Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi
Kỳ Quân Chiết Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Đổi phu quân khác cũng chẳng phải chuyện gì to tát
Từ Đoan Nghi vốn nghĩ rằng, vụ việc lần này cùng lắm cũng chỉ bị quở trách hoặc phạt bổng lộc một thời gian là cùng.
Bây giờ, hắn hết nhìn Vương gia lại quay sang công tử.
“Đoan Nghi, ta nghe ý của cô mẫu, người không hề để tâm chuyện muội có người trong lòng.”
Nàng cảm thấy, chuyện này có gì đó kỳ lạ.
Không rõ rốt cuộc nguyên nhân ra sao, Từ Đoan Nghi không dám để lộ điều gì, chỉ có thể tiếp tục dò hỏi biểu tẩu bên cạnh:
Nam An Vương vậy mà lại đi gây chuyện.
Không ngờ Trường Phong chỉ gật đầu, rồi nói một câu:
Thấy hắn muốn rời đi, Trường Phong lập tức theo sau, định đi cùng.
“Công tử!”
Nhưng Lệnh Cát sao dám nói ra bí mật lớn như vậy? Dù là với Trường Phong, hắn cũng ấp úng không chịu hé răng.
Vậy nên dạo gần đây, nàng vẫn chưa dám vào cung.
Giọng nói của hắn khàn khàn vì cổ họng bị vạt áo siết chặt.
Hay là hắn đã biết được điều gì?
Trong viện không thắp nhiều đèn,
Nói xong, hắn siết chặt cuốn sách trong tay, chuẩn bị quay người vào phòng.
“Chuyện gì vậy?”
“Muội sao vậy?”
Nhưng có một điều hắn muốn biết rõ.
Tạ Bình An cúi xuống, từng chút một nhặt cuốn sách vừa bị hắn ném xuống đất, ngón tay hắn khẽ run rẩy.
Gia quy của nhà họ Khuất vô cùng nghiêm ngặt.
Đang định lên tiếng, Từ Đoan Nghi đột nhiên cảm giác có ánh mắt nhìn về phía mình.
Quan hệ giữa nàng và Nam An Vương như vậy…
“Tẩu tẩu, tẩu đang nói gì vậy?”
Hắn nhìn bóng dáng cao lớn đứng giữa sân, bàn tay đang cầm sách khẽ siết chặt lại.
“Vậy nên ngươi không cần phải đến nói những lời này với ta.”
Trường Phong không để ý đến hắn, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trước mặt, hồi lâu sau mới nói:
Ban đầu, hắn định trực tiếp xử lý vị thượng cấp này của mình.
Chẳng lẽ mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy?
Nhưng cuối cùng, Tạ Bình An vẫn buông tay.
Từ Đoan Nghi nghĩ mãi không thông.
“Ta nợ đệ và Trường Ninh. Nợ các người cả đời này cũng không thể trả hết.”
Vẫn lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
Không biết rốt cuộc hắn đang nhìn cái gì.
Minh thị kể lại đầu đuôi câu chuyện, rồi lắc đầu thở dài, nhìn Từ Đoan Nghi đầy bất đắc dĩ:
“Nhổ cỏ tận gốc, lần này xem như bọn họ thật sự sụp đổ rồi.”
Nói xong, Lệnh Cát thở phào một hơi.
“Hiện tại ta sẽ không đối phó bọn chúng.”
Đã rất lâu rồi, hắn không chăm chú nhìn người đệ đệ này như vậy.
Nàng sợ đây là do Tạ Thanh Nhai ra tay, càng sợ chuyện này bị người ngoài biết được.
Nhanh đến mức khiến hắn tưởng rằng mình vừa nhìn lầm.
Thế nên hắn lại hạ giọng tiếp tục nói:
Minh thị thực lòng mong mỏi Từ Đoan Nghi có thể tìm được một phu quân biết yêu thương nàng.
“Ngươi đã giải quyết được chuyện gì trong những năm qua? Ngươi suốt ngày say sưa mơ màng, làm loạn cả gia đình chúng ta! Ngươi mà cũng biết giải quyết sao?”
Lý Văn Cao vốn đang yên ổn, cớ sao lại đột nhiên đàn hặc bốn gia đình kia?
Câu nói bất ngờ ấy khiến Từ Đoan Nghi có chút sững sờ.
Tạ Thanh Nhai nghe vậy, liền nhìn theo hướng giọng nói.
“Trưởng công chúa Gia Thuận tâm địa nhân hậu, không chấp nhặt với các ngươi, thế mà các ngươi chẳng những không hối cải, lại còn dám lớn tiếng càn rỡ!”
“Tạ Bình An, chúng ta nói chuyện đi.”
Cát Tường sợ hãi thét lên.
Nhưng Trường Phong đã biết từ trước, vậy thì còn gì là không thể hỏi chứ?
Trường Phong vốn đang suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Lệnh Cát trở nên như vậy, lúc này nghe thấy lời ấy, không khỏi sững sờ.
“Chuyện này đừng nói bừa, Vương gia không muốn ai biết đâu.”
“Bị đàn hặc sao?”
“Hôm nay ngươi làm sao thế?” Hắn hỏi lại một lần nữa. “Trong lúc ta không ở đây, đã xảy ra chuyện gì à?”
Là từ khi nào chứ?
“Phu nhân, Trưởng công chúa, đồ đạc đã được thu dọn xong.”
Minh thị càng nói càng hăng hái.
Chẳng lẽ sau này lại để muội ấy bị cô lập theo cách khác hay sao?
Cát Tường liên tục gật đầu đáp vâng.
“Ngươi cũng không biết đúng không? Ta vừa mới nghe được, giật cả mình… Vương gia ngài ấy, ngài ấy lại có thể…”
Minh thị thấy nàng trầm tư, liền hỏi.
Hắn không hiểu.
Nhưng không ngờ—
“Nếu tính khí của Vương gia nhà muội có thể áp chế được chuyện này, thì đã chẳng phiền đến muội. Cẩn thận kẻo vì chuyện này mà hai người lại bất hòa.”
Càng nhìn dáng vẻ trầm mặc của Tạ Thanh Nhai, lửa giận trong lòng Tạ Bình An lại càng bùng lên mạnh mẽ hơn.
“Chuyện của Trường Ninh, ta sẽ giải quyết. Đệ cứ chuyên tâm đọc sách, đừng can dự vào.”
