Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi
Kỳ Quân Chiết Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 114: Sự Thật Sáng Tỏ
“Tào chưởng ấn, xin cứ nói.”
Ông lặng thinh không biết phải nói gì.
Giờ phút này, nhìn người học trò mà mình từng kỳ vọng, trong lòng ông không khỏi ngổn ngang trăm mối.
Cả đại điện thoáng chốc im lặng, nhưng chỉ trong giây lát, tiếng xì xào bàn luận lại vang lên.
“Vì thế tử Tiêu đã đứng ra chứng minh cho ngài, bản công gia tự nhiên không còn gì để nói.”
Số người liên quan quá nhiều, số tiền tham ô cũng lớn đến mức khiến người ta không khỏi kinh hãi.
Lưu Hiệp nhìn ông ta, lạnh giọng hỏi:
“Tào chưởng ấn, ngài chắc chắn rằng người mà thuộc hạ của ngài nhìn thấy là ta chứ?”
Tay hắn siết chặt lấy long văn trên tay vịn bảo tọa, định mở miệng nói gì đó.
Lời này vừa thốt ra.
“Nam An Vương, huynh đệ gì chứ? Người nói Toàn Phương Đồng là đệ đệ của Tào chưởng ấn?”
“Vậy, ta xin hỏi Nam An Vương, hôm qua ngài ở đâu?”
Hắn ta không vội vàng hành lễ với hoàng đế, mà trước tiên quay sang Tạ Thanh Nhai, nở nụ cười nhàn nhã:
Hắn nheo mắt, chăm chú nhìn Tạ Thanh Nhai, giọng điệu đầy thâm ý:
Những kẻ được hắn ta chào hỏi, dù sợ hãi nhưng vẫn phải miễn cưỡng đáp lời.
Hắn không thể phân biệt được lời của Tiêu Nguyên Tinh rốt cuộc là thật hay giả.
“Tiêu đại nhân!”
“Chuyện ta chưa từng làm, cớ gì phải thừa nhận?”
Khi Tạ Thanh Nhai giơ cao chứng cứ lên, hắn lập tức bước tới, cẩn thận nhận lấy rồi dâng lên cho Lưu Hiệp xem xét.
“Tiêu đại nhân, vừa rồi ngài nói Nam An Vương tối qua ở cùng ngài, chuyện này có thật không?”
Điều này đã phá vỡ hoàn toàn sự điềm tĩnh ban đầu của hắn.
Cả đại điện thưa thớt quỳ đầy hơn một nửa, khiến cho những người vẫn còn đứng lại bỗng cảm thấy lúng túng bất an, trong lòng do dự, muốn quỳ nhưng lại không dám.
“Hỗn trướng!”
Đặc biệt là Khuất Bác Uyên, ánh mắt ông khi nhìn hắn tràn đầy cảm xúc khó tả.
Mắt Tào Đạt trợn trừng, giọng nói ngập tràn hận ý đến thấu xương.
Ông chỉ làm những việc của chính mình.
Tạ Thanh Nhai không nói thêm gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tào Đạt.
Cũng giống như những năm trước, mỗi lần ra trận, hắn đều mang theo nó.
Còn Tào Đạt, ngay khi nghe thấy câu nói của Tạ Thanh Nhai, liền giật mình quay phắt sang nhìn hắn.
Tào Đạt hạ giọng, sắc mặt lúc này đã khó coi đến cực điểm:
“Hơn nữa, thủ hạ của ta còn từng giao đấu với kẻ áo đen sát hại Toàn Phương Đồng. Theo lời hắn kể lại, vóc dáng và thể hình của kẻ đó rất giống vương gia.”
“Sao Nam An Vương không nói gì? Là không còn gì để nói nữa sao?”
“Thần khẩn thỉnh bệ hạ minh xét!”
Sau cơn chấn động ban đầu, sắc mặt hắn ta dần trở nên u ám.
“Ồ? Vậy sao? Chưởng ấn đại nhân tuổi tác đã cao, đến cả ruột thịt của mình mà cũng không nhớ nổi sao?”
“Một người huynh đệ cùng cha khác mẹ mà ta chưa từng gặp mặt, Nam An Vương cho rằng ta có thể làm gì cho hắn?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mỗi một trang lật qua, sắc mặt ông ta lại tái thêm một phần.
Chắc chắn lại là vì con nha đầu họ Từ kia!
“Những việc này, quả thật khiến người người phải kinh sợ.”
Sự điềm tĩnh khi đến đây đã sớm biến mất không còn dấu vết.
Nếu là người khác đứng ra làm chứng cho Tạ Thanh Nhai, hắn ta có thể tìm cách bác bỏ.
“Tào chưởng ấn, ngài đừng quá đáng!”
“Ta đến để dạy dỗ hắn.”
Nhưng…
Hắn ta không biết Tạ Thanh Nhai rốt cuộc làm sao có thể tra ra.
