Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 78
Thấy cảnh này, Trần Viện vung tay áo rời khỏi ban công.
Trong lòng Trần Viện chấn động, cắn môinói: "khôngbiết vì sao Hầu gia lạinóinhư vậy?"
Nàng thựcsựkhônghiểu tại sao Dương Thiệu lại thích tranh hoa sen của Kỷ Dao,khôngthể nào so sánh được với tranh của nàng, chẳng lẽ tin tức bị lộ ra ngoài? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
hắnbiểu lộ thờ ơ, khiến Trần Viện sinh ramộtloại ảo giác, giống như Dương Thiệu cũngkhôngthích Kỷ Dao, nàng nghĩ thầm có lẽ mình hiểu lầm, vì vậy có chút vui vẻ.
Khôi phục lại nét mặt tươi cười, Kỷ Chương hỏi: "Con bán được tranhkhông?"
Kỷ Dao đau đầu.
Hai cha con vừanóivừađilên phía trước, đến bên ngoài Trúc viên, nhìn thấymộtngười đàn ông trẻ tuổi đứng ở phía đối diện, trong tayhắncầmmộtbức tranh, lớn lên cao gầy tuấn tú như chi lan ngọc thụ*.
Cáccônương ăn mặc trang điểm lộng lẫy đều rời khỏi Trúc lâu, tựa như hoa tươi ngày xuân, hoa khoe màu đua sắc, ganh đua sắc đẹp, nhưng cũng như nước chảy thoáng qua trước mắt,khôngmảy may lưu lại vết tích.
Tất cả cáccônương đều bất ngờ, Trần Viện có nỗi khổkhôngnóinên lời, còn giả vờ phong độ chúc mừng Kỷ Dao.
Kỷ Dao nhìn bức tranh ở trong tay Trần Tố phía sau, nghĩ thầm Dương Thiệuthậttinh mắt, trước kia sao nàngkhôngbiếthắncũng thích sen phật thủ? Bây giờ nhờ phúc củahắn, chọc Trần Viện tức gần c·h·ế·t.
"Tài nghệ của Kỷ tiểu thưthậtsựcó bước tiến triển nhảy vọt."
Trần Viện nhắm hai mắt lại: "Mẫu thân, Thái phu nhânnóigì với ngài vậy?"
rõràng lúc du xuân, Dương Thiệu chẳng thèm ngó ngàng tới Kỷ Dao...
Ngón tay Từ Lang nắmthậtchặt, nghĩ đến mẫu thân mìnhđãnói, nếu thích vẫn nên sớm định ra, dù sao tuổihắncũngkhôngcònnhỏnữa.
Xấu hổ được xóađimộtcáchnhẹnhàng, Kỷ Dao tự nhiên có thể tiếp lời: "Đúng vậy, mọi chuyện phụ thân ta đều bàn bạc với ông ấy."
Nhớrõtháng ba lúc du xuân,hắncũng bắt gặp Từ Lang và Kỷ Dao ở chungmộtchỗ, lúc đó, suy nghĩ g·i·ế·t Kỷ Dao cũng có, chỉ là đem hận ý giấu trong lòng, mãi cho đến ngày đó mới phát tác.
Từ Lang khẽ cườinói: "Mã đại nhân là đồng Tri phủ phủ Thuận Thiên à? Ta nghe phụ thân tanói, Kỷ đại nhân và ông ấy rất hợp nhau."
"Được." Kỷ Daokhôngnóicho ông biết bán cho người nào.
Cuối cùng ông cũng hiểurõvì sao vợ ông lại tức giận con trai mình như vậy!thậtsựquá bắt bẻ, nhiềucônương như vậy màkhôngcó người nào tốt à?
"Có bản hầu nghĩ như vậy,khôngđủ sao?"hắncười nhìn nàng,"Ngươi còn muốn ai cũng nghĩ như vậy chứ?"
"Cho dù là vậy, nếukhôngphải nhờ Hầu giathìcũngkhôngcó người quan tâm, dù sao sen phật thủ kia cũngkhôngđẹp mắt, rất nhiều phu nhânkhôngthích."
"Từ công tử." Kỷ Chương thấy bức tranh trong tayhắn, nghĩ thầm chắc chính làhắnmua tranh của congáimình. Vậythậtsựcó duyên phận, ý cười của ông càng sâu, dự định để congáivà Từ Langnóichuyện vài câu, bởi vì ông và vợ ông đều rất vừa ý Từ Lang, nhưng cũng phải xem ý tứ Kỷ Dao.
hắnan ủi tiểucônương: "Làm sao lại như vậy, trong mắt ta sen phật thủ này xinh đẹp nhất, độc lậpmộtmình,khônghoa nào bằng."
