Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi
Kỳ Quân Chiết Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: “Ý của Vương gia”
“… Không có gì.”
Nhưng hắn biết rõ, chiếc bùa hộ mệnh mà Vương gia từng mang bên mình là do ai tặng, cũng biết vì sao năm đó Vương gia không ngừng tích lũy quân công.
Vương phi bên mình quả thật là cao thủ tàng long, ngay cả hai nha hoàn đi theo cũng đều có bản lĩnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hồi nhỏ, tuy nàng từng đến đây không ít lần, nhưng khi đó nàng còn quá nhỏ, ký ức cũng đã mờ nhạt đi nhiều. Hơn nữa, lúc đó những nơi nàng ghé qua cũng không nhiều, ngoại trừ gian phòng của Đại Trưởng Công chúa, đa phần thời gian nàng đều ở lại Lâm Phong Các của Tạ Thanh Nhai. Vì thế, nàng chưa từng thực sự tham quan hết Vương phủ.
Đặng cô cô ngạc nhiên:
Thời Vũ chỉ lạnh lùng buông hai chữ:
“Về rồi à.”
“Vậy thì cứ làm theo ý Vương gia đi.”
Trường Phong nghĩ đến ngày đầu Vương gia vào quân doanh, không khỏi thở dài một hơi.
Hiện giờ, người đang đứng bên ngoài chính là Trường Phong.
Hắn nghi hoặc hỏi:
Thậm chí còn phải đứng ra hòa giải những tranh chấp giữa các gia đình quyền quý, đúng là việc vừa khó nhọc, vừa không được lòng ai.
“Làm cái gì mà ồn ào thế?”
Đặng cô cô thấy nàng đồng ý thì mừng rỡ không thôi.
Nàng muốn nói với hắn rằng, không cần lo lắng.
May mà không vào!
“Vương phi tới rồi!”
“Ta không rõ đồ dùng của Vương gia thường đặt ở đâu, ngươi cứ tự mình vào tìm đi.”
Nàng sai người chuẩn bị các vật dụng cần thiết để tự mình đóng khung bức tranh, sau này sẽ treo lên.
Nhưng nếu có thể thu phục những người ở đây, khiến họ trung thành với Hoàng thượng, thì sau này hành sự… sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Thanh Nhai thoáng sững lại, thần sắc có chút thay đổi.
“Bích Khê, ngươi theo Trường thị vệ vào giúp một tay.”
“Cây đào…”
“Đây là ý của Vương gia?”
Từ Đoan Nghi nói:
Trường Phong trong lòng thở phào, cảm kích sự hiền hậu và thấu tình đạt lý của Vương phi. Hắn lại chắp tay hành lễ với nàng, sau đó mới đi theo Bích Khê vào trong.
Dù gương mặt vẫn đầy vẻ khó chịu, nhưng cũng không hề thêm thắt hay nói quá.
Nhưng bên ngoài chỉ có một khoảng không trống trải, nào thấy bóng người?
Huống chi, bà vẫn muốn làm người hòa giải, mong hai người họ có thể thuận hòa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khi còn nhỏ, Vương gia rất nghịch ngợm. Khi biết chạy, ngài ấy đặc biệt thích trèo cây, mà cây hồng này mỗi khi có trái, đều bị ngài ấy ăn sạch sành sanh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đối với lời nói của Đặng cô cô, Từ Đoan Nghi nhất thời cũng không rõ, liệu bà nói thật hay chỉ thêm thắt vài phần.
Đợi Bích Khê và Thời Vũ làm xong việc, Từ Đoan Nghi sai các nàng lấy ra bút mực và văn phòng tứ bảo, rồi từ từ bày biện gọn gàng lên bàn trà.
Nàng mới vào phủ hôm qua, nhiều đồ đạc còn chưa kịp lấy ra dùng, dù sao cũng chỉ là một ít đồ cá nhân thân thiết, thu dọn qua loa một chút là xong.