“Ê, lão già, ngài làm gì vậy? Để ta tự làm!”
“Hắn đến kinh thành đã hơn nửa tháng, ngày nào cũng chè chén vui ca, chưa từng gặp phải chuyện gì. Tại sao vừa đúng lúc vương gia hồi kinh được vài ngày, hắn liền gặp phải diệt môn chi họa?”
Tào Đạt quả thực không ngờ được…
Nhưng Tạ Thanh Nhai vẫn chưa dừng lại.
Tào Đạt nhếch môi cười khẩy:
Tào Đạt chẳng hề cảm thấy bản thân làm sai điều gì.
Trong lòng không phải không có chút cảm động.
Bên trong là toàn bộ bằng chứng về việc Toàn Phương Đồng nhận hối lộ, làm giàu phi pháp, bao gồm danh sách những tài sản mà hắn ta đã chiếm đoạt, từ bất động sản cho đến các cổ vật quý hiếm.
Không hề nổi giận.
Nhưng lời còn chưa dứt, phía sau đã vang lên những tiếng quỳ lạy liên tiếp.
Lưu Hiệp giật mình tỉnh táo lại, hắn lập tức đưa mắt nhìn biểu ca của mình.
“Các ngươi!”
Nhưng nay đã khác xưa, Trần Hưng giờ đây gầy guộc, chỉ còn da bọc xương, Thẩm Phức chẳng tốn bao nhiêu sức lực đã giữ được ông ấy lại.
Nhưng đến nước này, hắn ta còn có thể nói gì?
Nhưng bất kể ra sao…
Tiêu Nguyên Tinh gật đầu:
Tạ Thanh Nhai cũng vậy.
Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của Tạ Thanh Nhai, hắn ta càng thêm khoái trá:
Tiêu Nguyên Tinh liếc Tạ Thanh Nhai một cái thật nhanh, sau đó nhíu mày nói:
Nghe vậy, Tiêu Nguyên Tinh nhíu mày, thản nhiên đáp:
Hắn ta quay đầu, vừa trông thấy Trần Hưng, liền giả bộ kinh ngạc, buột miệng thốt lên: “Ôi chao, dọa ta hết hồn.”
Nhìn thấy nụ cười chế giễu trên mặt Tào Đạt, Tạ Thanh Nhai đương nhiên hiểu rõ hắn ta đang cố ý khơi lên cơn giận của mình.
“Trước đây ta chưa từng biết Tiêu thế tử và Nam An Vương lại thân thiết đến vậy, thậm chí còn có giao tình riêng… Chuyện này, không biết Thái hậu nương nương có hay không?”
Bị người khác lật tẩy quá khứ, hơn nữa còn là một bí mật như vậy, thử hỏi Tào Đạt làm sao có thể vui vẻ nổi?
Giọng nói này vừa cất lên, lập tức khiến bao con tim trong đại điện chấn động.
“Phụng Hoa, mau lại đây xem, đây có phải là vết thương do ám khí hoa mai không?”
Cục diện quả thực khó khăn hơn những gì hắn ta tưởng tượng.
Những lời này của Tào Đạt chẳng khác nào một nhát dao sắc bén, chặn đứt toàn bộ đường lui của Tạ Thanh Nhai.
Biểu cảm này—
Lúc đầu, Tào Đạt còn nhíu mày nghe hắn nói.
Trần Hưng quay đầu, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt đầy sốt ruột.
Thậm chí, khi thấy Tào Đạt bị chọc giận đến mất khống chế, hắn còn nghiêng đầu, mỉm cười đầy chế giễu:
Khi đi đến chỗ của Tạ Thanh Nhai và Tào Đạt, Tiêu Nguyên Tinh trước tiên chắp tay hành lễ với Lưu Hiệp.
…
Dù rằng Lưu Hiệp không nắm thực quyền, nhưng dẫu sao vẫn là thiên tử, là người thiên hạ đều kính sợ.
Lúc này, trước mặt bách quan trong đại điện, Ông thẳng thắn chất vấn Tào Đạt, coi như đã xé toang lớp vỏ bọc thể diện giữa hai người.
Dường như bị thúc ép không còn cách nào khác, hắn đành kéo vạt áo bên vai trái xuống một chút.
Hắn vô thức hỏi lại:
Không chút do dự, ông ấy muốn lao thẳng về phía Tào Đạt!
Cánh tay giơ lên, cuối cùng vẫn hạ xuống.
Nói xong, ông sải bước lớn tiến lên, dường như định đích thân ra tay để tránh cho Tạ Thanh Nhai tiếp tục do dự!
Sự thản nhiên vốn hiện hữu trên gương mặt hắn ta, giờ đây đã bị vẻ kinh ngạc thay thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Thanh Nhai không phải là những kẻ dưới quyền hắn ta.
“Tạ! Thanh! Nhai!”
Chẳng bao lâu sau, ngay cả những người như Chu Thiện Minh, Lỗ Tần cũng lần lượt quỳ xuống.
