Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi
Kỳ Quân Chiết Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: Một lời xin lỗi từ thiếu niên
“Cái này trả lại cho tỷ.”
Nàng chậm rãi nói chuyện cùng Trường Ninh.
Từ Đoan Nghi nghe vậy mới yên lòng.
“Không có gì. Ta sẽ ngủ một canh giờ, đến giờ thì gọi ta dậy.”
Từ Đoan Nghi nhìn vẻ mặt mong chờ ấy, không khỏi bật cười nhẹ.
Thấy sắp đến giờ cơm tối, Tạ Trường Ninh chủ động đề nghị với Từ Đoan Nghi:
Hành động này khiến Tạ Bình An hơi sững người.
“Vậy… vậy sau này, muội… muội sẽ lại mời tẩu tẩu… dùng bữa!” Nàng mỉm cười nói với Từ Đoan Nghi.
“Phải nhìn về phía trước, phải bước ra khỏi cơn bĩ cực.”
Làm như vậy, tam ca cũng sẽ không còn phải khúc mắc nữa.
Tạ Bình An siết chặt đôi tay đang buông thõng hai bên người, cố nén sự bất an trong lòng. Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào khuôn mặt của Từ Đoan Nghi, nghiêm túc nói:
Bích Khê thấy nàng đã nhắm mắt, liền lặng lẽ hạ rèm giường xuống, để nàng yên tĩnh nghỉ ngơi.
Đêm qua, nàng đã viết thư gửi cho phụ thân, hỏi thăm sức khỏe của ông.
Thấy hắn im lặng hồi lâu mà không nói, Từ Đoan Nghi chủ động hỏi.
Vì đau lòng, nàng không muốn ép buộc hắn.
Chỉ còn chưa đến nửa tháng nữa.
Ánh mắt nàng dừng lại trên người Tạ Trường Ninh, chậm rãi hỏi:
“Nhưng nếu có điều gì muốn nói, hãy nói với ta. Ta sẽ là thính giả trung thành nhất của muội.”
Từ Đoan Nghi lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng:
“Có ai từng bắt nạt muội chưa?”
Lại thêm ánh mắt Trường Ninh nhìn nàng, đôi mắt ngây ngô ấy tuy tràn đầy mơ hồ, nhưng cũng thấp thoáng ánh lên nét khát khao và hoài niệm.
Nàng vươn tay, nhận lấy cuốn kỳ phổ từ tay thiếu niên. Thấy hắn rõ ràng luyến tiếc, nhưng khi nàng cầm lấy, hắn như được trút bỏ gánh nặng, nhẹ nhõm thở phào một hơi.
“Không sao đâu, đệ cũng chẳng làm gì cả.”
Chính lúc này, Tạ Trường Ninh trông thấy bàn tay thu lại của Từ Đoan Nghi, trong lòng bất giác sinh ra vài phần lưu luyến không nỡ.
Lần này nàng thành thân, bá phụ, bá mẫu có đến dự, nhưng giữa nàng và họ, tổng cộng cũng chỉ nói được vài ba câu.
Từ Đoan Nghi nhìn xấp thiệp mời dày cộp trước mặt.
Các nàng chủ yếu chỉ chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của nàng mà thôi.
Bình An chắc cũng không đến mức quá khắt khe hay vì nàng mà nổi giận trong lúc ăn cơm.
Là nàng đơn thuần sợ tiếp xúc với người khác sao?
“Đừng gấp, ta đưa muội xem thứ này, không phải vì giận tam ca của muội, cũng không phải muốn trách móc muội đâu.”
Không có sự làm khó, cũng chẳng có lời mỉa mai nào.
Hắn đã trách nhầm nàng.
Dịu dàng đến mức…
Tùy tiện lật vài tấm, nàng đã không còn hứng thú nữa.
Sau đó, Từ Đoan Nghi còn chủ động bước tới, dịu dàng nói với hắn:
“Thích, thích lắm ạ!”
Tựa như hôm qua.
Nhưng nàng cũng không mở miệng giữ lại.
Từ Đoan Nghi nhìn nàng, vẫn giữ nụ cười dịu dàng hỏi:
Nàng khẽ gọi tên nàng, tiếp tục câu chuyện vừa nãy: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Loại cảm giác này, phải mất nhiều năm, khi nội tâm của nàng dần trở nên mạnh mẽ và phong phú hơn, mới từ từ phai nhạt đi.
Nhưng có lẽ bởi bàn tay này, thực sự quá đỗi dịu dàng.
Lời cảm ơn đã được nói ra, nhưng lời xin lỗi vẫn còn kẹt lại trong lòng.
Đây là món quà tốt nhất mà hắn từng nhận được trong những năm qua.
Nàng muốn xin lỗi, nhưng cảm giác bất an khiến nàng không thể nói thành câu.
Đều là những lời mời tham dự các buổi trà hội, thi hội. Nói cho cùng, cũng chỉ là những cuộc tụ tập của một nhóm người ngồi lại, uống trà và tán gẫu. Từ Đoan Nghi chẳng có chút hứng thú nào với những thứ này.
Còn nhị ca…
Khi chủ tớ trở về Lâm Phong Các, Thời Vũ nhìn thấy liền vui vẻ ra mặt, chạy đến đón tiếp.
Nhưng sợ phụ thân sẽ không nói thật, nàng còn bí mật gửi thêm một lá thư cho Tần Tố, tâm phúc của phụ thân, hỏi nguyên nhân tại sao ông không thể đến dự lễ cưới.
Từ Đoan Nghi đối diện ánh mắt ấy.