Không thể không thừa nhận, cảnh sắc trong Nam An Vương phủ quả thực rất đẹp.
Nhưng việc ở lại Lâm Phong Các rõ ràng là ý của Tạ Thanh Nhai, bởi Đặng cô cô không thể có quyền tự mình quyết định chuyện lớn như vậy.
Nếu không có những chuyện kia, Vương gia và Vương phi, vốn dĩ đã là một đôi thần tiên quyến lữ.
“Đúng vậy, Vương gia nói ngài thân thể không được khỏe, tốt nhất không nên mệt nhọc nữa.”
Mặc dù trong lòng có đôi chút thắc mắc, không hiểu tại sao Tạ Thanh Nhai lại làm như vậy, nhưng sau một thoáng do dự, Từ Đoan Nghi vẫn gật đầu:
Câu nói còn chưa dứt, Lệnh Cát đã thấy Vương gia của mình bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào hắn. Biểu cảm trên gương mặt như phủ đầy băng giá, khiến hắn bất giác cảm nhận được một luồng khí lạnh toát.
Hắn vẫn không ngẩng đầu lên.
“Bích Khê nha đầu này, từ nhỏ đã học y thuật với thái y trong cung. Những bệnh vặt thường ngày, nàng ấy đều biết chữa. Thường ngày ta cũng quen để nàng ấy xem bệnh rồi.”
Ánh mắt Trường Phong liếc thấy điều này, trong lòng đã chuẩn bị tinh thần đối phó nếu Thời Vũ thật sự rút đao.
Bích Khê hiểu ý, liền gật đầu đi làm.
Trường Phong vội cúi đầu, không dám nhìn nhiều, đáp:
“Cho hắn vào đi.” Từ Đoan Nghi khẽ dặn.
“Không biết Trường Ninh và Bình An huynh muội ở đâu? Đợi họ trở về, ta cũng nên qua thăm một chút.” Nàng khéo léo đổi chủ đề, rồi tiếp tục bước đi.
“Dạ, đã xong rồi.”
Ban đầu nàng chờ Đặng cô cô quay lại để dẫn mình đến viện mới, không ngờ lại đợi được câu nói như vậy từ bà.
Khi Trường Phong bước vào, Từ Đoan Nghi đã đặt bút xuống, lúc này nàng khẽ mỉm cười, nói chuyện với hắn:
“Cũng chẳng biết vị Nam An Vương này đang nghĩ cái gì nữa.”
Lệnh Cát cảm thấy thật đáng tiếc.
“Sau này, Đại Trưởng Công chúa quyết định di dời cây hồng này sang trồng ở viện thư phòng.”
Suy đi nghĩ lại, Từ Đoan Nghi cũng chỉ có thể nghĩ đến khả năng này mà thôi.
Dù nàng ở đâu, với nàng cũng chẳng có gì khác biệt.
Đặng cô cô thấy vậy, dĩ nhiên cũng không thể ép buộc, đành theo sau nàng, vừa đi vừa nói:
Từ Đoan Nghi cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
“Vậy nô tỳ xin phép lui xuống. Ngài cứ nghỉ ngơi, có gì cần cứ sai người gọi nô tỳ.”
Cũng không biết tối qua Vương gia làm gì mà mệt mỏi đến vậy.
Tạ Thanh Nhai nghe xong, động tác bỗng khựng lại.
Rồi nàng quay người đi vào trong.
Từ Đoan Nghi thoáng ngạc nhiên.
Đi qua những lối nhỏ ngập tràn hoa lá, Từ Đoan Nghi bỗng dừng chân khi trông thấy một bức tường viện, phía trên lộ ra một cây hồng cao lớn.
Hắn khẽ nhíu mày.
Bà lo rằng Từ Đoan Nghi thật sự có bệnh gì, nếu chậm trễ thì không hay.
Lệnh Cát không biết.
Về đến thư phòng, Lệnh Cát vẫn đang canh giữ bên ngoài, tay cầm một thanh đao, ngồi vắt vẻo trên lan can, tùy tiện múa đao vài chiêu.
