Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi
Kỳ Quân Chiết Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 98: Cơn sóng ngầm
Nhìn chủ tử bình tĩnh như vậy, nàng hít sâu một hơi, dùng tay xoa mạnh vài lần lên mặt mình, cố gắng để bản thân cũng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Dù trong lòng có bao nhiêu lo lắng, bà cũng sẽ không để lộ ra ngoài.
Kiều Trung là một thái giám từng chịu ơn cứu mạng của chủ tử.
Thế nhưng kết quả lại trở thành ký ức đau thương nhất của Đại Hạ.
Vừa dứt lời, tim nàng đập liên hồi như trống trận, dồn dập vang lên trong lồng ng.ực.
Nàng cũng nhận ra điều đó.
Nhưng ngay khi Tào Đạt xuất hiện, thái độ của hắn lập tức thay đổi hẳn, tựa như trở thành một người khác.
Do đó, nàng không muốn nhúng tay quá sâu, chỉ âm thầm cảnh báo Đặng cô cô để bà ta chú ý hơn.
Từ Đoan Nghi khép hờ mắt, khẽ thở dài một hơi, cố gắng điều chỉnh tâm trạng, khiến bản thân trông có vẻ bình thường nhất có thể.
“Cũng được, vậy Điện hạ cứ tiếp tục chải chuốt, nô tỳ sẽ đi dặn nhà bếp.”
“Chủ tử…”
Từ Đoan Nghi nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.
“Không cần phiền phức, sáng nay dì mẫu không phải dùng cháo thịt gà băm nhuyễn sao? Chuẩn bị cho ta một phần như vậy là được. Dù sao lát nữa cũng phải dùng bữa trưa, nếu bây giờ ăn nhiều, đến lúc đó lại chẳng thể cùng dì mẫu dùng cơm.”
Dù hiện tại chưa rõ Thái hậu sẽ quyết định ra sao, bà cũng không thể để công chúa nhận ra điều gì bất thường.
Thời Vũ vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện, chỉ cảm thấy mơ hồ khó hiểu.
Nàng đột nhiên nhớ lại hôm nàng cùng Tạ Thanh Nhai tiến cung trong ngày về phủ ngoại.
Nhưng dòng suy nghĩ cứ như dòng nước lũ, không ngừng tuôn trào, khiến trái tim nàng nặng trĩu.
Nàng liền nghiêm túc gật đầu, trấn an:
Sau khi đáp lời, nàng thấy chủ tử không nói thêm gì nữa, không khỏi hỏi:
Nàng không dám nghĩ tiếp.
“Bây giờ ngươi vẫn còn ở trong cung, dì mẫu lại đang ở ngay bên ngoài.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vậy nên cuối cùng, triều đình không luận tội hắn, nhưng cũng không phong thưởng, chỉ để mọi chuyện “công tội ngang nhau.”
Nhưng Từ Đoan Nghi cũng không hề để lộ ra bất cứ điều gì.
“Phản ứng của Tào Đạt… không đúng…”
“Hãy cho người giám sát Tào Đạt, hắn có vấn đề.”
Từ Đoan Nghi bất giác thì thầm một câu.
Mặc dù dì mẫu chưa hạ lệnh, nhưng ai có thể đảm bảo rằng Tào Đạt sẽ không tự ý hành động, ra tay trước với Tạ Thanh Nhai?
Nhưng nếu… trận chiến đó có khuất tất?
Thời Vũ tính lo lắng, vừa nghe lệnh liền muốn đi ngay.
Thời Vũ thoáng sững sờ, lập tức nhớ ra điều gì, trợn to mắt kinh ngạc thốt lên:
Lời nói của dì mẫu, dường như có ẩn ý khác.
Cẩn tắc vô ưu.
Đừng nói là chàng, ngay cả Trường Ninh và Bình An, nàng cũng chẳng còn mặt mũi nào để đối diện.
“Chủ tử, chỉ dặn dò hai việc này thôi sao?”
“Nô tỳ hiểu rồi!”
“Không đúng.”
Nhưng lúc này, Từ Đoan Nghi đã hoàn toàn đắm chìm trong suy tư, không có thời gian trả lời nàng.
