Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39: Dạy dỗ Tiêu Nguyên Phúc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Dạy dỗ Tiêu Nguyên Phúc


Từ Đoan Nghi khẽ nhếch môi cười.

Chứ đừng nói đến như Tạ Thanh Nhai, kẻ chẳng khác nào muốn lấy mạng hắn, còn dám đẩy hắn xuống hồ nước.

“Còn có Dì mẫu.”

“Tạ Thanh Nhai, ngươi dám đánh ta!”

Minh Đế đích thân ban thưởng phủ Hộ Quốc Công, còn chuẩn cho Tiêu gia giữ tước vị trong vài đời không bị truất bỏ. Lại thêm Tiêu Nguyên ngồi vững ở hậu cung, ngay cả Thái tử cũng mang trong mình nửa dòng máu Tiêu gia.

Hẳn là hắn đã nghĩ sai rồi.

Hắn đã nghĩ rằng Từ Đoan Nghi sẽ muốn làm lớn chuyện này, hoặc là sẽ lên tiếng xin lỗi để hòa giải.

Nàng luôn là người dịu dàng nhất, dễ gần nhất, không bao giờ nổi giận.

“Ngươi cứ đợi ở đây.”

Giọng nói của nàng vẫn dịu dàng như mọi khi, tựa như làn gió xuân mơn man, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Nói xong, nàng liếc nhìn về phía Tạ Thanh Nhai.

Nếu Từ Đoan Nghi thực sự lo lắng…

“Ngươi cứ như vậy mà đứng về phía hắn sao?”

Chỉ vài bước chân, mà khiến mày Tạ Thanh Nhai nhíu chặt lại.

Dù sao, ban đầu hắn cũng đã nghĩ như thế.

Tiêu Nguyên Phúc xưa nay trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi vị đại cô của hắn.

Nhưng nghĩ đến thân phận của Từ Đoan Nghi, sắc mặt Tiêu Nguyên Phúc thoáng đanh lại. Cuối cùng, hắn nghiến răng nói với nàng:

Từ Đoan Nghi cất lời, gọi tiểu tư kia dừng bước.

Trong chớp mắt, Tạ Thanh Nhai và Tiêu Nguyên Phúc đã biến mất.

Nhưng chưa kịp bước đến, nàng đã thấy trước mắt mình cảnh vật chợt nhòe đi, rồi lập tức trống rỗng.

Khi bước đến bên cạnh Tiêu Nguyên Phúc, Từ Đoan Nghi nhẹ giọng hỏi.

Thần sắc nàng vẫn như thường, không có chút hoảng loạn nào, chỉ là biểu cảm so với ngày thường có phần lạnh lùng hơn, mang theo một chút uy nghiêm không thể chạm tới.

Hắn vẫn còn ngồi bệt trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn Từ Đoan Nghi với ánh mắt bối rối. Trong bóng râm, gương mặt nàng mang một vẻ lạnh lùng khác lạ.

Đáng giận nhất, kẻ uy h**p hắn lại là Từ Đoan Nghi!

Nếu không phải lúc này tay chân không còn sức, Tiêu Nguyên Phúc chắc chắn sẽ đưa tay dụi mắt, để xác nhận rằng bản thân không hoa mắt.

Nàng biết Tiêu Nguyên Phúc là kẻ hẹp hòi, nhỏ mọn, thù dai, luôn ghi hận trong lòng.

Không chỉ mình Tiêu Nguyên Phúc tỏ vẻ không tin, mà ngay cả Tạ Thanh Nhai cũng vậy.

Từ Đoan Nghi vội quay người lại, và cảnh tượng trước mắt khiến nàng không khỏi sửng sốt.

Từ Đoan Nghi khẽ nhướng mày, nhìn Tiêu Nguyên Phúc và nói tiếp:

Giờ phút này, Tiêu Nguyên Phúc giận đến cực điểm, trong lòng chẳng còn chút ngưỡng mộ nào dành cho Từ Đoan Nghi nữa.

Tạ Thanh Nhai nghĩ đến đó, liền dự định khuyên Từ Đoan Nghi quay về trước, tránh để nàng phải khó xử. Song lời còn chưa kịp thốt ra, đã nghe giọng nàng vang lên từ phía sau:

Chỉ là, những giáo huấn này không nên đến từ tay Tạ Thanh Nhai. Nàng lo rằng nếu chuyện này truyền đến tai dì mẫu và ngoại tổ mẫu, họ nhất định sẽ tìm Tạ Thanh Nhai tính sổ.

“Chuyện hôm nay, tạm thời cứ dừng tại đây.”

Dù sao, hắn cũng chẳng sợ đắc tội với phủ Hộ Quốc Công.

Tạ Thanh Nhai nghe tiếng Tiêu Nguyên Phúc gào thét, chỉ nhếch môi cười nhạt, vẻ mặt không chút bận tâm.

“Ta biết nhị biểu huynh đang nghĩ gì. Huynh cho rằng chuyện năm đó đã qua lâu rồi, huynh lại chưa thực sự làm gì ta, nên có thể nói ta đang bịa đặt vu oan cho huynh, đúng không?”

