Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi
Kỳ Quân Chiết Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 95: Từ Đoan Nghi trở lại kinh thành
Dứt lời, y sải bước đi thật dứt khoát, không ngoảnh đầu lại.
Nếu là ngày thường, Từ Đoan Nghi chắc chắn sẽ không nỡ để hắn vất vả như vậy.
“Chàng làm gì vậy?”
Sau khi đáp lời Trường Phong, hắn liền nhẹ nhàng đặt nàng ngồi ngay ngắn trên ghế, kéo lấy tấm chăn bên cạnh cẩn thận đắp lên cho nàng.
“Đệ phải nhớ rằng, trước khi có bất kỳ thân phận nào khác, ta trước hết là ca ca của đệ.”
Bờ vai hắn đột nhiên bị vỗ nhẹ hai lần, Mai Tuyết Chinh nhìn hắn, nói chậm rãi:
Nếu không phải vì đang ở trước mặt bao người, có lẽ nàng sẽ không kiềm chế được mà ôm chặt lấy hắn.
Hắn chỉ hỏi nàng một câu: “Không uống nữa sao?”
Hai tay vẫn ôm chặt lấy eo nàng, với sức mạnh không thể từ chối, kiên quyết không buông lỏng dù chỉ một chút.
Mai Tuyết Chinh chậm rãi nói:
Mai Tuyết Chinh thu lại ánh mắt, khẽ nói:
Trước khi tiến đến gặp Mai Tuyết Chinh, Tạ Thanh Nhai cẩn thận dặn dò Trường Phong và Lệnh Cát để phòng bất trắc.
Vừa bước vào xe ngựa, nụ cười trên môi nàng không giấu nổi.
Từ Đoan Nghi khẽ cười, đón lấy chén trà từ tay hắn, nhấp hai ngụm, cuối cùng cũng làm dịu đi cổ họng đang khô khốc.
Thời Vũ là người vui mừng nhất.
Rồi nàng dịu dàng hỏi: “Tôn lão có muốn theo ta về kinh không, hay là…?”
Lời Trình Hạo vừa dứt, sắc mặt Từ Đoan Nghi vô thức thay đổi.
Nghe được câu trả lời, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười vui vẻ.
Nàng dịu dàng gật đầu: “Được.”
Trái lại, Bích Khê hiểu rõ lòng nàng hơn.
Rời khỏi tiểu viện, họ đã không thể chỉ sống cho riêng mình nữa.
Từ Đoan Nghi không nhịn được, khẽ vén rèm xe nhìn ra ngoài.
Dù đã mơ hồ đoán được từ trước, nhưng khi tận tai nghe những lời này, tim Tạ Thanh Nhai vẫn không khỏi rung động mãnh liệt.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, tĩnh lặng như mặt hồ trong đêm, nhìn nàng không rời.
Y cũng dừng bước, đứng cạnh Tạ Thanh Nhai, cùng hắn dõi theo bóng xe ngựa xa dần, rồi cất giọng hỏi:
“Ngươi đoán xem nàng nói gì?”
“Làm ca ca, điều mong mỏi nhất chính là đệ đệ có thể hạnh phúc.”
“Nàng ấy nói với ta rằng—nếu ông trời thương xót, nàng và ngươi tất nhiên sẽ không gặp chuyện gì. Còn nếu ông trời không thương xót, vậy thì nàng sẽ cùng ngươi đi đến tận cùng.”
“Chờ khi mọi chuyện ở đây kết thúc, chờ đến lần sau chúng ta gặp lại, ta sẽ nói rõ với nàng.”
“Đi đây.”
“Mắng ngươi có tác dụng sao? Việc ngươi đã quyết định, bao giờ ngươi chịu thay đổi?”
Nàng hoảng hốt đưa mắt nhìn hai bên rèm xe, lo sợ gió bất chợt thổi tung rèm, để lộ cảnh tượng bên trong ra ngoài.
Nhịp tim dồn dập như muốn xé rách lồng ng.ực.
—
Hai người lập tức tuân lệnh, một người tiến lên phía trước, một người lùi về phía sau, cẩn thận cảnh giới xung quanh.
