Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi
Kỳ Quân Chiết Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43: Lo lắng
Nhìn nét mặt ôn hòa như thường lệ của biểu tỷ, cùng đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, nỗi bất an trong lòng Tiêu Bảo Châu cuối cùng cũng dần lắng xuống.
Về việc Tạ Thanh Nhai đã rời đi, Từ Đoan Nghi cũng không hề giấu diếm. Đến gần, nàng liền kể lại:
Từ Đoan Nghi vốn đang ngồi ở một góc, nghe tiếng gọi liền đứng dậy, nhẹ giọng đáp, rồi bước tới gần.
Tiêu Bảo Châu tự biết thời gian gấp rút, cũng sợ làm hỏng ngày vui lớn mà mình mong đợi bấy lâu nay, đành luống cuống cầm lấy chiếc quạt tròn, che lên mặt.
“Chủ tử, ngài đang hỏi về Vương phi sao?”
Tiêu Bảo Châu nghe xong chuyện này, cũng chẳng mấy hứng thú.
Sớm biết thế này, chi bằng tối nay để Trường Phong đứng gác thay hắn.
Nghe vậy, Từ Đoan Nghi chỉ khẽ mỉm cười.
“Đã chuẩn bị xong rồi. Là thế tử phu nhân sai người chuyển lời, bảo lát nữa sẽ đi cùng người.”
“Ta chỉ đến chỗ tẩu tẩu nói chuyện một chút, hỏi xem sắp tới đến nhà họ Liễu phải làm những gì,” Từ Đoan Nghi nhẹ nhàng vỗ tay Bảo Châu, vừa an ủi vừa nói.
Hôm nay, biểu tỷ chính là điểm tựa duy nhất của nàng.
Dù đang ở trong phủ Quốc công, Bích Khê cũng không tiện nói thêm, chỉ đành tạm gác lại.
Nói xong, Tạ Thanh Nhai làm bộ vẻ bất đắc dĩ đặt cuốn sách xuống, đứng dậy.
“Ai cơ?”
Từ Đoan Nghi chỉ khẽ đáp: “Không có việc gì,” sau đó đảo mắt qua sân, hỏi:
Lần thứ hai, là vào tối nay. Khi mang cơm đến cho vương gia, bà tiện thể hỏi xem liệu lát nữa ngài có muốn đến đón vương phi hay không.
“Vương gia có việc, nên đã quay về trước. Vừa rồi, ngài ấy nhờ người truyền lời cho ta, còn dặn gửi lời chúc mừng tân hôn đến muội.”
Chủ tớ một đoàn cùng nhau đi ra ngoài.
Nàng vốn dĩ đã không thích Tạ Thanh Nhai.
Nếu như trước đây bà còn sốt ruột đến mức định ép vương gia tự mình ra ngoài đón, thì giờ đây, nhìn vị chủ tử đang nằm trên ghế trông vẻ ngoài nhàn nhã ấy, bà chỉ biết thở dài một hơi.
Tiêu Bảo Châu càng lúc càng thêm căng thẳng. Lòng nàng hoang mang, đầu óc rối bời, không nghĩ được gì khác. Nàng siết chặt tay Từ Đoan Nghi, thế nào cũng không chịu buông.
Chỉ với vài lời, Từ Đoan Nghi đã thuyết phục được Tiêu Bảo Châu.
Bà thực sự không thể hiểu nổi vì sao vương gia lại đối xử như vậy.
Chương 43: Lo lắng
Dù hôm nay có rất nhiều tiểu thư quyền quý đến làm bạn, không ít trong số đó còn lớn lên cùng nàng, nhưng chẳng ai dám đến nói gì khi Tiêu Bảo Châu đang nổi nóng cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có lẽ nữ tử trước lúc xuất giá, ai cũng có cảm giác này.
Ánh mắt nàng lướt qua căn phòng, nhìn thấy mấy vị ma ma được trọng dụng đã có mặt đông đủ, nàng liền biết họ đến để nói cho Tiêu Bảo Châu nghe về trình tự nghi lễ sắp tới.
Từ Đoan Nghi liếc nhìn mu bàn tay mình.
“Bích Khê đã quay lại chưa?”