Phụ thân nàng tìmmộtcái cớ cực kì vụng về để rờiđi, ai nấy đều hiểu được là ý gì, Kỷ Daothậtđỏ mặt thay ông, nhất thời cũngkhôngbiếtnóicái gì.
Cứ đểhắntiếp tục chơi bờiđi, ôngkhôngtin đứa con trai này còn có thể chịu được mấy năm,sẽluôn cómộtngàyhắnmuốn nữ nhân, là người từng trải, Kỷ Chương hiểu rấtrõ.
Có nam nhân nàokhôngthích đâu?
"Sen phật thủ là do ta vẽ đó."
Những lời này giống như sấm sét giáng xuống, Trần Viện chỉ cảm thấy xấu hổ giống như quần áo bị l*t s*ch, nước mắt tràn mi trào ra, che mặt chạyđi.
thậtra cũngkhôngtrách được ca ca, sen phật thủ này rất hiếm gặp, có lẽ ca cakhôngbiết có loại hoa sen này đâu, nàng cũng là thấy ở Hầu phủ.
Bây giờ mặc dùhắncũng tức giận nhưngkhôngphải tâm tư kia.
Thời điểm Kỷ Dao xấu xa nhấthắnđãthấy qua, những thứ này tính là gì?
Nàng cũngkhôngthích hoa sen màu trắng, vì sao trước đó Từ Lang cảm thấy nhất định là nàng vậy? Đôi mắt Kỷ Dao hơi đổi: "Từ công tử, sao ngươi lại chọn bức tranh đó?khôngsợ ta vẽ thứ khác à? Ta nhớ rằng, cũngkhôngphải chỉ cómộtbức tranh dùng nét mảnh."
Nàng giật mình, thấy giữa hai đầu đầu chân mày của nam nhân chậm rãi toát lênsựlạnh lùng.
Đúng là phù hợp sở thích củahắn.
Tranh Kỷ Dao bánđi, trong lòng nàngnhẹnhàng thở ra, nhìn chuyện dưới lầu như trò vui.
Kỷ Đình Nguyên đau đầu, nhưng mà từ trước tới giờ phụ thân luôn bao dung, dù saohắncũng phải cho mấy phần mặt mũi, nên nhìn qua loamộtchút.
Tính tình đứa con trai này quảthậtkhôngđược, Kỷ Chương cũng biết, thậm chí hôm nay cònrõràng hơn, ông lắc đầu: "Connóiđúng lắm."
Kỷ Dao sững sờ.
âmthanh nam nhân trầm thấp, lại ôn hòa, Kỷ Dao ngẩng đầu nhìnhắn, cảm giác Dương Thiệukhônggiống trước kia, sắc mặt hơi đỏ lên, thấp giọngnói: "Cũng chỉ có Hầu gia nghĩ như vậy."
"Vậy ngươi muốn bản hầuđinóicho Trần đại nhân biết sao? Để ông ta dạy dỗ congáicho tốt." Thấy sắc mặt Trần Viện trắng bệch, Dương Thiệu lạnh lùngnói: "Dừng ở đâyđi, sau này đừng tiếp cận mẫu thân của ta nữa, cũng đừng gâysựvới Kỷ tiểu thư, nếukhôngTrần gia các ngươi..." Phía sauhắnkhôngnóitiếp nữa, "Cút."
hắntới chào hỏi: "Kỷ đại nhân, Kỷ tiểu thư."
Vị Lưu tiểu thư kia cũng dùng nét mảnh, cách vẽ gần giống với nàng, cho nên Từ Lang nhận lầm. Nàng honhẹ,khôngtiện vạch trần, sợ Từ Lang mất mặt.
Kỷ Daokhôngphủ nhận, Từ Lang càng xác định mình đoán đúng: "Kỷ tiểu thư vẽ đóa hoa sen này, xinh đẹp động lòng người, cómộthương vị đặc biệt, nàngkhôngcần tự xemnhẹmình." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông thẳng lêntrên, Trần Việnnói: "Hầu gia, xin thứ lỗi,thậtsựlà tiểu nữ nhất thời sơ suất, tiểu nữ lập tức..."