“Tạ Thanh Nhai! Ngươi dám làm vậy với bổn lang quân, hôm nay bổn lang quân quyết không để ngươi đi ra khỏi phủ Quốc Công mà còn nguyên vẹn thân thể!”

Phụ nữ đã gả đi, sao có thể không cần sự an ủi từ một người đàn ông?

“Ngươi!”

Thậm chí, hắn còn tưởng tượng rằng không cần phải chủ động, chính nàng sẽ tự chạy đến quấn lấy hắn.

Tiểu tư thấy Tiêu Nguyên Phúc trợn trắng mắt, miệng phun nước, liền sợ hãi hét lớn, lăn lê bò trườn nhào tới bên cạnh.

Tiêu Nguyên Phúc vừa thấy nàng, tiếng nói vốn đứt quãng lại trở nên liền mạch. Hắn gắng sức ngồi dậy, tay cố với lấy vạt váy của nàng, miệng đầy phẫn nộ kêu lên:

“Nhị biểu huynh nghĩ xem, Dì mẫu… bà sẽ đứng về phía ai?”

Hắn chỉ cảm thấy hai người này, Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai, đúng là cùng một giuộc!

Không!

Những toan tính trong lòng lần nữa bị bóc trần, sắc mặt Tiêu Nguyên Phúc vừa khó coi, vừa không cam lòng. Hắn đáp lại đầy bực dọc:

Quay đầu lại, nàng liền trông thấy Tạ Thanh Nhai lúc này đã đứng lên, đang phủi bụi trên áo. Hắn đứng ngay sau lưng nàng, khoảng cách giữa hai người gần đến mức nàng có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng từ người hắn.

Tuy vậy, tay hắn vẫn không quên nhiệm vụ.

Hắn rất muốn bước tới, kéo nàng ra khỏi tên cầm thú kia, không muốn nàng phải dây dưa thêm với loại người như Tiêu Nguyên Phúc.

Nghĩ đến hai người đó, Từ Đoan Nghi không khỏi cảm thấy đau đầu. Nàng trầm mặc một lát rồi nói với tiểu tư:

Đường nét dịu dàng, mềm mại.

“Biểu… biểu muội, muội… muội thay ta g·i·ế·t hắn!”

Rốt cuộc là hắn nghe nhầm, hay Từ Đoan Nghi thực sự đã mất trí? Những lời đảo lộn trắng đen như vậy mà nàng cũng nói ra được!

Sắc mặt Từ Đoan Nghi trở nên nghiêm nghị hơn, giọng nói cũng trầm xuống vài phần: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Loại lạnh lùng này—

“Biểu muội, ta biết là ngươi bị tên cặn bã Tạ Thanh Nhai kia mê hoặc, biểu huynh ta sẽ coi như—”

“Trước đây, vì nể tình ngoại tổ mẫu, ta không muốn tính toán với nhị biểu huynh. Nhưng từ nay về sau, mong nhị biểu huynh nhớ cho rõ.”

“Từ Đoan Nghi, ngươi quản quá nhiều rồi đó! Chẳng lẽ sau này nhà họ Tạ xảy ra chuyện gì, ngươi cũng định đổ hết lên đầu ta sao?”

Trái ngược hoàn toàn với sự la lối, vùng vẫy của Tiêu Nguyên Phúc, Tạ Thanh Nhai vẫn giữ dáng vẻ nhàn nhã như thường lệ.

“Có một việc, trước đây ta đã nói với Bảo Châu. Hôm nay, tiện thể nói cho nhị biểu huynh một lời.”

Trong lòng hắn đã sớm nghĩ sẵn kế hoạch: lập tức sai người gọi mấy chục hộ vệ cao to khỏe mạnh, để họ đánh Tạ Thanh Nhai một trận nhừ tử, sau đó ném y xuống hồ sen này để làm mồi cho cá.

Nàng sợ Tiêu Nguyên Phúc thực sự xảy ra chuyện.

Chẳng lẽ hắn nhìn nhầm?

Ngược lại.

Tay hắn không còn chút sức lực, nhưng miệng thì vẫn không ngừng mắng chửi.

Nhưng Tiêu Nguyên Phúc lại không cam tâm.

Hiện tại, phủ Nam An Vương đương nhiên không thể sánh được với Phủ Hộ Quốc Công. Huống chi, những kẻ bên ngoài vốn luôn thích bợ kẻ mạnh, đạp kẻ yếu.

Nhưng rất nhanh sau đó, câu nói tiếp theo của Từ Đoan Nghi khiến sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Hắn ngây người một lát, sắc mặt vốn đầy giận dữ giờ lại thoáng thêm nét bối rối.

Giọng nói lắp bắp, rõ ràng là hoảng loạn đến cực độ.

Hắn nhìn tiểu tư ngồi bệt trên đất, mặt mũi trắng bệch, hoảng hốt lùi từng bước về sau. Sau khi giữ khoảng cách an toàn, tiểu tư chợt bật dậy, dáng vẻ như muốn chạy đi báo tin, tìm người đến cứu Tiêu Nguyên Phúc.

Chưa chắc hai người bọn họ đã có gì với nhau.

Hắn chỉ đứng đó, mặt đầy vẻ hoảng sợ, trố mắt nhìn về phía trước.