Mang theo ý chí kiên cường ấy, Tạ Bình An cứng cổ, lạnh lùng nói với Tạ Thanh Nhai:
Phủ Thuận Thiên là cơ quan quản lý và thực thi mọi chính lệnh trong kinh thành, chủ trương giáo hóa dân chúng, bảo đảm sự yên bình.
Cát Tường nhìn về phía đó, chỉ thấy một dáng người cao lớn, nhất thời không nhận ra là ai.
“À, không… không có gì.” Lệnh Cát thấy hắn căng thẳng như vậy, nhất thời lại không dám nói ra.
“Nghe nói là do Lý đại nhân chủ động xin điều đi, các vị đại nhân trong Hàn Lâm Viện đã tiến cử cho ngài ấy, ngay cả thái hậu cũng đồng ý.”
Chỉ cần không ảnh hưởng đến Vương gia là được.
Trường Phong chẳng để tâm đến lời lảm nhảm của hắn, chỉ trầm tư suy nghĩ về chuyện này.
Hắn còn đang nghĩ nếu Trường Phong truy hỏi đến cùng, thì nên trả lời ra sao.
“Vương gia nói với Mai đại nhân, ngoài chuyện này ra, còn nói gì nữa không?”
Từ Đoan Nghi không tự ý quyết định, nàng hỏi qua ý của Tạ Thanh Nhai.
Hắn khựng lại giây lát, rồi mới tiếp lời:
“Vì sao?”
Khóe mắt vẫn có thể liếc thấy Trường Phong đang nhìn chằm chằm, vẻ mặt trầm ngâm, Lệnh Cát biết tình trạng của mình không thể giấu được hắn.
Trường Phong dừng tay, quay đầu lại: “Vương gia làm sao?”
Hắn cúi thấp đầu, ngón tay vô thức v.uốt ve lưỡi đao cong của mình.
May mà Trường Phong không truy hỏi đến tận cùng, nếu không, hắn thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Lệnh Cát tuy tính tình bộp chộp, nhưng không phải kẻ ngốc, tất nhiên hiểu rõ chuyện này quan trọng thế nào.
“Giữa ta và ngươi, chẳng có gì để nói cả.”
Nghe nói ngày Lý Văn Cao nhậm chức tại phủ Thuận Thiên, Nam An Vương hoàn toàn không có mặt ở công đường.
Thế nhưng đầu óc hắn vẫn còn tỉnh táo, nghe Trường Phong hỏi, liền không giấu giếm mà kể lại tường tận:
“Bảo ngươi đừng hỏi thì cứ đừng hỏi. Nếu ngươi hỏi rồi bị Vương gia trách phạt, đừng mong ta giúp.”
Chờ nha hoàn đi khỏi, nàng mới quay đầu nói với Từ Đoan Nghi:
Thế nhưng, xét trên mọi phương diện, có vẻ như đây đúng là lẽ tự nhiên của sự việc, không có điểm nào khả nghi.
Hắn sợ Vương gia sẽ tức giận.
Hơn nữa, muội ấy vẫn còn phải tiếp tục học hành trong nhà họ Khuất.
Nghĩ tới nghĩ lui, chắc chỉ có thể là chuyện xảy ra trong khoảng thời gian vừa rồi.
Hiện tại, cả ba người vẫn còn nằm trên giường, chưa thể xuống được.
Hắn cũng không nhìn thấy sự bi thương và hối hận trong ánh mắt Tạ Thanh Nhai lúc này.
Lệnh Cát lúc này mới hoàn hồn.
Bản năng muốn mở miệng, nhưng lời vừa đến môi lại bị nuốt trở vào.
Hai huynh đệ đứng cách nhau một khoảng sân, xa xa nhìn nhau, không ai chịu mở lời trước.
Ai biết được, liệu có làm muội muội lo lắng hơn không?
Không để ai đưa tiễn, Tạ Thanh Nhai tự mình rời khỏi viện.
Thấy Lệnh Cát vẫn còn lầm bầm bên cạnh, hắn trầm giọng căn dặn:
Nhưng khi thấy Vương gia đã sải bước rời đi, rốt cuộc hắn không dám làm trái ý, chỉ có thể đứng lại, lặng lẽ tiễn Vương gia bằng ánh mắt cho đến khi bóng người khuất dần sau cổng viện.
Chẳng lẽ… thực sự là do Tạ Thanh Nhai? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn định lên tiếng giải thích thay cho công tử, nhưng đến khi mở miệng lại không biết nên nói gì cho phải.
Thấy đôi mày kiếm của thiếu niên ngày càng nhíu chặt, cuối cùng quay đi nơi khác, giọng nói lạnh lùng vang lên:
Không rõ vì lý do gì, vẫn giữ chặt, không hề buông lỏng.
Hôm nay, hắn cải trang trong bộ y phục của một hiệp khách giang hồ, hoàn toàn không thu hút sự chú ý của người khác.
Trường Phong thở dài một hơi.
“Lúc này mới biết, mấy năm qua bọn họ đã tham ô không ít của cải.”
Nhưng mấy ngày sau đó—
“Công tử…”
Giờ đây, lễ vật đã được chọn xong, hai người ngồi trên lầu hai của tiệm Trân Bảo Trai, vừa uống trà trò chuyện, vừa chờ người ta đóng gói quà cẩn thận.
Hắn ôm đao, tựa vào bàn, cảm thán một câu:
Vó ngựa khẽ nhấc bụi đường bay lên.
Giờ phút này, khi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Thanh Nhai, trên mặt Tạ Bình An chỉ còn sự chán ghét và xa cách.
Nghe Trường Phong hỏi, Lệnh Cát ban đầu không suy nghĩ nhiều, chọn lọc một số thông tin có thể nói mà thì thầm đáp:
Thật là khó tin…
Nói rồi, hắn khẽ nhắm mắt, tỏ rõ dáng vẻ mặc cho người xử trí, hoàn toàn không hề có ý định phản kháng.
Vừa quay đầu lại, đã thấy công tử nhà mình đứng cạnh cửa sổ gần sân viện, lặng lẽ nhìn về phía này, tựa như đang nhìn vào một nơi xa hơn nữa.
“Ta thực sự không ngờ, Vương gia của chúng ta… lại có người trong lòng.”
Không còn nhìn thấy bóng dáng ấy nữa, Trường Phong khẽ thở dài, thu lại ánh mắt.
Câu nói sau, hắn thế nào cũng không dám nói ra.
Giọng nói của Tạ Thanh Nhai khàn khàn, hắn nói với Cát Tường:
Một nam nhân như vậy, sao nàng có thể yên tâm giao phó cả đời cho hắn được?
“Ta chẳng qua cũng là vì muốn tốt cho muội thôi.”
