Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Hồi Gia

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Hồi Gia


“Tiểu thư trông sao lại gầy đi thế này?”

Trong phòng, vài cành mai đỏ mới cắt được c.ắm vào bình, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, làm bầu không khí thêm phần dễ chịu.

Nàng không ngờ rằng, thư sinh mà mình tình cờ cứu khi ấy giờ đây đã trở thành bảng nhãn.

Đột nhiên, nàng nhìn thấy một cái tên trong sổ sách, không khỏi nhíu mày:

Đông Ngọc nhíu mày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ta thấy đó chỉ là những món đồ bình thường, hơn nữa bảng nhãn Lý tuy nghèo nhưng là người cứng cỏi, có ý chí, nên không tiện từ chối, đành nhận lấy.”

Hôm qua, Từ Đoan Nghi đã cho người đến báo trước, nói rằng hôm nay nàng sẽ về.

Vào đến trong phủ, Thời Vũ theo quản gia Kiều đến nhà bếp để chuẩn bị bữa ăn.

Phủ nằm tại Hỉ Tước Hồ Đồng ở Minh Thời Phường, phía bắc kinh thành, có năm dãy sân rộng lớn, vị trí tốt và diện tích rộng. Tuy nhiên, từ sau khi phu nhân của Vũ An Hầu là Tiêu Nguyên qua đời vì khó sinh, Từ Đoan Nghi lại được Thái hậu Chiêu Dụ đón vào cung từ nhỏ, phủ Vũ An Hầu trở nên trống trải.

Đông Ngọc thở dài.

“Dì Ngọc, Kiều thúc, không cần đa lễ, mau đứng dậy đi.”

Đây là yêu cầu của chính nàng, hiện tại những người còn gọi nàng như vậy đã không còn nhiều.

Thời Vũ vén rèm trước, nhảy xuống xe.

“Kỳ thực, khi phu nhân mang thai, Đại Trưởng công chúa từng đùa rằng, nếu phu nhân sinh con gái, sẽ định sẵn hôn ước cho tiểu thư và tiểu Nam An Vương.”

Phủ Vũ An Hầu hiện tại chỉ còn hai chủ nhân là Từ Đoan Nghi và Từ Bình Di.

Nàng tiếp tục xem sổ sách.

Dù cho sau hôn sự này, có ẩn giấu bao nhiêu âm mưu và tính toán.

Làm sao nàng có thể cảm thấy ủy khuất được?

Người trong phủ liền chuẩn bị sẵn sàng ra đón.

Khi ở nhà, họ vẫn gọi Từ Đoan Nghi là “tiểu thư”.

“Dì Ngọc không cần lo cho ta. Ta hoàn toàn tự nguyện, không ai ép buộc ta cả.”

Quản gia Kiều thì lại vui vẻ, vỗ nhẹ vào tay Thời Vũ, cười nói:

“Đó là bảng nhãn năm nay.”

Hễ là con cháu nhà họ Tạ, suốt đời chỉ được phép lấy một vợ, không được nạp thiếp, càng không được có con riêng hay con ngoài giá thú.

Đông Ngọc nghe vậy liền đứng lên, tiến tới gần nàng.

“Sau khi bảng nhãn Lý đỗ đạt, đã đến đây vài lần. Sau này biết tiểu thư ở trong cung, ít khi ra ngoài, nên chỉ để lại quà cảm ơn rồi rời đi.”

Nếu không có quy định này, với tính cách lông bông của Tạ Thanh Nhai, e rằng phụ nữ ở Nam An Vương phủ sẽ đông chật cả hậu viện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâu ngày không gặp, Thời Vũ cũng rất nhớ họ.

Từ Đoan Nghi nghe vậy, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ:

“Thư viện Hàn Lâm, Lý Văn Cao?”

“Dì Ngọc lần nào gặp con cũng đều nói vậy.”

Dẫu vậy, Đông Ngọc vẫn không khỏi đau lòng. Ánh mắt bà tràn đầy thương xót nhìn Từ Đoan Nghi, nhưng cũng hiểu rằng chuyện này đã là định cục, không ai có thể thay đổi được nữa.

Sau khi Tiên Đế đăng cơ, Từ Bình Di và Tạ Quân Nghiệp lần lượt nắm giữ hai trọng địa là Liêu Đông và Ký Châu, thu hồi những châu phủ lớn bị cắt nhượng trong thời Hoài Tông.

“Phụ thân, mẫu thân!”

