Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 105: Sóng ngầm trong Tiêu gia

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 105: Sóng ngầm trong Tiêu gia


Trong phủ này, phụ mẫu và tổ mẫu đều không thể trông cậy, Nguyên Phúc và Bảo Châu lại càng không cần nhắc đến, người duy nhất hắn có thể hoàn toàn tin tưởng chỉ có thê tử của mình.

“Con à, có chuyện gì thì từ từ nói, làm gì mà tức giận lớn như vậy, suýt chút nữa dọa hỏng cả tim của mẹ!”

Tiêu Nguyên Tinh nhìn nàng mà không nói lời nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay cả Hộ Quốc Công Tiêu Trường Bảo, người nãy giờ vẫn im lặng, giờ đây cũng nghiêm mặt quát lớn:

Nụ cười trên mặt Tiêu Nguyên Phúc chợt cứng đờ.

“Dựa vào việc ta là người đang quản lý Tiêu gia này.”

Từ nhỏ, người mà hắn sợ nhất chính là vị đại ca này.

Bằng không, với tính khí của lão đại, chuyện này chắc chắn sẽ hỏng bét.

Nàng nhìn hắn, chậm rãi nói tiếp: “Thật ra lần này thiếp lên sơn trang, rõ ràng cảm nhận được cô cô đã già đi nhiều, tinh thần không còn như trước.”

Vừa nhìn thoáng qua, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.

Nhưng thói quen bao năm vẫn khiến bà ta lập tức quay sang hỏi Tiêu Nguyên Phúc:

“Đào ở đâu mà chẳng ăn được? Chẳng lẽ đào trong Lâm Phong Các của hắn là đào tiên của Vương Mẫu nương nương chắc?”

“Ngươi tự xem ngươi đã làm ra chuyện tốt gì đi!”

Tạ Thanh Nhai gật đầu đáp tạ, sau đó xoay người rời đi.

Cả phòng tức khắc sững sờ, không ai dám lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong lòng Tiêu Nguyên Tinh liền rõ ràng.

Hắn thật sự không hiểu nổi.

Hắn thật sự không ngờ, ngay cả chuyện này mà đại ca cũng biết được.

Hắn đã hạ quyết tâm phải nghiêm trị Tiêu Nguyên Phúc một phen!

“Con có làm gì đâu!”

Hắn giơ một bàn tay lên, khua khua trước mặt mọi người.

Có mạng sống mới có thể giữ được tiền.

Thường thị cũng bị tiếng quát làm giật mình, vội vàng đưa tay ôm lấy ngực, cố trấn tĩnh lại.

Vừa quát, ông vừa hung hăng đá Tiêu Nguyên Phúc một cú: “Người của hắn, sao ngươi lại dám dính vào hả?”

Tiêu Trường Bảo và Thường thị dù sao cũng có phần kiêng dè hắn.

Thường thị cũng bị lời này làm chấn động.

Nghe Minh thị trả lời rằng hai đứa trẻ đã được đưa vào trong, hắn mới gật đầu, rồi tiếp tục giữ vẻ mặt lạnh lùng bước vào phòng.

“Năm phần! Năm phần đấy!”

Trong nhà này, không chỉ Tiêu Nguyên Phúc sợ vị đại ca này, mà ngay cả bà—người làm mẫu thân này, cũng có chút kiêng dè trưởng tử.

Rõ ràng hắn đã cẩn thận từng li từng tí, gần đây còn cố tình không dự tiệc rượu của Toàn Phương Đồng.

Tiêu Nguyên Tinh không đáp lời Tiêu Trường Bảo, chỉ chăm chú nhìn Tiêu Nguyên Phúc. Hắn lập tức nhận ra, trong ánh mắt Tiêu Nguyên Phúc thoáng qua vẻ bối rối, lo lắng.

Trước hôm nay, có lẽ hắn vẫn chưa thể đưa ra quyết định dứt khoát như vậy.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Nguyên Tinh trầm mặc một lúc, rồi mới đáp: “Với sự thông minh của Chiêu Chiêu, nếu nói nàng ấy hoàn toàn không đoán được gì…

Một câu nói khiến Thường thị lập tức trợn tròn mắt, kinh hãi không thốt nên lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiêu Nguyên Phúc hoảng hốt đến mức đôi đũa trong tay rơi thẳng xuống đất.

Dẫu rằng ông cũng chán ghét đứa con út này, không được như trưởng tử biết nghe lời, nhưng ông cũng không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm ảnh hưởng đến sự yên ổn trong nhà, bèn nói với Tiêu Nguyên Tinh: “Mẫu thân con nói đúng đấy, chuyện này cũng không phải việc gì to tát. Dù sao lão nhị có nhận tiền cũng đã làm việc cho người ta, bọn họ cũng không dám tố giác đâu.”