Xuân quang tươi đẹp.
Nếu không phải chủ tử đang ở bên trong, và nàng sợ bị chủ tử trách phạt, e rằng nàng đã rút đao, trực tiếp đuổi người ra ngoài.
Trong lòng hắn thật ra rất muốn giao đấu một phen với nha hoàn tên Thời Vũ bên cạnh Vương phi. Nghe nói nàng ta từng học võ từ Cao Xuyên, vị cựu Thống lĩnh Cấm quân, võ nghệ cao cường.
Nhưng là con người, ai cũng có điểm yếu.
Sợ Đặng cô cô lo lắng, nàng bèn giải thích thêm:
Trường Phong liền khom người thi lễ, rồi lui ra, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Người trên triều thường xem thường nơi này, cảm thấy công việc ở đây chỉ là những việc vặt vãnh, tầm thường.
Đặng cô cô nhìn theo ánh mắt của nàng, lập tức bật cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng bỗng nhiên hứng thú, muốn vẽ lại cảnh tượng này.
Từ Đoan Nghi gạch bỏ không ít món ăn.
Từ Đoan Nghi có chút kinh ngạc, cũng có chút không hiểu.
Lời vừa dứt, đã bị Bích Khê vỗ nhẹ vào cánh tay, trừng mắt một cái, Thời Vũ lập tức im bặt.
Nhưng không ngờ, sát khí nặng nề đang bao phủ bỗng như thủy triều rút đi, tan biến trong chớp mắt.
Dường như định nói điều gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô tư lự, chỉ chăm chăm ôm đao của Lệnh Cát, hắn lại thôi, không nói nữa.
Một hàng người vừa trò chuyện, vừa dần rời đi.
Tạ Thanh Nhai suy nghĩ về cách bắt đầu thực hiện kế hoạch, cũng không quan tâm Trường Phong đang làm gì.
Như không dám tin vào tai mình, hắn theo phản xạ nhìn ra phía ngoài cửa.
Hắn nhận chức Phủ Doãn Thuận Thiên đã hơn hai tháng.
“Ngài ấy dạo này bận rộn công vụ, nên trước hết ở lại thư phòng nghỉ tạm, cũng tránh quấy rầy giấc nghỉ của Vương phi.”
Bích Khê gật đầu nhận lệnh:
Đại khái, hắn đã nắm được thế lực đứng sau những người này là ai.
Trường Phong khựng bước.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Đặng cô cô, nàng bắt đầu tham quan khắp Vương phủ.
Hắn im lặng khép miệng lại, làm một động tác ra hiệu mình sẽ giữ im lặng, sau đó từ từ lùi ra ngoài.
Sự phiền muộn cứ thế đè nặng, khiến hắn không cách nào bình tâm trở lại.
Hai người cùng nhau chuyển đồ vào trong, tiếp tục sắp xếp lại.
Chỉ là, hắn hẳn sẽ không tin nàng mà thôi.
Bà nhìn về phía Bích Khê, thấy nàng nhã nhặn mỉm cười đáp lễ, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Những cánh hoa đào ban ngày trông còn rực rỡ hơn rất nhiều so với khi nhìn dưới ánh trăng đêm qua.
“Không cần lấy hết đồ ra, chỉ cần lấy những thứ cần dùng hàng ngày là được.”
Đặng cô cô quả là người khéo léo chu đáo, từ sáng sớm sau khi rời đi đã cho người ở phòng bếp gửi thực đơn trong ngày tới để nàng xem, có gì không vừa ý thì sửa đổi trước.
Dù Tạ Thanh Nhai có ở thư phòng hay không, nàng đều không thích hợp để vào đó.
Quá lâu rồi không động tay chân, hắn cảm thấy thanh đao của mình cũng sắp gỉ sét mất rồi.
Tạ Thanh Nhai đang ngồi trước thư án.
