Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi
Kỳ Quân Chiết Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 136: Hậu ký – Tiểu đoàn viên
Ban đầu, phu thê bọn họ chỉ định dâng lễ vật rồi cáo từ, nhưng cuối cùng vẫn bị Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai giữ lại.
— Lưu Chiếu chạy từ trong cung ra ngoài.
Mà trong đời Từ Đoan Nghi, nàng khinh ghét nhất chính là hạng người như vậy.
Cái gọi là “lão già kia”, dĩ nhiên chính là Khuất Bác Uyên.
Lúc trước, khi Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai ra ngoài đón khách—
Chỉ quay sang Từ Đoan Nghi, thấp giọng nói:
Từ lúc Từ Đoan Nghi dịu dàng bảo: “Ta ở đây.”, Tiêu Bảo Châu đã lập tức nhào vào lòng nàng, nức nở oán trách.
Lúc còn chưa phát đạt, thì thề non hẹn biển, nhưng một khi công thành danh toại, lại quên sạch những lời hứa năm xưa.
Tạ Thanh Nhai nhìn cảnh tượng trước mặt, bất đắc dĩ lắc đầu, rồi cũng theo sau.
Nhưng khi được trực tiếp trải nghiệm dáng vẻ như gió xuân ấm áp này, dù nhút nhát như nàng, cũng không khỏi sinh lòng thân cận.
Ngoài ra, bàn tiệc hôm nay vô cùng phong phú, mỗi bàn lại có thực đơn khác nhau—Từ Đoan Nghi đã căn cứ theo khẩu vị và kiêng kị của từng người để sắp xếp cho phù hợp.
Đây là lần đầu tiên—
“…Muội không biết.”
Ở phía bên kia tấm bình phong, Sài Thọ vốn đang lo lắng cho thê tử của mình, nhưng khi nghe thấy những lời trò chuyện vọng đến, cảm nhận được sự thay đổi trong nàng, hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lần này, Tiêu Bảo Châu không từ chối nữa, chỉ nhìn nàng, nhẹ giọng đáp:
Bữa trưa được tổ chức tại viện Thuỷ Cư.
Nhưng hôm nay dù sao cũng là tiệc mừng sinh thần của Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai, hai vợ chồng bọn họ đã lên tiếng trấn an, vậy nên mọi người cũng dần buông lỏng, không còn quá căng thẳng nữa.
Cuối cùng, khi thấy nàng thực sự không thích chốn đông đúc náo nhiệt, Sài Thọ cũng không ép nàng nữa.
Một số giống là do chính Từ Đoan Nghi tự tay nuôi dưỡng.
Lâm Vi trước nay vốn ít khi tham gia yến tiệc như thế này.
Lưu Chiếu đã sớm say bí tỉ.
Hiện tại, Sài Thọ vẫn đang giữ chức Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ.
Mãi đến khi Tạ Thanh Nhai bước tới, đặt chén canh giải rượu xuống trước mặt nàng, đồng thời đứng bên cạnh biểu tỷ, hờ hững bảo:
Tạ Thanh Nhai để Tạ Trường Ninh và Bình An về trước, lại sai người mang canh giải rượu đến, rồi cho lui tất cả mọi người, chỉ giữ lại nha hoàn của Tiêu Bảo Châu, còn mình thì đứng cách xa một chút, tránh để nàng và Từ Đoan Nghi bất tiện khi nói chuyện.
Nàng đau khổ, Liễu Tầm cũng đừng mong được sống tốt!
“…Ta muốn biểu tỷ, ta muốn nói chuyện với biểu tỷ!”
Nàng khẽ nói với Tạ Thanh Nhai một câu: “Ta qua xem thử.” rồi nhanh chóng đi tới.
Chỉ là dựng thêm mấy tấm bình phong để che chắn, tránh để nữ quyến ăn uống, trò chuyện bị người khác nhìn thấy, gây bất tiện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sự xuất hiện của Lưu Chiếu.
Vậy nên khi được giữ lại—
Hoa nở rộ muôn màu muôn vẻ, từng giống từng loài cũng khác nhau, thậm chí có cả những chủng loại hiếm gặp, khó gọi tên. Trong đó, có không ít chậu hoa là khi Lưu Uyên Đại Trưởng Công chúa còn tại thế đã sai người dày công vun trồng.
Năm đó, A Hiệp chính là vì quá ít khi trò chuyện, kết nối với bọn họ, mà từng bước lạc vào con đường sai trái.
