Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 92

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92


Nàng nhìn thấymộtgương mặt xa lạ.

Lúc này Tống Diễm hạ lệnh, công tử trẻ tuổi đềukhôngmuốn rơi lại phía sau, tiếng thúc ngựa liên tục vang lên, chừng ba mươi con ngựa phóngđinhư bay. Nhưng mà Dương Thiệu bên cạnh cũngkhônghề động, Tống Diễm kinh ngạc hỏi: "Đô đốckhôngđisao?"

Nhìn gương mặt lạnh nhạt của vị Đô đốc này, Hứa Nham khó lòngkhôngghen ghét, bao đời triều đại làm gì có thần tử quyền lực ngập trời nào mà còn trẻ như vậy? Vứt tất cả nhóm lão thần, quan viên hiến dâng cả đời cho Đại Yên ra phía sau,khôngbiết vì sao Hoàng thượng lại tín nhiệm như vậy!

*đồng nghĩa với câu núi cao còn có núi khác cao hơn, mang ý nghĩa người giỏi còn có người khác giỏi hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kỷ Dao kinh hoảng: "...Ngươi có đaukhông? Có nghiêm trọngkhông?"

Nhưng vậy màkhôngđến...

*áo bào của vua.

Kỷ Dao ở phía xa nhìn thấy, thầm nghĩ Hứa Linh Nhi này quả nhiênkhôngthay đổi chút nào, kiếp trước làmmộtnữ phụ mạng về trời, kiếp này vẫn kiêu căng tự mãn như vậy. Bây giờ nghĩ lại, vận khí của mình quảthậtkhôngtệ,khôngphải ai cũng có thể sống lại, hơn nữa còn gặp được Dương Thiệu cũng sống lại.

Nàng nghiêng đầu nhìn Dương Thiệu.

Hai chữ đọc bên môi có chút lưu luyến, nàng chợt nhớ cho đến bây giờ nàng chưa kêu tên củahắn, mặc dù bất kính, cũngkhôngbiết vì sao đột nhiên nàng muốn gọi như vậy.

Kế hoạch củahắnrối loạn, lúc đầuhắnmuốn mượn cơ hội này khơi lên thù hận giữa Dương Thiệu và Hứa Nham, kết quả Dương Thiệu lạikhôngtham gia tranh tài, sắc mặt Tống Thụyâmu, càng cảm thấy người này khó nắm bắt,rõràng bằng tuổi mình, nhưng lại thông minh nhạy bén như vậy, giống như tất cả đều nằm trong dự tính củahắn.

"Ngươithậtsự..."hắngiận nàng cũngkhônggiận nổi, hận cũngkhôngthể hận,thậtlàmộtyêutinh phiền phức,hắncúi đầu xuống ra sức hôn nàng, "thậtdàithậtlâu, chính ngươinói."

Cảm thấy thời gian quá ngắn, Tống Thụykhôngmuốn Kỷ Dao băng bó nhanh như vậy, bỗng nhiênhắnnâng cánh tay, lộ ra vẻ mặt đau khổ.

anhhùng khó qua ải mỹ nhân, khóe miệng Tống Diễm cong lên, Kỷ tiểu thư này chỉ cườimộttiếngđãkhiến Dương Đô đốc vui vẻ như vậy. Nhưng mà có thể thấy được, chuyện tốt của hai người này dường như sắp đến rồi, vì thếhắnthở phàonhẹnhõm.

"Đúng vậy, nghenóiDương Đô đốc cũng diệt Hỏa Si ở núi Mã Lan như vậy."

"Cha, là ngựa c·h·ế·t hay lừa c·h·ế·t phải chờ kết quả mới biết, con cảm thấy conkhônghề thua kém bất kì nam nhân nào." Về phần cáccônương càngkhôngthèm liếc mắtmộtcái, Hứa Linh Nhi liếc Kỷ Dao, nghĩ thầm hôm nay nàng ta cũng mặc kỵ xạ phục màu đỏ, muốn tranh cao thấp hay sao? Đáng tiếc, loạicônương yếu đuối này căn bảnkhôngchịu đượcmộtkích, làm sao có thể so sánh với nàng? Hứa Linh Nhi thỉnh cầu: "Phái nữkhôngthua đấng mày râu, xin Hoàng thượng cho phép."

Nhớ đến Kỷ Dao từngnóimuốn ăn thịt rừng, Dương Thiệu cong môi, đây là nàng nhắc nhở mìnhđisăn cho nàng ăn đó à?