“Nếu ta còn phát hiện ngươi có bất cứ liên hệ gì với hắn, đừng trách ta đánh gãy chân ngươi!”

Tất cả mọi người trong nhà đều phải nghe theo lời Thường thị.

Đám hộ vệ đồng loạt đáp lời, lập tức áp giải Tiêu Nguyên Phúc rời đi.

Vừa thấy Tiêu Nguyên Phúc chạy ra, nhận được lệnh của Tiêu Nguyên Tinh, một nhóm người lập tức xông tới, vây chặt lấy hắn.

Nàng lo lắng cho Chiêu Chiêu, sợ rằng nếu Nam An vương xảy ra chuyện, Chiêu Chiêu e rằng sẽ không muốn sống tiếp.

Thường thị hài lòng gật đầu.

“Về phòng trước đi.” Hắn nói với Minh thị.

Đại ca rốt cuộc đã biết bằng cách nào?

Gương mặt hắn vẫn trầm lặng như nước.

Thấy bà không dám nói thêm lời nào, Tiêu Nguyên Tinh mới quay sang nhìn Tiêu Trường Bảo:

Trên đường đi, Tiêu Nguyên Tinh trầm ngâm nói: “Ngày mai ta phải đến trang viên một chuyến, báo cho cô cô biết chuyện này trước.”

Thậm chí, suốt bao năm sau đó, ông ta còn phải khúm núm, nhẫn nhịn đủ điều.

—— Bên trong toàn là chứng cứ hắn nhận hối lộ suốt những năm qua!

Thấy Minh thị, sắc mặt Tiêu Nguyên Tinh thoáng dịu đi đôi chút, không còn đằng đằng sát khí như trước.

“Tiêu Nguyên Tinh, ta là đệ đệ của huynh, không phải con trai của huynh! Dựa vào đâu mà huynh quản ta như vậy?”

Nhưng Tiêu Nguyên Tinh lại cảm thấy nhức đầu vô cùng.

Tiêu Nguyên Phúc quay đầu, trợn mắt phẫn nộ nhìn Tiêu Nguyên Tinh, gân xanh nổi đầy trán: “Huynh dựa vào cái gì mà đối xử với ta như vậy!”

Minh thị vốn từ lâu đã không còn hy vọng gì vào người em chồng này.

Tiêu Trường Bảo theo phản xạ buột miệng hỏi.

Chưa kịp để phụ thân và đại ca trách mắng, hắn vội vàng biện bạch: “Con làm vậy chẳng phải cũng vì gia đình mình sao!”

“Chỉ e khi cô cô biết được, bà sẽ rất tức giận.” Nàng siết nhẹ tay hắn, khẽ thở dài, suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Chàng thật sự định để Nguyên Phúc không quay lại Hộ bộ nữa sao?”

Dì mẫu ở nơi cao sang quyền quý như vậy, nếu thật sự muốn ăn đào tiên, chẳng thiếu người sẵn sàng dốc lòng tìm kiếm dâng lên.

“Đến giờ, phụ thân và mẫu thân vẫn còn nghĩ đây không phải chuyện lớn sao?” Tiêu Nguyên Tinh nhìn bọn họ, trong mắt tràn đầy thất vọng.

“Thứ gì vậy?”

“Vâng, con đi ngay.”

Tiêu Nguyên Tinh cúi đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng đầy an ủi của Minh thị, hắn liền siết chặt tay nàng, sau đó khẽ nhắm mắt, cố gắng kiềm chế những cảm xúc tiêu cực trong lòng. Đến khi bình tâm trở lại, hắn mở mắt ra, quát lớn:

Tiêu Nguyên Phúc chột dạ, lắp bắp: “Chính vì người nhà mình khó lấy được, nên con mới nghĩ nhường cho người khác…”

Hắn biết rõ phụ mẫu từ trước đến nay luôn có thái độ dung túng, dễ dãi.

Nói xong, hai người cùng trở về phòng nghỉ ngơi.

Hai vợ chồng không để ai đi theo, cùng nhau trở về phòng.

“Ngày mai ta sẽ trình một tấu sớ xin nghỉ bệnh thay ngươi lên Hộ bộ. Từ hôm nay, ngươi ở yên trong nhà cho ta, không được gặp Toàn Phương Đồng nữa!”

“Tiêu Nguyên Phúc! Ngươi giỏi lắm!”

Bà thở phào nhẹ nhõm một chút.

Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng hắn vẫn theo bản năng ngẫm lại những chuyện mình đã làm gần đây.

Nhưng đám hộ vệ của Tiêu Nguyên Tinh đã đợi sẵn bên ngoài.

