Phụng Chỉ Thành Hôn - Kỳ Quân Chiết Chi
Kỳ Quân Chiết Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 100: Âm mưu
“Để đại nhân đợi lâu.”
“Trần công công cũng từng dặn dò chúng ta, bảo phải khách khí với vị đại nhân này, chớ có đắc tội.”
Tào Đạt dĩ nhiên không dám làm càn sau lưng bà, cũng chẳng thể hành động gì liều lĩnh.
Địa vị của bọn họ không cao, đương nhiên không biết rõ thân phận thật sự của Toàn Phương Đồng, nhưng bọn họ có mắt, có tai, tất nhiên có thể nhìn, có thể nghe.
Kiều Trung hiện đang là tâm phúc dưới trướng Hoàng công công của Cục Thêu Công, một trong hai mươi tư nha môn.
Trần Lập cười cười, đáp lời:
“Dù nghĩa phụ không muốn nể mặt Toàn đại nhân, thì cũng nên nghĩ đến tiểu lang quân. Người chẳng phải vẫn muốn sang năm đón tiểu lang quân về bên cạnh sao? Không thể vì chút chuyện nhỏ này mà làm mất mặt Toàn đại nhân được.”
Trần Lập nhìn ra điều đó, liền nhẹ giọng khuyên nhủ:
Kiều Trung cười nhạt:
“Nhưng mà…”
Hắn vẫn có thể đứng trên đỉnh cao quyền lực, khiến người đời phải quỳ gối thần phục, buộc hoàng đế phải mở miệng gọi mình là Á Phụ!
Trần Lập bắt được ánh mắt dò hỏi của hắn, liền bước lên khuyên nhủ:
Câu nói rõ ràng là lấy cớ từ chối, Toàn Phương Đồng làm sao tin được? Sắc mặt hắn thoáng trầm xuống, nhưng rồi nghĩ đến người ngồi trước mặt là ai, hắn đành cố gắng nén giận.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, chẳng cần nghĩ ngợi đã quát:
Nhưng ánh mắt của Toàn Phương Đồng từ đầu đến cuối vẫn lưu luyến nơi mấy bức thư pháp danh gia treo trong phòng, cùng với mấy chiếc bình sứ tráng lệ, chỉ cần liếc qua cũng biết là vô cùng giá trị.
Mãi đến khi nước nóng chạm vào tay, hắn mới giật mình hoàn hồn lại.
Kiều Trung lập tức trấn an:
“Công công nói đùa rồi, nếu người như công công mà là kẻ thô thiển, thì trên đời này đâu còn mấy ai được xem là thông minh nữa?”
Ánh mắt Trần Lập thoáng qua vẻ chán ghét, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười lễ độ.
“Không phải nghe nói Ngọc Điền đang có dịch bệnh sao? Hắn thế nào rồi, c·h·ế·t chưa?” Toàn Phương Đồng vừa nghe nhắc đến Tạ Thanh Nhai, lập tức lộ ra vẻ hưng phấn.
“Nếu ta có thể giúp phụ tử An Vương đăng cơ, thì dù có chịu ấm ức mấy năm nay, đợi đến khi hai phụ tử hắn qua đời, chỉ còn lại một đứa bé nít, ta còn phải e dè gì nữa?”
“Ngoài ta ra, còn ai thật tâm thật dạ với huynh ấy chứ?”
Đó cũng là lần đầu tiên, và duy nhất, Trần Lập được diện kiến vị An Vương này.
Dù không rõ nguyên do, nhưng nếu đó là lệnh của điện hạ, hắn dẫu có phải vào chỗ dầu sôi lửa bỏng, cũng quyết không từ nan.
Thấy vậy, Trần Lập mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ khom người hành lễ, rồi lui ra ngoài.
Ánh mắt Tào Đạt nheo lại, trên gương mặt hiện lên một nụ cười khó lường:
Hôm nay hắn đến để phát y phục mùa hè của năm nay, vừa vào cửa đã khiến đám thái giám xung quanh vui mừng khôn xiết, thậm chí có người còn kéo hắn lại mời uống vài ly rượu.
Người kia có quan hệ khá tốt với Kiều Trung, nên cũng không giấu giếm, thành thật trả lời: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta chỉ là muốn tốt cho huynh thôi. Toàn đại nhân này rất được lão tổ tông xem trọng, chức Giang Ninh Dệt Tạo của hắn thực chất là do lão tổ tông an bài cả đấy.”