“…Tẩu… tẩu tẩu.”
Nói xong, nàng liền vén chăn, đứng dậy ra khỏi giường.
Vì quá kinh ngạc, giọng nàng trở nên gấp gáp hơn, hai má đỏ bừng lên.
Từ Đoan Nghi lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.
Nhưng giờ đây, nàng đã gả vào Nam An Vương phủ. Dù những người này không thực sự muốn mời nàng, bề ngoài vẫn phải làm cho đúng lễ nghĩa.
Tạ Trường Ninh chớp mắt, trông vẻ như không hiểu ý tứ này cho lắm. Dẫu vậy, tâm trạng của nàng cuối cùng cũng đã được xoa dịu, lại có thể nói chuyện được rồi.
Nàng thích tẩu tẩu.
Mãi đến khi Bích Khê hỏi nàng:
“À… S-sao, sao tỷ tỷ đang nghỉ ạ? Thế… thế để muội, muội lát nữa lại đến.”
Nàng hiếm khi hỏi như vậy.
Từ Đoan Nghi ngáp dài, bước đến chiếc bạt bộ sàng (giường lớn có rèm che) để nghỉ ngơi.
Muội không nên dùng sai lầm của người khác để trừng phạt bản thân mình.
Nàng ngồi dậy, rồi cất tiếng gọi ra ngoài:
Tạ Trường Ninh vừa đưa tay nhận lấy vừa bối rối hỏi. Nhưng khi nhìn kỹ thứ trong tay mình, sắc mặt nàng lập tức thay đổi.
“Để nô tỳ đi gọi người mang nước đến!”
Chỉ là, khi Thời Vũ đi chuẩn bị đèn lồng, Từ Đoan Nghi lại bất giác quay sang nhìn Tạ Trường Ninh, cất lời hỏi:
Ánh mắt của Tạ Bình An, vốn dừng lại trên cuốn kỳ phổ trong tay, đột nhiên lạnh lùng dứt ra, thu hồi lại mọi cảm xúc.
Đôi môi nhỏ nhắn của nàng mím lại thành một đường cong nhè nhẹ, lần này, Tạ Trường Ninh không còn khước từ thiện ý nữa.
Lần đầu tiên, nàng không cảm thấy căng thẳng vì tật nói lắp của mình.
Phản ứng này của hắn khiến Bích Khê, vốn mang chút bất mãn với Tạ tam lang, cũng không khỏi kinh ngạc mà nhìn hắn.
Nói rồi, nàng đứng dậy, định đi thư giãn một chút, tắm rửa thay đồ, sau đó nghỉ ngơi để hồi phục lại tinh thần.
Ngay cả dì mẫu cũng không nói gì được về việc này.
Hắn không nói thêm lời nào, chỉ tiếp tục giữ nguyên động tác đưa trả kỳ phổ về phía Từ Đoan Nghi.
Có Trường Ninh ở đây.
Tạ Trường Ninh tựa hồ chưa nghe rõ, nhưng Từ Đoan Nghi vẫn bắt được, sau thoáng ngây ngốc, trên gương mặt nàng vụt qua nét hoảng loạn.
“Vậy nên, ta đương nhiên sẽ không trách đệ ấy.”
Ánh mắt thiếu niên lóe lên vẻ do dự rõ ràng.
Dường như… nàng đã bắt đầu sợ việc làm phiền người khác.
Trong đầu nàng lóe lên một khả năng – và chỉ có thể là khả năng đó.
Ông vốn không cha không mẹ, một mình tự sinh tự dưỡng mà lớn lên, nên chẳng để tâm đến việc sau này có ai đưa tang hay không.
Có hậu duệ hay không, ông không quan tâm.
Bích Khê thì vào phòng chuẩn bị y phục và các vật dụng cần thiết cho nàng.
Từ Đoan Nghi biết mỗi ngày Trường Ninh và Bình An đều dùng bữa cùng nhau. Dẫu Bình An không mấy ưa thích nàng, nhưng Từ Đoan Nghi nghĩ, bản thân cũng không cần thiết phải từ chối lời mời của một tiểu cô nương.
Nhưng sự giằng xé trong lòng hắn không kéo dài quá lâu.
“Trường Ninh.”
Nàng muốn nói điều gì đó, nhưng lại luống cuống đến mức chẳng thể nói trọn vẹn một câu. Vốn đã nói chậm, giờ vì lo lắng, lại càng không thể diễn đạt rõ ràng.
“Vậy ta đi trước nhé?”
Từ Đoan Nghi đối diện nàng, không chút vội vàng, nhẫn nại nói:
Tạ Bình An không ngờ chuyện này lại được giải quyết dễ dàng đến vậy.
“Ta có thể nhận ra, tam ca muội rất thích bản cờ này, cũng biết tam ca muội trong chuyện cờ vây quả thực có thiên phú. Vì vậy, ta muốn gửi nó lại nơi muội.”
Đó là những gia đình có ý định tổ chức tiệc tùng, muốn mời nàng đến tham dự để lấy chút thể diện.
“Chủ tử, có chuyện gì sao?”
“Đây… đây là gì?”
“Nhưng vĩnh viễn đừng vì sợ hãi mà khước từ tấm lòng của người khác dành cho mình.”
Tự nhiên trong lòng nàng cũng có chút toan tính nhỏ nhặt.
Lời đáp ứng vốn định nói ra, cuối cùng lại hóa thành tiếng từ chối nhẹ nhàng:
Thời Vũ nhanh chóng vào phòng, giúp nàng chỉnh trang và rửa mặt qua loa. Từ Đoan Nghi không chải chuốt cầu kỳ, chỉ đơn giản sửa soạn một chút rồi bước ra ngoài.