"Đúng vậy đó." Nàng khẽthìthầm, "Nếu như là Hầu gia, chẳng lẽkhôngnghĩ như vậy sao? Hầu giakhôngmuốnthậtlâu dài với ta sao?"

"..." Dương Thiệunóikhẽ, "Kêu thêmmộttiếng."

Mặt bị gió lớn táp vào, Kỷ Dao hoàn toàn cảm nhận được cái gì gọi là nguy hiểm, nàng nhớ lại những gì La phu nhânđãdạy, cúi người như muốn dán lên lưng ngựa, giảm bớt áp lực xung quanh, cùng lúc đó thả lỏng dây cương ngựa. Thế nhưng ngựa đennhỏvẫnkhôngnghe lời, lúc đầu nó rất dịu dàng ngoan ngoãn, vậy mà bây giờ giống như bị điên.

thậtlàmộtcon mèo ham ăn.

Dương Thiệu nhất địnhsẽtới cứu nàng.

Kỷ Dao quay đầu lại, nhìn thấymộtcon ngựa đen, trong lòng vui mừng,đangđịnhnóichuyệnthìthấy Dương Thiệu nhảy xuống ngựa,mộttay nắm lấy cổ tay của nàng: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đây là ai?"

Chẳng trách ngày đó nàng nghe Binh bộ Thượng thư Tần Ứng Xuânnóivới phụ thân nàng, muốn phụ thân nàng quản lí Tam Thiên doanh, ý đồ có thể áp chế Dương Thiệu, tránh việc tất cả binh mã đều nằm trong taymộtngười, ngày nào đó có lòng dạ xấusẽchiếm toàn bộ Đại Yên.

Nhìn xem, màu ngựa cưỡi cũng giống nhau, trong lòng Hứa Linh Nhi nổi nóng, quay đầu ngựa lại, trút giậntrêncon mồi.

Thấy nàng ngoan ngoãn, Dương Thiệu đưa tay ôm eo nàng, bỗng nhiên lại hỏi: "thậtsựngươikhôngbiết vị công tử vừa rồi?"

"Đừng giả bộ, ta thấy hết rồi, chẳng tráchkhôngthèm ngựa của ta." Thẩm Nghiên cười hì hì, "Dương Đô đốc săn thỏkhônglẽkhôngphải cho ngươi ăn?"

Giọngnóicủa nàng dịu xuống: "Vậy chỉ khi có ngươi bên cạnh ta mới cưỡi đượckhông?"

Ở phía xa cómộtcon thỏ vọt ra ngoài cực nhanh,hắnthúc ngựa đuổi theo, phi như bay lấy tên lắp vào, từ xa mấy chục trượngđãbắn trúng nó.

Nàng khẽ phát ra tiếng, tiếp tục thúc ngựa, cố gắng thểhiệnra tư thế oai hùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ngươi làm được sao? Làmkhôngđược, tasẽkhôngcho ngươi mượn ngựa."

đisăn kết thúc, đám người quay về kinh thành, Kỷ Dao thấy Giang Vô Hồi tặng con thỏ cho Thẩm Nghiên, dường như kĩ năng cưỡi ngựa bắn tên củahắncũngkhôngkém, bắn được bốn con thú.

QuảthậtHứa Linh Nhi rất liều lĩnh, phi như bay, liên tục cài tên,đãbắn trúng hai con thỏ rừng, những công tử kiakhôngkhỏi lớn tiếng khen hay, đôi mắt đẹp của nàng xoay chuyển, lúckhôngpháthiệnDương Thiệu, trong lòng thất vọngmộthồi, vốn dĩ còn muốn tranh hơn thua vớihắn, đến lúc đó chắc chắn Dương Thiệusẽbị nàng khuất phục.

Tâm phúc Vương Hi bên cạnh cũng cải trang hỏi: "Hôm nay Dương Đô đốc và Diên An hầu đềukhôngđisăn, điện hạ thấy nên thế nào?"

Tống Thụy giơ tay lên, cánh tayâmthầm dùng lực, máu trong lòng bàn tay lại chảy ra.

Mặt Kỷ Dao đỏ lên: "Ngươinóicái gì đó?"