“Trần công công, ngài hãy giúp ta nói với ca ta một câu, ta muốn làm chuyện này cũng là vì nghĩ cho huynh ấy thôi. Dưới tay huynh ấy nuôi biết bao nhiêu người, ta chẳng phải cũng đang giúp huynh ấy suy tính sao?”
“Nhưng bà ta quên rằng, hổ sắp c·h·ế·t cũng có thể cắn người.”
“Đại nhân khách sáo quá.”
Toàn Phương Đồng vừa luống cuống lau tay bằng khăn, vừa cất giọng khàn khàn, vô thức lộ vẻ hoảng loạn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Năm xưa, khi thiếu đế vừa lên ngôi, An Vương từng được triệu hồi về kinh một lần.
“Nghĩa phụ, để con đi nói.”
“Huynh tuyệt đối đừng nói với ai nhé.”
Ban đầu hắn vốn đã tính toán chu toàn, mượn tay Vương thị để trừ khử người ở Thọ Khang Cung.
Người kia thấy hắn bộ dáng thản nhiên, lại liếc nhìn xung quanh, sau đó kéo nhẹ tay áo Kiều Trung, thấp giọng nói tiếp:
“Đặt mình vào chỗ c·h·ế·t rồi mới tìm đường sống, năm đó An Vương vì muốn rời khỏi kinh thành mà đã hạ dược bản thân không chút nương tay.”
Nếu đã biết là cục diện không thể xoay chuyển, vậy thì chi bằng lùi một bước để giữ lại mạng sống.
Sắc mặt Trần Lập khẽ biến đổi.
“Lão tổ tông, Toàn đại nhân lại đến rồi.” Người hầu sau khi hành lễ với Tào Đạt, liền bất đắc dĩ bẩm báo.
Ngược lại, hắn lại bị dồn ép đến mức phải nhượng bộ hết lần này đến lần khác.
Tào Đạt lại nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói tiếp với vẻ mặt ung dung:
Sắc mặt Tào Đạt khó đoán.
Tào Đạt liếc mắt nhìn hắn.
Hắn biết nghĩa phụ muốn liên thủ với An Vương là vì không muốn tiếp tục bị chủ nhân Thọ Khang Cung áp chế.
“Nhưng nếu thật sự như vậy, thì vị An Vương này quá mức nhẫn nhịn, tâm cơ sâu không lường được. Nghĩa phụ định hợp tác với người như vậy, liệu có ổn không?” Trần Lập lo lắng hỏi.
Nghe đến đây, sắc mặt Tào Đạt vốn đã hòa hoãn đôi chút, bỗng chốc trở nên khó coi vô cùng.
Kiều Trung tuy được Hoàng công công trọng dụng, hiện tại cũng đã là nhân vật số hai trong Cục Thêu Công, nhưng vì tuổi còn trẻ, tính tình lại hòa nhã, nên đám tiểu thái giám trong cung đều thích gần gũi với hắn.
Ban đầu, nếu Thiếu Đế chịu nghe lời, hắn cũng chẳng ngại để người ngồi yên trên ngai vàng. Nhưng càng lớn, Thiếu Đế càng có nhiều suy nghĩ, huống hồ bên cạnh còn có một Tạ Thanh Nhai khó nắm bắt.
Sau đó, hắn hỏi:
“Đương nhiên, Trần công công là ngoại lệ. Ai chẳng biết huynh ấy tin tưởng công công nhất.”
“Trước đây, chúng ta đều nghĩ như vậy.”
Kiều Trung không từ chối, chỉ mỉm cười đáp ứng, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ hướng về một góc.
Mấy năm qua, hắn vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp, chỉ đành miễn cưỡng duy trì cục diện cân bằng trước mắt.
Vừa nói, hắn vừa chạy ra ngoài nhìn quanh, lo sợ có kẻ không biết điều nghe được chuyện này.
Nhưng vì hiện nay Tào Đạt là tổng quản Ty Lễ Giám, nên địa vị của nơi này đương nhiên cao hơn hẳn hai mươi ba nha môn còn lại, có thể nói là đứng đầu các nha môn.
Đây chính là cảm giác khi bị kẻ khác đè đầu cưỡi cổ.
Những người đi ngang qua nhìn thấy hắn, liền kính cẩn cúi đầu gọi một tiếng:
Nhưng Trần Lập lại gọi hắn dừng bước.
