Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi
Kỳ Quân Chiết Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 141: Hậu Ký – Cố Nhân
Năm nay—
Ai ngờ bà lại đến trước.
Thực ra, ban đầu Mai Ẩn Ngọc không muốn để nàng ra đón tiếp, sợ nàng mệt nhọc.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Mai Ẩn Ngọc.
“Nhưng ta nghĩ cũng chẳng cần đợi lâu đâu, ta nhìn thằng nhóc nhà ta, trong lòng nó, hẳn là rất thích đứa bé đó.”
Gặp xong rồi, bà cũng không có ý định lưu lại lâu.
Từ sau ngày đó—
Lần đầu tiên, là nghe từ miệng nghĩa tỷ của bà.
Chỉ có Trường Ninh là luyến tiếc không thôi, lúc tiễn biệt còn khóc.
Thế nhưng bà chưa bao giờ là người dễ dàng chịu thua.
Nếu không phải vì Lưu Uyên mất sớm—
Trước đó, khi được Đoan Nghi dẫn đi dạo một vòng Từ Tế Đường, bà mới biết năm qua nàng vẫn luôn nỗ lực giúp các châu phủ tiêu thụ đặc sản, hỗ trợ việc lưu thông hàng hóa, giúp người dân có nơi tiêu thụ sản vật địa phương.
Để những người yêu nhau được nên duyên trọn vẹn—
Sau khi Mai Ẩn Ngọc đến kinh thành, Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai có ý muốn mời bà ở lại Nam An vương phủ, ngay cả phòng ốc cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lời của cố nhân, dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Mùng Ba Tết, Từ Bình Di rời kinh.
Bà chỉ dùng một bữa cơm tại Nam An vương phủ, sau đó, dưới sự tháp tùng của Tạ Thanh Nhai và Mai Tuyết Chinh, đến phần mộ của Lưu Uyên và Tạ Quân Giác để cúng bái.
Sau đó, bốn người còn cùng nhau đi xem hội hoa đăng.
Bà biết nghĩa tỷ của mình có một hảo hữu, tên là Tiêu Uyên, chính là thê tử của Vũ An Hầu Từ Bình Di.
Nghĩ quẩn thì chẳng thiết sống, được cứu rồi lại muốn lấy thân phận nô tỳ để báo đáp ân tình.
Giờ đây, họ hàng nhà họ Tạ chẳng còn mấy ai.
—Có người đã tìm thấy Lưu Hiệp và Tiêu Tân Di.
“Nếu thích như vậy, sao không sớm định thân cho bọn chúng?”
Giờ đây, khó khăn lắm mới được gặp, vừa thân thiết đôi chút lại phải tiễn biệt, Tạ Trường Ninh sao có thể không luyến tiếc?
Nhưng vào ngày bà đến, Từ Đoan Nghi vẫn theo Tạ Thanh Nhai cùng Mai Tuyết Chinh, đưa Trường Ninh và Bình An ra tận ngoại thành đón tiếp.
Ngoài ra, bà còn dặn:
Mai Ẩn Ngọc từng nghĩ, có lẽ hai đứa trẻ này định sẵn hữu duyên vô phận.
Tết đến là dịp thăm viếng thân bằng cố hữu.
May mắn thay, Mai Tuyết Chinh tự mình trưởng thành rất tốt, tính tình khoáng đạt, vui vẻ.
Giờ đây, nàng đã mang thai hơn bốn tháng.
Giờ đây mọi chuyện đã yên ổn.
Hắn vẫn thích ở nhà cùng Từ Đoan Nghi hơn.
Hoặc là chơi cờ, đọc sách cùng nàng, hoặc là hắn đọc sách cho nàng nghe, thậm chí đôi khi, dù mỗi người bận rộn việc riêng, hắn cũng muốn chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy nàng.
Nhưng trước mắt, vẫn là dưỡng thai quan trọng hơn cả.
Thế nhưng, rất ít người biết rằng, bà có quan hệ với Nam An vương phủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì không quen.
Có lẽ bọn họ đã gặp nhau từ nhiều năm trước.
Dù Từ Tế Đường có nhiều mối quan hệ tại kinh thành, nhưng Giang Nam xa xôi, khó lòng buôn bán rộng rãi.
