Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi
Kỳ Quân Chiết Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 87: Tin báo về kinh thành
Cuối cùng, hắn vẫn không thể nhịn được nữa, cúi đầu xuống, như để trừng phạt, nhẹ nhàng cắn vào cần cổ nàng một cái.
Hắn khao khát nàng hơn bất cứ ai khác.
Cơn buồn ngủ kéo đến, nàng không nhịn được mà khẽ ngáp, nhưng Tạ Thanh Nhai vẫn chưa trở về.
“Sao tỷ trông như vậy?”
Thấy hắn vẫn chưa yên lòng, Bích Khê dịu dàng dặn dò:
“Nếu như thật sự có linh nghiệm… ta ước rằng, chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau.”
Nhớ ra vừa rồi thấy nàng định đi về phía Lâm Phong Các, Tạ Bình An liền hỏi:
Hơn nữa, rõ ràng hắn không muốn nói chuyện với họ.
Từ Đoan Nghi nghe thấy giọng nói nghiến răng nghiến lợi bên tai, gương mặt vốn đã đỏ ửng nay lại càng thêm nóng bừng.
“Vậy thì làm phiền Tam lang, ta đi trước.”
Nàng biết, nếu lỡ qua giờ giới nghiêm, e rằng phải đợi đến sáng mai mới có thể ra ngoài.
Nàng sợ rằng nếu không nói, hắn sẽ tự mình chạy đến Ngọc Điền, khi đó hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.
“Là ta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn thực sự không hay biết gì, nên càng thêm sốt ruột:
Nói xong.
Nói xong, Bích Khê định rời đi.
Tạ Bình An khẽ lắc đầu.
Bích Khê thực sự hoảng loạn.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, hắn đành nghiến răng ngồi dậy. Khi đối diện với đôi mắt trong veo nhưng ẩn chứa nét thẹn thùng của Từ Đoan Nghi, hắn lại càng thấy bối rối.
Hắn không ngờ lại làm nàng tỉnh dậy, nhất thời chột dạ, vội vàng buông lỏng môi, cúi xuống nhìn nàng thật kỹ.
“Ta có chuyện muốn nói với huynh.”
“Ta… ta phải lập tức hồi cung, bẩm báo Thái hậu.”
Hắn và Lệnh Cát đều là gia nô của vương phủ từ nhỏ.
Nhịp tim vẫn nhanh, gương mặt vẫn nóng hổi.
“Vâng, Tam lang.”
“Hai tỳ nữ của tẩu tẩu, ngày mai cũng sẽ đến Ngọc Điền. Huynh có thể đi cùng họ, xem xem họ có cần giúp đỡ gì không.”
Hắn khổ sở nhẫn nhịn như vậy, mà nàng thì cứ thản nhiên như không có chuyện gì, thật là không công bằng chút nào!
Nhưng rồi hắn nhận lại được gì?
“Phu quân, ai tới vậy?”
…
Nàng thật ra không nghĩ quá nhiều.
“Tỷ đang muốn tìm Tú Ngọc tỷ sao? Để ta đi thay tỷ, tỷ cứ mau xuất phủ trước đi.”
Vừa hay, người được phái đến Từ Tế Đường trước đó cũng đã trở lại, báo rằng nhóm người đi Ngọc Điền đã hồi kinh, nhưng trong đó lại không thấy bóng dáng của trưởng công chúa.
Ánh Tuyết chưa kịp định thần, chỉ vội vàng thốt lên một câu rồi không đợi hai người đáp lời, đã hấp tấp lên xe ngựa, quay trở lại hoàng cung.
“Tam lang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vương gia có gặp chuyện gì không?”
Không ngờ nàng kiên nhẫn đợi hắn về chỉ để nói chuyện này.
“Huynh đến Ngọc Điền, hãy nói với Tạ Thanh Nhai…”
Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc bên cạnh, nàng vô thức rúc sát vào hắn hơn, chẳng cần Tạ Thanh Nhai phải chủ động kéo nàng lại.
Nhưng ôn dịch…
Khi bước lên xe, Ánh Tuyết lại lảo đảo một chút, nhưng lần này không ai đỡ nàng nữa.
“Cái gì?!”
“Chuyện với Tú Ngọc, ngài chỉ cần nói ta có việc gấp phải ra ngoài, chờ ta quay lại sẽ giải thích.”
Tạ Bình An không trả lời ngay, mà trước tiên đưa mắt nhìn vào bên trong viện.
Có hai điều nàng hiểu rất rõ—
Tạ Thanh Nhai ôm nàng vào lòng, hơi thở ấm nóng phả bên tai nàng, khẽ cắn lấy d** tai mềm mại, thấp giọng hừ một tiếng:
Nói xong liền định vào trong báo với thê tử một tiếng, rồi thu dọn hành trang lên đường ngay trong đêm, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nàng không dám nhìn theo, cũng không dám nghe, vội vàng đưa tay áp lên má, hy vọng có thể làm dịu bớt hơi nóng.
“Không có ý gì khác, chỉ là bây giờ chưa thích hợp.”
Vẫn chưa đến lúc chê hắn phiền phức.
Nếu chỉ là chuyện binh đao, bất luận là Vương gia hay Lệnh Cát, trên đời này chẳng mấy ai là đối thủ của họ.