“Tào chưởng ấn, ta nói có đúng không?”
“Bảo ngươi cởi thì cởi đi! Mặt mũi quan trọng, hay chuyện này quan trọng?”
Sau khi cảm tạ và đứng dậy, Tiêu Nguyên Tinh quay sang chào hỏi Tào Đạt:
Ngay cả Tạ Thanh Nhai cũng thế.
Hắn ta nhìn thẳng vào đối phương, thần sắc thản nhiên như lẽ thường:
“Nam An Vương tối qua ở cùng ta.”
Lúc này, Tào Đạt đã đứng trước hàng đầu, ngay bên cạnh Tạ Thanh Nhai.
“Vậy là Tào chưởng ấn không thừa nhận việc năm xưa chính ngài đã sắp đặt để Toàn Phương Đồng rời khỏi kinh thành?”
Hôm nay vào cung, chẳng hiểu vì cớ gì, hắn lại mang theo tấm bùa cũ kỹ ấy bên mình.
“Hôm nay, Nam An Vương đã cáo giác về việc bốn năm trước, một vị đại nhân họ Toàn đã lén lút tráo đổi quân nhu, khiến binh sĩ của ta bỏ mạng nơi trận chiến Trường Dã.”
“Tại sao ta phải suy nghĩ? Ta chỉ nói sự thật.”
“Không chỉ thế, ta còn có một cuốn sổ ghi chép lại những khoản hối lộ mà Tào chưởng ấn đã nhận suốt bao năm qua.”
“Đùa sao? Hai người đó đâu có cùng họ.”
Tạ Thanh Nhai khẽ gật đầu.
Chu Thiện Minh cúi người, hai tay nhận lấy, bắt đầu xem xét cẩn thận.
Câu trả lời của hắn khiến Tào Đạt cau mày chặt hơn.
Gần như tất cả mọi người, dù quan tâm hay không quan tâm đến chuyện này, đều đồng loạt quay đầu nhìn ra phía sau.
Tào Đạt trước nay chưa từng bị ai khiêu khích trắng trợn như vậy.
“Đã vậy, nếu Tào chưởng ấn không còn lời nào, thì ta đây lại có một số chuyện muốn nói.”
Từ trên cao, Lưu Hiệp lập tức nhìn thấy bóng dáng Tào Đạt, người vừa xuất hiện giữa hàng quan viên.
Nhưng lúc này, biểu ca hắn không hề nhìn lại, khiến hắn chỉ có thể đè nén sự kinh hoàng, vội vàng cho phép Tiêu Nguyên Tinh miễn lễ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy Tạ Thanh Nhai khẽ gật đầu, trong ánh mắt mang theo sự trấn an, Lưu Hiệp mới dần ổn định lại tâm trạng, sự sợ hãi đối với Tào Đạt cũng vơi bớt đi đôi phần.
Nghe vậy, hắn chỉ hờ hững nói:
Quả thực là quá thẳng thắn, thậm chí có thể nói là không chút kiêng dè.
Hắn biết rõ, hung khí g.iết c.hết Toàn Phương Đồng chính là ám khí hoa mai!
Khuất Nguyên Phụ vẫn chưa yên tâm, lập tức gọi Thẩm Phức:
“Tiêu thế tử!”
Lúc này, hắn không còn vẻ nghiêm nghị khi đứng ra cáo giác lúc trước, mà đã quay về dáng vẻ công tử phong lưu thường ngày.
Tào Đạt chậm rãi bước tới, mỗi bước đi đều ung dung tự tại.
Lời vừa dứt, cả đại điện lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Khiến kẻ bấy lâu nay quen thói dưới một người mà trên vạn người như Tào Đạt sao có thể chịu đựng nổi? Sắc mặt hắn ta càng thêm đen kịt.
Khuất Nguyên Phụ, Thẩm Phức, Trần Hưng, Thẩm Dự, Mai Tuyết Chinh…
“Nếu các vị không tin, có thể để Nam An Vương cởi áo ngoài. Tối qua ta đã phóng một cây ám khí hoa mai vào người hắn, vết thương hẳn vẫn còn.”
Ở phía trước, Khuất Nguyên Phụ cũng chuẩn bị mở lời.
Ông vốn không phải người của Lưu Hiệp, cũng chẳng phải phe của Chiêu Dụ Thái hậu, lại càng không thuộc về Tào Đạt.
“Nếu ai cũng như Tào chưởng ấn, lạm dụng quyền lực để vơ vét tư lợi, vậy Đại Hạ ta còn có tiền đồ gì?”
Trong tay Tào Đạt nắm giữ Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ, tức là đang nắm trong tay nhược điểm của không ít quan viên trong triều.
Sắc mặt Thẩm Phức vẫn lạnh như băng, định nói tiếp.
“Đúng thì đã sao?”