“Khi cô cô còn ở đây, chúng ta không cần phải sợ hãi điều gì, nhưng sau khi cô cô đi thì sao?”

Thường thị nãy giờ vì thái độ nghiêm khắc của trưởng tử mà không dám lên tiếng.

Tiêu Nguyên Tinh nhìn chằm chằm Tiêu Nguyên Phúc, trầm giọng nói:

Tiêu Trường Bảo cũng rời khỏi đó, còn Thường thị thì khóc lóc không ngừng, cuối cùng được Minh thị cho người đưa về phòng.

Dù giữa nàng và Chiêu Chiêu cách nhau mấy tuổi, nhưng tình cảm luôn rất thân thiết.

Tiêu Nguyên Tinh nhìn hắn, nhàn nhạt nói:

Nào ngờ Tiêu gia đột nhiên gặp bước ngoặt lớn, một đạo thánh chỉ ban xuống, Tiêu gia lại khôi phục vinh quang ngày trước.

Còn Tiêu Trường Bảo thì cảm thấy bản thân đã làm tròn đạo nghĩa, nếu không phải vì sợ bà náo loạn khiến người ngoài chê cười, lại thêm nể mặt trưởng tử, e rằng ông ta đã sớm bỏ người đàn bà này rồi!

Tiêu Nguyên Phúc giật mình, oan ức kêu lên:

Bà ta cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng để xoa dịu cơn giận của hắn.

“Nương, nếu người không muốn nhìn thấy con trai người vào đại lao, để Tiêu gia lần nữa tan cửa nát nhà, bị đày đi lưu đày, thì cứ tiếp tục bao che hắn đi.”

Tiêu Trường Bảo thật sự nổi trận lôi đình.

Tiêu Nguyên Tinh nhìn thẳng vào bà, lạnh lùng hỏi:

“Hỷ Lạc đâu?”

Minh thị quay sang hỏi: “Hắn tìm chàng, chỉ để đưa những thứ này thôi sao?”

Nhưng chuyện chia bạc có thể để sau, trước mắt vẫn nên dỗ dành lão đại trước đã.

Khi ấy, trong nhà họ Tiêu, lời nói của Thường thị là mệnh lệnh.

Sau khi nghe xong, Minh thị im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Tiêu Nguyên Tinh gật đầu: “Yên tâm, ta tự có chừng mực.”

“Hắn có thể giao những thứ kia của nhị đệ cho chàng, chứng tỏ hắn thật lòng yêu quý Chiêu Chiêu, cũng là chân thành muốn hợp tác với chúng ta.”

Phụ thân thì không quản chuyện, mẫu thân cùng tổ mẫu lại quá mức cưng chiều, còn dì mẫu thì ở sâu trong cung cấm, một năm gặp chẳng được mấy lần.

“Chuyện này với việc người nhà chúng ta trực tiếp nhậm chức có gì khác nhau đâu? Hơn nữa, còn có thể tránh được rủi ro. Nếu sau này Toàn Phương Đồng có xảy ra chuyện, thì cũng không dính dáng gì đến chúng ta cả. Con làm vậy có gì sai chứ?”

Bà khẽ vỗ lên cánh tay Tiêu Nguyên Phúc, nhẹ nhàng căn dặn:

Bởi vậy, dù thương con út, nhưng trong nhà, bà luôn tin tưởng và nghe theo trưởng tử.

Hắn giận Nguyên Phúc, giận phụ mẫu, lại càng giận chính bản thân mình!

Chưa đợi bà nói xong, hắn đã lạnh lùng nhìn bà, cất giọng:

Thực ra, người trong Tiêu gia không nhiều, ngoại trừ gia đình của hắn và Tiêu Bảo Châu – người đã xuất giá.

“Hiện tại bên ngoài đều nhìn chằm chằm vào chúng ta, những vị trí béo bở như thế, dù chúng ta muốn cũng phải tránh né, kẻo bị người ta gièm pha.”

Minh thị nhìn bộ dạng đầy tâm sự của hắn, khẽ thở dài.

Những năm qua, quan hệ giữa hai vợ chồng ngày càng rạn nứt, thậm chí đã lâu không còn đồng sàng cộng chẩm.

Nàng đã nghe phu quân kể lại những lời Chiêu Chiêu nói ở Ngọc Điền ngày hôm đó.

Giữa tiếng nịnh nọt cẩn trọng của Tiêu Nguyên Phúc, hắn thản nhiên ném chiếc hộp cầm trong tay lên bàn.

Làm phu nhân Hộ quốc công suốt mấy chục năm, bà làm sao chịu nổi ngày tháng khổ cực nữa?