Đến khi nghe thấy Lệnh Cát nói:
Bích Khê tiến lên hỏi:
Nàng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Đúng lúc ấy, Đặng cô cô mời nàng đi gặp mặt các quản sự trong phủ.
Thời Vũ vừa ra ngoài, thấy Trường Phong bước tới, sắc mặt lập tức sa sầm.
Dù không rõ vì sao thái độ của nàng đột nhiên thay đổi, nhưng thấy không xảy ra động thủ, Trường Phong cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại, cuối cùng nàng cũng có cơ hội này.
Hắn vừa rồi còn lo rằng Vương phi sẽ vào thư phòng!
Nhưng cây đào mà nàng mong muốn vẽ nhất thuở nhỏ, vẫn chưa từng được thực hiện.
Trong hai tháng rưỡi gần ba tháng qua, hắn đã âm thầm điều tra qua tình hình trong Thuận Thiên phủ, cũng như quan sát và tìm hiểu rõ ràng lai lịch, xuất thân của những người làm việc trong đó.
“Ngài đừng lo, Vương phi đi rồi, không vào đâu!”
Vì không rõ ý định của Tạ Thanh Nhai, nàng lại dặn thêm:
Nói xong, hắn liền đứng dậy, hướng vào thư phòng bẩm báo:
“Chủ tử! Chủ tử!”
“Đó là thư phòng của Vương gia.”
Từ Đoan Nghi cũng không nhìn theo, chỉ cúi xuống tiếp tục vẽ tranh.
Nghe nói Thời Vũ cô nương này võ công không tầm thường.
“Chắc dậy rồi, vừa nãy ta còn nghe thấy tiếng động.” Lệnh Cát đáp.
Hai người thân cận nhất bên cạnh Tạ Thanh Nhai, tuy Từ Đoan Nghi không thực sự quen thuộc, nhưng nàng vẫn biết rõ tên của họ.
Cây đào ấy, sau bao năm, thân cành cũng đã trở nên thô lớn hơn, và những cánh hoa trên đầu cành cũng trở nên dày đặc hơn.
“Nhưng Vương gia nhà ta thì chẳng hề có chút tâm tư thi vị nào, ngài ấy chỉ không muốn thấy quả treo trên cây mà thôi.”
“Mỗi lần Đại Trưởng Công chúa nhìn thấy, đều tức giận, trách Vương gia rằng đã không thích ăn hồng, thì cứ để quả chín treo trên cây. Đến mùa đông ngắm tuyết, đó cũng là một cảnh sắc đẹp đẽ.”
Những năm qua, nàng đã vẽ không biết bao nhiêu cây đào, hoa đào.
Khi Đặng cô cô quay lại, Từ Đoan Nghi đã sai Bích Khê và Thời Vũ thu dọn mọi thứ của mình xong xuôi cả rồi.
Từ nhỏ đã đi theo Tạ Thanh Nhai.
Nàng suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình nên nói thêm điều gì đó, nhưng lại nghĩ mối quan hệ giữa mình và Tạ Thanh Nhai hiện tại có vẻ chẳng thích hợp để nói gì nhiều, cuối cùng đành chỉ khách sáo dặn dò:
“Vương phi đang vẽ tranh.” Trường Phong không giấu giếm, thật thà bẩm báo:
Hắn quay đầu đi, cũng không nghĩ ngợi thêm.
“Không cần đâu.”
Từ Đoan Nghi khẽ cười, gật đầu với bà.
Từ Đoan Nghi gật đầu.
Dù trong lòng bà có oán trách Vương gia thế nào, nhưng là người trong Vương phủ, bà không thể nào nói xấu chủ nhân của mình.
Từ Đoan Nghi khi đó đang ngồi bên cửa sổ, nghe vậy liền khẽ nhìn ra ngoài.
Qua khóe mắt, nàng thấy được nét tiếc nuối trên mặt Đặng cô cô, nhưng Từ Đoan Nghi chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy.