Chúng quan thấy vậy, trong lòng không khỏi run rẩy, không ai dám cất lời.
Vết thương trên vai vẫn chưa lành hẳn, vừa nhìn đã thấy rõ ràng.
Lập tức, các đại thần trong triều cũng cất tiếng hỏi dồn dập:
Mà Tào Đạt, dưới ánh mắt đó…
Nhưng Tạ Thanh Nhai đã lên tiếng trước:
Tạ Thanh Nhai bị cử chỉ của Khuất Nguyên Phụ dọa cho giật mình, vội vàng kêu lên một tiếng, rồi lập tức lùi về sau mấy bước.
“Đường đường là biểu muội của ta, từ nhỏ sống trong nhung lụa, vậy mà từ khi đến Ngọc Điền, lại vì hắn mà suýt mất mạng!”
Ánh mắt hắn lướt qua Tạ Thanh Nhai một thoáng, nhưng rất nhanh đã thu lại, vẻ mặt không gợn chút cảm xúc dư thừa.
Đang định mở miệng phản bác—
Tạ Thanh Nhai lạnh nhạt nhìn hắn ta, hỏi:
Hắn ta không biết Tiêu Nguyên Tinh và Tạ Thanh Nhai đã cấu kết với nhau từ khi nào, chuyện này hoàn toàn vượt quá dự liệu và chuẩn bị của hắn.
Lão mặc cẩm bào thêu mãng xà, chính là y phục mà năm xưa hắn ta ép buộc Lưu Hiệp ban tặng.
“Trong tay ta có bằng chứng chứng minh rằng, năm đó chính Tào chưởng ấn đã giúp Toàn Phương Đồng rời khỏi kinh thành, đặt chân vững chắc tại Giang Ninh!”
Hắn thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn Tào Đạt lấy một cái, vẫn giữ giọng điệu thong thả giữa những tiếng xì xào kinh ngạc của bách quan, tiếp tục nói:
Thấy phản ứng của bách quan, Tào Đạt hài lòng thu hồi ánh mắt.
“Hôm qua Toàn Phương Đồng vừa c·h·ế·t, hôm nay vương gia đã đứng ra cáo buộc hắn là hung thủ gây ra thảm bại trận Trường Dã năm ấy, lại còn muốn lôi ta vào—”
“Gặp nhau riêng thì là có tư giao sao? Sao Tào chưởng ấn không hỏi thử, tối qua ta tìm hắn là vì chuyện gì?”
Nhưng người lên tiếng lại là Tiêu Nguyên Tinh.
Tấm bùa hộ mệnh và chiếc khăn tay từng được Từ Đoan Nghi tìm thấy khi xưa, nay lại một lần nữa quay về bên hắn.
Không ít người có mặt tại đó sắc mặt liền thay đổi.
“Bệ hạ.”
“Ta…”
“Chẳng lẽ chỉ vì hắn là đệ đệ cùng cha khác mẹ của ta, hắn làm chuyện g·i·ế·t người phóng hỏa thì cũng đều liên quan đến ta hay sao? Ta quanh năm ở trong cung, một năm chưa chắc đã gặp hắn được mấy lần. Dù hắn có mượn danh ta làm việc gì, cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu ta chứ?”
Thẩm Phức không chối từ, bước tới xem xét kỹ lưỡng, sau đó khẽ gật đầu.
Lời vừa nói ra.
Giọng điệu của Thẩm Phức vốn dĩ đã lạnh lùng hơn người khác rất nhiều.
Tào Đạt quả thực không ngờ rằng Tạ Thanh Nhai lại có thể tra ra mối quan hệ giữa hắn và Toàn Phương Đồng.
“Không hay lắm đâu, ở đây có cả trăm đôi mắt, bảo ta cứ thế mà cởi y phục?”
“Chu thượng thư, khanh thấy thế nào?”
“Vị đại nhân họ Toàn nào? Bản công gia bình thường gặp không biết bao nhiêu người, làm sao nhớ được cái gì mà Toàn với chẳng Cẩu?”
Ông khàn giọng muốn nói điều gì đó, nhưng thứ phát ra từ cổ họng chỉ là những tiếng “A a” vô nghĩa.
Giữa hàng ngũ quần thần, ai nấy đều ngoái nhìn về phía sau, Tào Đạt cũng nhíu mày quay lại.
Tiêu Nguyên Tinh vừa khẽ gật đầu với quần thần, vừa chậm rãi bước lên phía trước.
Kể từ khi Tạ Thanh Nhai bước vào đại điện, luôn đứng bên cạnh hắn, chưa từng rời đi nửa bước, Lỗ Tần nhíu mày, bất chợt lên tiếng:
Tào Đạt hiểu rõ hơn ai hết sự sắc bén và thủ đoạn của người này, bằng không hắn ta cũng chẳng có thể che giấu suốt bao năm qua.
Bất kể là ai, không ai dám khẳng định bản thân mình hoàn toàn trong sạch, không có bất kỳ bí mật nào.