Nhìn nàng lúc này đôi mắt ướt át, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hắn khẽ quỳ một gối xuống, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán nàng, dặn dò:
Lời nói là vậy.
“Sau này định liệu thế nào?”
Trên đường rời đi, những người còn lại đều dõi theo họ.
Hàng mi hắn khẽ rung động.
Hắn nắm lấy tay nàng, im lặng một lát rồi nhẹ giọng nói:
Mai Tuyết Chinh nhìn xa xăm, nhẹ giọng kể lại:
Cũng may nàng kịp phản ứng, ý thức được tình cảnh bên ngoài, vội nuốt lại tiếng kêu sắp bật ra, không dám phát ra âm thanh nào.
Quả nhiên—
Từ Đoan Nghi đáp, giọng nói có chút khàn khàn.
Rõ ràng là người luôn tuân thủ lễ nghi, nhưng lúc này, khi bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm, nàng làm sao có thể nhẫn tâm từ chối được? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chờ ta trở về.”
Những điều cần căn dặn, nàng đều đã nói cả rồi.
Hắn thừa hiểu, vào những lúc thế này, có nói bao nhiêu lời trấn an cũng vô ích.
Những ngày tháng ở đây, đã khiến nàng cảm nhận được sự chân thành và đáng yêu của họ.
Nhưng Tạ Thanh Nhai vẫn đứng nguyên tại chỗ, dõi mắt theo chiếc xe dần khuất xa.
“thập lý trường đình”
Tiểu Quả cũng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi.
Dạo này trời không mưa, bãi cỏ khô ráo, không ẩm ướt.
Hoàn toàn không có ý định nói chuyện với nàng.
Mãi đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng xe nữa, hắn mới thu lại ánh mắt.
Tôn Thừa Khởi thấy nàng trong lúc này vẫn còn quan tâm đến mình, trong lòng vô cùng cảm kích, liền cười hiền từ nói:
Quả nhiên, khi nhìn theo ánh mắt hắn, liền thấy cỗ xe của Trường Công chúa Gia Thuận đang lững thững tiến về phía trước trên con đường ngoằn ngoèo.
Nàng lập tức quay đầu nhìn về phía Tạ Thanh Nhai đang đứng cách mấy bước.
“Nàng nói gì?”
Nếu để người bên ngoài nghe thấy, thì sau này nàng thực sự không dám nhìn ai nữa.
Từ Đoan Nghi nhớ lại, thuở trước khi Tôn lão còn làm việc trong cung, từng có một đứa trẻ thường xuyên ra vào tìm ông.
“Ta tiễn nàng ra khỏi thành.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đừng, lão phu vẫn còn khỏe mạnh, không cần ai hầu hạ. Bích Khê vẫn nên theo điện hạ về kinh đi.”
Một lần nọ, khi nàng dạo quanh ngự hoa viên, đã từng thấy một cậu bé hớn hở gọi Bích Khê là “sư tỷ.”
Lại phát hiện ra ánh mắt hắn đã sớm dõi theo nàng.
Nàng còn chưa kịp trả lời, đã thấy hắn đưa một chén trà đến trước mặt.
Lòng người khó đoán, nhưng lòng người cũng là thứ đáng trân trọng nhất.
“Nàng nói gì?”
Từ Đoan Nghi hiểu được tấm lòng nhân hậu của ông, nên cũng không ép buộc.
Từ Đoan Nghi mỉm cười cảm ơn, xoa đầu Tiểu Quả một cái, sau đó lần lượt cáo biệt Vương Phục Tân, Lý Văn Cao và những người khác.
Từ Đoan Nghi dù có lo lắng thế nào, vẫn sẽ lo lắng; dù có e ngại thế nào, vẫn không thể hoàn toàn yên lòng.
Nàng thu lại ánh mắt, không nhìn về phía Tôn Cảnh Ngọc nữa, chỉ căn dặn chàng thiếu niên chăm sóc Tôn lão thật tốt, sau đó nói vài lời cảm tạ với các thái y, rồi cùng Tạ Thanh Nhai quay về xe ngựa.
Tạ Thanh Nhai cũng vậy.
Nàng mỉm cười, dịu dàng nói.
Chỉ là, cách hắn chọn lại đơn giản hơn nhiều.