Hắn kéo dài giọng đáp:
Trường Phong nhìn hắn hồi lâu.
“Ta phải đọc sách, ngươi có thể đi rồi.”
Bí mật đã nói ra, dù chỉ là một nửa, nhưng Lệnh Cát vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt thiếu niên trước mặt.
Tạ Thanh Nhai còn chưa kịp trả lời, thì bên trong, Tạ Bình An đã nghe thấy tiếng động, liền cất tiếng hỏi:
Vì vậy, Trường Phong không hề do dự, khẽ gật đầu.
“Ngươi thay vì lo lắng cho ta, chi bằng đối xử tốt với thê tử của ngươi.”
Ngoài gương mặt tuấn tú kia, hắn còn có gì đáng kể nữa?
Giơ cao lên, định thẳng tay giáng xuống khuôn mặt kia.
Từ Đoan Nghi vừa buồn cười vừa cảm thấy khó xử.
Chuyện là, khi trò chuyện cùng phu quân, Minh thị mới hay rằng nguyên nhân Lý Văn Cao đàn hặc bốn người kia, chính là vì Từ Đoan Nghi.
Sau khi biết chuyện Nam An Vương gây rối, hắn không giống các quan viên khác muốn bao che. Ngược lại, lập tức kéo người đến tìm Tạ Thanh Nhai.
Bộ dạng này… chẳng phải là quá bình tĩnh hay sao?
Tạ Bình An như bị những lời này chọc giận, hắn lập tức quay phắt đầu lại.
Hắn từ lâu đã kính trọng Từ Đoan Nghi, thậm chí một phần lớn lý do hắn quyết tâm vào phủ Thuận Thiên chính là nhờ những lời khuyên ngày ấy của nàng.
Chính câu nói này, đã chọc giận Lý Văn Cao.
Hắn chỉ thấy người kia nhìn mình, im lặng không nói một lời.
Không rõ hắn muốn gì, thấy hắn cứ đứng đó không nói, sắc mặt Tạ Bình An lạnh đi, dứt khoát quát lớn:
Dưới ánh đèn lồng nơi hành lang, bóng dáng cao lớn của hắn đổ dài trên nền đất.
“Chẳng trách bên ngoài đều đang đồn rằng lão đại nhân muốn gả cháu gái mình cho vị Lý đại nhân này.”
Dõi theo thân ảnh thiếu niên khuất dần sau cánh cửa, Tạ Thanh Nhai rốt cuộc thu lại ánh mắt, cúi đầu, lặng lẽ không nói gì.
Còn về phụ thân và huynh của bọn họ—
“Là vị đại nhân Lý Văn Cao đó. Ta còn tưởng muội đã biết rồi.”
Minh thị trừng mắt nhìn nàng:
Hôm sau, Lý Văn Cao liền dâng tấu đàn hặc bốn nhà đó.
Còn chưa kịp nói thêm lời nào, đã nghe thấy giọng nói trầm ổn vang lên bên cạnh:
“Vương gia, sao ngài không mang theo đèn lồng vậy?” Cát Tường vui vẻ chào hỏi, còn ân cần mời người vào trong uống trà.
Không đợi hắn lên tiếng, Trường Phong đã chậm rãi nói trước:
Hắn muốn ra tay lắm chứ.
Hắn sẽ trưởng thành.
Trường Phong liền hỏi Lệnh Cát:
Khi đám người kia bị Nam An Vương gây chuyện, trong số đó có kẻ đã lỡ miệng nói một câu:
“Công tử, hình như có người đến, để tiểu nhân ra xem.”
Lệnh Cát giật mình ngẩng đầu, vẻ mặt hốt hoảng, khiến Trường Phong càng cau mày chặt hơn.
“Hai người kia vốn dĩ có nền tảng không trong sạch, lần này bị Lý Văn Cao đàn hặc, thậm chí cả Ngự sử đài cũng nhảy vào.”
Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn đứng yên tại chỗ, không dám bước lên.
“Không sao.”
“Chuyện này, tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai, rõ chưa? Đặc biệt là bên phía Vương phi, càng không được hé lộ nửa lời.”
Cát Tường không rõ Vương gia có phản ứng gì, nhưng chính hắn thì giật thót cả mình.
Hóa ra… là vì Vương gia thích Vương phi…
Nhìn thiếu niên đang đứng xa xa, khuôn mặt đầy vẻ khó chịu và chống đối, trong lòng Tạ Thanh Nhai tràn ngập sự tự trách.
Tạ Thanh Nhai nhìn theo bóng lưng của hắn.
Minh thị nghe thấy tiếng vó ngựa lại gần, cũng chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, rồi cau mày thu hồi tầm mắt.
“Tạ Thanh Nhai, ngươi có thể làm được gì hả?”
Nha hoàn mang theo đồ đạc đi phía sau, Minh thị thì khoác tay Từ Đoan Nghi, vừa đi vừa nói:
“Không có gì.”
“Ta biết mình nên làm gì.”
“Vị Lý đại nhân này, vừa mới nhậm chức đã được phong làm Thông phán, trực tiếp thăng liền hai cấp bậc. Có thể thấy lão đại nhân kia rất coi trọng hắn.”
Cát Tường không nhìn rõ nét mặt của công tử.
Thậm chí từ rất lâu trước kia đã thích rồi ư?
Đợi đến khi không còn trông thấy bóng lưng kia nữa, hắn mới quay người trở vào.
Sau chuyện vừa rồi, Minh thị cũng không nhắc lại vấn đề lúc nãy, chỉ đến khi sắp chia tay, nàng cẩn thận dặn dò Từ Đoan Nghi:
Nhưng hắn vẫn chưa rời đi.
Sau đó, hắn tiếp tục nhìn thiếu niên trước mặt, đôi mắt đỏ hoe kia phản chiếu nỗi hận thù sâu đậm, Tạ Thanh Nhai khẽ cất giọng trầm thấp:
“Vào trong chăm sóc công tử của ngươi đi. Có chuyện gì thì cứ nói với…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơn nữa, lại đúng là bốn nhà đó.
Minh thị tuy là phụ nữ nơi khuê phòng, nhưng thường xuyên trò chuyện với phu quân về chuyện triều chính, nên hiểu biết cũng không ít.
Nghĩ vậy, Minh thị lại không khỏi cảm thấy xót xa cho nàng.
Nhưng hắn cũng biết, bản thân bây giờ vẫn chưa đủ khả năng.
Tiểu đồng ấy tên là Cát Tường.
