Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Phùng Xuân - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 275: Nhân sinh lắm nỗi truân chuyên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 275: Nhân sinh lắm nỗi truân chuyên


Lão Quốc Công định đi tìm Phùng thượng thư thì chợt dừng bước.

Phùng thượng thư bị gọi ra, mặt đầy nghi hoặc: “Quốc Công gia tìm ta có việc gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai lão đầu đến nơi thì đại sảnh Đào Nhiên Trai đã chật kín người.

“Quan trọng, ta tin rồi. Giờ ta có thể quay lại nha môn chưa?” Phùng thượng thư đứng lại.

Thiếu niên hít sâu một hơi.

Nghĩ đến đây, lão Quốc Công lại nổi giận.

Phùng thượng thư gật đầu.

Lý do?

Vừa nghe đến Đào Nhiên Trai, Phùng thượng thư xoa xoa râu: “Thế thì đi xem cũng được.”

Ông muốn trực tiếp dẫn lão nho lên lầu hai tìm đại tôn nhi, biết đâu cô nương kia còn gọi ông là “gia gia” ngay trước mặt lão nho, đến lúc đó xem lão còn nói được gì nữa.

Tuy tuổi đã cao nhưng mắt ông vẫn rất tinh, chỉ thoáng thấy khuôn mặt xinh đẹp kia là yên tâm ngay.

Tiểu nhị đứng ngoài bị làm cho không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Các tiểu nhị bận rộn tấp nập, không ai để ý hai vị khách vừa bước vào.

Chương 275: Nhân sinh lắm nỗi truân chuyên

Lão nho này rõ ràng không tin!

Sao mà quên được, từ sau khi phát hiện đại tôn nhi của lão đầu kia có sở thích nam sắc, ông nhìn đứa con trai thứ hai nhà mình cũng thấy thuận mắt hẳn.

Còn phải hỏi sao, đứng cạnh tôn nhi nhà mình mà còn thanh tú hơn nó, làm sao là con trai được!

Phùng thượng thư phủi mấy hạt bụi tưởng tượng trên người, vừa đi vừa hỏi: “Quốc Công gia nói đi, có chuyện gì gấp vậy?”

Tóm lại hôm nay nhất định phải để lão nho biết rõ tôn nhi ông không có sở thích nam sắc.

Phùng thượng thư giật giật khóe miệng: “Quốc Công gia, giờ vẫn đang giờ vào nha môn, ngài gọi ta ra chỉ để nói chuyện này?”

Thành Quốc Công làm sao vậy, lại chạy tới tận nha môn Lễ bộ tìm ông, cũng không biết giữ gìn hình tượng gì cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhã gian của Đào Nhiên Trai không nhiều, ngoài cửa mỗi gian đều có một tiểu nhị áo xanh đứng chờ lệnh, ngoài ra còn có mấy gã tiểu đồng phục vụ chủ nhân.

Tiểu nhị nghe vậy giơ ngón cái: “Lão gia thật là thương cháu.”

Khoan đã, vẫn nên xác nhận xem có đúng là cô nương hay không.

Ngay lúc Phùng Tranh định nhảy cửa sổ, cánh cửa đã bị đẩy ra, giọng Thành Quốc Công sang sảng vang lên: “Khoan nhảy đã!”

Thành Quốc Công buông tay, cười khan: “Tại ta sốt ruột quá.”

Lão đầu này rảnh quá đi mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay sau đó, Phùng thượng thư bước vào, vừa thấy Phùng Tranh thì huyết áp tăng vọt, “phịch” một tiếng đóng cửa lại.

Lục Huyền nghĩ ngoài Lâm Khiếu thì không ai khác, đặt đũa xuống: “Nàng cứ ăn trước, ta ra xem.”

Theo lý thì không thể nhanh vậy…

Yên tâm rồi, Thành Quốc Công bước đi như bay, đi tìm Phùng thượng thư.

“Đào Nhiên Trai.”

Tiểu nhị thấy hai người lớn tuổi lại có người mặc quan phục màu tía, vội vàng cúi chào: “Hai vị đại nhân đặt gian nào ạ?”

Lục Huyền lập tức hiểu ra: tổ phụ mang Phùng thượng thư đến đây chính là để chứng minh hắn không thích nam sắc…

Thành Quốc Công kéo tay Phùng thượng thư: “Lên lầu hai!”

Hai ông già tay trong tay đi ngoài đường trông ra thể thống gì chứ, đúng là lão đầu không biết lễ nghĩa.

Tiểu nhị gõ cửa: “Khách quan, có người tìm.”

Vừa nghĩ đến đó, Lục Huyền kéo cửa ra, rồi lập tức đóng sầm lại.

Nghĩ kỹ lại, nếu ông dẫn cô nương đi ăn gà quay, cũng sẽ không cho mấy tên hạ nhân lắm chuyện theo sau. Không sai, chắc chắn là gian này! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tất nhiên Thành Quốc Công không đồng ý: “Không được, ngươi nhất định phải đi cùng ta xem.”

“Hôm nay ta lại thấy hai đứa nó.” Thành Quốc Công liếc quanh rồi hạ thấp giọng, “Ta nhìn kỹ rồi, thiếu niên đó thực ra là cô nương giả trai!”

Trong nhã gian, không khí im lặng trong chốc lát.