Ban đầu, nàng không hiểu rõ dụng ý của tẩu tẩu.
Từ Đoan Nghi cảm thấy có chút bất an.
“Tẩu… tẩu tẩu… muội, muội…”
Nàng mong nhị ca và tẩu tẩu có thể hòa thuận, hạnh phúc bên nhau.
“Ngồi xuống trước đã.”
Ánh mắt của Tạ Trường Ninh vẫn chăm chú nhìn nàng, dường như đang chờ đợi nàng tiếp tục câu chuyện còn dang dở.
Nàng khẽ nhíu mày, định bước lên đứng chắn trước mặt chủ tử, sợ rằng vị Tạ tam lang này sẽ làm gì đó không hay với Từ Đoan Nghi.
Không ngờ rằng, nàng không làm vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có lẽ vì thật sự quá mệt mỏi, Từ Đoan Nghi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sợ làm nàng khó chịu, Từ Đoan Nghi liền kìm lại, hạ tay xuống.
Muội có thể tiếp nhận thiện ý của người khác, muội không cần phải sợ hãi ác ý của kẻ khác.
Nàng không muốn trở thành gánh nặng và rắc rối của người khác, dường như chỉ có như thế, họ mới có thể mãi như bây giờ.
Nàng cũng hiểu vì sao tẩu tẩu lại làm như vậy.
Ánh mắt ấy khiến Tạ Trường Ninh bất giác căng thẳng, trong lòng dâng lên chút lo âu. Nàng lại muốn cúi đầu lần nữa.
Từ Đoan Nghi đưa tay lau sạch vết lệ trên gương mặt nàng, rồi đặt khăn tay qua một bên.
Mà dùng nụ cười tươi sáng nhất, đối diện với Từ Đoan Nghi.
Nhưng cảm giác mơ hồ ấy chỉ kéo dài trong chốc lát. Rất nhanh sau đó, những ánh mắt ác ý, những lời cay nghiệt, cùng nụ cười chế giễu lại ập đến trong ký ức của hắn như sóng trào.
Nàng kéo chăn che mặt, xoay người quay vào trong, định nằm thêm một lát nữa.
Để chứng minh lời mình, cũng như bày tỏ lòng biết ơn đối với Từ Đoan Nghi, nàng vội vàng nhắc đến món quà hôm qua:
Nàng và nhị ca, đã rất lâu rất lâu rồi, chưa từng trò chuyện tử tế cùng nhau.
Đặt chén trà xuống, nàng định đưa tay lên xoa đầu Tạ Trường Ninh, nhưng ngay lúc tay vừa nâng lên, ký ức về phản ứng né tránh của nàng hôm qua lại hiện về.
Hình ảnh ấy khiến ánh mắt Tạ Bình An thoáng hiện vẻ mơ hồ.
“Định… định tìm muội?”
Từ Đoan Nghi nhìn thiếu niên trước mắt, cảm thấy lòng mình nhói đau.
“Huống chi Tạ…”
Thế nhưng, trước khi nàng hoàn toàn cúi xuống, một bàn tay mềm mại, dịu dàng đã đặt nhẹ lên đ.ỉnh đầu nàng, sau đó giống như an ủi, khẽ v.uốt ve.
Hôm nay nàng đến đây, một là để cảm ơn, hai là để xin lỗi.
Sau khi tắm xong, Từ Đoan Nghi ngồi trước gương, để Bích Khê chậm rãi chải tóc cho mình. Trong lúc đó, Bích Khê cũng kể lại những thông tin về các gia đình đã gửi thiệp mời đến nàng hôm nay.
Hắn không phải Tạ Thanh Nhai!
Nàng không nỡ né tránh.
Khi nhìn thấy trên giường có hai chiếc gối được đặt song song, ánh mắt nàng hơi khựng lại.
Giọng nàng mang theo vẻ kinh ngạc, rõ ràng không nghĩ hắn sẽ xuất hiện ở đây. Dù sao viện của hắn nằm khá xa, và con đường này cũng không phải lối đi thường xuyên của hắn.
Đúng là Tạ Trường Ninh!
Từ Đoan Nghi vội vàng trấn an:
Nào ngờ vừa lúc ấy lại nghe Tạ Trường Ninh bên cạnh hớn hở nói:
Mặc dù quan hệ giữa nàng và họ không thể xem là thân thiết, nhưng xét cho cùng, vẫn có chút máu mủ ruột thịt.
Hương thơm nồng nàn của trà vừa mới hái trong năm lan tỏa khắp không gian, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Từ Đoan Nghi vừa thức dậy, cảm thấy khát, liền nhấp một ngụm.
Khi khăn được đưa tới, Từ Đoan Nghi cầm lấy, vừa nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt Tạ Trường Ninh, vừa nói với nàng:
Từ Đoan Nghi thử đưa tay, đặt nhẹ lên mái đầu mềm mại của nàng.
Tạ Trường Ninh cắn chặt môi, muốn đáp nhưng lại không biết phải nói gì.
Một đứa trẻ có tính khí thất thường, lại khó kiểm soát, thực sự là điều khiến người ta đau đầu nhất.
Nhưng trước khi nàng kịp mở lời, Từ Đoan Nghi đã nhẹ nhàng đặt một món đồ vào tay nàng.
Nhưng phụ thân lại kiên quyết từ chối.