Thời Vũ từ lâu đã biết Tào Đạt không phải người tốt, nên khi nghe chủ tử nói vậy, nàng cũng không có ý phản bác, liền chủ động đề nghị:
“Ngươi hãy tìm Kiều Trung, nhờ hắn giúp ta giám sát Tào Đạt.”
Chính chủ tử là người đã đứng ra cứu giúp hắn.
“Ta còn tưởng công chúa vẫn còn đang ngủ, không ngờ người đã dậy rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước đó, nàng quá bận tâm đến kế sách đối phó, nên không để ý nhiều đến câu nói này.
Nàng không muốn nghĩ theo chiều hướng đó.
Ánh mắt bà dừng trên gương mặt rạng rỡ của Từ Đoan Nghi, trong lòng thầm than, thực sự không muốn nhìn thấy cảnh trưởng công chúa rơi vào đau khổ trong tương lai.
Nghe đến cái tên này, Thời Vũ liền hiểu rõ.
Thời Vũ nghe thấy, không khỏi thắc mắc:
Toàn thân nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cả nàng và Thời Vũ đều nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng tới.
Khi Đặng cô cô vén rèm tiến vào, cảnh tượng trước mắt bà là Từ Đoan Nghi đang ngồi trước gương đồng, để mặc Thời Vũ chải chuốt.
Bà không hề biết, Từ Đoan Nghi đã sớm nghe được tất cả mọi chuyện bên ngoài.
Nàng vẫn còn đang ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì, thì chỉ thấy Từ Đoan Nghi vẫn chìm trong suy nghĩ, lẩm bẩm nói:
Thời Vũ đợi cho đến khi tiếng bước chân của Đặng cô cô khuất dần, mới dám mở miệng, nhưng vẫn hạ giọng rất thấp, sợ có người nghe được.
“Nhất định giữa hai người họ có vấn đề.”
“Trận chiến Trường Dã có vấn đề…”
Chưa đợi Thời Vũ lên tiếng, nàng đã trấn tĩnh lại, chậm rãi nói:
Sau đó mới cầm lấy cây lược ngọc, bước tới hầu hạ chủ tử.
Từ Đoan Nghi tiếp tục dặn dò:
Song, lúc này không phải là lúc để chỉnh trang bản thân.
Đặng cô cô nghe vậy liền gật đầu:
Từ Đoan Nghi khẽ gật đầu.
Ban đầu cả hai vẫn nói chuyện rất vui vẻ, thậm chí Tạ Thanh Nhai còn mỉm cười.
“Hai người nào? Ai với ai vậy ạ?” Thời Vũ đứng bên cạnh nghe mà rối tung cả đầu.
Nhưng giờ bình tĩnh suy xét lại, nàng cảm thấy có gì đó không đúng.
“Người rốt cuộc làm sao vậy? Trận chiến Trường Dã có gì không ổn ư?”
Từ Đoan Nghi đáp:
Nếu dì mẫu thật sự có liên quan đến trận chiến năm đó, vậy thì sau này nàng còn mặt mũi nào để đối diện với Tạ Thanh Nhai?
“Hôm nay ngươi hãy tìm cớ ra khỏi cung một chuyến, bảo Bích Khê nghĩ cách phái người đến Ngọc Điền, nhắc nhở vương gia cẩn thận.”
Thời Vũ biết chủ tử đang lo lắng Kiều Trung sẽ gặp nguy hiểm nếu hành động l.ỗ m.ãng.
“Điện hạ, nô tỳ xin cáo lui.”
“Tào Đạt là kẻ thâm sâu khó lường, xung quanh hắn có không ít tay chân trung thành. Ngươi hãy dặn Kiều Trung cẩn thận hành sự, tuyệt đối không được để lộ, cũng đừng để bản thân gặp nguy hiểm.”
Chỉ có thể siết chặt lấy cánh tay Thời Vũ, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Khi đó, ai cũng tin rằng là do Tạ Thanh Nhai khinh địch, quá mức chủ quan nên mới rơi vào bẫy của địch, khiến quân ta chịu tổn thất nặng nề.
Từ Đoan Nghi ngồi xuống, khẽ lẩm bẩm: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nỗi bất an trong lòng nàng vẫn chưa thể xua tan.