Từ Đoan Nghi cũng nhân dịp gặp mặt Minh thị, sau đó lên xe ngựa để đến nhà họ Liễu.
Một lúc sau, khi Tiêu Bảo Châu đã được chỉnh trang cẩn thận, bên ngoài bỗng vang lên nhạc lễ rộn rã.
“Biểu tỷ!”
Đêm đó.
Tạ Thanh Nhai vừa nghe câu này, trong lòng liền nhẹ nhõm đi một nửa.
Lệnh Cát vừa nói dứt lời, đã lại nhận thêm một cái lườm sắc bén từ Tạ Thanh Nhai.
Đúng là có chút đau, nhưng việc này cũng không đáng để bận tâm. Nàng mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
Đi ngang qua Lệnh Cát, hắn không quên lạnh lùng dặn một câu:
Thế nhưng, dù được an ủi, Tiêu Bảo Châu vẫn không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Đến khi ra ngoài sân, nhìn thấy đám đông nam nữ khách khứa đang tụ tập, nàng hạ giọng hỏi tiếp:
Bích Khê nghe vậy, lập tức cúi người hành lễ, rồi lặng lẽ lui xuống.
Còn về Tiêu Nguyên Phúc, sau khi bị Từ Đoan Nghi nghiêm khắc cảnh cáo, hắn đương nhiên cũng không dám tùy tiện nói chuyện này với ai.
Cả đời này, e rằng nàng cũng không học nổi cái sự điềm đạm ấy của biểu tỷ.
Câu nói này, trước đây nàng cũng từng tự nhủ với chính mình, vào ngày nàng gả cho Tạ Thanh Nhai.
Nếu chẳng may có kẻ nào giống như Tiêu Nguyên Phúc, lại dám mạo phạm Từ Đoan Nghi…
Lệnh Cát lúc này cũng đã nhìn thấy bóng dáng của Đặng cô cô trong viện, nhưng lại không hiểu vì sao chủ tử đột nhiên nghiêm khắc bảo hắn im miệng.
Nhất là khi nhìn thấy thời gian càng lúc càng muộn, mà không biết Từ Đoan Nghi đã trở về chưa, hắn lại càng thêm bất an.
Nhưng không ngờ, khi bà vừa hỏi thăm đám a hoàn một chút, đã phát hiện trời đã tối muộn mà vương gia vẫn chưa rời phủ, còn vương phi cũng chưa hồi phủ.
Lúc đó, vương gia không đưa ra câu trả lời rõ ràng. Thấy thời gian vẫn còn sớm, bà cũng chẳng tiện nói gì thêm, đành tạm lui về.
“Không sao, lát nữa vết cũng sẽ mờ đi thôi.”
Lệnh Cát nhìn thấy bộ dáng ngập ngừng của chủ tử, trong lòng không hiểu gì, đành cẩn thận dò hỏi:
“Biểu tiểu thư thật là quá đáng, vừa nãy cô nên gạt tay nàng ấy ra. Giờ thì lưu dấu như thế này rồi.”
Nàng hiểu rõ Bảo Châu đang nghĩ gì, nhưng đáng tiếc, Bảo Châu đã nghĩ sai rồi.
“… Nàng ấy về chưa?”
Hôm nay nàng lại không mang Thời Vũ đi cùng.
Dù ngơ ngác, Lệnh Cát vốn quen nghe lệnh của Tạ Thanh Nhai, tất nhiên không dám cãi lời, chỉ ấm ức “ồ” một tiếng.
“Đừng sợ, chúng ta đều ở đây với muội mà.” Từ Đoan Nghi kìm lại những suy nghĩ trong lòng, dịu dàng an ủi nàng.
Tạ Thanh Nhai nhìn thấy Lệnh Cát bước vào, trong lòng chợt thoáng chút lưỡng lự.
Chỉ đến khi trông thấy bóng dáng của Đặng cô cô, sắc mặt Tạ Thanh Nhai lập tức thay đổi, cơ thể cũng theo đó mà thẳng tắp. Nhưng suy nghĩ giây lát, hắn nhanh chóng thu lại biểu cảm, ngả người tựa vào ghế nằm, giọng hạ thấp, lạnh lùng căn dặn Lệnh Cát:
Hắn trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi Lệnh Cát vào.