Chẳng bao lâu sau, Trường Phong đã theo Thời Vũ đi vào.
…
Chương 23: “Ý của Vương gia”
Nếu không phải hắn biết chắc rằng giữa Vương gia và Vương phi không có chuyện gì, thì hẳn đã nghĩ rằng…
Vì vậy không tốn nhiều thời gian, hắn nhanh chóng cùng Bích Khê quay trở ra.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Rõ ràng, lời đề nghị ban đầu của nàng vừa hợp lý, vừa tiện lợi nhất.
Khi Trường Phong tới nhận lệnh lấy đồ, Từ Đoan Nghi đang ngồi bên cửa sổ vẽ tranh.
Thời Vũ gật đầu, rồi ra ngoài làm theo.
Mãi đến khi Trường Phong sắp xếp xong đồ đạc, bước đến gần, hắn mới không ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi một câu:
Buổi chiều.
Sau đó, nàng còn dặn dò quản sự phòng bếp rằng, một ngày ba bữa không cần chuẩn bị quá mức cầu kỳ. Chỉ cần hai món ăn và một món canh cho mỗi bữa trưa, tối là đủ.
Đặng cô cô dường như không nhận ra sự bất ngờ của nàng, tiếp tục nói:
Mỗi khi rảnh rỗi, lão Vương gia sẽ tự mình trồng hoa để chiều lòng Đại Trưởng Công chúa.
Trong khi đó, ở sau bức tường viện, Lệnh Cát đang lén lút nghe ngóng tình hình, thấy Từ Đoan Nghi đi xa, hắn lập tức chạy vào thư phòng bẩm báo.
“Qua bên đó, có bị làm khó không?”
Tạ Thanh Nhai lẩm bẩm. Như nhớ ra điều gì, đôi môi hắn khẽ mím lại.
“Xong cả rồi chứ?”
Dẫu sao thì lúc này cũng không có việc gì quan trọng.
Hắn không nói một lời nào.
Đợi Đặng cô cô lui ra ngoài, nàng cúi mắt nhìn mấy chiếc rương đặt dưới đất.
Cũng chính vì lo lắng điều này, hắn mới để Lệnh Cát ở lại, còn mình tự đến đây.
Đặng cô cô đang cố tìm mọi cách để tác thành cho Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai.
Chỉ là, mặt hồ vốn yên ả trong lòng hắn, giờ đã bị xáo động không cách nào tránh khỏi.
Còn chưa kịp hỏi, Lệnh Cát đã tươi cười nói ngay:
“Vương gia vẫn còn ngủ sao?”
Không phải vì nàng không thích, mà thực sự nàng không ăn hết được nhiều như vậy.
Thời Vũ lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào, nhưng bàn tay đang đặt trên chuôi đao đã hơi siết lại, các ngón tay như đã sẵn sàng hành động.
Hắn tự tin không đến mức thua nàng, nhưng thực sự không muốn dây dưa hay gây xung đột với vị cô nương này.
Nhưng Tạ Thanh Nhai vẫn cúi đầu, từ góc nhìn của Trường Phong, không thể nào thấy rõ biểu cảm trên gương mặt hắn.
“Không.”
“Thôi vậy.”
Huống hồ, không phải ai cũng nhất định phải trung thành với một bên nào đó. Tào Đạt cũng không thể thu nhận hết tất cả. Trong số những người này, vẫn có không ít kẻ có chí hướng riêng, và không vừa mắt với cách làm của Tào Đạt.
Từ Đoan Nghi trước tiên đến gặp các quản sự trong phủ để nhận mặt từng người.
Nghe nói Đại Trưởng Công chúa vô cùng yêu thích trồng hoa.
Hơn nữa, nhìn Vương phi lại rất tốt, rất hiểu chuyện.
Thứ Trường Phong cần lấy cũng chỉ là vài món y phục và đồ dùng cá nhân.
“Vương gia, ngài làm sao thế?”
