Phùng Thượng thư hơi nheo mắt:
“Còn phải làm phiền bà đi thêm một chuyến ngày mai.”
“Đến cũng sớm, ta bảo phải thương nghị cùng ông, rồi tiễn người đi.”
Lão già này thật biết mơ tưởng, cứ như chuyện xuân năm ngoái chưa từng xảy ra vậy.
Thấy bà mối đứng dậy cáo từ, bà suýt nữa không nhịn nổi muốn gọi người ta quay lại.
Bà mối ngồi xuống với dáng vẻ cung kính, trình bày rõ ràng ý định đến dạm hỏi.
Bà đã thấy không khí không đúng ngay từ lúc bước vào, hóa ra hai phủ còn chưa hề qua lại bàn bạc gì.
Phùng Thượng thư thản nhiên đáp:
Ngưu lão phu nhân ngẫm nghĩ, kinh hãi nói:
Bà mối há miệng, muốn khuyên Thành Quốc Công phu nhân trước nên âm thầm thăm dò, tránh thêm lần bị từ chối bẽ mặt. Nhưng thấy phu nhân vẫn cười ôn hòa, cuối cùng cũng nén lại, chỉ thầm than trong lòng: Phu nhân quả là người có phong độ.
“Nhưng vì sao họ lại muốn cưới đại nha đầu?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.