Tiếng la thất thanh đầy hoảng sợ của Tiêu Nguyên Phúc vang lên:

Khi Tiêu Nguyên Tinh vừa sinh ra, Tiêu gia vẫn còn đang chịu cảnh lưu đày ở Bắc địa.

Hồ sen nổi lên từng chuỗi bọt nước, những lời Tiêu Nguyên Phúc định nói lúc này đều bị những tiếng ùm ùm ấy chôn vùi.

Trên đời này, làm gì có huynh trưởng nào như Tiêu Nguyên Phúc?

Nói xong, Tạ Thanh Nhai làm bộ dạng cung kính, như đang lắng tai chờ đợi.

Tiêu Nguyên Phúc nghe vậy, thậm chí quên cả Tạ Thanh Nhai đứng gần đó. Hắn siết chặt nắm tay, gương mặt u ám, nhìn chằm chằm vào Từ Đoan Nghi, nghiến răng hỏi:

Biểu muội làm sao có thể có biểu cảm như vậy chứ?

Chỉ cần nghĩ sơ qua, Tiêu Nguyên Phúc cũng biết rõ câu trả lời là gì. Đại cô xưa nay không hề ưa gì hắn, nếu biết chuyện hắn từng muốn lừa gạt và làm nhục Từ Đoan Nghi, chắc chắn bà sẽ không tha cho hắn!

Do đó, thời thơ ấu của Tiêu Nguyên Tinh cũng trải qua một đoạn ngày tháng gian khó. Nhưng Tiêu Nguyên Phúc lại được sinh ra vào năm Kiến An thứ hai, khi đó Tiêu gia đã sớm được trở về kinh đô.

Ánh mắt hắn không rời khỏi họ một khắc, trong lòng thầm nghĩ, nếu Tiêu Nguyên Phúc dám động tay động chân thêm lần nữa, hôm nay hắn nhất định sẽ tiễn Tiêu Nguyên Phúc xuống hồ sen làm mồi cho cá.

Đối với lời này, Từ Đoan Nghi thậm chí không buồn đáp lại, chỉ nhìn hắn, bình thản tiếp tục nói nốt điều nàng muốn nói:

Lời chưa dứt, đã bị Từ Đoan Nghi cắt ngang.

“Nhị biểu huynh còn nhớ, vào năm Kiến An thứ 14, huynh đã định làm gì ta không?”

Vạt áo cùng ống tay áo đều đã ướt sũng.

Không khỏi có chút ngây người.

Trong ánh mắt của Tạ Thanh Nhai, Từ Đoan Nghi lúc này vô cùng bình tĩnh.

“Cái tên hỗn đản đó dám đối xử với ta như vậy, ta muốn hắn phải c·h·ế·t!” Những lời nói ấy tràn đầy oán hận, nghiến răng nghiến lợi phát ra.

Và người mà nàng bảo vệ, lại chính là Tạ Thanh Nhai – kẻ mà hắn ghét cay ghét đắng!

Cái gì mà được Vương gia cứu?

Cái thiệt thòi này, e rằng hắn chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà chịu thôi.

Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Nguyên Phúc chưa từng chịu qua nỗi nhục nhã thế này, lúc này lửa giận đã bùng lên ngùn ngụt.

Từ Đoan Nghi không nhìn Tạ Thanh Nhai ở phía sau mà im lặng bước về phía Tiêu Nguyên Phúc.

So với hắn, Từ Đoan Nghi dẫu sao vẫn giữ được chút bình tĩnh, ít nhất nàng không tỏ ra sợ hãi.

Bình thường hắn bắt nạt ai, cũng chẳng ai dám nói nửa lời.

Nàng đứng chếch về phía hắn, khiến Tạ Thanh Nhai chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt của nàng.

Nàng quát lớn một tiếng, định bước lên chắn trước mặt Tạ Thanh Nhai.

Nghe thấy tiếng động, ánh mắt vốn đang thất thần đặt trên người Tạ Thanh Nhai của Từ Đoan Nghi liền chuyển hướng, nhìn về phía Tiêu Nguyên Phúc.

Dù là biểu muội này của hắn, cũng không ngoại lệ.

“Vương gia hãy lau tạm đi.”

Từ Đoan Nghi đã đứng chắn trước tầm mắt của cả hai. Tiêu Nguyên Phúc giờ chỉ có thể nhìn thấy bộ trường bào tím thanh nhã của nàng cùng những hoa văn thêu tinh xảo nơi chân váy.

Hắn như không thể tin nổi, ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Từ Đoan Nghi.

Hắn kéo Tiêu Nguyên Phúc lên từng nhịp, để hắn có cơ hội thở lấy hơi, tránh việc thật sự ngạt c·h·ế·t. Nhưng cứ mỗi lần hắn vừa buông cho Tiêu Nguyên Phúc ngoi lên được một chút, không để kẻ này kịp mở miệng, hắn lại ghì đầu hắn xuống nước lần nữa, chẳng buồn cho hắn cơ hội “sủa”.

Lời nàng nói rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức ngay cả Tạ Thanh Nhai cũng không nghe rõ nàng vừa nói gì với Tiêu Nguyên Phúc.

