Phùng Xuân - Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 277: Mau chóng đến cầu thân
Phùng Tranh im lặng giây lát, khuyên nhủ: “Tổ phụ, người hãy quan sát kỹ hơn, cháu thấy Lục Huyền cũng không tệ.”
Nàng và Lục Huyền… thật sự sắp đính hôn rồi sao?
“Bà nhìn gì thế?” Thành Quốc Công khó hiểu.
“Nếu tổ phụ định sắp xếp mối hôn sự khác cho con thì sao?” Phùng thượng thư thử dò xét.
Còn nếu đã thành thông gia thì chẳng lo gì nữa.
Sắc mặt Phùng thượng thư càng đen, lại hỏi: “Nếu tổ phụ không đồng ý chuyện hôn sự này thì sao?”
Phùng Tranh bình thản gật đầu.
Sau khi nghe Thành Quốc Công kể lại mọi chuyện, phu nhân Thành Quốc Công khẽ gật đầu: “Nghe qua thì đúng là một đứa nhỏ thú vị.”
Phùng Tranh có vẻ chưa từng nghĩ tới khả năng này, nghiêm túc hỏi lại: “Tổ phụ tại sao lại không đồng ý?”
Nếu ông nhất quyết ngăn cản không cho gả, nhỡ hai đứa nó bỏ trốn—nghĩ đến tin đồn ầm ĩ hồi mùa xuân năm ngoái, Phùng thượng thư liền cảm thấy khó thở.
Trải qua bao chuyện, hiện giờ lợi ích giữa phủ Thượng thư và phủ Thành Quốc Công đã nhất trí. Trong điều kiện tiền đề là không mâu thuẫn về đại cục, lại xét đến phẩm mạo, gia thế của Lục Huyền — không có điểm nào để chê. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dỗi hờn có mang lại hôn sự tốt cho cháu gái không? Không thể!
Thấy cháu gái ngẩn ngơ, Phùng thượng thư chỉ muốn giậm chân than trời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đính hôn, thành thân, rồi sẽ về sống ở phủ Thành Quốc Công.
Phu nhân Thành Quốc Công sửng sốt: “Đại tiểu thư phủ Thượng thư?”
Phu nhân lắc đầu: “Chả trách râu ông ít đi, chắc lần này thượng thư gia chiếm thế thượng phong rồi.”
Chương 277: Mau chóng đến cầu thân
Ông vừa bước đi vài bước thì lại dừng.
Kế hoạch kín kẽ thế này thật khiến người tức lộn ruột.
Không được, giờ mà nói ra thì quá sớm, lỡ đâu nói xong mà phủ Thành Quốc Công không tới cầu thân, mặt mũi ông vứt đi đâu?
Nhìn bộ dạng hớn hở của lão già kia, hận không thể cưới cháu gái ông về ngay, ông còn có thể làm giá, ép cho lão đãi thêm vài bữa gà quay nữa cũng nên.
Thật là tức c·h·ế·t mà!
Dĩ nhiên không phải. Lần đầu nàng giả nam trang là để đưa Tiểu Ngư đi thăm mộ, nhưng chuyện đó sao có thể kể cho tổ phụ nghe?
Phùng thượng thư nhìn cháu gái chằm chằm: “Tranh nhi, con thích thằng nhãi họ Lục đến vậy sao?”
“Đi thay đồ ngay!” Phùng thượng thư nhăn mặt chỉ vào bộ trang phục nam nhi trên người nàng.
“Đúng vậy! Bà đoán xem hôm nay nàng ấy cải trang ra sao?”
Chọn cái hại nhẹ hơn thôi, đành làm Lục Huyền bị oan vậy.
Phùng Tranh chớp chớp mắt.
Còn nghe con nhóc thiên vị kia nói thêm nữa, ông lại càng thấy chướng mắt thằng nhóc kia! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Phu nhân, có hỷ sự.” Thành Quốc Công ghé sát lại, phẩy tay cho đám nha hoàn bà tử lui ra.
Phùng thượng thư phồng râu trợn mắt: “Chẳng lẽ lại để phủ Thượng thư đi cầu thân trước?”
Không thể dùng đế giày phang được, dù sao cũng là cô nương.
Phùng thượng thư nghẹn lời.
Dù nói như thế nhưng cũng không phải hoàn toàn, nếu bảo là thay đồ xong rồi nhảy tường ra ngoài, e rằng tổ phụ sẽ không chịu nổi…
“Chính là đại tôn nữ của lão hủ nho kia.”
Ông đã tốn bao công suy nghĩ mà vẫn không ra được cháu gái làm sao thoát ra khỏi phủ, còn định âm thầm phạt đám giữ cửa một trận, ai ngờ là sau khi ra khỏi cổng mới thay y phục!
Phu nhân Thành Quốc Công đột nhiên lại gần chăm chú nhìn ông.
…
Gái lớn không giữ được nữa rồi!
Phùng thượng thư: …
Thôi đừng khoác lác nữa, ông già nhà mình tính tình chậm lụt, đến lúc có con rồi mới nhận ra mình thích bà, giờ còn đòi nhìn người ta một cái biết hết?
Sau khi một mình trở lại phủ Thượng thư, Phùng thượng thư nhìn về phía Trường Ninh Đường mà chần chừ.
Kỳ thực Phùng thượng thư nghĩ rằng, hai đứa đã định hôn sự thì sau này gặp mặt cũng quang minh chính đại, chẳng cần giả trai làm gì nữa.
Phùng thượng thư đưa tay ôm ngực.