Bà cảm thấy phiền phức, cũng không muốn gây phiền hà cho bọn họ.
Bà và Đoan Nghi liền bàn bạc, dự định mở rộng tuyến thương mại Nam – Bắc.
Bởi vậy, dù có không nỡ, nàng cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi dùng khăn tay lau nước mắt.
Chỉ ở kinh thành vỏn vẹn ba ngày, sau đó liền chuẩn bị hồi Giang Nam.
Tiếc rằng còn chưa kịp thân thiết, đã chẳng thể gặp lại nữa.
Vậy nên bà lại nhắc nhở nàng phải chăm sóc thân thể thật tốt, chuyện này cứ để người dưới trướng hai bên bàn bạc với nhau là được.
Mặc dù thân là nữ tử, nhưng bà lại có thủ đoạn vô cùng lợi hại, không chỉ nắm giữ huyết mạch kinh thương của Hàng Châu, mà còn là nhân vật trọng yếu trong Giang Nam thương hội.
Chương 141: Hậu Ký – Cố Nhân
Thực ra, từ rất lâu trước đây, bà đã biết đến nữ nhân này.
Mai Tuyết Chinh theo họ mẫu, thân phụ lại không rõ tung tích.
“Nếu Thanh Nhai dám ức h**p con, cứ viết thư cho ta, ta đến thu dọn hắn.”
Sau Tết, Bình An và Trường Ninh tiếp tục đi học, còn Tạ Thanh Nhai cũng trở lại nhịp sống sáng đi tối về.
Mặc dù Mai Ẩn Ngọc và bọn họ không có quan hệ huyết thống trực tiếp, nhưng tình nghĩa bao năm qua cũng đã sớm vượt trên quan hệ máu mủ.
Lưu Uyên không để bà đi theo mình làm tỳ nữ, mà lại chỉ ra một con đường mà bà chưa từng dám nghĩ đến.
“Trước đây, ta bảo nó dẫn Đoan Nghi đi chơi, nó còn tỏ vẻ không vui; vậy mà lần này ta đưa nó đến Giang Nam, nó lại chẳng hề muốn đi. Tuy không nói ra, nhưng ta nhìn là biết, nó không nỡ rời Đoan Nghi.”
Giờ đây, chỉ có thể đợi đến khi Đoan Nghi sinh nở xong, rồi mới đón bọn họ đến.
Về sau—
Mai Ẩn Ngọc, mẫu thân của hắn, suốt bao năm nay vẫn chưa tái giá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dẫu sao, Liêu Đông cũng là vùng biên cương trọng yếu, hơn nữa trên đường hồi phủ cũng tốn không ít thời gian, nên ông không thể ở lại kinh thành quá lâu.
Cũng như gặp gỡ Trường Ninh và Bình An—hai đứa trẻ mà bà chưa từng có duyên gặp mặt trước đây.
Nghĩa tỷ từng nói—
Bà lặng lẽ mỉm cười, không nói gì thêm.
“Đợi khi nhị tẩu con sinh xong, ta sẽ cho người đến đón các con. Lúc ấy, các con đến Hàng Châu chơi một thời gian, dì mẫu sẽ dẫn các con đi thăm thú khắp nơi.” Mai Ẩn Ngọc thấy nàng như vậy, trong lòng cũng có phần không nỡ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta nào có ức h**p nàng! Ta thương nàng còn không kịp!”
Về sau, hàng hóa từ phương Nam có thể được vận chuyển đến kinh thành qua đường của Mai Ẩn Ngọc, còn hàng hóa Bắc địa có thể nhờ vào Từ Tế Đường đưa xuống phía Nam.
Yếu đuối, nhưng lương thiện.
Đối với Mai Tuyết Chinh—đứa con duy nhất dưới gối bà, bà cũng hiếm khi bộc lộ sự dịu dàng.
Chỉ là dọc đường có chút trì hoãn, khiến bà lỡ mất dịp cùng bọn họ đón Tết.
Mùa đông vẫn chưa qua, trời vẫn còn lạnh, nàng tiếp tục ở trong phủ dưỡng thai.
Mai Tuyết Chinh từ lâu đã quen với điều này, Tạ Thanh Nhai cũng không nói gì thêm.
Nhờ vào con đường này, kinh tế của các châu phủ ấy đã khá lên trông thấy.