Từ Đoan Nghi lại tiếp tục buông xuống một quả bom nặng nề hơn:

Bị Tạ Thanh Nhai đối xử như vậy, Tiêu Nguyên Phúc chỉ cảm thấy đây là nỗi nhục nhã lớn lao nhất đời mình. Phản ứng đầu tiên của hắn không phải là cầu xin, mà là trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc g**t ch*t con c·h·ó trước mặt.

“Nếu không ngăn lại, Nhị Lang sẽ… sẽ gặp chuyện mất!”

“Cứ như trêu c·h·ó vậy.”

“Chuyện hôm nay, nếu cứ để như vậy mà trôi qua thì coi như xong. Nhưng nếu sau này để ta phát hiện nhị biểu huynh dám ngấm ngầm đối phó với Vương gia hay người trong gia đình chàng, thì ta tuyệt đối không tha thứ.”

“Nhưng nhị biểu huynh nghĩ xem, nếu ta đem chuyện này nói với đại biểu huynh, thì sẽ thế nào đây?”

“Ta không phải những nữ nhân trong hậu viện của huynh, cũng không phải người mà huynh có thể tùy tiện chọc ghẹo. Nếu còn có lần sau, chuyện sẽ không đơn giản như hôm nay nữa.”

Tương tự.

Từ Đoan Nghi vừa nói, vừa hạ ánh mắt xuống vài phần, nhìn Tiêu Nguyên Phúc từ trên cao, giọng nói lạnh như băng:

Việc nàng gọi hắn là nhị biểu huynh chẳng qua chỉ là lễ nghi đã được dạy dỗ từ nhỏ, hoàn toàn không phải vì nàng thực sự coi hắn là huynh trưởng.

Tạ Thanh Nhai vốn nghĩ rằng, khi gặp phải chuyện thế này, Từ Đoan Nghi sẽ giống như hồi nhỏ, sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, mắt đỏ hoe. Nhưng… nàng không hề như vậy.

Hắn nghĩ rằng, chỉ cần mình khéo léo nói vài lời hay ý đẹp, ngày qua ngày, nàng sẽ nhận ra sự tốt đẹp của hắn.

Từ khi chào đời, cuộc sống của Tiêu Nguyên Phúc chỉ toàn là ngày tháng sung sướng.

“Trưởng công chúa, người kia là Nhị Lang, là… là nhị biểu huynh của người đó!”

Không ngờ Tạ Thanh Nhai cũng đang nhìn nàng.

Nhưng nào ngờ, biểu muội này của hắn chẳng những nhìn thấu hết mọi suy tính trong lòng hắn, mà còn đối mặt với hắn bằng thái độ nghiêm nghị như vậy.

Vừa lao đến, hắn vừa gào: “Ta đánh c·h·ế·t cái đồ c·h·ó má nhà ngươi!”

“Ùm ùm ùm…”

“Vương gia là phu quân của ta, phủ Nam An Vương là nhà chồng của ta.”

Ngay cả gia nhân, nô bộc của Tiêu gia cũng được coi là quý giá hơn cả những quan viên nhỏ ở các gia đình thế gia. Huống hồ chi Tiêu Nguyên Phúc, nhị lang Tiêu gia, được sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Nàng bước về phía Tạ Thanh Nhai.

“Nhị biểu huynh thế nào rồi?”

Hiển nhiên, hắn mong muốn Trưởng công chúa nghĩ đến tình thân mà cứu mạng Tiêu Nguyên Phúc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng tính khí của hắn lại vô cùng nóng nảy.

Ánh mắt uy nghiêm, thần thái đĩnh đạc, càng nhìn càng giống hệt dáng vẻ của đại cô hắn.

Tựa như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy trái tim hắn, khiến nó co rút lại.

Hắn chỉ liếc qua một cái rồi định rời mắt đi.

Chỉ vì Tạ Thanh Nhai thật sự ấn đầu hắn, đẩy thẳng xuống hồ sen.

Thêm vào đó, hắn lại khéo ăn khéo nói, giỏi dỗ người khác vui vẻ. Mẫu thân của hắn, Thường thị, cùng lão phu nhân của phủ Hộ Quốc Công đều vô cùng yêu thích hắn. Mỗi khi hắn gây ra chuyện gì, chỉ cần không quá đáng, nhất định sẽ có người che chở cho hắn.

So với Tạ Thanh Nhai, quả thực chỉ có hơn chứ không kém.

Cái gì mà tự ngã xuống hồ sen?

Lời trách mắng này, nàng thậm chí không buồn gọi hắn là nhị biểu huynh nữa.

Từ Đoan Nghi lặp lại lời mình một lần nữa, giọng điệu vẫn dịu dàng như ban đầu.

Gương mặt vốn đã trắng bệch vì vừa rơi xuống nước, nay càng thêm tái nhợt không chút huyết sắc.

Hắn vốn dĩ nghĩ rằng, biểu muội này của hắn, từ khi gả cho Tạ Thanh Nhai, cũng chẳng còn là “thần nữ” cao không với tới nữa. Huống hồ, nhìn thái độ của Tạ Thanh Nhai, rõ ràng là chẳng để nàng trong lòng.

Hắn không giống ca ca của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Là bản thân hắn lúc này lại ngẩn người, trố mắt nhìn Từ Đoan Nghi.

