Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 116: Hoàng Cực Điện

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Hoàng Cực Điện


Hắn cất giọng trầm ổn căn dặn Trường Phong:

Vừa mới bước chân vào điện, điều đầu tiên hắn nhìn thấy chính là ánh mắt giận dữ bừng bừng lửa giận của Chiêu Dụ Thái hậu.

Một lát sau, bà mới lên tiếng, giọng điệu không kiên nhẫn:

“Chứng cứ đã rõ ràng, không thể chối cãi, chỉ cần tam ti hội thẩm, hắn nhất định phải chịu tội. Bệ hạ không cần lo lắng.”

Đứa trẻ mà bà đã nuôi nấng, thương yêu từ nhỏ, là người thân thiết nhất trên đời này với bà.

Sợ dì mẫu thực sự nổi giận mà trừng phạt Tạ Thanh Nhai, nàng chỉ có thể dốc lòng cầu xin.

Tạ Thanh Nhai ánh mắt sắc bén, giọng nói dứt khoát:

“Ngươi muốn nói gì?”

Đôi mắt đỏ hoe trừng nàng, muốn mắng nàng, muốn đánh nàng, nhưng lại không nỡ xuống tay.

“Tạ Thanh Nhai, ngươi chớ có quá phận!”

Từ khi nhận được mật thư của Chiêu Chiêu do Thời Vũ đưa đến, hắn đã biết chuyện hôm nay không thể che giấu được nữa.

“Ta biết nàng sẽ không sao. Với vị trí của nàng trong lòng Thái hậu, cùng lắm cũng chỉ bị trách mắng vài câu, hoặc bị lạnh nhạt một thời gian. Nếu ta đến đó, có khi còn l*m t*nh hình thêm tồi tệ.”

Tào Đạt đã bị giải quyết, nhưng còn mẫu hậu…

Nàng không biết hắn muốn nói gì với dì mẫu, cũng không hiểu vì sao hắn lại muốn nàng và biểu ca rời đi, nhưng cuối cùng, nàng vẫn chọn tin tưởng.

Lưu Hiệp lại càng thêm kinh ngạc.

“Biểu ca, lần này chúng ta thật sự có thể triệt hạ được Tào Đạt chứ? Ta lo lắng…”

Nước mắt cứ thế tuôn rơi, không thể ngăn lại.

Trường Phong thầm kêu không ổn.

Mặc dù buổi triều hôm nay không ai dám đứng ra nói đỡ cho hắn, nhưng ai biết được sau này sẽ thế nào…

Chiêu Dụ Thái hậu lập tức mở mắt, liền trông thấy đứa trẻ trước giờ vẫn ngoan ngoãn quỳ dưới chân mình, nay lại lộ rõ vẻ kinh ngạc không dám tin, vội vàng ngoái đầu nhìn ra bên ngoài.

Chỉ một chút dối trá của nàng cũng đủ khiến bà đau lòng, huống hồ lần này lại là chuyện hệ trọng như vậy.

“A Dì…”

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.

“Ngươi dám tự tiện xông vào nội cung, có biết ai gia có thể lập tức trị ngươi tội bất kính không?”

“Nói đi, con còn giấu ta chuyện gì nữa?”

“Ta không ngờ lần này thật sự có thể bắt được Tào Đạt. Ta… ta còn tưởng rằng sẽ không thành.”

Trên mặt vẫn còn đọng lại vẻ ngỡ ngàng.

Từ Đoan Nghi muốn mở miệng.

Sự sợ hãi ấy là bản năng, là nỗi kinh hoàng bắt nguồn từ tận sâu thẳm trong tim.

Bây giờ, Thái hậu chắc chắn đang vô cùng bất mãn với vương gia, hẳn là đang tìm cớ để trách phạt.

“Con…”

Bầu không khí bên trong nội điện cũng căng thẳng không kém.

Để tránh lỡ lời nói ra điều gì không thể cứu vãn, khiến tình cảm giữa hai người rạn nứt, Chiêu Dụ Thái hậu đang định lên tiếng bảo nàng lui xuống.

Hắn bước lên vài bước, nhưng thấy biểu ca bước đi vội vã, trong chớp mắt đã khuất dạng, đành đứng sững tại chỗ.

“Vương gia, Trưởng công chúa đã tiến cung, hiện giờ người đang trên đường đến Thọ Khang Cung.”

Chữ “nỡ” ấy, nàng không thể nào nói ra được.