Thực ra những năm qua, ai cũng biết công tử nhà hắn và Vương gia không hợp nhau.
Minh thị đã chứng kiến không ít chuyện như vậy, nói xong cũng không suy nghĩ thêm.
Giờ này mới đầu giờ Hợi, hắn vẫn còn có thể đọc sách thêm một canh giờ nữa.
Hắn lập tức sa sầm mặt mày, nghiêm khắc quở trách bọn họ:
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm: “Ngươi đang nghĩ gì mà thất thần như vậy?”
Nếu người đứng trước mặt hắn lúc này không phải là Trường Phong, thì e rằng ngay cả mấy câu vừa rồi, hắn cũng không dám thốt ra.
Tuy tính tình có phần l.ỗ m.ãng, nhưng khi liên quan đến Vương gia, hắn hiểu rõ chuyện gì có thể nói, chuyện gì không thể nói, và có thể nói với ai.
Lời đã nói hết.
Trường Phong nhìn hắn, lại dặn thêm một câu:
Nhưng trước khi đến ngày đó, hắn sẽ càng nỗ lực hơn, từng bước trèo lên cao.
“Đừng tới đây!”
Hỏi xong, chẳng thấy Lệnh Cát đáp lời, Trường Phong không nhịn được vỗ nhẹ lên vai hắn.
Tạ Thanh Nhai nhìn hắn, không vội mở lời.
Nhưng Tạ Bình An sao có thể nghe lời hắn?
Khi Tạ Bình An ôm sách bước ra xem tình hình, liền nghe thấy Cát Tường kinh ngạc kêu lên:
“Cô mẫu thế nào rồi?” Từ Đoan Nghi lập tức hỏi.
“Ta biết rõ bản thân mình bây giờ có bao nhiêu năng lực.”
“Ngươi… có biết Vương gia từng thích một người không?”
Mọi cảm xúc chất chứa bấy lâu nay bùng lên như cơn sóng lớn.
Hắn hất mạnh Tạ Thanh Nhai ra.
“Biểu tẩu có biết ai đã đàn hặc không?”
“Vương gia dặn Mai đại nhân không được làm tổn thương Vương phi.”
“Vương gia, ngài không sao chứ?” Cát Tường nhìn hắn đầy lo lắng.
Hắn cố kìm nén cảm xúc trong lòng.
“Hôm nay dạo phố cũng đủ rồi, chúng ta về thôi.”
“Muội biết rồi.”
Lời này là thật lòng.
“Nói với Trường Phong bọn họ.”
Nhưng tâm tư của Đoan Nghi lúc này không đặt ở mối quan hệ với Tạ Thanh Nhai, mà chỉ chú ý đến chuyện của Lý Văn Cao.
Từ Đoan Nghi nhìn theo bóng dáng người nọ rời xa, không nói một lời.
Đang định lên tiếng, lại nghe Minh thị nói tiếp:
“Vương gia, công tử nhà ta…”
Chỉ đành gấp gáp đến mức mặt đỏ bừng.
Hắn cất giọng hỏi.
Cát Tường cũng dần nhận ra bầu không khí khác lạ giữa hai người.
Qua lớp rèm sa mỏng màu đen, quả nhiên trông thấy Từ Đoan Nghi cùng vị biểu tẩu của nàng vừa bước ra từ tiệm Trân Bảo Trai.
“Cái gì?”
“Chuyện này đã từ rất lâu rồi. Sau này, Vương gia và Vương phi mỗi người đều trải qua biết bao chuyện, ta cứ nghĩ Vương gia đã sớm buông bỏ.”
Từ Đoan Nghi nghe vậy, cũng thu lại suy nghĩ, khẽ mỉm cười đáp:
Nhưng Tạ Thanh Nhai không hề quay đầu, chỉ để lại một câu: “Không cần theo.”
Nhưng không ngờ, khi đến nơi mới phát hiện ra chân tướng về những gì bốn gia đình kia đã làm.
“Lúc nãy vô tình nghe được Vương gia và Mai đại nhân nói chuyện…”
Tạ Thanh Nhai lúc này đã đi đến viện của Tạ Bình An.
Bóng dáng ấy… sao trông lại có chút quen thuộc?
Dù sao thì, cũng không phải điều gì quá ngạc nhiên.
Nhưng giờ xem ra, Vương gia vẫn chưa buông xuống được.
Hắn định quay vào trong để thu dọn một chút, lại thấy Lệnh Cát bên cạnh không biết vì sao lại đang ôm đao thất thần.
Nàng thực sự không ngờ, ngay cả biểu tẩu cũng nói ra những lời như vậy.
“Vậy… chuyện này đã có cách xử lý chưa?”
Cứ do dự hết lần này đến lần khác.
Câu “Ai vậy?” vừa lên đến miệng Tạ Bình An lập tức nghẹn lại.
Chuyện này, ban đầu Từ Đoan Nghi nghe được từ miệng biểu tẩu của mình.
Tâm trí rối ren.
Chẳng trách đêm đó Vương phi không trở về, Vương gia lại sốt ruột như vậy.
Nói xong, hắn quay người tiếp tục thu dọn đồ đạc, còn căn dặn thêm:
Hắn chưa từng nhận ra điều gì!
Nhưng ngẫm kỹ lại lời Trường Phong vừa nói,
Đúng lúc đó, giọng nói lạnh nhạt của công tử vang lên trước—
“Công tử!”
Thấy vậy, đôi mắt Lệnh Cát mở to từng chút một.
Tạ Thanh Nhai biết đệ đệ không muốn nhìn thấy mình, vì thế không kéo dài thêm, hắn nhìn thẳng vào người trước mặt, chậm rãi nói:
Xem ra, Vương gia vốn không có ý định thổ lộ tâm ý với Vương phi.
“Ta nghe biểu ca của muội nói, Lý đại nhân đã vào phủ Thuận Thiên làm việc rồi.”
Lẽ nào… thật sự trùng hợp đến vậy? Bốn nhà này cùng lúc đắc tội hắn?
“Ta biết, nếu không phải ngươi, ta cũng không mở miệng đâu.”
Hôm ấy.
Bị áo siết cổ quá lâu, hắn cảm thấy khó chịu, cúi đầu, ho khan liên tục.
“Lý Văn Cao tuy hiện đang ở phủ Thuận Thiên, nhưng sau lưng hắn là lão đại nhân, là cả Hàn Lâm Viện, có thể nói hắn cầm trong tay thánh chỉ trong thiên hạ.”