Nhưng Từ Đoan Nghi nào có tình thân gì với Tiêu Nguyên Phúc?

Hắn phải trừng trị cả hai mới hả được cơn giận!

Nhưng lần này, Tạ Thanh Nhai chẳng để hắn có cơ hội. Vừa thấy Tiêu Nguyên Phúc há miệng, Tạ Thanh Nhai lập tức ghì đầu hắn xuống, lại cho hắn một lượt “uống nước hồ”.

Tiêu Nguyên Phúc không thể ngờ được, vị biểu muội xưa nay luôn dịu dàng, thanh tao của hắn, nay lại như biến thành một con người hoàn toàn khác!

Chương 39: Dạy dỗ Tiêu Nguyên Phúc

Tạ Thanh Nhai chẳng buồn ngăn cản.

Kẻ này đã hỗn xược không phải ngày một ngày hai, chịu chút giáo huấn và khổ sở cũng chẳng phải chuyện xấu.

Lúc này, nhìn dáng vẻ Từ Đoan Nghi nghiêm nghị, cứng cỏi như vậy, trong đầu hắn còn chút nào những ý nghĩ phóng túng, mơ mộng khi nãy?

Động tác ấy nhẹ nhàng đến mức Tiêu Nguyên Phúc, trong cơn giận dữ, cũng không nhận ra. Hắn vẫn ngồi đó, mặt mày hung dữ nhìn về phía Tạ Thanh Nhai sau lưng nàng, nghiến răng nói:

“Từ Đoan Nghi, ngươi điên rồi!”

Hắn nghĩ…

Tiêu Nguyên Phúc lúc này giận dữ đến cực điểm, vừa mở miệng liền tuôn ra một tràng lời thô t.ục.

Nhìn nụ cười này, ánh mắt Tiêu Nguyên Phúc thoáng ngập ngừng, vẻ dữ dằn trên gương mặt cũng như khựng lại, để lộ một tia thất thần.

Sắc mặt Tiêu Nguyên Phúc lập tức cứng đờ.

Chuyện này xảy ra quá nhanh.

Tiêu Nguyên Phúc có gặp chuyện hay không, nàng vốn không để tâm.

“Vương gia,” đến gần bên Tạ Thanh Nhai, Từ Đoan Nghi nhẹ giọng gọi hắn, âm thanh rõ ràng mềm mại hơn so với lúc trước.

Tiểu tư kinh ngạc đến mức há hốc miệng, không thốt nên lời, chỉ đứng đờ ra đó, biểu cảm đầy sửng sốt như bị sét đánh ngang tai.

Tiêu Nguyên Phúc trợn tròn mắt, định mở miệng chửi bới thêm một trận.

“Biểu muội nhất định muốn đối đầu với ta sao?”

“Nhị biểu huynh cũng không cần cảm thấy bản thân bị oan ức. Huynh định làm gì khi nãy, tự trong lòng huynh rõ nhất. Vương gia trách phạt huynh, huynh xứng đáng nhận lấy.”

Hắn còn muốn gọi hết mọi người đến, để họ vây lại xem cảnh tượng này, khiến Tạ Thanh Nhai phải mất hết thể diện, mới có thể xả cơn giận trong lòng hôm nay!

Phủ Hộ Quốc Công vẫn là ngoại gia của nàng, hắn không muốn nàng rơi vào tình thế khó xử vì chuyện này.

Lời vừa dứt, hắn lại không thể nói thêm được gì nữa.

Giống như vừa nuốt phải thuốc s·ú·n·g, Tiêu Nguyên Phúc trợn trừng đôi mắt nhìn Từ Đoan Nghi, hét lớn:

“Tạ Thanh Nhai, ngươi…”

Nếu Nhị Lang xảy ra chuyện, hắn biết rõ bản thân mình cũng khó giữ được mạng. Nghĩ đến đây, tiểu tư cảm thấy bi thương tột cùng, liền lập tức quỳ sụp xuống trước mặt Từ Đoan Nghi, vừa dập đầu vừa khóc lóc cầu xin nàng cứu Tiêu Nguyên Phúc.

Nhưng điều hắn không ngờ đến—

Dù sao đây vẫn là trong phủ Quốc Công, mà Tiêu Nguyên Phúc lại là bảo bối trong lòng dì mẫu và ngoại tổ mẫu. Nếu hắn thực sự gặp chuyện, đừng nói đến dì mẫu và ngoại tổ mẫu, ngay cả bá phụ và đại biểu huynh của nàng cũng sẽ không bỏ qua cho Tạ Thanh Nhai…

Nụ cười của nàng dịu dàng như cơn gió thu tháng tám, vừa ấm áp, vừa thanh nhã, lại càng làm say lòng người.

Nhưng cuối cùng, bước chân của hắn vẫn dừng lại.

Nhưng ngay sau đó, khi nghe được tiếng Từ Đoan Nghi cất lên, gọi hắn một tiếng “Nhị biểu huynh”, lòng hắn mới thả lỏng được đôi chút.

Bốn mắt chạm nhau, Từ Đoan Nghi hơi ngẩn người, phản ứng chậm đi một nhịp. Mãi đến khi liếc thấy Tiêu Nguyên Phúc đang yếu dần trong những lần vùng vẫy, nàng mới khẽ nhíu mày.