Bà nheo mắt, giọng nói sắc lạnh hơn:

Hơn nữa…

Dù Ánh Tuyết không rõ đầu đuôi sự việc, nhưng nàng cũng biết sắp có chuyện không hay xảy ra.

Dứt lời, thấy sắc mặt vương gia không đổi, nhưng bước chân rõ ràng đã nhanh hơn trước.

Lát nữa mẫu hậu có thể sẽ triệu hắn đến, tra hỏi xem hắn có biết trước chuyện hôm nay hay không.

Tạ Thanh Nhai vừa định lên tiếng giải thích thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng trong lòng hắn, vốn dĩ đã có quyết định.

Bên ngoài tức khắc rơi vào tĩnh lặng.

Vội vã xoay người chạy đi tìm Tiêu Nguyên Tinh.

“Ngươi nói với bệ hạ.”

Trường Phong không ngờ rằng vương gia đã nhìn thấu tất cả, không khỏi nghẹn giọng nói:

Những tin tức thường ngày đều được Mai Tuyết Chinh truyền tin qua mật đạo.

Bà lạnh giọng chất vấn:

Nàng đau lòng vì sự lừa dối của bản thân, cũng vì ánh mắt đầy tổn thương của dì mẫu.

Chiêu Dụ Thái hậu nhìn chằm chằm vào hắn hồi lâu, sắc mặt trầm ngâm, cuối cùng lạnh lùng phất tay:

Về chuyện này…

Hắn muốn đợi triều sớm kết thúc, sẽ tự mình vào cung thỉnh kiến.

Chưa đợi hắn ra tay, nàng đã bị đưa vào cung trước.

Mãi đến khi thấy nàng rời khỏi, cánh cửa lớn đóng lại, bà mới thu hồi ánh nhìn, quay trở lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tạ Thanh Nhai.

Cơn giận trong lòng bà vẫn chưa nguôi, nhưng cũng không nói thêm gì về chuyện luận tội, chỉ giữ nguyên khuôn mặt lạnh lẽo, trừng mắt nhìn Tạ Thanh Nhai.

“Bệ hạ, xin đừng lo lắng.”

“Vương gia, Thọ Khang Cung là trọng địa hậu cung, không có lệnh triệu kiến, thần tử không thể tùy tiện tiến vào.”

Vừa hạ giọng gọi, bên trong đã vang lên tiếng sứ vỡ vụn.

Nghĩ đến đây, Chiêu Dụ Thái hậu càng giận đến cực điểm.

“Vương gia.”

Lời nói của Tạ Thanh Nhai, Lưu Hiệp trước nay vẫn luôn tin tưởng.

Nhớ lại lần trước Chiêu Chiêu còn nói sẽ cùng bà du ngoạn khắp Đại Hạ, giờ bà thực sự không biết lời đó là thật lòng hay chỉ là dối trá để bà an tâm buông quyền mà thôi.

Hắn còn chưa kịp thắc mắc, Tạ Thanh Nhai đã trầm giọng đáp:

“Ngươi muốn nói gì?”

Khi đó, họ gặp nhau tại Hoàng Ân Tự, nhân cơ hội Lưu Hiệp đến dâng hương cầu phúc, ba người mới có dịp gặp mặt ngắn ngủi.

Vừa nhìn thấy đối phương với dáng vẻ vội vã, lo lắng không giấu nổi, cả hai liền đoán được mục đích của nhau.

Ngay cả Đan Phong cũng không khỏi tái mặt.

“Vậy… vì sao ngài vẫn…”

“Tất nhiên là thật!”

Bà lạnh lùng nhìn Từ Đoan Nghi, giọng nói mang theo sự dò xét:

“Sáng nay, Thọ Khang Cung đã phái người đến vương phủ, sau đó vương phi liền được đón vào cung.”

Lưu Hiệp nhìn theo bóng hắn rời đi, đầy bối rối.

Hiện tại, Tào Đạt chưa bị định tội, đang bị giam giữ trong đại lao của Đại Lý Tự.

Hắn chỉ kịp quay sang Mai Tuyết Chinh, thấp giọng căn dặn:

“Công công mau tìm một người đáng tin cậy, chân chạy nhanh, đến hỏi xem Tiêu thế tử hiện ở đâu, nói với người, vương phi đã bị Thái hậu triệu vào cung, vương gia đang trên đường tới Thọ Khang Cung!”

Từ Đoan Nghi sốt ruột gọi một tiếng, giọng nói đầy van nài.

Lần này là lần đầu tiên Chiêu Dụ Thái hậu nổi giận với Từ Đoan Nghi.