Từ Đoan Nghi vẽ xong bức tranh, đã đến giờ dùng bữa trưa.
“Chủ tử, vậy chúng ta…”
Nếu không, Vương gia lại phải tiếp tục đóng kịch, quả thật mệt mỏi biết bao!
Nhưng không phải hắn chẳng làm gì cả.
Hay là hắn lo lắng người bên cạnh nàng sẽ kể lại chuyện này với dì mẫu?
Nghe thấy tiếng động, hắn nhíu mày.
Trường Phong lập tức đáp lời:
“Để nô tỳ dẫn ngài qua. Nhưng giờ tam lang và tiểu nương đều đã ra ngoài học, phải đến tối mới trở về.”
“Trường thị vệ, xin mời.” Nàng quay sang Trường Phong, nói bằng giọng điệu ôn hòa.
Một lát sau, hắn vẫn không nói gì thêm, chỉ phất tay, ra hiệu cho Trường Phong lui ra ngoài.
Đã như vậy, bà cũng không dám tìm thêm người đến để chuốc lấy xấu hổ:
Từ Đoan Nghi liền để Bích Khê ở lại chỉ huy người chuẩn bị đồ, còn mình thì dẫn theo Thời Vũ ra ngoài tham quan Vương phủ và làm quen với các quản sự.
“Đợi đó.”
“Vương phi rất khách khí, còn bảo thuộc hạ và Lệnh Cát chăm sóc tốt cho ngài.”
Bà tự nhiên hy vọng hai người họ có thể lâu dài, có thể sống yên ổn bên nhau. Cũng hy vọng rằng, có Vương phi bên cạnh, Vương gia có thể trở lại như xưa.
Thời Vũ thì không nhịn được, cất giọng phàn nàn:
Trong lòng Trường Phong không khỏi ngao ngán.
Hiện tại chưa phải mùa, nên chỉ có thể thấy cây hồng to khỏe đứng vững sau bức tường viện, giống như một vị tướng quân oai phong lẫm liệt.
Quả nhiên, nàng thấy Trường Phong đang đứng chờ bên ngoài.
“Nghĩ gì vậy?” Trường Phong hỏi hắn.
Còn nếu hắn không có ở đó, thì nàng lại càng không nên qua.
“Thuộc hạ thấy ngài trông có vẻ…”
Nếu không, thật tình hắn cũng chẳng muốn chạy tới nơi này làm gì.
Đặng cô cô, tất nhiên, phải đứng ra nói lời hay về Tạ Thanh Nhai.
“Vương phi.”
Chỉ tiếc rằng, Vương gia chắc chắn sẽ không cho phép.
Cúi đầu liếc nhìn Vương gia đang ngồi sau thư án, Lệnh Cát lại cảm thấy sắc mặt của hắn lúc này có gì đó là lạ.
“Vâng!”
Nhưng Từ Đoan Nghi do dự một lát, rồi khẽ mỉm cười từ chối:
“Vẽ cây đào già trong sân.”
Trường Phong cũng không nhắc đến thái độ của Thời Vũ với Tạ Thanh Nhai, cảm thấy chuyện đó không cần thiết, chỉ thuật lại lời dặn dò của Từ Đoan Nghi:
Cửa thư phòng mở sẵn.
“Nàng… đang làm gì?”
Có nàng ở đây, sẽ chẳng ai dám kể những chuyện này với dì mẫu cả.
Khi hắn ra đến nơi, Từ Đoan Nghi đã lại tiếp tục ngồi bên cửa sổ vẽ tranh. Trường Phong mắt tinh, liếc qua đã thấy nàng đang vẽ chính cây đào già trong sân.
Từ Đoan Nghi nhẹ nhàng từ chối, giọng điệu ôn hòa.
Tạ Thanh Nhai nhìn theo bóng Lệnh Cát rời đi, rồi mới cúi đầu xuống tiếp tục công việc.