Trong lòng lo lắng đến cuống cuồng, bà cũng chẳng còn thời gian để hành lễ với ai.
Phải một lúc sau, hắn mới kịp phản ứng, thốt lên một tiếng “À!”, rồi dè dặt hỏi:
Chúng tự cho mình là người đứng trên cả trời đất, chẳng xem ai ra gì.
Từ Đoan Nghi không theo ngay lúc này, mà trà trộn vào đoàn khách, hòa lẫn cùng dòng người đi ra.
Bảo Châu đã vận đủ loại châu ngọc trên đầu, đi lại hết sức khó khăn, nhưng vẫn níu chặt lấy tay Từ Đoan Nghi, môi chúm chím, không hài lòng nói:
“Được rồi, sắp đến giờ phải xuất phát, muội mau lắng nghe những gì các ma ma nói, đừng để xảy ra sai sót nào.”
Tiêu Bảo Châu tự tìm lấy một lý do, chỉ cho rằng biểu tỷ vốn có tính cách điềm tĩnh, nên ngay cả trong tình cảnh này cũng vẫn vững vàng không chút bối rối.
Từ Đoan Nghi gật đầu, dịu dàng đáp: “Làm phiền rồi,” rồi bước vào bên trong.
Dẫu sao, từ trưa đến giờ, khách khứa rời khỏi bàn tiệc cũng không phải ít. Khách mời từ nhà trai và nhà gái thường không trùng nhau, phần lớn những người đến dự lễ cũng chỉ là họ hàng và thân thích bên phía nhà gái.
Hắn vốn dĩ nên rời đi.
“Biểu tỷ, có chuyện gì sao?”
Còn những vị khách khác—
“Ta ở đây.”
Liễu lang đối xử với nàng tốt như vậy, nhưng nàng vẫn thấy bất an.
Minh thị và Tiêu Nguyên Tinh giấu diếm rất kỹ.
Nếu thành thân gặp được người tốt, đó chính là phúc phần lớn lao. Nhưng nếu chẳng may gặp phải người không tốt, thì cũng coi như mất đi nửa cuộc đời.
Từ Đoan Nghi cũng không nhắc lại chuyện này.
“Ngươi đi theo ta. Tránh để kẻ ngốc như ngươi lỡ miệng nói lung tung.”
Lúc này, nàng cũng không còn tâm trí để nghĩ đến Từ Đoan Nghi nữa.
Lo sợ có chuyện không hay xảy ra, hắn vội vàng nhìn ra phía ngoài.
Nàng dìu Bảo Châu đến bên cạnh các ma ma, dịu dàng khuyên nhủ:
Rõ ràng trong lòng vẫn còn có chút bất an, cần có Từ Đoan Nghi ở bên cạnh mới yên tâm hơn.
Dù trong lòng không ưa gì Liễu Tầm, nhưng Từ Đoan Nghi vẫn mong Bảo Châu sau khi thành thân sẽ có được hạnh phúc.
“Người mà muội sắp gả, là người muội vừa ý, vậy chẳng có gì phải sợ cả.”
Ngay cả những người chịu đến dự tiệc cưới của hắn, cũng chỉ là nể mặt Tiêu gia mà thôi.
Cả buổi tối, lòng hắn cứ bồn chồn không yên.
“Nhưng mà… muội vẫn thấy lo lắm.”
Sau khi ăn xong, vốn định nghe các ma ma nói về trình tự nghi lễ sắp tới, nhưng vừa nghe, lòng nàng lại vừa bối rối vừa phiền não. Mãi không thấy biểu tỷ quay về, nỗi lo lắng lại càng tăng thêm.
“Biểu tỷ…”
Cho dù là một nữ lang bướng bỉnh, phóng túng như Tiêu Bảo Châu, lúc này cũng không khỏi nảy sinh vài phần căng thẳng.
Tất nhiên, bà chỉ muốn nhân cơ hội giúp hai người làm lành.
Nàng nhẹ nhàng vỗ về tay Tiêu Bảo Châu, dịu giọng an ủi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Việc Tạ Thanh Nhai rời đi cũng chẳng khiến người khác bận tâm.
May thay, lời vừa ra đến miệng, bà đột ngột tỉnh táo lại.