Lúc Tiêu Nguyên Tinh bước vào, Thường thị đang nói về chuyện chung thân đại sự của Tiêu Nguyên Phúc:

Tiêu Nguyên Phúc nghe vậy, lập tức cau mày, không vui nói:

Bà biết, địa vị và vinh hoa phú quý mà bà có được ngày hôm nay đều là nhờ công lao của Tiêu Nguyên Tinh. Nếu chỉ dựa vào lão công Tiêu Trường Bảo, e rằng năm đầu tiên hồi kinh, bà đã bị bỏ rơi rồi.

Vừa dứt lời, Thường thị cũng lên tiếng:

Tiêu Nguyên Tinh nói, ánh mắt nhìn nàng, khẽ thở dài một hơi.

Minh thị đáp: “Thiếp thấy đề nghị của Nam An vương không tệ.”

Tiêu Nguyên Tinh chậm rãi nói, gương mặt lạnh băng, từng bước đi ra khỏi phòng:

Sắc mặt Tiêu Nguyên Phúc lập tức tái nhợt, ngây người một lúc lâu mới lắp bắp:

“Vị trí Tuần Diêm Ngự Sử quan trọng như vậy, ngay cả người nhà ta còn chưa chắc giành được, vậy mà ngươi dám hứa hẹn cho kẻ ngoài?”

Mắng xong, Thường thị liếc mắt lấy lòng nhìn Tiêu Nguyên Tinh: “Lão đại à, đệ đệ con biết sai rồi, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát lắm, con tha cho nó lần này đi.”

Hắn thầm nghĩ, cùng lắm cứ đối phó tạm thời với đại ca trước đã.

Minh thị khẽ sững người, hỏi: “Hắn tìm chàng có chuyện gì?”

“Tiêu gia có được ngày hôm nay không hề dễ dàng. Nếu ngươi không biết làm người cho đàng hoàng, thì về sau cũng không cần đến Hộ bộ nữa. Ta không ngại nuôi ngươi cả đời.”

Hắn trầm giọng nói: “Xem ra ngươi đã sớm biết Toàn Phương Đồng là người của Tào Đạt?”

“Nó hứa là sau này không dám nữa đâu.”

“Đại nương tử, nếu có ai phù hợp, nhớ để mắt tìm cho Nhị thúc một mối.”

“Nhưng nếu ta không làm vậy, sớm muộn gì gia tộc chúng ta cũng sẽ bị hắn hủy hoại.”

“Con lại làm chuyện gì chọc giận đại ca con vậy?”

Những chứng cứ này, là ai đưa cho đại ca?

Hắn rất hiểu mẹ mình, nên càng thêm tỏ vẻ không phục.

Tiêu Nguyên Phúc kinh hãi, giọng nói không tự chủ mà cao lên:

Hai đứa trẻ đã sớm được nha hoàn đưa đi từ trước.

“Ta đánh nó làm gì à?”

Tiêu Trường Bảo nghe hắn nói, không khỏi trầm ngâm.

Bà ta đương nhiên không dám tự mình ra mặt.

Khi về đến Tiêu phủ, vừa đúng bữa cơm.

Lúc này, dưới ánh mắt chăm chú của Minh thị, hắn nắm lấy tay nàng, chậm rãi kể lại những lời Tạ Thanh Nhai đã nói, bao gồm cả đề nghị và phương án hợp tác của hắn.

Nàng bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, dịu dàng vỗ về lên lưng hắn, miệng khẽ nói: “Chàng làm vậy, chỉ e nhị đệ khó mà nguôi ngoai cơn giận này.”

Tiêu Trường Bảo tuy giận dữ, nhưng cũng cảm thấy chuyện này không phải là đại sự.

Minh thị cũng hiểu ra.

“Người muốn thử không?”

Nhưng sau khi nói chuyện với Tạ Thanh Nhai…

Bà ta đương nhiên biết rõ thói trăng hoa của con trai mình, thêm nữa lại là tái giá, hậu viện lắm tỳ thiếp…

“Ta biết rồi, ta sẽ chuyển lời đến nàng.”

Nhưng…

Chính vì lẽ đó, Tiêu Nguyên Tinh chưa từng nghĩ sẽ giấu nàng.

Năm xưa, khi nhà họ Tiêu còn bị lưu đày ở Bắc địa, Tiêu Trường Bảo nhờ có tướng mạo khôi ngô, mà lọt vào mắt xanh của Thường thị.

Càng nói, hắn càng cảm thấy mình chẳng làm gì sai, giọng điệu cũng vững vàng hơn.

Vì vậy, khi hắn trở về, cả nhà đã an vị dùng bữa.