Áo bào tím rực rỡ dưới ánh mặt trời, lấp lánh những chấm sáng trắng, Hứa Linh Nhi nhìn thấyhắn, tinh thần kích động, vừa khéo nhìn thấymộtcon hươuđangbị đám người vây đuổi, nàng lấy tên từ phía sau lưng ra, liên tục nhắm chuẩn, bắn tên ra ngoài. Nhưng mà lại đến chậm, ngay thời điểm mũi tên muốn đâm vào thân thể nóthìcómộtmũi tên nhanh hơn, chuẩn hơn bay tới, bắn con hươu ngãtrênmặt đất.

Dương Thiệukhôngtrả lời, im lặngmộtlát rồinói: "Sau này ngươikhôngđược cưỡi ngựa nữa." Đều dohắnkhôngtốt, dù sao đây cũng là chuyện nguy hiểm,hắnnên ngăn cản nàng.

Dáng vẻđisăn vừa rồi củahắnnàngđãnhìn thấy, cảm thấy lúc bắn tên vô cùng động lòng người, trong lòng ngọt ngào, ngoài miệng lạinói: "khôngđủ, tađãnóiđều muốn hết." Trước kiahắnkhôngcho nàng, nàng muốn đền bù, nào là hươu, lợn rừng, tất cả đều muốn.

"Chỉ là vết thươngnhỏ." Tống Thụy thấy nét lo lắngtrênmặt nàng, trong lòng ấm áp, Kỷ Dao chưa từng dịu dàng vớihắnnhư vậy,hắnlấy ramộtcái khăn phủ lêntrênbàn tay, mới vừa đụng vàothìlập tức nhăn mày, "Được rồi, ta cómộtcái tay cũngkhôngtiện..."

Tống Diễm cười tủm tỉm: "khôngcần gò bó, trẫm và ngươikhôngphải gặp mặt lần đầu tiên, ngươi ở bên cạnh xem săn bắn với trẫmđi."

Như vậy có chút khó khăn...

Nàng đẹp như vậy, lại còn quyến rũ người, cũng vìhắnmà rực rỡ, Dương Thiệu hiểu được hành động này của Tống Diễm có ý gì, có chút cảm kích. Nhưng mà đem Kỷ Dao đến bên cạnh như vậy, chỉ khiến trong lònghắnngứa ngáy hơn, hậnkhôngthể ôm nàng lên lưng ngựa.

cônàng này từ ánh mắt cho đến lờinóiđều toát lênsựnũng nịu, khóe miệng Dương Thiệu cong lên, dùngâmthanh chỉ có hai người nghe thấy: "Vậy ngươi qua đây."

Dương Thiệu nhìn về phía Tống Thụy, thấy gương mặthắnlạ lẫm,khôngcó chút ấn tượng nào,âmthầm tự trách vừa rồi sơ suất, sớm biết vậyđãkhôngcho Kỷ Daođi, thế nhưng ai lại hại nàng?hắnkhôngtin chuyện con ngựa này bị hoảng sợ, đó là ngựa được lựa chọn tỉ mỉ.

Có người kêu lên: "Là tên của Dương Đô đốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

đanglúc suy nghĩ lung tungthìnghe phía sau vang lên giọng củamộtnam nhân lớn tiếngnói: "Tiểu thư, ngươi đừng hoảng hốt, ta lập tức tới ngay."

đangnghĩ tới nghĩ luithìbỗng nhiên con ngựa dưới người run rẩymộttrận, nàngkhôngkịp phản ứng, ngựa phi ra ngoài chẳng khác nào mũi tên.

Lần sauhắnđimộtmình với nàng, muốn cái gì cũng được.

Dương Thiệuđãquay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt trầm tĩnh nhưng khóe mắt chân màykhônggiấu được vui vẻ, hòa tan ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn củahắn.

"Sao lại giải thích?"hắnnhíu mày đề phòng.

Giữ lại đó về sau từ từnói, Tống Thụy cong môi, kể từ ngày hôm nay Kỷ Daosẽnhớhắn, cũngsẽbiết ơnhắn.

*ra tay trước chiếm được lợi thế.

"Ừm." Nàng đáp lạihắn,mộtlát saunói, "Dương Thiệu..."

"hắnđãcứu ta mà, lại còn bị thương, ta chỉ thuận tay giúp thôi." Kỷ Dao ngửi được mùi giấm, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đenâmu của nam nhân, "Ngươikhôngvui à?"

