Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7


Nơi xa lại có người lại đây câu cá, lúcđingang qua, Kỷ Dao ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy, cứng người lại, nàng có chút muốn vả miệng mình, biết vậykhôngthèm tới đây câu cá làm gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tạ đại nhân.” Kỷ Đình Nguyên cung kính.

Dương Thiệu nhìn theo bóng dáng nàng, sau đó đem hết cá trong sọt ném trở về hồ. Kiếp này,hắntuyệt sẽkhôngđể lập lại giống như trước, mới lần đầu tiên gặp mặt Kỷ Dao đã thân thiện, khiến tiểu nha đầu vểnh cái đuôi lên tận trời,khôngđemhắnđể vào mắt, cuối cùng mọiyêuthương c*̉a hắn chỉ có đổi lấy được lừa gạt c*̉a nàng. Lần này,hắnmuốn Kỷ Dao thíchhắntrước, dâng ra tấm chân tình c*̉a nàng, trong mắt lẫn trong lòng nàng, vĩnh viễn chỉ có một mìnhhắn.

Thịnh tình lúc này, Tạ Minh Kha lạikhôngtiếp tục từ chối nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phụ thân thăng quan,khôngcần làm đến quá lớn, tam hay tứ phẩm được rồi, ca ca cưới một người vợ hiền, tỷ tỷ gả cho một phu quân tốt, như vậy cũng đủ để nàng vui mừng.

Biết tiểu thư c*̉a mình c*̃ngkhôngcố ý, Mộc Hương đương nhiên hiểu được, liền gật đầu.

“Vừa rồi, trù nghệ c*̉a ca ca là nhất.”

“Ừ.” Kỷ Dao gật đầu.

Tạ Minh Khakhôngnóigì nữa, cúi đầu ăn cá.

Kỷ Nguyệtnói: “Dao Dao,khôngđược vô lễ.”

Bên cạnh, Trần Tố hoàn toànkhôngrõchủ tử muốn làm gì nữa. Ngay từ đầu nấp ở chỗ nàykhôngnói, cố ý cùng tiểucônương đụng vào nhau, huỷ hoại ngọc bội, bắtcônương người ta câu cá, kết quả cá câu được lạikhôngcần, đem thả hết xuống hồ.

Dương Thiệunói: “Xong rồi.”

Vì muốn Kỷ Đình Nguyên cao hứng, Kỷ Dao lại nức nở khen thêmmộthồi, “Nếu ca ca mỗi ngày ở chỗ này câu, sợ là cá trong hồ sẽ tuyệt chủng luôn.”

Cũng là kiếp trước hắn ngốc, bị lừa đến xoay mòng mòng.

Kỷ Đình Nguyên cười: “khôngbiết Tạ đại nhân chịu c*̀ng vuikhông",rồi mờihắnăn cá nướng.

Nhưngtrênthực tế, sao có thểkhôngtức giận? Nàng là mộtcônương, lại bị Tạ Minh Kha ép buộc chà lau vết máu, rửa sạch miệng vết thương, đụng chạm vào thân thểhắn. Chuyện này, nàng vĩnh viễn đều quênkhôngđược, nhưng trừ bỏ nhẫn nhịn,khôngthể khác hơn. Kỷ giakhôngphải là danh môn thế gia, ở kinh đô có thểnóibướcđitừng bước gian nan, cho nên rất nhiều chuyện, chỉ cầnkhôngphải quá phận, nàng đều có thể nhịn xuống.

Dương Thiệu nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ xinh xắn, nhướng màynói: “Tình này khắc trong tâm khảm? Vậy Bản hầu có ích lợi gì đây?”

Mặt nàng dưới ánh lửa than nhiễm hồng, tươi đẹp như hoa, đôi con ngươi càng thêm trong trẻo, Tạ Minh Kha nghĩ đếnâmthanh vừa rồi nghe được, nàng vẫn luôn chiếu cố ca ca cùng muội muội, hình như chính mìnhkhôngcó ăn được bao nhiêu.

thậttiện nghi chohắn!

Trong lòngkhôngvui,hắnlấy ra túi rượu bên hông, uốngmộthớp lớn.

Đương nhiên, hôm nay chỉ là bắt đầu.

“Câu được mấy con rồi?” Nàng hỏi.

Tạ Minh Kha thản nhiên đến bên cạnh đám người Kỷ Dao câu cá.


Kỷ Nguyệt mang đến ghế con ngồi lên.

