Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 63: Đến huyện Ngọc Điền

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 63: Đến huyện Ngọc Điền


Khi Tạ Thanh Nhai hay tin, Từ Đoan Nghi đã được một vị chủ bạ trẻ tuổi của huyện nha – Triệu Bính Nguyên, dẫn theo đi tìm hắn.

Nàng cố tình lướt qua những vết bùn lấm lem trên mặt hắn, để tránh khiến hắn lúng túng.

Chỉ vỏn vẹn một ngày đường.

Thấy hắn dù chau mày, nhưng trong mắt không hề có chút không vui, Từ Đoan Nghi mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người xung quanh chỉ thấy hắn sải bước nhanh về phía trước, đều lấy làm kinh ngạc, không hiểu vì sao hắn lại gấp gáp như vậy.

Mì trường thọ ——

Trong khi đó, Tạ Thanh Nhai lại ngẩn người, đến mức viên đá trong tay cũng quên đặt xuống.

Từ thời Chiêu Dụ Thái hậu còn là Thái tử phi, ông ta đã ở đây làm việc rồi.

“Đông gia của Từ Tế Đường sao?”

Tạ Thanh Nhai cũng vừa mới nghe được tin Đông gia của Từ Tế Đường đã đến.

Nàng khẽ vén rèm xe, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Đã mười ngày trôi qua.

Hầu như ai nhận ra đoàn xe của Từ Tế Đường và thân phận của Quách Thiên Từ, từ xa đã niềm nở chào hỏi:

Quách Thiên Từ đáp:

Nàng nhất thời sững sờ, đứng ngây ra nhìn hắn.

Phải đến khi một vị đại ca bên cạnh gọi:

Nói xong, ông nhìn sang thấy tiểu Đông gia cứ mải mê quan sát bên ngoài, bèn cười nói:

Vậy mà, nàng cứ thế an nhiên đứng đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Triệu Bính Nguyên vốn là một thanh niên chưa cưới vợ, bình thường chỉ cần nói chuyện với nữ tử thôi cũng đã đỏ mặt, huống chi người trước mắt lại là một nữ tử xinh đẹp như vậy, lại còn là phu nhân của cấp trên.

“Không có gì.”

“Đông gia?”

Từ Đoan Nghi tuy chưa từng tận mắt chứng kiến hậu quả của một trận thiên tai, nhưng nàng có thể đoán được, khi mới bắt đầu, Ngọc Điền hẳn không thể có bộ dáng này. Nếu không, huyện lệnh của nơi này đã chẳng phải tự tận để trốn tránh trách nhiệm.

Suốt dọc đường lắc lư, khiến nàng đầu óc cũng trở nên choáng váng.

Từ Tế Đường trong mắt dân chúng chính là Bồ Tát sống, mỗi lần đến đều mang theo đủ thứ vật dụng thiết yếu, từ đồ ăn, thức uống cho đến các nhu yếu phẩm khác.

Quách Thiên Từ thấy rèm xe được vén lên, liền nghĩ rằng có gì cần dặn dò, vội vàng giục ngựa tiến lại gần.

Lúc này, có người trông thấy chiếc xe ngựa bên cạnh ông, không khỏi hiếu kỳ hỏi:

Nhưng nhìn hoàn cảnh của Ngọc Điền, Tạ Thanh Nhai vẫn không khỏi nhíu mày:

“Là Đông gia của chúng ta.”

Lúc này ——

Nhưng người của Từ Tế Đường lại rất thân thiện, mỗi khi mang vật tư đến đều đối đãi rất tốt, dễ nói chuyện, nên dân chúng đều rất tin tưởng và yêu mến họ.

Bởi lẽ, hắn thực sự không cảm thấy bị quấy rầy, chỉ là vẫn không thể tin nổi nàng lại đến đây, và cũng không khỏi nhíu mày lo lắng vì nàng không màng đến hiểm nguy.

Nếu chàng không vui, thì nàng sẽ bảo Quách thúc chuẩn bị một chỗ ở riêng, sau đó tìm cơ hội mang đến cho chàng một bát mì trường thọ.

Nơi này đầy rẫy nguy hiểm, không ai có thể ngăn cản nàng sao?

“Đúng vậy!”

Vài chuyến vận chuyển trước đây đều do Quách Thiên Từ dẫn dắt đội ngũ.

“Trước tiên hỏi xem Vương gia đang ở đâu, nếu chàng không bận, ta sẽ qua đó gặp chàng.”