Trời đã khuya, nơi này lại là vương phủ, tiếng động bất thình lình như vậy khiến cả hai lập tức quay đầu nhìn.
Hắn muốn mở miệng hỏi, nhưng cổ họng khô khốc như bị ai đó bóp chặt, phải mất một lúc lâu mới có thể thốt ra được một câu đầy khó khăn:
Bản tính nàng vốn không giỏi nói dối, lúc này cũng chỉ có thể cố gắng tìm một lý do nửa thật nửa giả để giải thích:
“Ngài… có chuyện gì sao?”
Dù có bị thương, cũng không phải là chuyện nghiêm trọng.
Chỉ có thể vội vàng bám lấy thành xe, cúi đầu bước lên, nhanh chóng ổn định chỗ ngồi.
Thời Vũ nghe vậy, tim không khỏi trầm xuống.
Thời Vũ không có ý kiến, cả hai vội vàng bước vào bên trong.
Nếu vương phủ vì chủ tử mà gặp họa, cả đời này chủ tử cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Lúc này…
“Tam lang…”
“Ai đó?”
Hắn từng cầu mong, từng gửi gắm hy vọng…
“Ngọc Điền xảy ra chuyện rồi.”
Biết hắn rời đi để làm gì, gương mặt Từ Đoan Nghi lại càng đỏ hơn, tim đập thình thịch trong lồng ng.ực, hơi thở cũng có chút gấp gáp.
Đến lúc này, muốn phủ nhận cũng đã muộn.
“Hắn còn nợ ta và Trường Ninh một món nợ, đừng hòng dễ dàng rũ bỏ chúng ta.”
Lúc này, khi cơn bối rối đã dần lắng xuống, nàng chợt nhớ ra…
Hắn hỏi, trong lòng có phần lo lắng, tưởng rằng đã có chuyện xảy ra.
Nàng biết Tam lang quân không phải là người dễ bị đánh lừa. Hắn thông minh hơn hẳn những người cùng trang lứa, nếu để lộ sơ hở, sợ rằng sẽ bị hắn phát giác, vì vậy nàng không dám nói thêm điều gì.
Nàng là người trong cung, hơn nữa Thái hậu vẫn đang đợi nàng quay về bẩm báo tin tức, dĩ nhiên không thể ở lại bên ngoài quá lâu.
Thế nhưng, thời gian cứ dần trôi…
“Là Tam lang.”
Thứ nhất, chủ tử không muốn Thái hậu can thiệp quá sâu vào chuyện của vương phủ.
Hắn không biết, tương lai liệu có còn thêm những hiểu lầm khác hay không.
“Chủ tử…” Thời Vũ vừa xuống ngựa, thấy vẻ căng thẳng của Bích Khê, giọng nói cũng trở nên ngập ngừng khó xử.
Nhưng nàng vẫn muốn để hắn ước một điều.
Nhưng khi thấy phía sau nàng không có xe ngựa, niềm vui vừa lóe lên lại vụt tắt.
Giữa bọn họ từng có quá nhiều hiểu lầm.
Từ Đoan Nghi còn chưa kịp lên tiếng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân hắn xa dần.
Căn phòng nhất thời rơi vào tĩnh lặng.
“Tam lang, những gì ta vừa nói, xin ngài chớ nói lại với Tiểu thư. Nàng thân thể yếu ớt, nếu biết chuyện này, e rằng sẽ không chịu nổi.”
“Tam lang, người không sao chứ?”
Chủ tử đã giao chuyện này cho bọn họ, nàng tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót.
Đã lâu lắm rồi hắn không còn nhớ đến sinh thần của mình, lại càng không nghĩ đến chuyện ước nguyện.
Sau đó, hắn vẫn chưa vội ngủ.
Nhưng từ khi nhà gặp biến cố…
Hắn không dám tiếp tục quấy rầy nữa, sợ thực sự đánh thức nàng, đến lúc đó chắc chắn khó mà giải thích được.
Trường Phong quay đầu lại đáp:
Khóe môi nàng khẽ cong lên.
Tạ Bình An nhìn nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Dù không rõ Tạ Bình An tìm mình có chuyện gì, nhưng thấy hắn đi về một góc khuất, Trường Phong vội vàng khoác áo, khép cửa lại rồi bước nhanh theo sau.
Ở vùng đất Ngọc Điền, tình hình vẫn còn trong tầm kiểm soát.
Nếu thật sự là ôn dịch, thì chủ tử…
Nhìn nàng trong giấc mộng vẫn cố gắng tỉnh táo để nhắc nhở mình, lòng hắn bỗng nhiên trở nên mềm nhũn.
Dù nàng không biết liệu sau này hai người còn có thể ở bên nhau hay không, nhưng nàng vẫn hy vọng, hắn không bỏ lỡ một lời nguyện ước tốt lành.
Hắn biết Tào Đạt vẫn luôn tìm cách đối phó Vương gia.
“Họ… thật sự không sao chứ?”
Nàng khẽ “ồ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
“Tạ Thanh Nhai?”
Bên trong rất nhanh truyền ra tiếng nói chuyện, là giọng của Trường Phong và thê tử hắn.