Từ Đoan Nghi nghe Đông Ngọc nhắc lại, mới nhớ ra chuyện này.

Bà không lo có ai làm nàng ủy khuất, nhưng với tình trạng hiện tại của Nam An Vương, thật khó mà coi hắn là một mối nhân duyên tốt.

Trong khi đó, Đông Ngọc đã giúp nàng chải một kiểu tóc búi đơn giản dùng khi ở nhà.

Phủ Vũ An Hầu hiện tại không còn chủ nhân cư trú, người ở lại tất nhiên cũng không nhiều, nhưng những ai còn ở lại đều là những người trung thành, tận tụy.

Đây quả là một tin đáng mừng.

Dù đã sớm biết Tạ Thanh Nhai sẽ không bao giờ thân cận hay yêu thích mình, Từ Đoan Nghi vẫn cảm thấy mãn nguyện.

Trong thời Tiên Đế, lãnh thổ Đại Hạ đạt đến đỉnh cao, mà công lao của Từ gia và Tạ gia không thể không nhắc đến.

Đông Ngọc nhìn qua, giải thích:

Phụ thân của nàng vốn xuất thân từ tầng lớp bình dân. Từ khi có trí nhớ, ông đã không biết cha mẹ mình là ai, hoàn toàn dựa vào sự giúp đỡ của người khác để trưởng thành.

Nói rồi, ông cũng giống Đông Ngọc, quay sang khuyên Từ Đoan Nghi nên ăn uống đầy đủ hơn, đừng học theo mấy cô nương trong kinh thành đang ầm ĩ chuyện giảm cân.

Từ Đoan Nghi vừa xem qua quyển sổ, vừa nghe kể, như vậy cũng coi như nắm được phần nào tin tức bên ngoài.

Từ Đoan Nghi dĩ nhiên hiểu điều bà lo lắng. Nàng mỉm cười, ngước lên trấn an:

Điều bà muốn nói, không phải là việc chuẩn bị.

Bà tiếp tục chọn nhành hoa lụa, vừa làm vừa kể lại một chuyện cũ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ta không hiểu sao lại sinh ra được đứa ngốc như con.”

Bốn người họ cùng nhau bước vào phủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phu thê Kiều Khánh dẫn người đứng ở cửa, ngóng trông từ xa. Thấy xe ngựa đến gần, họ mừng rỡ, dìu nhau bước tới đón.

Người ra đón nàng là một phụ nhân, vốn là gia nhân cũ bên cạnh mẹ nàng, tên là Đông Ngọc.

Nếu vi phạm gia quy, sẽ bị đuổi khỏi gia phả họ Tạ.

Từ Đoan Nghi mỉm cười gật đầu.

Thật lòng nàng không cảm thấy ủy khuất.

“Ta may cho nó mấy bộ y phục, chỉ sợ không mặc được bao lâu nữa.”

Điều duy nhất khiến bà cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút là gia quy của phủ Nam An Vương.

Nàng cảm thấy rất vui.

“Ừm.”

Những việc này đều do Đông Ngọc thay nàng xử lý. Các món quà mừng nhận được cũng đều được ghi chép cẩn thận trong sổ sách.

Đông Ngọc như thường lệ kể cho nàng nghe những chuyện xảy ra gần đây trong phủ, nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt. Phần lớn là chuyện nhà ai vừa cưới gả, hay nhà nào mới sinh con, và có người đã gửi quà mừng qua.

Xe ngựa dừng lại.

Từ phía sau rèm xe, Từ Đoan Nghi đã tháo mũ gió. Nhìn phu thê đứng bên ngoài, nàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

Thỉnh thoảng, Từ Đoan Nghi và Từ Bình Di sẽ trở về, ở lại phủ vài ngày.

Họ là gia nhân cũ của nhà họ Từ.

“Tiểu thư quên rồi sao?” Đông Ngọc đáp, “Trước kỳ thi mùa xuân năm nay, tiểu thư từng cứu một thư sinh. Vị thư sinh đó chính là bảng nhãn Lý.”

Đông Ngọc vừa đỡ nàng, vừa nhìn nàng đầy lo lắng.

Đông Ngọc năm nay hơn bốn mươi tuổi, mặc áo mùa đông, búi tóc phụ nhân. Bà cùng quản gia hiện tại của phủ, Kiều Khánh, là một đôi phu thê.

“Tiểu thư…”

“Biết rồi.”

Khi Tiên Đế lên ngôi, bên cạnh ông có hai người được trọng dụng nhất chính là Vũ An Hầu Từ Bình Di và Nam An Vương Tạ Quân Nghiệp.