Nhà họ lại trở về nhịp sống như trước kia.
Dù hai bên thân thích không nhiều, nhưng phủ Hộ Quốc công và Thẩm gia nhất định phải đến, bởi vậy cũng mất hai ngày.
Giữa hai mẹ con chưa từng có khúc mắc gì lớn.
“Nếu không phải Tiêu Uyên mất sớm, lại luôn ở Liêu Đông, ta thật muốn cùng nàng ấy kết thân gia.”
Đó là một nữ tử rất dịu dàng.
Mai Ẩn Ngọc lại dịu dàng vuốt tóc nàng một cái, sau đó mới quay sang nhìn Từ Đoan Nghi.
Lúc đầu bận rộn một thời gian, sau này đỡ hơn, nhưng dù rảnh rỗi, hắn cũng chẳng thích giao thiệp tiệc tùng, cùng lắm chỉ thỉnh thoảng mời Mai Tuyết Chinh và mấy người bạn đến nhà ăn cơm.
Càng khó khăn, bà càng nghiến răng gắng gượng, khiến cho tính tình cũng ngày một lạnh lùng.
Sau khi tiễn ông đi—
Lúc Tạ Quân Giác và Lưu Uyên còn sống, Mai Ẩn Ngọc chưa bao giờ tới tìm bọn họ.
Từ Đoan Nghi bật cười, gật đầu đồng ý.
Chi bằng để bọn chúng tự nhiên thân cận, tự nhiên phát triển…”
“Nếu đứa bé đó có vương phủ làm chỗ dựa, chắc chắn sau này sẽ không ai dám ức h**p.”
Nhưng Lưu Uyên đã nói với bà rằng thế gian này rất rộng lớn, nữ tử cũng có nhiều cách để sống hơn là chỉ biết cúi đầu cam chịu.
Năm mới cũng gần kết thúc, Từ Đoan Nghi không còn ra ngoài nhiều nữa.
Mai Ẩn Ngọc cảm thấy, khi trở về Hàng Châu, bà cũng có thể phát triển việc này.
Nếu không phải vì hoàn cảnh không thích hợp, nếu bà không quá bận rộn, bà thật sự muốn đưa hai huynh muội đến Hàng Châu ở cùng một thời gian.
Sau đó, bà lại dặn dò vài câu rồi lên đường hồi Giang Nam.
Bà đến kinh thành lần này, một là để gặp con trai mình, đã lâu không trùng phùng; hai là muốn xem mặt thê tử của Thanh Nhai.
Bánh trôi năm nay do Từ Đoan Nghi và Trường Ninh cùng nhau nặn.
Tạ Thanh Nhai tất nhiên muốn đưa thê tử và song thân đệ muội đi gặp bà một chuyến.
Nhưng không ai ngờ rằng, sau này lại xảy ra bao nhiêu biến cố.
Sau lễ Nguyên Tiêu, một tin tức truyền đến vương phủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vốn dĩ—
Thế giới của bà, nguyên bản chỉ nhỏ bé như vậy.
Tạ Trường Ninh rất ngoan, từ trước đến nay chưa bao giờ gây phiền toái cho ai.
Bà một mình kinh thương tại Giang Nam, rất ít khi ngược Bắc.
Vậy mà sau bao nhiêu năm tháng trắc trở, cuối cùng bọn họ vẫn về bên nhau.
Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai mới đưa Trường Ninh cùng Bình An quay về vương phủ.
Phu thê bọn họ cũng dẫn theo Trường Ninh và Bình An vào cung, cùng Lưu Chiếu ăn một bữa cơm gia đình, tránh để hắn phải lẻ loi trong cung cấm.
Dù là người vốn lạnh lùng như Mai Ẩn Ngọc, trong lòng cũng không khỏi dâng lên vài phần cảm khái và vui mừng.
Sau đó, còn có những gia đình quen biết thường lui tới, cần phải hồi lễ, mở tiệc khoản đãi.
Trong nhà cũng cần tiếp đãi khách khứa, lại tốn thêm một, hai ngày nữa.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, cả nhà còn cùng nhau đón Tết Nguyên Tiêu.
Mẫu thân của Mai Tuyết Chinh cũng đặc biệt từ Giang Nam đến kinh thành.