Nghe vậy, hắn trông thấy công tử vừa định quay vào trong chợt dừng bước, nghiêng đầu, chau mày nhìn lại phía này.
Hắn không tiếp khách.
Không biết cũng là chuyện dễ hiểu.
Trường Phong lộ vẻ lo lắng.
Dẫu cho trước mặt là Trường Phong, hắn cũng không dám dễ dàng tiết lộ chuyện riêng tư của Vương gia.
“Vậy Lý đại nhân là vì chuyện này mà đàn hặc bọn họ sao?”
Trường Phong nhìn hắn chằm chằm, mày càng nhíu chặt.
Nhưng Lý Văn Cao là hạng người nào?
Động tác thu dọn của Trường Phong thoáng khựng lại.
Chẳng lẽ hắn cũng muốn khiến người ta sợ hãi muội ấy ư?
Huống hồ, hắn thực sự cần nói ra bí mật lớn này với huynh đệ của mình, bằng không, e rằng đêm nay hắn cũng đừng mong ngủ ngon.
Từ Đoan Nghi cùng biểu tẩu đi dạo phố.
Minh thị khẽ lắc đầu: “Nhìn bộ dạng hắn lúc này, e rằng sau này phủ Thuận Thiên sẽ không còn ngày nào yên ổn.”
Bên ngoài có thể nghe thấy tiếng xe ngựa lăn bánh, cùng những tiếng rao hàng náo nhiệt.
Vương gia hiếm khi chủ động đến đây, hắn hy vọng bọn họ có thể nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng.
Khoảng cách quá xa, hắn không rõ vẻ mặt công tử lúc này như thế nào.
Cát Tường đành đứng nguyên tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương gia khuất dần trong bóng đêm.
Nàng ta thực sự không biết, Lý Văn Cao rốt cuộc vì lý do gì mà lại muốn đến phủ Thuận Thiên.
Hỏi thăm một hồi, mới vỡ lẽ—
Sau khi nói xong, Lệnh Cát khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bàn tay còn lại—
Con người sống trên đời, có vài bí mật cũng là lẽ thường tình.
Thấy Lệnh Cát chẳng dám nhìn thẳng vào mình, hắn cũng không để tâm nữa, quay người vào trong sắp xếp đồ đạc.
Trường Phong liếc nhìn bộ dáng lúng túng của hắn, nhướng mày: “Vương gia đi tìm Tam Lang rồi, ngươi không nghe thấy sao?”
Trong lòng phân vân không biết nên nói gì để xoa dịu bầu không khí căng thẳng này.
Nàng sợ dì mẫu biết chuyện của Tuyết Phù, cũng sợ bản thân khó lòng đối diện với dì mẫu, để người nhìn ra điều gì.
Giận dữ, uất ức…
Nhưng còn chưa kịp chạy đến bên họ—
Hắn không hề sợ quyền thế, vừa biết vị thượng cấp của mình không có mặt, liền lập tức sai người đi tìm.
Còn Vương gia thì chậm rãi tiến về phía công tử.
“Ngươi biết chuyện này từ đâu?”
Lệnh Cát cảm thấy đầu óc mình như bị lấp đầy bởi đủ loại suy nghĩ, đến mức choáng váng.
Cánh cửa mở ra.
Nghe xong, Từ Đoan Nghi vẫn cảm thấy khó tin.
“Không có gì, chỉ là không ngờ chuyện này lại có kết quả như vậy.”
Nhưng lại khiến Tạ Thanh Nhai, người vốn định rời đi, khẽ siết dây cương, chậm lại.
“Trong kinh thành này, người thích muội nhiều không kể xiết, hắn Tạ Thanh Nhai thì tính là gì?”
Đang định cất tiếng gọi, thì bóng dáng nơi khung cửa sổ đã biến mất.
Thay vì làm lớn chuyện để rồi thua cuộc thảm hại, khiến Trường Ninh phải buồn lòng, thà rằng hắn nên suy tính cẩn thận rồi mới hành động.
Ngoài khả năng này, hắn thực sự không nghĩ ra lý do nào khác.
“Trưởng công chúa Gia Thuận đã ra mặt giảng hòa, cớ sao Vương gia lại cứ khăng khăng không chịu bỏ qua?”
“Nếu có chuyện gì ấm ức, nhất định phải nói ra, đừng giấu trong lòng.”
Hiển nhiên là Tạ Bình An đang chờ Tạ Thanh Nhai nói tiếp.
Cũng đúng.
Hắn đoán chắc không phải việc gì quá quan trọng.
Thế nhưng lần này, Tạ Thanh Nhai không còn né tránh như trước.
Suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu thật sự có chuyện gì to tát, Lệnh Cát cũng không thể giấu hắn được.
Tạ Thanh Nhai đã giơ tay lên, cản hắn lại.
Tạ Bình An nhìn hắn, khuôn mặt có vài phần tương tự nhau, nhưng vì nỗi đau và giận dữ mà trở nên méo mó.
Tạ Thanh Nhai lại nhìn về phía gian phòng trước mặt.
Còn ba tỷ muội nhà họ Khuất thì vắng mặt suốt mấy ngày nay.
Minh thị tất nhiên không nhận ra điều khác thường, khi cùng nàng đi xuống lầu, chỉ thuận miệng dặn dò:
Ban đầu, hắn nghĩ rằng tính tình Trường Phong vốn điềm tĩnh, không giống hắn lúc nào cũng vội vã hấp tấp, không phản ứng gì cũng là chuyện bình thường.
Tạ Thanh Nhai chờ hắn đi khỏi, rồi cũng đứng dậy rời khỏi phòng.
Bất ngờ nghe được tin tức này từ biểu tẩu, Từ Đoan Nghi không khỏi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, trong lòng nàng dâng lên một nỗi lo lắng.
“Khụ… khụ.”
Lệnh Cát há hốc miệng, kêu lên một tiếng.
Bóng dáng Tạ Bình An đã không còn, thế nhưng hắn vẫn nhìn thêm một lúc lâu mới xoay người rời đi.
Thế nhưng, Từ Đoan Nghi vẫn chưa hiểu rõ.
Mà người đó… lại chính là vị kia… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cát Tường vẫn đứng bên cạnh hắn, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
Chỉ có bàn tay đang nắm chặt cuốn sách—
Tạ Thanh Nhai đã đứng trước mặt Tạ Bình An, thiếu niên kia vẫn không che giấu được vẻ chán ghét trên khuôn mặt.
Lời này quả nhiên có tác dụng.