Nhan sắc cùng khí chất thoát tục vẫn đủ khiến bất cứ ai cũng phải ngoái nhìn.

Tựa như một lão tướng quân già nua vẫn kiên định bảo vệ thành trì.

Ánh mắt hắn vẫn chăm chú dõi theo Từ Đoan Nghi, tựa như ngoài nàng ra, chẳng còn ai khác tồn tại trên thế gian này nữa.

Nếu nhìn kỹ, gương mặt cả hai lúc này đều có chút ngượng ngùng.

Những người xung quanh vừa nghe thân phận ấy, lập tức không dám đường đột nhìn vào trong, sợ thất lễ, chỉ đứng ngoài cung kính cúi chào.

Nhưng lúc này, quả thực hắn cảm thấy hơi đói.

Dứt lời, ông cũng không nói thêm gì, hiển nhiên không có ý để Từ Đoan Nghi lộ diện vào lúc này.

Mỗi người đều có công việc của riêng mình.

“Tạ đại nhân!”

Thực ra, Từ Đoan Nghi cũng có ý muốn ở lại đây.

Tạ Thanh Nhai ban đầu cứ tưởng mình đang nằm mơ, hoặc là nhìn nhầm.

Lúc này, Tạ Thanh Nhai không còn chút dáng vẻ cao sang, hào hoa phong nhã của một Nam An Vương từng tiêu tiền như nước, ưa thích những thứ xa hoa đắt đỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

May mà Thời Vũ nhanh trí kịp thời ngăn lại, rồi mới hỏi rõ xem Tạ Thanh Nhai đang ở đâu.

Từ Đoan Nghi lên tiếng hỏi, ánh mắt lại dõi theo cảnh sắc hai bên đường.

“Quách tiên sinh, người ngồi trong xe là ai vậy?”

Bọn họ luôn mang trong lòng sự cảm kích sâu sắc đối với người của Từ Tế Đường, huống chi là vị Đông gia đứng sau bọn họ.


Hắn hoà mình vào đám đông, khoác lên mình bộ y phục đơn giản, bình dị nhất.

“Chỗ ở đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”

Nhưng lúc này, Triệu Bính Nguyên, người vẫn im lặng đứng một bên, cầm chặt bát trà, nghe vậy bỗng kinh ngạc ngẩng đầu, tò mò hỏi:

“Nàng sao lại đến đây?”

Dù rằng lý do nàng đến không phải vì họ, nhưng giờ đây, nàng thực sự muốn lưu lại một thời gian để xem nơi này còn cần gì nữa.

Vừa nói, nàng vừa liếc qua vai hắn, nhìn khung cảnh phía sau.

Thời Vũ quan sát tình hình bên ngoài, vừa thấy tấm biển cũ kỹ phía trước có khắc hai chữ “Ngọc Điền”, liền không giấu được sự phấn khởi, vội vàng quay sang báo với chủ tử.

Nàng tựa vào vách xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thế là chuyện mới diễn ra như bây giờ —— hắn đích thân dẫn Từ Đoan Nghi đi tìm Tạ Thanh Nhai.

“Hôm nay Đông gia đích thân tới đây xem xét tình hình.”

Người này chính là quản sự hiện tại của Từ Tế Đường —— Quách Thiên Từ.

Tình huống đó khiến Từ Đoan Nghi không khỏi giật mình.

Hắn ngẩng đầu hỏi người vừa báo tin:

Hắn gần như không kịp suy nghĩ gì, tay vẫn còn cầm chặt chiếc bát, liền nhảy xuống khỏi giàn giáo.

Cả đám người vì tin tức ấy mà vô cùng phấn khởi, xôn xao bàn luận về vị Đông gia bí ẩn.

Tạ Thanh Nhai chỉ có thể hỏi:

Quách Thiên Từ đã làm việc tại Từ Tế Đường từ rất lâu, thậm chí còn sớm hơn cả khi Từ Đoan Nghi và Minh thị tiếp quản.

Một lát sau, khi Từ Đoan Nghi định mở miệng giúp Tạ Thanh Nhai giải vây, thì lại nghe hắn lên tiếng trước:

Tuy hắn không giống những người xung quanh để trần nửa thân trên, nhưng chiếc trung y trên người lại ướt đẫm mồ hôi, lem luốc bùn đất bắn lên, loang lổ những vệt ố.

Lúc này, vừa thấy rèm xe được vén lên…

Từ Đoan Nghi cũng đang nhìn hắn.

Quách Thiên Từ mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Đang ngồi trên giàn ba chân, xếp từng viên đá, hắn đột nhiên khựng lại.