Ánh mắt tất cả mọi người đổ dồn vào hai người họ.
Là Trần Lập? Sài Thọ? Hay chính Toàn Phương Đồng?
Vừa nói, hắn ta vừa liếc nhìn về phía các quan viên phía sau.
Chưa đợi Tạ Thanh Nhai tiếp lời, Tào Đạt đã nhanh chóng đổi chủ đề, chuyển hướng sang mục đích của mình hôm nay:
“Hắn còn nói, trên người kẻ áo đen kia có vết thương.”
Nhưng Khuất Nguyên Phụ đã không thể ngồi yên được nữa.
Nghe vậy, cảm xúc kích động trong lòng Trần Hưng mới dần dần lắng xuống.
“Ta lại quên mất, vị huynh đài đây là bằng hữu của Thẩm Thượng thư. Thôi được, ta xin rút lại lời vừa rồi.”
Nhưng lúc này không phải là thời điểm để nghĩ về chuyện đó.
Lưu Hiệp, Mai Tuyết Chinh và Khuất Nguyên Phụ đều siết chặt nắm tay, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Kẻ nào đây? Nhìn qua thật đáng sợ.” Hắn ta vuốt ngực, ra vẻ như bị hoảng hốt lắm.
Từng tiếng xưng hô đầy tôn kính vang lên khắp đại điện.
Dọc đường đi, hắn ta mỉm cười, nhàn nhã chào hỏi những quan viên quen biết.
Sắc mặt hắn ta âm trầm, ánh mắt như chim ưng lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tạ Thanh Nhai.
Biểu ca và Mai đại nhân đã nhẫn nhịn bấy lâu, tất cả là vì hôm nay, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ suất!
“Toàn Phương Đồng là huynh đệ cùng cha khác mẹ của Tào chưởng ấn.”
Chứng kiến bộ dạng này của hắn ta, không ít người trong đại điện không khỏi rùng mình, những ai biết rõ tính tình của hắn ta, bao gồm cả Lưu Hiệp, đều tái mặt, vô thức rụt người về sau.
“Đang yên đang lành, sao Nam An Vương lại ăn mặc thế này? Làm người ta giật cả mình, cứ ngỡ lại có chuyện gì xảy ra rồi chứ.”
Tào Đạt nhìn hắn, giận tím mặt:
“Năm xưa, Tào chưởng ấn của chúng ta, chỉ là một đứa trẻ sống trong một thôn nghèo hẻo lánh ở Sơn Đông. Năm bốn tuổi, y đã mất mẹ, không lâu sau, cha lại tục huyền, rước về một kế mẫu. Từ đó, cuộc sống bi thảm của Tào chưởng ấn cũng bắt đầu.”
Ánh mắt của một vài người trở nên phức tạp, nhìn về phía chàng.
Cả hai chỉ lặng lẽ liếc nhau một cái rồi nhanh chóng dời mắt, cùng hướng về phía trước.
Thấy Thẩm Phức xác nhận, Khuất Nguyên Phụ cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Ông vừa rồi hành động trong cơn nôn nóng, bây giờ nhìn vị môn sinh đắc ý năm xưa trước mặt, lại không biết nên nói gì.
Sau khi chỉnh trang y phục, hắn liền quay lại nhìn Tào Đạt, nhướng mày hỏi:
Đây cũng là lần đầu tiên từ khi bước vào đại điện hôm nay, ông ấy cất tiếng.
Dù là Tào Đạt, kẻ vẫn ngang ngược trong triều, lúc này cũng không dám khinh suất.
Nói đoạn, hắn thấy Tào Đạt nhíu mày nhìn mình, nhưng chẳng buồn để ý, quay về phía trước, giọng nói vang vọng đại điện:
Ông vốn là sư phụ của Tạ Thanh Nhai, từng hết lòng bồi dưỡng hắn.
Giữa lúc đó, giọng nói lười biếng của Tạ Thanh Nhai vang lên trong đại điện:
Nụ cười trên mặt hắn ta đầy vẻ giễu cợt, giọng điệu tưởng như khách sáo, nhưng lại ẩn chứa sự châm biếm sâu xa.
Nhưng Tạ Thanh Nhai sao có thể nghe lời hắn ta?
Bàn tay hắn bất giác siết chặt tấm bùa hộ mệnh trong tay áo.
“Kẻ câm thì đừng lên tiếng, ở đây cũng chẳng có bút mực cho ngươi viết. Hơn nữa, ngươi là người của Nam An Vương, ai biết được ngươi nói thật hay giả?”
Tào Đạt nghiến răng căm hận trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không thể phản bác, đành lạnh lùng nói:
“Tất nhiên là thật.”
Lời vừa dứt.
