Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 73: Thanh Nhai ca ca

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Thanh Nhai ca ca


Chưa đợi Từ Đoan Nghi đáp lại, Tạ Thanh Nhai đã lên tiếng bổ sung:

Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, nếu Nam An Vương dám tỏ thái độ không phải với chủ tử, thì thanh đao trong tay nàng tuyệt đối không để yên.

“Chàng chưa từng làm ô danh tước hiệu này.”

Gương mặt nàng sa sầm, đang định sải bước lên phía trước, muốn cho Nam An Vương một trận ra trò, thì bị Lệnh Cát nhanh tay kéo lại.

Nàng không nói lý do, nhưng Tạ Thanh Nhai liếc nhìn tà váy nàng, lập tức hiểu ra.

Cho nên dù có làm hắn tức giận, dù mối quan hệ vất vả lắm mới dịu lại giữa họ có thể bị nàng phá hỏng, nàng cũng không hối hận.

Con hẻm này ngoài bọn họ ra, không còn ai khác, lại chẳng ai lên tiếng, khiến không gian vô cùng tĩnh lặng.

“Vì ta không muốn chàng tiếp tục bị hiểu lầm, cũng không muốn bất cứ kẻ nào dám ức h**p chàng nữa.”

Có lẽ thấy nàng quá chậm chạp, hoặc có lẽ là vì ánh mắt nàng nhìn hắn quá lâu, hắn khẽ “chậc” một tiếng, nhíu mày thúc giục:

Trong con hẻm nhỏ hẹp.

“Giờ đừng làm phiền vương gia và vương phi.”

“Tại sao nàng lại làm vậy?”

Bùn nước bên dưới liền bắn lên váy nàng.

Cổ họng hắn khẽ trượt, như muốn nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể thốt nên lời.

Đi được một đoạn, Từ Đoan Nghi lặng lẽ quan sát gương mặt Tạ Thanh Nhai, ngập ngừng một chút rồi nhỏ giọng hỏi:

“Thôi được rồi, tùy nàng vậy, chỉ cần trước khi đi nói với ta một tiếng là được.”

Hắn thực sự không hề giận nàng, hắn chỉ là chưa chuẩn bị sẵn sàng để người khác biết thân phận của mình, chưa sẵn sàng để họ một tiếng lại một tiếng gọi hắn là Nam An Vương.

Nàng vừa nghĩ, vừa cúi mắt, lặng lẽ bước theo hắn, bỗng nghe thấy tiếng bước chân phía trước đột ngột dừng lại.

Ánh mắt hắn cuối cùng cũng dời lên, dừng lại trên gương mặt nàng.

Ngay từ khoảnh khắc nàng gọi hắn là “Thanh Nhai ca ca”, hắn đã thất thần rồi.

Dù sao, trước đây hắn đã từng nghiêm khắc dặn nàng không được xen vào chuyện của hắn.

Năm xưa, nếu không phải vì muốn bảo vệ sự bình yên của Trường Ninh, bảo vệ gia đình của bọn họ, thì hắn đã chẳng muốn nhận tước vị này.

Tạ Thanh Nhai vẫn không lên tiếng.

Lệnh Cát cũng thu tay lại, đi bên cạnh nàng, giữ khoảng cách không xa không gần, theo sát vương gia và vương phi.

Nàng cẩn thận suy nghĩ một hồi, rồi mới nghiêm túc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn, đáp:

“Đã không hối hận, vậy nàng sợ ta giận cái gì?”

Từ Đoan Nghi trông thấy hắn không nói lời nào, chỉ im lặng quay người tiếp tục đi về phía trước, trầm mặc như lúc trước.

Chỉ trong chốc lát, hắn quay đầu đi, tránh né ánh mắt nàng.

Từ Đoan Nghi lập tức ngẩng đầu, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Từ Đoan Nghi không để ý, nàng vẫn đang cúi đầu, nhíu chặt mày nhìn tà váy lấm bẩn, định lấy khăn tay ra lau.

Hắn nhìn Thời Vũ, giọng trầm thấp.