“Trường Ninh rất thích nàng ấy. Nếu ngươi không muốn muội ấy phải buồn thêm lần nữa, thì hãy đối xử với người ta tốt hơn một chút.”
Hoàn toàn không có chút mưu tính nào.
Ánh mắt hắn đã sớm dừng lại trên người Tạ Bình An.
Hắn từng nghĩ đến chuyện ra tay, nhưng liệu có ích gì khi đối phó với những kẻ giống như những nữ tử đã bắt nạt Trường Ninh?
Hắn nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Chỉ là nói với Mai đại nhân chuyện này, cũng chỉ vì lo lắng sau này sẽ làm tổn thương đến Vương phi mà thôi.
Hắn còn thắc mắc vì sao hôm ấy Vương gia lại khác lạ đến thế.
Xem ra nàng cũng biết không ít chuyện.
Chúng cùng với phụ thân của mình đã bị Khuất lão gia gia nghiêm khắc xử trí theo gia pháp.
“Vị Lý đại nhân đó, bây giờ không còn ở Hàn Lâm Viện nữa đâu.”
“Ngươi… có phải đã sớm biết chuyện này rồi không?”
Cát Tường khẩn cầu gọi hắn, chỉ sợ hai vị tổ tông này lại gây chuyện.
“Ai đó?”
Có thể nói, nếu không nhờ Từ Đoan Nghi khi xưa giang tay cứu giúp, thì giữa chốn kinh thành rộng lớn này, hắn Lý Văn Cao sớm đã chẳng còn chỗ đứng.
“Ngươi sẽ giải quyết?”
Chỉ là bình thường hai người ít khi chạm mặt, Cát Tường vừa rồi vui mừng quá mà quên mất điều đó.
Từ Đoan Nghi gật đầu đồng ý.
Vậy là, ngọn lửa vốn định thiêu đốt Tạ Thanh Nhai, lại đổ ập lên đầu bốn gia đình kia.
“Muội không biết sao?”
Trường Phong và Lệnh Cát vẫn đứng chờ bên ngoài.
“Ta biết rồi.”
Còn về bốn hộ gia đình liên quan khác, đều đã viết thiệp bái phỏng, mang theo lễ vật quý giá để đến phủ gặp Từ Đoan Nghi.
“Muội về bảo với Vương gia, dạo này đừng gây thêm chuyện nữa.”
“Muội từ trước đến nay có chuyện gì đều không nói, ta và cô mẫu đều sợ muội chịu ấm ức. Dù sao cuộc hôn nhân này cũng đã thành rồi, nhưng nếu thật sự sống không hạnh phúc, thì cứ chia tay, nghĩ rằng triều đình cũng không bàn tán gì đâu.”
Mai Tuyết Chinh rời đi.
Tạ Bình An đọc sách rất chuyên tâm, trừ khi bị bệnh phát sốt, không thể tiếp thu nổi, nếu không, mỗi tối hắn đều đọc đến hết giờ Hợi mới chịu đi ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
May mà Trường Phong không truy hỏi đến tận cùng. Nếu không, hắn thực sự không biết phải trả lời thế nào.
Ngay cả khi muội muội của mình bị người ta ức h**p, hắn cũng chỉ biết làm loạn khắp nơi.
Sau ngày hôm đó.
Tạ Thanh Nhai vốn đã lường trước cảnh tượng này, thật ra mà nói, việc không bị ăn một cú đấm lại khiến hắn có phần ngạc nhiên.
Cũng không nhận lễ vật.
Cát Tường vô thức muốn đi theo, nhưng lại sợ quấy rầy bọn họ.
“Lại để bọn họ được đà lấn tới, biến chút chuyện cỏn con thành đại sự.”
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến giọng của nha hoàn thân cận:
Hắn sợ Vương gia đi gặp Tam Lang một mình, mà bên phía Tam Lang e rằng sẽ không nể mặt Vương gia.
Lý Văn Cao vừa nhậm chức, háo hức muốn thể hiện năng lực, không ngờ vụ việc đầu tiên đã bùng lên như vậy.
Phủi nhẹ chút bụi không đáng kể trên sách, giọng hắn khàn khàn:
Nói rồi nàng thu lại ánh mắt, nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc—
“Trường Phong, ngươi biết chuyện của Vương gia…”
“Đến lúc đó, ta đích thân chọn cho muội một người thật tốt!”
Lệnh Cát nghe vậy, liền ngẩng đầu, thắc mắc hỏi.
Minh thị cầm chén trà nhấp một ngụm, trước ánh mắt kinh ngạc của Từ Đoan Nghi, lại tiếp tục nói:
“Sao ngươi cũng biết, chỉ có ta là không biết! Ta còn tưởng…”
Thế nhưng, nàng không nghĩ nhiều nữa.
Dù đã cải trang và đội mũ sa che mặt, nhưng Tạ Thanh Nhai vẫn sợ có người nhận ra, hắn đang định giật cương ngựa rời đi, thì chợt nghe thấy Minh thị nói:
Dứt lời, hắn quay người đi vào trong mà không hề ngoái lại.
Hắn xưa nay quen thói phong lưu lêu lổng, lại thêm thân phận tôn quý, các quan viên trong phủ cũng không dám bàn tán gì về thượng cấp của mình.
Hắn thở gấp, nắm đấm giơ cao mấy lần định hạ xuống như trước đây.
Lệnh Cát vừa nghe xong liền lập tức ngậm chặt miệng, không dám hó hé gì nữa.
Ngược lại, Lệnh Cát vẫn còn đang rối rắm trong lòng.
Vậy nên, khi chứng kiến đám người kia ngang nhiên lấy danh nghĩa của nàng ra để làm càn, Lý Văn Cao sao có thể nhịn được?
Nhưng suy cho cùng, Đoan Nghi hiện tại là Nam An Vương phi, vợ chồng một thể, nàng phải nghĩ cho Đoan Nghi.
Sinh nhật của bá mẫu sắp đến, hôm nay nàng ra ngoài cùng biểu tẩu để chọn mua lễ vật.
Minh thị thấy nàng cứ nhìn mãi về một chỗ, liền tò mò nhìn theo, nhưng chẳng thấy gì.
Tạ Bình An khẽ thở ra một hơi, giọng điệu lạnh nhạt:
Từ Đoan Nghi ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi:
“Ta biết rồi mà… Nếu không phải ngươi, ta đã chẳng mở miệng.”
Ngay cả khi bước chân vào viện quen thuộc này.
Sẽ có một ngày, những kẻ đã từng ức h**p bọn họ sẽ phải quỳ gối trước mặt mà cầu xin tha thứ!