Còn tình cảm nam nữ, chỉ là thứ rắc rối, khiến người ta sa lầy, cả đời bị ràng buộc.
Nụ cười dịu dàng đầu tiên xuất hiện trong mắt hắn, hắn giơ tay vẫy nhẹ về phía nàng, rồi không phát ra tiếng, chỉ khẽ mấp máy môi nói với nàng vài chữ:
Từ Đoan Nghi còn chưa kịp hiểu hắn nói “tốt” là có ý gì, thì đã bị hắn bất ngờ kéo vào lòng.
Cho đến khi xe ngựa dừng lại.
Nghe nói trong nhà Tôn lão, ngoài ông ra, không ai yêu thích y thuật, người thì ham thích buôn bán, người thì mê đọc sách, khiến ông luôn tiếc nuối.
“Nàng không muốn gần gũi ta sao?”
Nói xong, hắn dẫn đầu giục ngựa rời đi.
Lúc ánh mắt nàng hướng về hắn, thì hắn đã sẵn nhìn nàng từ trước.
Tạ Thanh Nhai thấy nàng đã dần lấy lại bình tĩnh, khẽ cười, gật đầu: “Được.”
“Ta tưởng ngươi sẽ mắng ta.”
Tạ Thanh Nhai định đưa Từ Đoan Nghi trở lại xe ngựa để tiễn nàng ra khỏi thành.
Sợ bị người khác phát hiện, rồi lại khiến nàng tức giận, hắn không đợi lâu, lập tức ôm chặt lấy nàng, cúi đầu hôn xuống, mang theo sự chiếm đoạt mạnh mẽ.
Từ Đoan Nghi nhìn vào ánh mắt của từng người, từ Thúy bà bà và Tiểu Quả, đến Vương sư gia, Kiều Chủ bạ, rồi lão Trữ và tất cả những người dân Ngọc Điền…
Vừa rồi Từ Đoan Nghi còn tràn đầy nỗi buồn không nỡ rời xa, không biết phải nói gì, giờ đây tất cả đều tan biến, trong đầu không thể nghĩ được gì nữa.
“Đừng quấy rầy chủ tử, để người nghỉ ngơi.”
Xe ngựa đã rời khỏi nơi này.
Từ Đoan Nghi tiến lại gần, khẽ gọi: “Tôn lão.”
Chỉ cần hắn bày ra dáng vẻ đáng thương một chút, nàng liền chẳng thể cứng lòng cự tuyệt.
Con đường nhỏ quanh co, giờ đây đã không còn bóng dáng cỗ xe ngựa.
“Ngươi còn, nàng còn. Ngươi mất, nàng cũng chẳng sống một mình.”
Khẽ giọng đáp: “Được.”
Hắn vốn dĩ luôn nhìn về phía trước, lúc này không khỏi quay sang nhìn chằm chằm vào Mai Tuyết Chinh.
Chỉ có thể để mặc hắn dẫn dắt, chiếm đoạt từng chút một.
Ngay sau khi hắn nói xong, Mai Tuyết Chinh lập tức quay sang nhìn hắn.
Nàng nghe thấy tiếng hắn bên ngoài chào hỏi mọi người, chưa bao lâu, Thời Vũ và Bích Khê đã bước vào trong xe ngựa.
“Ta đã nói tất cả những gì có thể, khuyên nhủ bằng đủ cách, cứng rắn có, mềm mỏng có, thậm chí còn hỏi nàng—nếu ngươi thực sự mắc dịch bệnh, không thể cứu chữa, nàng sẽ làm thế nào.”
“Vậy nên đừng lo, nàng cứ về trước, nghỉ ngơi thật tốt, đợi ta xong việc sẽ lập tức quay về tìm nàng.”
Từ Đoan Nghi chợt nhận ra điều gì đó, liền khẽ bật cười.
Nói xong, hắn không dám chần chừ thêm, chỉnh lại y phục ngay ngắn, rồi bước ra khỏi xe ngựa, không quay đầu lại.
Hắn không khỏi dừng chân, ánh mắt dõi về phía xa.
Mai Tuyết Chinh khẽ cười nhạt:
Nhưng những người có mặt ở đây đều không có tâm trạng để ngắm cảnh.