Kỷ Đình Nguyênđãkêu gã sai vặt chuẩn bị lửa than. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Dao Dao, Tạ đại nhân kia thân phận là gì, chúng tahiệntại đềuđãbiết, việc trước kia xem như xóa bỏ toàn bộđi, muội chớ đắc tội vớihắn, tỷ đương nhiên cũng vậy.”

Trở lại bên người ca ca, Kỷ Dao lau mồ hôitrêntrán.

Rốt cuộckhôngcần đền tiền, Kỷ Dao buông cần câu, hướnghắnthi lễ: “Hôm nay đa tạ công tử khoan thứ, tình này ta khắc trong tâm khảm.” Tóm lại là hầu gia,hắncuối cùng cũngkhôngcó truy cứu, xem như tránh đượcmộtkiếp.

Tạ Minh Kha giương mắt, cùng ánh mắt Kỷ Dao đối nhau.

Tạ Minh Kha cầm cần câu tay nắmthậtchặt,hắncó chút hâm mộ, bởi vìhắnkhôngcó thân huynh đệ, thân tỷ muội,hắnhiệntại có được, chỉ có...

khôngphải coi trọngcônương này chứ? Nhìn bất quá chỉ mới mười hai mười ba tuổi thôi mà? Lần trước ở ngọc mãn đường, cũng là chủ tử bảohắnnhìn chằm chằm Kỷ gia,khônglẽ vìđixem Kỷ nhịcônương này sao, Trần Tố cảm thấy vô c*̀ng kỳ quái.

Nhưng nàng mau chóng liền tỉnh táo lại, nàngđãchết quamộtlần, trở về năm mười ba tuổi, Dương Thiệu cũngkhôngphải là Dương Thiệu kia,khôngphải là phu quân c*̉a nàng,khôngthể thân cận như vậy được.

đangnghĩ ngợi, Tạ Minh Khanói: “Kỷ đại nhânkhôngcần khách khí.”

Trần Tố lại giúp Kỷ Dao xuyên mồi câu.

Ít nhất ở thời điểm nàng gặp đượchắn, vẫn rất bình tĩnh.

Lại hướng Tạ Minh Kha xin lỗi, “Tạ công tử, muội muội tuổi cònnhỏ, xin đừng để ý, ta đổi cho ngươi con cá khác.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa rồi, trong nháy mắt kia lại khiến kiahắnnhớ tới kiếp trước, xem ra, hiện giờ mười ba tuổi, lá gan Kỷ Dao càng nhỏ hơn, chỉ bị sâu dọa thôi, cư nhiên có thể nhào vào trong lòng ngực người ta để trốn. Chuyện này cũng quá kỳ cục a, đổi thành nam nhân khác,khônglẽ nàng cũng như thế? ( hình như có mùi giấm đâu đây)

Kỷ Dao gục đầu xuống, làm bộkhôngthấy hắn.

hắnchưa từng gặp qua nữ tử như vậy.

Lúc này, dây câu bỗng động đậy, nàng vội vàng kéo cần câu, cómộtcon cáđangtung tăng nhảy nhóttrênđó.

Đừng nhìnhắnngày thường thanh cao,khôngcùng muội muội thân thiết, lúc này cònkhôngphảiđangchờ nàng khen sao? Nam nhân a, Kỷ Dao cười tủm tỉmnói: “Ca cathậtlợi hại nha, muội ở bên kia xem những người khác câu cá, đều chỉ câu đượcmộthai con, hoàn toànkhôngphải đối thủ c*̉a ca ca đâu.”

hắnđưa thân phận ra, Kỷ Dao vội làm bộ khiếp sợ: “Hầu gia, tiểu nữ cũng muốn bồi thường, chỉthậtsựlấykhôngra nhiều bạc như vậy, ngoài việc vì hầu gia câu mấy con cá, ghi nhớ kỹ ân tình này, tiểu nữ cũngkhôngbiết làm gì hơn.”

“Khó được lúc rảnh rỗi thư giãnmộtchút," Tạ Minh Khanói, “Kỷ đại nhân, ngươi đã câu được đầy sọt rồi à ”

Có thể làm được nhiều lắm nha, nghĩ vâỵ nhưng Dương Thiệukhôngcónóira, chỉ nhàn nhạt bảo: “Ngươiđiđi.”

Kỷ Nguyệt lúc nàynhẹgiọng hỏi Kỷ Đình Nguyên: “Vị Tạ đại nhân này là ai?”

Đều là chuyện quá khứ rồi!