Tống Thụy luôn theo dõi Kỷ Dao, mãi mới chờ được lúc Dương Thiệukhôngở bên cạnh nàng, tất nhiên là muốn tiên hạ thủ vi cường*.hắnthúc ngựa tới gần, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy dây cương, dùng sức kéomộtcái.

thậtkhôngdễ dàng đối phó, Tống Thụy trầm ngâm.

Kỷ Dao chuẩn bị xuống ngựa hành lễ.

hắnthúc ngựa đến gầnmộtchút,nhẹgiọngnói: "Lạnhkhông?"

Kỷ Dao bịhắnhôn đến thở gấp.

Dương Thiệukhôngnóilời nào, trực tiếp đặt nàngtrênlưng ngựa, sau đó cũng xoay người ngồi lên, cúi đầu chặn miệng của nàng.

khôngphải bị bệnh chứ?

trêntuyếtmộtmảng đỏ tươi, Kỷ Dao thấy giống nhưhắnnghiêm trọng hơn, vội vàng băng bó lại chohắn: "Chắc làsẽnhanh chóng có người tìm tới, ngươi chịu đựngmộtchút, chờ về đến thành khám đại phu..." Vừa dứt lời lập tức nghe đượcmộttràng tiếng vó ngựa, tựa như đá lớn đập vào mặt đất, trong chớp mắtđãđến phía sau lưng.

trênnền đất phủ đầy tuyết trắng,hắncưỡi ngựa đen càng dễ thấy, khí thể uy phong khắp người đến mức lấn át Tống Diễm bên cạnh. Cứ như vậy xem ra, bỏđilong bào* kiathìkhôngphân biệt được ai là vua ai là thần.

Nhưng Thẩm Nghiên vẫnkhôngnhận.

Dương Thiệukhôngđisăn, Kỷ Dao cũng rất khó hiểu, cưỡi ngựađitheo phía sau, Tống Diễm thấy vậynhỏgiọngnóivới Khương Xuânmộtcâu, Khương Xuân lập tức truyền lời để Kỷ Dao đến đây.

"Dù gì cũng uống rượu ở quán rượu, coi như cảm ơn Thẩm tiểu thư."

nóira cũngkhôngphải nàng thích Dương Thiệu bao nhiêu, chẳng qua là cảm thấytrênđời này chỉ có nam nhân đó mới có thể xứng với nàng, kết quả bị Kỷ Dao nhanh chân tới trước.

Nàng là đặc biệt đến xem Dương Thiệu,khôngcó hứng thú gì với người khác, kết quả đến đây,hắncũng đứng quan sát.

Hứa Nham bỏ ý nghĩđisăn, chỉ có thể trông cậy vào congáicó thể khiến phủ Diên An hầu vẻ vang, đó là trưởng nữ của ông, phía sau chỉ có con trainhỏchưa thể cưỡi ngựa bắn tên.

"khôngcần khách khí." Tống Thụy xuống ngựa, đến đỡ nàng.

Hành động của hai người hoàn toàn lọt vào mắt Hứa Linh Nhi, tay của nàng vô thức nắm chặt roi ngựa, chẳng trách đột nhiên Dương Thiệu chạy tới săn,thìra là cho Kỷ Dao.

Nàng chủ động quàng lên cổ củahắn: "Tathậtsựkhôngbiếthắn, ta cũngkhôngthíchhắn, mới vừa rồi là bởi vì cảm khích nên mới vội vàng giúp..."

"Sợ ngươi tức giận đó, ở chỗ này nhịn chếtthìlàm sao bây giờ?" Kỷ Dao chọt chọt ngực củahắn, "thậtra vừa rồi ta đều nghĩ đến ngươi, lúc con ngựa kia điên cuồng chạy nhanh, ta sợ mình c·h·ế·t rồi, ngươisẽđau lòng. Ta liền nghĩ takhôngthể c·h·ế·t, ta chỉ vừa ở chungmộtchỗ với Hầu gia..."

"Hôm nay có thể được mở rộng tầm nhìn."

mộtcônương mà có bản lĩnh như thế đúng là hiếm thấy, Tống Diễm vẫn gọi nàng tới thưởngmộtphen. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kỷ Dao nghĩ thầm thôi xong rồi,khôngbiết mình có thể chống đỡkhôngngã xuốngkhông? Hôm nay nàng có bỏ mạng ở đâykhông?

Nếukhônglấy bộ mặtthậtđối mặt, chỉ sợ nàngđãsớm trốnthậtxa.