Lời Tạ Thanh Nhai vừa dứt, lực đẩy yếu ớt trên cánh tay hắn lập tức biến mất.
Hắn cắn răng, cúi xuống hôn lên môi nàng lần cuối, giọng nói trầm thấp, khẽ khàng:
Nhưng nghĩ đến không biết khi nào mới có thể gặp lại, nàng cũng không đành lòng từ chối.
Y cất bước đi về phía trước.
Nhưng chưa kịp vào thành, hắn đã trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Có lẽ, cả hai.
Từ xưa, đã có tục lệ
Sự náo nhiệt khi nãy đã không còn nữa, bên ngoài lặng ngắt, chỉ còn tiếng vó ngựa đều đặn vang lên, như một lời nhắc nhở rằng họ sắp phải chia xa.
Lúc này, nàng mới tiếp tục theo Tạ Thanh Nhai tiến về phía xe ngựa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mai Tuyết Chinh không nghe thấy tiếng bước chân nữa, quay đầu lại nhìn.
Giọng điệu nửa như trêu ghẹo, nửa như trấn an.
Thúy bà bà liên tục gật đầu, vỗ ngực cam đoan:
Khi đó nàng thấy thú vị, liền hỏi Thời Vũ, mới biết đứa bé ấy là cháu của Tôn lão.
Những chuyện còn lại, hoặc là lặp đi lặp lại, hoặc là không hợp lúc này.
Nàng nắm chặt chén trà, nhìn Tạ Thanh Nhai.
“Trình tướng quân, ta sẽ cùng mọi người đưa nàng ấy ra khỏi thành.”
Nhưng hắn vẫn chưa buông tay nàng, ngược lại, hắn nắm chặt hơn, nhìn nàng, nói:
“Nếu muốn nói gì, thì cứ nói. Ta tin ngươi tự biết chừng mực.”
Lệnh Cát cũng nhìn thấy, vội vàng nhắc nhở.
Bàn tay hắn siết chặt hơn, giọng nói vẫn dịu dàng như trước:
Hắn biết, chỉ có hành động thực tế mới có thể giữ nàng lại bên mình.
Vị trí Mai Tuyết Chinh chọn vốn dĩ là một nơi hẻo lánh, rất thích hợp để nói chuyện.
“Đứng dậy đi.”
Nhưng lúc này—
Điều này khiến Tạ Thanh Nhai vô cùng ngạc nhiên.
“Chúng ta sắp xa nhau rồi, Từ Đoan Nghi, nàng thật sự nỡ đẩy ta ra sao?”
Tạ Thanh Nhai nhíu mày, không giấu giếm mà nói thẳng:
Cảnh tượng ấy, cả đời này y chưa từng chứng kiến.
“Vương phi, sau này người có quay lại không ạ?”
Tạ Thanh Nhai cũng ngồi xuống bên cạnh.
Mai Tuyết Chinh nhận ra ánh mắt dò xét của hắn, hờ hững hỏi.
“Vả lại, ta cũng không phải ở đây một mình.”
Dẫu rằng họ đã từng có những giây phút thân mật trong tiểu viện, nhưng nơi này không phải tiểu viện, bên ngoài còn rất nhiều người, nàng không thể không thấy ngượng ngùng.
Đó là lời hắn nhắn nhủ với nàng.
“Thanh Nhai, ta biết ngươi đang nghĩ gì.”
Chưa kịp nói hết câu, Tôn Thừa Khởi đã khoát tay ngăn lại:
Hắn nhíu mày, trầm giọng hỏi:
Hắn quan tâm danh tiếng của nàng còn hơn chính nàng tự lo lắng cho mình, tất nhiên không muốn để người bên ngoài sinh nghi.
Hành động đột ngột ấy suýt khiến nàng bật thốt lên.
“Lão thân nghe nói hôm nay vương phi và vương gia trở về, đã đặc biệt chuẩn bị không ít món ngon để khoản đãi hai người.”
Nói đến đây, y quay đầu nhìn Tạ Thanh Nhai.
Từ Đoan Nghi thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi ấy, nhưng rồi khẽ lắc đầu, dịu dàng đáp: “Không khát nữa.”
Nhưng lúc này, dường như không còn cần thiết nữa.