Suốt chặng đường tiếp theo, cả hai bước đi sóng vai nhau.

Hắn không phải là kẻ không biết điều.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, khi nghe những lời ấy từ miệng nàng, lòng hắn không thể không rung động.

Nhưng người con gái bên cạnh lại nói với hắn rằng:

“Còn lề mề gì nữa? Mau lên.”

Tạ Thanh Nhai đi phía trước.

“Ta còn muốn chàng biết rằng, chàng chưa từng làm ô danh tước hiệu Nam An Vương.”

“Không có.”

“Ta không hối hận vì những gì đã làm hôm nay. Dù chàng bảo ta đừng xen vào chuyện của chàng, nhưng…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đối diện với ánh mắt chăm chú của Từ Đoan Nghi, trong lòng Tạ Thanh Nhai rối như tơ vò, muốn giải thích nhưng không biết phải nói thế nào, đành lúng túng đáp:

Hắn thực sự không hiểu nàng lấy đâu ra tự tin như vậy, ngay cả bản thân hắn cũng chưa bao giờ dám nghĩ như thế…

Đây là điều mà nàng vẫn luôn muốn làm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hẻm nhỏ sắp đi đến cuối.

Dù hôm nay nàng vừa mới có chút thiện cảm với hắn, nhưng sau hành động này, tất cả đã tan biến sạch sẽ.

Không nghe thấy câu trả lời từ nàng.

Từ Đoan Nghi vốn định gật đầu, nhưng khi cúi xuống nhìn váy áo của mình, lại đổi ý: “Ta về nha môn trước đã.”

Nghe hắn hỏi vậy, Từ Đoan Nghi không vội trả lời.

Nghĩ vậy, hắn mới hiểu tại sao nàng lại hỏi như thế.

Tạ Thanh Nhai sững người.

Nàng không biết lòng hắn đang dậy sóng ra sao, chỉ dịu dàng nhìn hắn, tiếp tục nói:

Hồi lâu sau, hắn mới cất giọng khàn khàn:

“Ta muốn để mọi người đều thấy được điều đó.”

“Vậy vương gia có thể đừng đuổi ta đi được không?”

Hắn đương nhiên không có ý đó, nhưng nghĩ lại những ngày gần đây… hình như đúng là hắn đã hỏi đi hỏi lại chuyện nàng rời đi không ít lần.

Trái lại, Tạ Thanh Nhai trông thấy những vết bẩn li ti trên váy nàng, không khỏi khẽ nhíu mày.

Cuối cùng, nàng vẫn nghiến răng, nhịn xuống.

Hắn còn muốn giải thích thêm, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của nàng, hắn cuối cùng cũng nhượng bộ.

Từ Đoan Nghi lúc này không còn tâm trí để bận tâm đến chiếc váy bị lấm bẩn nữa, nàng chỉ chăm chú nhìn Tạ Thanh Nhai, khẽ hỏi.

Vội vàng dời ánh nhìn, hắn tiếp tục bước về phía trước, nhưng nhịp tim trong lồng ng.ực lại đập loạn nhịp, phải thật lâu sau, hắn mới tìm lại được giọng nói của mình.

Hắn nhìn nàng, dưới ánh sáng lờ mờ trong con hẻm, đồng tử hắn khẽ run rẩy.

Hắn cảm thấy không có mặt mũi nào để đối diện.

Mỗi khi đội lên mình danh hiệu ấy, hắn lại cảm thấy mình có lỗi với phụ thân và đại ca, cảm giác bản thân giống như một kẻ trộm hèn nhát, sống tạm bợ mà thôi.

Thời Vũ cau mày nhìn hắn một lát, lại quay đầu nhìn về phía chủ tử đang lặng lẽ bước theo Nam An Vương phía trước.

Hắn muốn biết trước thời gian để sắp xếp công việc, tiễn nàng rời thành.

Nàng âm thầm thở dài trong lòng.

Lúc này, hắn không còn dáng vẻ khờ khạo như thường ngày, trái lại, toát ra sự trầm ổn và chín chắn hiếm thấy.