Chẳng trách cô mẫu lại yêu thương biểu tỷ đến vậy.
Hắn cũng chẳng muốn để Trường Phong nhìn ra điều gì khác thường.
Nghĩ vậy, lòng nàng không khỏi trỗi lên sự ngưỡng mộ từ sâu thẳm.
Nhưng hắn cũng rất rõ, với đầu óc của tên hộ vệ này, nếu không chủ động lên tiếng chỉ dẫn, thì có lẽ cả ngày cũng chẳng đoán ra được điều gì.
“Vừa rồi nữ lang cũng đã sai người đến hỏi nô tỳ rồi. Nếu đêm nay vương phi không bình an về phủ, nữ lang chắc chắn cũng không thể ngủ yên được.”
“Ừm.”
“Nàng cũng chẳng phải trẻ con ba tuổi, lẽ nào còn không biết đường về nhà.”
Chỉ là, hắn không muốn biểu lộ ra ngoài, sợ rằng Đặng cô cô sẽ chạy đi kể lại với Từ Đoan Nghi.
Nàng cất tiếng gọi, mắt dáo dác tìm kiếm Từ Đoan Nghi.
Nghe thấy tiếng gọi, hắn lập tức bước vào phòng, cung kính hỏi:
Sau đó, nàng để nha hoàn thân cận dìu mình đứng dậy.
Tạ Thanh Nhai nhìn dáng vẻ đần độn của hắn, đến mức không buồn tức giận nữa.
Người ta lo lắng, là vì sợ rằng cuộc sống hôn nhân sau này sẽ không như mình mong đợi.
Cho đến khi Lệnh Cát lặp lại câu hỏi, hắn mới thản nhiên, như không để ý lắm mà hỏi:
Tuy vậy, nàng vẫn nắm chặt tay Từ Đoan Nghi, nhất quyết không chịu buông.
Trong lòng hắn thoáng căng thẳng.
“Biểu tỷ đi đâu vậy? Ta chỉ mới chớp mắt thôi, đã không thấy tỷ đâu, lại còn mãi mới quay về, làm ta lo c·h·ế·t đi được!”
Người thông minh quá đôi khi cũng không tốt.
Câu hỏi vừa dứt, hắn đã thấy ánh mắt sắc bén của Vương gia ngẩng lên, hung hăng trừng thẳng vào mình.
Nhưng Từ Đoan Nghi không hy vọng nàng sẽ vấp ngã trên con đường hôn nhân.
Vương phủ Nam An.
Đặng cô cô thay đổi thái độ, giọng điệu trở nên chân thành và đầy thuyết phục:
Rõ ràng buổi chiều chính hắn còn bảo Từ Đoan Nghi đừng bận tâm đến chuyện của mình, nàng cũng đã gật đầu đồng ý.
Nàng khẽ hừ một tiếng, đáp:
“Giờ đã muộn thế này, nếu để vương phi nghĩ rằng trong phủ chẳng có ai quan tâm đến nàng, thì biết làm sao đây?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần đầu tiên, là khi nghe tin vương gia đã quay về một mình.
Cái ngày nàng xuất giá, sở dĩ nàng có thể điềm nhiên đến thế…
Bà còn nghĩ rằng có thể mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt hơn, nhưng không ngờ…
Bàn tay cầm sách của hắn vô thức siết chặt, không chịu buông ra. Ánh mắt hạ xuống, giả vờ như đang tiếp tục đọc sách, làm ra vẻ bản thân không bận tâm đến chuyện gì.
Rõ ràng, hôm nay ngài ấy cũng đã đi cùng nàng đến đó…
Hắn thực sự chẳng muốn nói lời nào.
“Tiêu Nguyên Phúc đâu rồi?”
Hắn đọc một lúc, lại ngẩng đầu lên, liếc nhìn đồng hồ nước đặt trên án cao.
Từ miệng Bích Khê, nàng biết được rằng Tạ Thanh Nhai đã rời đi. Điều này không khiến Từ Đoan Nghi cảm thấy bất ngờ.
Chỉ là…
Từ Đoan Nghi không nghĩ ngợi thêm về chuyện này nữa.
Không phải vì nàng bẩm sinh đã trầm ổn, mà là vì nàng chưa từng ôm bất kỳ kỳ vọng nào vào tương lai của mình.