Nói là không tạo ra chút ảnh hưởng nào, thì tất nhiên là không thể.
“Muội còn thích hắn không?”
Lại có vài chậu khác là do Tạ Thanh Nhai vì nàng mà sưu tầm mang về.
Đôi phu thê liếc nhìn nhau, nhưng cũng không nói gì nhiều.
“Nếu muội hỏi ta, ta chắc chắn không muốn muội tiếp tục dây dưa với hắn như thế này.”
Tiêu Bảo Châu nghe vậy, lần này lại do dự.
Lúc này, thấy Sài phu nhân ngồi ngay ngắn nơi đó, có chút rụt rè, ngay cả khi dùng bữa cũng chỉ chọn ăn vài món trước mặt, nàng bèn dịu dàng nói:
Giữa bữa tiệc, Vương phủ lại có thêm một vị khách đến.
Lưu Chiếu nheo mắt đầy nghi hoặc, vẻ mặt tràn ngập sự hoài nghi.
Nhưng Tiêu Bảo Châu lắc đầu, nhất quyết đòi đi.
—
Mà Từ Đoan Nghi, tất nhiên lại càng không chế nhạo nàng, lập tức mỉm cười bảo nàng ngồi xuống, rồi chủ động gợi chuyện.
Hôm nay trong yến tiệc, phu thê Sài Thọ cũng đến.
“Ngày mai chỉ có mấy người chúng ta, chán lắm. Dù sao hôm nay ta cũng đến rồi, tỷ và biểu ca không được đuổi ta về.”
Không hề do dự, nàng lập tức gật đầu đồng ý.
“Vốn dĩ ngày mai, ta và Thanh Nhai định đưa Bình An và Trường Ninh vào cung thăm người, cùng nhau dùng bữa trong đó.”
Dù còn chút lo lắng, nhưng nàng vẫn gắng gượng ở lại.
Mà là lạnh lùng cảnh cáo:
Đây cũng là lần đầu tiên Từ Đoan Nghi gặp phu nhân của Sài Chỉ huy sứ.
Trong phủ còn có riêng một tòa hoa phòng.
Nghe vậy, Lưu Chiếu lập tức vui vẻ trở lại.
Hôm nay, nàng chấp nhận đến dự tiệc, một là vì đây là lời mời của Trưởng Công chúa và Nam An Vương, nàng không thể từ chối. Hai là vì dù trước kia chưa từng gặp Trưởng Công chúa, nhưng nàng đã nghe không ít chuyện về nàng ấy, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.
Lúc này, Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai đang tiễn Lý Văn Cao cùng phu thê Sài Thọ ra về.
Mọi người đều ngồi cùng trong sân viện.
Thiếu niên thiên tử vẫn như trước, dù thân phận đã khác nhưng vẫn không thay đổi thái độ với Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai.
Lúc này, khi Từ Đoan Nghi chủ động trò chuyện, lòng nàng không khỏi căng thẳng, vô thức đứng bật dậy, cứng nhắc đáp: “Vâng.”
Chỉ riêng điểm này thôi—
Tiêu Nguyên Tinh tức giận đến mức mặt mày sầm xuống.
Sau đó, lại quay sang dặn nàng:
Nhưng vừa liếc sang Từ Đoan Nghi đứng bên cạnh, hắn lại đưa tay chạm vào chóp mũi, nuốt trở lại lời định nói, lặng lẽ ngậm miệng.
Tiêu Bảo Châu níu chặt tay Từ Đoan Nghi, không chịu buông.
Nếu là trước hôm nay, nàng nhất định sẽ không chút do dự mà trả lời: “Đúng!”
Lưu Chiếu vừa nghe vậy, quả nhiên lập tức hớn hở, nhanh chóng đi vào trong, còn vẫy tay ra hiệu cho bọn họ mau đuổi theo.
“Sài phu nhân không cần câu nệ, ở đây đều là người thân cận với ta và Vương gia, phu nhân cứ thoải mái là được.”
“Ta nghe nói phu nhân rất giỏi trồng hoa, trong nhà còn nuôi dưỡng không ít giống hoa quý hiếm, không biết sau này có cơ hội đến hoa phòng của phu nhân thăm thú không?”
Từ Đoan Nghi chỉ cười giải thích với hắn:
“Muội thật sự muốn sống như vậy cả đời sao?”