Chỉ có Lưu Hiệp…

“Vương gia!”

“Xin người đừng trách phạt chàng, là con thích chàng, mọi chuyện chàng đều không hay biết gì cả. Nếu người muốn trách phạt, cứ trách phạt con!”

Nghe vậy, Tiêu Nguyên Tinh có chút do dự, không biết có nên thẳng thắn với cô mẫu vào lúc này không…

Ban đầu là giọng nói của Nguyên Tinh và Đan Phong, Chiêu Dụ Thái hậu nghe thấy nhưng không để tâm, lúc này bà thực sự không muốn gặp ai cả.

“Vương phi biết ngài làm vậy, chắc chắn sẽ không vui đâu.”

Nàng đương nhiên tin hắn.

Bà thật sự không biết phải nói gì nữa, nhìn thêm cũng thấy đau lòng, đành phất tay bảo nàng lui xuống, để cả hai có thời gian bình tâm lại.

Khi nhìn thấy nàng quỳ trên mặt đất, khuôn mặt đẫm nước mắt chưa kịp lau khô, tim hắn bỗng nhiên siết chặt.

Tạ Thanh Nhai thấy Trần Hưng sẵn lòng, cũng không có ý kiến gì thêm.

“Đi đâu?”

Nghe vậy, bước chân của Tạ Thanh Nhai không hề chậm lại, miệng hỏi:

Tiêu Nguyên Tinh vội bước lên, đỡ lấy nàng một tay.

“Cô cô…”

Nhưng lúc này, Tạ Thanh Nhai đã không còn thời gian để giải thích thêm.

Nhưng đối với Từ Đoan Nghi—

Vừa nghe câu này, Từ Đoan Nghi lập tức ngẩng đầu lên, không chút do dự mà đáp:

Thế nhưng, khi từ miệng biểu ca biết được những gì Tạ Thanh Nhai đã làm vì nàng.

Tuy vẫn chưa hiểu rõ tình hình, nhưng hắn không dám chậm trễ.

So với Tào Đạt, hắn còn sợ mẫu hậu hơn.

Bà bật cười lạnh:

Lúc này, Tạ Thanh Nhai mới siết chặt nắm tay, cố gắng áp chế tâm trạng cuộn trào, tiếp tục bước tới với vẻ cung kính.

Nói xong, không đợi Trường Phong đáp lời, Tạ Thanh Nhai đã cất bước rời đi.

Lúc này tại Thọ Khang Cung.

Một kẻ ngốc nghếch!

Lúc này, người có thể vào đây cũng chỉ có Tiểu Quý Tử.

Vốn dĩ, bọn họ đã lên kế hoạch—đợi sau khi xử lý xong Tào Đạt, sẽ nói rõ với hoàng thượng.

Đây mới là lý do khiến hắn nhất quyết phải đi.

Nhưng đúng lúc ấy, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.

Tiến lại gần hơn, Trường Phong hạ giọng, báo cáo những gì mình vừa điều tra được:

“Bảo hắn vào!”

Bà mới thu lại ánh nhìn lạnh lẽo đang đặt trên người hắn, chuyển sang phía Tiêu Nguyên Tinh.

Ánh mắt hắn không rời khỏi Từ Đoan Nghi dù chỉ một khắc.

Dù trong tình huống này…

Mãi đến lúc này, Lưu Hiệp mới phát hiện thần sắc của biểu ca có chút khác thường.

Trần Hưng không có ở đây.

Hắn vừa bước theo vương gia, vừa bẩm báo.

Lời này vừa dứt, cả ba người trong điện đều quay đầu nhìn về phía hắn.

Trường Phong không dám giấu giếm, lập tức đáp:

Chỉ có thể lặng lẽ dõi theo hắn rời đi.

Lúc này, hai người đang ở hậu điện, cùng Lưu Hiệp trò chuyện.

Nói là giận…

Chiêu Dụ Thái hậu cúi đầu, liền thấy ánh mắt cầu khẩn của nàng.

Dưới ánh mắt của hai người trong điện, Từ Đoan Nghi chậm rãi bước ra ngoài, từng bước, từng bước rời đi.

Đối diện với Mai Tuyết Chinh và Tạ Thanh Nhai, Lưu Hiệp cũng không tự xưng là “trẫm”, vừa nói vừa hào hứng đi đi lại lại trong điện.

“Là ngươi dẫn hắn vào sao? Ai gia thật không biết, tình cảm giữa hai người từ khi nào lại trở nên tốt đẹp đến vậy.”