Chuyện hôn sự của cháu gái, nên thông báo với lão bà một tiếng.
Thành Quốc Công trở về phủ, sải bước thẳng đến chỗ phu nhân.
Phu nhân Thành Quốc Công lập tức hứng thú: “Nhà ai thế?”
Phùng Tranh ngạc nhiên: “Tổ phụ đã tìm được mối hôn sự thích hợp cho cháu rồi sao?”
Phu nhân Thành Quốc Công càng thêm tò mò: “Chuyện gì mà thần thần bí bí vậy?”
Phùng Tranh hơi do dự rồi gật đầu: “Vâng.”
Phu nhân Thành Quốc Công gật đầu: “Quốc công gia nói đúng.”
Phùng Tranh thở phào nhẹ nhõm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thành Quốc Công ngồi xuống, tự rót cho mình chén trà uống cạn, vui vẻ nói: “Hôm nay ta gặp được người trong lòng của Huyền nhi, đoán xem là tiểu thư nhà ai?”
Thành Quốc Công hừ lạnh: “Ta nhường ông ta thôi. Không thì sau này nhà mình đi cầu thân, ông ta cố tình gây khó dễ thì phiền.”
Lúc nãy tổ phụ phản đối quyết liệt khiến nàng thấy vô lý, giờ lại đồng ý dễ dàng khiến nàng cảm thấy… hơi đột ngột. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có lúc ông nghi ngờ cháu gái đang chế nhạo mình, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen trong veo kia lại thấy mình nghĩ nhiều.
Phùng thượng thư suýt nữa thì tức đến rụng râu.
Phu nhân nhướng mày tỏ ý hoài nghi: “Mới gặp một lần đã nhìn ra tính cách?”
Vốn giỏi việc thuyết phục người khác, Phùng thượng thư nhanh chóng tìm được lý do tự an ủi: ông từng xem Thành Quốc Công là trò vui, nhưng nhìn đi nhìn lại thấy hóa ra chuyện cười lại là nhà mình. Nếu không kết thân, sau này còn không biết bị lão già kia chế nhạo bao nhiêu năm.
Nếu thật như thế, ông quyết không đồng ý đâu nhé!
“Tổ phụ, người không sao chứ?” Phùng Tranh vội đỡ lấy ông.
Phùng Tranh ngẩn người: “Tổ phụ, ý người là… nếu phủ Thành Quốc Công đến cầu thân, người sẽ đồng ý?”
Phu nhân Thành Quốc Công ngẩng đầu nhìn sắc trời, ngạc nhiên: “Sao hôm nay quốc công gia về sớm vậy?”
Câu hỏi của tổ phụ thật đúng là sắc sảo.
Phùng Tranh cười gượng.
Dù trước kia nàng từng ở đó, nhưng lần này hoàn toàn khác biệt.
Thành Quốc Công đắc ý cười: “Bà không biết sắc mặt lão hủ nho lúc đó đâu, ông ta luôn tưởng cháu ta thích nam nhân. Ta nói người đi cùng Huyền nhi là cô nương, ông ta sống c·h·ế·t không tin, ai ngờ lại chính là tôn nữ của ông ta…”
Cũng bởi vậy, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng người lớn trong nhà sẽ phản đối.
Phùng thượng thư hừ lạnh: “Không vừa mắt thằng nhãi đó thì sao?”
“Vậy bà tìm người mai mối cho tử tế, sớm đi cầu thân đi là vừa.”
“Phải đấy, dung mạo xinh đẹp, tính tình phóng khoáng, bà đảm bảo sẽ thích.”
Nghĩ vậy, liên hôn với phủ Thành Quốc Công đúng là phương án tốt nhất.
“Mỗi lần cải trang như thế, đều là để gặp tiểu tử nhà Thành Quốc Công sao?”
Ông thật sự muốn chọn cho cháu gái một mối tốt nhất, nhưng chuyện mùa xuân năm ngoái đã ảnh hưởng tới hôn sự của Tranh nhi, nhất thời quả thật chưa tìm ra mối nào phù hợp.
Không ngờ chuyện qua cửa dễ dàng đến thế, nàng cứ tưởng vì chuyện giả nam trang sẽ bị tổ phụ mắng một trận nên thân.
Phùng thượng thư âm thầm tự trấn an, rồi thản nhiên nói: “Hôn sự thích hợp dĩ nhiên là có, nhưng phủ Thành Quốc Công cũng không tệ. Nếu con đã vừa ý thằng nhãi kia, thì cứ xem thái độ nhà họ thế nào.”
Nhưng với tuổi đời và kinh nghiệm của ông, đã sớm hiểu rõ rằng thực tế mới là điều quan trọng nhất.
“Cháu thay ngay.”
Cũng bởi vậy, không khỏi cảm thấy mình có phần chán nản.
Phùng đại tiểu thư trong lòng thở dài, trên mặt vẫn ngoan ngoãn đáp: “Ra khỏi phủ rồi mới thay y phục.”
Vì muốn gặp thằng nhãi nhà họ Lục mà đến nữ cải nam trang cũng làm, nhìn cái mày rậm mặt có góc cạnh kia, rõ ràng trang điểm rất thành thục, đâu phải lần đầu!
Phùng thượng thư nhìn cô cháu gái lanh lợi, hít sâu một hơi.
Con bé này đúng là bị thằng nhóc họ Lục dắt mũi rồi, dám đinh ninh rằng chỉ cần Thành Quốc Công tới cầu thân thì ông đây sẽ lập tức đồng ý!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.