Rõ ràng món quà này, hắn rất thích. Thậm chí tối qua sau khi mang về, hắn còn trân trọng không rời, nhìn ngắm thật lâu. Làm xong bài tập, hắn lại tự mình ngồi nghiên cứu thế cờ trên bàn cờ nhỏ trong hộp quà.
“Cảm, cảm ơn nhị tẩu.”
Trong thời gian đó, Bích Khê đã mời Tạ Trường Ninh ngồi xuống, còn chu đáo dâng lên một tách trà sữa hạnh nhân mà nàng thích.
Nàng hoàn toàn không biết nhị tẩu tìm mình để làm gì.
Nghĩ đến phụ thân, lòng nàng lại trầm xuống.
Nàng khẽ gọi nàng ấy.
Tạ Bình An vừa định mở miệng, thì nhìn thấy vị nhị tẩu có thân phận cao quý trước mặt mình khẽ vỗ vai Bích Khê, ra hiệu nàng không cần chắn đường.
Tạ Trường Ninh tuy năm nay mới mười ba, tính cách nhu nhược, nhưng lại vô cùng thông tuệ.
“Công công, bà bà, cùng đại huynh trước đây đối với ta rất tốt. Chỉ dựa vào điều đó, ta cũng nên đối xử tốt với hai người, chăm sóc hai người chu toàn.”
Tạ Trường Ninh nhớ rằng tối qua tam ca đã nói huynh ấy sẽ đích thân xin lỗi nhị tẩu. Nhưng nàng cảm thấy chuyện này bắt đầu từ mình, nên nàng cũng cần phải bày tỏ sự áy náy của bản thân.
“Bình An?”
Phương pháp này của tẩu tẩu, quả là diệu kế!
Nhưng tam ca hiện tại sống quá đỗi kiềm nén, quá mức căng thẳng… Mỗi lần nhìn thấy tam ca, nàng chỉ mong huynh ấy có thể sống thoải mái một chút, tự nhiên một chút. Bởi vậy, nàng chẳng bao giờ dám nói thêm lời thừa thãi nào với huynh ấy.
Nàng nói xong liền vén chăn, nằm lên giường mà không bảo ai cất chiếc gối bên cạnh đi.
Còn nữa…
Đầu óc vẫn còn mơ màng vì vừa thức giấc, lúc này, Từ Đoan Nghi là phiên bản không chút đề phòng nhất.
Nhưng Tạ Trường Ninh đã đỏ hoe cả mắt. Nếu nàng biết tam ca lại xin lỗi theo cách này, nàng nhất định sẽ ngăn cản huynh ấy!
Nàng không hiểu tại sao cờ phổ mà nhị tẩu tặng tam ca, lại quay về tay nhị tẩu?
Đang định gật đầu đáp ứng, Tạ Trường Ninh bỗng chần chừ, liếc nhìn Từ Đoan Nghi một cái:
Tạ Trường Ninh tuy có chút tiếc nuối, nhưng tự nhiên không thể ép buộc.
“Nhờ… nhờ việc sao?”
Cho đến khi một giọng nói nhẹ nhàng, quen thuộc vang lên, loáng thoáng như giấc mơ.
Khi Từ Đoan Nghi ra đến phòng ngoài, Tạ Trường Ninh đang ngồi một cách đầy gò bó trên chiếc ghế dài, cẩn thận nâng tách trà sữa lên nhấp từng ngụm nhỏ.
Nhìn bóng dáng hai chủ tớ rời xa, Tạ Bình An vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt dõi theo họ thật lâu.
“Đệ thực sự muốn trả lại cho ta sao? Đây chỉ là món quà gặp mặt ta tặng cho đệ và Trường Ninh thôi mà.”
“Bích Khê, nói với Trường Ninh là ta tỉnh rồi!”
Vậy nên, khi đêm qua nhị ca đột nhiên đến chỗ nàng, trong niềm vui sướng, nàng lại càng ngỡ ngàng hơn.
Tẩu tẩu chắc chắn rất buồn.
Không nghe thấy lời đáp, Tạ Trường Ninh ngẩng đầu nhìn nàng.
Ngay cả khi bóng dáng ấy đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn vẫn không thu hồi ánh nhìn, chỉ lặng lẽ cau mày, trầm ngâm đứng đó hồi lâu.
Điều đó khiến hắn thoáng chút bối rối, như thể bản thân không biết nên phản ứng thế nào.
“Chủ tử, vậy cuốn này để ở đâu ạ?”
Sau khi đã dặn dò hết mọi việc, cơ thể mệt mỏi cả ngày của nàng cuối cùng cũng đạt đến cực hạn.
“Tam ca của muội, bây giờ vẫn còn thích chơi cờ chứ?”
Nàng thoáng vui mừng.
Bích Khê nhanh chóng mang lên một tách trà Bích Loa Xuân mới pha.
“Đừng vội.”
“Tẩu… tẩu tẩu, có… có chuyện gì sao?” Nàng mở to mắt nhìn Từ Đoan Nghi, đôi mắt trong veo, sạch sẽ như nước hồ thu.
Hay là thật sự đã có ai đó làm điều gì với nàng?
“Ngày mai, theo ta đến phủ Hộ Quốc Công một chuyến.”
Điều đó khiến toàn thân nàng bỗng trở nên cứng đờ, thậm chí còn muốn né tránh.
Trong lòng khẽ thở dài một hơi, nhưng nét mặt nàng không để lộ chút cảm xúc nào.
Tam ca rất yêu thương nàng.
Mấy năm nay, tuy hai cha con xa cách, ít có dịp gặp mặt, nhưng phụ thân luôn đối xử rất tốt với nàng.