“Họ rốt cuộc làm sao rồi?”
Tạ Thanh Nhai nghe xong, chỉ cảm thấy toàn thân như có một luồng lửa bốc lên.
Nàng thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc này, có lẽ nàng lại là người sợ lạnh.
Chứ không phải cứ thế mà chiếm đoạt nàng như thế này.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại cơn mệt mỏi.
Chẳng lẽ lần này, tên họ Tào đó đã ra tay ở Ngọc Điền rồi sao?
Còn Trường Phong đã cưới vợ, nhiều năm trước Tạ Thanh Nhai đã đặc biệt cấp riêng cho hắn một căn nhà nhỏ trong phủ để tiện sinh hoạt.
Từ Đoan Nghi được Tạ Thanh Nhai ôm từ phía sau.
Thời Vũ biết không thể giấu nàng, mà thực ra nàng cũng không định giấu.
Xử lý xong, hắn không quay về phòng ngay mà đi tìm Trường Phong.
Bích Khê kinh hãi, vội bước tới đỡ lấy cánh tay hắn, lo lắng hỏi:
Tạ Bình An dù còn nhỏ tuổi, bình thường luôn tỏ ra trầm ổn, nhưng khi nghe tin này cũng không tránh khỏi hoảng loạn.
Dù tính tình thẳng thắn, không giỏi suy tính, nhưng Thời Vũ không phải là người ngu ngốc.
Ánh mắt cũng vội vàng né tránh, không dám nhìn hắn.
Hắn vốn đã cố gắng kiềm chế đến cực hạn…
“Cái gì?”
Vậy nên, hắn chưa từng tin vào những điều viển vông ấy.
“Vương gia từng tiếp xúc với hai mẫu tử nghi nhiễm ôn dịch, chủ tử lại ngày đêm ở cạnh người, e rằng đã bị ảnh hưởng, không dám tùy tiện quay về…”
Hắn vội lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng xoa lưng nàng, giọng nói khẽ khàng dỗ dành:
Mà hắn lại chẳng thể nào bình tĩnh nổi.
Lúc này, giọng điệu của Trường Phong đã lộ rõ sự lo lắng.
Như vậy vừa đủ.
Thời Vũ chỉ đợi đến khi xung quanh không còn ai mới thấp giọng kể lại mọi chuyện ở Ngọc Điền.
Trong lòng Tạ Thanh Nhai bỗng nhiên mềm nhũn.
Nàng hiểu rõ, Thái hậu đã biết chuyện chủ tử không có mặt trong phủ.
Vì vậy, mấy thị vệ chỉ chắp tay nói:
Mấy thị vệ nghe vậy, liếc nhìn nhau, tuy trong lòng cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Đến gần hơn, dưới ánh đèn lồng, nàng lập tức nhận ra người cung nữ kia chính là Ánh Tuyết—người thân cận bên cạnh Thái hậu.
Từ Đoan Nghi được hắn dỗ dành, nhưng không lập tức chìm vào giấc ngủ, đôi mày nhíu khẽ, tựa hồ như đang tranh đấu với cơn mộng mị nào đó.
Hắn không nghe rõ, khẽ cúi xuống hỏi lại:
Nhưng giờ đây chỉ có một mình Thời Vũ…
Bích Khê sắc mặt trắng bệch, đang định trách cứ Thời Vũ sao dám để chủ tử một mình ở nơi nguy hiểm như vậy, nhưng nghĩ đến điều gì đó, lời chưa kịp nói ra liền nghẹn lại.
Trường Phong nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng hỏi:
Nhưng Tạ Thanh Nhai vẫn ôm nàng, không buông tay.
Rất nhanh, xa phu giục ngựa, đưa nàng rời khỏi vương phủ.
Nhưng những lời của Bích Khê khiến hắn dần dần bình tĩnh lại.
“Không phải Tạ Thanh Nhai đã viết thư cho huynh sao?”
Không biết bao lâu trôi qua, đến khi cơn buồn ngủ kéo đến, hắn mới miễn cưỡng nhắm mắt lại, cùng nàng an tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào hàng mi thanh tú của nàng, ánh mắt dịu dàng như nước. Tạ Thanh Nhai khẽ giọng, trầm thấp nói:
Nàng chưa thấy rõ người bên ngoài là ai, chỉ cất giọng hỏi:
Lúc này đêm đã khuya, trên đường gần như không có mấy gia nhân qua lại.
Tạ Bình An ở ngoài cửa, hờ hững đáp:
Từ Đoan Nghi không nhịn được mà xoay người lại trong lòng hắn.
Bọn họ tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng tiến lên hỏi:
Trước khi rời đi, nàng không quên dặn dò:
Thứ hai, chủ tử càng không muốn để lộ tình cảm dành cho vương gia.
Ánh đèn lồng ấm áp treo dưới hành lang cũng không thể xua đi sắc mặt tái nhợt của nàng lúc này.
Bất chợt, hắn thật sự muốn, giống như mong ước của nàng, cầu nguyện một điều… một điều ước có liên quan đến nàng.