Nói đến đây, nàng chợt nghĩ ra một biện pháp, thấp giọng dặn dò:
Nàng chỉ nghe chủ tử nói có vấn đề, nhưng vấn đề là gì, vì sao lại khiến chủ tử hoảng hốt đến mức này, Thời Vũ thật sự không hiểu nổi.
Dù nhịp tim vẫn còn đập mạnh dồn dập, nhưng sắc mặt nàng đã khôi phục lại vẻ bình thản, không để lộ ra bất cứ điều gì.
Sự bất ngờ khiến nàng giật mình, vội vàng tiến lên đỡ lấy:
Năm ấy, trận chiến này vốn dĩ là một trận tất thắng.
Cuộc nói chuyện tuy chỉ diễn ra trong chốc lát, nhưng nàng đã toát mồ hôi lạnh cả lưng, không biết là do lo lắng hay sợ hãi.
“Trước tiên giúp ta chải đầu.”
Từ Đoan Nghi không trách nàng, chỉ nhẹ nhàng buông tay, dặn dò thêm một câu:
Việc này là quan trọng nhất.
“Đó chẳng phải là trận đánh cuối cùng của vương gia sao?”
Trong trận chiến Trường Dã năm ấy, liệu dì mẫu có nhúng tay vào không?
May mà Thời Vũ phản ứng nhanh, vội đỡ lấy nàng, dìu ngồi trở lại ghế.
Nhưng nàng lại bị Từ Đoan Nghi giữ lại, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Trận chiến Trường Dã…”
Cuối cùng, nàng chỉ có thể khàn giọng dặn dò:
Thời Vũ lập tức gật đầu, nghiêm túc đáp:
“Nô tỳ hiểu rồi.”
Dù Tào Đạt có thể chưa dám ra tay với bọn họ, trừ khi hắn thực sự không cần mạng sống nữa, nhưng phòng ngừa vẫn là trên hết.
Nàng đã từng hứa với Tạ Thanh Nhai rằng sẽ bảo vệ huynh muội của chàng thật tốt, nhất định không thể để xảy ra bất cứ sơ suất nào.
Trên đường tới đây, bà còn thấp thỏm không yên, nhưng lúc này, đứng trước Từ Đoan Nghi, bà lại hoàn toàn điềm tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngay lúc Thời Vũ vừa nâng lược lên, từ bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân.
“Thái hậu sai nô tỳ đến xem Điện hạ muốn dùng món gì, để nô tỳ dặn nhà bếp chuẩn bị.”
Thời Vũ hiểu rõ, lúc này không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện, liền lập tức cúi đầu đáp lời.
Dì mẫu còn chưa tỏ ra lo lắng đến mức ấy, vậy mà Tào Đạt lại căng thẳng như vậy, điều này có gì đó không hợp lý.
Vừa trở về nội điện, Thời Vũ nhịn không được liền lên tiếng.
Dù sau đó hắn có chiến thắng, nhưng vẫn bị xem là kẻ tội đồ, khiến bao người đổ máu oan uổng.
“Không được. Việc này không thể điều tra trong một sớm một chiều. Nếu ngươi rời khỏi ta quá lâu, tất sẽ khiến người khác nghi ngờ.”
“Chủ tử, người làm sao vậy?”
Nàng nào còn tư cách để gặp hắn.
Nhưng sự để tâm này, có vẻ như quá mức rồi.
Thời Vũ nghiêm túc gật đầu lần nữa:
Nhưng thần sắc có thể che giấu, còn nội tâm thì không.
Thời Vũ vẫn chưa kịp nghĩ ra điều gì, thì bỗng thấy chủ tử sắc mặt tái nhợt, chống tay lên bàn trang điểm, chậm rãi đứng dậy.
Nàng ghé sát lại, chỉ nghe thấy Từ Đoan Nghi khẽ thốt lên bốn chữ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù Tào Đạt có lo sợ rằng một khi họ nắm quyền, hắn sẽ gặp nguy hiểm…
“Chủ tử!”
Lúc này, Từ Đoan Nghi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chương 98: Cơn sóng ngầm
Nụ cười vốn có trên môi dần dần tan biến.