“Bởi vì ta xem hai người như đệ đệ, muội muội của mình. Dẫu lời nói này có thể hai người không tin, nhưng năm đó, khi Tạ Thanh Nhai đưa ta đến gặp hai người, khi ta ôm hai người vào lòng, ta đã thật lòng xem hai người như thân sinh đệ muội của ta.”
Bích Khê khi nhìn thấy Tạ Bình An, phản ứng còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Thế nhưng, tẩu tẩu đã nói với nàng… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời của Từ Đoan Nghi khiến Tạ Trường Ninh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện rõ sự khó hiểu.
Sắc mặt đỏ bừng của nàng đột nhiên trở nên tái nhợt.
Tạ Bình An lúc này mới hoàn hồn, vội lắc đầu, che giấu cảm xúc trong lòng để không bị nàng nhìn thấu.
“Tiểu thư đi một chuyến cũng vất vả rồi, chi bằng ngồi trong này nghỉ ngơi, chờ chủ tử tỉnh lại. Chắc nàng cũng sắp dậy thôi.”
Bích Khê ngăn lại:
Nàng trông thấy tẩu tẩu sau câu hỏi của nàng, thoạt tiên có chút ngạc nhiên mà nhìn nàng, dường như không ngờ tới nàng sẽ thốt ra lời này.
“Ngày hôm qua, ta đã hiểu lầm tỷ bắt nạt Trường Ninh, là ta sai, thật có lỗi.”
“Những lời này, có lẽ đối với muội mà nói, không thể lập tức hiểu thấu, không cần gấp, có thể từ từ suy ngẫm.”
Tạ Trường Ninh nói xong, lại cúi đầu cảm ơn:
Tạ Trường Ninh thực ra không quen với kiểu tiếp xúc gần gũi như vậy.
Nàng thầm thở dài trong lòng. Thực ra, nàng rất hiểu tâm trạng của hắn lúc này.
“Cái… cái gì cơ?”
Từ Đoan Nghi vừa nói, vừa dùng ngón tay thoa nhẹ ngọc dung cao lên mặt.
Từ Đoan Nghi liền đoán rằng, nàng hẳn là đã nhớ đến Tạ bá mẫu. Vậy nên, nàng không rút tay về.
Tạ Trường Ninh nào biết được chuyện tam ca của mình vừa làm? Không chút do dự, nàng liền gật đầu đáp:
Đúng lúc này, Thời Vũ bước vào, Từ Đoan Nghi liền hỏi:
Giọng nói lạnh lùng vang lên, Tạ Bình An đưa món đồ trong tay mình ra trước mặt nàng.
Thay vào đó, nàng ôm lấy quyển sách, trên gương mặt rạng rỡ nở nụ cười, hướng về Từ Đoan Nghi cảm tạ:
Từ Đoan Nghi nhìn bộ dáng bối rối và tự trách của nàng, không khỏi mỉm cười, bước tới trấn an:
“Cứ để ở đó, không cần cất đi.”
Trong lúc Từ Đoan Nghi ngồi nhấp một ngụm trà, Thời Vũ liền báo cáo lại những chuyện đã xảy ra trong vương phủ ngày hôm nay.
Như sực nhớ ra điều gì, Từ Đoan Nghi hỏi:
Tạ Trường Ninh nghe gọi liền đáp lại:
“Các ngươi về sau cứ dựa vào thân phận của từng nhà mà chọn lọc ra. Ta đi tắm trước, mệt mỏi cả ngày rồi.”
“Đã gửi rồi ạ. Người ở cổng nghe nói thư gửi cho Hầu gia, lập tức sai người đưa đi ngay.”
Ban đầu, nàng nghe không rõ.
Không cần nhìn, Từ Đoan Nghi cũng biết đó là gì. Nhìn gương mặt căng thẳng của thiếu niên, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng cứng nhắc, nàng không hỏi hắn tại sao lại trả lại, cũng không hỏi có phải hắn không thích món quà đó hay không.
“Có lẽ sau này vẫn sẽ có người làm tổn thương muội, nhưng đó là sai lầm của họ, không phải lỗi của muội. Đừng dùng lỗi lầm của người khác để trừng phạt chính bản thân mình, cũng đừng tự giam cầm mình trong nỗi đau ấy.”
Tạ Trường Ninh trong khoảnh khắc ấy, ngẩng đầu lần nữa, ngây dại mà nhìn Từ Đoan Nghi trước mặt.
Từ Đoan Nghi tựa vào ghế, nhắm mắt lại, để đầu óc được nghỉ ngơi.
“Thật ra, ta cho muội xem vật này, là muốn nhờ muội một việc.”
Cũng chẳng có gì quá quan trọng.
“Hôm nay tẩu tẩu có chút mệt, e rằng không tiện, để sau này ta lại qua quấy rầy hai người các muội, được không?”
Đó là giọng của Tạ Trường Ninh.
Nàng thấy trên gương mặt của tẩu tẩu, sự ngạc nhiên đã sớm bị nụ cười dịu dàng thay thế.
Nhìn nụ cười ôn hòa trên gương mặt Từ Đoan Nghi, trong đầu hắn bỗng dưng hiện lên một khuôn mặt khác, cũng dịu dàng như thế, nhưng ngây thơ và trẻ con hơn một chút. Dáng vẻ ấy dần dần chồng lên khuôn mặt trước mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không rõ bản thân có thể giúp được tẩu tẩu điều gì.
Do dự một lát, Tạ Trường Ninh lần đầu tiên lấy hết dũng khí, từng chút một, đưa đầu mình nghiêng về phía Từ Đoan Nghi.