Từ Langthậtsựkhéo hiểu lòng người,nóichuyện vớihắnkhôngcó chút mệt mỏi nào, tiểucônương cũng cười lên, gương mặt trắng trắng hồng hồng như hoa đàotrêncây.
Trần Viện làm bộ gọi, Dương Thiệu cười giễumộttiếng.
"Trần tiểu thư, ngươi đừng nên uổng phí sức lực nữa." Dương Thiệu lạnh nhạtnói, "Bản hầu tuyệt đốisẽkhôngcưới ngươi."
Tiểucônương buồn phiền, hoàn toànkhôngnghĩ đến chuyện có sống lại haykhôngsống lại, Dương Thiệu thầm nghĩ sen phật thủ nàyrõràng nàng thấy ở Hầu phủ, nơi khác ít khi xuấthiện, hơn nữa mình cũngđãnóisen phật thủ hình dáng kì lạ, vậy mà nàngkhôngcó chút ấn tượng nào.
"Ngươi vẽ rất tốt."
Lòng nàng tràn đầy nghi hoặc.
Từ Lang? Từ Langkhôngmua tranh của nàng.
Từ Lang bị nàng hỏi, gương mặt hơi nóng lên.
Gãi đúng chỗ ngứa, Kỷ Đình Nguyên che giấu vui vẻ, cúi thấp đầu quay ngườiđi.
"Vừa nãy cảm ơn Hầu gia." Nàngnóicảm ơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hầu gia, là ta nghĩ sai, còn tưởng phụ thân ta ở chỗ này chờ ngài!"
Vì gả cho Dương Thiệu, nàng bỏ ra bao nhiêu công sức, kết quả cũngkhôngthể đấu lại Kỷ Dao, trong lòng Trần Viện đắng chát.
Kỷ Dao và Từ Lang vừanóidứt lời, thấy phụ thân còn chưa trở lại nênđivề phía trước, ai ngờ chưa được mấy bướcđãthấy Dương Thiệu.
Bên kia, Kỷ Chương lôi kéo con trai đứng bên ngoài Trúc lâu: "Chờ lát nữa cáccônương ra, con nhìn kỹ vài lần cho cha, trưởng thành rồi,thậtsựkhôngmuốn thành thân à? Cha cũng muốn ôm cháu trai, conkhôngthể tùy hứng quá được!"
Nhưng Từ Langkhôngnhư vậy,hắnmua tranh hoa sen củamộtvị Lưu tiểu thư, hoa sen kia cũng trắng noãn như tuyết, thanh nhã động lòng người.
Cho nên hôm nayđixem tranh hoa sen,hắnvẫn luôn tìm tranh Kỷ Dao vẽ,hắncũng muốn mua nó.
trênđời này,khôngcó ai thích nàng nhưhắn.
Nàng phá lệ cười ngọt ngào như vậy.
Bản chất nàng chính làmộtđóa hoa sen phật thủ,khôngphải ai cũngthậtsựthích.
Chương 78
Vừa suy nghĩ mặt Trần Viện liền biến xanh.
"Đột nhiên cha nhớ có chuyện muốnnóivới Mã đại nhân, Dao Dao, con ở đây chờmộtlát, cha lập tứcsẽtrở về ngay."
Lời này củahắnlà có ý gì? Nghĩ nghĩ mới hiểu được, Từ Lang lànóitranh hoa sen vừa nãy, sắc mặt nàng lập tức trở nên cứng ngắc.
Nàng ta đều dùng những mánh khóe này, hoặc là lấy lòng mẫu thân, hoặc là đểhắnthấy thứ gọi là bộ mặtthậtcủa Kỷ Dao.
"Cho là vậyđi, so với Từ công tử khác nhaumộttrờimộtvực."
Bởi vìhắncảm thấy Kỷ Dao giống như đóa hoa sen trắng này, trong trắng thuần khiết,khôngnhiễm thế tục, còn rất đángyêu, khiến người khácyêuthích.
khôngcó khả năng, vì phòng ngừa gian lận, nàng tự mình thu tranh,khôngcó cách nào làm kí hiệutrêntranh, nhiều hoa sen như vậy, ai biết bức nào là bức nào? Nhưng mà Kỷ Dao vẽ loại hoa sen đặc biệt nhất, khó coi còn hiếm thấy...Chẳng lẽ nàng ta lén lútnóicho Dương Thiệu biết, để Dương Thiệu đến tăng thể diện cho nàng ta?
mộtmàn này lọt vào trong mắt Dương Thiệu ở phía xa.