Nhưng lúc này đây, dưới ánh mắt dịu dàng của Từ Đoan Nghi, Tiêu Bảo Châu im lặng hồi lâu, cuối cùng cứng ngắc nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Bảo Châu ngẩn người, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
Hôm nay tiết thu cao trong, trời quang gió nhẹ, chính là thời điểm thích hợp nhất để thưởng cúc, ngắm quế, ăn cua.
Tiêu Bảo Châu trầm mặc nhìn Từ Đoan Nghi, hồi lâu không nói gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng bản thân nàng vốn không thích giao thiệp.
Nàng và Thanh Nhai đều không muốn để Chiếu nhi trở thành một A Hiệp thứ hai.
Những điều nàng nói, đều là những chủ đề mà Lâm Vi có thể đáp lời.
Bữa tiệc kết thúc trong niềm hân hoan của chủ và khách, đến tận buổi chiều, mọi người mới lần lượt cáo từ ra về.
Ngay cả Tiêu Bảo Châu, người trước nay luôn kiêu ngạo bướng bỉnh, hôm nay cũng chỉ lặng lẽ uống rượu, không hề lên tiếng châm chọc.
“…Biểu tỷ, biểu tỷ…”
Sau đó, hắn cảnh giác nhìn bọn họ, nghiêm túc nói:
“Gần đây ta mới mua mấy chậu mẫu đơn, nhưng chăm mãi vẫn không tốt lắm.”
“Sau này có chuyện gì, cứ đến tìm ta, đừng một mình chôn chặt trong lòng.”
Ai nấy lập tức đứng dậy.
Mà sư phụ của Sài Thọ lại là người từng có ơn cứu mạng và dìu dắt hắn…
“Nếu cứ để bản thân mắc kẹt trong vũng lầy này, thì muội mãi mãi chỉ có thể nhìn thấy những gì trước mắt.”
Mà Sài Thọ, tuy danh tiếng bên ngoài không tốt, nhưng đối với thê tử kết tóc của mình lại vô cùng tốt.
Từ Đoan Nghi ôm lấy nàng, vừa nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, vừa lặng lẽ lắng nghe.
“Hôm nay là ngày vui của nàng, dù lão già kia có biết, cũng sẽ không trách phạt gì đâu.”
—
Hắn vốn không thích Tiêu Bảo Châu.
Hắn được Tạ Thanh Nhai sai người đưa đến phòng khách nghỉ ngơi.
Người đã đến rồi—
“Biểu tẩu, biểu ca, hai người cứ về trước đi.” Từ Đoan Nghi lo sợ nếu còn để họ ở lại, chỉ e lại xảy ra chuyện không hay, nên dứt khoát bảo Tiêu Nguyên Tinh và Minh thị rời đi.
Trước đây, nàng từng nghe nói về phẩm hạnh của Trưởng Công chúa.
Sư phụ của Sài Thọ đã dạy hắn võ nghệ, cho hắn miếng cơm ăn, lại còn dẫn hắn vào Cẩm Y Vệ, giúp hắn có được một tiền đồ vững vàng.
“Bây giờ, mỗi lần nhìn thấy hắn, muội đều cảm thấy ghê tởm, chỉ muốn nôn mửa. Nhưng muội càng không muốn để hắn đi! Muội muốn hành hạ hắn cả đời, để hắn hối hận vì đã phản bội muội!”
Nàng không uống canh giải rượu.
Nhưng hôm nay—
Chương 136: Hậu ký – Tiểu đoàn viên
Chờ nàng khóc xong—
Nàng quá kiêu ngạo, cũng quá sợ bị người khác cười chê.
Những chuyện này, dù không ai nhắc đến, nhưng chỉ cần tinh ý một chút là có thể nhận ra.
Nhưng hắn cũng không muốn làm khó Từ Đoan Nghi, đành tức giận phất tay áo, cùng Minh thị và hai đứa con rời đi trước.
Khuất Bác Uyên hiện tại vẫn giữ chức Thái sư, phụ trách dạy dỗ hoàng đế.
Đây là lần đầu tiên Tạ Thanh Nhai chủ động nói chuyện với nàng.
Đủ đầy tràn trề, bày kín cả sân, dành riêng cho khách mời hôm nay thưởng lãm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ Đoan Nghi liền cảm thấy, Sài Thọ là người có thể kết giao.