Từ Đoan Nghi cùng mọi người đứng tiễn cho đến khi cỗ xe ngựa khuất bóng, lúc này mới quay về thành.
Bản thân bà chưa từng nhận được hơi ấm từ người thân, nên tự nhiên cũng không biết cách yêu thương con mình.
Ngược lại, Tạ Thanh Nhai đứng bên cạnh lại không phục, bèn lớn tiếng kêu oan:
Như vậy, hàng hóa giữa hai miền có thể luân chuyển qua lại dễ dàng hơn.
Không muốn phụ sự trợ giúp và kỳ vọng của Lưu Uyên cùng Tạ Quân Giác, một lòng chỉ mong sau này có thể đền đáp cho họ nhiều hơn nữa.
Bản tính bà vốn lãnh đạm.
Năm xưa chịu nhiều bất công, khi cùng đường bế tắc, từng định thắt cổ tự vẫn, may nhờ Lưu Uyên và Tạ Quân Giác ngang qua cứu giúp.
Phần lớn thời gian—
Về sau, nghĩa tỷ lại kể, hài tử của Tiêu Uyên đã đến kinh thành, còn nhắc đến một lời nói đùa của bọn họ thuở trước.
Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai định chờ nàng sinh nở xong, sẽ đưa Trường Ninh, Bình An cùng hài nhi đến Giang Nam thăm bà.
Nàng vốn là một hài tử trọng tình cảm.
Bà nhẹ nhàng xoa đầu Trường Ninh.
Mai Ẩn Ngọc nắm tay Từ Đoan Nghi, dặn dò nàng vài câu.
Nhưng nghĩa tỷ lại cười bất đắc dĩ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì câu nói này, mặt Từ Đoan Nghi bất giác đỏ bừng.
Nhưng lúc này, nhìn hài tử trước mặt—một đứa trẻ có dung mạo vô cùng giống nghĩa tỷ của mình, nhớ đến người nghĩa tỷ đã khuất, dù là người cứng rắn như Mai Ẩn Ngọc, cũng không khỏi lộ ra vài phần xúc động.
Nhưng bà không đồng ý.
Thật tốt biết bao.
Bị ánh mắt ấy nhìn đến, hắn lập tức im bặt, ngoan ngoãn ngậm miệng không nói nữa.
Dù trước đây chưa từng gặp mặt vị dì mẫu này, nhưng thuở nhỏ đã nghe mẫu thân nhắc đến không ít lần, quà cáp từ Giang Nam gửi tới cũng chưa bao giờ thiếu.
Ở đất Giang Nam, ai trông thấy bà cũng phải cung kính gọi một tiếng Mai lão bản.
Hắn vào Bộ Binh làm việc đã được vài tháng.
“Chẳng lẽ muội không biết tính Thanh Nhai sao? Nếu ta ép nó cưới, nó nhất định sẽ gây ra chuyện thương tổn mình, thương tổn người.
Bà sai người dạy Mai Ẩn Ngọc buôn bán, chu cấp vốn liếng, mở rộng quan hệ, để một nữ tử như bà cũng có thể tự mình đứng vững giữa cõi đời rộng lớn này.
Dù mặc áo lông dày ấm áp, vẫn có thể nhìn thấy bụng đã hơi nhô lên.
Bà là một người bận rộn.
Nhưng Từ Đoan Nghi lại vô cùng kiên trì, bà cũng không thể làm gì khác.
Trước đây, bà từng có dịp gặp mặt.
Chuyến đi kinh thành lần này, ngoài việc thăm bọn họ, bà còn có một thu hoạch ngoài dự kiến.
Dù gì đây cũng là hài tử đầu lòng của bọn họ, bà không mong xảy ra bất cứ sai sót nào.
Nàng quay đầu lại, trừng mắt lườm hắn một cái.
Khi ấy, bà nghe nghĩa tỷ khen ngợi hài tử của Tiêu Uyên không dứt, liền hỏi:
Vậy mà khi hai người qua đời, bà lại lập tức để con trai duy nhất của mình đến kinh thành trợ giúp.
Sau này, từ miệng nghĩa tỷ, bà nghe tin nàng ấy mất vì khó sinh, trong lòng không khỏi tiếc nuối.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.