Kết quảkhôngngờ rằng, bởi vì Dương Thiệu dẫn đầu, tranh nàng lập tức biến thành miếng bánh ngon, rất nhiều người đặt bạc ở phía trước, đương nhiên, số lượngkhôngvượt qua Dương Thiệu, cũngkhôngthể đoạt thứyêuthích của Dương Đô đốc. Ai có lá gan lớn như vậy.
Tâm tình nàng đột nhiên trầm xuống.
Kỷ Chương chút nữathìphun ramộtngụm máu.
Được rồi, tới cha rồi.
Cái nàythậtsựkhôngphải nàng vẽ mà!
Ánh mắt nam nhân trẻ tuổiẩnchứa tình cảm, nhìncônương đối diện.
Dương Thiệu thụ sủng nhược kinh*, cũng cười lạinói: "Kỷ tiểu thư."
"Đừng quan tâm tớihắn." Cơn giận của Kỷ Chương còn chưa tiêu tan, "Cha bảohắnxem vàicônương,hắnnóichỉ thường thôi."
Có lẽ mỗi nam nhân đều có suy nghĩ nàyđi, thích bạch liên hoa vàcônương thanh thuần, thế nhưng là mình sao? Kiểu gì cũngkhôngphải.
*thành ngữ dùng để khen những người ưu tú.
Chính là Từ Lang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dùhắnkhôngnói, nhưng Kỷ Daođãbiết.
*đượcyêuthương mà lo sợ.
"Con cútđicho cha!" Lần đầu tiên Kỷ Chương nổi giận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Dao thấy vậy thầm nghĩ, thời thế đổi thay!
Đến cuối cùng, tranh Kỷ Dao lại thu được nhiều bạc nhất, khoảng chừng hai mươi ba người, được bốn trăm năm mươi lượng bạc, xếp thứ nhất.
Nhưng mà như vậy cũng tốt,hắnthựcsựkhôngđoán được nếu như Kỷ Dao biếthắnsống lại,sẽcó phản ứng gì, tức giận, phẫn nộ? Hay là vui vẻ? Khả năng vui vẻ tương đối thấp, cònkhôngbằng nhưhiệntại, cómộtkhởi đầu hoàn toàn mới.
Trần phu nhân nhíu mày: "May áo cưới cho người khác!"
Khi Kỷ Đình Nguyên nhìn các nàng, các nàngthậtsựkhôngcó thứ gì gây chú ý đến mình,nóitới dung mạo, hai muội muội củahắnmộtthanh lệmộtkiều diễm, người nàokhôngđẹp mắt hơn các nàng?nóitới tài hoa,hắncũng thấy nhiều ở Kỷ Nguyệt,khôngcó hứng thú gì, Kỷ Đình Nguyên lắc đầu: "Chỉ thường thôi."
Nghĩ đếnhắnmua sen phật thủ của mình, khóe miệng Kỷ Daokhôngnén được lộ ra nụ cười, tiến lên chào hỏi: "Hầu gia!"
Chút nữathìKỷ Dao bật cười, nàng nhịn lạinói: "Cha, ca ca còn chưa chơi chán, qua hai năm nữasẽnghĩrõràng, bây giờ cha ép buộc huynh ấy cũngkhôngđivào khuôn khổ được. Hơn nữa, miễn cưỡng cướimộtngười về, huynh ấy vẫn uống rượu bên ngoàikhôngvề nhà, vậykhôngphải đáng thương chocônương đó lắm sao,khôngthể gây họa cho người khác."
Dương Thiệu ra vẻkhônghiểu: "Cảm ơn ta chuyện gì?"
"Vậy bản lãnh của ngươi lại tiến bộ rồi, ta nhớ lần trước ở quán trà, nét mảnh của ngươi còn chưa tốt lắm."
"Có thểnóicái gì, bà ta cũng phải qua Dương Đô đốc mới được." Trần phu nhân khoát khoát tay, "Cũng chỉ có thể chờ tin tức."
Kỷ Dao ra tới nhìn thấy phụ thân mình, cườiđitới: "Cha, sao cha lại ở chỗ này?đangchờ con à? Ca ca đâu rồi?"
"Vậythìtốt rồi, nương con lo lắng nóng vội, sai Đình Nguyênđimua,hắncũngkhôngtìm thấy bức tranh của con."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.