“Trường Ninh.”
Giống như lời hắn đã nói tối qua:
Từ Đoan Nghi suy nghĩ một lát rồi nói tiếp. Lúc nàng thành thân, biểu huynh và biểu tẩu đã thay nàng lo liệu không ít việc.
Huống chi họ luôn xem nàng như một tiểu hài tử, phần lớn thời gian đều che chở nàng sau lưng, hầu như chưa từng cùng nàng nói chuyện chân thành như thế này.
Muội hãy tin rằng trên thế gian này, mãi mãi sẽ có người yêu thương muội.
Nàng dường như đã quen việc khép mình lại. Nàng không muốn khiến hai vị huynh trưởng vì mình mà lo lắng, càng không muốn khiến họ phải hao tâm tổn ý thêm vì nàng.
Hiện tại, Tạ Bình An đang mang trong mình tâm trạng ấy.
Nàng thấy tẩu tẩu mỉm cười, lần nữa đưa tay lên, dường như định làm gì đó, nhưng lại tự kiềm chế, có vẻ như muốn đặt tay xuống.
Dẫu lời nói của tẩu tẩu, nàng không thể lập tức lĩnh hội, cũng chẳng biết phải làm gì, nhưng có một điều nàng biết rõ… Tẩu tẩu là thật lòng đối tốt với nàng, với bọn họ.
Nói xong, Từ Đoan Nghi mới rút tay về.
Không nhận, thì sẽ không mất.
Tạ Trường Ninh hai tay xoắn lấy vạt áo, ngập ngừng, lại khe khẽ hỏi:
Trước đây, khi nàng còn ở trong cung, ngoại trừ nhà họ Tiêu, vốn chẳng ai có đủ tư cách để gửi thiệp mời đến nàng.
Chuyện lớn nhỏ trong Nam An Vương phủ đều đã có Đặng cô cô lo liệu chu đáo. Phần nàng, ngoài việc nhận được một vài tấm thiệp mời từ các gia đình quen mặt, cũng không có gì khác đáng chú ý.
Từ Đoan Nghi không biết.
Trong phòng, Bích Khê và Thời Vũ chứng kiến cảnh tượng trước mắt cũng không kìm được mà bật cười.
“Hôn sự của Bảo Châu định vào ngày nào?”
Tựa như… mẫu thân đã trở về.
Nỗi tự trách và bất an lấp đầy trong lòng Tạ Trường Ninh.
Đó là Từ Đoan Nghi của nhiều năm trước.
“Không… không có đâu.”
Dù là tình cảm hay lễ nghĩa, nàng đều nên đến thăm hỏi một chuyến.
Thế nhưng, chưa kịp để Từ Đoan Nghi hỏi thêm, nàng đã vội vàng lắc đầu, phân bua:
“Nếu tam ca muội hỏi tới, chỉ cần nói rằng muội thích nó, nên ta đã tặng cho muội.”
Từ Đoan Nghi cầm lấy cuốn kỳ phổ trong tay, nói lời từ biệt với hắn.
Bích Khê không hiểu ý nàng, nhưng cũng không hỏi nhiều. Chỉ khẽ dạ một tiếng rồi lui xuống.
Người không có gì, sẽ không sợ mất đi bất kỳ thứ gì. Nhưng nếu một ngày, hắn bất ngờ có được thứ mà hắn yêu thích, rồi lại bị buộc phải mất đi… loại đau đớn ấy còn khủng khiếp hơn rất nhiều so với việc không bao giờ có được.
Nàng nhìn thấy Tạ Bình An trước tiên, ngạc nhiên gọi tên hắn.
“Cái này…”
Chỉ cần nhớ lại thái độ của Tạ Bình An ngày hôm qua, Bích Khê đã không tránh khỏi căng thẳng. So với vị Nam An Vương lạnh lùng kia, vị Tạ tam lang nóng nảy và khó đoán trước mặt này càng khiến Bích Khê lo lắng hơn.
Ban đầu, Từ Đoan Nghi còn nghĩ rằng mình nghe nhầm. Nhưng khi nàng hạ chăn xuống, tiếng nói bên ngoài đã rõ ràng hơn.
Nhà không có con trai, từ sau khi mẫu thân qua đời một năm, đã có không ít người khuyên phụ thân tái giá để tìm kiếm người nối dõi.
“Chúng ta không thể vì lỗi lầm của người khác mà trừng phạt bản thân mình.”
Trên gương mặt của Tạ Trường Ninh còn thoáng nét áy náy, hiển nhiên nàng nghĩ rằng việc mình đến đã làm phiền, khiến Từ Đoan Nghi phải thức dậy.
“À, đúng rồi.”
Khi tỉnh lại, nàng nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
“Chủ tử xem họ như đệ đệ muội muội, còn Tạ tam lang kia thì sao, thật là uổng phí cuốn kỳ phổ này! Đây là bản độc nhất vô nhị, người còn sai người đi tìm mất bao nhiêu công sức!”
“Ấy, tiểu thư cứ vào trong đợi một chút đi!”
“Hôm… hôm qua, khi tam, tam ca nhìn thấy kỳ phổ mà tỷ, nhị tẩu tặng, mắt… mắt huynh ấy sáng rực lên!”
“Tẩu… tẩu tẩu, tạ… tạ ơn tỷ.”
Nhìn thấy vẻ mơ hồ trên gương mặt Trường Ninh dần hóa thành trầm tư, Từ Đoan Nghi lại bảo:
“Bức thư sáng nay bảo ngươi gửi đi, đã gửi chưa?”