“Lần trước con nói sẽ cùng ta rời kinh, chuyện đó là thật hay chỉ là lời nói dối?”

Lòng quyết tâm trừ khử Tạ Thanh Nhai lúc này đã đạt đến đỉnh điểm.

Hắn đã dặn dò kỹ lưỡng từ trước.

Lời này vừa thốt ra, Chiêu Dụ Thái hậu còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Nguyên Tinh đã cau mày, lạnh giọng quát:

Bà vừa giận, vừa đau lòng.

Nhưng dưới ánh mắt của dì mẫu, nàng không thể thốt ra lời.

Nhưng Chiêu Dụ Thái hậu không hề để ý đến nàng, sắc mặt lạnh lùng, cất cao giọng ra lệnh:

Bất đắc dĩ, hắn vừa đuổi theo vừa khuyên nhủ:

Bà không thể ngờ rằng, Chiêu Chiêu mà mình thương yêu, che chở từ nhỏ, lại vì một nam nhân mà dám lừa dối bà!

Mặc dù là đế vương, nhưng Lưu Hiệp vẫn còn trẻ, nên không giấu nổi sự phấn khích.

Hắn không ngờ rằng, Tạ Thanh Nhai nghe xong tin này, khuôn mặt vẫn luôn trấn định suốt cả buổi triều, lập tức biến sắc.

Chiêu Dụ Thái hậu nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, cơn giận lại bùng lên, nhưng nói là giận, chi bằng nói là đau lòng còn hơn.

Tất cả cơn giận trong lòng bà, liền lập tức dồn hết lên người vừa bước vào—Tạ Thanh Nhai.

Nghe đến đây, Mai Tuyết Chinh mới thu ánh mắt lại, quay sang vị thiếu niên thiên tử bên cạnh, nhẹ giọng nói:

Ít nhất cũng không để đến bây giờ, khiến bà bị Chiêu Chiêu làm tổn thương đến như vậy.

“Vậy ra con đã biết từ trước rồi?” Chiêu Dụ Thái hậu giận đến nỗi ngực phập phồng, giọng nói mang theo vài phần run rẩy.

Tạ Thanh Nhai chỉ nhìn hắn, lạnh giọng hỏi:

Chiêu Dụ Thái hậu vẫn giữ nguyên sắc mặt lạnh lùng, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Tạ Thanh Nhai, không nói một lời, cũng chẳng thèm để ý đến hắn.

“Ngươi ở đây chờ. Nếu ta lâu không về, cũng đừng để bệ hạ đến, ngươi tự mình hồi phủ, nói với Trường Ninh và Bình An rằng ta không sao. Chỉ là vì xử lý chuyện của Tào Đạt nên tạm thời chưa thể quay về, bảo bọn họ tự chăm sóc bản thân.”

Kể từ đó, bọn họ không còn cơ hội gặp lại nhau như vậy nữa.

Việc này vốn dĩ bọn họ định chờ đến khi Tiêu Nguyên Tinh có tin tức cụ thể rồi mới báo với hoàng thượng.

Từ Đoan Nghi không nói gì, nhưng ánh mắt nàng tràn ngập sự lo lắng, khẩn trương nhìn hắn.

Lúc này, bên ngoài Hoàng Cực Điện, Trường Phong đang đứng canh gác.

“Lúc trước ta còn cảm thấy đã ủy khuất con, đối xử với con chưa đủ tốt. Hóa ra con lại đi thông báo tin tức cho hắn!”

Hắn lo lắng…

Hắn nhìn chằm chằm vào Tạ Thanh Nhai, ngơ ngác hỏi.

Không chỉ bà nghe thấy, mà Từ Đoan Nghi cũng nghe thấy.

Bà nhìn chằm chằm vào nàng, giọng nói không giấu được sự chua chát:

Trường Phong nhìn theo bóng hắn, thần sắc có chút thay đổi, vội vàng đuổi theo hai bước, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.

Từ Đoan Nghi nghe vậy, trong lòng vẫn không yên.

Nếu vương gia cứ ngang nhiên xông vào, chẳng phải là tự đưa mình vào chỗ c·h·ế·t sao?

Không biết đã bao lâu trôi qua.

Lần cuối cùng bọn họ gặp nhau riêng tư, đã là chuyện của hai năm trước.

Nhắc đến Chiêu Dụ Thái hậu, Lưu Hiệp lập tức trở nên căng thẳng.

Nếu nói rằng trước đó bà tức giận vì sự giả dối của Tạ Thanh Nhai, thì cơn giận ấy cùng lắm chỉ khiến bà cảm thấy phiền muộn mà thôi.