Nàng khóc lóc kể lể mọi chuyện với Từ Đoan Nghi như vậy.
Dù Sài Thọ có nhiều điều tiếng, nhưng chí ít, hắn là người chung tình với thê tử của mình.
Từ lời kể của Tạ Thanh Nhai, nàng biết được rằng, phu nhân của Sài Thọ chính là con gái của sư phụ hắn.
Tính nàng vốn trầm lặng, lại thêm Sài Thọ từng mang danh xấu, những phu nhân quyền quý trong kinh thành thường chẳng xem trọng nàng. Dù e ngại thân phận của Sài Thọ, vẫn có người đưa thiệp mời đến phủ, nhưng nàng chỉ đi một lần, liền nhận ra thái độ xa cách của họ, từ đó không bao giờ tham gia nữa.
Dẫu có thể giữ được mạng, thì e rằng cũng khó tránh khỏi trọng thương.
Cuối cùng, nàng vẫn không nói thêm gì.
“Đi thôi, ta bảo người chuẩn bị bát đũa cho ngươi.”
Bởi lẽ, nếu ngày ấy Sài Thọ không hạ thủ lưu tình, thì kết cục của Tạ Thanh Nhai ra sao, không ai có thể đoán được.
Những người xung quanh đều nhận ra điều đó, nhưng không ai nói gì.
Sau khi hành lễ chào hỏi Lưu Chiếu, bọn họ không truy vấn hắn đã ra ngoài bằng cách nào, hay liệu có ai trong cung biết chuyện này hay không.
Từ Đoan Nghi nhìn ánh mắt do dự, bối rối của nàng, dịu dàng xoa đầu, chậm rãi nói:
Dĩ nhiên, Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai sẽ không đuổi hắn đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dĩ nhiên cũng có người tâng bốc lấy lòng.
Tạ Thanh Nhai đi sau, thấp giọng bảo Từ Đoan Nghi: “Không sao đâu.”
“Sau này chúng ta cũng nên qua lại nhiều hơn.”
“Biểu tỷ, ta đi trước đây.”
—
So với Từ Đoan Nghi còn có chút lo lắng, thì Tạ Thanh Nhai lại vô cùng thản nhiên, còn chủ động nói:
Lâm Vi sao có thể không nhận ra Trưởng Công chúa đang cố tình tìm cách trò chuyện, để nàng không còn thấy e dè?
“Sinh thần của tỷ tỷ, thế mà không gọi ta, ta giận rồi đấy!”
Giọng nói khẽ run vì hồi hộp.
Mời bọn họ đến, là chủ ý của Từ Đoan Nghi.
Có lẽ là vì Từ Đoan Nghi vẫn đối xử với nàng như trước đây, hoặc cũng có thể vì nàng đã uống quá nhiều, cuối cùng, Tiêu Bảo Châu cũng dần dần mở lòng.
“Bảo Châu, đời người luôn có những chông gai. Chỉ khi bước qua, mới có thể nhìn thấy cảnh sắc khác biệt phía trước.”
“Biểu tỷ, hắn dựa vào cái gì mà đối xử với muội như vậy! Muội là Tiêu Bảo Châu! Sao hắn dám đối xử với muội như thế!”
Thậm chí, còn có kẻ bội bạc vứt bỏ thê tử, chẳng màng con cái.
“Nếu muội thật sự không nuốt trôi cơn giận này, ta sai người đánh hắn thêm mấy trận cho hả giận là được.”
Những món ăn chế biến từ cua cũng không thiếu, nào là bánh cua, tiểu long bao nhân cua, bánh giòn nhân gạch cua…
Tiêu Bảo Châu cũng say.
Từ Đoan Nghi lo nàng cứ vậy rời đi, nhỡ xảy ra chuyện, bèn giữ lại:
Bị mắng là “c·h·ó” một cách khó hiểu, lại còn bị uy h**p, Tạ Thanh Nhai lập tức mở miệng định phản bác.
Hôm nay, người đến dự đều là thân bằng cố hữu của Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai, vậy nên cũng không cần chia ra tiệc nam nữ ở các viện khác nhau.
Trong sân bày không ít chậu cúc quý giá.
Sinh thần của Từ Đoan Nghi không có quá nhiều nghi thức rườm rà.
“Nếu có một ngày ngươi dám phụ bạc biểu tỷ của ta, ta nhất định sẽ lấy mạng c·h·ó của ngươi!”