“Nàng nghĩ mình đã làm sai à?”

Hắn chỉ lặng lẽ nhìn Từ Đoan Nghi trước mặt với ánh mắt trầm lắng.

Chẳng đợi Tạ Thanh Nhai kịp nói gì, nàng tiếp tục nhìn hắn, chậm rãi nói:

Ngay cả khi còn ở kinh thành, hắn cũng hiếm khi để người khác gọi như vậy.

Nói đến đây, Từ Đoan Nghi thoáng dừng lại một chút.

Tự biết bản thân sai trái, Từ Đoan Nghi cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ âm thầm nghĩ: nếu Tạ Thanh Nhai không muốn nhìn thấy nàng hôm nay, thì nàng nên nhờ Quách thúc sắp xếp cho mình một gian phòng khác.

“Chàng không giận ta nữa sao?”

Sau đó, nàng nhìn thẳng vào hắn, từng chữ rõ ràng:

Bỗng cảm giác ánh sáng trước mắt bị che khuất.

Từ Đoan Nghi nhất thời không để ý, vô tình giẫm lên một phiến đá lỏng lẻo.

Toàn thân Tạ Thanh Nhai chấn động, hắn lập tức khựng lại, nhìn chằm chằm vào Từ Đoan Nghi.

Biết rằng hôm nay mình nhất định đã chọc giận hắn.

Hắn cứ ngẩn ngơ nhìn nàng.

“Chàng rất tốt, từ trước đến nay đều rất tốt.”

Theo phản xạ ngẩng đầu lên, nàng liền thấy người vốn đi phía trước lúc này đã quay lại.

Tạ Thanh Nhai không để ý đến bọn họ, cũng không hề nhìn về phía họ.

“Ta có thể không xen vào những chuyện bên ngoài của chàng, nhưng ta không thể khoanh tay đứng nhìn chàng bị người ta ức h**p, bị hiểu lầm mà không làm gì cả.”

Nàng tiếp tục nhìn hắn, nhẹ giọng nói:

Còn về món mì trường thọ ngày mai…

Tạ Thanh Nhai không đáp, cũng không dừng bước.

Lời của Từ Đoan Nghi dứt khoát, không có chút do dự nào.

Hắn khẽ “ừ” một tiếng, nhưng cũng không có ý muốn đưa nàng đi, mà chỉ hỏi một câu khác: “Ngày mai nàng đi lúc nào?”

Bỗng nhiên, nàng gọi hắn bằng một danh xưng của những năm tháng xa xưa.

“Ta còn muốn…”

“Vương gia vẫn còn giận ta sao?”

Thấy nàng đang chăm chú nhìn mình, hắn còn chưa kịp hỏi “Sao vậy?”, thì đã nghe nàng hỏi trước:

Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:

“Còn không mau lên!”

Mà lần này—

Nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Từ Đoan Nghi đang chăm chú dõi theo mình, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt nàng như thiêu đốt trái tim mình.

Hắn luôn cảm thấy bản thân không xứng với danh xưng này.

“Đến đây!”

Chương 73: Thanh Nhai ca ca (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù mới qua chính Ngọ không lâu, nhưng trong hẻm vẫn thiếu ánh nắng, không khí lạnh lẽo, mặt đất lỗ chỗ những vũng nước, thậm chí còn có vài phiến đá bị nước lũ cuốn trôi, chưa kịp sửa chữa.

Vì đang bối rối, hắn không nhận ra ánh sáng tinh nghịch vừa lướt qua trong mắt Từ Đoan Nghi.

Từ Đoan Nghi lặng lẽ bước theo sau.

Mãi đến khi ngoài đầu hẻm vang lên những tiếng huyên náo nhộn nhịp, thần trí hắn mới dần trở về.

Hắn cảm thấy vui mừng.

Hắn hiểu rõ Từ Đoan Nghi làm vậy chẳng qua là muốn hắn đối diện với quá khứ, để hắn không còn bị vây hãm trong những lời đồn đãi nữa.