Nghe vậy, Từ Đoan Nghi khẽ run rẩy, ngước mắt nhìn hắn.
Nàng mê man dựa vào hõm cổ hắn, hơi thở dồn dập, bàn tay yếu ớt siết chặt cánh tay hắn.
“Ngươi có biết hôm đó, khi ta thay ngươi nói chuyện với nàng, nàng đã nói gì không?”
“Ngươi nhìn gì?”
Lại càng không muốn nàng phải gánh vác tất cả một mình khi hồi kinh.
“Vương gia, đã đến nơi.”
Bốn mắt giao nhau.
Tạ Thanh Nhai biết kế sách của mình đã thành công.
Đến khi bên ngoài không còn ai nữa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, buông rèm xe xuống.
Tạ Thanh Nhai nhìn nàng, không kìm được mà khẽ cười.
Trước đây, nàng từng nghe Bích Khê nhắc đến.
“Điện hạ không cần lo cho lão già này, về kinh thành cũng chỉ nhàn rỗi câu cá, không có việc gì làm, chi bằng ở lại đây, có thể giúp được gì thì giúp.”
“Chờ ta trở về.”
“Đợi một chút, ta muốn hỏi Tôn lão vài câu.”
Tạ Thanh Nhai đã chuẩn bị tinh thần để bị trách mắng, nhưng chờ mãi vẫn không nghe thấy một lời khiển trách nào.
Xưa nay, y không tin vào thứ gọi là tình yêu.
Chỉ là nàng lo lắng ông ở đây không có người chăm sóc, nên vừa định mở miệng: “Vậy để Bích Khê…”
Cuối cùng, nàng vẫn không làm được.
Giọng nói hắn khàn đặc, không biết là do d.ục v.ọng chưa tan hay vì nỗi không nỡ chia xa.
Xe ngựa lăn bánh, chạy dọc theo con đường dài dẫn ra khỏi thành.
Trước đó, nói là tiễn đưa, nhưng thực chất bọn họ đã đưa xe ngựa đi xa đến tận mười dặm ngoài thành.
“Không sao đâu, nàng cứ theo Trình tướng quân hồi kinh trước. Chờ ta xử lý xong mọi chuyện ở đây, ta sẽ lập tức về.” Hắn cầm tay nàng, dịu dàng nói.
Lão Trữ và những người khác đã đứng dậy, ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía họ.
Hắn đương nhiên biết Mai Tuyết Chinh đang hỏi điều gì, đây cũng là chuyện hắn vốn định nói với y.
Mai Tuyết Chinh nhìn hắn, khẽ cười:
“Ngọc Điền là một nơi rất tốt, sau này ta nhất định sẽ quay lại.”
Tạ Thanh Nhai vừa ôm nàng, vừa dịu dàng lau đi vệt nước còn vương trên khoé môi nàng, giọng nói có chút khàn khàn.
Trong lòng nàng trào dâng muôn vàn cảm xúc.
“Có chuyện gì sao?”
“… Đi thôi.”
Từ Đoan Nghi cũng không níu giữ, chỉ lặng lẽ ngồi dậy, dõi mắt nhìn theo bóng dáng Tạ Thanh Nhai rời đi.
Giọng nói trầm thấp của Tạ Thanh Nhai vang lên bên tai.
“Ta biết rồi.”
Bàn tay bỗng nhiên bị ai đó nắm chặt.
Mọi người nhao nhao nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Thanh Nhai gật đầu, sau đó cùng nàng đi đến chỗ Tôn Thừa Khải.
Ban đầu y có rất nhiều điều muốn hỏi.
Chuyện nhỏ này, Trình Hạo đương nhiên không phản đối, ông gật đầu đồng ý, rồi tự mình quay về bên cạnh ngựa của mình, sẵn sàng lên đường.
Ngược lại, Mai Tuyết Chinh chỉ trầm mặc, thu lại ánh mắt.
Bị hắn ôm trọn vào lòng, ngồi trên đùi hắn đối diện nhau, Từ Đoan Nghi vừa thẹn thùng vừa hoảng loạn, giọng nói khẽ khàng, trách móc.
Không những không đẩy hắn ra, mà còn nhẹ nhàng vòng tay lên cổ hắn, như những lúc hai người ở bên nhau thân mật trước đây.