Đặng cô cô đã ở trong cung hơn hai mươi năm, là cánh tay đắc lực bên cạnh Thái hậu Chiêu Dụ.
Năm xưa, khi hắn mới vào cung, do vô tình đắc tội với một tên thái giám cấp cao, bị người ta chèn ép đến suýt mất mạng.
Nhưng lúc này, ngay cả Từ Đoan Nghi cũng không dám chắc những suy đoán của mình là đúng hay sai, nàng nhất thời không thể đưa ra câu trả lời.
“Nô tỳ sẽ chuyển lời cẩn thận, tuyệt đối không để Kiều Trung lộ diện.”
Nếu thật sự lo sợ Tạ Thanh Nhai và hoàng thượng liên thủ đoạt lấy đại quyền, thì người nên lo lắng nhất phải là dì mẫu mới đúng.
“Trận chiến Trường Dã?”
Nhưng Từ Đoan Nghi cất giọng khàn khàn, cắt ngang lời nàng:
Chắc hẳn là cung nhân do Đặng cô cô sai đến để hầu hạ nàng.
Nhìn thấy Đặng cô cô tiến vào, Từ Đoan Nghi liền nở nụ cười, nhẹ nhàng hỏi thăm như thường lệ.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, toàn thân Từ Đoan Nghi lập tức run rẩy, suýt chút nữa ngã quỵ.
“Ngươi đối với hắn, thực sự rất để tâm.”
“Nếu chủ tử không yên tâm, để nô tỳ tự mình đi theo dõi hắn.”
Dáng vẻ cùng thần thái của nàng chẳng hề khác trước kia.
Chuyện này đã trôi qua nhiều năm, hiện giờ không mấy ai còn nhớ đến.
Bỗng nhiên, một câu nói của dì mẫu với Tào Đạt lúc nãy chợt lóe lên trong đầu nàng.
Thậm chí còn ngầm đồng ý để hắn rời khỏi quân doanh Ký Châu, giao quyền binh lại cho kẻ khác.
Thời Vũ lập tức nhận ra mình quá vội vàng, không khỏi xấu hổ cúi đầu, khẽ nói:
“Nô tỳ đã rõ!”
Nàng lo lắng nhìn chủ tử, giọng đầy hoang mang:
Đặng cô cô mỉm cười đáp lại, bước đến gần, rót một chén trà dâng lên, vừa làm vừa nói:
“Cái gì không đúng ạ?”
Nàng tin rằng trước khi rời đi, Tạ Thanh Nhai hẳn đã sắp xếp ổn thỏa cho Trường Ninh và Bình An.
Nàng còn dám gặp hắn nữa không?
Trước khi rời đi, Đặng cô cô bỗng quay đầu lại nhìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Còn về phía Trường Ninh và Bình An, cũng bảo Bích Khê đến nhắc nhở Đặng cô cô, dặn bà ấy cẩn thận chăm sóc hai huynh muội họ.”
Nếu những suy đoán của nàng là thật…
Thế nhưng, đến giờ họ vẫn chưa thể xác định được Tạ Thanh Nhai rốt cuộc có đang che giấu điều gì hay không, liệu hắn có thật sự đứng về phía hoàng thượng hay không…
Từ lời nói của hắn, dường như hắn hận không thể khiến Tạ Thanh Nhai biến mất khỏi thế gian này thì mới yên tâm.
Thế nhưng, Từ Đoan Nghi lập tức lắc đầu, không chút do dự phủ quyết:
Gương mặt nàng đầy lo lắng, trong lòng chỉ muốn lập tức phái người báo tin cho Nam An vương.
Hai người không ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ trao nhau một ánh mắt trong gương đồng, rồi tiếp tục như không có gì xảy ra.
Nói rồi, nàng bình tĩnh ngồi xuống trước gương đồng trong điện.
Còn nữa… Phật đường ở Hoàng Ân Tự, nơi thờ phụ thân của Tạ Thanh Nhai và trưởng công chúa… chỉ e rằng về sau, nàng cũng chẳng dám bước vào dù chỉ một bước.
Ý của chủ tử rất rõ ràng—không được manh động.
Dứt lời, bà khẽ hành lễ, chuẩn bị lui ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.