Lúc này, bọn họ đã rời xa đám đông ban nãy, nhưng những tiếng bàn tán từ xa vẫn chưa ngừng, lại càng khiến con hẻm thêm phần tĩnh lặng.

Vừa nghe thấy chữ “đuổi”, đầu Tạ Thanh Nhai đã ong ong cả lên, vội vàng nói:

Thời Vũ lạnh lùng hất tay Lệnh Cát ra, ôm chặt thanh đao trong tay, ánh mắt vẫn chằm chằm theo dõi hai người phía trước.

Rõ ràng có thể cảm nhận được, tâm trạng của hắn lúc này đã khôi phục lại như cũ.

Hiển nhiên là nàng đã vượt quá giới hạn.

Từ Đoan Nghi cũng dừng bước theo.

“Vương gia đang đuổi ta đi sao?”

Từ Đoan Nghi không kìm được, khẽ hô lên một tiếng.

Phía sau, Thời Vũ và Lệnh Cát đã sớm dừng bước, đứng ở một khoảng cách vừa phải, không tiến lên.

Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng chút thất vọng và dè dặt trong lòng Từ Đoan Nghi khi nãy, lập tức tan biến như mây trên trời, chỉ cần một cơn gió thoảng qua là cuốn sạch.

Hắn vẫn không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm vào phần váy bị vấy bẩn của nàng.

Nghe cũng giống như là hắn đang thúc giục nàng vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước đây, nàng từng khổ sở vì không có cơ hội, cũng không có đủ tư cách để đứng ra bảo vệ hắn.

Hắn chỉ cụp mắt nhìn người bên cạnh, rồi hỏi lại thay vì trả lời:

Biểu cảm của hắn, giờ đây đã không còn giữ được vẻ dửng dưng như trước.

Nàng nhìn thấy Tạ Thanh Nhai đang đứng cách đó không xa, nghiêng người về phía nàng, như thể đang đợi.

Tạ Thanh Nhai thu lại ánh nhìn, hỏi Từ Đoan Nghi: “Trước tiên về Từ Tế Đường chứ?”

Ban đầu, không ai lên tiếng.

Hắn không thể ngờ nàng lại gọi hắn như vậy.

Thời Vũ và Lệnh Cát thì theo sát phía sau bọn họ.

Tạ Thanh Nhai không nói gì.

Tạ Thanh Nhai ngạc nhiên quay đầu lại,

“Tạ Thanh Nhai, chàng xứng đáng với thân phận này.”

Giọng điệu Thời Vũ đầy bực bội, sắc mặt càng khó coi.

Ánh mắt thoáng chút lưỡng lự.

Trên gương mặt nàng lại nở nụ cười rạng rỡ.

Ít nhất là nàng, vẫn luôn tin tưởng hắn.

“Đừng nghĩ nhiều, ta không giận nàng… chỉ là… chuyện xảy ra quá đột ngột, ta nhất thời có chút bối rối.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khuôn mặt Tạ Thanh Nhai vốn bình thản từ nãy giờ, lúc này rốt cuộc đã có một chút biến hóa.

“Nói là không có đuổi nàng mà, nàng…”

Dường như trong tâm trí hắn vẫn còn in đậm cảnh tượng khi nãy, Lão giả cầm tay hắn, đôi mắt tràn đầy cảm kích và mãn nguyện…

Dù rất nhanh đã nén lại, nhưng người trước nay vẫn không quay đầu là Tạ Thanh Nhai, lúc này lại đột nhiên dừng bước.

So với ba người còn lại, có lẽ Thời Vũ là người chẳng suy nghĩ gì nhiều, nàng chỉ thấy Nam An Vương phía trước không hề đợi chủ tử của mình, khiến chủ tử phải bước đi chật vật phía sau, trông có chút đáng thương, lòng nàng không khỏi dâng lên cơn giận.

Vừa nói, nàng vừa không chút do dự chạy đến bên hắn, lần này, dù nước bẩn dưới đất có bắn lên váy cũng chẳng màng.

Lệnh Cát chỉ lắc đầu với nàng.

“Cô nương làm gì vậy?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Thanh Nhai ca ca