Vừa rồi gặp được Dương Thiệukhôngnói,hiệntại lại gặp đượcmộtngười còn đáng sợ hơn - Tạ Minh Kha.

“Là Hàn Lâm Viện học sĩ, bọn họ là Tạ gia trăm năm vọng tộc, phụ thânhắnlà Lại Bộ Tả Thị Lang……”

Lúc Tạ Minh Khađangsuy tư lại nhìn thấy ánh mắt Kỷ Nguyệt.

Kỷ Dao nghe xong đau đầu.

Kỷ Nguyệt: Ta phải nghĩ kỹ lại đã……

“Nãy giờđichơi nơi nào?” Kỷ Đình Nguyênnói, “Ta đã câu được hơn mười con cá rồi!”

Chờ Trần Tố chuẩn bị xong, nàng ngồi ở bờ sông, đem dây câu ném ra, đôi mắt nhìn chăm chăm mặt nước. Cứ như thế, nàng cũngkhôngnghĩ cùng Dương Thiệunóichuyện nhiều.mộtđoạn nhân duyên kiếp trước kia là nghiệt duyên, đối với ai c*̃ng đềukhôngtốt, cho nên vẫn sớmmộtchút đem cá câu lên cho xong.

"Sắp ba mươi con rồi"

Nhưng cố tình Kỷ Đình Nguyên lại quen biết Tạ Minh Kha, bởi vìhắntừng là Trạng Nguyên,hiệnở Hàn Lâm Viện dạy học, nhập vào Đông Cung ban,tính ra hai người là quan cùng triều.

Dương Thiệu im lặng.

Kỷ Dao nhịnkhôngđược, lẻn đến bên Kỷ Nguyệt thấp giọngnói: “Tỷ tỷ, là người kia.”

Thi đậu Trạng Nguyên là mộng c*̉a mỗi học sinh, bất quá mộng c*̉a Kỷ Đình Nguyênkhôngthành, nênhắnrất kính nể những người có tài học.

hắnđến ngồi cạnh Kỷ Nguyệt.

Đại Yến chịu ảnh hưởng phong tục người Hồ, giữa nam nữkhôngcần quá nghiêm khắc, nữ tử ra cửakhôngcần mang mũ, thanh niên nam nữ ra ngoài du ngoạn cũng có thể cùngđi, chỉ là động táckhôngthể quá thân mật thôi.

Sao lại nhớ chuyện đó làm chi?

“Kỷ đại nhân, cá nơi này chỉ sợ đều bị ngươi câu hết, chắc ta phải đổimộtchỗ khác vậy.”

Nhưnghiệntại……

Huynh muội ba người cười đùakhôngngừng.

Mắt thấy Tạ Minh Kha rờiđi, Kỷ Daonóinhỏ: “Tỷ tỷ,khôngnên để ý đếnhắn, muội cảm giác cùng người này ở bên nhausẽrất nguy hiểm, lần trước khẳng định hắn bị người ám sát.”

Tác giả có lời muốnnói:

Nàng phảng phấtkhôngnhớrõsự tình ngày đó, ánh mắt trong trẻo, bình thản. Tạ Minh Kha đột nhiên có cảm giácnóikhôngnên lời,hắnbước tới:

“Ai nha, nhiều như vậy rồi, saokhôngnghỉ ngơiđi?” Kỷ Nguyệtnói, “Nếukhông, trước nướng mấy con ăn thử?”

Nàng thi lễ, rồi quay đầu rờiđi.

Ca ca cho, Kỷ Dao thổi thổi liền đưa vào trong miệng cắn: “Thơm quá a! Ca ca, c*̀ng ănđi.” Lại đưa cho Kỷ Nguyệt, “Tỷ tỷ!”

Nếu là cùng các công tử gặp gỡ, còn có khả năng nhiều hơn.

Bản hầu?

“mộtcon” nàngnói, ý là câumộtcon nữa, nàng có thểđirồi.

“Tỷ tỷkhôngở cùng nương bồi tiếp các phu nhânnóichuyện sao?”

Đối diện với nam nhân vẻ mặt đầy mặt phẫn nộ này, nước mắt Kỷ Dao thiếu chút nữa tràn mi.

Lờinóithực bình thường, nhưng c*̀ng ánh mắt hắn bất đồng, Kỷ Nguyệt nhìn ra,hắnnói cảm tạ vì sự tình lần trước.

Dương Thiệu nhướng mày, nhớ tới kiếp trước, bọn họđira ngoài du ngoạn, lần nào Kỷ Dao c*̃ng muốnhắndạy câu cá, kết quảmộtcon đều câukhôngđược, lại liều mạng làm nũng, bắthắncâu cho nàng ăn.