Nhưng nghĩ đến chiếc hộp chứng cứ kia, Tiêu Nguyên Tinh rốt cuộc cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ giữ gương mặt nghiêm nghị, gật đầu nói:

Tiêu Trường Bảo giận dữ quát: “Bà nhìn xem bà dạy dỗ được đứa con tốt thế nào đây! Suốt ngày gây chuyện thị phi! Bây giờ còn dám dây dưa với người của Tào Đạt, nó không sợ c·h·ế·t, nhưng đừng kéo cả nhà ta xuống nước!”

Từ đó trở đi, dù Thường thị vẫn vin vào công lao của mình với Tiêu gia, lại thêm việc bà đã sinh hạ trưởng tử – một phúc tinh của gia tộc, nhưng Tiêu Trường Bảo đã không còn sợ bà như trước nữa.

Nghĩ đến điều gì đó, nàng chợt mở to mắt: “Những thứ đó, chẳng lẽ…”

“Thằng s·ú·c sinh này!”

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không hiểu bản thân đã sai chỗ nào.

“Dựa vào mối quan hệ giữa Chiêu Chiêu và chúng ta, hắn nhất định sẽ mưu tính giúp chúng ta một hai phần.”

Dù mang danh Quốc công gia, nhưng Tiêu Trường Bảo xưa nay vốn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, lại sợ hãi kẻ mạnh. Ông ta biết rõ sự lợi hại của Tào Đạt, đương nhiên trong lòng không khỏi khiếp sợ.

“Con làm sao mà biết được?”

Bị trưởng tử truy vấn thẳng thừng, ông ta vội vàng đáp: “Tất cả nghe theo con!”

Minh thị cảm nhận được bàn tay mình bị phu quân nắm chặt hơn, nàng cũng siết chặt tay hắn, dịu dàng nói tiếp: “Phu quân, nhân lúc còn thời gian, chúng ta thực sự nên suy tính cho tương lai.”

Lúc đó, phụ thân của Thường thị là nha sai trông coi đám người bị lưu đày.

“Hôm nay những thứ này rơi vào tay con, nhưng nếu không phải vậy thì sao? Chỉ bằng số bạc hắn nhận, cũng đủ để hắn bị tống vào đại lao rồi!”

“Ai cơ?”

Tiêu Trường Bảo lại một lần nữa trừng mắt kinh ngạc.

Sau khi mọi việc đều được thu xếp ổn thỏa, Tiêu Nguyên Tinh mới dẫn người đến Ôn Tuyền sơn trang.

Vừa thấy hắn, Thường thị đã vội vàng đứng dậy, một tay xoa ngực, một tay cười gượng hòa giải:

“Nhưng Toàn Phương Đồng không liên quan gì đến chúng ta, hắn đã đồng ý, sau này khi ngồi vững trên vị trí ấy, mỗi lần kiếm được tiền sẽ chia cho chúng ta năm phần!”

“Vâng, con dâu sẽ để tâm đến chuyện này.”

“Lẽ nào lại thiếu phần của Chiêu Chiêu?”

“Đại nương tử, con ra ngoài xem thử, hỏi xem phu quân con làm sao lại tức giận như vậy.”

Nhưng hôm nay—— (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa gặp phu quân, Minh thị lập tức cho lui toàn bộ hạ nhân trong ngoài phòng, rồi nhẹ giọng hỏi:

“Thiếp với chàng thế nào cũng được, dù mai sau có phải lưu đày, thiếp nguyện theo chàng chịu khổ.”

Đứng bên cạnh nhìn cha mình, trong lòng thầm hiểu rõ.

“Đã thế còn để lại chứng cứ, để người ta tìm tới tận chỗ đại ca ngươi!”

“Lão đại…”

“Hả?”

Nàng hiểu rõ tính cách phu quân mình, không có lý do gì lại vô cớ nổi giận như vậy, bèn nhẹ giọng dặn dò hạ nhân:

Tiêu Nguyên Phúc nghe vậy thì bất mãn vô cùng, lập tức hét lên:

Tiêu Trường Bảo cũng do dự, nói: “Lão đại, con có phải đã nói quá lên rồi không?”

Riêng chuyện trận chiến Trường Dã, hắn không nhắc tới.

Mấy ngày trước, khi ở sơn trang, vì chuyện này nàng đã trách mắng Chiêu Chiêu không ít, oán nàng ấy không nghĩ đến an nguy của bản thân, nhưng trong lòng sao có thể không lo lắng cho nàng ấy chứ?

Nghe qua thì cũng có lý.

Vì thế, dù Tiêu Trường Bảo không hề có chút tình cảm với Thường thị, hắn vẫn cưới bà về làm vợ.

Giờ đây, hai vợ chồng chỉ mới vài câu đã lại ầm ĩ, thậm chí có ý định động thủ.