Cảm nhận được sự đau nhói trên mu bàn tay, Từ Đoan Nghi khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì vào lúc này.
Từ Đoan Nghi nhẹ nhàng vỗ về tay nàng, giọng dịu dàng an ủi:
Trong lòng rối bời, Tiêu Bảo Châu vô thức nhìn sang Từ Đoan Nghi, bất giác thốt lên lời cảm thán chân thành:
Nàng nắm chặt tay Từ Đoan Nghi, như thể đang nắm lấy một mảnh gỗ nổi giữa dòng nước dữ.
Việc Tạ Thanh Nhai đi hay ở, nàng hoàn toàn không để tâm.
Bà càng nghĩ càng sốt ruột, vô thức định nhắc đến chuyện trước đây giữa vương gia và Trưởng Công chúa, khi hai người còn mặn nồng như thế nào.
Sau khi nghi thức đại hôn hoàn tất, Tiêu Bảo Châu cùng Liễu Tầm quỳ lạy từ biệt lão phu nhân Tiêu gia và hai vị trưởng bối, rồi bước lên kiệu hoa, chuẩn bị rời khỏi phủ Quốc công.
Tạ Thanh Nhai đã dùng xong bữa, cũng vừa mới tắm rửa xong xuôi.
Từ Đoan Nghi trở lại Minh Châu Các.
“Biểu tỷ, tỷ thật lợi hại.”
“Đừng sợ.”
Lễ cưới vẫn đang diễn ra một cách có trật tự, đâu vào đấy.
Xem ra, cũng không có chuyện gì xấu xảy ra.
Trong lòng, nàng căm phẫn người này to gan dám gây chuyện với chủ tử, lại càng tức giận vì hôm nay không mang theo Thời Vũ. Nếu Thời Vũ có mặt, chắc chắn đã cho Tiêu Nguyên Phúc một bài học nhớ đời!
Nghe xong, Lệnh Cát ngây ra, mặt đầy vẻ ngơ ngác:
Còn nàng, vốn chẳng kỳ vọng gì ngay từ đầu, vậy thì có gì để mà lo lắng?
Tay cầm cuốn sách, chẳng hiểu sao lại siết chặt thêm vài phần.
Trong lòng vẫn thầm nghĩ, không biết vương gia có chủ động đến đón hay không.
Khi các ma ma trình bày xong, thời gian cũng không còn nhiều.
“Bích Khê cô nương đã quay về từ sớm, chỉ là thấy người mãi không trở về, nên lại ra ngoài tìm người rồi.”
Nhưng khi nghĩ đến việc giờ này Từ Đoan Nghi vẫn chưa về, nỗi lo lắng vừa vơi bớt trong lòng Tạ Thanh Nhai lại nhanh chóng dâng lên.
“Vậy là đủ rồi.”
Những người được giữ lại bên cạnh chủ nhân để hầu hạ, nào có ai ngu dốt?
Cảm giác thất vọng đó, chưa đủ để khiến tâm tình nàng xáo động.
Dù rằng Tiêu Nguyên Phúc – kẻ khốn nạn đó – đã bị loại bỏ khỏi cuộc vui.
Nghe xong, Bảo Châu lập tức thôi không gây chuyện, vội vàng bảo các ma ma mau chóng trình bày, sợ rằng bỏ sót điều gì sẽ làm hỏng ngày đại hỷ mà mình đã mong chờ từ lâu.
Tiêu Bảo Châu khẽ kêu lên, bàn tay nàng nắm lấy tay Từ Đoan Nghi càng thêm siết chặt.
Nhưng vì biểu tỷ đang ở ngay bên cạnh, nàng không tiện tỏ thái độ lạnh nhạt, chỉ ậm ừ đáp lại:
Từ Đoan Nghi cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh, nàng bước sang một bên, trò chuyện với Bích Khê.
“Ông trời ơi! Đó là vương phi của ngài! Ngài xem các phu quân nhà người khác, có ai lại để phu nhân của mình cô đơn một mình ngoài trời đêm khuya thế này không?”
Nàng lập tức đáp:
Nhưng ai biết được, liệu có kẻ nào khác làm chuyện đáng khinh tương tự hay không?