Nhưng nàng vẫn còn chút chuyện cần làm, liền lên tiếng:
Giờ đây, điều hắn có thể làm chỉ là nhanh chóng xử lý xong mọi chuyện ở Ngọc Điền, sau đó trở về kinh thành.
“Nhớ lời ta đã nói với nàng trước đây, Từ Đoan Nghi, đừng sợ.”
Trong khoảnh khắc đó, y dường như nhìn thấy ngọn lửa rực cháy từ sâu thẳm tâm hồn nàng.
“Về kinh nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ lung tung, cũng đừng lo cho ta.”
Nàng nói rồi định đặt chén trà trở lại bàn.
Ánh mắt hắn thoáng ngây dại, nhất thời không thể thốt nên lời.
Thế nhưng, Tạ Thanh Nhai từ lâu đã biết cách “chế ngự” nàng.
Dường như Mai Tuyết Chinh đã sớm nhìn thấu điều gì đó.
Hắn đã mơ hồ đoán được đáp án, nhưng vẫn nhìn Mai Tuyết Chinh, thấp giọng hỏi:
Từ Đoan Nghi khẽ run rẩy hàng mi, quay lại liền bắt gặp ánh mắt ôn nhu của Tạ Thanh Nhai, không biết từ khi nào hắn đã tiến đến trước mặt nàng.
Mặc dù nàng đã sớm nghĩ đến chuyện sau khi rời khỏi tiểu viện, e rằng sẽ không thể cùng hắn trở về, nhưng không ngờ rằng dì mẫu lại nhanh chóng hạ chỉ, khiến nàng không có lấy một chút thời gian chuẩn bị.
“Nhưng giờ ta đã hiểu rồi. Trên đời này, nàng ấy là người không bao giờ phản bội ngươi.”
để tiễn biệt.
Sau đó, nàng chủ động dặn dò Thúy bà bà:
Mãi cho đến khi đứa cháu này xuất hiện.
Cảnh đẹp lúc này dường như bị bỏ phí vô ích.
“Bà bà, trong thời gian vương gia ở lại Ngọc Điền, làm phiền bà quan tâm nhiều hơn một chút.”
Hắn không hề tỏ ra đắc ý, chỉ ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán, sau đó giọng nói lại tràn đầy ấm ức:
Lũ lụt đã qua đi, những ngọn núi khổng lồ từng đe dọa sinh mạng giờ đây dưới ánh mặt trời, lại trở nên xanh tươi, đẹp đẽ hơn bao giờ hết.
Cho đến khi bàn tay nàng đột nhiên bị ai đó kéo nhẹ một cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù tay nàng vẫn đặt trên tay hắn, nhưng Từ Đoan Nghi không còn giãy giụa muốn xuống nữa, mà chỉ do dự nhìn hắn.
Tạ Thanh Nhai sớm đã đoán được rằng Mai Tuyết Chinh nhất định sẽ đến gặp hắn riêng, nên khi nhìn thấy người, hắn cũng không lấy làm bất ngờ.
Vừa vào xe, liền cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng, nhưng cũng không dám nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ kéo Thời Vũ lại, dặn dò:
Từ Đoan Nghi không khỏi nhìn thêm vài lần.
Nhìn thấy mọi người vẫn lưu luyến dõi theo, nàng liền nở một nụ cười, vẫy tay chào tạm biệt, rồi mới cúi người bước vào trong xe.
Nhưng khi quay đầu lại, chỉ thấy hắn vẫn nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước, lạnh nhạt nói với Tôn Cảnh Ngọc:
Hai người rất ăn ý, đều không cưỡi ngựa mà chậm rãi đi bộ về phía khoảng đất trống phía trước.
“Vương phi, người thực sự phải đi sao?”
Nói xong, dường như cảm thấy những lời này quá mức sướt mướt, y liền phất tay một cách hào sảng:
Bị ánh mắt ấy nhìn chăm chú, Tạ Thanh Nhai chỉ hận không thể lập tức cùng nàng quay về, hoặc quay lại tiểu viện, nơi chỉ có hai người họ.
Từ Đoan Nghi đến lúc này mới phát hiện không biết mình đã bị hắn hôn bao lâu.