Sắc mặt Dương Thiệu cực kì nghiêm túc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

thậtlà muốn đưa bàn tay vào lòng bàn tay củahắn, đểhắnche chở cho.

"Sao vậy?" Kỷ Dao sững sờ, "Cánh tay ngươi cũng bị thương à?"

Dương Thiệu cầm theo thỏ rừng đến thẳng trước mặt Kỷ Dao, rung rungmộtcái rồi nhướng màynói: "Như thế nào, đủ ăn chưa?khôngđủthìcònmộtcon hươu."

Bởi vì ngay từ lúc đầu, Kỷ Daođãrất chán ghéthắn.

hắnlà gì của Kỷ Dao mà muốn trả? Tống Thụy thấy Dương Thiệuđanglấy lòng Kỷ Dao, săn thỏ rồi cho, thế nhưng Kỷ Dao cũngkhôngthíchhắn.

hắnkhôngcó ý so tài.

Từ xa nhìn tới, hai ngườiđisong song với nhau, vô cùng thân mật, hơn nữa màu ngựa cưỡi cũng giống nhau, trong lòng Tống Thụy giật mình, nghĩ thầmkhôngbiết Dương Thiệu và Kỷ Daođãcó cái gì rồi? Chuyện nàykhôngthể nào,hắncòn nhớrõ, ở trong Tạ phủhắntừng bắt Kỷ Dao lại hỏi, nàngnóinàng từ chối Dương Thiệu và Tống Vân chỉ bởi vìkhôngthích, cho nên nhất định là Dương Thiệu muốn lợi dụng Tống Diễmđãđoạt được Kỷ Dao...

hắngiật mình, nghĩ thầm Kỷ tiểu thưđangcười với người nào vậy?khôngphải là Dương Đô đốc đó chứ? Vì vậy nghiêng đầu quan sátmộtchút.

"Ừm."

Những năm qua Diên An Hầu này cũng lập được công lớn, Tống Diễm nghĩ thầm, hiếm có được congáicủa ông ta còn biết cưỡi ngựa bắn tên: "Trẫm đồng ý cho ngươi, nếu như ngươi có thể đoạt hạng nhất, trẫm đối xử như nhau." Nhưnghắncũngkhôngtin có kết quả đó,mộtđám nam nhi để mặtđiđâu?

"Có hào phóng ta cũngkhôngcần." Thẩm Nghiên nhìn Kỷ Daomộtcái, trêu ghẹonói: "khônggiống như vài người, cho dù là muốn thỏ, muốn hươu cũngkhôngviệc gì."

*khônglàmkhônghưởng,khôngcó côngkhôngnhận lộc.

Loại tâng bốc này Dương Thiệukhôngthèm để ý,hiệntại nghe nhiều lắm rồi, cho dù là tốt hay xấuhắncũngkhôngđể trong lòng.

"khôngcó." Nghe hợp tình hợp lý, mặc dù nam nhân kia có chút kì lạ, nhưng Kỷ Daonóicũngkhôngsai, là dohắntới chậmmộtbước.

Hơi ngứamộtchút, khóe miệng Kỷ Dao cong lên: "Đột nhiên ta cảm thấy tên Hầu giathậtlà dễ nghe."

Nàng im lặng lui ra.

Đám ngườiđisăn phía trước khí thế hùng hổ, thúc ngựa xua đuổi thú vậtẩntrốn, bọn chúng trốn đông trốn tây, lưu lại vô số dấu chântrênnền tuyết, những con nhát gan càngkhôngtìm được đường, lẻn ra phía sau, bọn họ thi nhau cài tên đuổi theo, bởi vì Tống Diễmđangở đây cho nên càng nỗ lực.

Nàng nhìn Dương Thiệumộtcái.

Chương 92

Nhiều người ở đây như vậy, Kỷ Dao bĩu môi.

Cuối cùng cũng ngừng, Kỷ Daonhẹnhàng thở ra: "Đa tạ công tử."

Ánh mắt Dương Thiệu sâu thẫm: "Đợt lần tới bù lại cho ngươi."

Mặc dùkhôngquen nhưng đó cũng làmộtcọng cỏ cứu mạng, Kỷ Dao vộinói: "Cảm ơn công tử, xin hỏihiệntại ta nên làm như thế nào?"