Tạ Bình An nhìn Bích Khê như thể đang nắm lấy một cọng rơm cứu mạng, siết chặt cánh tay nàng, lo lắng hỏi dồn:
Hắn quan sát Trường Phong thật kỹ, thấy vẻ mặt lo lắng của hắn không giống như giả bộ, liền hỏi:
Dù không có bạn bè thân hữu, cũng chẳng có sơn hào hải vị.
“Nơi đó nguy hiểm như vậy, vì sao trưởng công chúa không cùng ngươi trở về?”
Hắn vốn định cứ thế ôm nàng, để mặc ngọn lửa trong lòng dần lắng lại.
“Bích Khê tỷ!”
Tính cách của Tạ Thanh Nhai, nàng hiểu rõ từ lâu, nên sẽ không vì vài lời của hắn mà nảy sinh nghi ngờ hay lo lắng.
Tạ Bình An lắc đầu:
Thời Vũ đã ở vương phủ lâu như vậy, đối với những người nơi đây cũng dần nảy sinh tình cảm, đương nhiên không muốn họ gặp bất trắc.
“Ta biết, họ không muốn ta biết chuyện này vì sợ ta lo lắng. Nhưng bây giờ ta đã nhận ra có điều bất thường, tỷ càng giấu ta, ta càng không yên tâm.”
Khi hắn đi ngang qua, có vài thị vệ tuần tra trông thấy, nhất thời kinh ngạc.
Lời nói gượng gạo rơi ra, rồi chẳng đợi nàng đáp lại, hắn đã vội vã rời khỏi giường.
Gắng gượng mở mắt, dựa vào đầu giường tiếp tục đợi.
Còn trong kinh thành, tình hình lại càng thêm hỗn loạn.
Chỉ nghĩ đến khả năng đó, lòng Bích Khê liền thắt lại.
Bích Khê nhìn theo bóng lưng nàng, không dám chậm trễ, lập tức xoay người rảo bước đến Lâm Phong Các để tìm Tú Ngọc.
Trường Phong lắc đầu, nghiêm túc đáp:
“Nếu như ngươi ở đó, chủ tử nhất định sẽ nghe lời ngươi.”
Tạ Bình An sớm đã không còn là đứa trẻ ngây thơ của năm đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiếu niên nhất thời lảo đảo, cơ thể lung lay suýt ngã.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Nàng quay mặt lại, vừa định mở miệng thì cánh tay đã bị Bích Khê kéo lấy, giọng nói gấp gáp:
Tạ Bình An liền lên tiếng trước với Trường Phong:
“Chưa… chưa ước nguyện…”
Thứ nhất, nàng thực sự không thể trì hoãn thêm.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Sắc mặt Trường Phong hoàn toàn thay đổi.
Bích Khê bị hắn nhìn như vậy, cuối cùng không thể chịu nổi.
Nàng một đường thúc ngựa không ngừng nghỉ, tâm trạng thấp thỏm quay về vương phủ.
“Chủ tử và Vương gia đều không sao, chỉ là Vương gia nhất thời chưa thể rời đi, nên chủ tử quyết định ở lại cùng người.”
Hắn thoáng sững sờ, ngơ ngác nhìn nàng.
Xem ra, bọn họ vẫn thực sự quan tâm đến Tạ Thanh Nhai…
Ánh mắt thiếu niên trở nên sắc lạnh, bàn tay siết chặt lại, từng chữ vang lên rõ ràng:
Động tác ấy mang theo chút bất mãn xen lẫn cưng chiều, kèm theo giọng nói khàn khàn, vừa bực bội lại vừa đầy bất lực:
Dứt lời, nàng lại cúi người nói tiếp:
Bích Khê dẫu sao vẫn trầm ổn hơn Thời Vũ nhiều.
Tình hình ở Ngọc Điền lúc này, mỗi khắc chậm trễ, nguy cơ lại càng lớn hơn.
Nếu chỉ có Bích Khê ở đây, nàng chắc chắn sẽ không giấu giếm điều gì.
Nghĩ đến mấy lần trước, giữa đêm bị nàng đẩy ra xa, hắn lại vừa yêu vừa giận người đang ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng mình lúc này.
Nếu thật sự muốn cùng nàng, hắn cũng phải chuẩn bị thật chu toàn.
Lời nói vừa dứt, hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng.
Chỉ lẳng lặng ôm nàng vào lòng, như đang trân quý một bảo vật, không nỡ dời mắt.
Tạ Thanh Nhai cũng không ra ngoài giải quyết, mà chỉ kéo chăn đắp kín cho Từ Đoan Nghi, còn hắn thì nằm bên ngoài, cách một lớp chăn mà ôm lấy nàng, chờ cơn khát vọng trong lòng dần lắng xuống.
“Ta có chuyện muốn bàn với Tam lang, nàng cứ đi nghỉ trước đi.”
“Tam lang, thật là ngài sao?”
Trong sân, có một nữ tử trẻ trung đoan trang, cũng khoác áo ngoài đứng dưới mái hiên.
Hôm nay là sinh thần của hắn.
Thấy nàng vẫn đang ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh hẳn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù là thời điểm hay địa điểm.
“Được, ước nguyện, ta sẽ ước… Nàng ngoan, ngủ đi.”