“Nàng cũng không thấy mệt à?”
Tạ Thanh Nhai thúc ngựa một mình, hướng về phía Mai Tuyết Chinh.
“Ta lo rằng bao nhiêu năm chúng ta nhẫn nhịn, mưu tính, cuối cùng sẽ đổ sông đổ biển.”
Nhưng Tạ Thanh Nhai có thể cảm nhận rõ ràng, giọng điệu của Mai Tuyết Chinh không hề mang theo sự tức giận.
Còn vị trí hiện tại của Mai Tuyết Chinh chính là khoảng giữa trường đình mười dặm và huyện Ngọc Điền.
“Vương phi cứ yên tâm, lão thân nhất định sẽ chăm sóc vương gia thật tốt, tuyệt đối không để người chịu đói.”
Vì vậy, mỗi châu phủ hay huyện thành, bên ngoài đều dựng một trường đình cách thành mười dặm, nơi đây cũng là điểm dừng chân cuối cùng trước khi chia ly.
Có thể rời khỏi nơi này, lại còn được đồng hành cùng chủ tử trên đường về kinh, nàng tất nhiên vui vẻ không thôi.
Nhưng hắn tuyệt đối không muốn, cũng không nỡ để nàng vì hắn mà đau lòng.
Vừa nói, bà vừa đưa tay lau khóe mắt.
Hắn lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc xe ngựa đang xa dần trong tầm mắt.
Chương 95: Từ Đoan Nghi trở lại kinh thành
“Ta dự định lần sau về kinh, sẽ nói rõ mọi chuyện với nàng.”
Ngọc Điền bốn bề là núi non trùng điệp.
Nàng vừa nói, vừa cố vùng ra khỏi vòng tay hắn.
“Đi đây.”
Bên ngoài truyền vào giọng nói của Trường Phong:
Tạ Thanh Nhai thường nói, hắn không thể cưỡng lại được sức hút từ nàng, từng nụ cười, ánh mắt của nàng đều khiến lòng hắn rung động.
Nhưng ánh mắt hắn lại mang theo chút đáng thương, ngay cả giọng nói cũng mềm mại, dịu dàng đến tội nghiệp:
Hắn hiểu rõ lòng nàng, cũng biết nàng luôn do dự và băn khoăn, nên không muốn nàng gánh chịu mọi thứ một mình sau khi trở về.
Hai bên đường, dân chúng đều đứng tiễn đưa, tiếng hô gọi vẫn liên tục vang lên.
Nàng theo phản xạ quay sang bên cạnh, cứ ngỡ Tạ Thanh Nhai có điều gì muốn nói với mình.
Cả đời y chưa từng thật lòng với ai, luôn sống theo triết lý: “Hôm nay có rượu thì cứ uống, chuyện ngày mai để ngày mai lo.”
Nghe vậy, thiếu niên nãy giờ vẫn lặng lẽ đứng cạnh ông lập tức cúi đầu, khom người hành lễ:
“… Được.”
Nhưng chưa kịp đặt xuống, Tạ Thanh Nhai đã giơ tay đón lấy giữa chừng.
Không ngờ, thoáng chốc bao năm đã trôi qua, cậu bé ngày nào giờ đã trưởng thành, cao ráo khôi ngô thế này.
Nàng thấy Tạ Thanh Nhai đã ngồi lại trên lưng ngựa, tựa như sớm đoán được nàng sẽ làm vậy.
Nhưng đi chưa được bao xa, lại quay đầu nhìn lại.
Có lẽ nàng nên nói rất nhiều điều, nhưng lúc này, khi nhìn vào hắn, nàng lại không thể thốt ra dù chỉ một lời.
Qua khóe mắt, hắn có thể thấy rõ—
Có những chuyện, hắn chưa thể nói rõ ràng với nàng lúc này.
Thấy bộ dạng thất thần của Tạ Thanh Nhai, trong lòng y đã đoán ra được phần nào.
Đôi mắt nàng nhìn hắn, đầy lưu luyến không rời.
Tạ Thanh Nhai lặng lẽ đi phía sau, chỉ vài bước ngắn ngủi, bỗng nhận ra từ vị trí này vẫn có thể nhìn thấy cỗ xe ngựa của Từ Đoan Nghi.