Điều này khiến hắn đánh mất sự bình tĩnh vốn có.

Nhưng ngay sau đó, bà bất ngờ nghe thấy hai chữ “Nam An Vương.”

Hắn lập tức tiến lên nghênh đón:

“Các ngươi lui xuống.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ Đoan Nghi nghe vậy, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

“Ngươi? Ngươi cho rằng nơi đây là chỗ để ngươi lên tiếng sao?”

Trường Phong thật sự lo rằng nếu cứ thế mà vào cung, chẳng khác nào đưa mình vào chỗ c·h·ế·t.

Tin tức là do Tiểu Quý Tử truyền vào.

Thẩm Dự hiểu rõ sự nham hiểm của Tào Đạt, tất nhiên sẽ càng thận trọng hơn.

Nghe Tạ Thanh Nhai nói như vậy, Lưu Hiệp vừa rồi còn lo lắng, giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đến đây, Lưu Hiệp không khỏi lo lắng, quay sang Tạ Thanh Nhai, căng thẳng hỏi:

Nghe vậy, hắn chỉ kinh ngạc hỏi:

Chỉ còn lại Tạ Thanh Nhai và Mai Tuyết Chinh vẫn lưu lại trong điện.

Ngay sau khi buổi triều sớm kết thúc, hắn đã lập tức cho người đi tìm Thái y chuyên chữa trị cho Thái hậu—Đường thái y, để phòng ngừa bất trắc.

“Như vậy là không công bằng với nàng.”

Từ nhỏ đến lớn, bà chưa từng nỡ để nàng quỳ xuống, huống hồ là như bây giờ, từng chút từng chút quỳ lết tới trước mặt bà.

Khuôn mặt bà vẫn lạnh lẽo như băng, không hề có ý bảo hắn đứng dậy.

Khi thấy nàng nước mắt lưng tròng nhìn về phía mình, hắn khẽ cong môi, mỉm cười trấn an nàng, sau đó cùng Tiêu Nguyên Tinh cúi người hành lễ vấn an Chiêu Dụ Thái hậu.

Thậm chí e rằng còn hơn thế…

Từ Đoan Nghi theo bản năng muốn phản bác, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt giận dữ của dì mẫu, đôi môi đỏ khẽ mấp máy, cuối cùng lại câm lặng.

Nàng thực sự không biết phải trả lời thế nào.

Trường Phong nhanh chóng nói:

Bà chỉ lặng lẽ nhìn người đang quỳ trước mặt mình với vẻ thất vọng tột cùng.

Nếu đã quyết tâm cùng nàng đi đến cuối đời, thì chuyện này, hắn nhất định phải tự mình vượt qua.

Thế nhưng, sự vui sướng chưa kéo dài được bao lâu, trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi lo lắng khó tả.

Trường Phong cắn răng, sau một hồi cân nhắc, cuối cùng bất chấp lễ nghi, mạnh dạn đưa tay kéo vương gia lại.

Từ Đoan Nghi nước mắt lưng tròng, vừa gọi vừa quỳ lết đến gần hơn, giọng nói mang theo sự cầu khẩn tha thiết:

Hôm nay bà thực sự rất giận, nhìn ai cũng không vừa mắt.

“Từ lúc nào?”

“Ta cũng không nỡ.”

Đang muốn hỏi ý kiến biểu ca nên làm thế nào, thì Tạ Thanh Nhai đã lên tiếng trước:

Thái độ ấy rơi vào mắt Chiêu Dụ Thái hậu, càng khiến cơn giận trong lòng bà bùng lên dữ dội.

Sáng nay, hắn từng nói với Từ Đoan Nghi rằng sẽ cùng nàng vào cung gặp Thái hậu.

Hiện tại, nàng và Ánh Tuyết bị buộc phải đứng chờ ngoài cửa, những cung nhân khác đều đã bị đuổi ra ngoài.

Hắn không biết Từ Đoan Nghi tự mình vào cung, hay là bị dì mẫu triệu kiến, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, bất luận thế nào, cũng không phải chuyện tốt.

Chiêu Dụ Thái hậu lại nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên tuấn mỹ trước mặt, sau một hồi đánh giá, bà đột nhiên cười lạnh:

Dù có phải chịu phạt, hắn cũng chấp nhận, bởi hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần cho chuyện này.

“Vương gia sao dám một mình đến Thọ Khang Cung chứ?” Giọng hắn run rẩy vì hoảng sợ.