Dù sao thì nàng cũng đi theo đoàn xe, mà Ức Hoa lại mang theo một lượng lớn vật tư, nên suốt dọc đường, đương nhiên không thể thuận tiện như việc cưỡi ngựa hoặc đi xe riêng.

Ban nãy, nàng từng nghĩ đây là chuyện không thể, vậy mà bây giờ lại thực sự đứng trước mặt hắn.

Nhưng đó cũng là chuyện của mười mấy năm trước, sớm đã không còn nhớ rõ.

Trước đó, Quách Thiên Từ đã giới thiệu thân phận của Từ Đoan Nghi với Triệu Bính Nguyên. Ý của nàng ban đầu chỉ là muốn hỏi xem Tạ Thanh Nhai hiện đang làm gì, nếu không bận rộn thì nàng sẽ qua thăm hắn.

Một thân thường phục màu xanh lục nhạt, trang sức châu ngọc vốn quen thuộc trên người nàng giờ đây đều không thấy bóng dáng, chỉ còn lại đôi ngọc bích khuyên tai và một cây trâm ngọc biếc cài hờ trên mái tóc đơn giản.

Không biết khi gặp nàng, Tạ Thanh Nhai sẽ có phản ứng ra sao?

Quý giá nhất chính là, trên gương mặt của người đi đường, dù là nam hay nữ, già hay trẻ, đều ánh lên nụ cười tràn đầy hy vọng.

“Đông gia, có chuyện gì vậy?”

Dứt lời, hắn không đợi nàng trả lời, liền cầm lại bát trà từ tay Triệu Bính Nguyên, xoay người bước đi thẳng.

Nhưng Triệu Bính Nguyên còn trẻ, vừa nghe nói phu nhân của Tạ đại nhân đến, liền vội vàng muốn đi báo tin ngay.

“Quách tiên sinh, ngài đến rồi!”

“Ta đi chào hỏi một chút, rồi sẽ đưa nàng về huyện nha nghỉ ngơi.”

Song, tin tức Đông gia của Từ Tế Đường đích thân đến huyện Ngọc Điền chẳng mấy chốc đã truyền khắp cả thành.

“Tạ đại nhân!”

Càng không định nói rõ lý do thật sự khiến mình đến đây vào lúc này.

Từ Đoan Nghi thấy vậy, cũng không tiện vén rèm xe, bèn để Quách Thiên Từ thay nàng hồi đáp.

Hắn đúng là nhất thời hồ đồ, lại nghĩ rằng đó là Từ Đoan Nghi đến.

Từ Đoan Nghi đến Ngọc Điền vào lúc hoàng hôn.

Trận lũ lần này đã khiến hầu hết công trình trong huyện Ngọc Điền bị phá hủy, ngay cả nha môn cũng bị nước tràn vào, hai chiếc trống kêu oan trước cổng cũng bị lũ cuốn trôi, chỉ còn lại tấm biển cũ đánh dấu huyện Ngọc Điền vẫn kiên trì đứng nơi tiền trạm.

Trước khi xuất phát, để tránh gây phiền toái không đáng có, Từ Đoan Nghi đã dặn dò, sau khi đến Ngọc Điền, không được gọi nàng là Trường Công chúa, mà chỉ xưng hô là “Đông gia.”

Triệu Bính Nguyên ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi lắc đầu.

Nàng khẽ hỏi:

Hiện trời cũng đã tối dần, không thể để nàng quay về lúc này, như thế còn nguy hiểm hơn.

“Tạ đại nhân có bận không?”

Lũ trẻ con bận rộn khiêng từng viên đá, từng viên gạch, phụ giúp khắp nơi. Nữ nhân thì xách những giỏ thức ăn, mang cơm cho mọi người. Lão nhân và tráng đinh hoặc khiêng vác vật liệu, hoặc xây dựng nhà cửa.

Người kia vô cùng hào hứng, gật đầu lia lịa.

Ngoại trừ lần còn nhỏ, từ Liêu Đông đến kinh thành phải đi đường dài, thì đây là lần hiếm hoi nàng phải chịu cảnh dằn xóc lâu như vậy.

Từ Đoan Nghi chưa từng thấy Tạ Thanh Nhai trong bộ dáng chật vật như thế này bao giờ.

Nữ tử trước mắt không còn khoác lên những bộ xiêm y lộng lẫy thường ngày.

Hắn vừa định đặt bát trà xuống, tiếp tục công việc, thì bỗng nghe thấy tiếng gọi từ xa ——

Giống như Tạ Thanh Nhai, ánh mắt nàng cũng tràn đầy vẻ không dám tin.