“Thả ta xuống đi, Tạ Thanh Nhai!”
Quả nhiên, nụ hôn vẫn luôn là cách tốt nhất để xua tan mọi muộn phiền.
Nàng từng nghĩ—
Từ Đoan Nghi lúc này mới để ý đến chàng thiếu niên tuấn tú, thanh tú đang đứng bên cạnh Tôn lão.
Giọng nói của Mai Tuyết Chinh kéo Tạ Thanh Nhai trở về thực tại.
“Vương gia, là Mai đại nhân.”
Hắn không khỏi cảm thấy khó hiểu.
“Ta không phải kẻ bạc tình, ta sẽ không trốn tránh trách nhiệm.”
“Thanh Nhai.”
Ít nhất hôm nay bọn họ vẫn có thể ở bên nhau.
“Các ngươi canh gác xung quanh.”
Từ Đoan Nghi cười khẽ, gật đầu đồng ý.
Trước khi lên xe, nàng quay đầu lại lần nữa.
Từ Đoan Nghi khẽ điều chỉnh lại hơi thở, lý trí cũng dần trở lại.
Dù hắn không nói rõ, nhưng nàng dường như đã mơ hồ đoán được điều hắn muốn nói.
Hắn không định ở lại lâu.
Bốn mắt giao nhau.
Nàng chỉ có thể nghẹn ngào nói: “Chàng nhất định phải chăm sóc bản thân.”
Quả nhiên, y đột nhiên vỗ nhẹ vai hắn, rồi ngồi xuống bãi cỏ ven đường.
Nhưng điều đó không thể thành hiện thực.
Nhưng đối với Từ Đoan Nghi, hắn cũng vậy.
Dừng một chút, hắn hạ giọng, lại thì thầm bên tai nàng:
Đôi mắt hắn vốn luôn điềm tĩnh, lúc này cũng không thể kiềm chế mà mở lớn.
Xe ngựa lăn bánh.
Nhưng khi nhớ lại ngày hôm ấy, khi nàng đứng trước mặt y, thốt ra những lời này bằng ánh mắt kiên định như lửa cháy bừng bừng—
Nói xong, y lại vỗ vai Tạ Thanh Nhai, sau đó đứng dậy.
Từ Đoan Nghi ngồi trong xe, không quên đáp lại từng tiếng gọi của họ.
Khi Tạ Thanh Nhai ngước nhìn lên, Mai Tuyết Chinh đột nhiên nở một nụ cười, chậm rãi nói:
Mai Tuyết Chinh nói đến đây, dừng lại hồi lâu.
“Điện hạ, vương gia.”
“Vương phi, vậy người nhất định phải quay lại đấy! Chúng ta còn chưa kịp cảm tạ người nữa.”
Y sống cho hiện tại, vui vẻ, tiêu dao là điều quan trọng nhất.
“Chàng thường bận rộn, hay quên chuyện ăn uống, phiền bà nhắc nhở chàng giúp ta.”
Hắn đặt chén trà xuống bàn, đồng thời thản nhiên nói: “Vậy thì tốt.”
“Đây là tiểu tôn của ta, tên là Cảnh Ngọc.” Tôn Thừa Khởi cười giới thiệu thiếu niên bên cạnh, “Thằng bé cũng yêu thích y thuật, lần này ta đưa nó đi cùng để rèn luyện.”
“Đúng, trước đây ta từng lo lắng. Ta sợ nàng ấy có mưu đồ, sợ nàng ấy sẽ phản bội ngươi.”
Sau đó, Tạ Thanh Nhai nắm lấy tay nàng, quay sang Trình Hạo nói:
Người lên tiếng đầu tiên là Thúy bà bà, bà nắm tay đứa trẻ Tiểu Quả, đôi mắt ánh lên vẻ lưu luyến, đầy nước mắt.
“Người như nàng ấy, thực sự quá hiếm có.”
Lời hắn nói khiến lòng nàng dần bình tĩnh lại.
Y thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tạ Thanh Nhai.
Câu hỏi này chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng Tạ Thanh Nhai lập tức hiểu được “hôm đó” mà y nhắc đến là khi nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.