“Đại nhân là người phong nhã, hiểu biết sâu rộng, còn ta chẳng qua chỉ là kẻ thô thiển, giữ lại cũng là uổng phí.”
Trần Lập cẩn thận quan sát thần sắc của nghĩa phụ, thấy hắn lúc này không có vẻ tức giận, nhưng trong lòng vẫn bất an, không nhịn được mà hạ giọng nói:
“Hắn thường xuyên đến à?”
“Đại nhân có biết tình cảnh hiện tại của Nam An Vương ở Ngọc Điền không?”
“Ca ta tức giận ư?” Toàn Phương Đồng sững người.
Toàn Phương Đồng ngoài miệng khách sáo, nhưng ánh mắt tham lam đã dán chặt vào mấy chiếc bình, không hề che giấu khát khao chiếm hữu.
Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cầm trong tay mảnh gốm vỡ, mặt mày tái nhợt nhìn Tào Đạt mà nói:
“Chủ nhân Thọ Khang Cung, bây giờ càng ngày càng không để ta vào mắt…”
“Nghĩa phụ!”
“Hơn nữa, huynh ấy cũng thật là… ngay cả đạo lý ‘nước béo không chảy ruộng ngoài’ mà cũng không hiểu.”
Trần Lập không rõ hắn đang nghĩ gì, chỉ tiếp tục nói:
Đây là lời đồn đại mà bọn họ thường rỉ tai nhau.
Được chẳng bõ, mất lại còn thêm phiền.
Trần Lập không trả lời thẳng, chỉ làm động tác mời ngồi, đợi khi Toàn Phương Đồng an vị xong, hắn mới thong thả rót trà, mỉm cười nói:
Lời vừa nói đến đây, hắn chợt bắt gặp ánh mắt Trần Lập liếc sang, lập tức vội vàng đổi giọng, cười xòa lấy lòng:
Trần Lập tiếp tục nhẹ giọng:
“Vì sao thế? Chẳng lẽ Toàn đại nhân có tài cán gì đặc biệt sao?”
“Đại nhân quá lời.”
Người kia hừ khẽ một tiếng, thì thầm:
Thấy Kiều Trung chăm chú nhìn về phía ấy, một người trong số đó tưởng hắn đang thắc mắc về thân phận của Toàn Phương Đồng, bèn lên tiếng giải thích:
Người này chính là Kiều Trung, người mà Từ Đoan Nghi đã nhờ Thời Vũ tìm đến.
Thế nhưng Thái hậu Chiêu Dụ đã có lời từ trước.
“Vả lại mấy năm nay triều đình chưa từng can thiệp đến Kế Châu, con nghĩ An Vương chắc không có ý định đó.”
Toàn Phương Đồng nghe xong lời này, tay run rẩy muốn cầm chén trà, nhưng lại vô ý làm đổ xuống bàn.
“…Không đến mức đó đâu nhỉ? Năm đó mọi chuyện chẳng phải đã che giấu rất kín kẽ rồi sao?”
Lúc này, Trần Lập đang dọn dẹp những mảnh vỡ dưới đất, trong lòng vừa lo lắng vừa thầm nghĩ phải an ủi nghĩa phụ thế nào để không bị trách mắng. Bỗng nhiên, hắn nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên trước mặt:
Trần Lập cũng không dám nói thêm gì nữa.
Không biết vì sao điện hạ lại muốn tìm hiểu tình hình của Tào Đạt…
Trong cung từ bậc chủ tử cho đến nô tài, quần áo bốn mùa đều phải do Cục Thêu Công cung cấp.
Thế nhưng Vương thị lại là kẻ vô dụng, hắn đã bày sẵn con đường cho ả, vậy mà vẫn để lộ sơ hở, ngược lại còn khiến chủ nhân Thọ Khang Cung cảnh giác hơn.
“Ba đời nhà An Vương, bản thân hắn thì tuổi già gần đất xa trời, con trai sinh ra cũng từ nhỏ ốm yếu bệnh tật, nhìn qua đã biết chẳng phải mệnh trường thọ… Đây cũng chính là lý do khiến chủ nhân Thọ Khang Cung yên tâm về cả nhà hắn.”
Có lẽ vì khác mẹ, nên hai huynh đệ bọn họ trông chẳng hề giống nhau.
“Như vậy… có phiền quá không?”
Trần Lập tuổi tác hãy còn nhỏ…
Chẳng phải vẫn là vì chuyện Tuần Diêm Ngự Sử sao!
