Phù Vân Tác Tình Yêu
Zhihu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Chương 4
"Trước khi rời Đế Kinh, Nhị công tử nhà họ Việt đã nhờ ta chăm sóc mọi người. Nếu có chuyện gì, cứ đến tìm ta."
Tề Túc thu lại ánh mắt, lấy ra một chiếc khăn tay đưa ta:
Chẳng bao lâu sau, Tề Túc lại quay lại một chuyến.
"Không có!"
"Vân Dự cô nương."
"Ta không bỏ độc! Là ả tiện nhân kia hại ta!"
Văn Đạt bị quan sai đè xuống lục soát người, không tìm thấy bột thuốc, nhưng ống tay áo lại dính một lớp bột trắng rất rõ ràng.
"Sao càng ngày càng ít thế hả? Ngươi giấu tiền phải không?"
Tề Túc nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sắc bén như kim châm, giọng điệu chậm rãi mang theo ý thẩm vấn:
"Là ta hiểu lầm cô nương rồi. Cô nương cứ nghỉ ngơi, chờ lang trung đến cũng sẽ bắt mạch cho cô nương một lượt."
"Kết cục tệ nhất cũng chỉ là sau khi hành hình sẽ bị xung vào lao dịch, không có cơ hội quay lại báo thù các ngươi."
Làm xong, ta mới thản nhiên nói tiếp:
"Tẩu tẩu, thuốc ở đâu ra?"
Lại thêm một ngày trôi qua, ta đứng đợi Văn Đạt tại chỗ hẹn.
Ta cắn môi, tỏ vẻ không cam lòng:
Hắn trả lại số bạc đã lục soát từ người Văn Đạt cho ta, giọng điềm tĩnh:
Ta khẽ cong môi, đếm số đồng tiền trong tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vốn định tỏ vẻ yếu thế để khiến Tề Túc tin tưởng, nhưng không ngờ chỉ sau một khoảnh khắc đối diện, hắn đã quay đầu tránh đi ánh mắt ta.
Hôm sau, có tin Văn Đạt bị quan sai đánh mấy roi.
Ta sắc mặt tái nhợt, cảm giác đau quặn trong bụng càng thêm dữ dội:
Buổi tối hôm đó, vừa ăn xong chưa lâu, ta đang rửa bát bên bờ sông thì bên trại quan sai bỗng rộ lên náo động.
06
Rồi ta lặng lẽ đưa tay lau mắt, sau đó xoay người rời đi.
Đúng lúc này, một quan sai bước tới chắp tay bẩm báo:
Ta giật tay lại, lớn tiếng phản bác:
Ta thong thả giải thích:
Ta khẽ cười:
"Không có thuốc. Bột trên người hắn là bột mì."
"Vân Dự cô nương, có biết chuyện này là sao không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tề Túc chạy đến, khuôn mặt lạnh lùng gọi ta:
Việt Phong sững sờ:
"Hơn nữa, ta cũng đang đau bụng đến không chịu nổi..."
Quan trọng nhất vẫn là, sự sắp xếp của Việt Tiêu trước đó đã phát huy tác dụng.
Hắn liếc trái liếc phải, sau đó đưa tay ra đòi tiền.
Trong đám quan sai, bốn người đang ôm bụng lăn lộn kêu đau, nhìn kỹ lại, đều là những người đã trả tiền ăn trong mấy ngày qua.
"Đây là... chuyện gì vậy?"
Chương 4: Chương 4
Ta thản nhiên buộc chặt dây thừng, đồng tiền chạm vào nhau leng keng, giọng nhẹ như gió thoảng:
Nói rồi, ta chia số tiền thành ba phần, một phần giấu vào n.g.ự.c áo, hai phần còn lại bỏ vào tay nải và tay áo của Việt Phong.
Ta gắng gượng chịu đựng, từng giọt mồ hôi lớn từ trán lăn xuống.
Ta khẽ cụp mắt, giấu đi tia cảm xúc thoáng qua:
"Quan sai sẽ không g.i.ế.c hắn đâu, nhưng còn mấy ngày nữa mới đến Nam An trấn, nếu hắn vẫn chưa c·h·ế·t, chúng ta phải làm sao?"
"Nhưng đám quan sai đó rõ ràng bị đau bụng mà..."
*
"Nhớ kỹ cho ta! Ngày mai mà ít hơn hôm nay, lão tử cho ngươi biết tay!"
"Người của ta đã đưa hắn đến nhà lao ở huyện gần đây để thẩm vấn.
"Đưa đây!" Văn Đạt giật lấy mấy đồng tiền lẻ, không hài lòng đẩy ta một cái:
"Văn Đạt có ý đồ hãm hại quan sai, chờ cơ hội chạy trốn, nên sẽ không bị áp giải lưu đày nữa.
Ta cắn môi, đôi mắt hoe đỏ.
Ta che giấu ý cười, đưa tay ôm bụng, ra vẻ yếu ớt bước tới:
"Vâng, đa tạ Tề đại nhân." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Bạch hào không thể ăn chung với hồng hoa, nếu ăn cùng sẽ gây đau bụng dữ dội, nhưng không hề ảnh hưởng đến sức khỏe."
*
Hắn bị ghì chặt xuống đất, giãy giụa hét lên:
Chờ hắn đi khuất, Việt Phong mới lại gần, hạ giọng hỏi ta:
"Đại nhân! Đã tìm ra rồi! Có người tố giác thấy Văn Đạt bỏ thứ gì đó vào trong nồi!"
"Dẫn đi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Việt Phong có chút lo lắng:
"Đại nhân đang nghi ngờ ta bỏ độc?"
Đợi hắn đi xa, ta khẽ liếc về phía sau, nơi Tề Túc đang đứng cách đó không xa.
"Lúc nấu ăn, các đại nhân đều có mặt, bạch hào cũng do chính tay các đại nhân hái về, ta làm sao có thể hạ độc được?"
"Công tử cũng nên để lại cho góa phụ cô nhi bọn ta chút bạc phòng thân chứ!"
Ta trợn to mắt, kinh ngạc hỏi lại:
Tiền không phải của mình, đã lấy thì phải ói ra.
07
Tề Túc nhìn ta, như muốn trấn an:
"Tề đại nhân..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tề Túc giẫm mạnh lên lưng hắn, khiến hắn không còn cựa quậy nổi, chỉ có thể nằm bẹp xuống đất thở hổn hển.
"Không sao, có ta ở đây."
Hắn chửi bới vài câu rồi quay lưng bỏ đi:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.