Trường Phong khoác tạm một chiếc áo ngoài, xuất hiện sau cánh cửa, vừa nhìn thấy Tạ Bình An liền sững sờ:
“Vừa rồi bị gió thổi vào mắt.”
Dù biết nơi đó nguy hiểm, hắn cũng không ngăn cản Trường Phong, chỉ nhìn hắn chăm chú, giọng nói trầm thấp:
Trường Phong lẩm bẩm, nhưng không hề chần chừ lâu, lập tức trấn tĩnh lại, nghiêm giọng nói với Tạ Bình An:
“Dù ta có ở đó cũng chẳng thay đổi được gì.” Bích Khê thở dài, đôi mắt tràn đầy bất lực, “Từ trước đến nay, những gì chủ tử đã quyết định, khi nào chịu vì vài lời khuyên bảo mà thay đổi?”
Hắn lặng lẽ nhìn Từ Đoan Nghi.
Chỉ e còn ảnh hưởng đến cả Nam An Vương phủ.
“Ngọc Điền làm sao?”
Chưa đợi Trường Phong kịp phản ứng, hắn lại tiếp tục:
Nàng hiểu rất rõ chủ tử, dù Thời Vũ nói chủ tử không ở cùng Nam An Vương, nhưng làm sao có thể? Chủ tử nhất định đã tìm đến người, chỉ e lúc này hai người họ đang ở bên nhau.
“…Nàng ngủ trước đi.”
Giọng nói nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ không rõ ràng.
“Nàng lập tức đến Từ Tế Đường, nói với Quản sự Quách chuẩn bị thảo dược ngay trong đêm, ngày mai chúng ta sẽ đưa đến Ngọc Điền. Ta sẽ báo cho Tú Ngọc, sau đó đến gặp sư phụ ta.” Bích Khê nhanh chóng dặn dò.
“Ta không giữ tỷ lại nữa, tỷ mau đi đi.”
Khi hắn vừa đứng lại, Trường Phong định mở miệng hỏi thì thiếu niên đã lạnh giọng nói trước:
Ánh mắt thiếu niên đầy tha thiết, sáng ngời nhưng lại ẩn chứa sự lo âu khó che giấu.
Dặn dò xong, Tạ Bình An không nói thêm lời nào, xoay người rời đi, bỏ lại Trường Phong đứng đó với muôn vàn suy nghĩ trong lòng.
Lúc này, có hối hận hay trách móc cũng không giải quyết được gì. Điều quan trọng nhất bây giờ là mau chóng chuẩn bị dược liệu và nhân lực.
Bên kia, Bích Khê và Ánh Tuyết đã phát hiện ra nàng.
Hắn lập tức buông tay, vội vàng nói:
Hắn sợ nàng trì hoãn quá lâu, lỡ gặp phải lệnh giới nghiêm, e rằng đêm nay không thể rời khỏi vương phủ.
Ánh Tuyết là người được Thái hậu phái tới, đợi ở vương phủ từ sớm, hy vọng đón trưởng công chúa trở về.
Nhưng trước mặt còn có Ánh Tuyết, nàng đành phải kìm nén tâm trạng, hạ giọng nói:
Sinh thần mỗi năm, đều là dịp để hướng tới những điều tốt đẹp.
Bỗng từ phía trước truyền đến tiếng bước chân, Bích Khê không muốn để ai trông thấy dáng vẻ thất thố của mình, liền vội đưa tay lau nước mắt, vừa lúc nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên:
Nàng còn đang suy nghĩ…
Từ Đoan Nghi vẫn chưa thực sự tỉnh, nhưng trong tiềm thức, nàng vẫn nhớ điều cần nói, liền lẩm bẩm đáp:
Hắn bắt đầu căm hận Tạ Thanh Nhai, và đương nhiên cũng ghi hận cả hai người bọn họ.
Bích Khê đã sớm chuẩn bị sẵn đối sách.
Lời vừa thốt ra, nàng lập tức đỏ mặt.
Cửa mở ra.
Chính vì sự ngây thơ vô tình ấy, lại càng khiến hắn thêm bức bối.
Tạ Bình An nhìn thấy phản ứng của hắn, trong lòng thoáng thả lỏng.
Giọng nói không che giấu được sự kinh ngạc, rõ ràng không ngờ rằng Tạ Bình An sẽ đến đây.
“Xem nàng dám chê ta nữa không.”
“Vào trong rồi nói.”
Sau đó cầm đèn lồng tiếp tục tuần tra.
Tạ Thanh Nhai nghiến răng, ánh mắt u ám khóa chặt nàng.
Cuối cùng, nàng bước xuống giường, uống một chén trà lạnh mới có thể bình ổn đôi chút.
Nhưng việc hắn cẩn thận giải thích với nàng như vậy, khiến lòng nàng khẽ vui mừng.
Dẫu sao, một khi nơi này thực sự phát sinh dịch bệnh, thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi!
“Bích Khê tỷ, xin hãy nói cho ta biết, ta không phải là trẻ con nữa. Ta không giống Trường Ninh, ta có thể gánh vác được.”
Dù Bích Khê có trầm ổn đến đâu, khi nghe câu hỏi bất ngờ này, nàng vẫn không thể khống chế mà giật mình, mí mắt khẽ run lên.