Tào Đạt nhìn Tiêu Nguyên Tinh vẫn giữ thái độ như trước, nhíu mày, vừa định mở lời thì Khuất Nguyên Phụ không kìm được, lên tiếng trước:
Nếu là trước đây, Thẩm Phức hoặc là lạnh lùng đáp vài câu, hoặc là trực tiếp chẳng thèm trả lời.
Hắn theo bản năng liếc nhìn biểu ca của mình.
Tào Đạt có thể nói gì đây?
“Quan trọng nhất là—”
Hắn tiếp tục:
Nhưng tại sao… Tiêu Nguyên Tinh lại biết chuyện này?
Nhưng Tạ Thanh Nhai lại khẽ nhếch môi, quay sang nhìn thẳng Hoàng đế trên cao, trầm giọng nói:
Nếu là trước đây…
Sắc mặt hắn ta âm trầm nhìn chằm chằm Tạ Thanh Nhai, rốt cuộc không thể phủ nhận, lạnh giọng đáp:
Trần Hưng nghe vậy liền “a” lên một tiếng, muốn bước tới.
Chính nhờ điều này mà Tào Đạt có thể vững vàng ngồi trên vị trí hiện tại.
Nhưng Tào Đạt chẳng buồn đếm xỉa đến Tạ Thanh Nhai, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Phức mà hỏi:
Chuyện duy nhất hắn ta từng tự mình nhúng tay vào, Tạ Thanh Nhai vẫn chưa điều tra ra.
Nói xong, hắn phất tay ra hiệu cho Tiểu Quý Tử dâng bản chứng cứ lên cho Chu Thiện Minh.
Một câu này tựa như sấm sét giữa trời quang.
“Tạ Thanh Nhai, ngươi—”
Sắc mặt Tạ Thanh Nhai cuối cùng cũng dần trầm xuống.
“Chu thượng thư, khanh là Thượng thư Bộ Hộ, hãy xem qua chứng cứ này xem có hợp lý hay không.”
“Hôm qua, Toàn Phương Đồng c·h·ế·t trong phủ, cả nhà y đều bị sát hại.”
Nếu Tạ Thanh Nhai chính là kẻ áo đen tối qua, thì trên người hắn chắc chắn phải có vết thương do ám khí hoa mai gây ra.
Tất cả những chứng cứ này đều là thành quả mà hắn âm thầm cho người điều tra suốt bao năm qua.
Nhưng khi nghe đến ba chữ “ám khí hoa mai”, đôi mắt hắn bỗng mở to, sắc mặt lập tức biến đổi.
Kế hoạch hắn đã sắp đặt tỉ mỉ nay hoàn toàn bị đảo lộn, điều này khiến hắn bực bội không thôi.
“Tào chưởng ấn tuy có công phò tá hoàng đế, nhưng với tư cách thần tử mà lại làm ra những chuyện như vậy, quả thật là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. Ta còn nghe nói, quan viên Sơn Đông còn định xây hành cung cho ngài!”
Tạ Thanh Nhai thừa hiểu hàm ý của Tào Đạt.
“Bổn vương thật không ngờ, Tào chưởng ấn lại có gan cài người trước phủ đệ của ta?”
Hắn không ngờ rằng, đến giờ thầy vẫn còn quan tâm đến hắn như vậy.
“Nói đi cũng phải nói lại, lời của vị huynh đài này không thể làm chứng. Trừ phi Nam An Vương có nhân chứng khác.”
Ngay cả những quan viên vốn khiếp sợ Tào Đạt cũng không nhịn được mà thì thầm to nhỏ.
Thái độ ung dung này khiến Tào Đạt thoáng sững sờ.
“Câm miệng!”
Từng người một, không hẹn mà cùng quỳ xuống.
Tiểu Quý Tử đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
“Sao vậy, Thẩm Thượng thư, đây là bằng hữu của ngài?”
Nếu không, e rằng người đứng ở đây hôm nay đã chẳng chỉ có một mình hắn ta.
“Vậy vương gia có thể giải thích, tối qua ngài đã ở đâu? Hoặc là cởi áo ngoài, để chúng ta xem thử trên người ngài có vết thương hay không?”
Tạ Thanh Nhai không hề để tâm đến những ánh mắt ấy.
“Còn mấy lời như ‘tối qua ta ở vương phủ’ thì đừng nói ra làm gì. Người của ta vẫn luôn canh giữ ngoài vương phủ, vậy mà không hề thấy ngài quay về.”
Chẳng mấy chốc, đến cả Tể tướng đương triều Tôn Hoằng Đức, người bấy lâu nay luôn giữ thái độ thờ ơ với triều chính, cùng các lão học sĩ của Hàn Lâm Viện cũng đều quỳ xuống.
Mãi đến khi bị Thẩm Phức túm chặt cánh tay.