“Vậy thì tốt… Vậy thì tốt…”

Lúc này, ba người được dịp hội ngộ, ngay cả Tiểu Quý Tử cũng đã lui ra ngoài, huống hồ là những người khác.

Từ Đoan Nghi đã sớm có mặt.

Đứa trẻ bà nuôi lớn, giờ đây lại vì một nam nhân mà trở thành như vậy.

Nói xong liền vội vã hướng Lưu Hiệp hành lễ, rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

“Chuyện gì?”


“Bệ hạ, thần phải đi một chuyến.”

Sau đó, y chủ động kể lại chuyện Tạ Thanh Nhai gặp gỡ Tiêu Nguyên Tinh mấy ngày trước, cũng như những kế hoạch của hắn.

Lúc này, Trường Phong vừa nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp phía sau, theo bản năng quay đầu lại, liền thấy vương gia sắc mặt trầm ngâm, đang sải bước vội vã tới.

Nhưng y hiểu rõ, vào lúc này, dù có khuyên bảo thêm cũng vô ích.

“Thuộc hạ vừa nhận được tin liền lập tức sai Tiểu Quý Tử đi báo tin cho vương gia. Giờ này, vương phi chắc chỉ vừa mới đến Thọ Khang Cung không lâu.”

Hắn cố lấy vương phi ra làm lý do, hy vọng có thể giúp vương gia lấy lại lý trí.

Thực ra…

“Dì Mẫu…”

Nhất là đêm qua—

Bước chân hắn theo bản năng nhanh hơn hai bước, nhưng ngay lập tức bị Tiêu Nguyên Tinh giữ chặt cánh tay, mà phía trước, Từ Đoan Nghi cũng đang khẽ lắc đầu ngăn cản.

Tiêu Nguyên Tinh nhíu mày.

Âm thanh trong điện chợt lắng xuống.

Chỉ là bà không rõ, Nguyên Tinh giúp Tạ Thanh Nhai là vì Chiêu Chiêu, hay còn có lý do nào khác.

“Nhưng ta không thể để nàng một mình gánh vác mọi thứ. Nàng đã làm quá nhiều vì ta, ta không muốn cứ mãi trốn sau lưng nàng, trơ mắt nhìn nàng vì ta mà xông pha.”

Đây cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm, ba người bọn họ hội tụ trong hoàng cung, cùng ngồi lại nói chuyện với nhau như thế này.

Dù thế nào đi nữa, việc nàng che giấu dì mẫu là sự thật.

“Con…”

Nhưng mặc hắn khuyên nhủ thế nào, bước chân của Tạ Thanh Nhai vẫn không ngừng lại, thậm chí còn nhanh hơn.

Hắn vẫn chưa thể kiềm chế được niềm vui sướng khi nghĩ đến cảnh tượng Tào Đạt bị giải đi lúc nãy.

Nhưng hắn không kịp bận tâm, mà lập tức đưa mắt đi tìm Từ Đoan Nghi.

Hắn vô cùng lo lắng, trong lòng như lửa đốt, thực sự không thể ngồi yên thêm nữa.

Hắn cũng lo lắng cho sự an nguy của vương phi, nhưng vẫn sợ vương gia nhất thời kích động mà hành động thiếu suy nghĩ.

Tào Đạt đã bám rễ trong triều đình nhiều năm, thế lực khổng lồ của hắn không phải điều mà Lưu Hiệp có thể tưởng tượng được.

Vậy nên, dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải đích thân, một mình, đi gặp Thái Hậu.

Nhưng chợt nhớ đến một chuyện, Lưu Hiệp lại tỏ ra thắc mắc:

Hắn không muốn Từ Đoan Nghi cứ mãi ở giữa hắn và Thái hậu, khó xử trăm bề.

Bọn họ rất ăn ý, không ai nói lời nào, chỉ lặng lẽ cùng nhau bước nhanh về phía Thọ Khang Cung.

Khi Tạ Thanh Nhai ôm nàng vào lòng, khẩn thiết cầu xin nàng đừng rời xa hắn…

Nhưng ngay lúc hắn còn đang cân nhắc, bên tai đã vang lên giọng nói trầm ổn của Tạ Thanh Nhai:

Lần này, bà thực sự chỉ còn lại phẫn nộ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Người có lệnh bài của tiên đế, bọn họ không dám cản ngài, nhưng ngài cũng hiểu rõ thái độ của Thái hậu với tiên đế ra sao. Nếu ngài cứ xông thẳng vào, e rằng chỉ càng khiến Thái hậu nổi giận thêm.”