Tiêu Bảo Châu đôi lúc hành xử có phần tùy tiện, không thấu đáo.
Bên ngoài, tiếng trống chiêng và nhạc lễ náo nhiệt vang khắp sân, không khí cực kỳ sôi động.
Đột nhiên, giọng nói gấp gáp của một tiểu tỳ vang lên từ phía trước:
Nhưng Tạ Thanh Nhai vẫn giữ dáng vẻ hờ hững, không chút thay đổi, chẳng buồn nhấc mắt lên nhìn bà.
Đặng cô cô vừa thất vọng vừa mệt mỏi, cuối cùng không giấu được vẻ bất lực lộ rõ trên gương mặt.
Tại sao ngày Từ Đoan Nghi xuất giá, biểu tỷ lại có thể bình tĩnh như thế, không hề lộ ra chút bối rối hay hoảng loạn nào.
Nhưng lúc này, Đặng cô cô nào còn tâm trí để đáp lời hắn?
Hôm nay, bà đã tới đây hai lần rồi.
Bên ngoài, tiếng pháo mừng đã vang lên, Tiêu Bảo Châu biết Liễu Tầm sắp đến. Lòng nàng càng thêm hoang mang.
Chỉ cần lỡ miệng một chút thôi, bà đã phạm vào đại kỵ rồi…
Đặng cô cô nghe câu này thì tức đến muốn phát điên.
Rõ ràng, vương phi là một người tốt đến thế…
Dứt lời, hắn liền sải bước ra ngoài, không quay đầu lại.
Ý thức được điều đó, sự lo lắng và bất mãn trong lòng Đặng cô cô tự dưng cũng vơi bớt phần nào.
Người dẫn đầu trong số các tiểu tỳ, chính là nha hoàn thân cận bên cạnh Tiêu Bảo Châu, nghe vậy, nàng không dám giấu giếm, cung kính đáp lời:
Cái gã Liễu Tầm vốn chẳng phải người tốt. Mà như người ta thường nói, “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, ai biết những bạn bè đến dự lễ của hắn là loại người thế nào?
“Không có gì đâu,” Từ Đoan Nghi nhẹ nhàng trả lời.
Nàng biết rằng Bảo Châu lúc này chắc chắn đang cực kỳ bất an. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng nhạc lễ cùng tiếng pháo nổ giòn giã bên ngoài dường như không át nổi nhịp tim thình thịch đang dồn dập trong lồng ng.ực nàng.
“Ngậm miệng lại, lát nữa đừng nhiều lời.”
Lo sợ vương gia và vương phi xảy ra bất hòa bên ngoài, bà hốt hoảng chạy tới, mãi đến khi biết rằng là do vương phi để vương gia về trước, bà mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu ngài thật sự không muốn đi, vậy để nô tỳ tự mình đi một chuyến.”
Mở miệng, liền gấp gáp trách móc:
Có người cùng trò chuyện trên đường đi, đương nhiên sẽ dễ chịu hơn là đi một mình.
Lúc này, thấy Từ Đoan Nghi quay lại, không chỉ Tiêu Bảo Châu thở phào nhẹ nhõm, mà toàn bộ đám nô tỳ và tiểu thư trong phòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm theo.
Tạ Thanh Nhai rời đi, dĩ nhiên nàng cũng không còn xe ngựa của hắn để dùng.
Càng nghĩ, nàng lại càng không thể hiểu được.
“Hôm nay là ngày vui lớn của muội, chẳng lẽ muội muốn để lại điều gì đáng tiếc sao?”
Hắn chống tay lên tay vịn ghế, định đứng dậy, nhưng lại sợ hành động của mình sẽ bị người khác đoán ra tâm tư, đành ngồi trở lại ghế nằm, giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng:
Lệnh Cát vẫn chờ sẵn bên ngoài.
“Chủ tử, ngài gọi thuộc hạ có việc gì sao?”
“Chủ tử, thuộc hạ có cần ra ngoài nghe ngóng chút không ạ?”
Bích Khê vốn đã biết rõ chuyện xảy ra lúc sáng.
“Vương gia! Sao ngài vẫn còn ngồi đây? Giờ đã khuya thế này, vương phi vẫn chưa về, ngài sao không nghĩ đến việc qua phủ Liễu xem thế nào?”