Nhưng chuyện của Từ Tế Đường, hắn vốn là người ngoài, cũng không tiện nói gì thêm. Huống hồ, dù có phản đối thì bây giờ nàng cũng đã đứng trước mặt hắn rồi.

Từ Đoan Nghi khẽ gật đầu với bọn họ, xem như lời chào hỏi.

Không cần quay đầu cũng biết đó là Triệu gia tiểu tử.

Thế nhưng, Tạ Thanh Nhai không hề mở miệng.

Lúc này nghe tin Đông gia của Từ Tế Đường đã đến, ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Nếu không phải vì công việc còn dang dở, họ hẳn đã chạy ngay đến để bày tỏ lòng biết ơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Do dự một chút, nàng cũng không vội lấy khăn tay ra giúp hắn lau đi.

Cả người hắn khẽ run lên, trái tim đập dồn dập đến mức ù cả tai.

Chỉ là hôm nay, không hiểu sao hắn ta lại phấn khích đến thế.

Từ Đoan Nghi cảm thấy eo lưng mình như sắp bị rung lắc đến rã rời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mãi cho đến khi xung quanh vang lên những tiếng thì thầm bàn tán, còn nàng vẫn lặng lẽ nhìn hắn, khi ấy hắn mới hoàn toàn bừng tỉnh.

Khi xe tiến vào thành, không ít người đã nhận ra đoàn xe của Từ Tế Đường.

Trong lòng Từ Đoan Nghi bỗng dâng lên một chút lo lắng và bất an.

Bình thường, mọi hoạt động của Từ Tế Đường mà Từ Đoan Nghi và Minh thị không tiện ra mặt, đều do ông ấy đứng ra giải quyết.

Khác hẳn với các quan viên ở kinh thành luôn cao cao tại thượng, khiến dân chúng phải e sợ, thì mỗi lần người từ kinh thành đến đây, bọn họ chỉ dám đứng từ xa quan sát.

Cảm giác như hồn phách vừa trở về với thân xác.

Quách Thiên Từ cũng mỉm cười, chắp tay đáp lễ từng người một.

Tạ Thanh Nhai, tất nhiên, sẽ không nói rằng nàng làm phiền.

Nghe vậy, Từ Đoan Nghi mở mắt.

“Đại nhân, ngài sao thế?”

Tạ Thanh Nhai mới sực tỉnh, khẽ cười nói:

“Mùng ba…”

Hắn nghĩ thầm, nếu đã chuẩn bị xong, hắn sẽ lập tức đưa nàng về nghỉ ngơi.

Ngay cả trên mặt hắn, cũng dính vài vết bùn chẳng biết từ đâu văng đến.

Ánh mắt họ chạm nhau, rồi không hẹn mà cùng quay mặt đi hướng khác.

Chiếc bánh hẹ đặt bên cạnh vẫn chưa động đến.

“Đại nhân, ngài và phu nhân không ở cùng một chỗ sao?”

Cũng có thể xem như một lời cầu chúc cho sự bình an và dài lâu.

Từ Đoan Nghi trầm ngâm giây lát, rồi đáp:

Nói đoạn, Quách Thiên Từ lại hỏi:

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Tạ Thanh Nhai khẽ hắng giọng, nhìn Từ Đoan Nghi, hỏi:

“Qua thêm một con phố nữa là đến cứ điểm của chúng ta.” Quách Thiên Từ cung kính hồi đáp.

Tạ Thanh Nhai thầm nghĩ, làm xong việc rồi sẽ đi tìm Lệnh Cát hoặc Mai Tuyết Chinh để ăn tạm cái gì đó.

Khi nàng nói ra ngày này, ánh mắt vẫn dừng trên người hắn, muốn xem hắn có phản ứng gì hay không.

Triệu Bính Nguyên thấy Tạ Thanh Nhai tiến lại gần, vội vàng chắp tay hành lễ chào hỏi.

Bên ngoài xe, có một nam nhân trung niên mặc trường sam màu lam sẫm đang cưỡi ngựa.

Tạ Thanh Nhai cũng nhờ ánh mắt của nàng mà bỗng nhận thức rõ tình trạng hiện tại của bản thân, trong lòng thầm hậm hực, vội định kéo lại ngoại bào. Nhưng vừa nhìn xuống, lại thấy mình vẫn đang cầm chặt chiếc bát sứ mẻ miệng.

Ngọc Điền bây giờ đã không còn như trước.