Bị trưởng tử nhìn chằm chằm, ông bỗng thấy chột dạ, đành quay đầu lại trút giận lên Tiêu Nguyên Phúc: “Thứ nghịch tử, rốt cuộc ngươi đã làm gì khiến đại ca ngươi tức giận đến vậy?”

Giờ thấy hắn nói nghiêm trọng như vậy, lại trông thấy vẻ tức giận của hắn, bỗng chốc không khỏi chột dạ, mất đi khí thế ban đầu.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Nguyên Tinh.

“Huynh… huynh…” Tiêu Nguyên Phúc không ngờ chuyện của mình lại bị quyết định dễ dàng như vậy. Hắn vừa tức giận vừa oán hận, lớn tiếng quát: “Ta không phục!”

“Chuyện… chuyện này đâu đến mức nghiêm trọng như vậy…” Bà lắp bắp, sắc mặt trắng bệch.

“Tiêu Nguyên Tinh!”

Căn phòng nhất thời yên lặng như tờ.

Tiêu Nguyên Tinh sao có thể không hiểu điều đó? Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng siết chặt tay Minh thị, nói với nàng: “Ngày mai ta sẽ đến sơn trang, bàn bạc kỹ lưỡng với cô cô.”

“Phụ thân, ý người sao?”

Đối với nhà họ Tiêu khi ấy, dù chỉ là một nha sai nho nhỏ, cũng đã là người mà họ phải ngước nhìn. Huống hồ, nếu có thể kết thân với nhà nha sai, sau này sẽ không cần phải làm những công việc nặng nhọc khổ sở nữa.

“…Ý huynh là gì?”

Hắn đi rồi, một lúc lâu sau, Tiêu Nguyên Tinh mới cầm theo chiếc hộp đựng đầy chứng cứ phạm tội của Tiêu Nguyên Phúc, mặt nặng như chì, rời khỏi trà lâu.

“Phụ thân, người có biết tiểu nhi tử của người đã hứa hẹn với ai điều gì bên ngoài không?” Tiêu Nguyên Tinh nhìn Tiêu Trường Bảo, chậm rãi hỏi.

“Ngươi lại làm chuyện hồ đồ gì, chọc giận đại ca ngươi?”

Một buổi tối vốn yên bình lại trở nên náo loạn thế này, trong lòng Tiêu Nguyên Tinh không khỏi cảm thấy nặng nề.

Trước khi đi gặp Tạ Thanh Nhai, Tiêu Nguyên Tinh đã dặn dò gia nhân không cần chờ cơm.

Cặp vợ chồng này, sau bao năm chung sống ngày qua ngày, tình cảm từ lâu đã nguội lạnh.

Nếu không phải đại ca sớm phát hiện ra chuyện này, thì với bản tính của lão nhị, số bạc đó chắc chắn đã bị hắn giấu đi, quyết không để lộ ra cho cả nhà biết!

Vừa nói, hắn vừa lao thẳng ra ngoài.

Tiêu Nguyên Tinh lên tiếng: “Nàng muốn nói gì?”

Lại bổ sung thêm một câu: “Cứ nói hết, giữa ta và nàng, không cần kiêng dè gì cả.”

Tiêu Nguyên Phúc đã quá quen với cảnh này, chẳng còn bận tâm nữa.

“Hộ bộ còn bao nhiêu công việc cần ta xử lý, huynh nhốt ta ở nhà thế này, ta còn làm việc thế nào được?”

Mẫu thân thì thiên vị Nguyên Phúc, còn phụ thân lại chỉ muốn yên thân, chẳng muốn quản việc gì. Chính vì thái độ ấy, mới khiến Nguyên Phúc ngày càng lấn tới, không biết sợ hãi, để đến mức như ngày hôm nay!

Đừng nói đến Tiêu Trường Bảo và Thường thị, ngay cả Tiêu Nguyên Phúc cũng giật nảy mình, run rẩy mấy lần.

Trách hắn mỗi lần thấy mẫu thân khóc lóc liền mềm lòng, rồi dễ dàng tha thứ cho Nguyên Phúc, để hắn ngày một vô pháp vô thiên!

“Ai?”

Nghĩ vậy, nhưng trước mặt mẹ chồng, Minh thị không dám trái ý, đành dịu giọng đáp:

Tiêu Nguyên Phúc âm thầm suy tính, nên mở lời thế nào để vừa giải quyết ổn thỏa, lại không để rắc rối đổ lên đầu mình.

Vợ chồng bọn họ đồng hành nhiều năm, giữa hai người không có điều gì giấu giếm, Minh thị đương nhiên biết rõ những lo lắng trước đây của cô cô và phu quân. Xem ra, vị Nam An vương kia quả thực không phải nhân vật tầm thường.