Miệngkhôngthừa nhận, nhưngkhôngbiết tức giận như thế nào đâu, Kỷ Dao hiểu cho dù Dương Thiệuđãđứng ở đỉnh cao quyền lực, thậm chí Hoàng thượng cũng coihắnlà ân sư, nhưng mà trong lònghắnlạikhônggiống như vậy, có lẽ chỉ vừa chạm vào liền chảy máu,sẽđau, bởi vì từng bị nàng đâm bị thương.

Nàngthậtsựkhôngbiết tên tuổi công tử này, nghĩ chắc chỉ đơn giản là cứu người, nếukhôngKỷ Dao cũngthậtsựkhôngnghĩ ra được lý do gì. Nàngnói: "Ngươi nhớ đến khám đại phu... Đúng rồi, ngươi còn chưa cho ta biết tên."

"Vâng." Trần Tố nhận lệnh.

"A." Kỷ Dao kinh hãi,khôngnóira được câu nào.

Trong lúc buồn bực, Hứa Linh Nhi quay đầu nhìn quanh, thấy Dương Thiệuđangchậm rãi cưỡi ngựa với Hoàng thượng.

Kỷ Daokhôngnén được vui vẻ, ánh mắt lại rơi lên người Dương Thiệu, ước gì có thể cưỡi ngựa song hành vớihắn.

Dương Thiệu kéo cương ngựamộtcái, phi ra ngoài.

Tiểucônương ở rất gần, rũ mắtthìcó thể thấy lông mi cong lên của nàng, còn có ngón tay trắng nõn gần ngay trước mắt, động tác khéo léo giống như lông vũ lướt vào tim củahắn, khiếnhắnrun rẩymộthồi, sau đó lại khó chịumộtlúc.hắncũng chỉ có thể dùng biện pháp này mới có thể tiếp cận Kỷ Dao.

Nàng thúc ngựa đến phía trước đứng chung với những công tử trẻ tuổi.

Lời này vừanóira, Diên An hầuđangchuẩn bị xuất phát đỏ mặt lên.

"Dương Thiệu."

Vẫn hiền lành giống như trước kia, nhưng bây giờ Kỷ Daođãsuy nghĩ kĩ càng, làm gì có việc Tống Diễm sống lại lôi kéo Dương Thiệu,rõràng là Dương Thiệu nâng đỡ Tống Diễm leo lên ngôi Hoàng đế, khó tráchhắnquyền cao chức trọng như vậy.

Nhìn thấykhôngcòn sớm nữa, Tống Diễmđangđịnh phất tay ra lệnhthìthấymộtvịcônươngđilên phía trước, cách khoảng cỡmộttrượng rồi hành lễ: "Hoàng thượng, tiểu nữ chính là congáicủa Diên An hầu Hứa Nham, xin Hoàng thượng cho phép tiểu nữ cùng tham giađisăn, tiểu nữsẽkhôngkhiến Hoàng thượng thất vọng."

Nam nhân dịu dàng hôn, con ngựa dưới thân chở hai người chậm rãiđivề hướng cổng thành.

Hứa Linh Nhi cắn môi, vừa tức giận vừa khâm phục.

Nếu nàng c·h·ế·t rồi, Dương Thiệu đau lòng cỡ nào!

Dương Thiệu vô cùng nổi bật, thời điểmhắnra tay cáccônương đều nhìn chằm chằm, sau đóhắncầm theo con thỏ quay vềnóichuyện với Kỷ Dao, nàng lập tức nghe cáccônương kia bàn tán, đều vô cùng ghen tị. Kết hợp với chuyện lúc trước,khôngkhó đoán được.

"Làm sao có thể,hiệntại ta cũngkhôngcó kẻ thù nào." Kỷ Dao thầm nghĩ, nhiều nhất chỉ là Hứa Linh Nhi, nhưng lúc đó nàng takhôngở gần mình.

"Có lẽ vừa rồi trật tay," Tống Thụy cười khổnói, "Kĩ thuật cưỡi ngựa của takhônggiỏi, cũng chỉ là mạo hiểm cứu tiểu thư, may mắnkhôngxảy ra chuyện gì, nếukhôngchỉ sợ lại hại tới tiểu thư."

Nàng quay đầu nhìn lại, Dương Thiệuđangngồitrênlưng ngựa, vẫn chưa hạ cung xuống.

"Việc nàykhôngcần nhắc tới." Tống Thụy hạ giọng, "Kỷ tiểu thư cũngkhôngcần để ở trong lòng." Quay người lên ngựa, "Kỷ tiểu thư, ngày khác gặp lại." Dương Thiệuđangở đây,hắnkhôngdámnóinhiều, sợ bị nhìn ra manh mối.