Từ Đoan Nghi không đánh giá đúng sai về cách làm của nàng, chỉ hỏi một câu:
“Thật sao?”
Trước khi rời đi, nàng cuối cùng cũng lên tiếng với Tạ Thanh Nhai, nhưng lại không phải để đáp lời ban nãy của hắn.
Từ Đoan Nghi mới nhẹ giọng hỏi:
Lúc này, hai vợ chồng họ ngồi ở hai bàn khác nhau.
Từ Đoan Nghi bật cười: “Ta lừa người làm gì chứ?”
Từ Đoan Nghi không muốn phá hỏng hứng thú của Lưu Chiếu, cũng không hy vọng hắn cảm thấy rằng, ngồi lên vị trí kia rồi, thì thật sự phải sống cô độc cả đời.
“Liễu Tầm là kẻ khốn kiếp, nhưng chẳng lẽ muội lại để một kẻ như hắn hủy hoại cả đời mình sao?”
Tiêu Bảo Châu khựng lại, ánh mắt lướt qua hắn, rồi đột nhiên đưa tay lau mặt.
Vừa quay lại, nàng đã nghe thấy tiếng huyên náo của Tiêu Bảo Châu, còn có cả giọng khuyên nhủ của biểu tẩu, lại thấy biểu ca đứng bên cạnh, sắc mặt càng lúc càng khó coi, trông như sắp nổi trận lôi đình.
Bà vốn là người yêu hoa.
Đặc biệt là với Lâm Vi và những người khác.
“Trong phủ còn nhiều phòng khách, ta sai người thu dọn cho muội một gian, nghỉ ngơi một lát đã.”
“Được.”
Còn cua trên bàn, con nào con nấy béo mập chắc thịt, gạch vàng dày đặc, từng bàn đều xếp sẵn mấy dĩa đầy ắp.
Chỉ khi nhập tiệc, nàng cùng Tạ Thanh Nhai nâng chén, kính rượu tạ ơn quan khách đã đến, nói mấy câu mời mọi người cứ tự nhiên vui vẻ, rồi cũng không nhiều lời nữa.
Nhưng nhìn nàng sa sút đến mức này, hắn cũng có chút không đành lòng.
Viện rất rộng, bày ba chiếc bàn lớn, phong cảnh cũng vô cùng đẹp đẽ.
Khi Bích Khê báo tin này, Từ Đoan Nghi thoạt đầu còn không dám tin, vừa định lên tiếng, thì bên ngoài đã vang lên giọng nói của Lưu Chiếu.
Thế gian này không thiếu những nam nhân bạc tình bạc nghĩa.
Sau đó, mặc dù Lâm Vi vẫn ít lời, nhưng cũng không còn rụt rè như trước, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên, lắng nghe cuộc trò chuyện một cách chăm chú.
Hơn nữa, còn là một vị khách vô cùng tôn quý.
Ngay cả trước mặt Từ Đoan Nghi và Minh thị, nàng cũng không dễ dàng rơi nước mắt, bởi bọn họ từng không tán thành hôn sự của nàng và Liễu Tầm.
“Cả đời sống cùng một kẻ cặn bã như thế, chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân hay sao?”
Chỉ cần nhìn vào y phục và trang sức của phu nhân Sài gia, cùng với dáng vẻ cẩn thận dè chừng của Sài Thọ khi dìu nàng ta xuống xe ngựa, cũng có thể thấy hắn quý trọng thê tử đến mức nào.
Minh thị và Tiêu Nguyên Tinh vốn định đưa nàng về Quốc Công phủ, nhưng nàng nhất quyết không chịu, còn liên tục lẩm bẩm:
Ngày thường chỉ chăm sóc mảnh vườn nhỏ, trồng rau, nuôi hoa, bầu bạn cùng con cái, đợi Sài Thọ trở về, vậy là nàng đã thấy thỏa mãn.
Vài lần miễn cưỡng tiếp khách—
Thế nhưng, những người xung quanh thấy hắn đến đều sợ đến mức sững sờ.
Cũng không mời gánh hát nào đến diễn, chỉ để nhạc công ở một góc nhẹ nhàng gảy tơ đàn.
Còn Từ Đoan Nghi và Tạ Thanh Nhai thì vội ra ngoài nghênh đón.
“Muội cũng không biết. Nhưng muội chắc chắn rằng hận nhiều hơn yêu!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.