Thẩm Phức đương nhiên không thể giữ nổi Trần Hưng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Năm sáu tuổi, kế mẫu của Tào chưởng ấn mang thai, không may sảy thai. Mùa đông năm đó, phụ thân của ngài ấy, dưới sự xúi giục của kế mẫu, đã không màng ngài ấy là con trưởng, nhẫn tâm bán ngài ấy cho một vị thái giám chuyên tuyển cung nhân. Từ đó, Tào chưởng ấn theo đoàn người lên kinh, nhập cung làm nô.”
Song, những lời nói ra vẫn tỏ ra ung dung, như thể đã có sự chuẩn bị từ trước:
Hắn nhìn Tiêu Nguyên Tinh một lúc, lại liếc sang Tạ Thanh Nhai, trong lòng không khỏi dao động.
“Tiêu thế tử, mong ngài suy nghĩ kỹ trước khi nói.”
Thẩm Phức và Tạ Thanh Nhai cùng lúc trừng mắt nhìn hắn ta đầy giận dữ.
Lúc này, hắn cầm chặt bùa hộ mệnh, ánh mắt bình thản đối diện với Tào Đạt.
Ai đã nói cho hắn biết?
“Tào chưởng ấn.”
“Thật là náo nhiệt.”
Bách quan tức thì nhường đường.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói dõng dạc vang lên bên ngoài, át đi tất cả những âm thanh khác.
Tiêu Nguyên Tinh dĩ nhiên không thèm để ý đến câu đùa của hắn.
Dù vẫn còn chút e sợ Tào Đạt, nhưng hắn đã không còn tỏ ra hoảng loạn như trước nữa.
Lưu Hiệp nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức đại biến.
Bao năm qua, hắn ta luôn cẩn thận từng li từng tí, ngoài Trần Lập và Sài Thọ bên cạnh, thì chỉ có Toàn Phương Đồng là người duy nhất biết rõ mối quan hệ giữa bọn họ.
Bách quan cúi đầu, im lặng lắng nghe thánh chỉ.
“Bổn quan muốn hỏi ngài một câu, Tào chưởng ấn, Toàn Phương Đồng có quan hệ gì với ngài?”
“Thần khẩn thỉnh bệ hạ minh xét!”
Tạ Thanh Nhai vậy mà lại tra ra được những chuyện này.
Lưu Hiệp nhìn hắn, trong mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Giờ phút này, hắn ta cũng chẳng có tâm trí để nghĩ ngợi nhiều.
Hai người này vừa quỳ xuống, những người còn lại cũng nhìn nhau, cuối cùng lần lượt cúi đầu quỳ theo.
Đây là lần đầu tiên Lưu Hiệp nổi giận ngay trên triều đình.
Bất chấp đang trong buổi triều sớm, ông quát lên:
“Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ vốn có trách nhiệm giám sát bá quan, bảo vệ bách tính. Đừng nói Nam An Vương, ngay cả các đại nhân khác, bản công gia cũng đều có người giám sát.”
Nghĩ đến đây, trong lòng Tào Đạt đột nhiên chấn động, ánh mắt hắn nhìn hai người trước mặt ngày càng hẹp lại.
Từ khi lời nói của Tạ Thanh Nhai vang lên, cả đại điện chìm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Hắn ta nghiến răng, lạnh giọng quát:
Sắc mặt Tào Đạt lập tức đen như than, còn trong đại điện, tiếng nghị luận lại càng dậy sóng.
Lưu Hiệp nén giận, trầm giọng nói:
Nhưng hôm nay, Ông chỉ lạnh lùng nhìn Tào Đạt, chậm rãi cất tiếng:
Hắn nghe giọng nói ấy, không quá quen thuộc nhưng cũng chẳng xa lạ, bèn xoay đầu nhìn lại, liền chạm phải ánh mắt của Thẩm Dự giữa đám đông.
“Nhất định chúng ta sẽ giải quyết được chuyện này.”
Hắn cười nhạt, châm chọc:
Đây là cơ hội tốt nhất để lật đổ Tào Đạt.
Vốn dĩ Lưu Hiệp đang đầy phẫn nộ, nhưng khi ánh mắt hắn chạm vào bóng dáng Tào Đạt, bản năng bao năm qua khiến hắn vô thức co rụt người lại, cơn giận trên mặt cũng dần đông cứng.
Tào Đạt nghe được âm thanh này, lại cười khẩy một tiếng, châm chọc:
Tuy nhiên, những việc hắn ta làm cho Toàn Phương Đồng, ai có thể chứng minh được? Dù là việc điều y rời khỏi kinh thành hay giúp y thăng chức Giang Ninh Chức Tạo, tất cả đều không phải do hắn ta đích thân ra mặt.
Tào Đạt tức giận đến mức huyết khí dâng trào, giọng quát còn chưa dứt, liền bị tiếng hô vang của bá quan một lần nữa nhấn chìm:
Nghe được âm thanh ấy, khóe mắt Thẩm Phức lại đỏ lên, song ông vẫn cố giữ chặt cánh tay Trần Hưng, hạ giọng trấn an: “Đừng nóng vội, có ta, còn có cả Nam An Vương nữa.”