Trần Lập cũng cười đáp:
“Nhị hoàng tử An Vương từ nhỏ đã thông minh, rất được Minh Hoàng yêu mến. Nếu không phải vì nhà họ Tiêu và Thái tử Văn Chiêu, thì ngai vàng e rằng đã không đến lượt tiên đế của chúng ta.”
Nhưng ngay lúc ấy, hắn lại nghe Tào Đạt cất giọng chậm rãi:
Thế nhưng, nếu sự thật là như vậy, thì con người An Vương bề ngoài vốn ôn hòa vô hại lại quá mức đáng sợ.
Cung đình có tổng cộng hai mươi tư nha môn, trong đó Ty Lễ Giám cũng là một trong số đó.
“Ngươi biết cái gì?”
“Cái gì…?”
Nói đến đây, hắn lại không kiềm được lửa giận:
“Còn mặt mũi gì nữa chứ?” Tào Đạt hậm hực nói, nhưng cuối cùng cũng không phản đối, chỉ phất tay bảo lui.
Đặc biệt là vào mùa đông, một bộ y phục giữ ấm đối với bọn họ mà nói vô cùng quan trọng.
Ngữ điệu của hắn đầy vẻ tự hào.
“Sau này gặp Toàn đại nhân, nhất định phải giữ kẽ, tuyệt đối không được đắc tội với hắn.”
Nhưng trước mặt Trần Lập thì lại khác, thái độ hắn có phần buông lỏng hơn, nghe Trần Lập hỏi vậy, hắn cũng chỉ tùy tiện hỏi lại:
Tào Đạt nhìn vẻ mặt lo lắng, hốt hoảng của Trần Lập.
Hắn đích thân đứng dậy, lấy hai bức thư pháp quý giá gói ghém cẩn thận rồi tặng cho Toàn Phương Đồng.
“Ngươi hãy tìm một người đáng tin cậy, đưa thư đến Kế Châu, kèm theo giấy tờ của tòa phủ đệ của ta ở đó. Hãy nói với An Vương, dưới gốc cây quế phía sau phủ, có tấm lòng thần phục mà ta dành cho hắn.”
Kiều Trung nghe vậy, thản nhiên thu hồi ánh nhìn, nhưng vẫn tiện miệng hỏi thêm:
“Chức vị Tuần Diêm Ngự Sử đâu phải chỉ có một năm. Đợi khi sóng gió qua đi, nếu đại nhân vẫn muốn nhận nhiệm vụ này, ta nhất định sẽ thưa lại với nghĩa phụ một cách chu toàn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thực ra trong thâm tâm hắn chưa từng xem trọng Tạ Thanh Nhai, năm đó chuyện kia được xử lý vô cùng sạch sẽ, trừ phi có quỷ báo tin, nếu không thì tiểu tử họ Tạ tuyệt đối không thể biết được.
“Nghĩa phụ vốn muốn bí mật trừ khử Nam An Vương, nhưng chủ nhân Thọ Khang Cung lại không cho phép. Vậy nên nghĩa phụ không để ngài làm chuyện này cũng là vì muốn tốt cho ngài, tránh để ngài xuất hiện quá nhiều trước mặt Nam An Vương, khiến hắn nảy sinh nghi ngờ thì không hay.”
Chữ “chúng ta” này, đương nhiên ám chỉ rất nhiều người, bao gồm cả hắn và chủ nhân Thọ Khang Cung.
“Đại nhân có biết vì sao hôm nay nghĩa phụ lại nổi giận không?”
Nhanh chóng thu dọn xong mảnh vỡ trên đất, hắn lại rót một chén trà dâng lên.
Tào Đạt sau khi nhận được tin, trước mặt Đan Phong không tiện phát tác, nhưng đợi khi người đi rồi, hắn liền đập nát bộ trà cụ men Việt trên bàn thành từng mảnh vụn.
Trong lòng Kiều Trung khẽ động.
Thấy vậy, sắc mặt Toàn Phương Đồng lập tức vui vẻ hơn hẳn.
“Dù sao năm đó, trong trận chiến ấy, người c·h·ế·t chính là phụ thân và huynh trưởng ruột thịt của hắn. Nếu đặt vào tính khí trước đây của Nam An Vương, mà hắn biết chuyện có liên quan đến đại nhân, thì đại nhân cảm thấy mình…”
“Lúc đầu, ta chỉ nghĩ tiên đế lo lắng An Vương mưu đồ bất chính, nhưng cho đến một lần, ta vô tình nghe được người trò chuyện với Tín Vương. Tiên đế nói rằng, năm đó người căn bản không kịp ra tay với An Vương.”