Nhưng nhìn vào ánh mắt hắn lúc này…
Bọn họ đều nhận ra rằng, tính tình của Tam lang những năm gần đây đã thay đổi rất nhiều, không còn giống như trước kia, có thể tùy tiện đùa giỡn với hắn nữa.
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Trường Phong dâng lên nỗi bất an khó tả, vội vàng nhìn chằm chằm Tạ Bình An, chờ đợi câu trả lời.
Nhưng ít nhất, vào giờ khắc này, hắn không muốn Từ Đoan Nghi hiểu lầm bất cứ điều gì.
Từ Đoan Nghi vẫn đang trong cơn mơ màng, bị hắn trêu đùa như vậy, ý thức bỗng tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng vẫn không tránh né, chỉ mơ hồ hỏi:
“Thuộc hạ sẽ lập tức lên đường đến Ngọc Điền!”
Nhìn thấy khóe mắt Bích Khê còn vương chút đỏ, hắn cảm thấy như có thứ gì đó đè nặng trong lòng, không nhịn được mà khẽ siết chặt tay nàng, giọng nói khàn khàn:
Thời Vũ nhìn theo cỗ xe ngựa khuất dần, trong lòng không khỏi lo lắng, không biết sau khi Thái hậu biết chuyện sẽ phản ứng ra sao.
Như vậy không đủ trang trọng.
Bích Khê cười khổ, giọng nói mang theo chút bất lực:
Nào ngờ đợi mãi đến khi cung môn sắp khóa, vẫn chưa thấy bóng dáng chủ tử đâu.
Càng nghĩ, lòng nàng càng rối bời, viền mắt cũng đỏ hoe.
Hắn cẩn thận ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường bên trong, sau đó đắp chăn cho nàng thật kín. Xong xuôi, hắn mới khẽ khàng lên giường, chầm chậm dịch lại gần Từ Đoan Nghi.
Tạ Thanh Nhai vẫn chưa quay lại, Từ Đoan Nghi bèn trở lại giường đợi hắn.
Mà bây giờ, chủ tử vì vương gia mà lưu lại Ngọc Điền, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến Thái hậu bất mãn.
Người trong lòng đang ở ngay trong vòng tay hắn, bảo hắn phải giữ lòng như bậc thánh nhân Liễu Hạ Huệ thì quả thực là chuyện không thể. Nhưng lúc này, thực sự không thích hợp.
“Ngọc Điền xảy ra chuyện rồi.”
Nhưng chỉ một câu nói ngắn ngủi ấy thôi cũng đủ để sắc mặt Tạ Bình An biến đổi.
Nhưng Bích Khê đã đánh giá thấp sự nhạy bén của Tạ Bình An.
“Nàng đừng có trêu ta nữa, ta sẽ không sao cả!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thứ hai…
Ngoài hai mẹ con nọ, tạm thời chưa phát hiện thêm người nào có triệu chứng tương tự. Những người bị cách ly cũng không gây rối, nhưng trong lòng dân chúng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.
Đợi họ rời đi, Tạ Bình An mới tiếp tục bước tới, đứng trước cửa viện của Trường Phong, giơ tay gõ nhẹ.
“Ừm, ta biết mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đặc biệt là Bích Khê, không đợi Thời Vũ xuống ngựa, đã sốt sắng hỏi:
Nữ tử nghe vậy, vội chỉnh trang y phục, chuẩn bị bước tới hành lễ.
Sau đó, hắn cẩn thận lên giường.
Thời Vũ nghe vậy liền gật đầu, vội vã lau nước mắt rồi chạy đi ngay.
Đừng nói đến Ánh Tuyết, ngay cả Bích Khê cũng không khỏi lo lắng.
Chuyện này còn đáng sợ hơn cả việc Tào Đạt động thủ.
Mấy lần trước, hắn đều làm như vậy và rất có hiệu quả.
Từ Đoan Nghi ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn không đành lòng, khẽ giọng nói:
Ánh sáng quá chói cũng không dễ ngủ.
“Làm sao lại như vậy…”
Ngay cả khi Trường Phong thành thân, hắn cũng không đến.
“Ánh Tuyết tỷ!”
“Thuộc hạ dạo này không nhận được thư nào từ Vương gia.”
Bích Khê cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh như thường ngày, không để sự lo lắng làm mờ lý trí, nhưng sao có thể hoàn toàn không lo được?
Tạ Bình An không trả lời ngay.
Ban đầu âm thanh còn xa, nhưng chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân dần tiến lại gần, giọng nói cũng ngày càng rõ ràng:
Hướng đi… rõ ràng là về phía tịnh thất.
Trước khi nàng kịp bước đi, hắn đã nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, giọng nói trầm xuống:
Tạ Bình An cuối cùng cũng mở miệng:
Dù bên ngoài có sản nghiệp, nhưng bình thường vẫn ở lại vương phủ.
Chương 87: Tin báo về kinh thành
Tiếng bước chân trong viện chợt khựng lại, nhưng rất nhanh sau đó lại vang lên dồn dập hơn trước.
Ngọn nến duy nhất được để lại đặt khá xa, ánh sáng hắt đến đây chỉ còn mờ nhạt.