Hai người đi lên lầu, đảo mắt nhìn các nhã gian dọc hai bên hành lang.

Thành Quốc Công ngẩng đầu nhìn biển hiệu tửu lâu, hài lòng vuốt râu.

Phùng Tranh cầm đùi gà ngẩn người: “Sao thế?”

Thành Quốc Công một đường theo dõi đến tận Đào Nhiên Trai.

“Mau theo ta!” Thành Quốc Công túm lấy cổ tay Phùng thượng thư.

Phùng thượng thư không phản đối.

Ít nhất phải chứng minh tôn nhi ông không có sở thích nam sắc rồi hẵng nhảy chứ.

Chuyện gì vậy trời?

Chẳng lẽ đã điều tra ra hung thủ g·i·ế·t Tĩnh Tâm?

“Vừa đi vừa nói, đừng chậm trễ!”

“Là gian nào?” Phùng thượng thư hỏi.

Cháu trai của lão đầu kia có thích nam sắc hay không ông chẳng quan tâm, dù sao cũng chẳng liên quan đến mình. Nhưng nếu có thể nhân tiện ăn một bữa gà quay ở Đào Nhiên Trai thì cũng không tệ.

“Ồ, vậy sao.”

Không tệ, còn biết đưa cô nương người ta đến ăn gà quay, giỏi hơn ông hồi trẻ nhiều.

“Quốc Công gia, phiền nói rõ chuyện đã!” Phùng thượng thư cố rút tay, không được.

Tiểu nhị hơi do dự rồi gật đầu: “Đúng vậy.”

Thông thường sẽ không dễ nói chuyện khách nhân cho người lạ như thế, nhưng vị này mặc quan phục, không dám đắc tội. Huống hồ trong kia chỉ là hai thiếu niên, cũng không phải chuyện gì khuất tất như nam nhân dắt ngoại thất ra ngoài bị thê tử bắt gặp.

Mắt thấy mới là thật, nếu lão nho này không nhận ra đó là nữ cải trang, ông sẽ chặn đại tôn nhi lại tại chỗ.

Phùng Tranh đang cầm cái đùi gà, hỏi: “Là Lâm công tử sao?”

Phùng thượng thư không địch lại được Thành Quốc Công (chủ yếu là vì sức không bằng người ta), đành phải đồng ý: “Vậy đi đâu xem?”

Đào Nhiên Trai à?

Nghĩ đến đây là lần đầu tiên gặp cháu dâu tương lai, lão Quốc Công cố gắng giữ vẻ hiền hòa dễ gần.

Khóe môi Thành Quốc Công nhếch lên: “Phùng thượng thư còn nhớ lần trước thấy đại tôn nhi ta cùng một thiếu niên không?”

Thành Quốc Công cười híp mắt: “Ta cùng bạn đến ăn gà quay, tình cờ thấy cháu trai với bằng hữu lên lầu, tới hỏi xem tụi nhỏ có mang đủ tiền không. Nếu thiếu thì còn có tổ phụ, đãi bằng hữu thì không thể keo kiệt được.”

Những nhã gian khác đều có tiểu đồng lạ mặt đứng chờ, chỉ có gian này là không.

Thấy Thành Quốc Công quả thật gấp gáp, Phùng thượng thư trầm mặt nói: “Dù có vừa đi vừa nói thì Quốc Công gia cũng buông tay trước đã.”

Thành Quốc Công đầy tự tin bước tới.

Tổ phụ thân yêu à, ngoài việc nhận số, còn biết làm gì đây?

Thành Quốc Công hất cằm chỉ vào cửa gian: “Người trong đó có phải hai thiếu niên không?”

Lục Huyền bước nhanh trở vào, nắm lấy cổ tay Phùng Tranh: “Mau trốn, bên ngoài là tổ phụ ta!”

Bên trong, Lục Huyền nghe thấy, liền quay sang Phùng Tranh.

Thành Quốc Công tức giận: “Ta biết ngay ngươi không tin nên mới gọi ngươi đến nhìn tận mắt.”

Thành Quốc Công quan sát một lượt rồi chỉ vào một cánh cửa: “Hẳn là gian này.”

Đúng là tình thân cách một đời, tuổi đã cao mà còn tự mình lên lầu đưa tiền tiêu vặt. Nếu là cha thấy con như thế, chắc lại cho là tiêu pha với bè bạn xấu.

Dù có sửa lông mày đi nữa thì cũng nhìn ra được là nữ nhi.

Thành Quốc Công là người đầu tiên phá vỡ sự gượng gạo: “A, Huyền nhi dẫn bằng hữu đến ăn gà quay à?”

Nhìn gương mặt đen lại của tổ phụ, nàng chỉ có một ý nghĩ: chỉ sửa lông mày và nét mặt đúng là không đủ, sớm biết thế thì nên học cải trang dịch dung rồi!

Phùng thượng thư bị kéo một cái suýt ngã, suýt nữa nổi giận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này tâm trạng của Phùng Tranh còn tệ hơn cả Lục Huyền.

Dù sao cũng đã đến rồi, coi như chiều theo lão đầu kia. Nói thực thì ông cũng hơi tò mò.

Thành Quốc Công trợn mắt tròn xoe: “Thanh danh tôn nhi ta chẳng lẽ không quan trọng?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 275: Nhân sinh lắm nỗi truân chuyên