Tào Đạt không kiên nhẫn liếc hắn, vẻ mặt đầy bất mãn.
Tào Đạt liếc hắn một cái.
“Khi Thái tử Văn Chiêu ra đời, An Vương đột nhiên mắc trọng bệnh, suýt nữa mất mạng. Sau khi bệnh tình thuyên giảm đôi chút, hắn liền tự thỉnh cầu rời kinh đến phong địa. Chẳng bao lâu sau khi hắn đi, tiên đế của chúng ta liền được lập làm trữ quân.”
Dù biết hắn là lo lắng cho mình, nhưng trong lòng Tào Đạt vẫn không khỏi dâng lên nỗi chán ghét vô hạn.
Trong sử sách cũng không thiếu những ghi chép về việc quyền thế hoạn quan ngút trời, được tôn xưng “Cửu thiên tuế”, điều đó có gì là không thể?
Tào Đạt nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng không trách mắng Trần Lập, chỉ lạnh lùng quay mặt đi, tỏ rõ sự chán chường.
Sự thật chứng minh hắn đã đúng, những năm qua, Tạ Thanh Nhai sống chẳng ra người cũng chẳng ra quỷ, ngày ngày say sưa bê tha. Dựa vào sự che chở của Gia Thuận Trưởng Công chúa mà có được chức Phủ Doãn Thuận Thiên, nhưng cũng chẳng ai thực sự nể phục hắn.
Trần Lập sắc mặt biến đổi, vội khẽ quát một tiếng.
“Yên tâm đi, ta không nói với ai đâu.”
“Chỉ cần An Vương đăng cơ, cho ta tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý như bây giờ, thì ta còn rất nhiều ‘tấm lòng’ khác có thể dâng lên cho hắn.”
Không ngờ rằng, An Vương lại sợ hãi đến mức tè ra quần ngay giữa chốn đông người.
“Con sẽ thay người nói chuyện, nhất định không để hắn quấy rầy người thêm nữa.”
“Đại nhân đến đây một mình, e là không tiện mang theo quá nhiều. Mấy chiếc bình sứ này, lát nữa ta sẽ sai người mang đến phủ cho đại nhân.”
“Bên phía Kế Châu dạo gần đây có động tĩnh gì không?”
“Đều do ả Vương thị vô dụng kia! Ta đã sắp đặt sẵn con đường cho ả, vậy mà vẫn để lộ sơ hở bị người khác phát giác! Nếu không, thì cái hoàng cung này đã sớm nằm trong tay ta rồi.”
Hắn hoàn toàn không biết chuyện này, giờ nghe Trần Lập nói vậy, liền tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ai gan to như vậy, dám chọc giận huynh ấy?” Giọng nói theo đó cũng hạ thấp xuống, hiển nhiên là sợ lửa giận kia cháy lan đến mình.
Đây cũng là lý do tại sao từ trước đến nay, không ai đoán được bọn họ là huynh đệ ruột thịt.
Do đó, hắn không nói gì thêm, chỉ gật đầu đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Tài cán thế nào thì ta không biết, có lẽ là do hắn biếu lão tổ tông không ít bạc đấy.”
“Vung tay dời non lấp bể, hơi thở hóa sương mù,” một ngày nào đó, hắn nhất định phải đứng trên đỉnh cao quyền lực, khiến thiên hạ cúi đầu thần phục!
Lúc này, những người vây quanh Kiều Trung đều là các tiểu thái giám ở cấp dưới.
“Ai mà biết được? Nhưng đại nhân chắc không muốn thử vận may đâu, phải không?”
“Tay nắm vương tước, miệng xướng thiên hiến,” đây mới chính là cuộc đời mà hắn nên có!
Và con đường đó, chính là An Vương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn miễn cưỡng nở nụ cười:
Lúc này, Toàn Phương Đồng đang được Trần Lập mời đến một gian phòng trong Ty Lễ Giám. Gian phòng này là nơi Trần Lập dùng để làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày.