Khóe miệng Kỷ Đình Nguyên giương lên, rất đắc ý.

Từ khi được gả cho Dương Thiệu, cứ mỗi lúc sợ hãi, nàng lại bổ nhào vào trong lồng ngựchắn, màhắnsẽôn nhu an ủi,nóiđãcóhắnrồi, cái gì c*̃ngkhôngcần sợ.

Nhưnghắnhôm nay lại tớinóimộtcâu cảm ơn.

“Kỷcônương,” Tạ Minh Khanói, “Có thể rải cho ta chút xíu muốikhông, ta thích mặnmộtchút.”

Trần Tố đem cá gỡ xuống.

Chương 7

Nhìn tiểucônương khóc đến nhũn người, Dương Thiệu liền nói với Trần Tố: “Ngươiđixuyên mồi câuđi.”

“Tạ đại nhân cũng có nhã hứng tới câu cá?”

Mùi hương cá nướng nhanh chóng lan ra tứ phía.

hắnđứng lên,khi xoay người lại liếc mắtmộtcái liền thấy được người ngồi ở đối diện là Kỷ Nguyệt.

Kỷ Nguyệt đưa nước cho Kỷ Dao: “Ăn từ từ, coi chừng nghẹn.”

Ngón tay thon dài đưa cá tới trước mặt, tuyệt đẹp đến nỗinóikhôngnên lời, làmhắnliên tưởng tới hoa ngọc trâm mùa thu, Tạ Minh Khanói: “Kỷcônương, cảm ơn.”

Vừa rồi chỉ là hành động theo bản năng của nàng.

Hai ngườiđangnóichuyện thì Kỷ Nguyệt tới.

Ngược lại làm cho nàng có cảm giác hắn khinh người quá đáng, cứ xem nhưkhôngchuyện gì, thậm chí nói cảm ơn c*̃ngkhôngrõràng là có thể bỏ qua chuyện này sao?

Người này thực ôn nhu, nhưng cũng rất bình tĩnh.

Mùi hương bốn phía.

Vẫn rất thuận lợi,khôngcần đợi lâu, lại câu được một con khác còn lớn hơn con trướckhôngít.

Là ngự tửu trong cung hoàng đế thưởng cho Hoài Viễn hầu phủ, hương vị phi thường mê người. Nàng nhớ mỗi lần uống, Dương Thiệu luôn chỉ cho nàng uốngmộtchút, ngậm ở trong miệng đút cho nàng.

Tuy rằnghiệntại Tạ Minh Kha còn chưa bị Tống Vân mời chào, nhưng tương lai,hắnlà cánh tay trái bờ vai phải, mà ca ca nàng, kiếp trước chính là cùng Tống Vân đối nghịch! Nàng suy nghĩ, mắt nhìn Tạ Minh Kha, chân hắn còn tốt cũngkhôngcó phế, chẳng lẽnóiTạ Minh Kha bởi vì gặp được các nàng, nên tránh đượcmộtkiếp? Ngày ấy ai cứu hắn?

Edit: Songanh (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mặt Kỷ Dao mặt đột nhiên đỏ lên.

Nàngnóimột cách nhẹ nhàng.

Tạ Minh Kha: Vậy như thế nào ngươi mới nguôi giận?

Nàng lắc lắc đầu.

Kỷ Nguyệt đương nhiên thấy được: “khôngcần lo, cũngkhôngphải sợ, nên làm cái gì thì làm cái đó.”

Kỷ Dao rấtkhôngthích Tạ Minh Kha, bởi vì gia thế hắ́n quá phức tạp, tỷ tỷ cùnghắnở chungkhôngcó chỗ nào tốt. Nàng chỉ muốn cả nhà bình an sinh sống qua ngày mà thôi.

Rồi uyển chuyển từ chối, Kỷ Đình Nguyên đương nhiênkhôngmiễn cưỡng.

Tất cả đều là những từ ngữ khen ngợi, Kỷ Dao nghĩ thầm, loại người xấu này, có cái gì mà khen? Nàng cắt ngang lời hai người, duỗi taynói: “Ta đói bụng.”

Nàng hết sức chăm chú, lạikhôngbiết Dương Thiệu c*̃ng nhìn nàng chằm chằm.

Tiểucônương nhếch miệng cười: “Tạ công tử, như vầy đủ mặn chưa, nếukhôngđủ, ta còn có nữa” với một vẻ tự nhiên nhưkhông.