Ánh mắt Tạ Thanh Nhai dừng trên đồng hồ nước, lông mày khẽ nhíu lại.
“Thôi được rồi, ta đi xem thế nào. Ngươi dặn Trường Ninh sớm nghỉ ngơi đi.”
“Trưởng Công chúa cuối cùng cũng đã trở về, nữ lang thấy người mãi không về, còn tưởng rằng người đã xảy ra chuyện gì.”
Từ Đoan Nghi cũng không cưỡng lại, ngồi xuống bên cạnh nàng, cùng nghe các ma ma nói chuyện.
Nhất là khi hắn nghĩ đến những tên đàn ông sau khi say rượu, không chỉ mất lý trí mà còn hành xử l.ỗ m.ãng, làm ra những chuyện khiến người khác ghê tởm.
Chưa kịp lại gần, Tiêu Bảo Châu đã lập tức níu chặt lấy tay nàng.
Dù rằng Từ Đoan Nghi của hôm nay đã không còn là nữ tử yếu đuối như trước, nhưng trong lòng Tạ Thanh Nhai vẫn không khỏi lo lắng.
Chỉ là Tiêu Bảo Châu vẫn luôn chú ý đến nàng. Thấy nàng đứng nói chuyện với Bích Khê, Bảo Châu tưởng có chuyện gì đó liền hỏi:
Liên tiếp hai lần bị chủ tử trừng mắt, Lệnh Cát vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác như hòa thượng mới xuống núi, không hiểu đầu cua tai nheo gì, đành cẩn thận dè dặt hỏi:
“Nghe nói thế tử đã sai người tới chỗ hắn. Cụ thể thế nào, nô tỳ không dám dò hỏi, nhưng nghĩ rằng hôm nay hắn chắc chắn không dám bước ra ngoài nữa.”
Ngoại trừ một số ít người, hầu như không ai trong phủ biết về sự việc đã xảy ra tại hồ sen lúc sáng nay.
Lệnh Cát lập tức tiến lên hành lễ chào hỏi.
Từ Đoan Nghi bước tới chỗ Tiêu Bảo Châu, cùng nàng trò chuyện.
Phận nữ tử sống trên đời, vốn đã có quá nhiều khó khăn.
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, Đặng cô cô không khỏi toát mồ hôi.
Nghĩ đến đây, hắn không thể ngồi yên thêm được nữa.
Khi vừa bước vào, thấy vương gia vẫn nhàn nhã nằm trên ghế, vắt chân chữ ngũ, cầm cuốn sách chẳng biết hay dở thế nào mà đọc, Đặng cô cô chỉ cảm thấy vừa lo vừa tức.
Những chuyện nhỏ nhặt thế này, dĩ nhiên Bích Khê đã sớm sắp xếp ổn thỏa.
Mấy tiểu tỳ bên cạnh cũng liên tục khuyên nhủ, lo rằng nếu cứ chậm trễ như vậy, sẽ lỡ mất giờ lành, gây ảnh hưởng không tốt.
Rõ ràng, hắn lo lắng Đặng cô cô vội vã đến đây là vì có chuyện xảy ra.
Từ Đoan Nghi đi phía sau, khẽ hỏi Bích Khê:
Họ không muốn để hôn lễ của Tiêu Bảo Châu trông quá sơ sài và kém trang trọng.
Thấy thời gian càng lúc càng trễ, Đặng cô cô không muốn trì hoãn thêm nữa, quyết định tự mình ra ngoài đón vương phi.
“Lúc này trời nắng gắt, Trưởng Công chúa chi bằng vào trong phòng nghỉ ngơi trước, chuyện của Bích Khê cô nương, để nô tỳ phái người đi tìm là được.”
Không biết đã lặp lại hành động này bao nhiêu lần. Lúc này, kim đo thời gian đã nằm giữa giờ Tuất và giờ Hợi. Chỉ chốc lát nữa thôi, sẽ bước sang đầu giờ Hợi.
Vừa bước vào trong phòng, nàng liền nhận được vài cái cúi chào từ người hầu. Đúng lúc đó, Tiêu Bảo Châu, vốn đang ngồi trên giường nhỏ, sắc mặt giận dỗi, lập tức bước tới.