Giọng hắn đột nhiên hạ thấp, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh một vòng, rồi mới khẽ nói với Kiều Trung:
Toàn Phương Đồng đương nhiên biết Trần Lập đang khéo léo tâng bốc mình, nhưng hắn cũng không ngốc đến mức thể hiện rõ sự đắc ý.
Sau đó, hắn thu lại ánh nhìn, vẻ mặt thâm sâu khó lường, chậm rãi nâng chén trà lên, bình thản nói tiếp:
“Không gặp! Bảo hắn cút đi!”
Những năm qua, bề ngoài hắn có vẻ như bị chủ nhân Thọ Khang Cung áp chế, nhưng thực chất vẫn luôn âm thầm tìm đường lui.
“Hóa ra bệnh tình của An Vương…” Hắn lẩm bẩm, trong đầu không khỏi nghĩ đến chủ nhân Thọ Khang Cung.
“Là tiên đế hại hắn sao?” Trần Lập khẽ hỏi.
“Giả như hắn tự ra tay thì sao?”
Thái giám ở Ty Lễ Giám, địa vị tất nhiên cũng cao hơn so với những nơi khác.
Nhớ lại mấy ngày trước hồi kinh, huynh trưởng lại tiếp tục căn dặn từng lời từng chữ, trong lòng hắn không khỏi bực bội.
“Ca ta đâu? Hắn vẫn không chịu gặp ta sao?” Giọng điệu Toàn Phương Đồng lộ rõ vẻ bất mãn.
Nhìn thấy vẻ mặt không tin của Toàn Phương Đồng, Trần Lập bỗng hạ thấp giọng, nói khẽ:
Nếu không có chủ nhân Thọ Khang Cung, thì chỉ dựa vào tên tiểu tử miệng còn hôi sữa ở Càn Thanh Cung kia, hắn có gì phải e sợ chứ?
Trần Lập không giấu giếm, kể lại toàn bộ chuyện Tạ Thanh Nhai được dân chúng ở Ngọc Điền ca tụng, thậm chí còn quỳ lạy trước hắn.
Nhìn lại tiền triều, đã từng có lúc nội giám chấp chính.
Từ đó về sau, bên ngoài có Cẩm Y Vệ do một tay hắn nâng đỡ, bên trong lại có Đông Tây Xưởng giám sát, tất thảy đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Khi Trần Lập bước vào, liền thấy Toàn Phương Đồng đang đứng trước mấy chiếc bình sứ, chỗ này chạm một chút, chỗ kia v.uốt ve một chút. Nhìn từ phía sau cũng có thể thấy rõ sự tham lam trong ánh mắt hắn.
Chỉ tiếc rằng, hối hận lúc này cũng chẳng còn tác dụng, chỉ đành ngấm ngầm tức giận, thật sự đáng hận!
Chính vì chuyện này, ngày hôm sau hắn lập tức quay về Kế Châu, suốt bao năm chưa từng hồi kinh nữa.
“…còn mạng sống hay không?”
Trần Lập vừa nghe vậy lập tức không dám hó hé gì nữa, chỉ cúi đầu lắng nghe.
Đúng lúc này, từ xa có một vị thái giám phục sức chỉnh tề đang tiến vào Ty Lễ Giám.
Trần Lập hiểu ngay ý của hắn, vội lắc đầu.
Trần Lập vội cho người hầu lui xuống, rồi hạ giọng khuyên nhủ:
“Ngươi nghĩ xem, huynh đệ của tiên đế chúng ta nhiều như vậy, rốt cuộc đều c·h·ế·t như thế nào? Minh Hoàng sinh hạ bao nhiêu hoàng tử, nhưng cuối cùng chỉ còn lại ba người. Một là Tín Vương, huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ với tiên đế, từ nhỏ đã nâng đỡ lẫn nhau, và người còn lại chính là An Vương.”
“Sao nghĩa phụ lại đột nhiên nhắc đến chuyện này? Nếu để người của Thọ Khang Cung nghe thấy, ắt hẳn chúng ta sẽ không được tha!”
Hai người tiếp tục hàn huyên, khách sáo tâng bốc lẫn nhau một hồi, sau đó Trần Lập đích thân tiễn Toàn Phương Đồng ra ngoài.
Mặc dù người đến đều là tâm phúc của nghĩa phụ, nhưng những chuyện như thế này, biết càng ít càng tốt.
“Kiều công công.”
Khi biết tin, hắn mừng rỡ vô cùng, chỉ mong Tạ Thanh Nhai c·h·ế·t luôn ở Ngọc Điền.