“Y phục của Vương gia…”

Tiêu Nguyên Phúc đáp lời, trong lòng tự an ủi chính mình.

“Muội nói, nhị biểu huynh đừng nên ăn nói hàm hồ. Vương gia hôm nay là quý khách đến phủ. Nhị biểu huynh vừa mở miệng đã toàn chuyện đánh g·i·ế·t, thật chẳng ra thể thống gì.”

“Nhị Lang, Nhị Lang, ngài không sao chứ?” Hắn vừa khóc lóc vừa lay gọi.

“Hôm nay là ngày vui của Bảo Châu. Nhị biểu huynh hẳn vì cao hứng mà uống hơi nhiều, nên say xỉn đến mức tự ngã xuống hồ sen. May thay, Vương gia đi ngang qua, đã kịp thời cứu huynh.”

Tạ Thanh Nhai đã kéo Tiêu Nguyên Phúc đến bờ hồ sen.

Thế nhưng, rất nhanh sau đó, khuôn mặt vừa thả lỏng của Tiêu Nguyên Phúc lại bất chợt đơ ra, ngây dại.

Còn chưa để Từ Đoan Nghi kịp hiểu ra tại sao Tạ Thanh Nhai lại xuất hiện ở đây, bên kia Tiêu Nguyên Phúc vừa nhìn rõ mặt hắn đã lập tức gào ầm lên.

Hắn thầm quyết, dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ gánh lấy mọi chuyện, không để nàng phải dính líu vào.

Không chỉ Từ Đoan Nghi đứng ngây ra nhìn, mà ngay cả tên tiểu đồng thân cận của Tiêu Nguyên Phúc cũng vì kinh hãi mà quên cả việc chạy đến giúp hay hô hoán cứu viện.

Hắn trợn mắt nhìn Từ Đoan Nghi, giận dữ gào lên:

Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Nguyên Phúc khẽ lóe lên, Từ Đoan Nghi điềm tĩnh nói tiếp, từng lời như mũi dao sắc bén đâm thẳng vào suy nghĩ của hắn:

“Người ngoài nếu có hỏi, ngươi cứ trả lời như vậy, rõ chưa?”

Hắn vốn định đáp trả vài câu.

“Yên tâm, không c·h·ế·t được đâu.”

Từ Đoan Nghi nhìn Tiêu Nguyên Phúc với dáng vẻ nhếch nhác thảm hại.

“Tiêu Nguyên Phúc, đường đường là Hộ Bộ Thị lang, tam phẩm đại quan, thế mà mỗi lần mở miệng đều phun ra những lời bẩn thỉu, chẳng khác nào cứt c·h·ó cả.”

Tiểu tư bên cạnh cũng đầy vẻ bối rối, không hiểu Trưởng công chúa đột nhiên lên tiếng là có ý gì. Nghĩ đến quan hệ giữa Trưởng công chúa và Nam An Vương, sắc mặt tiểu tư chợt thay đổi, giọng nói trở nên ngập ngừng:

Hắn đang dùng một tay ghì c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u Tiêu Nguyên Phúc, tay kia nắm lấy cổ áo hắn, chuẩn bị đẩy hắn xuống hồ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu lắng nghe kỹ, vẫn có thể phân biệt được vài từ, trong đó chủ yếu là “g·i·ế·t” và “c·h·ế·t”.

“Tiêu Nguyên Phúc, ngươi định làm gì?”

Không những không tin, hắn còn phẫn nộ đến cực điểm.

Tạ Thanh Nhai vừa móc tai vừa nghe, lát sau khẽ “chậc” một tiếng: “Quả nhiên, miệng c·h·ó không thể mọc ngà voi.”

“Muội vừa nói gì?”

Nghĩ đến tình yêu thương mà đại cô dành cho Từ Đoan Nghi, Tiêu Nguyên Phúc lúc này thực sự cảm thấy sợ hãi.

Hắn nhìn Từ Đoan Nghi, muốn xem nàng định làm gì.

Chỉ cảm thấy hôm nay thật là xui xẻo.

Từ Đoan Nghi khẽ nói, định đưa tay ra giúp hắn lau khô, nhưng bàn tay vừa đưa ra lại ngập ngừng, cảm thấy hành động này không ổn, cuối cùng đành rút khăn tay trong tay áo ra, đưa về phía hắn:

“Đây là Phủ Hộ Quốc Công, là nhà của ta! Ngươi… ngươi lại dám làm như thế với ta? Ngươi ăn gan hùm mật gấu, không muốn sống nữa rồi!”

“Đứng lại!”

“Nam An Vương, ngài, ngài mau thả tay ra!”

Nhưng tai nàng nhanh hơn mắt, sớm nghe thấy tiếng động từ phía sau.

Đây là lần đầu tiên hắn gọi thẳng tên nàng như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Biểu muội?”

Nhìn Từ Đoan Nghi trước mặt – dáng vẻ nghiêm nghị, không thể xâm phạm – hắn đột nhiên không dám đối diện với ánh mắt của nàng, chỉ vội vàng quay mặt đi, im lặng không nói.