“Bình An, đệ tìm ta có chuyện gì sao?”
Từ Đoan Nghi không đáp lời, chỉ im lặng.
Tạ Bình An gật đầu, lập tức bước sang một bên nhường đường, để nàng và Bích Khê đi qua.
Hành động ấy của nàng, tất nhiên không qua được ánh mắt của Tạ Bình An.
Thế nhưng đôi mắt nàng lại vì lời nói của Từ Đoan Nghi mà sáng lên, gật đầu liên tiếp, tỏ rõ chính là ý này!
Hắn còn bước lùi lại một bước, như muốn kéo dài khoảng cách với Từ Đoan Nghi.
Quả nhiên không đoán sai.
Đó là cảm giác bất an, sợ rằng bản thân không xứng đáng để nhận được những điều tốt đẹp, sợ rằng mình không thể đáp lại được tấm lòng của người khác, và cuối cùng sẽ bị ghét bỏ.
Trong lòng Từ Đoan Nghi dấy lên một chút nghi hoặc.
Nếu không có chuyện gì lớn, phụ thân tuyệt đối sẽ không vắng mặt trong đại hôn của nàng.
Khó khăn lắm Trường Ninh mới chịu hạ thấp tấm lòng đề phòng, chịu thân cận với nàng, đây là điều rất đáng mừng, nàng không nên làm nàng ấy thất vọng.
“Ừm?”
Nàng dịu dàng gọi tên nàng.
Cuối cùng, hắn mới xoay người rời đi, mang theo những tâm tư hỗn loạn không thể nói thành lời.
Nhìn gương mặt non nớt, thuần khiết của Tạ Trường Ninh, Từ Đoan Nghi lại đổi lời:
— Là nam tử hán đại trượng phu, làm sai thì phải dám nhận!
“Tẩu… Tẩu tẩu.”
“Tẩu… tẩu tẩu, tạ… tạ ơn tỷ!”
Lần này, phụ thân không thể về kịp dự hôn lễ của nàng.
Bích Khê không cần suy nghĩ, đáp ngay:
“Ta biết, những năm qua, hai người các người đã trải qua không ít chuyện. Ta cũng hiểu, có những chuyện không thể thay đổi trong ngày một ngày hai.”
Ánh mắt nàng dịu dàng nhìn vào đôi mắt của Tạ Trường Ninh, tiếp tục chậm rãi nói:
Nàng có thể đoán được lý do.
Từ Đoan Nghi chỉ nhẹ giọng, ôn hòa hỏi hắn:
Ông nói rằng cả đời này ông chỉ có một người vợ, và cũng chỉ có một người con gái.
Nàng ra hiệu cho Bích Khê lấy một chiếc khăn sạch mang đến.
Đang định gật đầu đồng ý.
Đặng cô cô và Phù Cừ tuy quan tâm nàng, nhưng dẫu sao thân phận cũng khác biệt.
Tạ Trường Ninh chỉ cảm thấy đầu óc mình tràn ngập những lời này, nhưng nàng không hề thấy khó chịu, ngược lại, nàng cảm nhận được một loại cảm giác tràn đầy chưa từng có, lại nhẹ nhàng chưa từng thấy.
“Dạ, nô tỳ sẽ làm ngay.”
Tạ Bình An thu tay về, đồng thời ngập ngừng nói.
Bên cạnh, Từ Đoan Nghi dịu dàng an ủi nàng.
Nhưng nàng cũng không bởi vậy mà cùng nhị ca nói điều gì.
Chỉ cúi đầu, tiếp tục nắm lấy vạt áo của mình, nhìn Từ Đoan Nghi, rồi khe khẽ nói:
Bích Khê khẽ đáp lời.
Nhưng Từ Đoan Nghi lại nhớ đến ngày hôm qua, khi nàng đưa tay về phía Trường Ninh, khoảnh khắc ấy, ánh mắt nàng lộ ra sự bất an và sợ hãi.
Nhưng khi nghe tẩu tẩu nói xong, nàng liền lập tức hiểu ra ẩn ý bên trong.
“Đây… đây là…”
“Ta hiểu tại sao tam ca của muội làm như vậy. Đệ ấy không nhằm vào ta, mà chỉ vì sợ hãi, có phải không?”
Chương 30: Một lời xin lỗi từ thiếu niên
Hôm nay, hắn đến để xin lỗi Từ Đoan Nghi.
Thời Vũ vội đáp:
Bên ngoài trời đã gần tối, Từ Đoan Nghi không muốn làm lỡ thời gian dùng bữa của nàng, liền dặn người chuẩn bị đèn lồng.
“Sao vậy?”
Vậy nên, lời xin lỗi này, hắn phải nói ra.
“Muội có thể tin tưởng, rồi từng chút một, phân biệt điều đó là đúng hay sai, là tốt hay xấu… Với những người đối đãi tốt với muội, thật lòng vì muội, hãy trân trọng bằng tấm lòng cảm kích. Còn với những kẻ xấu xa, mang lòng ác ý, cũng không cần vì họ mà nghĩ rằng ai cũng đều như vậy.”
“Còn nữa…”
Nhưng lời đồng ý vốn sắp thoát ra khỏi miệng Từ Đoan Nghi lại lập tức khựng lại khi nghe câu nói này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ khi mẫu thân qua đời, chưa từng có ai nói với nàng những lời như thế.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cũng là món quà có tâm nhất.
Cuộc gặp gỡ này khiến Từ Đoan Nghi và Tạ Trường Ninh trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
“Ngươi soạn thư hồi đáp, thay ta từ chối tất cả. Chỉ nói ta dạo này bận rộn, chờ khi nào rảnh rỗi sẽ mời họ đến tụ họp sau.”