Nếu như người Tạ Thanh Nhai cưới không phải là nha đầu nhà họ Từ, thì bây giờ chủ nhân của Thọ Khang Cung cũng không đến mức do dự thế này.
Theo bản năng, hắn cảm thấy chuyện này thật khó tin, nhưng nghĩ kỹ thì cũng không phải là không có khả năng.
An Vương năm nay đã ngoài năm mươi, dáng vẻ mập mạp, mặt trắng phúc hậu, thoạt nhìn rất hiền lành, thậm chí có chút nhút nhát.
Không ngờ Nam An Vương vừa đến Ngọc Điền, danh tiếng liền xoay chuyển, nhưng trong lòng hắn vẫn không mấy bận tâm đến chuyện này.
Toàn Phương Đồng chẳng có ý kiến gì, vốn dĩ hắn đến đây chỉ vì chuyện Tuần Diêm Ngự Sử, nếu có thể giành được thì dù bị mắng cũng đáng, nhưng nay miếng mồi ngon sắp tới miệng lại bay mất, vậy thì chẳng cần phải tiếp tục ở lại chịu thêm mắng mỏ làm gì.
Lúc này, Tào Đạt chợt cất giọng:
Thái giám thì sao chứ?
Đợi sau khi sự việc bại lộ, liền đẩy Vương thị ra gánh tội.
Trần Lập thản nhiên đáp:
Hắn vừa vặn nhìn thấy Trần Lập đang dẫn một người đàn ông mặc quan phục từ phòng làm việc bước ra, liền không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.
Dù phiền chán thế nào, hắn cũng không dám biểu hiện ra mặt trước huynh trưởng.
Lúc này nghe hắn nói vậy, người kia mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ta vô duyên vô cớ, sao lại đi đắc tội với mấy vị đại nhân này chứ?”
Toàn Phương Đồng dĩ nhiên không dám.
Trần Lập không trả lời thẳng mà hỏi lại:
Toàn Phương Đồng năm nay ngoài ba mươi, nhỏ hơn Tào Đạt tròn một giáp. Khi Tào Đạt bị bán vào cung, hắn thậm chí còn chưa ra đời.
Lúc ấy hắn còn đang cảm thán không biết ai xui xẻo đến mức phải đến nơi đó vào thời điểm này, nào ngờ lại nghe người ta nói, kẻ xui xẻo đó chính là tiểu tử nhà họ Tạ.
“Nghĩa phụ không lo bên Kế Châu sẽ cáo mật với chủ nhân Thọ Khang Cung sao? An Vương là kẻ giỏi nhất trong việc ‘gió chiều nào che chiều ấy’.”
Hắn không muốn để kẻ khác hưởng thành quả của mình, lại càng không muốn phải chịu cảnh thân đầu lìa khỏi cổ.
“Năm đó, khi An Vương vào kinh, ngự y từng bắt mạch cho hắn.”
Hắn làm sao không biết mục đích của tên đệ đệ ngu xuẩn kia?
“Vậy hôm nay đại nhân nên về trước?”
“Nhưng sau này ta phát hiện, những năm tiên đế còn tại vị, người đã không ít lần phái người đến Kế Châu thăm dò.”
Tào Đạt nhấp một ngụm, tâm trạng cũng dần dịu xuống, bèn hỏi:
Trần Lập lúc này đã không còn nghi ngờ gì nữa, lập tức lĩnh mệnh. Nhìn thấy có người tiến vào, hắn vội ngậm miệng không nói thêm.
Khi đó, chủ nhân Thọ Khang Cung muốn thử thăm dò An Vương, nên cố tình sai nghĩa phụ bày ra một màn ám sát.
Chính vì vậy, tuy Kiều Trung địa vị không cao, nhưng trong cung lại rất được lòng người.
Nghĩa phụ làm vậy, chẳng phải là “nuôi hổ gây họa” sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hễ Toàn đại nhân hồi kinh, nhất định sẽ đến bái kiến lão tổ tông. Mà cũng phải thôi, người muốn diện kiến lão tổ tông không thiếu đâu.”
Cục Thêu Công chuyên phụ trách chế tạo y phục trong cung, thoạt nhìn có vẻ không có địa vị gì lớn lao, nhưng thực chất lại vô cùng quan trọng.
Chương 100: Âm mưu
Đến nay, trong dân gian vẫn còn truyền lưu biệt hiệu “Vương gia béo tè ra quần”, ám chỉ vị An Vương này.