Lời nói đã đến mức này, ý tứ rất rõ ràng.
Tạ Thanh Nhai lập tức xua đi ý tứ đó, không muốn thừa nhận.
Hắn mặc một bộ thường phục màu đen, ngồi trên ghế dựa, trên tay cầm một quyển sách.
Chưa đợi Từ Đoan Nghi nói gì thêm, nàng ta đã nhanh chóng lên tiếng, cung kính đề nghị:
Khuôn mặt khó coi một hồi lâu, Tạ Thanh Nhai vừa định mở miệng, thì bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân vội vã truyền đến từ sân viện.
Mới qua được bao lâu, bây giờ đến lượt hắn lại bận tâm chuyện của nàng.
Vậy nên, khi Tạ Thanh Nhai vừa rồi bảo nàng đừng can thiệp vào chuyện của hắn, nàng tuy có chút hụt hẫng, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Tâm tình khó chịu, nàng không giấu nổi trên khuôn mặt.
Quyển sách trong tay Tạ Thanh Nhai đã lật qua nhiều trang, nhưng số chữ thật sự được hắn đọc vào đầu lại chẳng được bao nhiêu.
Dẫu là người mạnh mẽ đến đâu, vào giây phút sắp bước chân ra khỏi cánh cửa quen thuộc, cũng khó tránh khỏi cảm giác bất an, lo lắng cho những điều chưa biết ở tương lai.
Ánh mắt ấy khiến Lệnh Cát co rụt cổ lại, không hiểu nổi mình đã nói sai ở đâu.
Lúc này, một tiểu tỳ bước vào, chỉnh sửa lại lớp trang điểm cho Tiêu Bảo Châu.
Vừa bước vào sân, vài tiểu tỳ đã từ xa bước ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu tỳ này cũng là người lanh lợi, hiểu biết rộng.
Tạ Thanh Nhai sợ nàng sẽ chịu thiệt thòi.
Từ Đoan Nghi cũng không nói thêm lời nào.
Khi Đặng cô cô bước vào.
Dẫu sao, Liễu Tầm, xét đến cùng, cũng chỉ là một biên tu nho nhỏ của Hàn Lâm Viện, chỉ là một quan viên thất phẩm, những gia tộc lớn quyền quý hôm nay đến dự tiệc, nào có ai thực sự đặt hắn vào mắt?
“Biết rồi, biểu tỷ thay ta cảm tạ hắn đi.”
Ánh mắt nàng tràn đầy sự xót xa.
Bà trông rất gấp gáp.
Vừa định mở lời cáo từ để rời đi, thì bất ngờ nghe thấy giọng nói của vương gia cất lên từ phía trước:
“Nữ lang, lang quân đến rồi! Sắp tới cửa rồi!”
Trong lòng có chút bực bội.
“Thế cũng tốt.”
“Biểu tỷ, sao hôm đó tỷ lại không sợ chút nào?”
Hắn cúi mắt xuống, tiếp tục lật giở quyển sách mà thực chất chẳng đọc được một chữ nào, giọng điệu lười biếng, hờ hững nói:
Lòng nóng như lửa đốt, bà lập tức chạy đến lần nữa.
Nhưng Lệnh Cát không phải là Trường Phong, làm sao hắn có thể lập tức hiểu được ẩn ý của câu hỏi này?
“Thuộc hạ cũng không rõ. Nếu ngài muốn biết, thuộc hạ có thể ra ngoài dò hỏi một chút?”
Nói xong, nàng cũng không nói thêm lời nào nữa.
Bích Khê đi sát bên nàng, thấy trên mu bàn tay nàng còn in rõ những dấu móng tay hình trăng khuyết, không khỏi đau lòng nắm lấy tay nàng, nhíu mày oán trách:
Còn biểu tỷ… lại gả cho Tạ Thanh Nhai, kẻ mà nàng khinh thường gọi là “đồ tồi tệ”, sao biểu tỷ lại chẳng chút lo lắng nào?
“Xe ngựa đã chuẩn bị xong chưa?”
Trước đó, nàng đã bảo Bích Khê đi tìm Lý quản gia để nhờ chuẩn bị thêm một chiếc xe.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.