Kỷ Đình Nguyên vội cầmmộtcon cá cho nàng: “Tiểu tâm năng.”

hắnhoàn toànkhôngcó sự ân cần với nàng như trong kiếp trước, chỉ một bộ dáng kiêu ngạo cao cao tại thượng, Kỷ Dao cắn môi nghĩ thầm, Dương Thiệuhiệntại quá đáng ghét, giống như đã thay đổi thànhmộtngười khác, bất quá dù sao nàng cũngkhôngnghĩ sẽ gả cho hắn nữa, hà tất để ý thái độ củahắnlàm chi?

“khôngcần khách khí.” Nàng vẫn an tĩnh như vậy, giống như mặt hồ ngày xuân.

Kỷ Dao thấyhắntới ănđãkhôngđược tự nhiên,khôngnghĩ tới da mặt Tạ Minh Kha còn dày như vậy, còn tự nhiên đến ngồi bên cạnh tỷ tỷ mình,hắnkhôngnhớrõchính mình trải quasựtình gì sao?hắnuy h**pmộtthiếu nữ còn trong sạch (hoàng hoa khuê nữ) băng bó miệng vết thương cho hắn, nhìn thân thể hắn! Chuyện này nếu như bị người khác biết, thanh danh tỷ tỷ khẳng định sẽ bị huỷ hoại,hắncònkhôngbiết xấu hổ mở miệng nữa chứ.

Rốt cuộckhôngcần nàng phải làm, Kỷ Dao trộm ngắm Dương Thiệu, liếc mắtmộtcái nghĩ thầm,hắnvẫn là mềm lòng với nàng, cuối cùng mới cảm thấy dễ chịumộtchút.

Kỷ Nguyệt khẽ phủi phủi tro bụi dính vào váy sam, lạikhôngphủi hết được oán giận đối với Tạ Minh Kha.

Đây là chuyện gì a?

Kỷ Daođitới, cầm một nắm muối lên hướng con cá c*̉ahắnthả xuống.

“A,” Kỷ Đình Nguyên sửng sốt, “Ngươikhôngcâu được gì sao?khôngbằng đừng câu nữa, trước ngồi xuống đây ăn cáđi.”

Nàng đem con cá mìnhđịnh ăn đưa chohắn.

“Các ngươi ăn trước,” Kỷ Nguyệt thanhâmmềmnhẹ, “Dao Dao, như thế nào, vừa ănkhông, nếu lạt, ta lại cho ngươi chút xíu muối.”

“Dạ” Trần Tố động thủ.

Nguyên lai, nàng biết câu cá.

Bất quá, nàngthậtsựkhôngdám đụng vào con sâu kia a, Kỷ Dao nghẹn khuất, nước mắt lại từng giọt, từng giọt to rơi xuống, đây thật là muốn lấy mạng c*̉a nàng mà, nàngkhôngdám bắt con sâu này đâu!

Nhưng Tạ Minh Kha mắt sắc, liền nhanh pháthiệnra hai chị em, bọn họ tựa hồđangchuẩn bị cá nướng, có gã sai vặt ở trong hồ cầm cá rửa sạch.

Kỷ Nguyệt giật mình, cảm giác Kỷ Daohiệntại quá thích nịnh nọt Kỷ Đình Nguyên.

“Đến xem các người.” Kỷ Nguyệt cũng ứng phó đủ rồi, những phu nhân đó cũngkhôngphải quý tộc gì, nhưng tầm mắt đều hướng lêntrên, hy vọng tìm dòng dõi tốt hơn để kết thân. Mẫu thân cho rằng chỉ cần nàng tài giỏi, xinh đẹp, các phu nhânsẽthích, nhưng hoàn toàn ngược lại, các nàng mớikhôngcoi trọng mặt này đâu.

Lạinóiđến Kỷ Dao, vội vội vàng vàng trở về còn dặn dò Mộc Hương: “Chuyện hôm naykhôngđượcnóira, vừa rồi ta quá mức sợ hãi, đụng chạm thân cận cùng người nọ...quyếtkhôngthể lan truyềnđira ngoài.”

Xácthậtnhư thế, nhưng Kỷ Nguyệt cảm thấy bằng năng lực Tạ Minh Kha khẳng định vẫn có thể ứng phó nổi, bằngkhônghắncũngkhôngthể thoải mái tới đâyđicâu cá, người bình thường gặp được loạisựtình này sớmđãsợ tới mức hồn phi phách tán.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7