Tạ Thanh Nhai chắp tay, trầm giọng:

“Cái gì?!”

Bà đã sớm nghe nói về chuyện xảy ra trên triều sáng nay, những nghi ngờ trước đây giờ đã được chứng thực.

“Biểu ca?”

Nàng vội ngẩng đầu nhìn lên người ngồi trên bảo tọa, giọng nói nghẹn ngào van nài:

“Tiêu Thế tử hôm nay sao lại đứng ra làm chứng cho biểu ca? Hôm qua biểu ca thật sự đã tìm gặp thế tử sao?”

Từ lúc triều sớm kết thúc, ông ấy đã được Thẩm Phức đưa đi.

“Thái hậu, xin hãy để bọn họ lui ra trước.”

Bà chỉ day nhẹ hai bên thái dương, không buồn hỏi thêm.

Mai Tuyết Chinh đứng bên cạnh, từ đầu đến giờ vẫn im lặng, cũng không khỏi đưa mắt nhìn về phía hắn.

Nhưng không cần bọn họ đi tìm, lúc này Tiêu Nguyên Tinh đã khởi hành đến Thọ Khang Cung.

Nàng không nói gì thêm, chỉ quay người, hướng về phía dì mẫu dập đầu một cái, sau đó chống tay đứng dậy, thân thể có chút loạng choạng.

Vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng hành động này lại như thiêu đốt ánh mắt của Chiêu Dụ Thái hậu.

“Thần biết trong lòng Thái hậu có nhiều nghi vấn, chi bằng để thần giải thích cho người.”

Nhìn nước mắt đã dâng đầy trong mắt nàng, khiến Thái hậu càng tức giận hơn.

Chương 116: Hoàng Cực Điện

Nỗi đau trong lòng Chiêu Dụ Thái hậu càng sâu, cơn giận cũng theo đó mà dâng trào.

Tiểu Quý Tử vén rèm bước vào, cung kính bẩm:

Gương mặt tuấn tú của hắn lúc này cũng vì hưng phấn mà đỏ lên.

Dù không rõ vì sao Trường Phong lại vội vã đến mức phải lập tức báo tin này cho vương gia, nhưng Tiểu Quý Tử biết, chỉ cần là chuyện liên quan đến vương gia, hắn không dám chậm trễ.

Đừng nói Ánh Tuyết.

“Sao vậy? Vương gia đi đâu vội vàng thế?”

Có Tiêu Nguyên Tinh đi bên cạnh, dọc đường từ cấm quân đến cung nhân, không ai dám cản trở.

Hắn hạ giọng, tiếp tục nói:

Hắn là đến truyền lời thay cho Trường Phong.

“Hay là chúng ta đi tìm Tiêu thế tử? Nghe nói ngài ấy vẫn còn trong cung.”

Mà Đại Lý Tự, vốn là địa bàn của Thẩm Dự.

Sau khi nghe tin Chiêu Chiêu được đón vào cung, hắn cũng không chậm trễ mà lập tức hướng về Thọ Khang Cung.

“Thọ Khang Cung.”

Mai Tuyết Chinh đứng bên, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Tạ Thanh Nhai đang một mình lao vào hiểm nguy, trong mắt lộ rõ sự lo lắng.

Chỉ một câu nói, đã khiến Trường Phong sững sờ.

Điều duy nhất đáng lo ngại là có kẻ nào đó sẽ tìm cách cứu Tào Đạt ra ngoài.

Trên khuôn mặt trẻ tuổi, anh tuấn của hắn hiện lên nụ cười có chút ngượng ngùng, miệng lẩm bẩm:

“Cái gì?”

Giải quyết mâu thuẫn giữa Tiêu gia và hoàng thượng, mới chỉ là bước đầu tiên.

Giờ phút này, khi đối diện với Tiêu Nguyên Tinh, giọng điệu cũng chẳng mấy ôn hòa:

Nàng do dự muốn bước vào, nhưng ngại uy nghiêm của Thái hậu, đành thấp thỏm đi tới đi lui trước cửa.

Giờ đây, hắn chỉ mong tam ti có thể sớm hội thẩm, để sớm kết liễu Tào Đạt.

Lúc bấy giờ, buổi triều sớm đã kết thúc, phần lớn bá quan đã rời khỏi Hoàng Cực Điện.

Nhưng nay, tình hình ở Thọ Khang Cung đã chẳng thể giấu diếm được nữa, thì cũng không cần thiết phải giữ bí mật với Lưu Hiệp thêm.

Từ Đoan Nghi lo lắng.