“À, còn nữa, Vương gia còn đặc biệt căn dặn nô tỳ nhất định phải mời đại phu tới khám cho Vương phi.”
Trường Phong cúi đầu liếc nhìn Lệnh Cát một cái.
Bên trong, giọng Tạ Thanh Nhai vang lên, gọi Trường Phong vào.
Còn Từ Đoan Nghi thì ngồi trên chiếc kỷ bên ngoài.
Nói đến những chuyện xưa, Đặng cô cô bất giác bật cười, nhưng khi nghĩ đến chuyện cố chủ đã qua đời, bà không tránh khỏi thoáng buồn. Không muốn để Vương phi nhìn thấy nỗi buồn của mình, bà vội kìm nén cảm xúc, hỏi:
Đừng nói Thời Vũ thấy khó hiểu, ngay cả nàng cũng cảm thấy mơ hồ.
Tuy đã nghe theo lời dặn của chủ tử, không gây xung đột với người trong Vương phủ, và tuyệt đối không được ăn nói vô lễ như đêm qua với Đặng cô cô, nhưng khi nhìn thấy Trường Phong – kẻ thân cận bên cạnh Nam An Vương, Thời Vũ vẫn không thể giữ được sắc mặt hòa nhã.
Lệnh Cát hoàn toàn không nhận ra sắc mặt của Tạ Thanh Nhai lúc này, vẫn còn đang thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Thuộc hạ nhớ rồi.”
“Vương gia, Trường Phong đã mang đồ về rồi.”
“Làm sao là làm sao?” Tạ Thanh Nhai có chút khó chịu, giọng điệu mang theo sự thiếu kiên nhẫn.
Dù không thể như trước kia, thì ít nhất cũng đừng như bây giờ.
Vừa bước vào, Trường Phong đã vội vàng cúi đầu, cung kính hành lễ với Từ Đoan Nghi.
Thuận Thiên phủ là nơi độc lập với Lục Bộ, nhưng lại phụ trách mọi chính vụ trong kinh đô. Dù không nổi danh như Lục Bộ, nhưng cũng là một cơ quan không thể thiếu.
Một người là Trường Phong, một người là Lệnh Cát, đều là gia sinh tử trong Vương phủ.
Hơn nữa, Thuận Thiên phủ trực tiếp đối diện với dân chúng, là nơi gần gũi nhất với người dân.
“Vương phi có muốn đến thư phòng xem qua một chút không?”
Dù sao, trong lòng Vương gia đã có tính toán, chuyện sau này ra sao, cũng không phải là điều bọn họ có thể quyết định.
Từ Đoan Nghi liếc thấy họ bước ra, liền dừng tay, mỉm cười hỏi.
Ngày ngày chỉ biết tụ tập cùng đám bạn bè lông bông, tiêu tốn thời gian vô ích.
Trong mắt bà, Vương gia và Vương phi đã bái thiên địa, chính là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
“Thì ra là vậy!”
Từ Đoan Nghi khẽ thở dài trong im lặng.
Ngay lúc Trường Phong nghĩ rằng Vương gia không có gì để nói thêm và chuẩn bị lui ra, hắn bỗng nhiên hỏi:
Cuối cùng, hắn đứng dậy, bước tới trước cửa sổ, nhìn ra cây hồng cao lớn trong sân.
Từng chùm nụ hoa hồng nhạt e ấp trên cành cây, mỗi khi gió thổi qua, nụ hoa khẽ đung đưa, lộ ra những nhụy vàng non tơ bên trong.
Thực ra, không phải tất cả đều là người của Tào Đạt. Nhưng bản năng của con người là xu nịnh và tránh nguy hiểm. So với một vị Phủ Doãn không có thực quyền, lại mang danh ăn chơi lêu lổng như hắn, thì họ dĩ nhiên sẽ nghe lời Tào Đạt hơn.
Trường Phong khẽ gật đầu, liếc nhìn thư phòng vẫn đang đóng chặt cửa, rồi hạ giọng hỏi Lệnh Cát:
“Nơi đó là chỗ nào?” Nàng dừng bước, quay sang hỏi Đặng cô cô.