Theo bản năng, hắn đưa tay ra, như muốn ngăn nàng lại. Nhưng cánh tay vừa đưa lên giữa không trung, lại chậm rãi hạ xuống, ánh mắt cụp xuống, che giấu mọi cảm xúc nơi đáy mắt.

“Ngươi… ngươi ngươi có biết đây là nơi nào không?”

Tiêu Nguyên Phúc nghi hoặc ngẩng đầu.

Dẫu Tiêu Nguyên Phúc là kẻ hỗn xược, nhưng xét theo vai vế, bọn họ vẫn là người một nhà.

Tiêu Nguyên Phúc không rõ vì sao trong lòng bỗng trào lên nỗi bất an. Trong trí nhớ của hắn, biểu muội này luôn dịu dàng, chưa từng có dáng vẻ xa cách thế này.

Cho dù có.

Từ Đoan Nghi đâu phải loại người dễ dàng bỏ qua như vậy, đặc biệt với Tiêu Nguyên Phúc. Nàng sớm đã nhìn thấu bản tính của hắn.

Tạ Thanh Nhai không biết nàng định làm gì, thoáng nghi hoặc liếc nhìn nàng.

Nếu không phải nguyền rủa Tạ Thanh Nhai c·h·ế·t, thì cũng mắng hắn là thứ cầm thú, thậm chí còn đe dọa rằng tốt nhất là Tạ Thanh Nhai đừng thả hắn ra, nếu không, một khi lên được, hắn nhất định sẽ lấy mạng con c·h·ó này!

Còn cả mẫu thân nàng nữa…

Tạ Thanh Nhai vừa thấy nàng bước tới, không khỏi cau mày.

Từ Đoan Nghi nghe thấy giọng nói phát ra từ phía sau.

“Nếu ta đem chuyện này nói cho bá mẫu và ngoại tổ mẫu, họ chắc chắn sẽ che chở cho huynh.”

Dì mẫu là người luôn bảo bọc Tiêu Nguyên Phúc, mà ngoại tổ mẫu lại càng…

Từ Đoan Nghi thấy hắn bắt đầu lau nước trên tay áo, phía sau vang lên tiếng Tiêu Nguyên Phúc đang ho sặc sụa, miệng phun ra mấy ngụm nước lớn, cuối cùng cũng nghe được âm thanh hắn phát ra.

Nhưng tiếng nói ấy vừa đứt đoạn vừa yếu ớt, khó lòng nghe rõ.

Hôm nay chuyện đã tạm xong, nhưng ai có thể đảm bảo rằng sau này hắn sẽ không tìm cách trả thù Tạ Thanh Nhai?

Thậm chí hắn còn chuẩn bị tinh thần, nếu nàng thực sự muốn xin lỗi Tiêu Nguyên Phúc, hắn sẽ bảo nàng rời khỏi đây trước. Còn bản thân hắn, thà c·h·ế·t cũng không bao giờ cúi đầu trước tên cầm thú này.

Vinh quang đến mức không thể chạm tới.

Đây là lần đầu tiên Tạ Thanh Nhai trông thấy Từ Đoan Nghi với dáng vẻ như vậy.

Nhưng không ngờ, khoảnh khắc tiếp theo, hắn lại không nhìn thấy mặt Tiêu Nguyên Phúc nữa.

Hắn âm thầm nghiến răng.

“Huynh nghĩ ta sẽ bỏ mặc chàng, để giúp huynh ư?”

Thậm chí còn khiến hắn sợ hãi hơn cả việc vừa rồi bị Tạ Thanh Nhai ghì xuống hồ nước.

Từ Đoan Nghi cũng nhìn về phía Tiêu Nguyên Phúc. Trông thấy bộ dáng thảm hại của hắn, nàng lại nhíu chặt đôi mày liễu.

Hắn thậm chí còn kinh hãi hơn cả Tiêu Nguyên Phúc, không thể tin nổi rằng trên đời lại có kẻ lớn mật đến mức dám ra tay với Nhị Lang quân, mà còn làm ngay trong phủ Quốc Công.

“Coi như cái gì? Huynh nghe không rõ sao?” Từ Đoan Nghi tiếp lời, giọng lạnh như băng, “Nhị biểu huynh có phải đã quên, Vương gia là phu quân của ta.”

Sau khi nói xong, Từ Đoan Nghi nhìn về phía tiểu tư đứng bên cạnh Tiêu Nguyên Phúc, bổ sung thêm:

“Nhị biểu huynh, huynh đã nghe rõ chưa?”

Lúc nàng nói, thần sắc nhu hòa, giọng điệu nhẹ nhàng, tựa như đang ngồi trong trà thất cùng bạn bè đàm đạo, cười nói vui vẻ. Nhưng nếu lắng nghe cẩn thận, sẽ nhận ra trong sự dịu dàng ấy lại ẩn chứa một tầng lạnh nhạt, xa cách.

Tạ Thanh Nhai nói xong, lại mỉm cười đầy ý trêu đùa, khẽ dùng sức kéo Tiêu Nguyên Phúc từ dưới nước lên, không để hắn cứ mãi ngộp trong hồ.

Rõ ràng, lúc này Tạ Thanh Nhai chẳng muốn nghe Tiêu Nguyên Phúc gào thét thêm một tiếng nào.