“Ta đây, không sao cả, ngủ đi.”
“Nô tỳ còn có việc gấp, xin phép cáo lui trước.”
“Ta biết rồi.”
Dù cách nhau một lớp chăn, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực từ cơ thể hắn, nhịp tim rắn rỏi vang lên từng hồi “thình thịch” bên tai nàng.
Bích Khê nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu nhìn về phía trước, quả nhiên trông thấy bóng dáng của Tạ Bình An.
Hắn nhìn Bích Khê, giọng nói kiên định:
Bích Khê nhất thời không biết phải nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn sắc mặt của thiếu niên trước mặt dần trở nên tái nhợt, giọng nói gấp gáp:
Trường Phong hiểu ý hắn, quay lại nói với thê tử:
Giờ này Trường Phong chắc hẳn đã nghỉ ngơi.
Những năm qua, quá nhiều biến cố khiến hắn thay đổi, không còn dễ dàng đặt niềm tin vào bất cứ ai.
Những năm trước, khi gia đình vẫn còn bình yên, hắn không chỉ thích đi theo Tạ Thanh Nhai, mà còn thường xuyên bám theo Trường Phong và Lệnh Cát, coi họ như huynh trưởng của mình.
Nhưng giờ đây—
Nghe xong, cả Bích Khê lẫn Ánh Tuyết đều tròn mắt kinh hãi.
“Ở Ngọc Điền, nghi ngờ có người nhiễm ôn dịch. Chủ tử bảo ta hồi kinh bẩm báo, đồng thời chuẩn bị dược liệu và đại phu đưa đến đó.”
“Ta đã khuyên chủ tử rời đi, nhưng người không chịu nghe… Ta thật sự muốn ở lại với chủ tử.” Vừa nói, Thời Vũ vừa đưa tay lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào đầy tự trách.
Tạ Bình An biết rõ nàng không muốn nói, trong lòng càng thêm lo lắng, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, giữ vững giọng điệu bình tĩnh:
Trong khoảng trời này, nơi đây vẫn bình yên tĩnh lặng.
Những điều hắn từng muốn làm nhưng lại không dám, giờ đây không còn gì phải e ngại nữa.
Cuối cùng, chuyện gì cũng không xảy ra.
Nàng cố gắng gượng một nụ cười, tỏ ra như không có gì, nhẹ nhàng đáp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Thanh Nhai thấy vậy, còn tưởng bản thân làm nàng không thoải mái, đang định mở miệng hỏi han thì chợt thấy nàng như vừa nhớ ra điều gì, mơ màng nói:
Bích Khê thở dài, bất lực nhìn hắn.
Vốn dĩ hắn còn đang xấu hổ, nghĩ xem nếu nàng còn thức thì nên nói gì, làm gì để phá tan bầu không khí ngượng ngùng này…
Khi Tạ Thanh Nhai quay lại, Từ Đoan Nghi đã ngủ say.
Sau một hồi do dự, nàng cắn răng, khẽ nói:
Màn giường trước đây vốn có mùi ẩm mốc, Từ Đoan Nghi đã tháo xuống từ sớm.
Thời Vũ đứng bên cạnh thấy vậy, liền vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng.
Bích Khê còn im lặng, nhưng Ánh Tuyết đã cau mày, không kìm được mà hỏi:
Vừa thấy Thời Vũ phi ngựa đến, trên mặt hai người liền hiện lên vẻ vui mừng.
Thế nhưng trong lòng hắn vẫn đầy bất an.
Khoảng cách khá xa.
Nhưng dường như không có tác dụng.
“Chàng… như vậy có ổn không? Ta giúp Chàng nhé?”
“Hai người cứ tiếp tục tuần tra đi, ta chỉ đi dạo một chút thôi.”
“Nếu thật sự là ôn dịch, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, chúng ta nhất định có thể vượt qua.”
Những ai quen thuộc Thời Vũ đều có thể nhận ra nàng đang che giấu điều gì đó.
“Tam lang, ta còn có thể lừa ngài sao?”
“Tam lang, sao ngài lại đến đây?”
Nhất là trong tình cảnh hiện tại, Trường Phong đương nhiên không dám rời phủ.
Huống chi, nàng biết rất rõ…
Không có gì cả.
Không ngờ vừa đến cổng lớn, liền nhìn thấy Bích Khê đang đứng cùng một cung nữ.
Lệnh Cát chưa lập gia đình, vẫn sống cùng cha mẹ.
Trước khi Thời Vũ mang tin tức về kinh, chủ tử đã dặn dò kỹ lưỡng, tạm thời không được để Tam lang và Tiểu thư biết chuyện, tránh để họ lo lắng. Bích Khê đương nhiên không dám trái lệnh.
Hắn không muốn nàng cảm thấy khó xử hay lúng túng.
Tâm trạng Trường Phong hỗn loạn, chỉ mong nhanh chóng lên đường.
Dường như thực sự rất mệt, Từ Đoan Nghi được hắn dỗ dành, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ say.
“Tam lang…”
“Họ… thật sự không có chuyện gì chứ?”
Nữ tử nghe vậy thì khựng lại, gật đầu rồi lui vào bên trong, không tiến đến nữa.