Nghe xong, Toàn Phương Đồng cũng không khỏi kinh ngạc.
Trần Lập mỉm cười, chẳng hề để tâm đến câu nịnh nọt kia.
Thế nhưng, trong lòng hắn lại đang nghĩ về những lời mà Thời Vũ cô nương đã nói với hắn khi nãy.
Lúc này, hắn liền nói với Trần Lập:
Không có con cái thì sao?
“Trần công công.” Hắn cười nói đầy khách sáo, rõ ràng rất hiểu vị trí của Trần Lập trong Ty Lễ Giám cũng như trong lòng huynh trưởng của mình.
Thực ra vừa rồi hắn đã nhận ra Trần Lập đối với Toàn Phương Đồng có phần khách khí khác thường, nhưng vẫn giả vờ không biết, tiếp tục làm ra vẻ mơ hồ hỏi:
Thế nhưng ca hắn lại không chịu để hắn ở lại kinh thành, nhất quyết điều hắn ra bên ngoài.
Bàn trà đã được bày sẵn điểm tâm và trà nước.
Nhưng nghe đến đây, hắn chỉ cảm thấy An Vương còn đáng sợ hơn cả người ở Thọ Khang Cung.
Khi Trần Lập tiến cung, An Vương đã sớm ở phong địa Kế Châu, vì vậy có một số chuyện hắn đương nhiên không rõ ràng.
“Tên ham tiền đến phát điên này, ta cho hắn không ít rồi, vậy mà còn chưa biết đủ sao!” Tào Đạt tức giận quát lên.
Là nghĩa tử được Tào Đạt tín nhiệm nhất, đồng thời cũng là người có tiếng nói lớn thứ hai trong Ty Lễ Giám sau hắn, tất nhiên gian phòng của Trần Lập không thể kém cỏi.
Nhìn thấy sắc mặt Toàn Phương Đồng lập tức tái nhợt, Trần Lập chậm rãi nhấn mạnh từng chữ:
Nghe vậy, sắc mặt Toàn Phương Đồng mới dễ coi hơn đôi chút.
“Nghĩa phụ đang bận.”
“Vậy thì phải nhờ công công giúp đỡ nhiều rồi.”
“Hối hận thay! Lẽ ra ban đầu không nên để nha đầu nhà họ Từ gả cho Tạ Thanh Nhai!” Tào Đạt thực sự hối hận, hối hận vì khi xưa chỉ vì một phút hả dạ mà đi sai một nước cờ.
Nghe thấy giọng nói của Trần Lập, Toàn Phương Đồng lập tức quay đầu lại.
Giờ chưa phải lúc trở mặt, Tào Đạt tự nhiên không muốn rơi vào cảnh thù trong giặc ngoài, đành tạm thời nhẫn nhịn mà nuốt giận vào lòng.
Người càng ở dưới đáy, càng khao khát có được một bộ y phục tử tế.
“Đó là Toàn đại nhân của Cục Dệt Giang Ninh, hiện đang nương nhờ dưới trướng lão tổ tông nhà chúng ta. Hôm nay chắc lại đến bái kiến lão tổ tông, nhưng nghe nói tâm trạng của lão tổ tông không tốt nên không tiếp hắn.”
Lời vừa buột miệng nói ra, hắn lập tức thấy hối hận khi bắt gặp ánh mắt của Kiều Trung, vội vàng dặn dò:
“Thực ra nghĩa phụ không để ngài làm chuyện này cũng là vì muốn tốt cho ngài.”
Trần Lập sững sờ.
Nhưng Tào Đạt thì lại biết rất rõ.
Kiều Trung vẫn giữ nụ cười trên mặt, lặng lẽ lắng nghe những câu chuyện phiếm của đám thái giám xung quanh.
“Ngự y nói, hắn không còn bao nhiêu thời gian nữa.”
Ngày hắn vào kinh, đã nghe được tin tức về Ngọc Điền.
“Tình cảnh thế nào?”
Trần Lập còn chưa kịp hiểu vì sao nghĩa phụ lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, thì đã nghe Tào Đạt chậm rãi nói tiếp:
Người hầu nghe vậy, do dự nhìn sang Trần Lập, không chắc mình có nên đi truyền lời hay không.
Đến khi hiểu ra ý tứ trong lời nói của nghĩa phụ, sắc mặt hắn lập tức đại biến.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.