Nếu Tạ Thanh Nhai có ở bên trong, nàng cũng không biết phải nói gì với hắn, sợ rằng chỉ càng thêm ngượng ngập.
“Chủ tử, người hầu bên cạnh Nam An Vương đến rồi, nói là tới lấy đồ.” Thời Vũ vào bên trong báo lại.
Hắn biết trong Thuận Thiên phủ có tai mắt của Tào Đạt, vì thế thường làm ra vẻ một vị quan nhàn rỗi, ném hết công vụ xuống dưới cho các Phó Doãn và Thông phán xử lý.
Ban đầu, nàng chỉ nghĩ rằng làm như vậy sẽ tiện cho hắn hơn mà thôi.
Thái độ của Bích Khê rõ ràng tốt hơn Thời Vũ rất nhiều.
“Cây hồng đó là do Đại Trưởng Công chúa và tiên Vương gia cùng nhau trồng vào năm Vương gia chào đời. Ban đầu nó được trồng ở Lâm Phong Các, nhưng không hiểu vì sao, khi trồng chung với cây đào, cả hai cây đều không kết trái.”
Tuy nhiên—
“À… Thời Vũ cô nương, Vương gia sai ta đến lấy vài vật dụng cần thiết hàng ngày.” Trường Phong trước khi đến đã đoán rằng mình sẽ không được hoan nghênh, nhưng đối diện với vẻ mặt lạnh lùng của thiếu nữ áo đỏ trước mặt, lòng hắn không khỏi thấp thỏm.
Dì mẫu thấy nàng yêu thích, thậm chí còn đặc biệt sai người trong Ngự Hoa Viên chuyển vài cây đào sang trồng trong sân của nàng.
Dù gì Tạ Thanh Nhai cũng đã ra lời, nàng cũng không cần phải làm trái ý hắn.
“Dạo này đêm còn lạnh, các ngươi nhớ chăm sóc Vương gia cho chu đáo.”
Cứ để Vương gia tự mình đưa ra lựa chọn.
“Thật kỳ lạ, hai cây tách nhau ra rồi, thì đều bắt đầu ra quả.”
Thực ra cũng chẳng có gì nhiều để thu dọn.
Ngoài hành lang, Lệnh Cát vẫn ngồi ở chỗ cũ, ôm thanh bảo đao của mình, cẩn thận lau chùi. Thấy Trường Phong đi ra, hắn không nói gì, chỉ đứng một bên, ánh mắt vô hồn nhìn ra phía trước, không biết đang nghĩ gì.
Nghe xong lời Từ Đoan Nghi, Đặng cô cô liền cười, nói:
Nhưng việc đóng khung tranh là một công việc khá tốn công, cần chuẩn bị không ít thứ.
Tạ Thanh Nhai đang ngồi viết gì đó trên bàn.
Huống hồ, Trường Phong cũng không dám nhìn lâu.
Nàng không nghĩ thêm về những chuyện này nữa, mà hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nơi cây đào đang nở rộ.
“Nếu ngài cần gì, cứ việc nói với nô tỳ!” Nói rồi bà lại hỏi: “Hay để nô tỳ đi mời một đại phu đến xem cho ngài nhé?”
Nàng không ngờ nơi mình tùy ý hỏi đến, lại chính là thư phòng của Tạ Thanh Nhai.
Hắn cúi đầu, thái độ rất mực khiêm nhường.
Không hiểu nổi Tạ Thanh Nhai rốt cuộc đang nghĩ gì.
Lệnh Cát lập tức nghẹn lời, không dám nói thêm câu nào.
“Vậy thì cứ ở lại đây trước đi.”
Thấy Trường Phong quay lại, hắn buột miệng chào một tiếng:
Trường Phong liền bưng đồ bước vào trong.
Sau đó, hắn cáo lui rời đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.