Hắn gần như ngay lập tức lạnh mặt, vẻ ngoài trở nên lãnh đạm hơn cả trước đó.
Từ Đoan Nghi đã lấy lại thần sắc, nhẹ nhàng đáp:
Từ Đoan Nghi tất nhiên đồng ý.
Rõ ràng nàng không nghĩ rằng một người nóng tính, khó gần như Tạ Bình An lại chủ động nói lời xin lỗi.
Từ Đoan Nghi vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên gương mặt, ánh mắt hiền hòa nhìn hắn:
Từ Đoan Nghi kéo tay Tạ Trường Ninh, cùng nàng ngồi trở lại ghế dài.
“Vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng muội, đúng lúc lắm. Ta cũng đang định tìm muội đây.”
Thấy Từ Đoan Nghi quay đầu nhìn mình, vẻ mặt hắn có chút lúng túng, nhưng cũng không né tránh ánh mắt của nàng. Hắn đứng thẳng, bộ dáng kiên cường nhưng lại có chút trẻ con, như thể đang cố che giấu sự bối rối của mình.
Điều này dù tránh được nguy cơ xảy ra rắc rối, nhưng Từ Đoan Nghi vẫn lo rằng phụ thân đã gặp phải chuyện gì đó.
Trong lòng nàng thấp thoáng một ý nghĩ.
Đôi mắt long lanh như nước của nàng bỗng sáng rực lên.
Khoảnh khắc đưa tay xoa đầu nàng, thực chất là hành động vô thức, nhưng khi bàn tay vừa chạm tới, nàng đã thoáng hối hận, lo sợ Trường Ninh sẽ như hôm qua mà né tránh.
Khi Tạ Trường Ninh mơ màng nhìn nàng, Từ Đoan Nghi lại tiếp tục dùng giọng nói ôn nhu mà bảo:
Có lẽ thậm chí còn nặng nề hơn, vì trong lòng hắn không chỉ có bất an, mà còn có sự dè chừng và thiếu niềm tin.
Nàng tròn mắt nhìn tẩu tẩu, đầy kinh ngạc.
Quá đỗi chấn động.
Khi Từ Đoan Nghi nói những lời này, ánh mắt nàng vẫn luôn đặt trên người Tạ Trường Ninh.
Vô thức định gọi một tiếng Tạ bá bá, Tạ bá mẫu.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, khi Bích Khê phía sau hỏi nàng:
“Trường Ninh.”
Giống như năm xưa, khi nàng được dì mẫu đưa vào cung. Dù dì mẫu và Thái tử ca ca đều đối xử rất tốt với nàng, chăm lo cho nàng mọi thứ, nhưng trong lòng nàng vẫn không ngăn được cảm giác mình không xứng đáng.
Bích Khê ôm cuốn kỳ phổ trong tay, không nhịn được mà lẩm bẩm với vẻ tiếc nuối và tức giận:
Hôm nay, hắn không đến đây để gây sự.
Hành động này đột nhiên lọt vào mắt Từ Đoan Nghi.
Từ Đoan Nghi dẫn theo Bích Khê, bước trên con đường dẫn về Lâm Phong Các, không ngờ lại gặp một người giữa đường.
Nàng nhìn Từ Đoan Nghi, muốn nói điều gì đó, nhưng lại nghẹn ngào đến mức không thể mở lời:
Từ Đoan Nghi thoạt tiên còn chưa kịp phản ứng, nàng ấy muốn làm gì. Mãi đến khi nhìn thấy gương mặt nàng, vừa có chút ngượng ngùng, lại vừa thoáng nét căng thẳng, Từ Đoan Nghi nhớ lại trước đó, dường như nàng không hề bài xích việc mình xoa đầu nàng.
Ngay sau đó, tiếng nói của tẩu tẩu cũng cất lên:
Ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ chế giễu, nhưng cũng không biểu lộ gì thêm.
“Tẩu… tẩu vì sao, đối… đối xử với chúng ta, tốt… tốt như vậy?”
Hắn từng chịu đựng những tổn thương sâu sắc, nên giờ đây, hắn không dám dễ dàng tin vào sự tốt đẹp của người khác, cũng không dám dễ dàng mở lòng mình.
“Vào mùng mười tháng sau, thưa chủ tử.”
Dẫu sao, trong phủ Hầu cũng chỉ có một tiểu thư là nàng.
Huống hồ, nàng cũng đã lâu rồi chưa đến thăm ngoại tổ mẫu, bá phụ, bá mẫu và những người thân bên nhà ngoại.
Thấy vậy, Từ Đoan Nghi hiểu rằng, hắn thực sự không muốn nhận món quà này.
Thời Vũ lập tức nói rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Những việc lặt vặt thế này, trước giờ đều là Bích Khê ghi nhớ thay nàng.
Nhìn thấy tiểu cô nương lập tức vui sướng mà cong mày, khóe mắt cũng ánh lên ý cười, Từ Đoan Nghi không khỏi khẽ cười theo, đôi mắt cũng dần dần cong lại.
“Muội… muội sẽ quay về… về gọi nhị ca cùng… cùng ăn cơm nữa!”
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Tẩu… tẩu tẩu?”
Nhìn thấy Từ Đoan Nghi xuất hiện, nàng lập tức đứng bật dậy, cúi đầu hành lễ:
“Tẩu… tẩu tẩu, tối nay tẩu có thể cùng… cùng chúng ta dùng bữa được không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.