CongáiDiên An hầu? Tống Diễm nhìn nàngmộtcái, thấy nàng trang bị đầy đủ, có chút tò mò: "Ngươi biết cưỡi ngựa bắn tên à?"

Lúcđangsuy nghĩ, Kỷ Daođãcưỡi ngựađiđến bên cạnh, Tống Diễm thấy nàng hướng về phía này cười, xua tan mọi rét lạnh của mùa đông.

khôngđược, nàngkhôngthể c·h·ế·t.

Bàn tay bị dây cương gây thương tích lộ ra, đúng là cómộtvết thương rất sâu, từng giọt máu chảy xuống.

Mặt Kỷ Dao nóng lên, có chút xấu hổ, nhưng Thẩm Nghiên là bạn tốt của nàng nên nàngkhôngmuốn giấu diếm nữa, nhìn trái nhìn phảinóivới nàng: "Ơ, sắc trời càng tối càng lạnh đó, vẫn nên đội mũ lên thôi."

Thấyhắnvừa rờiđi, Kỷ Dao định hỏi Dương Thiệu chuyện con ngựathìđột nhiên thân thể bay lên, sau đó bịhắnbế lên. Nàng kêu lênmộttiếng, ôm lấy cổ Dương Thiệu: "Ngươi làm gì vậy?"

Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của mình, Kỷ Daonói: "Ta giúp ngươi." Nàng cầm khăn, quấn vòng quanhtrênbàn tay củahắn.

Lúc haicônươngđangnóichuyệnkhônghề biết nguy hiểmđangtới gần.

"Có." Kỷ Daonói, "Lạnh muốn c·h·ế·t."

Thẩm Nghiênnói: "Giang công tử vất vả bắn được, ta vô công bất thụ lộc*."

Nhưng Hứa Linh Nhi nhụt chí, cảm giác mình bị Kỷ Dao làm phân tâm, nếu như hôm naykhôngcó nàng ta ở đây, nhất định mìnhsẽthểhiệntốt hơn.

Giang Vô Hồi cũngkhôngép buộc.

"Đây là..." Kỷ Dao cũngkhôngbiết đây là ai, "Vị công tử nàyđãcứu ta, nếukhôngchỉ e rằng tasẽngã bị thương."

Vừa rồihắnnóivài câu với Tống Diễm rồi muốn đến gặp Kỷ Dao, dự định cùng nhau trở về Kỷ gia, kết quả lại nghe xảy ra chuyện,hắnvội vàng tìm kiếm, vừa khéo nhìn thấymộtmàn này.

Được Dương Thiệu nhắc nhở, đám người tiếp tục vội vàng truy đuổi con mồi.

Thẩm Nghiên cũng ngây ra, nàng chỉ mới học cưỡi ngựa, nhìn thấy ngựa của Kỷ Dao phi nhanh như vậythìvô thức đuổi theo, thế nhưngthậtsựđuổikhôngkịp, kỹ thuật của nàngkhôngđủ giỏi, nóng lòng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.

Kỷ Dao hỏi thăm: "Có phải bị bệnh haykhông?"

hắnnhướng mày, đặt con thỏ xuống lưng ngựa.

hắncứng đờ, ngón tay bên hông siết chặt: "Lại dám gọi tên ta?"

Ông ta vốn dĩ còn muốn thểhiệntrước mặt, kết quả Dương Thiệu lạikhôngđi,hắnlàmộtlão tướng năm nay gần bốn mươi tuổi còn tranh đoạt được gì nữa.

Tống Thụy vội vàng đỡ lấy eo của nàng, mặc dù cáchmộtlớp áo choàng nhũng cũng có thể cảm nhận được vòng eonhỏnhắn bên trong.

Tiếp tụcmộttràng khen hay của đám người, Dương Thiệu xuống ngựa cầm con thỏ trong tay, cười nhạtmộttiếng: "Thêm đồ ăn ban đêm mà thôi, các ngươi tiếp tụcđi."

"Vậykhôngđược." Kỷ Daonói, "thậtvất vả lắm ta mới học được."

Cuối cùng lúc đếm, bắn trúng sáu con, nhưng mà sơn ngoại hữu sơn*, rốt cuộc vẫn bị Vĩnh Gia hầu đoạt hạng nhất.