Hiện tại cũng chưa có cái mới để thay thế.
“Nhưng nếu ngài còn giữ ta ở đây nữa, thì e là thật sự có chuyện mất. Ta còn phải đến gặp sư phụ. Ngài biết Thái y Tôn Thừa Khởi chứ? Ông ấy là sư phụ ta, mấy năm nay vẫn luôn nghiên cứu cách trị ôn dịch. Ta sẽ dẫn ông ấy đến Ngọc Điền.”
Tạ Thanh Nhai cuối cùng cũng nghe rõ ràng.
Lần này, nàng không để bản thân bị động, khẽ lắc đầu, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể:
Nàng không dám nói gì thêm, sợ rằng hắn sẽ lo lắng hơn.
Bên cạnh, giọng nói trầm thấp của Bích Khê vang lên.
Hắn hiểu rõ, hơn ai hết, hắn không muốn muội muội lo lắng.
“Người của tẩu tẩu bảo rằng, bên Ngọc Điền dường như xuất hiện ôn dịch.”
Nhất là những chuyện như thế này.
Nàng hết lần này đến lần khác khiến hắn rơi vào cơn sóng lòng không cách nào trốn thoát, dù nàng không hề cố ý.
Khi Thời Vũ cưỡi ngựa trở về kinh, trời đã về khuya.
Nàng cũng không cần ai đỡ.
Phụ mẫu hắn, huynh trưởng hắn, tất cả đều đã rời đi, gia đình hắn tựa như một bức tranh bị xé rách, vĩnh viễn chẳng thể trọn vẹn nữa.
Nhìn nàng ngủ mà chẳng buồn đắp chăn, rõ ràng là đợi hắn đến mức ngủ quên.
“Có phải là tẩu tẩu và… hắn đã xảy ra chuyện gì không?”
Hai người lúc này gần kề trong gang tấc. Nàng ngước mắt lên, nhìn Tạ Thanh Nhai đang ở ngay trước mặt, dịu dàng nói:
Với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không chủ động nghĩ đến chuyện này, vậy nên nàng muốn chờ hắn quay lại rồi nhắc nhở hắn một câu.
Chưa đợi hai người kia lên tiếng, nàng liền nói tiếp:
Hắn thổi tắt bớt mấy ngọn nến, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ, phòng khi nàng tỉnh dậy giữa đêm còn có thể nhìn thấy đường.
Nàng cũng không tiện gọi hắn.
Nhưng ngoài kia, thiên hạ lại sớm đã rối loạn không thành hình.
Sợ hắn tiếp tục truy hỏi, bản thân lại để lộ thêm sơ hở, Bích Khê đành chủ động nói sang chuyện khác:
Bích Khê nghe vậy, do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng gật đầu, vội vã nói:
“Ước nguyện… sinh thần… phải ước nguyện…”
Lòng Thời Vũ trầm xuống.
Hắn ôm nàng, trầm giọng giải thích, giọng nói vẫn còn chút khàn khàn.
Tạ Bình An gật đầu đáp ứng.
Nhưng khi trông thấy nàng dựa vào gối, gương mặt yên bình đang say giấc, hắn mới lặng lẽ thở phào một hơi.
Hắn không thể trì hoãn thêm dù chỉ một khắc.
“Sao ngươi lại về một mình? Chủ tử đâu?”
Nếu như cả chủ tử và Thời Vũ đều chưa trở về, nàng còn có thể tự an ủi bằng vài lý do.
“Ngọc Điền… nghi ngờ có ôn dịch bùng phát.”
Hắn dịu dàng vỗ về nàng, giọng nói trầm thấp mang theo chút ôn nhu hiếm thấy:
Tạ Bình An im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu, giọng nói khẽ khàng:
“Nô tỳ bái kiến Tam lang quân.” Bích Khê vội cúi đầu hành lễ.
“… Họ… họ có sao không?”
Hai người đang mặt mày âu lo bàn bạc, thì bỗng nghe thấy từ xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Và quan trọng hơn, đó là sự bất kính đối với nàng.
Nhìn Bích Khê rời đi, hắn xoay người hướng về Lâm Phong Các, nhưng cũng không trực tiếp tìm Tú Ngọc mà gọi một gia nhân đi truyền lời thay mình.
May thay, Ánh Tuyết đã sớm bị tin tức này làm cho hoảng hốt, nhất thời không nghĩ sâu xa.
Dù hắn có tỏ ra điềm tĩnh thế nào đi nữa, nàng vẫn có thể thấy rõ sự kiềm nén trong đáy mắt hắn, ẩn giấu đằng sau vẻ ngoài lãnh đạm ấy.
Tạ Bình An chưa từng đến nơi này bao giờ.
Chỉ còn lại tiếng hô hấp nặng nề của Tạ Thanh Nhai bên tai nàng, từng nhịp thở không hề lắng xuống, ngược lại còn càng lúc càng trở nên dồn dập.
“Không có gì.”
Cũng phải xem thử Lệnh Cát ở bên đó đang làm gì, tại sao lại không gửi thư báo về!
Nhưng không biết có phải vì lần này nàng đang ở quá gần, chỉ cách hắn một lớp chăn hay không…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.