Tạ Thanh Nhai đương nhiên hiểu nàng đến vì chuyện gì. Hắn chăm chú nhìn Từ Đoan Nghi một lát, không nói lời nào. Sau đó, hắn đột nhiên dùng lực, kéo Tiêu Nguyên Phúc lên khỏi mặt nước, rồi như ném một con cá c·h·ế·t, tùy tiện vứt sang một bên.

Hắn quỳ một chân xuống bờ hồ, vừa ấn đầu Tiêu Nguyên Phúc xuống nước, vừa nói với vẻ bỡn cợt:

“Nào, để gia gia đây xem thử, ngươi còn gì muốn nói nữa không?”

Rất đẹp.

Nhưng có Từ Đoan Nghi ở đây, tình hình lại khác.

Tạ Thanh Nhai ngước nhìn nàng một cái, rồi đưa tay nhận lấy chiếc khăn.

Bị nàng che khuất tầm mắt, hắn không nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Nguyên Phúc lúc này.

Nàng khẽ cúi mắt, vừa định mở lời thì ánh nhìn lại lướt qua bộ trường bào của Tạ Thanh Nhai đã bị nước hồ làm ướt đẫm.

Tiểu tư thân cận của Tiêu Nguyên Phúc lúc này cuối cùng cũng hoàn hồn.

Dù run rẩy, hắn vẫn cố lấy dũng khí, bước lên định kéo Tiêu Nguyên Phúc ra khỏi tay Tạ Thanh Nhai, sợ rằng nếu cứ để thế này, Nhị Lang quân thực sự sẽ gặp chuyện chẳng lành.

Hắn sẽ không bao giờ chịu nhượng bộ.

“Tạ Thanh Nhai, ngươi… ngươi ngươi ngươi… ngươi định làm gì?”

Mái tóc của hắn bị nước làm ướt đẫm, cả người hắn ướt nhẹp, dưới đất sớm đã loang lổ nước chảy.

Tiêu Nguyên Phúc cũng tự tin rằng, kỹ năng của hắn trên giường vượt xa Tạ Thanh Nhai.

Hiển nhiên, hắn đang oán hận Tạ Thanh Nhai, trong lòng chỉ nghĩ đến việc g·i·ế·t hắn để trả thù.

Tiêu Nguyên Phúc vẫn không ngừng la hét:

Đến khi đó, hắn muốn làm gì chẳng được?

Tiêu Nguyên Phúc không nói gì, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Từ Đoan Nghi, chân mày cau lại, vẻ mặt như muốn hỏi: “Ngươi còn muốn nói gì nữa đây?”

Nghĩ đến đây, Từ Đoan Nghi không khỏi tăng thêm vài phần lo lắng trong lòng.

Có lẽ hôm nay hắn lại gây phiền phức cho Từ Đoan Nghi rồi.

Bên tai nàng đột nhiên vang lên một câu:

Không cam tâm vì bản thân đã chịu bao nhiêu uất ức, không trả được thù cũng đành, lại còn phải bị người khác uy h**p!

“Còn một chuyện nữa—”

Khi thấy rõ hành động của hắn, sắc mặt nàng thoáng biến đổi:

Hắn chỉ thấy Từ Đoan Nghi đột nhiên bước thêm vài bước về phía Tiêu Nguyên Phúc.

Tiêu Nguyên Phúc cũng không nhìn thấy Tạ Thanh Nhai.

Tiêu Nguyên Phúc lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện, nhưng hắn vẫn không dám tin.

Không chỉ như thế!

Dẫu sao, hắn cũng biết lúc nào nên nhún nhường. Giờ đây không nói thêm lời nào, nhưng trong lòng lại thầm tính toán.

Nhưng Tạ Thanh Nhai chỉ thản nhiên liếc mắt về phía hắn một cái, chưa cần nói lời nào, tiểu tư kia đã như thấy quỷ, tự mình hét toáng lên, rồi hoảng sợ ngã nhào xuống đất.

Nhìn thấy hắn đưa tay về phía mình, Từ Đoan Nghi thầm nhíu mày.

Nhìn chỗ trống trước mặt, Từ Đoan Nghi sững sờ một lát, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Tạ Thanh Nhai thoáng ngạc nhiên, vẻ mặt có chút kỳ lạ, như thể không ngờ kẻ này lại vô dụng đến vậy.

“Trưởng … Trưởng công chúa?”

“Gia gia ngươi đây đúng là dám làm đấy, thì sao nào?”

Nàng dĩ nhiên sẽ không để hắn chạm vào mình, liền thản nhiên lui về phía sau một bước, khéo léo tránh được bàn tay của hắn.

Dù gì thì ngày dài tháng rộng, hắn vẫn còn cơ hội. Hắn nhất định sẽ tìm cách đối phó Tạ Thanh Nhai, cũng chẳng cần nóng vội làm gì.

Hắn vẫn còn lấy tay ôm trán, nhưng ánh mắt thì đỏ ngầu như muốn phun lửa. Hắn vừa hét lên vừa giơ cao nắm tay, lao thẳng về phía Tạ Thanh Nhai.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Dạy dỗ Tiêu Nguyên Phúc