Tiểucônương vừa có mặt cũng hấp dẫnsựchú ý của Tống Diễm, nghĩ thầm khó tránh Dương Thiệusẽyêuthích, Kỷ tiểu thư nàythậtsựcàng lớn càng xinh đẹp, cũngkhôngbiết quan hệ giữa bọn họ như thế nào rồi? Nếu như Dương Đô đốc còn chưa cưới được, nhất địnhhắnsẽban hôn, nếukhôngsợ rằng Kỷ tiểu thưsẽbị nam nhân khác cướpđi.

Đôi mắthắnlướt qua khiến gò má nàng đỏ lên, Kỷ Dao cụp mắt: "Vậy cũng được."

"Hơn phân nửa là bị động tay chân."

Mà công tử này, sao lại vừa khéo cứu được Kỷ Dao? Dương Thiệu kéo Kỷ Dao ra sau lưng, lạnh nhạtnói: "Phần nhân tình này, Dương mỗ nhất địnhsẽtrả lại."

Đáng ghét, làm sao qua được?

Kỷ Dao liên tục gật đầu.

Ngựahắncưỡi cao to, cho dù ngựa của Kỷ Daođangđiên cuồng nhưng cũng đuổi theo kịp, bây giờ dùngmộtlực lớn mạnh mẽ kéo lấy dây cương, miệng con ngựađangsống sờ sờ bị kéo ráchmộtđường, con ngựa kia bị đau, rú lênmộttiếng, hai chân trước hất lên, suýt nữa hất văng Kỷ Dao.

Trước kia hai huynh muội Kỷ gia đắc tội Hứa Linh Nhi ở Ngọc Mãn Đường, Hứa Linh Nhi có phầnkhôngưa Kỷ Dao, sau đó cũng gặp mặtmộtlần ở phủ trưởng công chúa Thọ Xuân, lúc đó Kỷ Dao phát cháo còn được khen ngợi, nhưng Hứa Linh Nhi vô cùng khinh thường,khôngngờ lại gặp lần nữa, Kỷ Daođãđược Dương Thiệuyêuthích!

Nàng xếp hạng ba.

Thẩm Nghiên cười khúc khích.

Mặc dùhắncũng là người trẻ tuổi, nhưng ngồi ở vị trí cao, cònđiđoạt hào quang này làm gì? Cái nàykhônggiống với thú vuiđisăn chung với Vĩnh Gia hầu. Dương Thiệu cười cười: "Vi thần vẫn nên ở bên cạnh Hoàng thượng xem quá trình săn bắn thôi."

"nóicũng lạ,khôngbiết có phải con ngựa này bị bệnh haykhông," Kỷ Dao nhăn mày, "Mấy ngày nay vẫn rất tốt... Tóm lại cảm ơn công tử, chờ về đến kinh thành, ta nhất địnhsẽbáo đáp công tử." Ngừngmộtlát, "Xin hỏi công tử họ gì,đangở chỗ nào?"

Nhìn thấy cảnh tượng này, Kỷ Daonói: "Sao Hầu giakhôngđisăn?"

Đôi mắt Tống Thụy nheo lại.

"Vậy mà ngươi còn băng bó chohắnta?" Lúchắnnhìn thấy, cảm thấy trong lòng tức giận như lưỡi gươm ra khỏi vỏ.hắnkhôngmuốn Kỷ Dao đến gần bất cứ nam nhân nào, chứ đừngnóiđến động tác thân mật như vậy.

Nhìnhắnrờiđi, Kỷ Dao cưỡi ngựa quanói: "Giang công tử này đúngthậthào phóng."

Lònghắnhoàn toàn mềm nhũn.

Cho dù trước mặt là núi đao biển lửa, chỉ cầnmộtcâu của Kỷ Daohắncũngsẽkhôngkiềm được mà nhảy xuống.

Dương Thiệu ngẩn ra, ánh mắt dịu xuống như nước: "Ngươithậtsựnghĩ như vậy?"

Hứa Linh Nhi mừng rỡ: "Tạ ơn Hoàng thượng."

May mắn Trần Tố đến, Dương Thiệu mới buông nàng ra,nói: "Dắt con ngựa của Kỷ tiểu thư về kiểm tra cẩn thận!"

khôngđợi nàng trả lời, Hứa Nham từ bên cạnh bước ra: "Tiểu nữ l* m*ng, xin Hoàng thượng thứ tội! Công phu mèo cào ba chân này của con bé chỉ sợ..."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92