Tiêu Nguyên Phúc không biết mình rốt cuộc đã phạm phải lỗi lầm gì, nhưng thấy đại ca giận dữ như vậy, hắn cũng không dám chậm trễ, vội vàng mở hộp ra xem.

Cũng trách hắn.

Minh thị sợ hắn lỡ lời, bèn nhắc nhở trước: “Chàng đừng vội nhắc đến Nam An vương, nếu cô cô không vui, thì giữa hắn và Chiêu Chiêu thật sự chẳng còn hy vọng gì nữa.”

Nghe thấy tiếng quát giận dữ của Tiêu Nguyên Tinh từ bên ngoài truyền vào:

Minh thị vốn cũng có ý định này, nghe vậy liền dịu giọng đáp:

Hôm sau, Tiêu Nguyên Tinh sắp xếp mọi việc trong nhà, hắn căn dặn gia nhân phải trông chừng Tiêu Nguyên Phúc thật kỹ, sai thị vệ thân cận đích thân đến Hộ bộ để trình sớ xin nghỉ bệnh cho hắn, đồng thời phái người giám sát Toàn Phương Đồng, tránh để hắn quay lại tìm Tiêu Nguyên Phúc.

“Trương thị cũng đã mất hai năm rồi, trong nhà sao có thể mãi không có nữ chủ nhân? Để ta và đại tẩu con tìm cho con một mối tốt, chọn lấy người ưng ý mà cưới.”

Nói xong, bà ta quay sang Minh thị, dặn dò thêm:

Thấy hắn khẽ gật đầu, Minh thị không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy…?”

Tiêu Trường Bảo cũng cầm lấy xem thử, xem xong sắc mặt ông ta lập tức sa sầm, trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên Phúc, quát lớn: “Nghịch tử! Ngươi ở bên ngoài thu bao nhiêu tiền thế này!”

Chỉ có vị đại ca này—không chỉ dám quở trách hắn mà còn dám đánh hắn.

“Nhưng còn Hỷ Lạc thì sao?”

“Dạ!”

Thường thị thì không hiểu những chuyện này, nhưng Tiêu Trường Bảo thì trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Nguyên Phúc, lớn tiếng chất vấn: “Cái gì? Toàn Phương Đồng nào? Nghịch tử, ngươi rốt cuộc đã làm gì?”

Nghe vậy, Minh thị chỉ cười nhạt trong lòng.

Giờ thấy Tiêu Trường Bảo động chân động tay, bà lập tức đỏ bừng mặt, lao đến cãi vã với ông: “Tiêu Trường Bảo, ông đang yên đang lành, sao lại đánh con?”

“Nam An vương đã có ý muốn hợp tác với chúng ta, với quan hệ của hắn và bệ hạ, sau này trong triều đình, hắn nhất định sẽ có tiếng nói.”

Hoặc giả, có lẽ ngay từ đầu giữa họ vốn dĩ chẳng hề có tình yêu.

“Đại ca, huynh làm thế là quá đáng rồi!”

“Bây giờ chính là thời điểm tốt nhất.”

Chưa kịp nghĩ xong, chợt nghe lão đại lạnh giọng hỏi: “Ngươi có biết Toàn Phương Đồng là người của ai không?”

“Lẽ nào con trẻ cũng phải chịu khổ cùng chúng ta?”

Tiêu Nguyên Phúc ấm ức vô cùng. Nếu không phải vì đại ca đang có mặt ở đây, thì với tính khí của hắn, e rằng đã sớm nổi giận bỏ đi.

Nhưng Tiêu Nguyên Tinh đã quyết ý.

Dù luôn thiên vị con trai út, nhưng bà ta vẫn hiểu rõ năng lực của trưởng tử.

“Không… không đến nỗi nào chứ…” Thường thị lắp bắp, “Ai dám chống đối nhà ta, mà dám đưa đệ đệ con vào đại lao chứ?”

“Dạo này con phải an phận một chút, đừng có ra ngoài làm càn, biết chưa?”

Tiêu Trường Bảo nào biết gì?

Nàng khẽ chỉnh lại vạt áo, chủ động ra đón Tiêu Nguyên Tinh.

Tuy nhiên, trước mặt trưởng tử, bà cũng không dám bênh vực đứa con út quá lộ liễu.

Nàng thở dài: “Chiêu Chiêu hẳn là rất khó xử.”

Tiêu Nguyên Tinh không lập tức trả lời.

Tiêu Nguyên Phúc dù hậu viện đầy rẫy nữ nhân, nhưng từ sau khi chính thất qua đời, hắn vẫn chưa chính thức tái giá, thậm chí đến nay vẫn chưa có con cái.

Thì e là không thể, chỉ là nàng ấy chưa dám khẳng định mà thôi.”