Sớm biết tiểu tử này là mầm họa, bà đáng lẽ nên nghe lời Tào Đạt, sớm xử lý hắn cho xong!

Lần ấy cũng là do Tạ Thanh Nhai đưa Mai Tuyết Chinh đến để giới thiệu với Lưu Hiệp.

“Dì mẫu—”

“Sao mẫu hậu lại đột nhiên triệu kiến Nghi tỷ tỷ?”

Hắn đã bàn bạc kỹ với Thẩm Dự.

Chiêu Dụ Thái hậu thấy dáng vẻ kiên định của nàng, tâm trạng có phần dịu lại, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.

Tạ Thanh Nhai không cần hỏi thêm, chỉ trầm giọng:

Tạ Thanh Nhai bình tĩnh trấn an hắn:

“Hay thật, ta còn chưa đi tìm hắn, hắn lại dám tự mình đến đây!”

Hắn lo lắng vương gia cứ thế mà đi sẽ gặp nguy hiểm.

Vừa nhìn thấy nàng xuất hiện mà không mang theo Tuyết Phù, Đan Phong liền hiểu, chuyện liên quan đến Nam An Vương, điện hạ hẳn đã biết rõ.

Mỗi khi Thái hậu tâm trạng không tốt, thường sẽ làm như vậy, nhưng trước mặt điện hạ thì đây là lần đầu tiên.

Ánh mắt của Chiêu Dụ Thái hậu vẫn dõi theo bóng dáng Từ Đoan Nghi.

Thói quen từ nhiều năm qua khiến hắn chỉ cần nghĩ đến Chiêu Dụ Thái hậu, liền dâng lên nỗi sợ hãi khôn nguôi.

Chiêu Dụ Thái hậu và Tạ Thanh Nhai đều cau mày nhìn nàng.

Trong sân rộng lớn, lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Con thích Tạ Thanh Nhai đến vậy, thích đến mức dám lừa dối ta, vậy con nỡ rời xa hắn sao?”

Nàng từng nghĩ mình có thể dễ dàng rời đi cùng dì mẫu, thậm chí đã sẵn sàng chuẩn bị cho điều đó.

Tạ Thanh Nhai không để ý đến Tiêu Nguyên Tinh, chỉ khẽ cong môi, dịu dàng nhìn Từ Đoan Nghi, như muốn trấn an nàng. Sau đó, hắn quay sang Chiêu Dụ Thái hậu, cung kính chờ đợi.

Điều khiến hắn không ngờ chính là…

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên dì mẫu giận nàng như vậy, nàng làm sao có thể không đau lòng?

Nhớ lại vừa rồi, khi điện hạ bước vào, không chút do dự mà quỳ xuống, cùng với nét mặt của Thái hậu từ kinh ngạc ban đầu dần trở nên lạnh lùng, nàng không khỏi bất an.

Nhưng hóa ra, cuối cùng bà chỉ là một kẻ bị lừa gạt mà thôi—

Đúng lúc này, Tiểu Quý Tử thở hổn hển chạy tới, vừa hỏi vừa nhìn quanh:

“Nếu thê tử của ngươi gặp chuyện, ngươi sẽ làm gì?”

Tiểu Quý Tử nghe đến đây, sắc mặt tái nhợt.

Lưu Hiệp sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp:

Nàng định mở miệng nói gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt Tạ Thanh Nhai, hắn mấp máy môi, không thành tiếng nhưng rõ ràng là đang nói: “Đừng sợ, tin ta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn và Tạ Thanh Nhai tình cờ gặp nhau trên đường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Âm thanh ấy đối với các nàng không hề xa lạ.

Hắn ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt, trong tai còn vang vọng giọng nói trầm thấp nhưng kiên định của chủ tử:

Nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho việc liên lạc sau này.

Lúc này, không chỉ Chiêu Dụ Thái hậu đau lòng, mà ngay cả Từ Đoan Nghi cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Từ nhỏ đã vậy.

Thấy vương gia mặt lạnh lùng, không hề có phản ứng, Trường Phong càng thêm sốt ruột.

Nhiều nhất cũng chỉ là trong lòng hiếu kỳ, không ngờ hai người bọn họ lại cùng xuất hiện một chỗ.

Lúc này, nàng cũng không còn cách nào khác.

Nghĩ đến việc trước đó bà còn vì nàng mà dự định trò chuyện tử tế với Tạ Thanh Nhai, thậm chí đã có ý định trao lại quyền lực cho Hoàng đế.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Hoàng Cực Điện