Tạ Thanh Nhai không nói gì, chỉ xua tay ra hiệu mình ổn, ánh mắt vẫn dõi theo thiếu niên trước mặt.
Từ Đoan Nghi khẽ lắc đầu:
Trong lòng hắn cũng không phải là không có chút do dự và chùn bước.
Thấy chuyện có liên quan đến Vương gia, Trường Phong lập tức quay đầu lại hỏi:
“Lý Văn Cao? Đại nhân Lý ở Hàn Lâm Viện sao?”
Nàng không giấu diếm, giải thích đơn giản cho Đoan Nghi:
Nói xong, nàng tiếp tục hỏi Minh thị:
Khi nãy lúc hắn rời đi, Lệnh Cát vẫn còn bình thường, chẳng lẽ Mai đại nhân đã nói gì với Vương gia?
Nhưng điều này, hóa ra hắn đã lo lắng thừa.
Nếu không phải lần này hắn liên tiếp đàn hặc bốn người, Minh thị còn chẳng biết trong triều có một nhân vật như vậy.
Trường Ninh vẫn tiếp tục đến nữ học của nhà họ Khuất.
Cửa sổ đang mở.
Cắn răng một cái, cuối cùng Lệnh Cát cũng ngẩng đầu lên.
“Cũng đừng tùy tiện hỏi Vương gia về chuyện này.”
Tạ Bình An vốn không thích ồn ào, hiện tại bên người chỉ có một tiểu đồng thân cận hầu hạ.
“Cái gì?”
Từ Đoan Nghi nghe vậy thì vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ:
“Ngươi đến đây làm gì?”
“Chuyện đến nước này thì khó lòng cứu vãn.”
Trường Phong nhìn hắn như vậy, càng cảm thấy kỳ lạ.
“Vài ngày trước ta vào cung thăm cô mẫu.”
Đừng nói là đỗ Bảng nhãn, chỉ e năm ngoái hắn đã sớm phải cuốn gói rời khỏi kinh thành rồi.
Thực ra hôm ấy, sự việc còn có chút rắc rối.
Nhưng Tạ Bình An không hề biết hắn đang nghĩ gì.
Cát Tường vội vàng kêu lên.
Còn chức Thông phán ở phủ Thuận Thiên lại là chính lục phẩm, nhậm chức chưa đầy một năm mà có thể thăng liền hai cấp, quả thực không phải kẻ tầm thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Thanh Nhai vẫn không nói gì.
Người kia có dáng vẻ như một hiệp khách giang hồ, đầu đội đấu lạp, trên lưng đeo một thanh trường đao, khuôn mặt bị lớp rèm che khuất, chỉ có thể lờ mờ trông thấy một bộ râu quai nón.
Vừa rồi hắn mải đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, quả thực không chú ý gì cả.
“Gì cơ?”
“Vương gia, là Vương phi!”
Rõ ràng là đang để mặc Tạ Bình An trút giận.
Cũng từ đó, nàng mới biết, năm xưa Lý Văn Cao từng được Từ Đoan Nghi ra tay giúp đỡ.
Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, hắn bỗng trở nên lanh lợi hiếm thấy, nhìn Trường Phong, chần chừ hỏi:
Nói xong, hắn lại không nhịn được mà lẩm bẩm:
Lệnh Cát lập tức gật đầu theo bản năng.
Hai người vừa trò chuyện, vừa đi về phía xe ngựa đang đỗ bên đường.
Ánh mắt trừng thẳng vào Tạ Thanh Nhai, không biết nghĩ tới điều gì, cơn giận trong lòng lại dâng trào, hắn bất chợt lớn tiếng quát lên:
Câu chuyện đến đây, Minh thị mới có dịp kể lại với Từ Đoan Nghi.
Hắn không ngờ Lệnh Cát lại đoán được, nhưng chuyện này cũng chẳng phải điều gì không thể nói.
Không nhìn rõ biểu cảm của Vương gia, Cát Tường thấp thỏm không yên:
Nam An Vương khi xưa là một bậc thanh niên tài tuấn, phong quang đắc ý, nhưng giờ đây đã trở thành kẻ bị người đời chán ghét.
Người luôn hào sảng thẳng thắn, nay lại mang bộ dáng trầm tư như thế này, quả thực chưa từng thấy qua.
“Cô mẫu vẫn khỏe, chỉ là rất nhớ muội, muội tìm lúc nào rảnh thì vào cung thăm người một chuyến.” Minh thị siết chặt tay Từ Đoan Nghi, nhẹ nhàng nói.
Cát Tường đáp lại, rồi nhanh chóng bưng trà đi ra.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài viện, Cát Tường còn tưởng mình nghe lầm, nghiêng đầu nhìn ra thì thấy một bóng dáng cao lớn đang bước tới từ ngoài sân.
“Trong số đó, hai người đã bị phạt bổng lộc nửa năm, còn hai người kia thì có lẽ sẽ bị cách chức và giam vào ngục.”
“Vương gia? Sao ngài lại đến đây?”
Minh thị nói cho cùng vẫn là lo lắng cho Từ Đoan Nghi.
Từ sau ngày về thăm nhà, nàng luôn bận rộn với đủ thứ chuyện, không có mấy thời gian rảnh rỗi, trong lòng cũng có chút lo lắng.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai mà lại từ bỏ chức vụ tại Hàn Lâm Viện để đến phủ Thuận Thiên chứ? Vị Lý đại nhân này đúng là một nhân vật đáng nể.”
Minh thị nghĩ đến căn phòng rõ ràng không phải dành cho vợ chồng chung sống ấy, trong lòng không khỏi thương xót cho nàng.
Nàng nói những lời này, tất nhiên không phải vì lo lắng cho Tạ Thanh Nhai.
“Đoan Nghi, muội đang nhìn gì thế?”
Từ Đoan Nghi tròn mắt kinh ngạc, không khỏi hỏi lại:
Nhưng Lệnh Cát nào biết được suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ nghĩ Trường Phong cũng giống như mình, chẳng hay biết gì cả.
Cát Tường muốn tiễn hắn, nhưng bị hắn giơ tay ngăn lại.
Song, nói cho cùng, chuyện này vẫn là do Nam An Vương mà ra.
Vương gia đã nhắc đến với Mai đại nhân, e rằng trong lòng người đã có quyết định.
“Cái gì?”
Nghe vậy, lòng Từ Đoan Nghi càng thêm bất an.
Lệnh Cát dần cảm thấy có gì đó không đúng.
“Không… không có gì.” Hắn vội vàng phủ nhận.