“Mập một chút cũng tốt, mập mạp mới phúc hậu.”

Phủ Vũ An Hầu này cũng là phần thưởng do Tiên Đế ban cho.

Từ Đoan Nghi vẫn chăm chú xem sổ:

Từ Bình Di không muốn tái giá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ba người vừa là quân thần, vừa là huynh đệ.

Nàng không biết người này.

Từ Đoan Nghi nghĩ ngợi, nhớ ra hình như bảng nhãn năm nay đúng là họ Lý. Nhưng một bảng nhãn mới nhậm chức, không lý do gì lại tặng quà cho phủ của nàng, điều này có chút khó hiểu.

So với việc sau này phải gả cho người khác, sống cuộc đời yên phận với chồng con, nàng thà chọn như hiện tại.

Nhưng đã là chuyện không thể cứu vãn, Đông Ngọc không muốn tiếp tục than vãn trước mặt nàng, sợ rằng nàng nghe xong sẽ buồn lòng.

Ông từng làm nghề hộ tống, cũng từng gia nhập thảo khấu, sau này trong những năm Minh Đế trị vì, ông quen biết với Tiên Đế, từ đó bắt đầu cuộc đời binh nghiệp.

“Nô tỳ nghe nói tiểu thư đã định thân với Nam An Vương.”

Hiện nay, phủ chỉ còn lại một số gia nhân trung thành, vẫn chăm chỉ trông nom, gìn giữ.

Chương 8: Hồi Gia

Đông Ngọc và Kiều Khánh nhìn thấy con gái mình, tất nhiên cũng vui mừng, nhưng cả hai đều biết quy củ. Họ không dám hỏi thăm con gái trước, mà ngay lập tức cung kính hành lễ với Từ Đoan Nghi bên trong xe ngựa.

“Mẫu thân, mẫu thân may y phục cho con sao? Vậy ngày mai con sẽ mặc!”

“Dì mẫu nói lúc đó ta sẽ xuất giá từ trong cung, dì và Kiều thúc không cần phải chuẩn bị gì.”

Đông Ngọc thấy nàng nhớ lại, liền giải thích thêm:

Quản gia Kiều cũng bước đến, đặt bậc thang dưới xe ngay ngắn. Đông Ngọc lúc này mới dìu Từ Đoan Nghi xuống xe.

Thời Vũ vốn đang khoác tay cha, ríu rít hỏi hôm nay ăn gì vì nàng đang đói. Nghe mẹ nói vậy, nàng chớp chớp mắt, chẳng những không giận mà còn vui vẻ nói:

Nàng liền hỏi Đông Ngọc nguyên do.

“Ta nhất định sẽ không để bản thân chịu ủy khuất đâu.” Nàng mỉm cười nói với Đông Ngọc.

Đông Ngọc nhìn nàng, bất lực lắc đầu, cằn nhằn:

Ít nhất, người đó là hắn.

Thời Vũ chính là con gái của họ.

“Tiểu thư.”

Thấy nàng không nhắc gì đến chuyện hôn sự, Đông Ngọc do dự một lúc rồi tự mở lời:

Nàng rất trân quý điều này.

“Chẳng phải vì lần nào tiểu thư trở về cũng gầy hơn trước sao?” Đông Ngọc nói xong, lại liếc nhìn con gái mình đứng bên cạnh, “Không như cái đứa ngốc này, lần nào trở về cũng mập lên một chút.”

Những năm qua, ông thường trú tại Liêu Đông, rất ít khi trở về.

Từ Đoan Nghi nhìn qua, thấy quà tặng chỉ là những vật nhỏ nhặt, bèn nói:

Nàng từng nghĩ, cả đời này, nàng sẽ chỉ có thể đứng từ xa nhìn hắn. Làm sao nàng có thể ngờ rằng, mình lại có cơ hội tiếp cận hắn một lần nữa?

Đông Ngọc thì đi cùng Từ Đoan Nghi trở về phòng khuê nữ mà nàng đã ở từ thuở nhỏ. Tại đây, nàng rửa mặt và thay một bộ y phục đã được Đông Ngọc dùng lò hương xông sẵn từ sáng. Sau đó, nàng ngồi trước bàn trang điểm, để Đông Ngọc chải tóc cho mình.

Đông Ngọc nhìn nàng.

Dù không được học hành nhiều, ông lại trời sinh có sức khỏe phi thường.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Hồi Gia