Sau khi dứt lời, hắn lập tức lấy ra một xấp chứng cứ thứ hai, giơ cao trên đầu.
Những người bị hắn ta nhìn qua, kẻ thì cúi gằm mặt, kẻ thì siết chặt nắm tay, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ngay cả Thẩm Phức cũng cau mày đầy căng thẳng.
Tào Đạt quả thực không ngờ tới, ánh mắt liền dừng trên người Thẩm Phức lâu hơn một chút.
Tào Đạt “ồ” một tiếng, như vừa nhớ ra điều gì đó, nở nụ cười giả lả:
Dù trước đó đã lờ mờ đoán được, nhưng không ai ngờ rằng Nam An Vương lại dám trực tiếp buộc tội như vậy.
Lưu Hiệp siết chặt nắm tay, cố gắng ổn định tinh thần, tiếp tục ngồi ngay ngắn trên long ỷ.
Thế nhưng Tiêu Nguyên Tinh vẫn điềm nhiên như cũ.
Duy chỉ có Tạ Thanh Nhai, vẫn ung dung như cũ.
Hắn ta nghiến chặt răng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Tạ Thanh Nhai, vô thức giơ cánh tay lên, như thể muốn dạy dỗ hắn giống như từng giáo huấn thuộc hạ của mình.
“Nam An Vương chẳng phải vẫn cáo bệnh ở nhà hay sao? Sao hôm nay lại có thời gian lên triều thế này?”
Tạ Thanh Nhai khẽ nhướn mày, thong thả giơ tay làm động tác “mời”, phong thái ung dung đáp:
Ánh mắt mọi người rơi trên người hắn, có kẻ còn buột miệng “Ối chao” một tiếng.
“Nhưng nếu Nam An Vương đã nói như vậy… Nhìn kỹ thì Toàn Phương Đồng quả thực có vài phần giống Tào chưởng ấn…”
Dù Tiểu Quý Tử cũng sợ hãi trước Tào Đạt, nhưng khi nhận được ánh mắt của Tạ Thanh Nhai, hắn liền lập tức kéo nhẹ ống tay áo của hoàng đế.
Đặc biệt là khi thấy vẻ mặt trào phúng của Tạ Thanh Nhai, chẳng khác gì lúc hắn ta châm chọc đối phương khi trước.
Nhưng ngay lúc đó, giọng nói của Tạ Thanh Nhai vang lên trong đại điện:
Lúc này, dường như Tào Đạt mới để ý đến sự hiện diện của Trần Hưng trong triều.
Sắc mặt Thẩm Phức lập tức sa sầm, quát lớn:
Chương 114: Sự Thật Sáng Tỏ
Những năm qua, Thẩm Phức vẫn luôn tránh xa mọi cuộc tranh đấu chính trị.
“Năm đó, y rời kinh đến Giang Ninh nhậm chức, có phải là do ngài sắp đặt? Hai năm sau, y thăng chức Giang Ninh Chức Tạo Lang Trung, có phải là con đường do ngài trải sẵn?”
Chu Thiện Minh vừa định mở miệng trả lời thì phía sau bỗng truyền đến một trận xôn xao.
Tào Đạt không rõ.
Giờ lại bị hắn đánh thẳng một đòn bất ngờ.
Dù Lưu Hiệp sớm đã nghe biểu ca kể về thói tham lam vô độ của Toàn Phương Đồng, cũng biết được số bạc hắn ta đã vơ vét suốt bao năm qua, nhưng khi tận mắt lật giở từng trang chứng cứ, hắn vẫn không khỏi tức giận đến mức huyết khí bốc lên.
“Vậy là vì chuyện gì?”
May mà bên cạnh hắn còn có Tiểu Quý Tử.
“Đã nhắc tới Toàn Phương Đồng, ta đây cũng có một chuyện muốn hỏi Nam An Vương.”
Khi trông thấy người vừa bước vào, không chỉ bá quan xôn xao kinh ngạc mà ngay cả gương mặt đắc ý vừa rồi của Tào Đạt cũng lập tức cứng đờ.
Tào Đạt nheo mắt, chậm rãi nói từng chữ:
“Số lượng nhiều đến mức khiến người ta phải kinh hãi!”
Tiếng bàn luận trong điện ngày một lớn.
Chỉ trong chốc lát.
“Ồ?”
Tạ Thanh Nhai cũng xoay đầu nhìn về phía Tào Đạt.
Hắn nhìn Tào Đạt, dáng vẻ vẫn điềm nhiên như cũ, không hề lộ ra chút hoảng hốt nào:
Vừa dứt lời, hắn lập tức vén áo quỳ xuống.
Trái lại, người mất bình tĩnh là Trần Hưng. Ngay khi nhìn thấy Tào Đạt xuất hiện, khuôn mặt vốn vui vẻ khi vừa gặp Thẩm Phức lập tức bị cơn giận lấp đầy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.