Chuyện đàn hặc kia, là khi hai người đang trò chuyện phiếm, Minh thị thuận miệng kể lại cho Từ Đoan Nghi nghe.
Cũng bởi vì chuyện này có liên quan đến Từ Đoan Nghi, Minh thị mới biết được.
Vẫn là giọng điệu thờ ơ, lạnh lùng không chút thiện cảm.
Minh thị lại chẳng hay biết những suy tư trong lòng nàng, chỉ tiếp tục cảm thán bên cạnh:
Cuối cùng, hắn không nhịn được nữa, bèn đi theo Trường Phong vào phòng, vừa nhìn hắn thu dọn, vừa kiếm cớ bắt chuyện:
Lý Văn Cao vốn xuất thân là Bảng nhãn, trước đây đảm nhiệm chức biên tu chính thất phẩm tại Hàn Lâm Viện.
Dù sao nàng cũng không thể ở bên ngoài quá lâu.
Một lúc lâu sau.
Chủ nhân của bốn gia đình kia lần lượt bị người đàn hặc trên triều đình.
Người đó dường như không ngờ nàng sẽ nhìn sang, hơi ngập ngừng giây lát, rồi nhanh chóng quay đầu lại, thúc ngựa rời đi.
Tạ Thanh Nhai loạng choạng lùi lại mấy bước, được Cát Tường vội vàng chạy đến đỡ lấy.
Mỗi lần bị ánh mắt chán ghét ấy nhìn tới, hắn liền vô thức lảng tránh, chỉ muốn rời đi càng nhanh càng tốt.
“Nếu thật sự không chịu đựng được, đổi phu quân khác cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”
Cảm thán một hồi, khóe mắt Lệnh Cát liếc sang Trường Phong, lại thấy hắn chẳng có chút phản ứng nào,
Thì ra không phải là người mà nàng nghĩ.
Hắn hoảng hốt lao tới, sắc mặt tái nhợt, ngay cả nước trà sánh ra ngoài, chén trà rơi xuống đất cũng không màng đến.
Lời này khiến Từ Đoan Nghi thoáng sững sờ.
Từ nhỏ lớn lên bên nhau, tính cách của huynh đệ này, hắn rõ hơn ai hết.
Hắn không phải vì nội dung câu hỏi mà ngạc nhiên, mà là đang tự hỏi, Lệnh Cát làm sao biết được chuyện này?
“Sao lại nghiêm trọng đến vậy?”
Nhưng rốt cuộc vẫn không thể áp chế được, hắn đành chẳng buồn bận tâm thêm.
Ngọn đèn lay động, bóng hình trên mặt đất khi tỏ khi mờ.
Đôi mắt Tạ Bình An đỏ bừng, hắn siết chặt cuốn sách trong tay rồi đột nhiên sải bước về phía Tạ Thanh Nhai, nắm lấy vạt áo hắn.
Minh thị không nghĩ nhiều, gật đầu đáp: “Đúng vậy, chính là vì chuyện này.”
“Cát Tường, tiễn khách!”
Nói một cách đơn giản, chính là quản lý mọi sự vụ lớn nhỏ trong thành, đặc biệt là các vấn đề an ninh của bách tính.
Tuy rằng hắn thẳng thắn, nhưng chỉ cần liên quan đến Vương gia, hắn rất rõ ràng chuyện gì có thể nói, chuyện gì không thể nói, và nên nói với ai.
Hắn không dám nói thẳng, mà chỉ dùng cách vòng vo để dẫn dắt câu chuyện.
Liền trông thấy một nam nhân vận hắc y bó sát.
Lúc này, trên con phố dài, Lệnh Cát trong bộ dạng cải trang bỗng hạ thấp giọng nói với người đàn ông bên cạnh, người cũng đã cải trang và đội mũ rộng vành.
Trước tiên, hắn liếc nhìn ra ngoài, sau khi chắc chắn không có ai, hắn mới hạ thấp giọng hỏi Trường Phong:
Nàng nghi hoặc ngẩng đầu.
“Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, thì Lý Văn Cao tuyệt đối sẽ không nể nang hắn chỉ vì hắn là thượng cấp.”
Hắn nói thật lòng.
Ôm một bí mật lớn như vậy, hắn đã vô cùng chấn động, lại không dám trực tiếp hỏi Vương gia.
Minh thị nhìn vẻ mặt của nàng, liền biết rằng Từ Đoan Nghi thực sự không biết gì cả.
“Nói chuyện?”
Từ Đoan Nghi gật đầu, dịu dàng đáp:
Mà Tạ Thanh Nhai cũng không mang theo đèn lồng.
Minh thị còn ngạc nhiên hơn cả nàng.
“Muội ấy à, tính tình quá đỗi hiền lành. Bọn họ ức h**p đệ muội của muội như vậy, muội đã ra mặt giúp đỡ, sao không nhân cơ hội dạy cho bọn họ một bài học thích đáng?”
Ban đầu, hắn còn nghĩ chuyện này là bí mật lớn nên không dám hỏi,
Minh thị khẽ gật đầu: “Biết rồi, đi dẫn xe ngựa lại đây.”
Dù trong lòng vẫn còn nhiều suy nghĩ, nhưng trên mặt nàng vẫn giữ vẻ bình thản như không có chuyện gì.
Nàng tiếp tục nói với Từ Đoan Nghi:
Nghĩ vậy, Trường Phong cũng không hỏi nữa, không ép hắn phải nói ra.
“Nếu Nam An Vương thật sự không tốt với muội, chúng ta liền bỏ hắn đi, tìm một phu quân khác.”
Nỗi kinh ngạc khi vừa thấy Tạ Thanh Nhai xuất hiện lúc đầu giờ đây đã hoàn toàn tan biến.
Hắn nhìn thẳng vào Tạ Thanh Nhai, chậm rãi nói tiếp:
Trong đầu hắn vẫn còn đang xoay mòng mòng, Vương gia lại thích Vương phi sao?
Khi Tạ Thanh Nhai bước vào, Cát Tường đang bưng khay trà từ tiểu phòng phía sau đi tới, định vào trong thay trà mới cho công tử nhà mình.
Lệnh Cát vẫn còn chưa hết kinh ngạc.
Tất nhiên, nàng sẽ không nói ra những lời ngốc nghếch như “Vương gia không nói với muội sao” để tránh khiến Từ Đoan Nghi buồn lòng, chỉ tiếp tục giải thích:
Chương 56: Đổi phu quân khác cũng chẳng phải chuyện gì to tát
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.