“Con nếu thật sự tức giận, thì để nó vào từ đường quỳ hai ngày là được.”

“Ngươi cũng có thể không làm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiêu Nguyên Tinh khẽ cau mày khi nghe câu nói ấy.

Minh thị khẽ gật đầu.

Chợt nghe đại ca lạnh lùng nói: “Ngươi đã hứa hẹn vị trí Tuần Diêm Ngự Sử cho Toàn Phương Đồng, có đúng không?”

Chương 105: Sóng ngầm trong Tiêu gia

Nàng không khỏi lo lắng cho Chiêu Chiêu.

Bèn cố ý giơ tay, vỗ mạnh lên người Tiêu Nguyên Phúc mấy cái, rồi hùa theo Tiêu Trường Bảo mà mắng: “Xem ngươi làm chuyện tốt chưa kìa, hại đại ca ngươi tức giận như vậy! Chẳng lẽ tiền trong nhà cho ngươi còn chưa đủ, mà phải đi ra ngoài nhận mấy thứ này sao? Từ nay về sau không được làm thế nữa! Nếu còn tái phạm, ta với phụ thân ngươi cũng mặc kệ ngươi!”

Vì vậy, bàn ăn chỉ có hai huynh đệ Tiêu Nguyên Tinh, phu nhân của hắn – Minh thị, cùng hai đứa con nhỏ, và vợ chồng Hộ Quốc Công.

“Ta dựa vào việc ta là ca ca của ngươi.”

Thường thị nào dám?

Bao nhiêu năm qua, nhờ sự che chở của mẫu thân, hắn đã không biết bao lần tha thứ cho Tiêu Nguyên Phúc.

“Nói một câu đại bất kính, dù không đợi bệ hạ ra tay, cô cô còn có thể nắm giữ quyền lực bao lâu nữa?”

Lúc này, Tiêu Trường Bảo cũng chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện tiền bạc nữa.

Tiêu Nguyên Tinh lắc đầu: “Không chỉ vậy.”

Tiêu Nguyên Tinh chợt cất giọng trầm thấp: “Hôm nay ta đã gặp Tạ Thanh Nhai.”

Hắn phạm lỗi, liền bị gia pháp hầu hạ, không thì cũng phải quỳ trong từ đường cả ngày.

Hắn khẽ nhìn vào bên trong, hỏi:

Hồi lâu sau mới hoàn hồn, bà cau mày, định mở miệng nói giúp Tiêu Nguyên Phúc:

Minh thị đương nhiên không có ý kiến gì.

Dù sao những năm qua, số bạc hắn thu vào cũng không ít, nhất là gần đây còn có một khoản tiền lớn, ít nhất có thể sống yên ổn một thời gian…

Minh thị chau mày, hỏi: “Chiêu Chiêu có biết không?”

Lão tổ Tiêu gia tuổi đã cao, bình thường đều dùng bữa trong phòng riêng, ít khi cùng họ ngồi chung.

“TẤT CẢ CÂM MIỆNG!”

“Với tính cách của Tiêu Nguyên Phúc, ta nào dám giới thiệu ai chứ? Nhất là những khuê tú danh gia trong vòng giao thiệp của ta, nếu gả cho hắn, ta còn mặt mũi nào gặp lại bằng hữu nữa?”

“Con khi nào làm càn chứ?”

Tiêu Nguyên Tinh không đáp ngay, chỉ yên lặng quan sát hắn một hồi, sau đó mới lạnh lùng tiếp lời:

“Đưa hai đứa trẻ vào trong phòng, tránh để chúng sợ hãi.”

“Những năm qua, phụ mẫu nuông chiều ngươi, ta cũng cho rằng chẳng có gì to tát, mới khiến ngươi ngày càng quá quắt như hôm nay.”

Thường thị đối với chuyện này lại không mấy để tâm. Bà cứ ngỡ là chuyện gì nghiêm trọng lắm, không ngờ chẳng qua chỉ là nhận tiền mà thôi.

Thường thị trong lòng oán hận Tiêu Trường Bảo, cho rằng hắn là kẻ vong ân bội nghĩa.

“Hắn chẳng phải mới trở về hôm qua, làm sao biết được nhiều chuyện đến thế?”

Nhìn Tiêu Nguyên Phúc vẫn đầy vẻ bất phục, Tiêu Nguyên Tinh bỗng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Hắn không muốn nói thêm nữa, chỉ phất tay hai cái, ra lệnh: “Đưa hắn về phòng, không có lệnh của ta, không được phép bước ra khỏi cổng Tiêu gia!”

Nhưng làm mẹ, bà luôn thiên vị con cái.

“Tào Đạt? Sao lại dính líu đến Tào Đạt?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 105: Sóng ngầm trong Tiêu gia