Thành ra khi trả lời, hắn cứ lắp ba lắp bắp, không nói rõ ràng được.

“Khi nào nàng đi?”

Hắn không chút do dự, liền nhét vội chiếc bát vào tay Triệu Bính Nguyên, sau đó nhanh chóng chỉnh lại y phục, khoác tạm bên ngoài, miễn cưỡng giữ lại chút thể diện.

“Đông gia muốn đến gặp Vương gia ngay, hay là nghỉ ngơi ở cứ điểm trước?”

Nàng thực sự không ngờ, Tạ Thanh Nhai lại đang xây nhà.

Từ Đoan Nghi nhìn hắn một chút, nhẹ giọng đáp:

Giống như lần này, việc tiếp nhận cứu trợ ở Ngọc Điền cũng là do ông lo liệu.

Nghe giọng hắn, Từ Đoan Nghi mới chợt bừng tỉnh.

Quả nhiên, hắn hoàn toàn không nhớ tới sinh thần của mình.

Tòa nhà phía sau đã được xây dựng hơn nửa, lúc này, những người đang làm việc ở đó cũng tò mò nhìn sang bọn họ.

Nếu chàng có hỏi, nàng chỉ cần nói là mình theo đoàn xe của Từ Tế Đường đến đây, nơi này cũng có cứ điểm của họ, nên nàng tới giúp đỡ một tay.

Xe ngựa tiếp tục lăn bánh về phía trước.

“Ta có làm phiền chàng không?”

Đây là kế hoạch ban đầu.

Tầm mắt bỗng chốc tối sầm lại.

Mỗi lần Từ Tế Đường đến tiếp tế, người chịu trách nhiệm liên hệ chính là vị chủ bạ họ Triệu này.

Có lẽ vì trời quá nóng, lớp ngoại bào bên ngoài đã bị cởi ra, tuỳ tiện buộc ngang hông, chẳng hề để tâm đến giá trị vốn có của nó.

“Chủ tử, đến Ngọc Điền rồi.”

Không muốn nghĩ ngợi thêm, hắn đặt viên đá xuống, đưa tay áo lau mồ hôi trên trán, rồi cầm lấy bát trà bên cạnh, ngửa đầu uống cạn.

Đi đường cả ngày, nàng chắc chắn đã rất mệt.

Chương 63: Đến huyện Ngọc Điền

Dọc đường đi vẫn còn vô số vũng bùn lầy, có thể lờ mờ trông thấy cảnh hoang tàn sau trận lũ, nhưng cũng có không ít ngôi nhà mới được dựng lên.

“Quách tiên sinh, vất vả cho ngài quá!”

Dân chúng huyện Ngọc Điền đều vô cùng cảm kích nhóm người từ kinh thành đến, xem họ như những “Bồ Tát sống”.

Cuối cùng, Từ Đoan Nghi không còn cách nào khác, đành phải hỏi thẳng:

“Từ Tế Đường đến tiếp tế vật tư, ta nhân tiện đi theo để xem tình hình.”

Tạ Thanh Nhai vẫn cầm chặt chiếc bát sứ mẻ một góc, quay đầu lại, định hỏi một câu thì ánh mắt chạm đến người đang đứng bên cạnh Triệu Bính Nguyên, hắn liền ngẩn ra.

Câu hỏi ấy khiến cả Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai đều sững lại.

Làm sao có thể chứ?

Bình thường, nơi xa nhất mà nàng từng đi chỉ là Hoàng Ân Tự, làm gì có chuyện phải rong ruổi trên đường lâu như hôm nay?

“Quách thúc, sắp đến nơi chưa?”

Tuy nhiên, ông không phải người nhà họ Tiêu.

Nói đúng ra, người ông từng tận tâm cống hiến đầu tiên chính là Chiêu Dụ Thái hậu và mẫu thân của Từ Đoan Nghi.

Nàng đã từng làm rất nhiều việc thiện, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần gũi với một vùng đất vừa trải qua thiên tai, với những con người vừa trải qua mất mát.

Trong lòng Từ Đoan Nghi vẫn mãi miên man suy nghĩ.

“Cũng may có Vương gia và mọi người, bây giờ Ngọc Điền xem như đã thay da đổi thịt. Lần đầu ta đến đây, tình cảnh thật sự không khá chút nào.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ở huyện Ngọc Điền một thời gian, hắn đã quá quen thuộc với đám người ở nha môn, chỉ nghe giọng là đã biết ai đang gọi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 63: Đến huyện Ngọc Điền